Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Từ tối hôm qua đến giờ trời vẫn đổ mưa không ngừng, Cổ Thần Hoán và mấy chục thủ hạ hắn triệu tập đến đào đất đều một đêm không ngủ.

Tâm lý bị giày vò suốt mười mấy tiếng, hai mắt Cổ Thần Hoán mệt mỏi đầy tơ máu.

Đã tìm được hài cốt, nhưng không cách nào chắp vá hoàn chỉnh, đa số chỉ còn lại mảnh vỡ.

Bom năm đó đã phá hủy tất cả...

Bận rộn suốt đêm, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, bởi sắc mặt Cổ Thần Hoán đáng sợ đến nỗi khiến họ rợn cả tóc gáy.

Trong số họ có vài thủ hạ theo Cổ Thần Hoán đã bốn năm, nhưng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

Xung quanh hắn, hận ý, phẫn nộ, thống khổ, tuyệt vọng đang không ngừng khuếch đại.

Rạng sáng, những mảnh hài cốt đó được Cổ Thần Hoán an táng cùng chỗ mộ mẹ hắn.

Yên lặng đứng suốt hai tiếng đồng hồ trong nghĩa trang, Cổ Thần Hoán mới xoay người rời đi.

Khi trở lại biệt thự, cả người Cổ Thần Hoán ướt sũng nước mưa.

Dư Thặng đã đến đây từ rất sớm, y hỏi người hầu nên cũng biết chuyện xảy ra tối qua.

Dư Thặng dặn người hầu làm chút canh nóng, sau đó xả nước ấm vào bồn tắm, chuẩn bị xong tất cả thì vừa lúc Cổ Thần Hoán trở về.

Cả đêm không ngủ, dầm mưa ướt hết áo quần khiến Cổ Thần Hoán có chút lôi thôi, ánh mắt hắn cực độ lạnh lẽo.

Cổ Thần Hoán vào phòng tắm, vốn định tắm bằng vòi hoa sen, nhưng nhìn thấy nước nóng đã xả sẵn trong bồn, hắn liền không chút lưỡng lự cởi quần áo ngồi vào bồn tắm.

Làn nước ấm áp bao lấy thân thể, xua tan đi mọi mệt mỏi.

Bốn năm qua, Cổ Thần Hoán chưa bao giờ thấy lạnh như ngày hôm nay, trái tim như ngâm trong vung nước lạnh giá, trải qua một đêm kết lên một tầng băng sương lạnh lẽo.

Hiện tại, hắn có chút không dám đi thăm mộ cha mẹ mình.

Lẽ ra ai đó sẽ phải trả giá vì cái chết của cha hắn, nhưng mặc dù đã biết được hung thủ, Cổ Thần Hoán lại không thể trả thù.

Nỗi đau xót mà phẫn hận này đang giờ giờ khắc khắc tra tấn hắn...

Bởi hắn không những cho hung thủ giết chết cha hắn một cuộc sống sung túc no đủ, mà hắn còn đem lòng yêu con trai ông ta....

Nỗi hận của hắn, hắn chỉ có thể giữ trong lòng để tự dằn vặt bản thân...

Cổ Thần Hoán giơ tay xoa mi tâm, vô tình liếc sang bên thì nhìn thấy Dư Thặng đã đứng bên cạnh hắn không biết từ lúc nào.

Dư Thặng ngồi lên thành bồn tắm, cúi đầu chuyên chú xoa bóp vai cho Cổ Thần Hoán, y thấy Cổ Thần Hoán mở mắt ra liền cố tình thò tay xuống nước nắm lấy tay hắn.

Qủa đúng như y dự đoán, Cổ Thần Hoán nhìn thấy vết bỏng trên tay y.

"Tay cậu bị sao vậy?" Cổ Thần Hoán hỏi, "Sao lại đỏ như thế?"

"Không có việc gì." Dư Thặng nhẹ giọng đáp, "Em chỉ bị bỏng nhẹ thôi."

"Cậu phải cẩn thận chứ."

"Thời Thiên không cố ý đâu." Dư Thặng quan sát sắc mặt Cổ Thần Hoán, cẩn thận nói, "Chỉ là cậu ấy... cậu ấy uống say quá nên đã làm đổ canh giải rượu thôi."

"Cậu vất vả rồi." Nhắc tới Thời Thiên, sắc mặt Cổ Thần Hoán trở nên lạnh lùng, trong đầu hắn đang cố tách Thời Thiên ra khỏi Thời Việt Nam.

Đây là quả báo dành cho Thời Việt Nam, Thời Thiên không có lỗi gì cả, cậu không cần phải chịu trách nhiệm về cái chết của cha hắn.

Cổ Thần Hoán phát hiện hắn phải đứng về phía Thời Thiên suy nghĩ cho cậu mới có thể ngăn cản những ý nghĩ cực đoan trong đầu.

"Tối hôm qua cậu gọi điện cho tôi, hình như là báo cáo liên quan đến Thời Thiên phải không?" Cổ Thần Hoán nhớ lại, hôm qua Hứa Vực đưa điện thoại cho hắn, bị hắn ném xuống hồ nước. "Có chuyện gì vậy?"

Dư Thặng dừng tay lại, vẻ mặt y có chút bối rối, "Thần... Thần ca, xin lỗi, thật xin lỗi."

Cổ Thần Hoán mở mắt ra lần nữa, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngày hôm qua Thời Thiên uống say, em sắp xếp cho cậu ấy ngủ lại ở Ngôi Sao, sau đó Ngũ thúc đột nhiên dẫn người xông vào mang Thời Thiên đi, em không dám cản đường cho nên mới gọi điện cho Thần ca, nhưng không liên lạc được."

"Cái gì?" Cổ Thần Hoán đứng dậy khỏi bồn tắm, lạnh lùng hỏi, "Em ấy qua đêm với Nghiêm Ngũ?"

"Vâng... Hình như là vậy."

Cổ Thần Hoán vội vàng rời khỏi phòng tắm, dùng khăn bông lau qua loa mấy cái rồi mặc quần áo vào.

Chiếc điện thoại hôm qua bị Cổ Thần Hoán ném xuống hồ đã được thủ hạ của hắn tìm về, sửa chữa trong khỏang thời gian ngắn nhất, khôi phục lại nguyên dạng đặt trước mặt hắn.

Hắn đã từng căn dặn thủ hạ không nên nảy sinh mâu thuẫn với Nghiêm Ngũ ở K thị, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của hắn thì Nghiêm Ngũ thích làm gì thì làm, nếu không có mệnh lệnh của hắn, không nên dây dưa với Nghiêm Ngũ, bí mật giám sát gã là đủ rồi.

Cổ Thần Hoán chưa khẳng định sự quan trọng của Thời Thiên đối với hắn trước mặt các thủ hạ của hắn, nếu hôm qua người bị Nghiêm Ngũ đưa đi không phải Thời Thiên mà là Dư Thặng, thì cho dù không có mệnh lệnh của Cổ Thần Hoán đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ cứu Dư Thặng về bằng mọi giá, nhưng còn Thời Thiên....

Cổ Thần Hoán nhấc điện thoại lên, vừa đi ra ngoài vừa bấm số gọi điện cho Thời Thiên.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của cậu.

"Tôi đang bận, lát nữa nói chuyện được không?"

"Em đang ở công ty?"

"Ừ."

Cổ Thần Hoán nắm chặt điện thoại, giọng nói của hắn bắt đầu tỏa ra hàn ý, "Tối hôm qua em ở đâu?"

"Anh vẫn phái người theo dõi tôi còn gì? Còn cần tôi phải trả lời sao?"

Vốn đang nóng giận, thấy Thời Thiên thờ ơ như vậy Cổ Thần Hoán rốt cuộc mất khống chế rống to, "Mẹ nó! Em ngủ với lão già Nghiêm Ngũ kia đúng không? Hả? Có đúng không?"

Thời Thiên sửng sốt, sau khi hiểu ra ý tứ của Cổ Thần Hoán, cậu lớn tiếng hét lên, "Cổ Thần Hoán! Ngũ thúc không phải anh!"

Nói xong, Thời Thiên cúp điện thoại.

Cách dùng từ của Cổ Thần Hoán khiến Thời Thiên tức giận, cậu không hiểu việc mình ngủ ở chỗ Nghiêm Ngũ thì liên quan gì đến Cổ Thần Hoán. Nghiêm Ngũ là vị thúc thúc cậu ngưỡng mộ từ nhỏ, ngoại trừ Thời Việt Nam và lão quản gia, gã là người duy nhất có thể khiến Thời Thiên coi gã như thân nhân của mình, cậu uống rượu say được Nghiêm Ngũ đưa đến chỗ gã ngủ một đêm cũng giống như hồi trước cậu ngủ chung với Quan Lĩnh vậy, chỉ là chuyện nhỏ không nhất thiết phải xé ra to.

Nhỏ tới nỗi không nhất thiết phải báo cáo cho Cổ Thần Hoán.

Lời Cổ Thần Hoán nói khiến cậu rất không thoải mái, cậu nghĩ Cổ Thần Hoán quá mẫn cảm nên mới tưởng tượng ra quan hệ xấu xa giữa cậu và Nghiêm Ngũ.

Người bình thường chẳng ai suy nghĩ như Cổ Thần Hoán cả...

Cúp điện thoại xong Thời Thiên mới nhận ra cậu quả thật có hơi kích động, dù sao hiện tại cậu đang là tình nhân của Cổ Thần Hoán.

Hơn nữa, cậu cần tiền của hắn...

Do dự mãi Thời Thiên mới gọi lại, nhưng không liên lạc được.

Điều duy nhất cậu nghĩ tới là Cổ Thần Hoán đã ném chiếc điện thoại xấu số kia vào tường.

Qua tiếng rống vừa rồi của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên mơ hồ cảm thấy hôm nay Cổ Thần Hoán nóng nảy khác thường.

Không biết qua bao lâu, Chu Khảm tới công ty của Thời Thiên, biết là do Cổ Thần Hoán phái tới cho nên Thời Thiên cũng không ngăn cản, để mặc hắn xông vào văn phòng của mình.

"Đi thôi, Thần ca đang chờ mày đấy." Chu Khảm hất hàm, cười khẩy, "Hay là muốn tao đánh ngất mày khiêng vào trong xe?"

"Chờ tôi mười phút." Thời Thiên không ngẩng đầu lên, nói, "Anh cứ ngồi đó đi."

"Ai u~ mày xem thì hiểu được gì chứ... " Chu Khảm chế giễu không chút khách khí, "Công ty này là của Thần ca, mày không cần phải giả danh tri thức ở đây đâu."

Thời Thiên nhấc mí mắt, cười lạnh một tiếng rồi lại cúi xuống gõ máy tính.

Chu Khảm tiến tới vỗ mạnh xuống mặt bàn, tiếng vang rất lớn.

"Thằng ranh con, mày chỉ dám ngang ngược khi có Thần ca chống lưng thôi... Một ngày nào đó Thần ca chơi chán mày rồi, con mẹ nó mày liền chẳng là cái quái gì cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện