Thành Trường An

Trước sau như một bình tĩnh

Tòa thành lớn này bất kể có trải qua chiến tranh hay không, giống như cũng khó mà phá vỡ được loại không khí hình thành đã lâu này. Nếu tòa thành này có linh hồn, thì là một linh hồn nặng trĩu. Đường cái dần có nhiều người đi lại hơn, chiến sự Trung Nguyên đã gần như chấm dứt, cho nên bất kể là thành Trường An hay là các đạo khác, đang dần khôi phục trật tự.

Lúc đám thương nhân đầu tiên tiến vào cửa chính thành Trường An, dân chúng đứng hai bên đường nghênh đón bọn họ bộc phát tiếng hoan hô. Những thương nhân này có chút hoảng sợ, bọn họ còn tưởng rằng có vị đại nhân vật nào đó đi theo sau bọn họ. Nhưng nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, bọn họ mới xác định dân chúng nghênh đón là mình.

Lễ ngộ như vậy, quả thực có một không hai với thương nhân có địa vị thấp kém như bọn họ.

Có lẽ tới già bọn họ cũng không quên được ngày này.

Những dân chúng đó cũng khiến cho thành Trường An rốt cuộc có chút sức sống.

Lúc Độc Cô Văn Tú từ triều đình đi về nhà thì trời đã tối đen. Qua chừng nửa canh giờ nữa thì các đường cái của Trường An sẽ sáng đèn. Đây là quy định từ khi thành Trường An trở thành đế đô của Đại Tùy. Cho dù là lúc thành Trường An bị vây trong thời điểm thiếu thốn nhất, thì đèn đường cũng không tắt.

Không biết vì sao, Độc Cô Văn Tú không lựa chọn ngồi xe ngựa.

Y đi bộ về nhà.

Đi trên đường cái, nhìn ánh sáng le lói phát ra từ trong các cửa hàng, Độc Cô Văn Tú cười cười, áp lực trong lòng cũng giảm bớt đi không ít. Trước kia y chưa từng nghĩ tới mình có thể leo tới độ cao như bây giờ. Tòa đại thành tượng trưng cho trung tâm quyền lực này, hiện giờ nằm ở trong lòng bàn tay y.

Những dân chúng đó ổn định cuộc sống, một phần là nhờ những việc y làm ở triều đình.

Lương thực, vải vóc mà dân chúng trong thành dùng tới từ rất nhiều thương nhân tiến vào thành. Mà những thương nhân này là do y hạ lệnh các châu phủ tổ chức. Y cần tòa thành lớn này mau chóng hồi phục sức sống, cần dân chúng trong thành mau chóng ổn định lại.

Y đi trên đường cái, cảm nhận được thành tựu của mình.

Mấy chục hộ vệ không nhanh không chậm đi sau y. Tuy thành Trường An được bài bố một cách đơn điệu, ngăn nắp, nhưng chính vì thế mà khiến vô số người muốn chinh phục, khống chế nơi này. Đi trên đường lớn, luôn tạo cho người ta cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.

Độc Cô Văn Tú đi rất chậm, giống như muốn ghi nhớ từng chi tiết vào trong đầu.

Được phân công bảo vệ y là Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Dịch Xung.

Nam tử đóng giả làm người bán đồ ăn vặt không biết bao nhiêu năm này trong thành Trường An, hiện tại đã thoát ra khỏi kinh nghiệm cũ. Lúc này áo gấm mà y đang mặc đại biểu cho một nha môn quyền thế nhất thành Trường An, Kiêu Kỵ Giáo.

- Đại nhân, chúng ta nên đi nhanh thêm một chút.

Dịch Xung đi tới gần Độc Cô Văn Tú, thấp giọng nhắc nhở:

- Kiêu Kỵ Giáo nhận được tin tức, gần đây trong thành Trường An không được yên ổn.

- Ừ!

Độc Cô Văn Tú không cố chấp, cũng không kiêu căng, mà gật đầu nói:

- Vậy thì chúng ta lên xe.

Xe ngựa rất nhanh tới, Độc Cô Văn Tú lên xe ngựa rồi bảo Dịch Xung đuổi theo.

- Gần đây Kiêu Kỵ Giáo đang điều tra cái gì? Độc Cô Văn Tú hỏi.

Dịch Xung vô thức lắc đầu:

- Tỵ chức cũng không biết. Đã lâu rồi tỵ chức chưa trở về nha môn. Từ khi Chủ Công phân công tỵ chức bảo vệ an toàn của đại nhân, các chuyện khác tỵ chức không tham dự vào nữa. Tỵ chức chỉ nhận được lời nhắc nhở từ nha môn Kiêu Kỵ Giáo, nói rằng gần đây thành Trường An xuất hiện không ít người có lai lịch bất thường.

- Ồ!

Có lẽ đây là đáp án nằm trong dự đoán của Độc Cô Văn Tú, cho nên y chỉ ồ một tiếng, không có thất vọng, cũng không có bất mãn.

- Ta nghe nói trước khi tiến vào Kiêu Kỵ Giáo, ngươi từng bán đồ ăn vặt ở Trường An nhiều năm?

- Vâng!

- Tay nghề thế nào?

- Tạm được, ít nhất không khiến thực khách đập bàn chửi mắng.

Câu trả lời của Dịch Xung khiến Độc Cô Văn Tú cười rộ lên, tâm tình có vẻ thoải mái. Nhưng Dịch Xung nhìn ra được, Độc Cô Văn Tú có tâm sự, tâm sự rất nặng. Hơn nữa tâm sự này thuộc về không thể nói cho người khác biết.

Tuy Dịch Xung rất muốn hỏi, nhưng y biết mình tuyệt đối không thể hỏi.

- Lúc về nấu cho ta một bát mỳ.

Độc Cô Văn Tú nói.

Tới hiện tại Độc Cô Văn Tú vẫn chưa cưới vợ. Với thân phận của y, bất kể là lấy con gái của một danh môn vọng tộc nào, cũng không phải việc khó. Thậm chí từ lúc y tiến vào Trường An, có không ít người muốn gả con gái cho y.

Bởi vì, y là người đứng đầu trong quan văn Hắc Kỳ Quân.

Hiện tại, y cũng là người có quyền thế cao nhất trong triều đình.

Mặc dù lúc rời khỏi thành Phương Giải có an bài vài điều khiến người ta khó hiểu, nhưng Phương Giải không hề động tới vị trí của Độc Cô Văn Tú, vẫn tin tưởng y như cũ. Trước khi đi Phương Giải nhấn mạnh quân vụ và triều vụ phải tách ra. Thôi Trung Chấn quản lý quân vụ, không thể xen vào triều chính, Độc Cô Văn Tú quản lý triều chính, không thể xen vào quân vụ.

Từng có một lần có người cho rằng Độc Cô Văn Tú sắp thất thế.

Nhưng hoài nghi đó dần biến mất khi Độc Cô Văn Tú ngồi vững ở triều đình.

- Vâng!

Dịch Xung gật đầu.

Y biết Độc Cô Văn Tú gọi mình lên xe ngựa, khẳng định không chỉ vì muốn mình nấu cho y một bát mỳ.

- Có phải đại nhân còn gì chỉ bảo?

Trầm mặc một lúc, Dịch Xung lựa chọn hỏi thẳng. Y không thể hỏi Độc Cô Văn Tú có tâm sự gì, nhưng có thể hỏi có yêu cầu gì.

- Không có.

Độc Cô Văn Tú lắc đầu:

- Không cần ngươi làm gì cả. Chỉ có điều ngày ngày lui tới lui đi, vẫn luôn một mình trên xe ngựa, cho nên thỉnh thoảng cảm thấy hơn đơn độc…Ngươi ngồi ở đối diện ta, không cần nói gì cả, thế là đủ rồi.

Dịch Xung ngẩn người, thực sự không hiểu vị đại nhân vật quyền nghiêng vua và dân này sao phải chịu nhiều áp lực như vậy, áp lực đó từ chỗ nào? Ai tạo cho y sao?





Phủ tướng quân

Thôi Trung Chấn đặt cuốn sách xuống, day day hàng lông mày.

Y khá nhàn, ngoại trừ mỗi ngày đi tuần tra đại doanh theo thông lệ, thì còn đâu đều ở trong thư phòng đọc sách. Lúc trước y vốn là một con mọt sách, lúc cùng Phương Giải tới Trường An, y cũng thật không ngờ mình có thể có được địa vị như bây giờ.

Thôi gia ở Lũng Hữu, bởi vì có một đại nhân vật như y, cho nên địa vị càng ngày càng được đề cao. Phụ thân của y, từng rất thất vọng với y, hiện tại mỗi khi nhắc tới con của mình, đều toát ra vẻ kiêu ngạo. Thôi gia ở Lũng Hữu không tính là gia tộc lớn. Nhưng hiện tại mọi cử động của Thôi gia cũng có thể ảnh hưởng tói các gia tộc Lũng Hữu khác.

Đây chính là lợi ích mà địa vị mang lại.

- Gần đây trong thành Trường An có vẻ không được yên ổn cho lắm.

Y lẩm bẩm nói.

Cửa sổ đằng sau mở ra, một người tiến vào.

Từ lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, cánh cửa này chưa từng đóng lại. Không ai biết cánh cửa đằng sau này mở ra có mục đích gì, kỳ thực nó là một cánh cửa thông hướng khác.

- Quả thực không yên ổn, từ bên ngoài có rất nhiều người tới, đều là các khuôn mặt mới của giang hồ. Lúc Chủ Công mở đại hội võ lâm, bề ngoài là muốn chỉnh hợp lại Đạo tông, đạt tới các thế lực giang hồ ủng hộ. Nhưng mục đích của Chủ Công thực ra là muốn những kẻ ẩn dấu kia hiện thân. Mở đại hội võ lâm, chẳng phải là cơ hội tốt sao? Những người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chỉ cần bọn họ phái người tham dự, là có thể lẫn vào trong Hắc Kỳ Quân…Đáng tiếc, đám người kia khá ranh ma, bọn chúng không mắc mưu.

Môt người đi ra từ bóng đêm trả lời Thôi Trung Chấn.

Là Trần Hiếu Nho.

- Đường đường là Đô thống của Kiêu Kỵ Giáo, hiện tại lại không thể đi dưới ban ngày ban mặt.

Thôi Trung Chấn lắc đầu:

- Kỳ thực những người đi dưới ánh mặt trời, có mấy người lòng mang hắc ám?

- Sao vậy?

Trần Hiếu Nho ngồi xuống:

- Có phải có oán khí không?

Thôi Trung Chấn lườm y một cái:

- Ta hiểu Chủ Công hơn ngươi.

Trần Hiếu Nho cười rộ lên, nghĩ tới hai người đi theo Chủ Công tiến vào Trường An sớm nhất. Một là Thôi Trung Chấn, về sau kinh nghiệm nhấp nhô, nhưng cuối cùng trở thành hạch tâm quyền lực trong Hắc Kỳ Quân. Một là Hạng Thanh Ngưu, địa vị của y không ở quyền thế, mà là mối quan hệ thân thiết với Chủ Công.

- Dường như thực sự ngồi không yên.

Trần Hiếu Nho nói:

- Bọn chúng rất nhẫn nại.

- Bọn chúng cần thời cơ và người thích hợp.

Thôi Trung Chấn nói.

Trần Hiếu Nho gật đầu, bưng chén trà của Thôi Trung Chấn uống một hơi, Thôi Trung Chấn khẽ nhíu mày:

- Ngươi không sợ ta bị bệnh à?

Trần Hiếu Nho uống xong, lau sạch sẽ rồi bỏ vào ống tay áo.

Thôi Trung Chấn lập tức hiểu ý của y.

- Nếu ta đoán không sai, bước cờ đầu tiên của bọn chúng không phải là ở Trường An. Tuy bọn chúng đã tìm được thời cơ thích hợp và người thích hợp, nhưng bọn chúng phải tiêu diệt tai họa ngầm trước đã. Ngươi đừng tưởng rằng bước đầu tiên của bọn chúng là giết ngươi, tuy rằng ngươi rất quan trọng.

Trần Hiếu Nho đứng dậy, chuẩn bị rời đi:

- Người đầu tiên đối mặt với nguy hiểm, chính là Ngụy Tây Đình.

Thôi Trung Chấn nao nao, sau đó gật đầu:

- Độc Cô…không hy vọng Ngụy Tây Đình trở về?

Trần Hiếu Nho ừ một tiếng, muốn nói gì đó xong lại nhịn xuống.

- Gọi đi.

Trần Hiếu Nho lao ra ngoài cửa sổ.

- Người đâu!

Thôi Trung Chấn lớn tiếng hô một câu, lập tức có mấy Kiêu Kỵ Giáo từ bên ngoài xông tới. Một phút sau, vài hộ vệ cũng xông tới.

- Ta bị mất một cái chén.

Thôi Trung Chấn nổi giận nói:

- Không ngờ trong thư phòng của ta lại mất một cái chén. Điều này chứng tỏ rằng có người có thể dễ dàng tiến vào trong phủ, dễ dàng tiến vào thư phòng, nếu người tới muốn giết ta thì sao? Các ngươi hay nói phủ này được đề phòng rất nghiêm ngặt, vậy ai nói cho ta biết, cái chén của ta biết bay sao?

Kiêu Kỵ Giáo và hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

- Không thể chấp nhận được.

Thôi Trung Chấn tức giận nói:

- Mấy người các ngươi trở lại Kiêu Kỵ Giáo, nói với người trông coi nơi đó, phủ của ta đánh mất một cái chén.

- Tuân lệnh!

Một Kiêu Kỵ Giáo lập tức gật đầu:

- Tướng quân yên tâm, thuộc hạ sẽ trở về bẩm báo Thiên hộ đại nhân, đại nhân sẽ lập tức tăng thêm tinh nhuệ tới đây. Kiêu Kỵ Giáo sẽ không trốn tránh trách nhiệm.

- Đi nhanh đi!

Thôi Trung Chấn nổi giận, gân xanh nổi trên trán.





Trần Hiếu Nho tùy tiện vứt cái chăn sang một bên, nhìn Mã Lệ Liên.

Đây là phủ Đại học sĩ.

Khá vắng vẻ.

- Ta cần một lý do, bằng không Kiêu Kỵ Giáo không thể tùy ý tăng số người bảo vệ cho Thôi Trung Chấn. Nếu những người đó muốn động thủ, thì việc đầu tiên là giết Ngụy Tây Đình mà Chủ Công mới điều từ Vân Nam Đạo về, người thứ hai là Thôi Trung Chấn. Bọn chúng e ngại Ngụy Tây Đình thay thế Độc Cô Văn Tú, cũng không muốn binh quyền nằm trong tay Thôi Trung Chấn.

- Cho nên ngươi trộm một cái chén?

Mã Lệ Liên cười cười:

- Cái lý do này thật vớ vẩn.

Trần Hiếu Nho cũng cười lên:

- Tuy vớ vẩn, nhưng đám người đó sẽ kinh sợ. Bọn họ sẽ hoài nghi, là ai lại nhàn rỗi lấy trộm một cái chén trong thư phòng của Thôi Trung Chấn? Nếu là cô, cô sẽ nghĩ như thế nào?

- Sẽ nghĩ là Thôi Trung Chấn cố làm ra vẻ huyền bí.

Mã Lệ Liên nói:

- Nghĩ sâu hơn chút, bọn chúng sẽ tưởng rằng có người muốn nhắc nhở Thôi Trung Chấn. Rồi bắt đầu hoài nghi bên mình có nội ứng.

Trần Hiếu Nho cười càng sung sướng:

- Tất cả từ một cái chén.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện