Tôn Nguyệt Tuyết cảm thụ cảm giác những ngón tay dịu dàng lau đi mái tóc óng mượt của mình, cảm giác thoải mái, thả lỏng tới mức nàng một chút
cũng không để ý Chu thúc đang nhìn nàng với ánh mắt có gì đó rất mơ hồ.
Trong đôi con ngươi màu đen trầm tĩnh kia thoang thoảng một chút tâm sự, một chút bi thương, cũng một chút ôn nhu thâm tình, không biết là nhìn về ai. Bỗng nàng quay đầu, nhìn vào khuôn mặt hiền hậu của Chu thúc, nhẹ giọng hỏi một câu không đầu không đuôi
"Tại sao?" Nàng nghiêng đầu, chống lại đôi mắt đen thâm trầm kia
"Con cuối cùng vẫn phát hiện ra ta..." Chu thúc nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng lại khiến Tôn Nguyệt Tuyết vốn vô cùng căng thẳng bỗng dưng lại như một dây đàn bị đứt dây, khuôn mặt như vỡ òa
"Sư phụ...Chỉ có người mới lau tóc con cẩn thận theo kiểu thư giãn như vậy, cũng chỉ có người mới cố tình khiến đầu óc con thả lỏng" Nàng khi nãy chợt để ý cách Chu thúc lau tóc vô cùng quen thuộc, đây chính xác là cách mát xa làm giãn cơ, khiến đầu óc thoải mái mà chỉ có sư phụ nàng mới biết
"Nguyệt nhi, cuối cùng con vẫn phải ở đây" Chu thúc vươn ngón tay, xoa nhẹ đầu của Tôn Nguyệt Tuyết, giọng nói vẫn trầm ổn, không nhìn ra một tia giả dối nào.
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má trơn mịn của nàng, Tôn Nguyệt Tuyết không nói gì, lặng lẽ đưa ngón tay như bạch ngọc của mình đến góc mặt của Chu thúc, khẽ dùng sức làm một mảnh da bị bong ra. À không, phải gọi là chiếc mặt nạ da người mới đúng
Chu thúc vẫn cứ mỉm cười ôn hòa, tựa như là dù nàng có cầm dao dí cổ hắn, hắn cũng không có chút phản ứng nào. Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã tháo chiếc mặt nạ da người của người đàn ông mà mình từng tôn trọng nhất, vươn mắt nhìn vào dung nhan quen thuộc, mắt bỗng chốc lại tiếp tục như muốn khóc òa lên.
"Tại sao?Tại sao người lại bỏ con đi? Người có biết lúc đó con đã sợ như thế nào không? Nếu như không phải người luôn nói rằng vẫn ở cạnh con thì lúc đó con không biết mình như thế nào rồi. Tại sao người lại nhẫn tâm như vậy?" Tôn Nguyệt Tuyết bỗng nhào vào trong lòng Chu thúc, đấm loạn xạ trên khuôn ngực rắn chắc của hắn, lực tay hoàn toàn chỉ như mèo vờn, không đau nhưng lại khiến lòng người đau đến phế liệt
"Ta xin lỗi, thật xin lỗi..." Chu thúc nhẹ giọng nói, khuôn mặt bỗng chốc không còn là của một nam nhân trung niên nữa mà là của một mỹ nam khoảng 30 tuổi, thành thục, sáng ngời, lại dịu dàng ôn nhu khiến băng giá cũng tan chảy. Đôi con ngươi màu đen tuyền vẫn trầm ổn ánh lên tia đau lòng, khuôn mặt không thể nói là tuyệt mỹ nhưng khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt cũng ẩn hiện nét buồn lụy
"Người thật quá đáng, cư nhiên cũng không nói cho con...Người biết người đã rời đi bao lâu không? Hức..." Tôn Nguyết Tuyết mệt mỏi hoàn toàn dựa vào Chu thúc, khẽ nấc lên kìm nén đi cảm giác muốn yếu đuối, người này là người mà nàng kính trọng nhất, cũng là nam nhân đầu tiên nàng rung động...Nàng biết điều này rất nực cười, nhưng nàng đi có cảm tình với chính thầy của nàng, khi mà nàng nhận ra tình cảm của nàng rồi thì bỗng dưng thầy lại rời bỏ nàng. Thế thì muốn nàng vui vẻ thế nào? Giờ nàng chỉ muốn đánh chết nam nhân này, muốn hỏi nam nhân này tại sao lại bỏ nàng một mình giữa cái xã hội mạnh thắng yếu thua kia...
"Người phải đền bù cho con, trả lại cho con khoảng thời gian đó. Đừng rời đi nữa...được không?" Nàng yếu ớt ngẩng đầu hỏi, hoàn toàn vô lực hỏi trong đau đớn
"Nguyệt nhi, nhìn vào mắt ta này, em thấy ta sẽ bỏ em nữa hay không?" Bỗng dưng Chu thay đổi cách xưng hô, nhìn vào đôi tử mâu đầy bi thương kia, hắn vô cùng kiên định nói. Từ khi có lại trí nhớ kiếp trước, hắn đã thề sẽ không bao giờ để tiểu bảo bối này rời xa mình lần nữa! Hắn thề!
"Thầy..." Tôn Nguyệt Tuyết hơi kinh ngạc, lắp bắp không thể nói ra tiếng.
"Nguyệt nhi, tin ta lần này, ta sẽ không bỏ em lại, khoảng thời gian hai mươi mấy năm kia đã quá đủ rồi, lần này ta sẽ không để em chạy nữa, sẽ vĩnh viễn đem em giam cầm trong lòng mình" Chu mỉm cười, xoa cái lưng đang không ngừng run rẩy của thiên hạ trong lòng. Có hắn mới biết, từ khi nhớ lại kiếp trước, hắn đã đau khổ như thế nào, chờ đợi trong tuyệt vọng như thế nào. Cũng chỉ có hắn mới biết hắn yêu bảo bối của hắn tới mức nào, hắn không phải luyến đồng, nhưng hắn lại chỉ có thể tiếp xúc với nàng, cứ như định mệnh của hắn là dành cho nàng
"Chu, cảm ơn...Đừng rời đi nữa" Tôn Nguyệt Tuyết nở nụ cười, tựa như ánh ban mai sau một trận mưa rào. Sáng lấp lánh, mỹ lệ huyền ảo lại dịu dàng tựa hoa mai trong tuyết, khiến ai nhìn cũng rung động. Đôi tử mâu sáng ngời, lấp lánh có thần, nét bi thương dù vẫn phảng phất nhưng chủ yếu là niềm vui sướng hân hoan, khiến cho đôi mắt vốn đẹp lại càng thêm mị hoặc
"Em đừng tưởng ta không biết bên cạnh em còn vài nam nhân" Chu mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của bảo bối, ánh mắt vẫn dịu dàng, tựa như việc nàng có quan hệ với nam nhân khác cũng không khiến hắn giảm bớt đi cái thứ tình cảm nồng đậm trong tâm
"Hả?" Tôn Nguyệt Tuyết kinh ngạc mở miệng, nàng không nhớ là mình có nam nhân nào nha? Chu không nói, chỉ cười hiền, nhưng lại khiến cho mỹ nhân nào đó vô cùng hoang mang, hình như có gì đó không đúng thì phải...Ngoại trừ Tiểu Hồng là giống đực ra thì nàng đâu có nam nhân nào khác đâu...Đúng là rất không bình thường
"Giờ thì vui vẻ lại chưa? Em chỉ có hợp với khuôn mặt tươi cười, đừng ủ rũ nữa. Em đừng sợ sẽ có ai khi dễ em, ta sẽ bảo vệ em, kể cả bọn hắn cũng sẽ không để cho ai khi dể em" Chu bỗng dưng ôm Tôn Nguyệt Tuyết vào lòng, chỉnh sửa tư thế nàng lại để ngồi vừa vặn trong lòng hắn, nhưng người nào đó vẫn hơi ngốc không hiểu 'bọn hắn' trong lời nam nhân dịu dàng này là ai. Nàng vô thức nghĩ tới anh em họ Bạch, nhưng rồi lại thôi, làm sao mà thầy với họ lại quen biết nhau được
"Từ giờ gọi ta là Chu Minh Khiết, đó là tên của ta ở đây" Chu, à không, phải gọi là Chu Minh Khiết sủng nịch xoa tóc nàng, khiến cho nàng vốn rất mờ mịt bỗng hơi hoảng hốt.
Chu Minh Khiết? Đó chính là tên của nam chủ trong nguyên tác đấy? Tại sao lại thành thầy của nàng? Nhưng Tôn Nguyệt Tuyết nghĩ kĩ lại, đây là Chu, không phải nam chủ gì hết. Nàng không cần phải sợ, đây là người sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng! Nàng tin thế!
Nếu nàng nhớ không lầm thì Chu Minh Khiết trong nguyên tác chính là giáo sư, thật ra xuất thân chính của nam chủ trong nguyên tác này là người thừavkế duy nhất của Chu gia, một gia tộc cổ xưa lâu đời có truyền thống là quân nhân, cực kì có tiếng trong hắc đạo và cả bạch đạo, một đại gia tộc không thể trêu chọc!Còn lại thì nàng chưa đọc hết
"Khiết, đừng tiếp xúc với Tôn Nguyệt Như được không? Nàng ta rất đáng sợ" Tôn Nguyệt Tuyết kéo áo của Chu Minh Khiết, giọng nói mang theo cầu xin. Xin đừng trao tâm cho nữ chủ, xin đừng, nàng chịu không nổi đả kích này
"Được, sẽ không tiếp xúc với nàng ta" Chu Minh Khiết vẫn cứ ôn tồn đáp ứng yêu cầu của nàng, hắn vốn chẳng thích thú gì với nữ nhân khác, chẳng qua nữ nhân kia cho hắn cảm giác khá hứng thú rồi thôi, rồi chẳng còn gì hết. Không khiến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận định là nữ nhân của mình như Nguyệt nhi trong lòng
Tôn Nguyệt Tuyết hài lòng gật đầu, vậy là tốt rồi. Chỉ cần không tiếp xúc với nữ chủ là được, còn lại thì nàng không sợ lắm. Nàng tiếp tục dựa vào khuôn ngực rắn chắc của Chu Minh Khiết, thả lỏng toàn thân chìm vào giấc ngủ, thật an toàn...
Mà nàng một chút cũng không hay biết nam nhân đang ôm nàng kia bỗng dưng cười vô cùng hiền dịu, phảng phất chút tà khí bí ẩn. Tôn Nguyệt Như? Ta phải điều tra về nữ nhân này một chút rồi...Làm bảo bối sợ hãi như vậy, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
-VÀI LỜI TỰ KỈ CỦA TÁC GIẢ THÂN ÁI-
Ngạc nhiên chưa? =]]]] nam chính thứ nhất mà ta xác định được đấy, có chế nào dự định trước được chương này không điểm danh cho ta xem mặt nào =]]]
Đừng có oán ta, ta vốn đã cho câu truyện này cẩu huyết rồi, đến ta còn cảm thấy việc này thật không bình thường :v
Tự kỉ vậy đủ rồi, xin chào và biệt các độc giả thân thương :3
Thân ái! Ta yêu mọi người =]]]]]]
Trong đôi con ngươi màu đen trầm tĩnh kia thoang thoảng một chút tâm sự, một chút bi thương, cũng một chút ôn nhu thâm tình, không biết là nhìn về ai. Bỗng nàng quay đầu, nhìn vào khuôn mặt hiền hậu của Chu thúc, nhẹ giọng hỏi một câu không đầu không đuôi
"Tại sao?" Nàng nghiêng đầu, chống lại đôi mắt đen thâm trầm kia
"Con cuối cùng vẫn phát hiện ra ta..." Chu thúc nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng lại khiến Tôn Nguyệt Tuyết vốn vô cùng căng thẳng bỗng dưng lại như một dây đàn bị đứt dây, khuôn mặt như vỡ òa
"Sư phụ...Chỉ có người mới lau tóc con cẩn thận theo kiểu thư giãn như vậy, cũng chỉ có người mới cố tình khiến đầu óc con thả lỏng" Nàng khi nãy chợt để ý cách Chu thúc lau tóc vô cùng quen thuộc, đây chính xác là cách mát xa làm giãn cơ, khiến đầu óc thoải mái mà chỉ có sư phụ nàng mới biết
"Nguyệt nhi, cuối cùng con vẫn phải ở đây" Chu thúc vươn ngón tay, xoa nhẹ đầu của Tôn Nguyệt Tuyết, giọng nói vẫn trầm ổn, không nhìn ra một tia giả dối nào.
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má trơn mịn của nàng, Tôn Nguyệt Tuyết không nói gì, lặng lẽ đưa ngón tay như bạch ngọc của mình đến góc mặt của Chu thúc, khẽ dùng sức làm một mảnh da bị bong ra. À không, phải gọi là chiếc mặt nạ da người mới đúng
Chu thúc vẫn cứ mỉm cười ôn hòa, tựa như là dù nàng có cầm dao dí cổ hắn, hắn cũng không có chút phản ứng nào. Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã tháo chiếc mặt nạ da người của người đàn ông mà mình từng tôn trọng nhất, vươn mắt nhìn vào dung nhan quen thuộc, mắt bỗng chốc lại tiếp tục như muốn khóc òa lên.
"Tại sao?Tại sao người lại bỏ con đi? Người có biết lúc đó con đã sợ như thế nào không? Nếu như không phải người luôn nói rằng vẫn ở cạnh con thì lúc đó con không biết mình như thế nào rồi. Tại sao người lại nhẫn tâm như vậy?" Tôn Nguyệt Tuyết bỗng nhào vào trong lòng Chu thúc, đấm loạn xạ trên khuôn ngực rắn chắc của hắn, lực tay hoàn toàn chỉ như mèo vờn, không đau nhưng lại khiến lòng người đau đến phế liệt
"Ta xin lỗi, thật xin lỗi..." Chu thúc nhẹ giọng nói, khuôn mặt bỗng chốc không còn là của một nam nhân trung niên nữa mà là của một mỹ nam khoảng 30 tuổi, thành thục, sáng ngời, lại dịu dàng ôn nhu khiến băng giá cũng tan chảy. Đôi con ngươi màu đen tuyền vẫn trầm ổn ánh lên tia đau lòng, khuôn mặt không thể nói là tuyệt mỹ nhưng khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt cũng ẩn hiện nét buồn lụy
"Người thật quá đáng, cư nhiên cũng không nói cho con...Người biết người đã rời đi bao lâu không? Hức..." Tôn Nguyết Tuyết mệt mỏi hoàn toàn dựa vào Chu thúc, khẽ nấc lên kìm nén đi cảm giác muốn yếu đuối, người này là người mà nàng kính trọng nhất, cũng là nam nhân đầu tiên nàng rung động...Nàng biết điều này rất nực cười, nhưng nàng đi có cảm tình với chính thầy của nàng, khi mà nàng nhận ra tình cảm của nàng rồi thì bỗng dưng thầy lại rời bỏ nàng. Thế thì muốn nàng vui vẻ thế nào? Giờ nàng chỉ muốn đánh chết nam nhân này, muốn hỏi nam nhân này tại sao lại bỏ nàng một mình giữa cái xã hội mạnh thắng yếu thua kia...
"Người phải đền bù cho con, trả lại cho con khoảng thời gian đó. Đừng rời đi nữa...được không?" Nàng yếu ớt ngẩng đầu hỏi, hoàn toàn vô lực hỏi trong đau đớn
"Nguyệt nhi, nhìn vào mắt ta này, em thấy ta sẽ bỏ em nữa hay không?" Bỗng dưng Chu thay đổi cách xưng hô, nhìn vào đôi tử mâu đầy bi thương kia, hắn vô cùng kiên định nói. Từ khi có lại trí nhớ kiếp trước, hắn đã thề sẽ không bao giờ để tiểu bảo bối này rời xa mình lần nữa! Hắn thề!
"Thầy..." Tôn Nguyệt Tuyết hơi kinh ngạc, lắp bắp không thể nói ra tiếng.
"Nguyệt nhi, tin ta lần này, ta sẽ không bỏ em lại, khoảng thời gian hai mươi mấy năm kia đã quá đủ rồi, lần này ta sẽ không để em chạy nữa, sẽ vĩnh viễn đem em giam cầm trong lòng mình" Chu mỉm cười, xoa cái lưng đang không ngừng run rẩy của thiên hạ trong lòng. Có hắn mới biết, từ khi nhớ lại kiếp trước, hắn đã đau khổ như thế nào, chờ đợi trong tuyệt vọng như thế nào. Cũng chỉ có hắn mới biết hắn yêu bảo bối của hắn tới mức nào, hắn không phải luyến đồng, nhưng hắn lại chỉ có thể tiếp xúc với nàng, cứ như định mệnh của hắn là dành cho nàng
"Chu, cảm ơn...Đừng rời đi nữa" Tôn Nguyệt Tuyết nở nụ cười, tựa như ánh ban mai sau một trận mưa rào. Sáng lấp lánh, mỹ lệ huyền ảo lại dịu dàng tựa hoa mai trong tuyết, khiến ai nhìn cũng rung động. Đôi tử mâu sáng ngời, lấp lánh có thần, nét bi thương dù vẫn phảng phất nhưng chủ yếu là niềm vui sướng hân hoan, khiến cho đôi mắt vốn đẹp lại càng thêm mị hoặc
"Em đừng tưởng ta không biết bên cạnh em còn vài nam nhân" Chu mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của bảo bối, ánh mắt vẫn dịu dàng, tựa như việc nàng có quan hệ với nam nhân khác cũng không khiến hắn giảm bớt đi cái thứ tình cảm nồng đậm trong tâm
"Hả?" Tôn Nguyệt Tuyết kinh ngạc mở miệng, nàng không nhớ là mình có nam nhân nào nha? Chu không nói, chỉ cười hiền, nhưng lại khiến cho mỹ nhân nào đó vô cùng hoang mang, hình như có gì đó không đúng thì phải...Ngoại trừ Tiểu Hồng là giống đực ra thì nàng đâu có nam nhân nào khác đâu...Đúng là rất không bình thường
"Giờ thì vui vẻ lại chưa? Em chỉ có hợp với khuôn mặt tươi cười, đừng ủ rũ nữa. Em đừng sợ sẽ có ai khi dễ em, ta sẽ bảo vệ em, kể cả bọn hắn cũng sẽ không để cho ai khi dể em" Chu bỗng dưng ôm Tôn Nguyệt Tuyết vào lòng, chỉnh sửa tư thế nàng lại để ngồi vừa vặn trong lòng hắn, nhưng người nào đó vẫn hơi ngốc không hiểu 'bọn hắn' trong lời nam nhân dịu dàng này là ai. Nàng vô thức nghĩ tới anh em họ Bạch, nhưng rồi lại thôi, làm sao mà thầy với họ lại quen biết nhau được
"Từ giờ gọi ta là Chu Minh Khiết, đó là tên của ta ở đây" Chu, à không, phải gọi là Chu Minh Khiết sủng nịch xoa tóc nàng, khiến cho nàng vốn rất mờ mịt bỗng hơi hoảng hốt.
Chu Minh Khiết? Đó chính là tên của nam chủ trong nguyên tác đấy? Tại sao lại thành thầy của nàng? Nhưng Tôn Nguyệt Tuyết nghĩ kĩ lại, đây là Chu, không phải nam chủ gì hết. Nàng không cần phải sợ, đây là người sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng! Nàng tin thế!
Nếu nàng nhớ không lầm thì Chu Minh Khiết trong nguyên tác chính là giáo sư, thật ra xuất thân chính của nam chủ trong nguyên tác này là người thừavkế duy nhất của Chu gia, một gia tộc cổ xưa lâu đời có truyền thống là quân nhân, cực kì có tiếng trong hắc đạo và cả bạch đạo, một đại gia tộc không thể trêu chọc!Còn lại thì nàng chưa đọc hết
"Khiết, đừng tiếp xúc với Tôn Nguyệt Như được không? Nàng ta rất đáng sợ" Tôn Nguyệt Tuyết kéo áo của Chu Minh Khiết, giọng nói mang theo cầu xin. Xin đừng trao tâm cho nữ chủ, xin đừng, nàng chịu không nổi đả kích này
"Được, sẽ không tiếp xúc với nàng ta" Chu Minh Khiết vẫn cứ ôn tồn đáp ứng yêu cầu của nàng, hắn vốn chẳng thích thú gì với nữ nhân khác, chẳng qua nữ nhân kia cho hắn cảm giác khá hứng thú rồi thôi, rồi chẳng còn gì hết. Không khiến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận định là nữ nhân của mình như Nguyệt nhi trong lòng
Tôn Nguyệt Tuyết hài lòng gật đầu, vậy là tốt rồi. Chỉ cần không tiếp xúc với nữ chủ là được, còn lại thì nàng không sợ lắm. Nàng tiếp tục dựa vào khuôn ngực rắn chắc của Chu Minh Khiết, thả lỏng toàn thân chìm vào giấc ngủ, thật an toàn...
Mà nàng một chút cũng không hay biết nam nhân đang ôm nàng kia bỗng dưng cười vô cùng hiền dịu, phảng phất chút tà khí bí ẩn. Tôn Nguyệt Như? Ta phải điều tra về nữ nhân này một chút rồi...Làm bảo bối sợ hãi như vậy, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
-VÀI LỜI TỰ KỈ CỦA TÁC GIẢ THÂN ÁI-
Ngạc nhiên chưa? =]]]] nam chính thứ nhất mà ta xác định được đấy, có chế nào dự định trước được chương này không điểm danh cho ta xem mặt nào =]]]
Đừng có oán ta, ta vốn đã cho câu truyện này cẩu huyết rồi, đến ta còn cảm thấy việc này thật không bình thường :v
Tự kỉ vậy đủ rồi, xin chào và biệt các độc giả thân thương :3
Thân ái! Ta yêu mọi người =]]]]]]
Danh sách chương