Thời Thiên rời khỏi phòng Cổ Thần Hoán trở về đại sảnh.
Cậu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều sau khi đến gặp Cổ Thần Hoán.
Lời cần nói đã nói, vô luận Cổ Thần Hoán sử dụng thủ đoạn gì đối với mình, Thời Thiên cũng sẽ không lùi bước, so với việc mềm yếu lấy lòng hắn, còn không bằng cứng rắn chống trả.
Cuộc sống sau này, cậu không muốn gắng gượng để tồn tại như trước.
Thực sự....
Cậu sẽ sống vì chính mình cho dù thất bại....
"Dương trợ lý, mãi mới tìm được cậu, Nguyên thiếu tìm cậu đến sắp điên rồi." Một tên phục vụ vội chạy về phía Thời Thiên, gấp gáp nói.
"Anh ấy ở đâu? Tôi đang tìm anh ấy."
"Vừa nãy Nguyên thiếu đi quanh du thuyền tìm cậu, hiện tại cũng không biết đã đi đâu rồi."
"Tôi biết rồi, anh làm việc của mình đi, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy."
Thời Thiên lấy điện thoại di động ra, phát hiện trên điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ từ Nguyên Hiên.
"Lão bà, may mà em nhấc máy, tôi cứ tưởng em đi về trước rồi."
"Anh đang ở đâu?"
Chuyện cầu hôn, nhất định phải bảo Nguyên Hiên hủy bỏ.
Tranh đấu cùng Cổ Thần Hoán phải phòng ngừa trăm bề, huống chi niềm vui bất ngờ mà Cổ Thần Hoán nói,Thời Thiên không chắc mình có thể hoàn mỹ ứng đối.
Cậu có tự tin, có quyết tâm kiên định đấu cùng Cổ Thần Hoán đến cùng, thế nhưng hiện tại, cậu vẫn chưa có đủ thực lực để đối đầu với hắn, cậu có thể lấy tính mạng của mình để đối chọi với Cổ Thần Hoán, nhưng không thể lấy danh dự của Nguyên gia thậm chí là Nguyên Hiên ra đánh cược.
Nguyên Hiên cố ý ủy khuất nói, "Tôi đang chạy tới chạy lui đi tìm em đây, giờ đang ở tầng thứ năm."
"Vậy anh mau xuống đây đi, em có chuyện muốn nói với anh."
"Năm phút nữa pháo hoa mới được chuẩn bị xong, lão bà em lên boong thuyền chờ tôi đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, ha ha...."
Đợi đến khi chúng ta xem xong, tôi sẽ hướng toàn thế giới tuyên bố em là của Nguyên Hiên tôi.
Ai cũng không thể ngăn cản hai chúng ta.
"Vậy em sẽ ở trên boong thuyền chờ, anh mau đến nhanh một chút."
"Được."
Nguyên Hiên cúp điện thoại, hắn vuốt ngực vui mừng thở ra một hơi.
Tìm lão bà rồi oanh oanh liệt liệt cầu hôn rốt cuộc cũng có thể diễn ra như trong tưởng tượng.
Nguyên Hiên không lên boong thuyền ngay mà đến phòng điều chỉnh ánh sáng trước.
"Chuẩn bị đến đâu rồi? Không được phép có bất kì sơ suất nào."
"Xin Nguyên thiếu cứ yên tâm." Nhân viên ở phòng điều chỉnh ánh sáng tự tin nói, "Chúng tôi luôn khống chế tốt tiêu cự của ánh đèn trên du thuyền, bảo đảm khi cậu cầu hôn, cậu và Dương trợ lý sẽ là hai người sáng nhất chiếc du thuyền này."
Tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn kia, Nguyên Hiên hài lòng cười, "Làm tốt lắm, chờ tôi cầu hôn thành công, mỗi người sẽ nhận được một phong bao màu đỏ."
"Cảm ơn Nguyên thiếu." Mấy người cao hứng vô cùng, trong đầu nghĩ vị thiếu gia này luôn ra tay hào phóng, lần này hẳn kiếm được không ít.
Bởi vì sắp bắn pháo hoa cho nên số người lên boong thuyền rất nhiều, Thời Thiên lên đến nơi nhưng không thấy Nguyên Hiên đâu, đoán là hắn còn chưa tới, cậu liền đứng dựa người vào lan can chờ hắn.
Chuyện của cha, Thời Thiên dự định sẽ nói cho Nguyên Hiên biết sau khi buổi tiệc kết thúc.
Hoặc có lẽ là cậu thật sự cần mượn thế lực của Nguyên gia để đối kháng với thủ đoạn đê tiện của Cổ Thần Hoán.
Giữa lúc Thời Thiên ngửa đầu nhìn bầu trời đến thất thần, một người phục vụ đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm một cái hộp hình vuông.
"Dương trợ lý, bảo tiêu của Charles tiên sinh nhờ tôi đem chiếc hộp này giao cho cậu."
Thời Thiên cảnh giác tiếp nhận chiếc hộp nhỏ trong tay người phục vụ, "Hắn nhờ anh truyền đạt cái gì không?"
Đồ do Cổ Thần Hoán đưa tới tuyệt không đơn giản, nhớ tới giọng nói u lãnh của Cổ Thần Hoán khi cậu bước chân ra khỏi phòng hắn, Thời Thiên có hơi bất an.
Cậu quả quyết đánh cược mọi thứ như vậy, dùng tính cách Cổ Thần Hoán, phản ứng của hắn không nên là như thế.
Người phục vụ lắc đầu, "Không có."
Sau khi người phục vụ đi, Thời Thiên không mở hộp ra ngay mà giơ lên lắc lắc, cảm nhận trọng lượng và âm thanh va chạm bên trong, Thời Thiên đoán vật trong hộp được làm bằng kim loại.
Thời Thiên không muốn mở, cậu sợ rằng vật đặt trong hộp sẽ khiến cậu càng thêm bất an.
Nhưng....
Nhất định phải biết đối phương ra chiêu gì, cậu mới có thể tính toán sách lược.
Thời Thiên khẩn trương cau mày, mở nắp chiếc hộp nhỏ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mảnh giấy ghi một hàng chữ.
Chữ trên giấy Thời Thiên nhận ra, đó là chữ viết tay của Cổ Thần Hoán.
Nội dung là:
Phụ tử các ngươi, một người một phần.
Thời Thiên không hiểu Cổ Thần Hoán có ý gì, cậu cầm lấy tờ giấy, phát hiện phía dưới còn có một cái màn hình cảm ứng rộng bốn tấc, màn hình sáng lên, là một đoạn video bị tạm dừng.
Thời Thiên lấy ngón tay nhấn xuống màn hình, trong nháy mắt, nội dung đoạn video hiện lên, âm thanh cũng phát ra ngoài.
"Không.... Cổ Thần... Đừng... Dừng lại... Tôi thật sự không thể được nữa...."
"Thiếu gia em quá tuyệt vời... Ân... "
Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau kịch liệt lay động.
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn với tiếng nức nở khe khẽ....
Thời Thiên như bị ngũ lôi đánh trúng....
Thân thể cứng đờ, khí lạnh từ bàn chân trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Đoạn video này được quay khi cậu vẫn còn là tình nhân của Cổ Thần Hoán.
"Thao!"
Thời Thiên giận dữ hét lớn, quăng chiếc hộp trong tay xuống đất, màn hình cảm ứng rơi ra đập xuống đất vỡ vụn....
Hành vi đột nhiên lên cơn của Thời Thiên dọa các vị khách đã lên boong thuyền chuẩn bị ngắm pháo hoa sợ hết hồn, bọn họ nghi hoặc nhìn Thời Thiên lúc này sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
Thời Thiên đẩy người bên cạnh sang một bên, không để ý đến ánh mắt khác thường của các tân khách, cơ thể cậu như sợi dây cung bị kéo căng vọt chạy vào trong du thuyền....
Chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng Thời Thiên dừng lại trước cửa phòng Cổ Thần Hoán.
"Mở cửa mau! Tên súc sinh! Mở cửa ra cho tôi!"
Hoàn toàn không còn sự bình tĩnh của một khắc trước, Thời Thiên lúc này như một kẻ điên loạn, một kẻ điên mất đi khả năng suy nghĩ....
Thời Thiên ra sức đập cửa phòng Cổ Thần Hoán, không để ý đến hình tượng mà gào rống.
Một đôi vợ chồng đang chuẩn bị lên boong thuyền xem pháo hoa nhìn thấy hành vi như phát điên của Thời Thiên liền sợ hãi đến mức vội vàng đi đường vòng.
Đập đến nửa ngày trong phòng vẫn không có ai trả lời, Thời Thiên mới ý thức được rằng có lẽ Cổ Thần Hoán đã không còn ở trong căn phòng này.
Vừa nãy Hứa Vực vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, hiện tại không thấy, hiển nhiên là cùng Cổ Thần Hoán đi đến nơi nào đó.
Thời Thiên gấp đến gần như phát điên. Đầu óc hỗn hỗn độn độn, tới nửa ngày mới nghĩ ra cần phải gọi điện thoại cho Cổ Thần Hoán.
Lần thứ nhất không bắt máy, lần thứ hai lần thứ ba vẫn không bắt máy.
"Khốn kiếp!" Thời Thiên thật sự gấp đến suýt khóc, cả đời này cậu chỉ sợ nhất hai điều:
Người quan tâm đến cậu bỏ cậu mà đi.
Điều thứ hai là người thân biết cậu từng làm tình nhân của Cổ Thần Hoán.
Cậu có thể cùng cha cộng sinh cộng tử, nhưng không thể chấp nhận được việc mất sạch tôn nghiêm trước mặt người cha mà cậu vẫn luôn kính trọng.
Cha là người đã nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà nuôi nấng, nếu ông dùng ánh mắt thất vọng thậm chí là tuyệt vọng nhìn cậu, cậu sẽ phát điên mất....
Có lẽ, cha cậu còn phát điên trước cậu....
Rốt cục, qua không biết bao nhiêu cú điện thoại, Cổ Thần Hoán cuối cùng cũng bắt máy.
"Anh dám quay loại video đó. Con mẹ nó anh cư nhiên dám quay loại video đó... " Thời Thiên mất khống chế gào thét, "Cổ Thần Hoán! Tên cầm thú! Tên bại hoại! Tôi thao chết anh...!"
Đầu dây bên kia Cổ Thần Hoán đặc biệt bình tĩnh, hắn chờ Thời Thiên hét xong mới từ tốn nói, "Mắng chửi xong chưa? Xong rồi thì đến lượt tôi nói, đoạn video kia tôi đã phái người giao cho Thời Việt Nam, hiện tại nó đang trên đường tới chỗ ông ta, chừng mười phút nữa là đưa đến tay Thời Việt Nam."
Thời Thiên cảm giác mình sắp điên rồi, cậu nhắm chặt hai mắt, dùng sức lôi kéo tóc mình, dùng sự đau đớn để ép mình tỉnh táo lại.
"Cổ Thần Hoán tôi cầu xin anh có được không... " Giọng Thời Thiên run rẩy, "Cầu anh, đừng đem đoạn video đó cho cha tôi xem. Tôi thật sự... thật sự van cầu anh."
"Nếu như tôi đưa đoạn video đó cho Thời Việt Nam, em định đối phó tôi như thế nào?" Cổ Thần Hoán chậm rãi hỏi, "Rạch mặt? Hay là lên giường với các loại nam nhân?"
"Tôi... tôi chỉ là nhất thời kích động mới nói như vậy, tôi sẽ không... tôi sẽ không làm gì cả."
"Vậy em nghe tôi?"
"Đúng vậy." Bàn tay nắm chặt run rẩy kịch liệt, "Tôi nghe lời anh, tiếp tục làm tình nhân của anh... "
"Tình nhân?" Tiếng cười lạnh truyền đến, "Tôi hiện tại chạm vào em liền cảm thấy buồn nôn... "
"Người hầu, là người hầu." Thời Thiên vội vã đổi giọng, "Tôi đồng ý, anh hãy ngăn thủ hạ của mình lại đi."
"Thời Thiên." Cổ Thần Hoán cắt lời Thời Thiên, "Nếu là trước đây, tôi nhất định tin tưởng em nói được làm được, nhưng bây giờ, tôi thực sự không thể tin tưởng em."
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào?" Thời Thiên hỏi một cách khó nhọc.
"Em nghe thấy không? Bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa." Cổ Thần Hoán đột nhiên có chút không giải thích được, "Chờ pháo hoa bắn xong, lên boong thuyền, tôi sẽ cho em biết cần phải làm gì."
Mấy phút sau, Thời Thiên chạy lên boong thuyền, điện thoại di động vẫn kết nối cuộc gọi với Cổ Thần Hoán.
Cách mấy mét phía trước, Nguyên Hiên đang đứng trong một khoảng trống rất lớn giữa sự vây quanh của mọi người, hắn cầm micro, hiển nhiên là vừa phát biểu một điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thời Thiên rất dễ dàng đoán được Nguyên Hiên dự định làm gì.
Nghĩ đến Cổ Thần Hoán cũng đang ở trên boong thuyền, Thời Thiên lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn, nhưng khi phản ứng lại cậu nhận ra mình đã đứng ngay phía trước đám người.
Tạch một tiếng, đằng sau truyền đến một tiếng vang trầm, ngay sau đó một chùm tia sáng chiếu thẳng vào Thời Thiên, đồng thời, ánh sáng trên toàn bộ du thuyền trở nên tối tăm.
Thời khắc này, cả người Thời Thiên là nơi tụ tập của ánh sáng, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn vào cậu.
Điện thoại di động vẫn áp bên tai, đầu kia truyền đến giọng nói âm hiểm của Cổ Thần Hoán, "Có biết không? Vừa nãy cậu ta khen em đến thiên hoa loạn trụy, bày đủ loại trò vui để khởi động, sau đó là kể về quãng thời gian em và cậu ta sống cùng nhau, thật làm tôi muốn nôn."
"Cổ Thần Hoán, anh rốt cuộc muốn làm thế nào?" Thời Thiên hạ giọng, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Trường hợp này, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, Thời Thiên chỉ có thể mắt trơ mắt nhìn Nguyên Hiên cười hạnh phúc đi về phía mình.
"Thời Thiên, em nghe đây, em chỉ có một cơ hội ngăn cản đoạn video kia đến tay Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán gằn giọng, "Khi cậu ta cầu hôn em... " Cố ý ngừng một chút mới tiếp tục thanh tuyến quỷ dị, "Cho cậu ta một cái tát, dùng âm lượng tất cả mọi người đều nghe được mắng một câu: Đồ - thấp - hèn!"
Nói xong, Cổ Thần Hoán cúp máy.
Cậu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều sau khi đến gặp Cổ Thần Hoán.
Lời cần nói đã nói, vô luận Cổ Thần Hoán sử dụng thủ đoạn gì đối với mình, Thời Thiên cũng sẽ không lùi bước, so với việc mềm yếu lấy lòng hắn, còn không bằng cứng rắn chống trả.
Cuộc sống sau này, cậu không muốn gắng gượng để tồn tại như trước.
Thực sự....
Cậu sẽ sống vì chính mình cho dù thất bại....
"Dương trợ lý, mãi mới tìm được cậu, Nguyên thiếu tìm cậu đến sắp điên rồi." Một tên phục vụ vội chạy về phía Thời Thiên, gấp gáp nói.
"Anh ấy ở đâu? Tôi đang tìm anh ấy."
"Vừa nãy Nguyên thiếu đi quanh du thuyền tìm cậu, hiện tại cũng không biết đã đi đâu rồi."
"Tôi biết rồi, anh làm việc của mình đi, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy."
Thời Thiên lấy điện thoại di động ra, phát hiện trên điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ từ Nguyên Hiên.
"Lão bà, may mà em nhấc máy, tôi cứ tưởng em đi về trước rồi."
"Anh đang ở đâu?"
Chuyện cầu hôn, nhất định phải bảo Nguyên Hiên hủy bỏ.
Tranh đấu cùng Cổ Thần Hoán phải phòng ngừa trăm bề, huống chi niềm vui bất ngờ mà Cổ Thần Hoán nói,Thời Thiên không chắc mình có thể hoàn mỹ ứng đối.
Cậu có tự tin, có quyết tâm kiên định đấu cùng Cổ Thần Hoán đến cùng, thế nhưng hiện tại, cậu vẫn chưa có đủ thực lực để đối đầu với hắn, cậu có thể lấy tính mạng của mình để đối chọi với Cổ Thần Hoán, nhưng không thể lấy danh dự của Nguyên gia thậm chí là Nguyên Hiên ra đánh cược.
Nguyên Hiên cố ý ủy khuất nói, "Tôi đang chạy tới chạy lui đi tìm em đây, giờ đang ở tầng thứ năm."
"Vậy anh mau xuống đây đi, em có chuyện muốn nói với anh."
"Năm phút nữa pháo hoa mới được chuẩn bị xong, lão bà em lên boong thuyền chờ tôi đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, ha ha...."
Đợi đến khi chúng ta xem xong, tôi sẽ hướng toàn thế giới tuyên bố em là của Nguyên Hiên tôi.
Ai cũng không thể ngăn cản hai chúng ta.
"Vậy em sẽ ở trên boong thuyền chờ, anh mau đến nhanh một chút."
"Được."
Nguyên Hiên cúp điện thoại, hắn vuốt ngực vui mừng thở ra một hơi.
Tìm lão bà rồi oanh oanh liệt liệt cầu hôn rốt cuộc cũng có thể diễn ra như trong tưởng tượng.
Nguyên Hiên không lên boong thuyền ngay mà đến phòng điều chỉnh ánh sáng trước.
"Chuẩn bị đến đâu rồi? Không được phép có bất kì sơ suất nào."
"Xin Nguyên thiếu cứ yên tâm." Nhân viên ở phòng điều chỉnh ánh sáng tự tin nói, "Chúng tôi luôn khống chế tốt tiêu cự của ánh đèn trên du thuyền, bảo đảm khi cậu cầu hôn, cậu và Dương trợ lý sẽ là hai người sáng nhất chiếc du thuyền này."
Tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn kia, Nguyên Hiên hài lòng cười, "Làm tốt lắm, chờ tôi cầu hôn thành công, mỗi người sẽ nhận được một phong bao màu đỏ."
"Cảm ơn Nguyên thiếu." Mấy người cao hứng vô cùng, trong đầu nghĩ vị thiếu gia này luôn ra tay hào phóng, lần này hẳn kiếm được không ít.
Bởi vì sắp bắn pháo hoa cho nên số người lên boong thuyền rất nhiều, Thời Thiên lên đến nơi nhưng không thấy Nguyên Hiên đâu, đoán là hắn còn chưa tới, cậu liền đứng dựa người vào lan can chờ hắn.
Chuyện của cha, Thời Thiên dự định sẽ nói cho Nguyên Hiên biết sau khi buổi tiệc kết thúc.
Hoặc có lẽ là cậu thật sự cần mượn thế lực của Nguyên gia để đối kháng với thủ đoạn đê tiện của Cổ Thần Hoán.
Giữa lúc Thời Thiên ngửa đầu nhìn bầu trời đến thất thần, một người phục vụ đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm một cái hộp hình vuông.
"Dương trợ lý, bảo tiêu của Charles tiên sinh nhờ tôi đem chiếc hộp này giao cho cậu."
Thời Thiên cảnh giác tiếp nhận chiếc hộp nhỏ trong tay người phục vụ, "Hắn nhờ anh truyền đạt cái gì không?"
Đồ do Cổ Thần Hoán đưa tới tuyệt không đơn giản, nhớ tới giọng nói u lãnh của Cổ Thần Hoán khi cậu bước chân ra khỏi phòng hắn, Thời Thiên có hơi bất an.
Cậu quả quyết đánh cược mọi thứ như vậy, dùng tính cách Cổ Thần Hoán, phản ứng của hắn không nên là như thế.
Người phục vụ lắc đầu, "Không có."
Sau khi người phục vụ đi, Thời Thiên không mở hộp ra ngay mà giơ lên lắc lắc, cảm nhận trọng lượng và âm thanh va chạm bên trong, Thời Thiên đoán vật trong hộp được làm bằng kim loại.
Thời Thiên không muốn mở, cậu sợ rằng vật đặt trong hộp sẽ khiến cậu càng thêm bất an.
Nhưng....
Nhất định phải biết đối phương ra chiêu gì, cậu mới có thể tính toán sách lược.
Thời Thiên khẩn trương cau mày, mở nắp chiếc hộp nhỏ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mảnh giấy ghi một hàng chữ.
Chữ trên giấy Thời Thiên nhận ra, đó là chữ viết tay của Cổ Thần Hoán.
Nội dung là:
Phụ tử các ngươi, một người một phần.
Thời Thiên không hiểu Cổ Thần Hoán có ý gì, cậu cầm lấy tờ giấy, phát hiện phía dưới còn có một cái màn hình cảm ứng rộng bốn tấc, màn hình sáng lên, là một đoạn video bị tạm dừng.
Thời Thiên lấy ngón tay nhấn xuống màn hình, trong nháy mắt, nội dung đoạn video hiện lên, âm thanh cũng phát ra ngoài.
"Không.... Cổ Thần... Đừng... Dừng lại... Tôi thật sự không thể được nữa...."
"Thiếu gia em quá tuyệt vời... Ân... "
Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau kịch liệt lay động.
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn với tiếng nức nở khe khẽ....
Thời Thiên như bị ngũ lôi đánh trúng....
Thân thể cứng đờ, khí lạnh từ bàn chân trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Đoạn video này được quay khi cậu vẫn còn là tình nhân của Cổ Thần Hoán.
"Thao!"
Thời Thiên giận dữ hét lớn, quăng chiếc hộp trong tay xuống đất, màn hình cảm ứng rơi ra đập xuống đất vỡ vụn....
Hành vi đột nhiên lên cơn của Thời Thiên dọa các vị khách đã lên boong thuyền chuẩn bị ngắm pháo hoa sợ hết hồn, bọn họ nghi hoặc nhìn Thời Thiên lúc này sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
Thời Thiên đẩy người bên cạnh sang một bên, không để ý đến ánh mắt khác thường của các tân khách, cơ thể cậu như sợi dây cung bị kéo căng vọt chạy vào trong du thuyền....
Chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng Thời Thiên dừng lại trước cửa phòng Cổ Thần Hoán.
"Mở cửa mau! Tên súc sinh! Mở cửa ra cho tôi!"
Hoàn toàn không còn sự bình tĩnh của một khắc trước, Thời Thiên lúc này như một kẻ điên loạn, một kẻ điên mất đi khả năng suy nghĩ....
Thời Thiên ra sức đập cửa phòng Cổ Thần Hoán, không để ý đến hình tượng mà gào rống.
Một đôi vợ chồng đang chuẩn bị lên boong thuyền xem pháo hoa nhìn thấy hành vi như phát điên của Thời Thiên liền sợ hãi đến mức vội vàng đi đường vòng.
Đập đến nửa ngày trong phòng vẫn không có ai trả lời, Thời Thiên mới ý thức được rằng có lẽ Cổ Thần Hoán đã không còn ở trong căn phòng này.
Vừa nãy Hứa Vực vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, hiện tại không thấy, hiển nhiên là cùng Cổ Thần Hoán đi đến nơi nào đó.
Thời Thiên gấp đến gần như phát điên. Đầu óc hỗn hỗn độn độn, tới nửa ngày mới nghĩ ra cần phải gọi điện thoại cho Cổ Thần Hoán.
Lần thứ nhất không bắt máy, lần thứ hai lần thứ ba vẫn không bắt máy.
"Khốn kiếp!" Thời Thiên thật sự gấp đến suýt khóc, cả đời này cậu chỉ sợ nhất hai điều:
Người quan tâm đến cậu bỏ cậu mà đi.
Điều thứ hai là người thân biết cậu từng làm tình nhân của Cổ Thần Hoán.
Cậu có thể cùng cha cộng sinh cộng tử, nhưng không thể chấp nhận được việc mất sạch tôn nghiêm trước mặt người cha mà cậu vẫn luôn kính trọng.
Cha là người đã nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà nuôi nấng, nếu ông dùng ánh mắt thất vọng thậm chí là tuyệt vọng nhìn cậu, cậu sẽ phát điên mất....
Có lẽ, cha cậu còn phát điên trước cậu....
Rốt cục, qua không biết bao nhiêu cú điện thoại, Cổ Thần Hoán cuối cùng cũng bắt máy.
"Anh dám quay loại video đó. Con mẹ nó anh cư nhiên dám quay loại video đó... " Thời Thiên mất khống chế gào thét, "Cổ Thần Hoán! Tên cầm thú! Tên bại hoại! Tôi thao chết anh...!"
Đầu dây bên kia Cổ Thần Hoán đặc biệt bình tĩnh, hắn chờ Thời Thiên hét xong mới từ tốn nói, "Mắng chửi xong chưa? Xong rồi thì đến lượt tôi nói, đoạn video kia tôi đã phái người giao cho Thời Việt Nam, hiện tại nó đang trên đường tới chỗ ông ta, chừng mười phút nữa là đưa đến tay Thời Việt Nam."
Thời Thiên cảm giác mình sắp điên rồi, cậu nhắm chặt hai mắt, dùng sức lôi kéo tóc mình, dùng sự đau đớn để ép mình tỉnh táo lại.
"Cổ Thần Hoán tôi cầu xin anh có được không... " Giọng Thời Thiên run rẩy, "Cầu anh, đừng đem đoạn video đó cho cha tôi xem. Tôi thật sự... thật sự van cầu anh."
"Nếu như tôi đưa đoạn video đó cho Thời Việt Nam, em định đối phó tôi như thế nào?" Cổ Thần Hoán chậm rãi hỏi, "Rạch mặt? Hay là lên giường với các loại nam nhân?"
"Tôi... tôi chỉ là nhất thời kích động mới nói như vậy, tôi sẽ không... tôi sẽ không làm gì cả."
"Vậy em nghe tôi?"
"Đúng vậy." Bàn tay nắm chặt run rẩy kịch liệt, "Tôi nghe lời anh, tiếp tục làm tình nhân của anh... "
"Tình nhân?" Tiếng cười lạnh truyền đến, "Tôi hiện tại chạm vào em liền cảm thấy buồn nôn... "
"Người hầu, là người hầu." Thời Thiên vội vã đổi giọng, "Tôi đồng ý, anh hãy ngăn thủ hạ của mình lại đi."
"Thời Thiên." Cổ Thần Hoán cắt lời Thời Thiên, "Nếu là trước đây, tôi nhất định tin tưởng em nói được làm được, nhưng bây giờ, tôi thực sự không thể tin tưởng em."
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào?" Thời Thiên hỏi một cách khó nhọc.
"Em nghe thấy không? Bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa." Cổ Thần Hoán đột nhiên có chút không giải thích được, "Chờ pháo hoa bắn xong, lên boong thuyền, tôi sẽ cho em biết cần phải làm gì."
Mấy phút sau, Thời Thiên chạy lên boong thuyền, điện thoại di động vẫn kết nối cuộc gọi với Cổ Thần Hoán.
Cách mấy mét phía trước, Nguyên Hiên đang đứng trong một khoảng trống rất lớn giữa sự vây quanh của mọi người, hắn cầm micro, hiển nhiên là vừa phát biểu một điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thời Thiên rất dễ dàng đoán được Nguyên Hiên dự định làm gì.
Nghĩ đến Cổ Thần Hoán cũng đang ở trên boong thuyền, Thời Thiên lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn, nhưng khi phản ứng lại cậu nhận ra mình đã đứng ngay phía trước đám người.
Tạch một tiếng, đằng sau truyền đến một tiếng vang trầm, ngay sau đó một chùm tia sáng chiếu thẳng vào Thời Thiên, đồng thời, ánh sáng trên toàn bộ du thuyền trở nên tối tăm.
Thời khắc này, cả người Thời Thiên là nơi tụ tập của ánh sáng, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn vào cậu.
Điện thoại di động vẫn áp bên tai, đầu kia truyền đến giọng nói âm hiểm của Cổ Thần Hoán, "Có biết không? Vừa nãy cậu ta khen em đến thiên hoa loạn trụy, bày đủ loại trò vui để khởi động, sau đó là kể về quãng thời gian em và cậu ta sống cùng nhau, thật làm tôi muốn nôn."
"Cổ Thần Hoán, anh rốt cuộc muốn làm thế nào?" Thời Thiên hạ giọng, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Trường hợp này, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, Thời Thiên chỉ có thể mắt trơ mắt nhìn Nguyên Hiên cười hạnh phúc đi về phía mình.
"Thời Thiên, em nghe đây, em chỉ có một cơ hội ngăn cản đoạn video kia đến tay Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán gằn giọng, "Khi cậu ta cầu hôn em... " Cố ý ngừng một chút mới tiếp tục thanh tuyến quỷ dị, "Cho cậu ta một cái tát, dùng âm lượng tất cả mọi người đều nghe được mắng một câu: Đồ - thấp - hèn!"
Nói xong, Cổ Thần Hoán cúp máy.
Danh sách chương