Thanh Ngọc bị lời nói trịnh trọng của Minh Hoa Dung khiến cho hoảng sợ, sau khi nghe xong vẻ mặt kiên định nói: “Ta nguyện theo tiểu thư đến đế kinh.”

“Ngươi đã nghĩ kĩ rồi?” Tuy rằng biết theo tính tình của Thanh Ngọc, đi theo chính mình sẽ là một trợ lực lớn, nhưng Minh Hoa Dung vẫn là hy vọng cho nàng có lựa chọn. Nếu không bị chính mình cuốn vào nơi thị phi biết đâu nàng lại tìm được hạnh phúc của mình.

“Tiểu thư, Thanh Ngọc không sợ chịu khổ, cũng không sợ chịu uất ức, nguyện ý theo tiểu thư đến đế kinh.” Thanh Ngọc không chút nào né tránh nhìn lại Minh Hoa Dung, ánh mắt thập phần kiên quyết: “Từ nhỏ ta đã không có cha mẹ, sau khi ca ca cưới tẩu tử xong không thể dung nạp ta, vốn muốn bán ta cho một lão già nhà giàu hơn sáu mươi tuổi, ta liều chết không theo, tìm người môi giới tự bán mình rồi tự trốn thoát. Nhiều năm qua như vậy tiểu thư đối đãi với ta rất tốt, mặc dù ta không đọc sách, nhưng mà biết đạo lý làm người có ơn phải báo. Tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, sẽ vẫn hầu hạ ngươi thật tốt, để cho ta theo tiểu thư đến đế kinh đi.”

Tuy rằng đã sớm biết lựa chọn của Thanh Ngọc, nhưng nghe đến lời từ đáy lòng nói ra, Minh Hoa Dung như trước cảm động không thôi. Nàng mới vừa nói chuyện, đột nhiên nhãn quang chợt lóe, lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Tốt lắm, hy vọng ngươi nhớ rõ lời nói hôm nay. . . . . . Ta khát , ngươi xuống núi thay ta nói Lý quản gia đưa bình Hoa Hồng Lộ đi.”

“Nhưng mà, tiểu thư ngươi một người. . . . . .”

“Ngươi đi đi, ta không sao.”

Thấy Thanh Ngọc như trước chần chừ không chịu đi, khuôn mặt Minh Hoa Dung đột nhiên nghiêm túc: “Ngươi không nghe ta nói?”

“Không. . . . . . Không dám. . . . . .” Thanh Ngọc cắn cắn môi, theo lời xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Thanh Ngọc chầm chậm biến mất sơn đạo gian, Minh Hoa Dung lau đi lau đi nước ở trên chân rồi đi hài vào, đột nhiên đứng dậy nói: “Là ai ở phụ cận?”

Gió núi phần phật, thổi qua núi rừng, là cây xào xạc phát ra tiếng động. Rõ ràng không hề có vết chân, Minh Hoa Dung lại nói thập phần chắc chắn: “Như thế nào, chẳng lẽ các hạ chỉ có dũng khí rình xem thôi sao?”

Theo lời nói trào phúng của nàng, một lúc sau, một thân ảnh thon dài khoác áo màu đen tự trong rừng rậm đi ra. Nhìn hắn thân hình cao ngất, hẳn là tuổi còn trẻ nhưng khí thế rất đĩnh đạc, dù chưa thấy rõ diện mạo đã biết người này thân phận bất phàm.

Mới vừa rồi Minh Hoa Dung nhận thấy được mặt nước bóng người lướt qua, tiếp theo trong không khí có tia hơi thở khác thường dừng ở trong rừng, chậm chạp chưa rời đi. Kiếp trước nàng trải qua không ít sóng gió, lúc này biết nơi này đột nhiên có một người võ công cao cường, khách không mời mà đến ý đồ không rõ ràng, trước mượn cớ để cho Thanh Ngọc lui ra, chính mình sẽ cùng đối phương chào hỏi.

Minh Hoa Dung còn âm thầm phỏng đoán thân phận người này ra sao, sau khi đối phương đến gần thấy rõ dung mạo của hắn, cũng sửng sốt, một cái tên suýt nữa thốt ra, may mắn cố gắng nhịn xuống.

Mà người thần bí kia cũng có chút hoảng thần, vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt khác thường của nàng vừa lướt qua. Chỉ khi nhìn rõ dung mạo của nàng, trong mắt xẹt qua một hồi thất vọng, cúi đầu nói câu cái gì đó. Minh Hoa Dung nghe không quá rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Quả nhiên không phải” .

Thanh âm của hắn khàn nhỏ trầm thấp, thập phần êm tai, dung mạo lại xuất sắc: hình dáng tuấn mỹ, dáng người thẳng tắp đẹp đẽ. Khiến người chú ý là đôi mắt của hắn, là một đôi trọng đồng (mắt kiểu này mình cũng không rõ lắm, thấy có người nói là con ngươi hai bên mỗi bên một màu nhưng không chắc chắn, suy ra sẽ giữ nguyên, ai hiểu thì nói để mình sửa nhé), thâm thúy, ảnh hoa biến ảo, khiến người khác không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, chỉ có thể khi hắn nhếch đôi môi mỏng cùng tuấn nhan không cảm xúc mới có thể đoán, hắn là một nam tử lạnh lùng trầm mặc.

Trọng đồng —— Cửu Châu tuy lớn, nhưng cũng chỉ có một người khác biệt. Đó chính là đương kim Thánh Thượng vương triều Chiêu Khánh là Đức Đế mới mười chín tuổi, Tuyên Trường Hạo.

Ngoài ý muốn gặp được người này, Minh Hoa Dung không khỏi cảm thấy kỳ quái vì sao hắn lại ở nơi này? Nhiều năm trước Thái Thượng Hoàng tự động thoái vị tránh trong kinh đô, lúc ấy hai vị cố mệnh đại thần một văn một võ đanh phải nâng đỡ Đức Để mười sáu tuổi đăng cơ, sau đó ru rú trong cung, trong ngày lễ khi thiết yến khao thưởng quan lại cực ít xuất hiện, thậm chí ngay cả mỗi năm một lần săn thú của Hoàng gia cũng không lộ diện. Quan lại cũng lén bàn luận, đều nói Đức Đế là ông cụ non, không bằng Thái Thượng Hoàng tùy ý làm bậy, vốn là vinh hạnh của quốc gia. Nhưng rất nhiều thời điểm lại không khỏi quá mức quái gở.

Qua yến hội kiếp trước nàng từng gặp qua Đức Đế một lần, đối với tính tình của hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết đây là tử địch với muội phu Cẩn vương của nàng. Trải qua hơn năm tranh đấu, Cẩn vương được Thái Thượng Hoàng ủng hộ lên hoàng đế, Đức Đế là đế vương bị phế làm thứ dân, một ly rượu độc đoạt đi tính mạng. Sau Cẩn vương kế vị, trong chiếu thư hắn viết đế độc hoành lộng quyền, tàn bạo không chịu nổi, nàng nghe được bán tín bán nghi. Nhưng hôm nay vừa nhìn, lại chỉ cảm thấy đế vương thanh niên này lạnh lùng, nhưng không có chuyện coi mạng người như cỏ rác, đầy tay huyết tinh sát khí.

“Ngươi là ai?” Tuyên Trường Hạo vừa mới nghe thanh âm của thiếu nữ này giống người trong tưởng niệm của chính mình liền nhịn không được dừng chân nghe một lát, không nghĩ lại bị phát hiện. Đợi khi từ trong rừng đi ra thấy rõ khuôn mặt nàng tuy rằng thanh tú, cũng còn xa mới có thể so với người nọ, tuy rằng biết rõ như thế, như trước vẫn nhịn không được có chút ảm đạm, ngữ khí khi hỏi liền có chút không tốt.

Minh Hoa Dung từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ Hoàng đế chính là Hoàng đế, tính tình thật sự là không tốt. Nếu đối phương là cải trang xuất hành, nàng cũng vui vẻ làm bộ như không biết thân phận của hắn, cố ý bỏ qua thân phận của hắn: “Ta đến kinh đi qua nơi đây, không nghĩ đến cầu bị hỏng, liền thừa dịp gia đinh tu bổ lên núi dạo chơi một lát. Các hạ là ai? Chẳng lẽ núi này là nhà của ngươi, ta không thể đến?”

Nàng không sợ hắn nghe được đối thoại của chính mình cùng Thanh Ngọc vừa rồi, đường đường là Cửu Ngũ chí tôn sao có thời gian rảnh đi quản khuê các tranh đấu? Còn nữa, nàng mặc quần áo mộc mạc, Tuyên Trường Hạo hơn phân nửa sẽ nhận định chính mình xuất thân từ gia đình tiểu phú, tự nhiên sẽ không hứng thú .

Quả nhiên, sau khi Tuyên Trường Hạo nghe xong không hề hỏi nhiều, con lạnh giọng nói: “Lấy suối này làm giới hạn, ngươi không được đi về phía trước.”

Tiếp tục đi lên chính là đỉnh núi, chẳng lẽ trên đỉnh núi có bí mật của Hoàng đế khi rời cung? Minh Hoa Dung trong lòng thầm nghĩ, trong miệng lại than thở nói: “Ta vốn không nghĩ đi lên.”

Nói xong, nàng xoay người lại bên ôn tuyền biên ngồi xuống, dùng tay nghịch nước suối, vẻ mặt khát khao, lập tức lại trừng mắt nhìn Tuyên Trường Hạo vài lần. Ý tứ thập phần hiểu được: ngươi là khách không mời mà đến như thế nào còn không đi? Ta còn muốn nghịch nước nữa.

Tuyên Trường Hạo ở lâu trong thâm cung, người bên cạnh không phải mọi cách nịnh nọt lấy lòng thì cũng là lòng mang nơm nớp lo sợ, hôm nay đối thoại tầm thường thậm chí có chút vỗ lễ đã lâu chưa từng thấy. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại có chút hoảng thần, lơ đãng lần thứ hai nhớ tới điều ẩn sâu trong tâm trí: nhớ rõ năm ấy cùng nàng sơ ngộ, nàng cũng cũng có chút bực mình khi nhìn thấy hắn, ánh mắt trừng thật to, lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp. . . . . .

Ý niệm đó trong đầu bất quá chợt lóe mà qua, lập tức bị Tuyên Trường Hạo khinh miệt dứt bỏ: nàng quốc sắc thiên hương, thiên thành đoan trang, tiểu cô nương này sao có thể so sánh? Chính mình quả nhiên là quá nhớ nhung, thấy cảnh sinh tình sao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lạnh xuống, áo khoác màu huyền phất một cái, thi triển thân pháp hướng đỉnh núi lao đi, ngay lập tức trong lúc đó liền biến mất bên trong rừng rậm.

Thân ảnh Tuyên Trường Hạo vừa biến mất, Minh Hoa Dung lập tức rời đi ôn tuyền, bước nhanh hướng dưới chân núi đi đến. Đế vương cải trang xuất hành tất có ẩn tình, nàng cũng không nghĩ muốn ngây ngốc bị cuốn vào.

Đi ra một đoạn ngắn, Thanh Ngọc đột nhiên từ phía sau tảng đá lớn chạy đến, vẻ mặt lo lắng lôi kéo ống tay áo của nàng xem có sao không: “Tiểu thư, người nọ không làm khó dễ ngươi đi?”

“Ta không sao. Nhưng mà sao ngươi lại biết?” Minh Hoa Dung có chút kinh ngạc với sự thông minh của Thanh Ngọc.

“Tiểu thư, dọc theo đường đi này ngươi chưa từng cùng Lý quản gia yêu cầu cái gì, như thế nào lại đột nhiên phái ta tìm hắn muốn cái gì Hoa Hồng Lộ đây. Ta cảm thấy không ổn nên giả bộ rời đi, nấp ở bên này nhìn qua, không nghĩ tới lại đi ra một người! Sợ tới mức lòng ta đều muốn nhảy ra ngoài, may mắn tiểu thư nói vài câu liền đem hắn đuổi đi.” Thanh Ngọc mang vẻ mặt còn sợ hãi.

Minh Hoa Dung nghe vậy cười: “Tiểu nha đầu ngươi nhưng thật ra thông minh.” Hoa Hồng Lộ giá cả xa xỉ, Lý quản gia tất nhiên sẽ không dễ dàng giao cho Thanh Ngọc. Nàng đưa ra yêu cầu này chính là không muốn Thanh Ngọc trở về quá sớm. Không nghĩ tới Thanh Ngọc ngay từ đầu đã nhìn ra sơ hở, căn bản không có rời đi.

Chỉ nghe Thanh Ngọc lại khó hiểu nói: “Tiểu thư, vừa rồi người nọ khuôn mặt lạnh lùng, nhìn qua có chút đáng sợ, ngươi đối với hắn nói chuyện không quá khách khí, trong lòng bàn tay ta đều đổ mồ hôi rồi, sợ ngươi đắc tội hắn, không nghĩ tới hắn lại không so đo.”

Minh Hoa Dung lại cười, nhưng không giải thích. Vừa rồi nàng cố ý nói như vậy, trừ bỏ khiến Tuyên Trường Hạo nghĩ nàng không biết thân phận của hắn, cũng có ý muốn thử.

Sau khi trở lại đế kinh nàng nhất định trở thành kẻ địch với mẹ con Bạch thị, nhưng kiếp trước nàng quá mức ngây thơ, không biết các nàng như thế nào lại chung đường với Cẩn vương. Nếu là các nàng đã muốn đặt lên Cẩn vương, chính mình liền lại nhiều thêm một địch nhân. Xem năng lực trước mắt của nàng, tự nhiên không thể lay động Cẩn vương. Như vậy, liền tìm một minh hữu trước, hoặc là nói, một thực lực có thể áp chế Cẩn vương.

Nháy mắt gặp được Đức Đế Tuyên Trường Hạo, Minh Hoa Dung liền nghĩ tới điểm này. Nhưng nàng còn không thể xác định độ nhẫn nại của đối phương nên cố ý nói như vậy một phen để thử.

Kết quả này nàng thực vừa lòng, trước mặc kệ năng lực của Tuyên Trường Hạo như thế nào, ít nhất hắn không phải cái loại đa nghi dễ dàng giết người, lấy thân là đế vương đối với một dân chúng vô lễ cũng có thể nhường nhịn, hợp tác với người như thế có thể nói thuận lợi hơn nhiều.

Nhưng mà, cũng phải nhìn sự tiến triển từng bước của mẹ con Bạch thị cùng Cẩn vương, nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn xen vào việc tranh đoạt hoàng vị này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện