Sáu ngày
Suốt sáu ngày
Mặc kệ thế công của Agoda mãnh liệt cỡ nào, thì binh lính Hắc Kỳ Quân phòng thủ ở Phượng Hoàng Đài không hề lùi bước. Biết sự tình có biến, Lai Mạn hạ lệnh Lôi Linh Đốn tấn công mạnh, nhưng dù tường thành Phượng Hoàng Đài đã bị tróc một tầng, thì vẫn không thể tấn công lên được.
Không chỉ thế, dường như Hắc Kỳ Quân còn ngăn cản ở cửa thành Phượng Hoàng Đài.
Đây là một thái độ quyết tử.
Lai Mạn đứng trên đài cao, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn thủ quân. Từ sáng sớm tới bây giờ không thấy bên kia đánh trả, chứng tỏ Hắc Kỳ Quân đã dùng hết đạn pháo. Nỏ xe về cơ bản đã bị pháo của Agoda hủy gần hết, tất cả vũ khí hạng nặng đã không thể sử dụng.
Hơn nữa Lai Mạn nhìn ra được thủ quân trên tường thành không còn nhiều đội dự bị.
Có thể thấy được Phương Giải gặp phải chuyện gì cực kỳ khó khăn, bằng không đã không bỏ chạy một cách quyết tuyệt như vậy. Mà đám thủ quân kia hẳn là nhận được tử lệnh, nhất định phải thủ vững, không thể để cho người Agoda công phá. Tới một khắc này, kỳ thực tấn công Phượng Hoàng Đài đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hắc Kỳ Quân đã bỏ chạy được hơn sáu ngày, cho dù công phá Phượng Hoàng Đài rồi đuổi theo thì cũng khó mà đuổi được.
Cho nên Lai Mạn có chút tôn kính thủ quân trên thành.
Đội chủ lực đã bỏ chạy, mất đi tiếp viện, đám binh lính kia phòng thủ một tòa cô thành, khiến cho kẻ địch phải kính trọng. Đây chính là quân nhân, quân nhân điển hình.
- Bệ hạ
Thân binh Áo Cổ Tư Tháp nhìn cảnh thảm thiết trên tường thành, cũng không nhịn được biến sắc:
- Đây là trận chiến thảm khốc nhất mà thần từng thấy từ khi đi theo bệ hạ xuất chinh. Cho dù là lúc tấn công đô thành Aegean, cũng không vất vả như vậy. Đối mặt với kẻ địch đông hơn gấp mấy chục lần, biểu hiện của Hắc Kỳ Quân thật khiến cho người ta tôn kính.
- Đúng vậy a…
Lai Mạn thở dài, có chút thất thần.
- Lúc công phá đô thành của Aegean, ta từng nói, chỉ cần mình hùng mạnh, thì thế giới này không có quốc gia và dân tộc nào mà ta không chinh phục được. Nhưng hiện tại ta hiểu ra rằng, cho dù chúng ta đánh thắng trận này, chiếm được Phượng Hoàng Đài, thậm chí chiếm được toàn bộ Đông Cương, tiến tới chiếm được toàn bộ Trung Nguyên, chỉ sợ chúng ta cũng khó mà chinh phục được dân tộc này. Cho dù có một ngày nơi này trở thành biên giới mới của đế quốc, thì người ở đây cũng không ngừng phản kháng.
Y buông Thiên Lý Nhãn xuống, không biết nên làm cái gì.
Đây là lần đầu tiên từ khi y lãnh binh, đối mặt với kẻ địch lại không biết phải làm gì.
Nếu tiếp tục tấn công, xem chừng tới lúc mặt trời lặn là có thể công phá Phượng Hoàng Đài. Dù sao thủ quân trong thành đã rơi vào tuyệt cảnh, bọn họ không còn đạn dược. Thoạt nhìn cung tên cũng dùng hết rồi. Dựa theo số lượng thủ quân còn lại trên thành, thì chắc cũng không còn nhiều.
Nhưng công phá tòa thành này còn có ý nghĩa gì không? Cho dù cuối cùng người Agoda chiếm lĩnh được nơi này, thì người đáng kiêu ngạo còn là người Agoda không?
- Bảo quân đội rút lui đi.
Lai Mạn trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng phân phó:
- Phái người tới dưới thành, nói cho thủ quân, ta cho bọn họ một canh giờ rời đi, dẫn theo những quân nhân kiêu ngạo rời đi. Bọn họ đã hoàn thành sứ mạng của mình, người còn sống có đủ tư cách ngẩng cao đầu trở về nhà.
- Nhưng…
Áo Cổ Tư Tháp có chút lo lắng nói:
- Nếu thả bọn họ đi, thì sẽ đả kích rất lớn tới tinh thần của chúng ta.
- Vô nghĩa.
Lai Mạn nói:
- Cho dù hạ được nơi này, cũng không phải là một chuyện đáng để vui mừng. Nơi này sắp không còn liên quan gì tới ta nữa rồi. Sở dĩ ta hạ lệnh nhất định phải chiếm Phượng Hoàng Đài, là để đợi ta giải quyết xong chuyện trong nước, thì Phượng Hoàng Đài sẽ là điểm khởi đầu mới. Biến nơi này trở thành đại bản doanh cho lần tấn công tiếp theo, lưu lại Phổ Nhĩ Lai Ân trông coi. Chỉ cần nắm được Phượng Hoàng Đài, lần tấn công tiếp theo có thể nhanh chóng khống chế toàn bộ Đông Cương.
- Thần đã hiểu.
Áo Cổ Tư Tháp gật đầu.
Lai Mạn biết Phương Giải đã rút lui, lập tức hạ lệnh tấn công mạnh, thực ra là có hai mục đích. Thứ nhất là muốn thăm dò xem Phương Giải có phải đã thực sự bỏ chạy hay không, hay là có mưu đồ gì khác. Thứ hai, Phượng Hoàng Đài quá quan trọng, sở dĩ Plens vẫn không thể chiếm được toàn bộ Đông Cương, không phải vì Mộc phủ có quân đội hùng mạnh, cũng không phải vì đám lục lâm Đông Cương quấy nhiễu. Mà là vì Phượng Hoàng Đài giống như một cái đinh cắm vào lưng của quân đội Agoda.
Tuy Plens đã mang theo quân đội vượt qua Phượng Hoàng Đài, nhưng thủ quân của Phượng Hoàng Đài có thể quấy rầy đằng sau người Agoda bất kỳ lúc nào. Một khi chưa nhổ cái đinh này, thì người Agoda không thể toàn tâm toàn ý tấn công được. Có cái đinh cắm ở sau lưng, dù là người khổng lồ mạnh mẽ cũng không thể thi triển được hết thực lực.
- Một canh giờ
Lai Mạn chậm rãi nói:
- Trong vòng một canh giờ nếu người Hán không rút lui, thì chớ trách ta. Ta luôn tôn trọng quân nhân chân chính, sẽ không vì thân phận thấp kém của bọn họ mà coi thường bọn họ. Dân tộc này có chỗ đáng để chúng ta tôn trọng.
- Tuân lệnh!
Áo Cổ Tư Tháp lên tiếng, xoay người đi ra lệnh.
- Có những lúc ta không nhịn được nghĩ…khi nào thì ta mới dừng bước?
Lai Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Ta tự nói với mình, khi nào ta cảm thấy mệt mỏi thì ta sẽ dừng bước. Hiện tại…ta đã có chút mệt mỏi rồi. Chiếm được Trung Nguyên xong, ta sẽ không khuếch trương lãnh thổ nữa. Cho dân chúng mười năm để dưỡng sức. Mười năm sau ta lại tiếp tục.
Áo Cổ Tư Tháp há miệng, cuối cùng không nói được gì.
…
…
- Bọn chúng nói gì vậy?
Người ngồi ở bóng tối hỏi.
- Bên ngoài có một người nước ngoài tới, đứng ở dưới thành kêu gọi đầu hàng, bảo rằng Lai Mạn kính trọng các binh lính thủ thành là chiến sĩ chân chính, chiến sĩ như vậy có tư cách ngẩng đầu rời đi. Cho nên Lai Mạn cho một canh giờ để quân đội thủ thành rời đi.
Trong bóng tối lóe lên ánh lửa, sau đó là một cỗ khói xuất hiện. Mùi thuốc lá tràn ngập, người kia dường như gật đầu:
- Nói với binh lính, tất cả đều rời đi.
Người bẩm bảo hiển nhiên sửng sốt, vội vàng nói:
- Không được, toàn quân đều rời đi thì quá nguy hiểm!
Ngươi nọ đi ra từ bóng đem, vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào, mặc dù ta không giết được Lai Mạn thì Lai Mạn cũng không vây khốn được ta. Binh lính thủ vững nơi này sáu ngày đã là đủ rồi, mà có vẻ như Lai Mạn đã bị mắc lừa. Ta an bài Trần Định Nam dẫn theo kỵ binh chờ ở cách đây 50 dặm, ngươi dẫn theo binh lính lập tức rời đi.
Người này, không ngờ là Phương Giải!
Người bẩm báo là Nạp Lan Định Đông. Y quỳ một gối xuống, nói:
- Chủ Công, chúng ta không thể rời đi.
- Không đi ta liền dựa theo quân lệnh xử lý ngươi. Lần này hy sinh lớn nhất là các tướng sĩ thủ thành. Vì thực hiện kế hoạch của ta, bọn họ đã hết sức rồi. Nếu Lai Mạn đã bị lừa, thì kế tiếp ta nên kết thúc nó.
- Nhưng Chủ Công…
Nạp Lan Định Đông khuyên nhủ:
- Ngài vẫn chưa thể xác định được uy lực của khối thiên thạch kia. Nếu chẳng may thiên thạch không phát huy tác dụng, mà ngài cũng chưa hiểu nhiều về Lai Mạn, tùy tiện lưu lại chính là mạo hiểm. Tướng sĩ Hắc Kỳ Quân cam tâm tình nguyện chết vì ngài, nhưng không thể trở mắt nhìn ngài mạo hiểm.
- Đây là biện pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề rồi.
Phương Giải vỗ vai Nạp Lan Định Đông, nói:
- Tuy ta không thể xác định được uy lực của thiên thạch, nhưng ít nhất cơ hội đã tới. Ở Trường An còn rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta cần trở về đó gấp. Cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến bản thân rơi vào khốn cạnh. Hơn nữa bên cạnh ta còn có bọn họ.
Phương Giải quay đầu nhìn.
Đám người Hạng Thanh Ngưu, Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, đứng ở phía sau Phương Giải.
- Nhưng…
Nạp Lan Định Đông còn định nói tiếp thì Phương Giải ngắt lời:
- Không có nhưng nhị gì cả, ngươi là thuộc hạ của ta, phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Hiện tại ta lệnh cho ngươi mang theo toàn bộ binh sĩ rút lui, hợp quân với Trần Định Nam. Sau đó ở đó chờ ta. Nếu trước khi trời tối bọn ta không chạy tới…thì Tán Kim Hầu sẽ nói với các ngươi bước tiếp theo.
Nạp Lan Định Đông biết mình không thể khuyên được Phương Giải, nên đành đứng dậy.
- Đi thôi!
Phương Giải chỉ về phía xa xa:
- Hội quân với Trần Định Nam. Đây không phải là quyết định nhất thời của ta, mà là ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới lựa chọn. Trận chiến này phải nhanh chóng chấm dứt. Ta tin tưởng ngươi nên có một số việc có thể nói cho ngươi biết. Thành Trường An vốn không bình tĩnh như ngươi tưởng. Sở dĩ đề bạt mấy người các ngươi là vì không phải ai trong Hắc Kỳ Quân cũng trung thành với ta. Ta đã thông báo cho Tán Kim Hầu nên làm thế nào, kế tiếp phải dựa vào các ngươi rồi.
Nạp Lan Định Đông cắn răng gật đầu, xoay người rời đi.
- Hiện tại nơi này chỉ còn vài người chúng ta rồi.
Hạng Thanh Ngưu vừa ăn táo vừa nói:
- Không ai biết kế tiếp sẽ gặp nguy hiểm gì. Bên cạnh Lai Mạn có một đội thần bí có thể đánh chết người tu hành, mà bản thân Lai Mạn cũng không e ngại gì người tu hành. Nói cách khác, chúng ta không biết gì về bọn chúng. Tới hiện tại đành phải tiến hành theo kế hoạch, còn tương lai thì không đoán trước được.
Y cười nói:
- Nói như vậy, nếu trận chiến này bại, chúng ta đều sẽ chết hết, vậy thì còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Ý của ta là, nếu có người không chết, lúc trở về giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện của người đã chết.
- Tính thêm ta được không?
Người cuối cùng đi ra, là một người mà rất nhiều người không ngờ rằng lại xuất hiện ở đây.
Cái Xá
- Tính!
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Tuy lúc trước ngươi là tù nhân, nhưng giờ ngươi là chiến hữu.
Cái Xá trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói với Phương Giải:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta là giết ngươi…tuy nhiên hiện tại ta lại tôn kính ngươi. Ngươi có thể vứt bỏ căn cơ của mình, dốc toàn lực tới nơi này chống cực giặc ngoại xâm, ta rất khâm phục ngươi. Chuyện này vốn không quan hệ trực tiếp gì tới ngươi, đổi là ta, ta sẽ ổn định căn cơ trước rồi mới xuất binh. Ngươi làm được, mà ta không làm được.
- Cho nên tâm nguyện của ta đã thay đổi. Hiện tại, ta chỉ muốn uống một chén trà bơ, ăn thịt thú rừng.
Thạch Loan gãi tóc, cười ngượng ngùng nói:
- Ta không biết mình có tâm nguyện gì, nghĩ cẩn thận thì tới hiện tại ta cũng không có mục tiêu gì. Sau khi ta chết thì sẽ thế nào? Có khả năng là không chuyện gì phát sinh, bởi vì ngay cả một thân nhân ta cũng không có. Vừa rồi ta chợt nghĩ tới…Hãn Tốt còn đang hôn mê, nếu trong chúng ta có ai sống sót, thì lúc trở về nghĩ biện pháp điều trị cho hắn.
Phương Giải nhìn về phía Diệp Trúc Hàn:
- Còn ngươi thì sao?
Diệp Trúc Hàn trầm mặc một lúc, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ta thích nhất là đọc sách, nhưng lúc ở băng động Thập Vạn Đại Sơn ta chỉ có một cuốn sách để đọc. Nếu như ta chết đi, người sống nhớ đốt một xe sách ở trước mộ của ta. Làm vậy ta sẽ rất vui.
- Ngươi thì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải.
Phương Giải cười cười:
- Ta không có gì cả. Nếu ta chết, thì cũng không ai giúp được ta. Thế giới này sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.
- Mục tiêu của ngươi quá lớn, không dễ thực hiện.
Hạng Thanh Ngưu nói.
- Ngươi thì sao?
Thạch Loan hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi còn có tâm nguyện gì muốn hoàn thành không?
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, do dự một lát rồi nhăn nhó nói:
- Ta vẫn là xử nam…
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Trúc Hàn giật giật khóe miệng:
- Việc này…thật không dễ giúp…
Suốt sáu ngày
Mặc kệ thế công của Agoda mãnh liệt cỡ nào, thì binh lính Hắc Kỳ Quân phòng thủ ở Phượng Hoàng Đài không hề lùi bước. Biết sự tình có biến, Lai Mạn hạ lệnh Lôi Linh Đốn tấn công mạnh, nhưng dù tường thành Phượng Hoàng Đài đã bị tróc một tầng, thì vẫn không thể tấn công lên được.
Không chỉ thế, dường như Hắc Kỳ Quân còn ngăn cản ở cửa thành Phượng Hoàng Đài.
Đây là một thái độ quyết tử.
Lai Mạn đứng trên đài cao, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn thủ quân. Từ sáng sớm tới bây giờ không thấy bên kia đánh trả, chứng tỏ Hắc Kỳ Quân đã dùng hết đạn pháo. Nỏ xe về cơ bản đã bị pháo của Agoda hủy gần hết, tất cả vũ khí hạng nặng đã không thể sử dụng.
Hơn nữa Lai Mạn nhìn ra được thủ quân trên tường thành không còn nhiều đội dự bị.
Có thể thấy được Phương Giải gặp phải chuyện gì cực kỳ khó khăn, bằng không đã không bỏ chạy một cách quyết tuyệt như vậy. Mà đám thủ quân kia hẳn là nhận được tử lệnh, nhất định phải thủ vững, không thể để cho người Agoda công phá. Tới một khắc này, kỳ thực tấn công Phượng Hoàng Đài đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Hắc Kỳ Quân đã bỏ chạy được hơn sáu ngày, cho dù công phá Phượng Hoàng Đài rồi đuổi theo thì cũng khó mà đuổi được.
Cho nên Lai Mạn có chút tôn kính thủ quân trên thành.
Đội chủ lực đã bỏ chạy, mất đi tiếp viện, đám binh lính kia phòng thủ một tòa cô thành, khiến cho kẻ địch phải kính trọng. Đây chính là quân nhân, quân nhân điển hình.
- Bệ hạ
Thân binh Áo Cổ Tư Tháp nhìn cảnh thảm thiết trên tường thành, cũng không nhịn được biến sắc:
- Đây là trận chiến thảm khốc nhất mà thần từng thấy từ khi đi theo bệ hạ xuất chinh. Cho dù là lúc tấn công đô thành Aegean, cũng không vất vả như vậy. Đối mặt với kẻ địch đông hơn gấp mấy chục lần, biểu hiện của Hắc Kỳ Quân thật khiến cho người ta tôn kính.
- Đúng vậy a…
Lai Mạn thở dài, có chút thất thần.
- Lúc công phá đô thành của Aegean, ta từng nói, chỉ cần mình hùng mạnh, thì thế giới này không có quốc gia và dân tộc nào mà ta không chinh phục được. Nhưng hiện tại ta hiểu ra rằng, cho dù chúng ta đánh thắng trận này, chiếm được Phượng Hoàng Đài, thậm chí chiếm được toàn bộ Đông Cương, tiến tới chiếm được toàn bộ Trung Nguyên, chỉ sợ chúng ta cũng khó mà chinh phục được dân tộc này. Cho dù có một ngày nơi này trở thành biên giới mới của đế quốc, thì người ở đây cũng không ngừng phản kháng.
Y buông Thiên Lý Nhãn xuống, không biết nên làm cái gì.
Đây là lần đầu tiên từ khi y lãnh binh, đối mặt với kẻ địch lại không biết phải làm gì.
Nếu tiếp tục tấn công, xem chừng tới lúc mặt trời lặn là có thể công phá Phượng Hoàng Đài. Dù sao thủ quân trong thành đã rơi vào tuyệt cảnh, bọn họ không còn đạn dược. Thoạt nhìn cung tên cũng dùng hết rồi. Dựa theo số lượng thủ quân còn lại trên thành, thì chắc cũng không còn nhiều.
Nhưng công phá tòa thành này còn có ý nghĩa gì không? Cho dù cuối cùng người Agoda chiếm lĩnh được nơi này, thì người đáng kiêu ngạo còn là người Agoda không?
- Bảo quân đội rút lui đi.
Lai Mạn trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng phân phó:
- Phái người tới dưới thành, nói cho thủ quân, ta cho bọn họ một canh giờ rời đi, dẫn theo những quân nhân kiêu ngạo rời đi. Bọn họ đã hoàn thành sứ mạng của mình, người còn sống có đủ tư cách ngẩng cao đầu trở về nhà.
- Nhưng…
Áo Cổ Tư Tháp có chút lo lắng nói:
- Nếu thả bọn họ đi, thì sẽ đả kích rất lớn tới tinh thần của chúng ta.
- Vô nghĩa.
Lai Mạn nói:
- Cho dù hạ được nơi này, cũng không phải là một chuyện đáng để vui mừng. Nơi này sắp không còn liên quan gì tới ta nữa rồi. Sở dĩ ta hạ lệnh nhất định phải chiếm Phượng Hoàng Đài, là để đợi ta giải quyết xong chuyện trong nước, thì Phượng Hoàng Đài sẽ là điểm khởi đầu mới. Biến nơi này trở thành đại bản doanh cho lần tấn công tiếp theo, lưu lại Phổ Nhĩ Lai Ân trông coi. Chỉ cần nắm được Phượng Hoàng Đài, lần tấn công tiếp theo có thể nhanh chóng khống chế toàn bộ Đông Cương.
- Thần đã hiểu.
Áo Cổ Tư Tháp gật đầu.
Lai Mạn biết Phương Giải đã rút lui, lập tức hạ lệnh tấn công mạnh, thực ra là có hai mục đích. Thứ nhất là muốn thăm dò xem Phương Giải có phải đã thực sự bỏ chạy hay không, hay là có mưu đồ gì khác. Thứ hai, Phượng Hoàng Đài quá quan trọng, sở dĩ Plens vẫn không thể chiếm được toàn bộ Đông Cương, không phải vì Mộc phủ có quân đội hùng mạnh, cũng không phải vì đám lục lâm Đông Cương quấy nhiễu. Mà là vì Phượng Hoàng Đài giống như một cái đinh cắm vào lưng của quân đội Agoda.
Tuy Plens đã mang theo quân đội vượt qua Phượng Hoàng Đài, nhưng thủ quân của Phượng Hoàng Đài có thể quấy rầy đằng sau người Agoda bất kỳ lúc nào. Một khi chưa nhổ cái đinh này, thì người Agoda không thể toàn tâm toàn ý tấn công được. Có cái đinh cắm ở sau lưng, dù là người khổng lồ mạnh mẽ cũng không thể thi triển được hết thực lực.
- Một canh giờ
Lai Mạn chậm rãi nói:
- Trong vòng một canh giờ nếu người Hán không rút lui, thì chớ trách ta. Ta luôn tôn trọng quân nhân chân chính, sẽ không vì thân phận thấp kém của bọn họ mà coi thường bọn họ. Dân tộc này có chỗ đáng để chúng ta tôn trọng.
- Tuân lệnh!
Áo Cổ Tư Tháp lên tiếng, xoay người đi ra lệnh.
- Có những lúc ta không nhịn được nghĩ…khi nào thì ta mới dừng bước?
Lai Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Ta tự nói với mình, khi nào ta cảm thấy mệt mỏi thì ta sẽ dừng bước. Hiện tại…ta đã có chút mệt mỏi rồi. Chiếm được Trung Nguyên xong, ta sẽ không khuếch trương lãnh thổ nữa. Cho dân chúng mười năm để dưỡng sức. Mười năm sau ta lại tiếp tục.
Áo Cổ Tư Tháp há miệng, cuối cùng không nói được gì.
…
…
- Bọn chúng nói gì vậy?
Người ngồi ở bóng tối hỏi.
- Bên ngoài có một người nước ngoài tới, đứng ở dưới thành kêu gọi đầu hàng, bảo rằng Lai Mạn kính trọng các binh lính thủ thành là chiến sĩ chân chính, chiến sĩ như vậy có tư cách ngẩng đầu rời đi. Cho nên Lai Mạn cho một canh giờ để quân đội thủ thành rời đi.
Trong bóng tối lóe lên ánh lửa, sau đó là một cỗ khói xuất hiện. Mùi thuốc lá tràn ngập, người kia dường như gật đầu:
- Nói với binh lính, tất cả đều rời đi.
Người bẩm bảo hiển nhiên sửng sốt, vội vàng nói:
- Không được, toàn quân đều rời đi thì quá nguy hiểm!
Ngươi nọ đi ra từ bóng đem, vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào, mặc dù ta không giết được Lai Mạn thì Lai Mạn cũng không vây khốn được ta. Binh lính thủ vững nơi này sáu ngày đã là đủ rồi, mà có vẻ như Lai Mạn đã bị mắc lừa. Ta an bài Trần Định Nam dẫn theo kỵ binh chờ ở cách đây 50 dặm, ngươi dẫn theo binh lính lập tức rời đi.
Người này, không ngờ là Phương Giải!
Người bẩm báo là Nạp Lan Định Đông. Y quỳ một gối xuống, nói:
- Chủ Công, chúng ta không thể rời đi.
- Không đi ta liền dựa theo quân lệnh xử lý ngươi. Lần này hy sinh lớn nhất là các tướng sĩ thủ thành. Vì thực hiện kế hoạch của ta, bọn họ đã hết sức rồi. Nếu Lai Mạn đã bị lừa, thì kế tiếp ta nên kết thúc nó.
- Nhưng Chủ Công…
Nạp Lan Định Đông khuyên nhủ:
- Ngài vẫn chưa thể xác định được uy lực của khối thiên thạch kia. Nếu chẳng may thiên thạch không phát huy tác dụng, mà ngài cũng chưa hiểu nhiều về Lai Mạn, tùy tiện lưu lại chính là mạo hiểm. Tướng sĩ Hắc Kỳ Quân cam tâm tình nguyện chết vì ngài, nhưng không thể trở mắt nhìn ngài mạo hiểm.
- Đây là biện pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề rồi.
Phương Giải vỗ vai Nạp Lan Định Đông, nói:
- Tuy ta không thể xác định được uy lực của thiên thạch, nhưng ít nhất cơ hội đã tới. Ở Trường An còn rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta cần trở về đó gấp. Cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến bản thân rơi vào khốn cạnh. Hơn nữa bên cạnh ta còn có bọn họ.
Phương Giải quay đầu nhìn.
Đám người Hạng Thanh Ngưu, Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, đứng ở phía sau Phương Giải.
- Nhưng…
Nạp Lan Định Đông còn định nói tiếp thì Phương Giải ngắt lời:
- Không có nhưng nhị gì cả, ngươi là thuộc hạ của ta, phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Hiện tại ta lệnh cho ngươi mang theo toàn bộ binh sĩ rút lui, hợp quân với Trần Định Nam. Sau đó ở đó chờ ta. Nếu trước khi trời tối bọn ta không chạy tới…thì Tán Kim Hầu sẽ nói với các ngươi bước tiếp theo.
Nạp Lan Định Đông biết mình không thể khuyên được Phương Giải, nên đành đứng dậy.
- Đi thôi!
Phương Giải chỉ về phía xa xa:
- Hội quân với Trần Định Nam. Đây không phải là quyết định nhất thời của ta, mà là ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới lựa chọn. Trận chiến này phải nhanh chóng chấm dứt. Ta tin tưởng ngươi nên có một số việc có thể nói cho ngươi biết. Thành Trường An vốn không bình tĩnh như ngươi tưởng. Sở dĩ đề bạt mấy người các ngươi là vì không phải ai trong Hắc Kỳ Quân cũng trung thành với ta. Ta đã thông báo cho Tán Kim Hầu nên làm thế nào, kế tiếp phải dựa vào các ngươi rồi.
Nạp Lan Định Đông cắn răng gật đầu, xoay người rời đi.
- Hiện tại nơi này chỉ còn vài người chúng ta rồi.
Hạng Thanh Ngưu vừa ăn táo vừa nói:
- Không ai biết kế tiếp sẽ gặp nguy hiểm gì. Bên cạnh Lai Mạn có một đội thần bí có thể đánh chết người tu hành, mà bản thân Lai Mạn cũng không e ngại gì người tu hành. Nói cách khác, chúng ta không biết gì về bọn chúng. Tới hiện tại đành phải tiến hành theo kế hoạch, còn tương lai thì không đoán trước được.
Y cười nói:
- Nói như vậy, nếu trận chiến này bại, chúng ta đều sẽ chết hết, vậy thì còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Ý của ta là, nếu có người không chết, lúc trở về giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện của người đã chết.
- Tính thêm ta được không?
Người cuối cùng đi ra, là một người mà rất nhiều người không ngờ rằng lại xuất hiện ở đây.
Cái Xá
- Tính!
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Tuy lúc trước ngươi là tù nhân, nhưng giờ ngươi là chiến hữu.
Cái Xá trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói với Phương Giải:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta là giết ngươi…tuy nhiên hiện tại ta lại tôn kính ngươi. Ngươi có thể vứt bỏ căn cơ của mình, dốc toàn lực tới nơi này chống cực giặc ngoại xâm, ta rất khâm phục ngươi. Chuyện này vốn không quan hệ trực tiếp gì tới ngươi, đổi là ta, ta sẽ ổn định căn cơ trước rồi mới xuất binh. Ngươi làm được, mà ta không làm được.
- Cho nên tâm nguyện của ta đã thay đổi. Hiện tại, ta chỉ muốn uống một chén trà bơ, ăn thịt thú rừng.
Thạch Loan gãi tóc, cười ngượng ngùng nói:
- Ta không biết mình có tâm nguyện gì, nghĩ cẩn thận thì tới hiện tại ta cũng không có mục tiêu gì. Sau khi ta chết thì sẽ thế nào? Có khả năng là không chuyện gì phát sinh, bởi vì ngay cả một thân nhân ta cũng không có. Vừa rồi ta chợt nghĩ tới…Hãn Tốt còn đang hôn mê, nếu trong chúng ta có ai sống sót, thì lúc trở về nghĩ biện pháp điều trị cho hắn.
Phương Giải nhìn về phía Diệp Trúc Hàn:
- Còn ngươi thì sao?
Diệp Trúc Hàn trầm mặc một lúc, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ta thích nhất là đọc sách, nhưng lúc ở băng động Thập Vạn Đại Sơn ta chỉ có một cuốn sách để đọc. Nếu như ta chết đi, người sống nhớ đốt một xe sách ở trước mộ của ta. Làm vậy ta sẽ rất vui.
- Ngươi thì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải.
Phương Giải cười cười:
- Ta không có gì cả. Nếu ta chết, thì cũng không ai giúp được ta. Thế giới này sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.
- Mục tiêu của ngươi quá lớn, không dễ thực hiện.
Hạng Thanh Ngưu nói.
- Ngươi thì sao?
Thạch Loan hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Ngươi còn có tâm nguyện gì muốn hoàn thành không?
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, do dự một lát rồi nhăn nhó nói:
- Ta vẫn là xử nam…
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Trúc Hàn giật giật khóe miệng:
- Việc này…thật không dễ giúp…
Danh sách chương