Thời Thiên phong khinh vân đạm nói một câu đã làm sắc mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, hắn nhớ đến sau khi buổi tiệc kết thúc, chính mình quả thực không đem lệ phí di chuyển trả cho Thời Thiên, dù sao dưới tình huống đó, hắn sớm đã quên mất thỏa thuận giữa hai người.

"Tôi sẽ sai người chuyển tiền cho em." Cổ Thần Hoán cau mày, sắc mặt có chút không tự nhiên, cuộc đối thoại lạnh nhạt làm hắn rất không thoải mái.

Có lẽ là do ảnh hưởng của một tháng ôn hòa chung sống, thái độ lạnh như băng của Thời Thiên làm Cổ Thần Hoán cảm thấy rất xa lạ, bởi cậu đã từng không chút hoài nghi đối với hắn, còn đem hết mọi uất ức mà cậu vốn không muốn để người khác biết kể cho hắn nghe, cho nên Cổ Thần Hoán luôn tưởng là hắn đã bắt được con người thật của Thời Thiên, bất kể giờ khắc này cậu có lạnh lùng thế nào.

"Cảm ơn anh đã tuân thủ thỏa thuận." Ánh mắt Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán quá mức trong suốt, xem không ra bất kỳ hận ý, tựa như cừu hận ngày ấy đã không còn tồn tại.

Loại ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người qua đường này của Thời Thiên chẳng khác nào một con dao cắt qua tim Cổ Thần Hoán, miễn cưỡng quát đi một miếng thịt, tư vị không rõ trong lòng cũng theo đó mà bị lôi ra ngoài.

Cổ Thần Hoán đột nhiên phát hiện sự lạnh lùng trên mặt Thời Thiên không phải là ngụy trang giả bộ, đó chính là cái lạnh phát ra từ trong tâm, triệt triệt để để bị phong bế.

"Em không có gì muốn nói?" Cổ Thần Hoán vẫn bình tĩnh thong dong.

"Là anh đến tìm tôi."

Lại là một khoảng lặng ngắn ngủi, bầu không khí trở nên nặng nề, hai mắt Cổ Thần Hoán như một cái giếng sâu hun hút lộ ra cỗ cô đơn cùng vô lực. Nắm tay bên người hết siết chặt rồi lại mở ra, một giây sau, hắn chậm rãi bước tới trước mặt Thời Thiên.

Thanh âm Cổ Thần Hoán ôn nhu hơn lúc trước rất nhiều, "Tôi biết em vẫn yêu tôi."

"Không, anh không biết." Thời Thiên so với Cổ Thần Hoán thấp hơn, cậu ngẩng đầu lạnh lùng nói, "Anh chẳng qua chỉ là cảm thấy, chứ không phải biết."

"Thời Thiên, tôi hiểu em hơn bất kỳ ai." Cổ Thần Hoán tiến một bước về phía trước, thấy sắc mặt Thời Thiên toàn thân lạnh lẽo.

Thời Thiên đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười vân đạm phong khinh, "Cho nên tôi chịu đựng bốn năm, cuối cùng lại thua ở trong tay anh."

Lòng Cổ Thần Hoán trầm xuống, vừa mới mở miệng định nói cái gì thì Thời Thiên đã nói trước, "Cổ Thần Hoán, anh cảm thấy cái gọi là tôi nợ anh đã trả sạch chưa?" Nói xong, cậu cúi đầu cười kh, "Tôi đoán nhất định là chưa, huyết đang chảy, mệnh vẫn còn, cái loại trừng phạt kia sao có thể coi là trả thù được cơ chứ?! Huống chi hiện tại thứ không đáng giá nhất chính là tình cảm, nữa gì lại là tình cảm từ một người chỉ có hai bàn tay trắng."

Thời Thiên lời còn chưa dứt, Cổ Thần Hoán đột nhiên ôm lấy cậu, cậu theo bản năng giãy dụa, sau đó liền máy móc tiếp nhận cái ôm của hắn.

Cổ Thần Hoán khó có thể ức chế cảm giác khó chịu từ đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, hắn ôm chặt thân thể Thời Thiên, đem gò má kề sát trên mái tóc đen mềm mại.

Cổ Thần Hoán đã chịu đủ cảm giác buồn bực ấy, hắn chính là động tâm với người con trai này, tấm chân tình luôn cất giữ dưới đáy lòng, chỉ là so với phần hận ý thấy chết mà không cứu, những tâm tư nhỏ bé khác đều bị nhấn chìm thật sâu, còn hận ý thì cứ thế mà phát tiết ra như một chuyện đương nhiên.

Cổ Thần Hoán cảm thấy hắn rất ôn nhu với Thời Thiên, tuy rằng một chiêu kia đối với cậu đủ tàn nhẫn, nhưng so với thủ đoạn ngoan độc hắn dùng để đối phó với địch nhân, vậy hắn đối với cậu vẫn còn là từ bi, đối với một nam nhân hỗn hắc như Cổ Thần Hoán, không đổ máu đến thịt nát xương tan thì căn bản không tính là trả thù.

Hồi tưởng từ lúc gặp lại Thời Thiên đến giờ, Cổ Thần Hoán phát hiện hắn căn bản chưa bao giờ lộ ra mặt tàn nhẫn nhất trước mặt Thời Thiên. Hắn có thể bóp cổ Thời Thiên cho đến khi cậu vì hít thở không thông mà thống khổ cầu xin, hoặc đánh gãy chân cậu, khiến cậu chỉ có thể bò trên mặt đất như một con chó, hoặc thậm chí dùng tính mạng của Thời Việt Nam để áp chế cậu, làm cho cậu phải cam tâm tình nguyện để hắn chà đạp. Nhưng rồi cuối cùng, Cổ Thần Hoán lại lựa chọn chơi trò ái tình với Thời Thiên.

"Thời Thiên, tôi muốn có được em, nhưng sẽ không ép buộc." Không phải khẩn cầu, mà là mang tính thăm dò khẽ hỏi, "Đến bên cạnh tôi được không?"

__________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện