Thời Thiên còn nhớ rõ Hoặc Sương, đó là nơi giải trí cao cấp tương tự như gay bar dưới tay Vạn Quyết Lương, cậu từng là nhân viên phục vụ ở đó nhờ sự giúp đỡ của Quan Lĩnh, cũng ở nơi này, Thời Thiên hung hăng tát Cổ Thần Hoán và mắng hắn là thứ thấp hèn.

Sau đó bị Cổ Thần Hoán dùng một cái tát đánh ngất.

Xe dừng trước cửa Hoặc Sương, Thời Thiên trả tiền rồi mang tâm tình phức tạp bước vào, càng chần chờ thì càng hối hận, cậu dứt khoát khắc chế kích động muốn xoay người bỏ đi, cái gì cũng không nghĩ, chỉ sải bước thật nhanh.

Có lẽ là do trời mưa nên khách khứa trong Hoặc Sương không nhiều như thường ngày, dưới ánh đèn u ám trong đại sảnh, có vài vị khách ngồi trên ghế salon ôm mấy MB thanh tú ngon miệng trong lồng ngực cười nói vui vẻ.

Thời Thiên vẫn nhớ ngày hôm ấy mình gặp được nam nhân kia ở khu dành cho nhân viên, anh ta là môi giới liên hệ giữa khách nhân và MB, nếu tìm được anh ta...

May mắn, nam nhân kia hình như rất có chức vị trong Hoặc Sương, Thời Thiên hỏi thăm một nhân viên phục vụ, người ấy liền dẫn cậu đến văn phòng làm việc của nam nhân đó.

"Smith tiên sinh đang ở bên trong, bây giờ anh ấy đang nghe điện thoại, tôi khuyên cậu chờ anh ấy nói xong rồi hẵng vào." Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở.

"Cảm ơn, tôi sẽ chờ bên ngoài."

Người phục vụ rời đi, Thời Thiên kiên nhẫn đứng chờ trước cửa, mơ hồ có thể nghe thấy người bên trong đang nói gì đó.

"X tổng, những bức hình tôi gửi cho ngài lần trước, ngài thấy thế nào? Gần đây tôi có thêm mấy mặt hàng mới... Ân hảo, tôi sẽ gửi ảnh của đám hàng mới đến hòm thư cho ngài."

"Ông chủ Y phải không? Tối hôm qua ngài hài lòng chứ? Sao cơ? Da dẻ vuốt không thoải mái? Không thành vấn đề, bên tôi có mặt hàng tươi ngon, đêm nay tôi sẽ gửi mấy người da dẻ mềm mại đến, chỉ là giá tiền có hơi... Ông chủ Y quả nhiên là người hào phóng."

"Giám đốc Z a, trò chơi thú vị của ngài đám MB không chịu nổi đâu, người lần trước bị ngài chơi đến thương tích đầy mình vẫn không tiếp khách được đây này. Ấy. Nếu ngài đã hào phóng như vậy, tôi sẽ chọn cho ngài người có thể chất tốt, đảm bảo cậu ta sẽ không ngất giữa chừng... Không có gì, ngài ra giá cao thế cơ mà... Bọn tiểu tử kia còn tranh nhau muốn nhảy vào lòng ngài nữa đây này."

Nghe được những lời đó, dù là cách một cánh cửa Thời Thiên vẫn cảm thấy hai chân không thực, sau khi bình tĩnh trở lại, trái tim cậu bắt đầu lay động không ngừng, giống như bị ai đó lôi kéo rồi vứt xuống một nơi lầy lội dơ bẩn!

Thanh âm bên trong rốt cục ngừng lại, Thời Thiên bất an gõ cửa phòng. Sau khi tiến vào, Thời Thiên nhìn thấy Smith đang ngồi dựa trên một chiếc ghế bọc da thật sau bàn làm việc.

Smith là người phương Đông nhưng lại mang phong cách Tây, hắn lấy cho mình một cái tên nước ngoài, cử chỉ lời nói đều thiên về nữ tính hóa, lúc uống trà, ngón tay luôn làm thành hình lan hoa chỉ*.

Lan hoa chỉ:



"Tìm tôi có chuyện gì?" Smith một bên uống trà mật ong nhuận họng,một bên chậm rãi quan sát mặt mũi cùng bộ quần áo có chút bẩn của Thời Thiên.

Thời Thiên lúc này trông rất chật vật, thoạt nhìn như người vừa ngã vào vũng bùn.

Thời Thiên âm thầm nắm tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Smith, rất lễ phép, "Tôi muốn kiếm môt khoản tiền thông qua giới thiệu của ngài."

Thời Thiên không nói rõ ràng, nhưng Smith lập tức minh bạch ý cậu, hắn làm nghề này đã rất lâu, người tới tìm hắn tám chín phần mười là muốn làm MB kiếm tiền.

Smith nhìn chăm chú vào mặt Thời Thiên, nhíu nhíu mày, sau đó từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một gói khăn giấy đưa cho cậu, "Lau khô mặt để tôi nhìn một chút."

Thời Thiên dùng khăn giấy lau đi mấy vết bẩn trên mặt, cuối cùng sắc mặt có chút khó coi nhìn Smith, "Như vậy... được không?"

"Không tồi, rất không tồi."Giọng Smith xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thái độ nhàn nhạt trước đó lập tức đổi thành vẻ vui sướng. Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Thời Thiên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn như phát hiện bảo bối, "Tôi nhớ hình như cậu từng làm việc ở đây một ngày, chà chà, lúc ấy tôi có nói khuôn mặt và vóc người của cậu rất thích hợp làm MB, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt."

"Tôi rất cần tiền." Thời Thiên nói thẳng, "Tôi muốn kiếm một số tiền lớn trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể."

"Tôi hiểu ý cậu." Smith cắt lời Thời Thiên, "Cậu muốn bán mình với giá cao chỉ một đêm thôi phải không?"

Lời Smith nói khiến khuôn mặt trắng nõn của Thời Thiên hiện lên chút ngượng ngùng, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên, Thời Thiên chỉ có thể nói, "Chính là ý này."

"Được thôi, bất quá tôi muốn biết giới hạn cao nhất mà cậu có thể tiếp nhận là ở mức nào." Smith lại ngồi xuống ghế nhìn Thời Thiên, "Vạn nhất đụng tới vị khách nào đó không thể tiếp nhận, cậu cong mông lên chạy, uy tín của tôi sẽ bị phá hủy."

"Tôi.... chưa hiểu lắm."

"Được rồi, vậy để tôi nói rõ, cậu có thể phục vụ nhiều người cùng một lúc không?"

"Nhiều người cùng lúc? Là thế nào?" Thời Thiên khó hiểu nhìn Smith, đối với chuyện tình ái, cậu có thể nói là khá trì độn.

"Chính là nhiều người "làm" một mình cậu." Smith bị Thời Thiên hỏi như vậy liền mất kiên nhẫn nói trắng ra.

Thời Thiên sắc mặt đại biến, giống như bị câu nói vừa rồi của Smith giáng xuống một quyền, sắc mặt thay đổi từ trắng đến đỏ, cuối cùng thành một loại biểu tình cực kỳ khó chịu.

"Rất nhiều khách hàng thích sự kích thích, ngoại trừ tụ tập nhiều chơi một, còn có SM các loại, nếu cậu không thể tiếp nhận, vậy tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người bình thường một chút, nhưng tiền thu về không nhiều. Bất quá cậu yên tâm, với điều kiện của cậu, khách hàng bình thường cũng sẽ ra tay hào phóng."

"Không sao." Thời Thiên buông tầm mắt xuống mặt đất giống như thú bị nhốt từ bỏ giãy giụa, cậu thấp giọng nói, "Chỉ cần tiền nhiều là được, làm thế nào cũng có thể, tôi đang cần tiền gấp, làm ơn sắp xếp cho tôi vào đêm mai để tôi... tôi..." Vài chữ cuối cùng, Thời Thiên không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

"Hảo, chờ tôi chụp cho cậu vài tấm ảnh đã, cậu để lại cách thức liên hệ cho tôi, trước đêm mai tôi sẽ gọi điện cho cậu."

Thời Thiên rời khỏi Hoặc Sương, có chút hoảng hốt đứng ở ven đường, cảm thấy thân thể ngày càng lạnh lẽo.

Bất quá thật tốt, rất nhanh sẽ có tiền không phải sao? _____

"Đệt! Con mẹ nó cậu vừa rơi xuống sông à? Sao lại ướt thành như vậy?"

Khi Thời Thiên trở lại nhà Quan Lĩnh, Quan Lĩnh cũng vừa mới trở về, nhìn thấy Thời Thiên cả người chật vật, Quan Lĩnh lại kêu ầm lên.

"Chỉ là mắc mưa thôi." Thời Thiên đáp lại rất bình tĩnh, cậu vào phòng tắm nước nóng xong liền hư nhược nằm nhoài trên giường.

Một ngày kết thúc, Thời Thiên chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, không mượn được lãi suất cao, cha bị bệnh viện từ chối, phải quỳ xuống chịu nhục ở chỗ Cổ Thần Hoán, rồi bán mình ở Hoặc Sương, toàn bộ liên tiếp xảy ra chỉ trong một ngày khiến Thời Thiên cảm thấy nghẹn thở.

"Này! Dương Thiên, cậu làm sao vậy?"

Giọng Quan Lĩnh ôn hòa đi rất nhiều, hắn ngồi bên giường nhìn Thời Thiên đem mặt chôn trong chăn, lo lắng nói, "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cậu đừng cố giấu mọi thứ trong lòng a, nói cho tôi nghe đi, Dương Thiên, Dương Thiên, cậu... cậu khóc à? Mẹ nó! Cậu thật sự khóc."

Quan Lĩnh hoảng hồn, hắn ở cùng Thời Thiên lâu như vậy, chưa từng thấy cậu rơi quá một giọt nước mắt.

Quan Lĩnh liều mạng muốn kéo khuôn mặt Thời Thiên ra khỏi chăn, nhưng cậu gạt bỏ tay Quan Lĩnh, thân thể vì khóc nức nở mà không ngừng run rẩy.

"Cậu rốt cuộc đang giấu diếm cái gì? Có còn coi tôi là huynh đệ nữa hay không? Nói đi, cậu bị người khác khi dễ? Là ai? Chuyện khi nào? Mẹ nó! Đừng có giả chết với tôi."

"Tôi mệt lắm... van cầu cậu Quan Lĩnh." Thời Thiên cầu xin bằng giọng nói yếu ớt, "Tôi thực sự rất mệt, để tôi an tĩnh ngủ đi."

Sắt mặt tái nhợt vô lực của Thời Thiên khiến Quan Lĩnh không đành lòng gặng hỏi.

Quan Lĩnh đi đến cửa phòng, không nhịn được quay đầu nhìn lại, phát hiện thân thể Thời Thiên vẫn không ngừng run rẩy cùng với tiếng khóc nấc nghẹn ngào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện