Tôn Nguyệt Tuyết ho khan mấy tiếng, vội cười chữa ngượng, nhẹ giọng nói "Xin lỗi, tôi thất thố rồi. Chỉ là tôi khá ngạc nhiên khi một người như anh lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này" Mặc dù nàng vẫn còn sốc nhưng vẫn đã nhanh trấn tỉnh, hắn không nhận ra nàng! Nàng việc gì phải sợ cơ chứ? Thiên Mặc Thần đang tiếp tục thỏa mãn dạ dày của mình nhìn thoáng qua thiếu niên lúc nãy còn nghệch mặt với biểu cảm phong phú bây giờ lại tươi cười hòa ái thì có chút không biết nên nói như thế nào. Hắn nhàn nhạt hỏi lại "Cậu biết tôi?" Câu nói hoàn toàn khẳng định chứ không còn là nghi vấn nữa
"Bởi vì anh quá nổi tiếng thôi" Tôn Nguyệt Tuyết nhún vai cười vô tội, có đánh chết nàng cũng không thừa nhận nàng quen tên này, nàng còn muốn toàn mạng sống qua ngày, nữ chủ tuyệt đối không phải là người dễ chọc! Nhất là nam nhân của cô ta, cô ta rất thích chiếm hữu và không muốn nữ nhân khác đụng vào. Nàng liền làm bé ngoan cố gắng tạo khoảng cách với mỹ nam a!
"Vậy sao?" Thiên Mặc Thần nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nó nhẹ nhàng bâng quơ mà khiến ai cũng hoang mang si mê. Tựa như hắn đang nhớ lại một khoảng chuyện nào đó dù nàng biết là hắn hoàn toàn không nhớ lại chuyện xưa...
Tôn Nguyệt Tuyết có chút thất thần khi nhìn nhưng cũng nhanh chóng kìm chế bản tính sắc nữ, nàng cười mấy tiếng trêu chọc "Thần đại ca, ngài không thể bày ra bộ dáng nam thần si tình như vậy được, tiểu nhân là nam cũng bị ngài làm cho mê mẩn đấy" Nói xong nàng còn nháy mắt mấy cái, vô cùng kiêu hãnh ưỡn ngực chu môi để làm mỹ nam vui. Nàng không có ý gì đâu, chỉ là nàng thích ngắm cái đẹp mà thôi ha ha ha! Vì vậy nên nàng tuyệt đối không muốn nhìn 'cảnh đẹp' của nàng bị phá bỏ bởi bầu không khí trầm mặc!
"Ha ha, cậu dẻo miệng thật đấy" Thiên Mặc Thần bị bộ dáng tinh nghịch của 'hắn' làm cho chọc cười, cũng nở nụ cười vui vẻ
"Miệng tôi đâu có dẻo, anh xem này!" Tôn Nguyệt Tuyết chỉ tay vào môi mình, hất cằm bày ra bộ dáng như muốn nói: Anh đúng là tên ngốc, chỉ có tôi là thiên tài! Khiến cho Thiên Mặc Thần vô cùng dở khóc dở cười, tên nhóc này cũng quá...lưu manh rồi
"Rồi rồi, miệng cậu không dẻo, mà là rất dẻo!" Thiên Mặc Thần khoanh tay, gật đầu như đã ngộ ra được triết lí nào đó, khiến cho Tôn Nguyệt Tuyết cười rộ lên, hiện giờ hắn không biết nàng là Tôn Nguyệt Tuyết, thì nàng sẽ làm cho hắn càng không biết nàng là nữ phụ a! Nàng tuyệt đối không muốn mất mạng nhỏ này, nàng dù là sắc đẹp có hạn nhưng thủ đoạn vô biên nhưng vẫn không thể đấu lại nữ chủ được, nàng không có hậu thuẫn vững chắc như của cô ta! Và nàng chỉ mới đọc được một nửa quyển tiểu thuyết mà thôi...
"À, cảm ơn dì" Thiên Mặc Thần nhận một ly nước trái cây từ dì Lâm, vội cảm ơn. Tôn Nguyệt Tuyết cũng tự mình lấy một ly nước trái cây, cười tủm tỉm nhìn bộ dáng nam thần trong lòng của nàng vô cùng tao nhã...uống nước trái cây. A! Mỹ nam quả nhiên là mỹ nam, không mặc đồ hay mặc đồ cũng đều rất tuấn tú phi phàm, giờ đến cả bộ dáng uống nước trái cây cũng làm người ta thật 'rửa mắt' a!
"Không có gì, cháu cứ tự nhiên" Dì Lâm mỉm cười, khuôn mặt hiền lành vẫn mang theo nét cười hòa ái khiến ai nhìn cũng cảm thấy bà là người có thể tin tưởng "Cũng đã lâu dì không thấy người ngoài đến đây trừ hai cậu bé kia và cậu nhóc háo sắc này" Dì Lâm nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, ánh mắt tràn ngập ý cười
"Dì Lâm, con đâu có háo sắc, con rất chín chắn!" Tôn Nguyệt Tuyết ngồi bật dậy, đứng thẳng lưng, rất cố gắng làm bộ dáng ta rất nghiêm túc khiến những người xung quanh nhìn đến buồn cười. Mà sở dĩ dì Lâm gọi nàng là cậu nhóc cũng vì vừa nãy nàng có nói cho dì Lâm, nàng chưa muốn nam chủ Thiên mặc Thần phát hiện ra thân phận nàng, nàng thà là cắt đứt quan hệ còn hơn là dây dưa để rồi nữ chủ tìm nàng mà trả thù, nàng không có bản lãnh như vậy!
"Con mà không háo sắc thì trên đời ai cũng rất chín chắn. Có ai mà gặp ai xinh ai đẹp cũng nhìn không chớp mắt như con không? Nam nữ đều không tha" Dì Lâm liếc Tôn Nguyệt Tuyết vẫn đang làm bộ chín chắn kia, rất không hảo tâm đem bản tính của nàng lột trần trước mặt nam thần
"Ai da...Người ta là biết thưởng thức cái đẹp nha! Hoàn toàn không có ý định tổn thương mỹ nam mỹ nữ nào hết" Tôn Nguyệt Tuyết bĩu môi không phục, nàng là yêu cái đẹp được không? Sao ai cũng hiểu lầm nàng vậy chứ? Thiên a! Ông xuống đây mà xem, một người xinh đẹp tài giỏi hiền lương thục đức như tôi lại bị hiểu lầm liên tục. Tôi không cam lòng!!!
"Thôi, không cãi lý với dì nữa, con đi tản bộ đây" Tôn Nguyệt Tuyết vội cắt đứt lời phản bác mà dì Lâm định nói, nàng nhanh nhạy đảo mắt tìm lí do để trốn khỏi cái miệng lưỡi thoạt nhìn thì vô cùng bình thường nhưng lại làm người ta phải vô cùng xấu hổ của dì Lâm
"Thần, anh thích chụp ảnh phải không? Đi với tôi, tôi dẫn anh tới chỗ này. Chỗ bí mật của tôi đấy" Tôn Nguyệt Tuyết cười vui vẻ, nàng chạy vào trong lấy balô của Thiên Mặc Thần, quăng cho hắn rồi vội nói.
Thiên Mặc Thần gật đầu, đứng dậy, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn nhưng lại mang cho hắn cảm giác cô tịch cùng kiên định dị thường. Hắn cảm thấy Lục An Thần rất quen nhưng cũng rất lạ, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Nghĩ ngợi xong, Thiên Mặc Thần xách theo balô, cũng đi theo nàng
Tôn Nguyệt Tuyết vì muốn Thiên Mặc Thần đuổi kịp nên đã giảm tốc độ, chỉ đi như đang ngắm cảnh. Nàng khẽ ngân nga vài câu hát không rõ lời, đôi mắt màu tím huyền ảo xen lẫn chút đạm mạc lại trong suốt lấp lánh ý cười khiến cho Thiên Mặc Thần khi nhìn cũng có chút ngây người.
"Giọng cậu rất hay" Thiên Mặc Thần khen thật lòng, hắn lần đầu nghe giọng nói vừa ấm lại vừa trong, rất dễ làm lòng người rung động, lại hơi trầm buồn yên tĩnh tựa mặt nước mùa thu, làm hắn cảm thấy vô cùng tĩnh lặng
"Giọng anh cũng rất hấp dẫn" Tôn Nguyệt Tuyết nàng trước giờ tuyệt đối không kiệm lời với ai khen mình thật lòng, nàng cũng từ tâm mà khen hắn. Giọng hắn quả thật cũng rất hay, nó trầm khàn đầy từ tính, đến cả nàng nhiều lúc khi nghe mà còn cảm thấy si nữa kìa. Nữ chủ à...Ngươi thật may mắn.
"Vậy sao?" Thiên Mặc Thần trầm giọng nói, giọng hắn vốn trầm giờ lại càng thêm quyến rũ chết người, tựa như độc dược khiến nàng có chút không nhịn được mà nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm ấy. Nàng mặc dù không đọc hết tiểu thuyết nhưng nam chủ Thiên Mặc Thần nàng cũng hiểu được một chút về tính cách hắn, Hắn là người chín chắn, cũng rất cuồng dã quyến rũ, hắn không phải dịu dàng như mùa xuân, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, lại càng không như mùa thu yên bình, hắn giống như tổng hợp của bốn mùa vậy, rất kiên định, rất mạnh mẽ, cũng rất lãnh nhược băng sương.
"Thần, tôi biết tôi hỏi câu này là nhiều chuyện. Nhưng anh đã thật lòng yêu ai bao giờ chưa?" Tôn Nguyệt Tuyết nhìn thân ảnh to lớn đã sánh vai đi song song mình. Nàng kìm chế cảm giác muốn sổ sàng với hắn, mắt hắn thật sự rất đẹp, như một viên bảo thạch vô giá vậy. Mà nếu nàng không lầm thì đây hẳn là chương ba đi! Không biết nữ chủ nam chủ đã phát triển tình cảm tới đâu rồi.
Thiên Mặc Thần bất giác nghĩ tới Tôn Nguyệt Như, nhưng hắn biết cái thứ tình cảm hắn dành cho cô ấy chẳng qua chỉ là tình cảm của một người anh trai. Vì thế nên hắn khẽ lắc đầu, đối với cái vấn đề mà 'hắn' đang thắc mắc cũng thành thật nói
"Có lẽ là chưa. Còn cậu?"
"Anh nghĩ sao?" Tôn Nguyệt Tuyết cười đầy bí hiểm, khiến cho Thiên Mặc Thần cũng phải suy nghĩ hơi sâu một chút
"Chắc là chưa đúng không?" Thiên Mặc Thần cười khẽ, hắn rất có lòng tin vào óc phán đoán của mình
"Ha ha, anh thật hiểu tôi nha! Tôi còn chưa một mối tính vắt vai, thật uổng cho một người tài năng như tôi quá" Tôn Nguyệt Tuyết hất tóc, bộ dáng muốn chảnh bao nhiêu liền chảnh bấy nhiêu
"Cậu nói tôi mới để ý, cậu so với nữ nhân còn đẹp hơn, có lẽ nào..." Thiên Mặc Thần nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười nhưng đôi mắt thì lại thoáng nét buồn của 'hắn' thì hơi bối rối. Nếu như Tôn Nguyệt Tuyết mà biết một nam nhân 27 tuổi đầu mà lại nhìn nàng thôi mà bối rối chắc nàng sẽ cười đến không còn hình tượng mất
"Ày...Không được nghĩ xấu cho tôi vậy chứ, coi chừng tôi bỏ anh ở đây luôn đấy" Tôn Nguyệt Tuyết giơ nắm đấm, mặc dù không có tính uy hiếp nhưng hắn cũng vô cùng phối hợp với nàng mà nở nụ cười nhẹ coi như xin lỗi
"Nể tình anh lần đầu tới đây, lại rất mỹ mạo, tôi không truy cứu việc anh dám khi dễ tôi nữa" Tôn Nguyệt Tuyết rất vô sỉ tuyên bố, khiến Thiên Mặc Thần nhịn không được mà cười đến hảo sảng
Khoảng nửa khắc sau, con đường vốn rợp bóng cây xanh đã được thay bằng một khung cảnh rất hữu tình. Trước mặt Thiên Mặc Thần là một cánh đồng hoa oải hương màu tím ngát, mang theo hương vị của nắng trải dài đến từng ngóc ngách. Ở giữa cánh đồng là một cái hồ nước trong vắt, ánh nắng chiếu lên mặt hồ tạo nên những phản chiếu long lanh khiến ai cũng bị mê hoặc. Đằng sau cánh đồng hoa oải hương là một màu xanh lục của tre, một rừng tre già tràn ngập cảm giác cổ xưa.
Hai mươi bảy năm Thiên Mặc Thần sống, hắn vẫn chưa nhìn thấy nơi nào có vẻ đẹp như vậy, rất đơn giản nhưng làm tâm can rung động...Rất đẹp! Quá sức đẹp! Đẹp đến mức cả người run lên vì hưng phấn, cũng run lên vì không thể diễn tả được hết cảnh đẹp này.
"Rất đẹp phải không?" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào một thân cây to lớn, khuôn mặt vì cười mà trở nên chói lóa dị thường, đôi mắt nàng híp lại thành một đường cong bán nguyệt đủ để làm vạn vật thất sắc
"Phải rất đẹp" Và cậu thật chói mắt...Thiên Mặc Thần thầm nghĩ, hắn không nói không có nghĩa là hắn có thể ngó dung nhan như họa của 'hắn' tên nhóc này quá mức yêu nghiệt! Đến mức mà hắn còn có cảm giác vạn vật xung quanh chỉ làm nền cho cái vẻ đẹp quá mức chói mắt nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện nhìn của 'hắn' mà thôi.
"Đây là nơi bí mật của tôi đấy, khi tôi buồn tôi thường ra đây, cảm giác rất thanh bình. Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh phải giữ bí mật đó, nếu không tôi chắc chắn sẽ hỏi tội anh" Tôn Nguyệt Tuyết đưa tay thành hình ống kính máy ảnh, đưa về phía Thiên Mặc Thần làm bộ chụp ảnh, khóe môi nàng giương thành nụ cười nhạt mà cũng ấm áp dịu dàng
"Được, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, chỉ cần cậu thấy tôi không đuổi tôi đi là được" Thiên Mặc Thần thề thốt, Tôn Nguyệt Tuyết nghe thế thì gật đầu hài lòng, nàng cũng nhẹ giọng nói
"Thần, phải tạm biệt anh rồi. Anh chỉ cần ra khỏi khu rừng trúc sẽ ra được đường chính. Tạm biệt, có duyên chúng ta sẽ gặp lại" Tôn Nguyệt Tuyết lui về sau, cho đến khi nàng khuất hẳn, chỉ còn lại tiếng nói lanh lảnh thì Thiên Mặc Thần mới định hình lại đã không thấy nàng đâu. Thiên Mặc Thần cười nhạt, tên nhóc này đuổi hắn cũng thật nhanh...Nhưng hắn chỉ cần biết nơi này là nơi mà Lục An Thần đã chỉ cho hắn là được
"Bởi vì anh quá nổi tiếng thôi" Tôn Nguyệt Tuyết nhún vai cười vô tội, có đánh chết nàng cũng không thừa nhận nàng quen tên này, nàng còn muốn toàn mạng sống qua ngày, nữ chủ tuyệt đối không phải là người dễ chọc! Nhất là nam nhân của cô ta, cô ta rất thích chiếm hữu và không muốn nữ nhân khác đụng vào. Nàng liền làm bé ngoan cố gắng tạo khoảng cách với mỹ nam a!
"Vậy sao?" Thiên Mặc Thần nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nó nhẹ nhàng bâng quơ mà khiến ai cũng hoang mang si mê. Tựa như hắn đang nhớ lại một khoảng chuyện nào đó dù nàng biết là hắn hoàn toàn không nhớ lại chuyện xưa...
Tôn Nguyệt Tuyết có chút thất thần khi nhìn nhưng cũng nhanh chóng kìm chế bản tính sắc nữ, nàng cười mấy tiếng trêu chọc "Thần đại ca, ngài không thể bày ra bộ dáng nam thần si tình như vậy được, tiểu nhân là nam cũng bị ngài làm cho mê mẩn đấy" Nói xong nàng còn nháy mắt mấy cái, vô cùng kiêu hãnh ưỡn ngực chu môi để làm mỹ nam vui. Nàng không có ý gì đâu, chỉ là nàng thích ngắm cái đẹp mà thôi ha ha ha! Vì vậy nên nàng tuyệt đối không muốn nhìn 'cảnh đẹp' của nàng bị phá bỏ bởi bầu không khí trầm mặc!
"Ha ha, cậu dẻo miệng thật đấy" Thiên Mặc Thần bị bộ dáng tinh nghịch của 'hắn' làm cho chọc cười, cũng nở nụ cười vui vẻ
"Miệng tôi đâu có dẻo, anh xem này!" Tôn Nguyệt Tuyết chỉ tay vào môi mình, hất cằm bày ra bộ dáng như muốn nói: Anh đúng là tên ngốc, chỉ có tôi là thiên tài! Khiến cho Thiên Mặc Thần vô cùng dở khóc dở cười, tên nhóc này cũng quá...lưu manh rồi
"Rồi rồi, miệng cậu không dẻo, mà là rất dẻo!" Thiên Mặc Thần khoanh tay, gật đầu như đã ngộ ra được triết lí nào đó, khiến cho Tôn Nguyệt Tuyết cười rộ lên, hiện giờ hắn không biết nàng là Tôn Nguyệt Tuyết, thì nàng sẽ làm cho hắn càng không biết nàng là nữ phụ a! Nàng tuyệt đối không muốn mất mạng nhỏ này, nàng dù là sắc đẹp có hạn nhưng thủ đoạn vô biên nhưng vẫn không thể đấu lại nữ chủ được, nàng không có hậu thuẫn vững chắc như của cô ta! Và nàng chỉ mới đọc được một nửa quyển tiểu thuyết mà thôi...
"À, cảm ơn dì" Thiên Mặc Thần nhận một ly nước trái cây từ dì Lâm, vội cảm ơn. Tôn Nguyệt Tuyết cũng tự mình lấy một ly nước trái cây, cười tủm tỉm nhìn bộ dáng nam thần trong lòng của nàng vô cùng tao nhã...uống nước trái cây. A! Mỹ nam quả nhiên là mỹ nam, không mặc đồ hay mặc đồ cũng đều rất tuấn tú phi phàm, giờ đến cả bộ dáng uống nước trái cây cũng làm người ta thật 'rửa mắt' a!
"Không có gì, cháu cứ tự nhiên" Dì Lâm mỉm cười, khuôn mặt hiền lành vẫn mang theo nét cười hòa ái khiến ai nhìn cũng cảm thấy bà là người có thể tin tưởng "Cũng đã lâu dì không thấy người ngoài đến đây trừ hai cậu bé kia và cậu nhóc háo sắc này" Dì Lâm nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, ánh mắt tràn ngập ý cười
"Dì Lâm, con đâu có háo sắc, con rất chín chắn!" Tôn Nguyệt Tuyết ngồi bật dậy, đứng thẳng lưng, rất cố gắng làm bộ dáng ta rất nghiêm túc khiến những người xung quanh nhìn đến buồn cười. Mà sở dĩ dì Lâm gọi nàng là cậu nhóc cũng vì vừa nãy nàng có nói cho dì Lâm, nàng chưa muốn nam chủ Thiên mặc Thần phát hiện ra thân phận nàng, nàng thà là cắt đứt quan hệ còn hơn là dây dưa để rồi nữ chủ tìm nàng mà trả thù, nàng không có bản lãnh như vậy!
"Con mà không háo sắc thì trên đời ai cũng rất chín chắn. Có ai mà gặp ai xinh ai đẹp cũng nhìn không chớp mắt như con không? Nam nữ đều không tha" Dì Lâm liếc Tôn Nguyệt Tuyết vẫn đang làm bộ chín chắn kia, rất không hảo tâm đem bản tính của nàng lột trần trước mặt nam thần
"Ai da...Người ta là biết thưởng thức cái đẹp nha! Hoàn toàn không có ý định tổn thương mỹ nam mỹ nữ nào hết" Tôn Nguyệt Tuyết bĩu môi không phục, nàng là yêu cái đẹp được không? Sao ai cũng hiểu lầm nàng vậy chứ? Thiên a! Ông xuống đây mà xem, một người xinh đẹp tài giỏi hiền lương thục đức như tôi lại bị hiểu lầm liên tục. Tôi không cam lòng!!!
"Thôi, không cãi lý với dì nữa, con đi tản bộ đây" Tôn Nguyệt Tuyết vội cắt đứt lời phản bác mà dì Lâm định nói, nàng nhanh nhạy đảo mắt tìm lí do để trốn khỏi cái miệng lưỡi thoạt nhìn thì vô cùng bình thường nhưng lại làm người ta phải vô cùng xấu hổ của dì Lâm
"Thần, anh thích chụp ảnh phải không? Đi với tôi, tôi dẫn anh tới chỗ này. Chỗ bí mật của tôi đấy" Tôn Nguyệt Tuyết cười vui vẻ, nàng chạy vào trong lấy balô của Thiên Mặc Thần, quăng cho hắn rồi vội nói.
Thiên Mặc Thần gật đầu, đứng dậy, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn nhưng lại mang cho hắn cảm giác cô tịch cùng kiên định dị thường. Hắn cảm thấy Lục An Thần rất quen nhưng cũng rất lạ, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Nghĩ ngợi xong, Thiên Mặc Thần xách theo balô, cũng đi theo nàng
Tôn Nguyệt Tuyết vì muốn Thiên Mặc Thần đuổi kịp nên đã giảm tốc độ, chỉ đi như đang ngắm cảnh. Nàng khẽ ngân nga vài câu hát không rõ lời, đôi mắt màu tím huyền ảo xen lẫn chút đạm mạc lại trong suốt lấp lánh ý cười khiến cho Thiên Mặc Thần khi nhìn cũng có chút ngây người.
"Giọng cậu rất hay" Thiên Mặc Thần khen thật lòng, hắn lần đầu nghe giọng nói vừa ấm lại vừa trong, rất dễ làm lòng người rung động, lại hơi trầm buồn yên tĩnh tựa mặt nước mùa thu, làm hắn cảm thấy vô cùng tĩnh lặng
"Giọng anh cũng rất hấp dẫn" Tôn Nguyệt Tuyết nàng trước giờ tuyệt đối không kiệm lời với ai khen mình thật lòng, nàng cũng từ tâm mà khen hắn. Giọng hắn quả thật cũng rất hay, nó trầm khàn đầy từ tính, đến cả nàng nhiều lúc khi nghe mà còn cảm thấy si nữa kìa. Nữ chủ à...Ngươi thật may mắn.
"Vậy sao?" Thiên Mặc Thần trầm giọng nói, giọng hắn vốn trầm giờ lại càng thêm quyến rũ chết người, tựa như độc dược khiến nàng có chút không nhịn được mà nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm ấy. Nàng mặc dù không đọc hết tiểu thuyết nhưng nam chủ Thiên Mặc Thần nàng cũng hiểu được một chút về tính cách hắn, Hắn là người chín chắn, cũng rất cuồng dã quyến rũ, hắn không phải dịu dàng như mùa xuân, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, lại càng không như mùa thu yên bình, hắn giống như tổng hợp của bốn mùa vậy, rất kiên định, rất mạnh mẽ, cũng rất lãnh nhược băng sương.
"Thần, tôi biết tôi hỏi câu này là nhiều chuyện. Nhưng anh đã thật lòng yêu ai bao giờ chưa?" Tôn Nguyệt Tuyết nhìn thân ảnh to lớn đã sánh vai đi song song mình. Nàng kìm chế cảm giác muốn sổ sàng với hắn, mắt hắn thật sự rất đẹp, như một viên bảo thạch vô giá vậy. Mà nếu nàng không lầm thì đây hẳn là chương ba đi! Không biết nữ chủ nam chủ đã phát triển tình cảm tới đâu rồi.
Thiên Mặc Thần bất giác nghĩ tới Tôn Nguyệt Như, nhưng hắn biết cái thứ tình cảm hắn dành cho cô ấy chẳng qua chỉ là tình cảm của một người anh trai. Vì thế nên hắn khẽ lắc đầu, đối với cái vấn đề mà 'hắn' đang thắc mắc cũng thành thật nói
"Có lẽ là chưa. Còn cậu?"
"Anh nghĩ sao?" Tôn Nguyệt Tuyết cười đầy bí hiểm, khiến cho Thiên Mặc Thần cũng phải suy nghĩ hơi sâu một chút
"Chắc là chưa đúng không?" Thiên Mặc Thần cười khẽ, hắn rất có lòng tin vào óc phán đoán của mình
"Ha ha, anh thật hiểu tôi nha! Tôi còn chưa một mối tính vắt vai, thật uổng cho một người tài năng như tôi quá" Tôn Nguyệt Tuyết hất tóc, bộ dáng muốn chảnh bao nhiêu liền chảnh bấy nhiêu
"Cậu nói tôi mới để ý, cậu so với nữ nhân còn đẹp hơn, có lẽ nào..." Thiên Mặc Thần nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười nhưng đôi mắt thì lại thoáng nét buồn của 'hắn' thì hơi bối rối. Nếu như Tôn Nguyệt Tuyết mà biết một nam nhân 27 tuổi đầu mà lại nhìn nàng thôi mà bối rối chắc nàng sẽ cười đến không còn hình tượng mất
"Ày...Không được nghĩ xấu cho tôi vậy chứ, coi chừng tôi bỏ anh ở đây luôn đấy" Tôn Nguyệt Tuyết giơ nắm đấm, mặc dù không có tính uy hiếp nhưng hắn cũng vô cùng phối hợp với nàng mà nở nụ cười nhẹ coi như xin lỗi
"Nể tình anh lần đầu tới đây, lại rất mỹ mạo, tôi không truy cứu việc anh dám khi dễ tôi nữa" Tôn Nguyệt Tuyết rất vô sỉ tuyên bố, khiến Thiên Mặc Thần nhịn không được mà cười đến hảo sảng
Khoảng nửa khắc sau, con đường vốn rợp bóng cây xanh đã được thay bằng một khung cảnh rất hữu tình. Trước mặt Thiên Mặc Thần là một cánh đồng hoa oải hương màu tím ngát, mang theo hương vị của nắng trải dài đến từng ngóc ngách. Ở giữa cánh đồng là một cái hồ nước trong vắt, ánh nắng chiếu lên mặt hồ tạo nên những phản chiếu long lanh khiến ai cũng bị mê hoặc. Đằng sau cánh đồng hoa oải hương là một màu xanh lục của tre, một rừng tre già tràn ngập cảm giác cổ xưa.
Hai mươi bảy năm Thiên Mặc Thần sống, hắn vẫn chưa nhìn thấy nơi nào có vẻ đẹp như vậy, rất đơn giản nhưng làm tâm can rung động...Rất đẹp! Quá sức đẹp! Đẹp đến mức cả người run lên vì hưng phấn, cũng run lên vì không thể diễn tả được hết cảnh đẹp này.
"Rất đẹp phải không?" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào một thân cây to lớn, khuôn mặt vì cười mà trở nên chói lóa dị thường, đôi mắt nàng híp lại thành một đường cong bán nguyệt đủ để làm vạn vật thất sắc
"Phải rất đẹp" Và cậu thật chói mắt...Thiên Mặc Thần thầm nghĩ, hắn không nói không có nghĩa là hắn có thể ngó dung nhan như họa của 'hắn' tên nhóc này quá mức yêu nghiệt! Đến mức mà hắn còn có cảm giác vạn vật xung quanh chỉ làm nền cho cái vẻ đẹp quá mức chói mắt nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện nhìn của 'hắn' mà thôi.
"Đây là nơi bí mật của tôi đấy, khi tôi buồn tôi thường ra đây, cảm giác rất thanh bình. Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh phải giữ bí mật đó, nếu không tôi chắc chắn sẽ hỏi tội anh" Tôn Nguyệt Tuyết đưa tay thành hình ống kính máy ảnh, đưa về phía Thiên Mặc Thần làm bộ chụp ảnh, khóe môi nàng giương thành nụ cười nhạt mà cũng ấm áp dịu dàng
"Được, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, chỉ cần cậu thấy tôi không đuổi tôi đi là được" Thiên Mặc Thần thề thốt, Tôn Nguyệt Tuyết nghe thế thì gật đầu hài lòng, nàng cũng nhẹ giọng nói
"Thần, phải tạm biệt anh rồi. Anh chỉ cần ra khỏi khu rừng trúc sẽ ra được đường chính. Tạm biệt, có duyên chúng ta sẽ gặp lại" Tôn Nguyệt Tuyết lui về sau, cho đến khi nàng khuất hẳn, chỉ còn lại tiếng nói lanh lảnh thì Thiên Mặc Thần mới định hình lại đã không thấy nàng đâu. Thiên Mặc Thần cười nhạt, tên nhóc này đuổi hắn cũng thật nhanh...Nhưng hắn chỉ cần biết nơi này là nơi mà Lục An Thần đã chỉ cho hắn là được
Danh sách chương