Nếu không phải do hoàn cảnh đặc thù, Nguyên Hiên nhất định sẽ kéo dài thời gian hôn Thời Thiên.
Tiếng vỗ tay nhỏ dần rồi tắt hẳn, Nguyên Hiên ý do vị tẫn rời khỏi đôi môi Thời Thiên, ánh mắt liếc nhìn lên tầng hai phía đằng sau Thời Thiên, phát hiện Cổ Thần Hoán vừa đứng ở nơi đó không biết đã rời đi từ khi nào.
Có lẽ là hắn bỏ đi vì không thể tiếp thu được cảnh mình hôn Thời Thiên.
Nghĩ tới đây, Nguyên Hiên đắc ý không thôi.
Màn cầu hôn đầy khoa trương của Nguyên Hiên khiến không khí của buổi yến hội từ từ thay đổi, vốn là thương yến lại dần biến thành tiệc mừng.
Các vị khách lũ lượt tiến đến chúc phúc cho Nguyên Hiên, ngay cả Nguyên Thường Diệu cũng bị một đám bằng hữu vây quanh chúc mừng. Nguyên Thường Diệu căn bản chưa từng tìm hiểu Thời Thiên cho nên không biết cậu là người như thế nào, chỉ có thể cố hết sức ứng đối với màn chúc mừng dồn dập của đám hảo hữu.
Nguyên Hiên biết trong lòng Thời Thiên đang có tâm sự, cho nên từ boong thuyền tiến vào đại sảnh, hắn chỉ qua loa ứng phó mấy phút rồi thuận miệng tìm một lý do thoát thân, dẫn Thời Thiên đến phòng nghỉ ngơi phía sau đại sảnh.
"Có phải do tên khốn Cổ Thần Hoán kia... " Nguyên Hiên nói.
"Không phải." Thời Thiên cắt ngang, thần sắc cũng coi như ôn hòa, "Chỉ là chút chuyện riêng thôi, khi nào yến hội kết thúc em sẽ nói cho anh biết."
Thời Thiên hiểu rõ tính cách Nguyên Hiên, ở buổi tiệc lần trước hắn dám công khai thân phận của Cổ Thần Hoán trước kia chỉ là bảo tiêu, còn minh triều ám phúng nhục mạ Cổ Thần Hoán là kẻ cắp, thì hắn nhất định cũng dám cường ngạch chống lại Cổ Thần Hoán vì cậu, nói không chừng, hắn sẽ thực sự động thủ.
Cho nên cậu không thể nói cho Nguyên Hiên biết chuyện Cổ Thần Hoán lấy tính mạng của Thời Việt Nam ra để uy hiếp cậu.
Yến hội nhất định phải được tiến hành một cách thuận lợi.
Sau khi tất cả kết thúc cậu mới có hể nói cho Nguyên Hiên.
"Chuyện riêng?" Nguyên Hiên thở phào khoác vai Thời Thiên, "Là chuyện gì khiến em đối với lời cầu hôn của tôi lại hoảng sợ thành như vậy? Tôi còn tưởng rằng em bị Cổ Thần Hoán uy hiếp."
"Ban đầu em còn tưởng là đại sự, giờ ngẫm lại mới thấy thực ra cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng." Thời Thiên tươi cười, "Khi nào thịnh yến kết thúc anh giúp em suy nghĩ là được, e là đến lúc đó mọi thứ đã xong xuôi."
"Nghĩ như vậy là được rồi." Nguyên Hiên cười đến phi thường thỏa mãn, "Sau này chuyện của em cũng là chuyện của tôi."
Thấy Thời Thiên muốn chờ đến khi bữa tiệc kết thúc rồi mới nói, Nguyên Hiên cũng không truy hỏi nữa. Chỉ là khi cùng Thời Thiên quay lại đại sảnh, Nguyên Hiên mới đột nhiên nói với Thời Thiên là hắn nhớ ra mình cần phải gọi điện thoại đến công ty, nhưng điện thoại di động của hắn hết pin nên muốn mượn dùng điện thoại của Thời Thiên.
Thời Thiên không chút do dự liền đem điện thoại của mình đưa cho Nguyên Hiên.
Nguyên Hiên cầm điện thoại đi đến ngã rẽ cuối hành lang, gương mặt mất đi biểu tình, không còn ôn nhu như khi nói chuyện với Thời Thiên.
Nguyên Hiên mở lịch sử cuộc gọi trong máy Thời Thiên.
Cuộc gọi gần đây nhất là mười phút trước.
Nguyên Hiên nhớ rõ rõ ràng ràng, Thời Thiên bất an từ bên trong chạy lên boong thuyền chính là khi đang nói chuyện điện thoại.
Mà nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn đến sự bất an của Thời Thiên chính là cú điện thoại này.
Vừa nãy để giúp cho Thời Thiên bớt lo lắng, Nguyên Hiên đã phối hợp với cậu giả bộ như cái gì cũng không biết, nhưng hắn còn lâu mới thật sự tin là Thời Thiên hoảng loạn thành như vậy chỉ vì chuyện riêng gì gì đó.
Nguyên Hiên nhấn vào dãy số xa lạ, đưa điện thoại lên tai.
"Em vẫn là gọi điện đến đây."
Giọng Cổ Thần Hoán từ đầu bên kia truyền tới, không mang theo một tia nhiệt độ.
Nghe rõ thanh âm, hai mắt Nguyên Hiên lóe lên một tia sáng tàn nhẫn, bàn tay siết chặt phát ra tiếng kêu răng rắc.
Quả nhiên là hắn, Cổ Thần Hoán.
Xem ra, thái độ khác thường của Thời Thiên là do hắn mà có.
"Thật xin lỗi a, Cổ lão bản, khiến ngài thất vọng rồi, tôi không phải là Tiểu Thiên." Nguyên Hiên âm dương quái khí cười cười, phun ra từng chữ, "Tôi là người đàn ông của em ấy."
Đầu bên kia im lặng vài giây mới lại truyền đến tiếng Cổ Thần Hoán, so với vừa rồi thì bình tĩnh hơn rất nhiều, "Sao cậu lại cầm điện thoại của em ấy?"
"Cổ lão bản hỏi những lời này là có ý gì? Tôi cầm điện thoại của Tiểu Thiên thì có gì kỳ lạ sao? Tôi là vị hôn phu của em ấy. Tất cả của Tiểu Thiên, kể cả con người em ấy, đều là của tôi."
"Của cậu?" Một tràng cười lạnh vang lên, "Nguyên thiếu gia cũng thật là tự tin."
"Tôi đương nhiên tự tin, bởi vì người Tiểu Thiên yêu là tôi, Cổ Thần Hoán, còn anh thì sao? Hẳn là không dám nói câu này đi. Anh không ngừng chèn ép Thời Thiên, bởi vì anh biết rõ mình không thể nắm giữ trái tim em ấy. Cổ Thần Hoán, anh không cảm thấy mình rất đáng thương sao? Anh bây giờ chỉ có thể uy hiếp Tiểu Thiên để chứng minh sự tồn tại của mình, còn nếu không, Tiểu Thiên chỉ cần liếc mắt nhìn anh là đã cảm thấy muốn nôn."
"Đúng không?"" Trầm thấp hỏi ngược lại.
"Cổ Thần Hoán, anh nghe đây, hiện tại Tiểu Thiên đã là người của tôi, nếu anh muốn giở trò thì cứ nhằm vào tôi đây này."
"Yên tâm, tôi hiểu rồi."
"Ha ha, Cổ Thần Hoán, tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh liên tục tạo cơ hội để tôi giúp đỡ Tiểu Thiên thì có lẽ là đến tận bây giờ chưa chắc Tiểu Thiên đã để mắt đến tôi. Anh không ngừng thương tổn em ấy, tôi lại không ngừng động viên em ấy, em ấy càng rời xa anh thì lại càng gần vòng tay tôi. Bây giờ ngay cả cười với anh một cái em ấy cũng không muốn, ha ha, bởi vì tâm tư của em ấy toàn bộ đều đặt trên người tôi mất rồi." Nguyên Hiên thấp giọng cười rộ lên, "Nói thật với anh Cổ Thần Hoán, khi mới gặp Tiểu Thiên, tôi rất đố kị với anh, bởi vì khi đó vô luận tôi vạch trần khuôn mặt đáng ghê tởm của anh trước mặt Tiểu Thiên như thế nào, Tiểu Thiên cũng đều gạt hết sang một bên mà tin tưởng anh, khi đó tôi thật sự đã nghĩ rằng mình không có cơ hội, không ngờ... ha ha, không ngờ anh lại tự tay đẩy em ấy vào lòng tôi."
Lần này, ở đầu bên kia Cổ Thần Hoán yên lặng không nói gì.
"Anh biết không? Tôi thích nhất là hôn Tiểu Thiên, đôi môi em ấy vừa lành lạnh vừa mềm mại, mỗi lần đều khiến cho tôi muốn ngừng mà không được. Còn có thân thể em ấy, khi tiến vào, nhiệt độ nóng ấm bên trong mỗi lần đều như muốn hòa tan tôi, em ấy ôm cổ tôi, gọi tên tôi, đúng rồi, có rất nhiều lúc, tôi ngay cả đồ bảo hộ cũng không mang liền trực tiếp tiến vào... "
Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.
Nguyên Hiên suy đoán, khả năng lớn là điện thoại đã bị Cổ Thần Hoán đập nát.
Nở nụ cười đầy đắc ý, Nguyên Hiên biết những câu nói vừa nãy đủ để kích thích quấy rầy Cổ Thần Hoán cả đêm nay...
Nguyên Hiên quay lại đại sảnh như không có chuyện gì xảy ra, lúc này Thời Thiên đang bị mấy người bạn của Nguyên Hiên bao vây.
Có thể khiến tên công tử bột ghét bị quản giáo như Nguyên gia thiếu gia phục tùng, đám anh em của Nguyên Hiên đều có một sự sùng bái không nhỏ đối với Thời Thiên.
Đám bạn của Nguyên Hiên đa phần là phú nhị đại, bọn họ tiếp xúc với thương giới không lâu nên khác với cha mẹ, chỉ nghe thấy tiếng xấu của Thời Việt Nam chứ chưa bao giờ tiếp xúc nên đối với Thời Việt Nam cũng không có thù hận gì, đương hiên đối với Thời Thiên cũng vậy.
Đứng trước đám người đầy nhiệt tình, Thời Thiên chỉ đơn giản là cười đáp lại.
Tuy đã quyết tâm không để Cổ Thần Hoán nắm mũi dắt đi, nhưng không biết Cổ Thần Hoán đã đưa đoạn video kia cho cha xem hay chưa, Thời Thiên vẫn đang trong trạng thái thấp thỏm bất an, cảm giác bất an khiến cậu không còn tâm tình mà trò chuyện với mấy người này.
Do đầu óc quá căng thẳng nên Thời Thiên lỡ uống quá chén.
Nguyên Hiên đi tới bên cạnh Thời Thiên trả điện thoại lại cho cậu, một tay rất tự nhiên đỡ eo Thời Thiên, ôn nhu cười, ""Lão bà, chỉ cần tôi còn ở đây, sẽ không ai có thể uy hiếp em được nữa."
Hơi thở nồng ấm nhẹ nhàng phun bên tai Thời Thiên, Thời Thiên mỉm cười, "Em tin anh."
Giờ khắc này, cậu nên tin tưởng hắn, bởi quãng thời gian rất dài sau này sự phân tranh giữa hắn và Cổ Thần Hoan sẽ không ngừng lại, nam nhân này là chỗ dựa duy nhất của cậu.
Cũng là người giúp cậu nhận ra một điều...
Cậu không hề cô đơn.
Cùng bằng hữu hàn huyên vài câu, Nguyên Hiên đưa Thời Thiên đi gặp cha mẹ.
Biểu hiện của Thời Thiên rất tự nhiên mà lễ phép, Nguyên Thường Diệu nhìn cậu từ trên xuống dưới từ tướng mạo cho đến khí chất đều rất hài lòng, chỉ là thân phận của cậu vẫn khiến ông có chút để ý.
Nhưng điểm trừ nho nhỏ này rất nhanh liền bị mẹ Nguyên Hiên là Lâm Lũ Ngọc gạt bỏ.
Bởi vì Lâm Lũ Ngọc đối Thời Thiên phi thường hài lòng.
Kỳ thực, cũng là bởi vì Lâm Lũ Ngọc quá cưng chiều Nguyên Hiên. Bà chỉ có một đứa con trai cho nên từ nhỏ đến lớn Nguyên Hiên muốn tinh có tinh muốn nguyệt có nguyệt, chỉ cần có thể làm được, Lâm Lũ Ngọc đều sẽ tận lực chiều theo ý hắn.
Cho nên Nguyên Hiên yêu Thời Thiên, Lâm Lũ Ngọc liền toàn tâm toàn ý ủng hộ.
Nguyên Thường Diệu mặc dù là kiêu hùng trong giới kinh doanh, nhưng ở nhà lại bị vợ quản rất chặt. Chỉ cần là điều Lâm Lũ Ngọc muốn, ông liền không có ý kiến.
"Tiểu Thiên, trưa mai con đến nhà chúng ta ăn cơm đi, ta sẽ nhắc người hầu chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút." Lâm Lũ Ngọc cười vui vẻ kéo kéo cánh tay chồng bà, nhìn hai người đứng trước mắt rồi ôn nhu nói, "Nếu đã là người một nhà, vậy thì Tiểu Thiên con hãy gọi ta là mẹ đi."
"Ơ kìa, hai đứa chúng nó còn chưa kết hôn, bà làm như vậy... "
Lâm Lũ Ngọc kéo tay Nguyên Thường Diệu, thần không biết quỷ không hay nhéo ông một cái thật đau, Nguyên Thường Diệu lập tức im bặt.
Sau đó...
Nguyên Thường Diệu cười hòa ái, "Vậy... Thời Thiên, con cũng gọi ta là cha đi."
Khóe miệng Thời Thiên giật giật trong vô thức.
Cậu có chút hiểu tính cách Nguyên Hiên vì sao lại lầy lội như vậy rồi.
Những người trong nhà này có vẻ đều tùy tính như vậy a.
Tửu lượng của Thời Thiên không tốt lắm, mới uống vài chén, Nguyên Hiên tinh thần còn sáng láng mà Thời Thiên đã có chút ngà ngà say.
Còn hai tiếng nữa là bữa tiệc kết thúc, Nguyên Hiên thấy Thời Thiên vì say rượu mà mệt mỏi liền muốn đưa Thời Thiên đi nghỉ.
Nguyên Hiên vốn định đưa cậu về nhà, nhưng mới đi chưa bao xa Nguyên Thường Diệu đã gọi điện tới nói ngoài cảng có gió to, buổi tiệc kết thúc sớm hơn một tiếng so với dự định, yêu cầu Nguyên Hiên ngay lập tức trở về để tiễn chân khách khứa.
Nguyên Hiên hết cách, đành phải quay đầu xe trở về khách sạn cách cảng khẩu gần nhất, thuê một gian phòng cho Thời Thiên.
Tuy rằng chỉ là khách sạn ba sao, nhưng Nguyên Hiên lại cảm thấy ngủ ở nơi này thoải mái hơn nhiều so với ngủ trên du thuyền.
Nguyên Hiên bế Thời Thiên lên giường, giúp cậu cởi giày và áo khoác, đắp chăn cho cậu, chỉnh điều hòa ở nhiệt độ phù hợp, cuối cùng mới hôn nhẹ lên trán Thời Thiên rồi lưu luyến rời đi.
Nguyên Hiên rời khỏi khách sạn khoảng nửa tiếng thì cửa phòng Thời Thiên bị ai đó từ từ mở ra.
Một đôi chân vững vàng mà mạnh mẽ đạp lên thảm trải sàn bước đến bên giường.
Thời Thiên đã hoàn toàn say ngủ, không hề phát giác có người vào phòng.
Cổ Thần Hoán đứng bên giường, mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên nằm trên giường hai má lộ ra sắc đỏ, thụy nhan xinh đẹp mà an tĩnh.
Lặng lẽ nhìn cậu ngủ mười mấy giây, Cổ Thần Hoán xoay người kéo một cái ghế đến cạnh giường, sau đó hắn ngồi xuống, hai tay vòng trước ngực, chân bắt chéo, tiếp tục ngắm nhìn Thời Thiên chăm chú.
Tiếng vỗ tay nhỏ dần rồi tắt hẳn, Nguyên Hiên ý do vị tẫn rời khỏi đôi môi Thời Thiên, ánh mắt liếc nhìn lên tầng hai phía đằng sau Thời Thiên, phát hiện Cổ Thần Hoán vừa đứng ở nơi đó không biết đã rời đi từ khi nào.
Có lẽ là hắn bỏ đi vì không thể tiếp thu được cảnh mình hôn Thời Thiên.
Nghĩ tới đây, Nguyên Hiên đắc ý không thôi.
Màn cầu hôn đầy khoa trương của Nguyên Hiên khiến không khí của buổi yến hội từ từ thay đổi, vốn là thương yến lại dần biến thành tiệc mừng.
Các vị khách lũ lượt tiến đến chúc phúc cho Nguyên Hiên, ngay cả Nguyên Thường Diệu cũng bị một đám bằng hữu vây quanh chúc mừng. Nguyên Thường Diệu căn bản chưa từng tìm hiểu Thời Thiên cho nên không biết cậu là người như thế nào, chỉ có thể cố hết sức ứng đối với màn chúc mừng dồn dập của đám hảo hữu.
Nguyên Hiên biết trong lòng Thời Thiên đang có tâm sự, cho nên từ boong thuyền tiến vào đại sảnh, hắn chỉ qua loa ứng phó mấy phút rồi thuận miệng tìm một lý do thoát thân, dẫn Thời Thiên đến phòng nghỉ ngơi phía sau đại sảnh.
"Có phải do tên khốn Cổ Thần Hoán kia... " Nguyên Hiên nói.
"Không phải." Thời Thiên cắt ngang, thần sắc cũng coi như ôn hòa, "Chỉ là chút chuyện riêng thôi, khi nào yến hội kết thúc em sẽ nói cho anh biết."
Thời Thiên hiểu rõ tính cách Nguyên Hiên, ở buổi tiệc lần trước hắn dám công khai thân phận của Cổ Thần Hoán trước kia chỉ là bảo tiêu, còn minh triều ám phúng nhục mạ Cổ Thần Hoán là kẻ cắp, thì hắn nhất định cũng dám cường ngạch chống lại Cổ Thần Hoán vì cậu, nói không chừng, hắn sẽ thực sự động thủ.
Cho nên cậu không thể nói cho Nguyên Hiên biết chuyện Cổ Thần Hoán lấy tính mạng của Thời Việt Nam ra để uy hiếp cậu.
Yến hội nhất định phải được tiến hành một cách thuận lợi.
Sau khi tất cả kết thúc cậu mới có hể nói cho Nguyên Hiên.
"Chuyện riêng?" Nguyên Hiên thở phào khoác vai Thời Thiên, "Là chuyện gì khiến em đối với lời cầu hôn của tôi lại hoảng sợ thành như vậy? Tôi còn tưởng rằng em bị Cổ Thần Hoán uy hiếp."
"Ban đầu em còn tưởng là đại sự, giờ ngẫm lại mới thấy thực ra cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng." Thời Thiên tươi cười, "Khi nào thịnh yến kết thúc anh giúp em suy nghĩ là được, e là đến lúc đó mọi thứ đã xong xuôi."
"Nghĩ như vậy là được rồi." Nguyên Hiên cười đến phi thường thỏa mãn, "Sau này chuyện của em cũng là chuyện của tôi."
Thấy Thời Thiên muốn chờ đến khi bữa tiệc kết thúc rồi mới nói, Nguyên Hiên cũng không truy hỏi nữa. Chỉ là khi cùng Thời Thiên quay lại đại sảnh, Nguyên Hiên mới đột nhiên nói với Thời Thiên là hắn nhớ ra mình cần phải gọi điện thoại đến công ty, nhưng điện thoại di động của hắn hết pin nên muốn mượn dùng điện thoại của Thời Thiên.
Thời Thiên không chút do dự liền đem điện thoại của mình đưa cho Nguyên Hiên.
Nguyên Hiên cầm điện thoại đi đến ngã rẽ cuối hành lang, gương mặt mất đi biểu tình, không còn ôn nhu như khi nói chuyện với Thời Thiên.
Nguyên Hiên mở lịch sử cuộc gọi trong máy Thời Thiên.
Cuộc gọi gần đây nhất là mười phút trước.
Nguyên Hiên nhớ rõ rõ ràng ràng, Thời Thiên bất an từ bên trong chạy lên boong thuyền chính là khi đang nói chuyện điện thoại.
Mà nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn đến sự bất an của Thời Thiên chính là cú điện thoại này.
Vừa nãy để giúp cho Thời Thiên bớt lo lắng, Nguyên Hiên đã phối hợp với cậu giả bộ như cái gì cũng không biết, nhưng hắn còn lâu mới thật sự tin là Thời Thiên hoảng loạn thành như vậy chỉ vì chuyện riêng gì gì đó.
Nguyên Hiên nhấn vào dãy số xa lạ, đưa điện thoại lên tai.
"Em vẫn là gọi điện đến đây."
Giọng Cổ Thần Hoán từ đầu bên kia truyền tới, không mang theo một tia nhiệt độ.
Nghe rõ thanh âm, hai mắt Nguyên Hiên lóe lên một tia sáng tàn nhẫn, bàn tay siết chặt phát ra tiếng kêu răng rắc.
Quả nhiên là hắn, Cổ Thần Hoán.
Xem ra, thái độ khác thường của Thời Thiên là do hắn mà có.
"Thật xin lỗi a, Cổ lão bản, khiến ngài thất vọng rồi, tôi không phải là Tiểu Thiên." Nguyên Hiên âm dương quái khí cười cười, phun ra từng chữ, "Tôi là người đàn ông của em ấy."
Đầu bên kia im lặng vài giây mới lại truyền đến tiếng Cổ Thần Hoán, so với vừa rồi thì bình tĩnh hơn rất nhiều, "Sao cậu lại cầm điện thoại của em ấy?"
"Cổ lão bản hỏi những lời này là có ý gì? Tôi cầm điện thoại của Tiểu Thiên thì có gì kỳ lạ sao? Tôi là vị hôn phu của em ấy. Tất cả của Tiểu Thiên, kể cả con người em ấy, đều là của tôi."
"Của cậu?" Một tràng cười lạnh vang lên, "Nguyên thiếu gia cũng thật là tự tin."
"Tôi đương nhiên tự tin, bởi vì người Tiểu Thiên yêu là tôi, Cổ Thần Hoán, còn anh thì sao? Hẳn là không dám nói câu này đi. Anh không ngừng chèn ép Thời Thiên, bởi vì anh biết rõ mình không thể nắm giữ trái tim em ấy. Cổ Thần Hoán, anh không cảm thấy mình rất đáng thương sao? Anh bây giờ chỉ có thể uy hiếp Tiểu Thiên để chứng minh sự tồn tại của mình, còn nếu không, Tiểu Thiên chỉ cần liếc mắt nhìn anh là đã cảm thấy muốn nôn."
"Đúng không?"" Trầm thấp hỏi ngược lại.
"Cổ Thần Hoán, anh nghe đây, hiện tại Tiểu Thiên đã là người của tôi, nếu anh muốn giở trò thì cứ nhằm vào tôi đây này."
"Yên tâm, tôi hiểu rồi."
"Ha ha, Cổ Thần Hoán, tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh liên tục tạo cơ hội để tôi giúp đỡ Tiểu Thiên thì có lẽ là đến tận bây giờ chưa chắc Tiểu Thiên đã để mắt đến tôi. Anh không ngừng thương tổn em ấy, tôi lại không ngừng động viên em ấy, em ấy càng rời xa anh thì lại càng gần vòng tay tôi. Bây giờ ngay cả cười với anh một cái em ấy cũng không muốn, ha ha, bởi vì tâm tư của em ấy toàn bộ đều đặt trên người tôi mất rồi." Nguyên Hiên thấp giọng cười rộ lên, "Nói thật với anh Cổ Thần Hoán, khi mới gặp Tiểu Thiên, tôi rất đố kị với anh, bởi vì khi đó vô luận tôi vạch trần khuôn mặt đáng ghê tởm của anh trước mặt Tiểu Thiên như thế nào, Tiểu Thiên cũng đều gạt hết sang một bên mà tin tưởng anh, khi đó tôi thật sự đã nghĩ rằng mình không có cơ hội, không ngờ... ha ha, không ngờ anh lại tự tay đẩy em ấy vào lòng tôi."
Lần này, ở đầu bên kia Cổ Thần Hoán yên lặng không nói gì.
"Anh biết không? Tôi thích nhất là hôn Tiểu Thiên, đôi môi em ấy vừa lành lạnh vừa mềm mại, mỗi lần đều khiến cho tôi muốn ngừng mà không được. Còn có thân thể em ấy, khi tiến vào, nhiệt độ nóng ấm bên trong mỗi lần đều như muốn hòa tan tôi, em ấy ôm cổ tôi, gọi tên tôi, đúng rồi, có rất nhiều lúc, tôi ngay cả đồ bảo hộ cũng không mang liền trực tiếp tiến vào... "
Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.
Nguyên Hiên suy đoán, khả năng lớn là điện thoại đã bị Cổ Thần Hoán đập nát.
Nở nụ cười đầy đắc ý, Nguyên Hiên biết những câu nói vừa nãy đủ để kích thích quấy rầy Cổ Thần Hoán cả đêm nay...
Nguyên Hiên quay lại đại sảnh như không có chuyện gì xảy ra, lúc này Thời Thiên đang bị mấy người bạn của Nguyên Hiên bao vây.
Có thể khiến tên công tử bột ghét bị quản giáo như Nguyên gia thiếu gia phục tùng, đám anh em của Nguyên Hiên đều có một sự sùng bái không nhỏ đối với Thời Thiên.
Đám bạn của Nguyên Hiên đa phần là phú nhị đại, bọn họ tiếp xúc với thương giới không lâu nên khác với cha mẹ, chỉ nghe thấy tiếng xấu của Thời Việt Nam chứ chưa bao giờ tiếp xúc nên đối với Thời Việt Nam cũng không có thù hận gì, đương hiên đối với Thời Thiên cũng vậy.
Đứng trước đám người đầy nhiệt tình, Thời Thiên chỉ đơn giản là cười đáp lại.
Tuy đã quyết tâm không để Cổ Thần Hoán nắm mũi dắt đi, nhưng không biết Cổ Thần Hoán đã đưa đoạn video kia cho cha xem hay chưa, Thời Thiên vẫn đang trong trạng thái thấp thỏm bất an, cảm giác bất an khiến cậu không còn tâm tình mà trò chuyện với mấy người này.
Do đầu óc quá căng thẳng nên Thời Thiên lỡ uống quá chén.
Nguyên Hiên đi tới bên cạnh Thời Thiên trả điện thoại lại cho cậu, một tay rất tự nhiên đỡ eo Thời Thiên, ôn nhu cười, ""Lão bà, chỉ cần tôi còn ở đây, sẽ không ai có thể uy hiếp em được nữa."
Hơi thở nồng ấm nhẹ nhàng phun bên tai Thời Thiên, Thời Thiên mỉm cười, "Em tin anh."
Giờ khắc này, cậu nên tin tưởng hắn, bởi quãng thời gian rất dài sau này sự phân tranh giữa hắn và Cổ Thần Hoan sẽ không ngừng lại, nam nhân này là chỗ dựa duy nhất của cậu.
Cũng là người giúp cậu nhận ra một điều...
Cậu không hề cô đơn.
Cùng bằng hữu hàn huyên vài câu, Nguyên Hiên đưa Thời Thiên đi gặp cha mẹ.
Biểu hiện của Thời Thiên rất tự nhiên mà lễ phép, Nguyên Thường Diệu nhìn cậu từ trên xuống dưới từ tướng mạo cho đến khí chất đều rất hài lòng, chỉ là thân phận của cậu vẫn khiến ông có chút để ý.
Nhưng điểm trừ nho nhỏ này rất nhanh liền bị mẹ Nguyên Hiên là Lâm Lũ Ngọc gạt bỏ.
Bởi vì Lâm Lũ Ngọc đối Thời Thiên phi thường hài lòng.
Kỳ thực, cũng là bởi vì Lâm Lũ Ngọc quá cưng chiều Nguyên Hiên. Bà chỉ có một đứa con trai cho nên từ nhỏ đến lớn Nguyên Hiên muốn tinh có tinh muốn nguyệt có nguyệt, chỉ cần có thể làm được, Lâm Lũ Ngọc đều sẽ tận lực chiều theo ý hắn.
Cho nên Nguyên Hiên yêu Thời Thiên, Lâm Lũ Ngọc liền toàn tâm toàn ý ủng hộ.
Nguyên Thường Diệu mặc dù là kiêu hùng trong giới kinh doanh, nhưng ở nhà lại bị vợ quản rất chặt. Chỉ cần là điều Lâm Lũ Ngọc muốn, ông liền không có ý kiến.
"Tiểu Thiên, trưa mai con đến nhà chúng ta ăn cơm đi, ta sẽ nhắc người hầu chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút." Lâm Lũ Ngọc cười vui vẻ kéo kéo cánh tay chồng bà, nhìn hai người đứng trước mắt rồi ôn nhu nói, "Nếu đã là người một nhà, vậy thì Tiểu Thiên con hãy gọi ta là mẹ đi."
"Ơ kìa, hai đứa chúng nó còn chưa kết hôn, bà làm như vậy... "
Lâm Lũ Ngọc kéo tay Nguyên Thường Diệu, thần không biết quỷ không hay nhéo ông một cái thật đau, Nguyên Thường Diệu lập tức im bặt.
Sau đó...
Nguyên Thường Diệu cười hòa ái, "Vậy... Thời Thiên, con cũng gọi ta là cha đi."
Khóe miệng Thời Thiên giật giật trong vô thức.
Cậu có chút hiểu tính cách Nguyên Hiên vì sao lại lầy lội như vậy rồi.
Những người trong nhà này có vẻ đều tùy tính như vậy a.
Tửu lượng của Thời Thiên không tốt lắm, mới uống vài chén, Nguyên Hiên tinh thần còn sáng láng mà Thời Thiên đã có chút ngà ngà say.
Còn hai tiếng nữa là bữa tiệc kết thúc, Nguyên Hiên thấy Thời Thiên vì say rượu mà mệt mỏi liền muốn đưa Thời Thiên đi nghỉ.
Nguyên Hiên vốn định đưa cậu về nhà, nhưng mới đi chưa bao xa Nguyên Thường Diệu đã gọi điện tới nói ngoài cảng có gió to, buổi tiệc kết thúc sớm hơn một tiếng so với dự định, yêu cầu Nguyên Hiên ngay lập tức trở về để tiễn chân khách khứa.
Nguyên Hiên hết cách, đành phải quay đầu xe trở về khách sạn cách cảng khẩu gần nhất, thuê một gian phòng cho Thời Thiên.
Tuy rằng chỉ là khách sạn ba sao, nhưng Nguyên Hiên lại cảm thấy ngủ ở nơi này thoải mái hơn nhiều so với ngủ trên du thuyền.
Nguyên Hiên bế Thời Thiên lên giường, giúp cậu cởi giày và áo khoác, đắp chăn cho cậu, chỉnh điều hòa ở nhiệt độ phù hợp, cuối cùng mới hôn nhẹ lên trán Thời Thiên rồi lưu luyến rời đi.
Nguyên Hiên rời khỏi khách sạn khoảng nửa tiếng thì cửa phòng Thời Thiên bị ai đó từ từ mở ra.
Một đôi chân vững vàng mà mạnh mẽ đạp lên thảm trải sàn bước đến bên giường.
Thời Thiên đã hoàn toàn say ngủ, không hề phát giác có người vào phòng.
Cổ Thần Hoán đứng bên giường, mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên nằm trên giường hai má lộ ra sắc đỏ, thụy nhan xinh đẹp mà an tĩnh.
Lặng lẽ nhìn cậu ngủ mười mấy giây, Cổ Thần Hoán xoay người kéo một cái ghế đến cạnh giường, sau đó hắn ngồi xuống, hai tay vòng trước ngực, chân bắt chéo, tiếp tục ngắm nhìn Thời Thiên chăm chú.
Danh sách chương