- Ta không muốn hoài nghi bất kỳ thuộc hạ nào của ta.

Phương Giải nhìn nước sông dậy sóng, sắc mặt rất bình tĩnh.

Càng ngày càng gần Trường An, đi chừng bảy, tám ngày nữa là có thể tới thành Diễm Dương. Từ thành Diễm Dương tới Trường An là 1900 dặm, là đoạn đường ngàn dặm cuối cùng. Lúc trước Phương Giải đã phân phó ở lại thành Diễm Dương một ngày.

- Có lẽ, đây là nhược điểm của ta chăng? Phương Giải hỏi.

Ngô Nhất Đạo khoanh chân ngồi ở mui thuyền, phía trước ông ta là một cái bàn trà thấp, mặc cho thuyền lay động thì cái bàn cũng không động đậy chút nào. Chớ nói cái bàn, dù là nước trong chén trà cũng không động. Pha trà ở trước đầu sóng như vậy, không phải người nào cũng làm được.

Hạng Thanh Ngưu ngồi ở boong thuyền thả câu, lưỡi câu không có mồi, y nói là muốn thử vận may, nhìn xem liệu lưỡi câu có may mắn ngoắc vào con cá nào không.

- Đây là nhược điểm của mọi người.

Ngô Nhất Đạo vươn tay mời, Phương Giải lập tức ngồi đối diện với ông ta.

Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:

- Không ai muốn hoài nghi người bên cạnh mình, cho dù trong lòng luôn tồn tại hoài nghi. Một cặp vợ chồng có tình cảm mặn nồng trong mắt người khác, ai biết bọn họ có gian tình hay không? Ai ai trong thiên hạ cũng có hoài nghi, nhưng chỉ cần không thành tâm ma, thì đó là chuyện bình thường.

Phương Giải gật đầu:

- Vừa rồi Liêu Sinh nhận được tin tức từ Kiêu Kỵ Giáo gửi tới, nói rằng mâu thuẫn giữa Thôi Trung Chấn và Độc Cô Văn Tú càng ngày càng sâu. Lúc ở Trường An, ta giao quan văn cho Độc Cô, giao quan võ cho Thôi Trung Chấn. Nhưng mới rời đi chưa tới một năm rưỡi, thành Trường An đã chướng khí mù mịt. Từ xưa tới nay, quan văn sẽ dần dần đoạt quyền khi thiên hạ ổn định. Mà võ tướng thì không muốn vứt bỏ quyền thế địa vị mà mình đã liều mạng dành được. Mâu thuẫn này dường như rất khó giải quyết.

- Thần muốn biết, có phải Chủ Công hoài nghi Độc Cô?

Ngô Nhất Đạo hỏi thẳng.

Phương Giải không đáp.

Hắn trầm mặc một lúc mới nói:

- Độc Cô có năng lực ổn định triều chính, chỉ có điều tuổi thơ của hắn trôi qua trong gian khổ. Hắn một lòng muốn trở nên nổi bật, áo gấm hồi hương. Hiện tại hắn nắm trong tay địa vị, nếu có vài hành động vượt quá quy củ thì cũng có thể lý giải.

Ngô Nhất Đạo nhìn cái chén trong tay:

- Thần nghe nói sau khi Độc Cô nắm triều chính trong tay, liền phái người về quê nhà, trừng trị những kẻ từng ức hiếp mẹ con hắn. Những kẻ đó đều bị hạ lệnh khám nhà, không ít người bị bắt vào đại lao, tùy tiện gán cho tội danh rồi đày tới biên cương.

Phương Giải gật đầu:

- Việc này là có thật.

Ngô Nhất Đạo lo lắng nói:

- Việc như vậy khó mà tránh được, đâu chỉ có Độc Cô Văn Tú? Thần nghe nói mặc kệ quan văn hay võ tướng của Hắc Kỳ Quân, có không ít người làm vậy. Chủ yếu là do các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân, hơn nửa có xuất thân hàn môn, người người đều có quá khứ không thể quên, đều từng bị kẻ khác ức hiếp. Nhưng một khi phong trào này phát triển, thì khó mà thu thập được.

Phương Giải vẫn không đáp.

- Để xem bọn họ có giới hạn hay không. Độc Cô làm vậy coi như đã kiềm chế rồi.

Ngô Nhất Đạo không rõ thái độ của Phương Giải, chỉ gật đầu.

Ông ta biết Phương Giải nói không sai. Với quyền lực và địa vị hiện tại của Độc Cô Văn Tú, muốn trừng trị những kẻ ức hiếp mẹ con bọn họ năm đó thật quá dễ dàng. Chỉ cần Độc Cô Văn Tú lộ tiếng gió, là sẽ có người nguyện ý làm việc này cho hắn. Hiện tại các quan lại Giang Nam đều chưa được thay mới, bởi vì bọn họ không thuộc về Hắc Kỳ Quân, bọn họ chỉ ước gì có một cơ hội tỏ thái độ với triều đình.

Giờ Độc Cô Văn Tú nắm hết quyền lực, chỉ cần hắn nguyện ý, các quan lại Giang Nam sẽ có không ít người bái hắn làm thầy.

- Suy nghĩ xử lý việc ở thành Diễm Dương trước đã.

Phương Giải nói:

- Thành Diễm Dương cách Trường An 1900 dặm, nói xa không xa, nói gần không gần. Đối với quyền lực, 1900 dặm không tính là xa. Nhưng muốn ban hành những điều lệ chi tiết, thì 1900 dặm không tính là gần. Chúng ta không biết thực lực của đám người đó mạnh cỡ nào, cho nên ta muốn thử ở thành Diễm Dương xem. Nếu thành Diễm Dương chống trả mãnh liệt, thì nói lên rằng trong phạm vi 2000 dặm, quyền thế của đám người kia đã mọc rễ.

Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:

- Tổng Đốc của thành Diễm Dương là Cao Tiên Trạch, có chút liên hệ với Cao Khai Thái. Gia tộc của hai người này khá gần nhau, cho nên lúc đầu Cao Khai Thái mới muốn tới đó. Nếu thần đoán không nhầm, nếu lúc trước Cao Khai Thái chiếm được Trường An, vậy thì Cao Tiên Trạch sẽ là người đầu tiên ủng hộ y đăng cơ xưng đế. Chẳng qua Cao Khai Thái bại quá nhanh, cho nên Cao Tiên Trạch không có thời gian để tỏ thái độ.

- Cao Khai Thái chỉ là một quân cờ của đám người đó mà thôi.

Phương Giải cười cười:

- Lúc Dương Dịch bình định ở Tây Bắc, vì sao Cao Khai Thái lại đột nhiên làm phản? Dựa theo đạo lý, Dương Dịch sẽ không nhìn lầm một người. Nếu y đã dám giao 20 vạn đại quân cho Cao Khai Thái, chứng tỏ Dương Dịch rất coi trọng Cao Khai Thái. Cũng không thể nói Cao Khai Thái là một người không có chủ kiến, Vương Nhất Cừ vừa thuyết phục liền thay đổi.

Ngô Nhất Đạo nói:

- Hiển nhiên rằng lúc ấy Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ đều là quân cờ trong tay đám người đó. Chẳng qua bị người của Dương gia tiêu diệt. Cho dù đám người đó có rễ khá sâu, nhưng bọn chúng không biết Dương Kiên còn sống, hơn nữa còn đi ra từ lăng mộ.

Phương Giải gật đầu:

- Người của Dương gia, lúc phải đối đầu với những thế lực vô hình, bọn họ thường rất liều mạng.

Ngô Nhất Đạo thở dài:

- Chỉ là người của Dương gia không biết kẻ địch mà mình phải đối mặt là ai, cho nên giống như vung quyền đánh vào không khí.





Hạng Thanh Ngưu câu được một con cá lớn dài chừng hơn mét. Nếu là người bình thường, thì khó mà kéo được con cá lớn như vậy. Hạng Thanh Ngưu hiển nhiên cũng không ngờ rằng mình câu được con cá lớn, sửng sốt hồi lâu mới chạy tới ôm cá lên.

- Có này có được gọi là “tự nhào vào lòng” không?

Hạng Thanh Ngưu cười sung sướng.

- Tự nhào vào lòng?

Phương Giải nghe thấy bốn chữ này liền sửng sốt, trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên mỉm cười một cách khó hiểu:

- Đúng rồi…đạo lý đơn giản như vậy mà ta lại nghĩ mãi không rõ. Tự nhào vào lòng, chính là bốn chữ này.

Ngô Nhất Đạo và Hạng Thanh Ngưu đều không biết Phương Giải nghĩ tới điều gì, trợn mắt nhìn hắn.

Tâm tình của Phương Giải dường như có vẻ tốt hơn nhiều. Hắn đứng dậy lấy con dao tự mình làm thịt con cá lớn. Đám thủ hạ biết Phương Giải thích câu cá rồi nướng, cho nên thấy Phương Giải động thủ liền mang dụng cụ của hắn tới.

- Nếu người bên cạnh ngươi đúng là gian tế mà kẻ địch phái tới, vậy thì sẽ chia ra làm mấy loại? Có hai loại. Loại thứ nhất là ngươi phát hiện ra tài năng của hắn rồi mời chào. Loại thứ hai là chính hắn tự tiến cử bản thân. Mà dựa theo xác suất mà nói, những người tự đề cử bản thân hơn nửa đều có mục đích không đơn giản.

Phương Giải cười nói:

- Đây chính là tự nhào vào lòng.

Ngô Nhất Đạo trầm tư một lúc, bắt đầu hiểu ra.

- Nhưng vẫn quá phức tạp. Đúng là có một số người tự đề cử bản thân. Nhưng từ xuất thân mà nói, bọn họ thường không có bối cảnh gì. Mà những người chiêu mộ tới, bối cảnh lại khá phức tạp.

- Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Phương Giải vừa định giải thích thêm, thì thấy Lưu Ân Tĩnh và Lục Phong Hầu cùng nhau đi vào.

- Thật xa liền ngửi thấy mùi cá nướng của Chủ Công, nhịn không được liền chạy tới.

Lưu Ân Tĩnh cười nói một câu, sau đó thi lễ với Phương Giải và Ngô Nhất Đạo. Phương Giải cười cười, chỉ vào boong tàu, nói:

- Vậy thì ngồi xuống chờ. Dù sao cả ngày trên thuyền cũng nhàm chán, vừa mới có cá tươi rượu ngon, chúng ta liền làm một bữa cho ra trò.

- Để thần đi lấy rượu.

Không bao lâu Lục Phong Hầu ôm một vò rượu tới.

Ngô Nhất Đạo nhìn Lưu Ân Tĩnh, lại nhìn Lục Phong Hầu, bỗng nhiên hiểu ý của Phương Giải. Ông ta và Phương Giải liếc nhìn nhau, âm thầm cười cười.

- Chủ Công, thần nghe nói ngài muốn dừng lại ở thành Diễm Dương?

Lục Phong Hầu vừa rót rượu cho Phương Giải vừa hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Thành Diễm Dương giống như Giang Đô, đều là nơi quan trọng. Giang Đô đã phái binh trấn thủ, diệt trừ thế lực địa phương, để binh mã của chúng ta cắm rễ ở đó. Thành Diễm Dương cũng như vậy. Cao Tiên Trạch đã ở thành Diễm Dương năm, sáu năm không ai để ý tới, y cũng không vội vã đứng thành hàng, một mực phát triển thế lực của mình, hiện tại đã không thể khinh thường rồi. Người này, nếu dùng được thì tất nhiên tốt nhất, nếu không dùng được, thì chính là một cái mụn lớn.

Lục Phong Hầu nói:

- Sợ gì, nếu y không thành thật, chúng ta lập tức tiêu diệt. Các huynh đệ đi đường lâu đã có chút nhàm chán, tay chân gỉ sét rồi, đang ước gì có một trận đại chiến để đánh cho sướng.

Lưu Ân Tĩnh nói:

- THần lại không cảm thấy vậy.

Ông ta nhìn Phương Giải, nói:

- Cao Tiên Trạch và Cao Khai Thái tuy là đồng tông, nhưng lúc Cao Khai Thái vây công Trường An, có mấy lần viết thư cho Cao Tiên Trạch, mời Cao Tiên Trạch mang binh hội quân. Nhưng từ đầu tới cuối Cao Tiên Trạch đều không tỏ rõ thái độ. Người này khá thông minh, lại có thế lực thâm căn cố đế ở địa phương, thần nghĩ cho dù phải diệt trừ y, thì cũng không nên dùng sức mạnh. Cao Tiên Trạch có uy vọng cao ở trong lòng dân chúng, nếu tiêu diệt một cách vô cớ, thì khó mà ổn định được dân tâm.

Lời này lập lờ nước đôi, không biết là ông ta đồng ý tiêu diệt Cao Tiên Trạch, hay là muốn thuyết phục Cao Tiên Trạch.

- Thần nghĩ.

Lục Phong Hầu nói:

- Nên giống như Giang Đô, ép vẻ bệ vệ của đám người đó xuống.

Lưu Ân Tĩnh trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tuy thần không đồng ý xuất binh, nhưng thần cũng cảm thấy người như Cao Tiên Trạch không đáng tin. Y ở loạn thế không giúp bất kỳ bên nào, mà âm thầm phát triển thế lực của mình. Nhìn như vô dục vô cầu, kỳ thực là một kẻ có tâm kế. Y biết bản thân không có khả năng tranh giành thiên hạ, cho nên mới phát triển thực lực lớn mạnh. Y biết, bất kể là ai ngồi trên ghế rồng, đều sẽ không coi thường y. Y đang tăng lợi thế của mình, cho nên người như vậy không có lòng trung thành gì cả. Y chỉ là đang đợi, đợi cuối cùng mới tỏ rõ thái độ.

Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Phương Giải, rồi hỏi:

- Thần cảm thấy lời của Lưu lão tướng quân rất có lý. Người như vậy, thật không đáng tin.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Chờ tới thành Diễm Dương rồi quan sát tiếp. Nếu Cao Tiên Trạch không tỏ rõ thái độ, vậy thì diệt trừ y là được.





Ban đêm.

Ánh sáng nhạt tỏa ra từ nến.

Ngô Nhất Đạo suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhịn được nói với Phương Giải:

- Thần nghĩ, Lưu Ân Tĩnh có vấn đề.

Phương Giải cười cười:

- Ông ta tự tìm đến.

Ngô Nhất Đạo nói:

- Lúc trước Chủ Công nói, đó là biểu tượng bên ngoài. Đúng vậy, Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung là được Chủ Công phái Yến Cuồng cứu về. Nhưng tin tức này có khả năng là người khác cố ý thả ra để cho Chủ Công biết. Cho nên thoạt nhìn hai người đó là do Chủ Công tự mình cứu ra, nhưng có khả năng là người khác cố ý đưa tới. Nếu lúc trước hai người đó thực sự thất thế, vì sao không trực tiếp giết hai người đó đi, còn phải đưa tới Trường An thẩm tra làm gì? Lúc đó ở Trường An ai có thể thẩm tra bọn họ? Lúc ấy Chủ Công đã có không ít binh lực trong tay, nhưng lại thiếu tướng tài. Chủ Công biết hai người bọn họ gặp rủi ro, nhất định sẽ giải cứu…

Phương Giải cười cười:

- Cho nên, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện