Giang Phi cơ hồ bị dọa đến điên rồi, giống như con thỏ bị đốt lông, một đường chạy như điên xuống cầu thang.

Để tránh Phó Huân cùng nhãn tuyến của hắn, Giang Phi đặc biệt đợi hai ngày mới hành động, cậu đội mũ đeo khẩu trang, trên người xách mỗi cái tay nải màu đen, không tiếc cho mình mặc như một kẻ gian len lén trở lại nhà trọ, là để lấy lại đồ lần trước vội vàng rời khỏi mà không kịp mang đi.

Giang Phi đoán Phó Huân nhất định ở dưới lầu phát hiện phòng mình bật đèn, lúc này mới chạy như thiêu như đốt tới …

Cậu mới vừa rồi không nên bật đèn.

Nhưng cậu nào sẽ nghĩ tới mình rời chung cư nhiều ngày như vậy, Phó Huân vẫn còn bất thình lình tới chung cư tìm cậu chứ.

Giang Phi giờ phút này suy nghĩ muốn chết cũng có, cậu cảm giác ân oán của mình cùng tên súc sinh Phó Huân này khẳng định có từ kiếp trước, nếu không làm sao lại gặp mặt trùng hợp như vậy.

“Đứng lại cho tôi!!”

Sau lưng truyền tới tiếng gào hung ác của Phó Huân, tựa như thanh âm nguyền rủa đòi mạng, Giang Phi gần như sắp khóc lên, hận không thể trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ hành lang! Phó Huân chân dài bước nhanh, một chân bước cả mấy bậc thang, cuối cùng phát hiện Giang Phi cách hắn chỉ còn một cái khúc cua, hắn liền một tay vịn vào lan can cầu thang, xoay mình nhảy một cái tới trước người Giang Phi, nhanh mạnh đưa tay một cái ấn Giang Phi lên tường bên cạnh.

Giang Phi sợ choáng váng, trợn to đôi mắt nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí trước mặt, thân thể run rẩy tựa như lá khô trong gió rét.

Sợ hãi của Giang Phi đối với Phó Huân, lớn xa hơn hết thảy.

Người nhỏ yếu sẽ căm hận kẻ ác nhân đa từng xâm hại mình, nhưng lại không có dũng khí để đánh lại, thậm chí e ngại đối diện với nó, bởi vì hiểu rõ sự nhỏ yếu của bản thân, cũng bởi vì bản tính hèn yếu…

Giang Phi đối với Phó Huân chính là như vậy, cậu tuy hận Phó Huân, nhưng cũng chỉ có ý nghĩ muốn cách xa Phó Huân, không phải cậu không muốn báo thù, mà là sợ hãi đối với Phó Huân kia cứ ùn ùn kéo đến khiến cậu không có dũng khí để làm bất cứ chuyện gì.

“Chạy đi! Chạy nữa đi!”

Phó Huân gầm thét, một đường chạy xuống đuổi theo đã khiến cơn giận của hắn đạt đến tột cùng, giờ phút này trán nổi gân xanh, bàn tay túm lấy cổ áo của Giang Phi nắm chặt thành quyền, khiến Giang Phi cơ hồ hít thở không thông.

Nước mắt Giang Phi rơi xuống tí tách, hai chân cậu run rẩy như nhũn ra, hồi lâu mới lẩy bẩy khóc lóc nói: “Đừng…Đừng giết tôi, van cầu anh đừng…đừng giết tôi…”

Phó Huân đưa tay, một cái xé khẩu trang trên mặt Giang Phi xuống.

Nhìn sắc mặt Giang Phi ảm đạm, mặt đầy nước mắt, cỗ cảm giác khó có thể diễn tả được lại phảng phất như cái cảm giác ôn thiết cùng quen thuộc đã lâu không gặp, vô hình khiến Phó Huân tỉnh táo không ít.

Đèn trong hành lang đều là loại được điều khiển thông qua tiếng người, chừng mười giây hai người đối mặt không ai nói chuyện, đèn đột nhiên tắt, toàn bộ hành lang đều rơi vào trong bóng tối, nhưng cho dù là trong bóng tối, Giang Phi cũng có thể thấy rõ cặp mắt sắc bén như dã thú kia của Phó Huân.

Ngửi được mùi rượu cùng thuốc lá trên người Phó Huân, trong lòng Giang Phi càng sợ hơn, cậu lo lắng hiện tại Phó Huân không thanh tỉnh, như vậy cậu đối mặt không chỉ là một ma quỷ, mà còn là một ma quỷ không có thần trí.

“Còn dám chạy không?” Thanh âm Phó Huân trầm thấp đè nén, bóng tối trong hành lang lạnh lẽo đến tột cùng.

Giang Phi không dám khóc thành tiếng, hít mũi đau khổ nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi không chạy, không chạy nữa, thật xin lỗi Phó tổng, thật xin lỗi…”

Giang Phi điềm đạm đáng yêu nói xin lỗi liền có hiệu quả, khuôn mặt tàn bạo của Phó Huân dịu đi được một chút, ở trong bóng tối dần hóa thành một cỗ u lãnh quỷ dị.

Gò má Phó Huân áp sát Giang Phi, hắn hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm Giang Phi một hồi, sau đó lại nhắm mắt, như dã thú kiếm ăn vậy, ở trong cổ Giang Phi ngửi ngửi cái gì đó. Giang Phi nghe tiếng ngửi cùng hơi thở nho nhỏ nặng nề mà rợn cả tóc gáy.

“Trốn đi đâu? Hửm?” Thanh âm Phó Huân không lớn, nhưng lại tỏa ra cơn ớn lạnh nồng đậm: “Chung một chỗ với ai nữa?”

Não Giang Phi một mảnh hỗn loạn, trong miệng lặp đi lặp lại: “Thật…thật xin lỗi…”

“Nói!” Phó Huân bỗng nhiên nghiêm nghị hét, đèn hành lang cũng đột nhiên sáng lên.

Khuôn mặt Phó Huân gần trong gang tấc chợt hiện ở trước mặt khiến tim Giang Phi bất thình lình run lên, cục xương trong cổ họng cũng trượt động một cái, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Không…không chung một chỗ với ai cả, tôi…tôi trốn một mình…trốn ở nhà nghỉ…”

Giang Phi gần như không cảm giác được sự tồn tại ở hai chân nữa, lưng dựa trên tường, không thể lui được tiếp, thân thể bắt đầu theo vách tường chậm rãi tuột xuống.

Phó Huân đưa một chân mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Giang Phi, một tay nâng eo Giang Phi, giữ thân thể yếu ớt đang trượt xuống của cậu lại, nói: “Trước tôi bảo cậu đàng hoàng đợi ở phòng trọ.” Phó Huân hung hăng nói: “Con mẹ nó cậu coi lời của tôi như gió thoảng bên tai sao?”

Giang Phi hoảng hốt vội vàng lắc đầu: “Tôi sau này…sau này nhất định nghe lời anh, nhất định… thật sự xin lỗi Phó tổng, tôi…tôi thật sự biết sai rồi…”

Giang Phi muốn khóc lại không dám lớn tiếng, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt, bộ dáng mím môi thận trọng nhìn Phó Huân tràn đầy vẻ ủy khuất cùng cầu xin tha thứ.

Lửa giận của Phó Huân đã tiêu tan hơn nửa, nhìn nam nhân trong ngực lệ rơi đầy mặt, ủy khuất liên tục cầu xin hắn tha thứ, trong lúc nhất thời cảm thấy vừa đáng hận vừa buồn cười.

“Coi như cậu thức thời.” Phó Huân nắm lấy cằm của Giang Phi, cười âm hiểm một tiếng: “Tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này, lần sau còn dám chạy, sẽ đánh gãy chân cậu.”

Phó Huân nói xong, ánh mắt bất tri bất giác rơi trên môi Giang Phi, hắn hơi híp mắt lại, nhìn mảnh môi màu tường vi, cảm giác ngà ngà say lại chậm rãi dâng lên.

“Phó tổng ngài…Ngài không thì buông tôi ra trước đã, tôi trước…Ngô.”

Lời Giang Phi còn chưa dứt, Phó Huân đã ngậm lấy môi cậu.

Mượn men rượu, Phó Huân bắt đầu thô bạo dày xéo hai mảnh môi kia, càng đi sâu vào càng mất khống chế, dục vọng tích tụ trong lồng ngực hắn nhiều ngày giờ phút này tựa như muốn nổ tung ngực hắn.

“Ngô không…”

Giang Phi căn bản không tìm được cách nào để thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Huân, rất nhanh tay Phó Huân liền chui vào bên trong quần áo cậu, trực tiếp đột kích địa phương cấm mật rậm rạp.

Tóc gáy Giang Phi dựng đứng, trong hỗn loạn cậu nhớ tới cây súng điện mình đã cho vào bên trong tay nải. Rất sớm trước kia, cậu đã mua nó ở trên mạng rồi đặt ở trong phòng trọ để phòng thân, lâu dài cậu cũng sắp quên mất, vừa rồi trong lúc thu dọn đồ đạc ở phòng vẽ mới lại lục được trong ngăn kéo, lúc ấy liền tiện tay nhét vào trong tay nải.

Giang Phi bị Phó Huân đặt trên tường không thể động đậy, một tay đưa vào trong tay nải bên cạnh điên cuồng lục lọi, rốt cuộc cũng móc được súng điện ở trong bọc ra, một giây kế tiếp, Giang Phi trực tiếp đem đầu súng đặt ở ngang hông Phó Huân.

Sè sè————-

“Ách a….”

Một trận âm thanh luồng điện vang lên, thân thể Phó Huân thống khổ co quắp mấy cái, lảo đảo nghiêng ngả lui về phía sau, Giang Phi sợ tới cực điểm trái lại lại nổi gan lên, cậu sải bước về phía trước, họng súng đặt ở bụng Phó Huân lại nhấn cò súng.

“Con mẹ nó…Ách a!”

Phó Huân trực tiếp ngã xuống đất, thân thể bị điện giật mà tê dại rất lâu không cách nào khôi phục, hắn cật lực ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Phi đang lật đật chỉnh trang lại quần áo trước mắt, cố hết sức nói: “Mẹ nó ngươi…lại dám…”

Giang Phi thấy Phó Huân ngửa nửa người trên lên, cho là hắn định đứng lên, sợ hãi theo phản xạ liền tiến lên đá lên đầu vai Phó Huân một cước.

Rầm một tiếng, thân thể Phó Huân vừa ngửa lên lại ngã xuống.

Giang Phi kịp phản ứng mình đang làm gì, sợ đến hai tay ôm đầu không biết làm sao, cậu lật đật lui về phía sau, kết quả một chân giẫm hụt mà ngã từ trên cầu thang xuống.

Thật may chỉ là mấy bậc thang, ngã cũng không nghiêm trọng.

Một đống đồ trong tay nải bị rơi ra, Giang Phi vội vã cầm lên nhét lại vào trong nải, sau đó chạy như gió xuống lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện