Dù tội giết người cũng đến dập đầu xin lỗi là cùng.

Lúc còn hoạt động trong giới thể thao điện tử, Hướng Viên cũng gặp không ít kiểu người như Ứng Nhân Nhân, thậm chí là cả Chung Linh nữa, cũng rặt một dạng như nhau cả: tự xưng luôn đứng về chính  nghĩa, lấy danh nghĩa đạo đức để chỉ trích người khác không nương tay, nhưng đến lúc mình làm sai chuyện thì lại trách người ta không đủ vị tha. Ngay từ nhỏ Hướng Viên đã không cảm thấy bản thân là “cô gái tốt đẹp” gì, nền giáo dục “không ai hoàn hảo” của ông nội vẫn in sâu trong lòng cô, cả bà nội cũng luôn nói với cô rằng: mỗi một lựa chọn trên thế gian này, chỉ cần nó được thành lập dưới tiền đề là không làm hại tới người khác thì đều là sự lựa chọn đúng đắn, không một ai có tư cách chỉ trích, bao gồm cả trưởng bối của cháu.

Trong trí nhớ của Hướng Viên, bà nội là người rất dịu dàng, và cũng là người rất thấu hiểu.

Bà hay nói không ai là hoàn mỹ, là con người thì sẽ có lúc phạm sai lầm, mà những người cứ hếch mặt lên trời hùng hồn kia, chẳng qua là do bọn họ chưa bao giờ tự kiểm điểm mà thôi. Hướng Viên nhớ lúc mình ngồi trong xe đợi đèn đỏ, trông thấy ven đường có một bà lão bị ngã, vậy mà chẳng ai dám đến đỡ. Lúc ấy theo bản năng Hướng Viên đã nói, con người bây giờ đúng là không có đạo đức.

Bà nội bất thình lình quay qua nhìn cô, “Vậy vì sao cháu không tới giúp bà ấy?”

Cô lập tức líu lưỡi, lúc đó còn trẻ nên tìm lý do cho mình, ngại ngùng nói: “Cháu ngồi đây đâu có tiện qua giúp ạ.”

“Cháu có thể bảo tài xế đợi đèn đỏ xong thì chờ cháu ở giao lộ đối diện, sau đó cháu xuống xe đỡ bà ấy dậy, đến lúc đó, cháu lên xe lại nói với bà một câu, con người bây giờ đúng là không có đạo đức, thì nhất định bà sẽ không nói gì cháu cả,” Giọng bà  vẫn từ tốn mềm mỏng, “Trước khi chỉ trích người khác, cháu cần phải chắc chắn là mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm của người khác, có điều ‘không bao giờ’ lại là từ rất đáng sợ.”

Về sau có một lần, người bà mà cô cứ nghĩ luôn rất hiền dịu lại đanh mặt ngay trước mặt cô.

Hồi cấp hai Hướng Viên có lần vì “quay cóp” nên bị mời phụ huynh, là bà nội đã đến. Thật ra lúc đó tờ giấy kia nằm ngay bên chân Hướng Viên, khi cô đi vào không phát hiện, có lẽ tổ trực nhật không quét dọn vệ sinh sạch. Giáo viên giám thị cứ khăng khăng nói là Hướng Viên đem vào, cô dù có trăm miệng cũng không bào chữa được, giải thích mấy trăm lần nói không phải là mình nhưng giám thị không tin, cho cô 0 điểm ngay môn đó, còn gọi cả phụ huynh.

Nhìn bề ngoài bà nội rất nhã nhặn, nhưng giọng điệu lại rất đanh thép.

Bà nói: “Cô Đào à, cô phải có trách nhiệm với mỗi câu mình nói ra đấy. Tôi hiểu Viên Viên, từ nhỏ cháu nó rất nghịch ngợm, nhưng đã làm chuyện gì thì nó đều sẽ thừa nhận, nếu nó không nhận thì chứng tỏ nó không làm. Cô thân là giáo viên lại không tin vào học sinh của mình, không phân được phải trái đúng sai đã nhận định cháu tôi thành đứa ‘quay cóp’, nếu tôi điều tra ra được con bé không hề làm chuyện này, thì cô phải đứng trước mặt cả lớp cúi đầu xin lỗi nó cho tôi.”

Lúc ở văn phòng giáo viên, cô nghe thế thì chỉ muốn khóc.

Tới lúc cô hỏi vì sao bà lại tin cô như vậy, ngộ nhỡ cô làm thật thì sao? Khi đó bà đã nói một câu khiến cả đời này cô không bao giờ quên được.

“Bà luôn tin tưởng vào cháu là vì hy vọng rằng, sau này dù cháu đối mặt với tiếng vỗ tay hay lời chất vấn, thì cháu bà vẫn mãi tự tin chứ không tự ti. Đây chính là tình yêu và sự bảo vệ của bà dành cho cháu. Bà muốn muốn suy ngẫm lại, là vì hy vọng trong lúc hối lỗi cháu có thể đừng khắt khe với người khác quá; còn mọi người dành tình yêu cho cháu là muốn cháu hay, cháu là cô gái hoàn mỹ nhất trên thế gian này, chứ không phải là người luôn nhượng bộ và nhẫn nại. Cứ sống như chính mình thì có gì không thể?”

Thế nên lúc cô mắng Ứng Nhân Nhân, bảy con chữ ngắn ngủi kia đã tỏa ra khí chất bẩm sinh mà có.

Dù cách một màn hình vẫn cảm nhận được khí chất vô hình ấy.

Ứng Nhân Nhân không chịu thua, lập tức gọi ngay cho bác cô ta, điện thoại vừa kết nối đã lập tức gào khóc.

Bác trai là phó phòng phòng kinh doanh ở tổng công ty, tên là Triệu Tiền, cũng được xem như là người có vị trí thứ hai ở phòng kinh doanh bên này, được ông nội rất coi trọng, có điều gần đây vì bị vài cấp dưới vượt mặt nên rất phiền não. Lúc nhận được điện thoại của Ứng Nhân Nhân, nghe cô ta khóc nửa buổi mới nói ra lý do, ông trực tiếp ngắt lời: “Nhân Nhân à, cháu đừng có háo thắng thế nữa, không phải người ta ghim cháu đâu, có rất nhiều chính sách được nội bộ công ty bắt đầu từ các nhân viên kỳ cựu, thực tập sinh như các cháu qua mấy hôm nữa là đâu vào đấy thôi. Cuống cái gì, cháu chỉ là một thực tập sinh, chủ tịch đối chọi với cháu làm gì hả.”

Trong nháy mắt Ứng Nhân Nhân thôi khóc, “Thật ạ?”

Triệu Tiền vừa đi tiếp khách về, bất đắc dĩ ấn mi tâm: “Gần đây bác không nghe nói có con ông cháu cha nào đến Tây An của các cháu cả, cháu cứ yên tâm, ở bên kia cháu đã là người có quan hệ lớn nhất rồi, không ai lay chuyển được địa vị của cháu đâu.”

Vừa nói thế, Ứng Nhân Nhân lập tức yên tâm, có điều vẫn còn hoài nghi: “Chẳng lẽ cô ta mèo mù vớ cá rán à?”

“Có lẽ là thế,” Triệu Tiền nói, “Được rồi, bác không nói chuyện với cháu nữa, bên này còn có bữa cơm, cháu ở bên kia an phận đi, đừng gây chuyện cho bác là được, bao giờ về bác sẽ nói chuyện thực tập với lão Đổng, tranh thủ điều cháu đến tổng công ty sớm chút.”

Ứng Nhân Nhân vội nói lớn, “Vậy sao cô ta lại là loại A ạ?”

Triệu Tiền không nhịn nổi nữa, “Cháu cũng là loại A chứ khác gì, nếu cô ta có quan hệ lớn thì có thể ở cái công ty nát đó hả? Người ta cũng chỉ mong ở lại tổng công ty thôi.”

Ứng Nhân Nhân nghe thấy cũng đúng, lập tức yên tâm.

***

Trên xe về Lật Châu, Từ Yến Thời cũng nhìn thấy bản danh sách kia.

Nói không ngạc nhiên thì là giả, có điều nếu nói quá mức ngạc nhiên thì lại không đến nỗi, dù sao bản thân cô cũng luôn mang đến bất ngờ cho người khác.

Tính luôn mấy năm cấp ba, cô cũng không cần anh bận tâm gì. Có lúc một đám con trai kéo nhau đi ăn uống chơi game, lúc đó còn chơi Audition hoặc CS, có một cậu chàng đùa cô mắng cô là đồ ngu ngốc. Còn cô không dùng lời hạ tiện, rất có chừng mực.

Tức giận mắng lại một câu: “Có cậu thì có.”

Rất đáng yêu. Tất cả đều bị cô chọc cười vỡ bụng, như thể buổi tụ tập nặng nề tẻ nhạt của cánh con trai, chỉ bởi vì Phong Tuấn dẫn cô theo mà trở nên sôi động, cười không ngừng nghỉ.

Quả thật rất bớt lo.

Từ Yến Thời nhìn ra ngoài cửa xe nghĩ, nếu lúc đó mình không từ chối cô thì bây giờ hai người sẽ ra sao? Liệu Phong Tuấn chính là kết quả của anh chăng?

Anh gửi tiền cho lão Quỷ rồi nhìn số dư, không nhịn được tự giễu.

Cứ vào lúc muốn để người khác tiêu tiền vơ vét nhất, thì lại không có tiền.

***

Ngày hôm sau, tất cả đều đi làm đúng giờ. Hướng Viên lê tấm thân bệnh tật đến công ty, Cao Lãnh thân là lần đầu tiên nhìn thấy “nhân viên loại A” trong công ty, nên rất nịnh nọt kéo cửa phòng kỹ thuật ra cho Hướng Viên, sau đó nhận lấy túi xách của Hướng Viên, bóp vai đấm chân không sót chỗ nào.

“Chị A này, về vấn đề kinh phí lần này coi như chị lập công lớn rồi đấy, buổi tối chúng ta ra ngoài uống một ly nhé?” Cao Lãnh bóp giọng ỏn ẻn nói.

Hướng Viên nghe thấy cái cách gọi chị A quá thân mật, tim đập bùm bụp chột dạ, cứ tưởng Cao Lãnh đã biết cô là Ashers, nhưng ngay sau đó khi thấy tia sáng trong đôi mắt ti hí của Cao Lãnh thì mới chợt vỡ lẽ, anh ta đang nói bản hợp đồng A của cô.

“Không uống,” Hướng Viên ho khan, “Bị cảm rồi.”

Cao Lãnh sững sờ, giọng trở lại bình thường, “Chị bị cảm thật à?”

Hướng Viên mở tài liệu ra, liếc xéo anh ta: “Chứ không thì sao? Tôi còn sắm vai người yếu lắm bệnh, kiên trì ngày ngày đi làm muốn tăng tiền lương đây này.”

Thôi rồi Lượm ơi.

Nếu lão đại biết mình lừa cậu ta…

Thôi bỏ đi, không ăn trưa chung là được.

Cao Lãnh hậm hực rời đi, Hướng Viên vẫn mù tịt không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Khanh Khanh ngồi cạnh dịch lại gần, lúc này mới lặng lẽ giải thích rõ chuyện với Hướng Viên, “Cao Lãnh tưởng chị khóc nên kể lại với lão đại, hình như hôm nay lão đại về rồi…”

Hướng Viên lạnh lùng à một tiếng.

Ấy, Lâm Khanh Khanh thấy phản ứng này không đúng lắm, “Chị cãi nhau với lão đại à?”

Hướng Viên cúi đầu xem tài liệu, ho một tiếng rồi đáp, “Không.”

Không kịp đợi Lâm Khanh Khanh trả lời, Hướng Viên đã đứng lên đến phòng trà nước pha thuốc bột giải cảm.

Nhưng còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy Ứng Nhân Nhân cùng đám Vương Tĩnh Kỳ đang lan truyền “bản tin buổi sáng”.

Ứng Nhân Nhân cầm cà phê trong tay, cúi đầu thong thả khuấy đều, chân mày khóe mắt toát lên niềm vui vẻ, chẳng khác gì chim hỉ thước vui mừng đến điên: “Bác tôi nói tính ra tôi cũng là hợp đồng A, không biết sang năm có thể xin chuyển được không.”

Vương Tĩnh Kỳ: “Các cô nói xem, có phải Hướng Viên là cháu gái nào của nguyên lão trong công ty chúng ta không, nếu không với bản sơ yếu lý lịch đó của cô ta thì làm sao có thể là hợp đồng loại A được.”

Tiểu Linh: “Có khả năng lắm.”

Ứng Nhân Nhân không tiếp lời.

Vương Tĩnh Kỳ lại nói thêm: “Từ Yến Thời tinh mắt thật, chọn một cái đúng người luôn.”

Ứng Nhân Nhân chợt cười nhạt, “Ngoài đẹp trai ra thì Từ Yến Thời có gì không hả, muốn tiền cũng không có tiền, muốn quyền cũng không có quyền, muốn bối cảnh cũng không có bối cảnh nốt. Tìm anh ta làm gì? Trông cậy anh ta mời cô uống trà sữa hả? Một cái túi xách của tôi anh ta cũng không mua nổi.”

Vương Tĩnh Kỳ: “Cô đừng nghĩ đến anh ta nữa, tôi thấy anh trai trong quán trà sữa dưới lầu cũng không tệ, cô mời bọn tôi uống trà sữa thêm mấy lần nữa là hai người sẽ có triển vọng đấy…”

Ứng Nhân Nhân thẹn thùng: “Nào có.”

“Nhân Nhân, cô đừng đánh tôi nha,” Tiểu Linh lén liếc nàng ta, không nhịn được nói: “Thật ra thì, nếu có vẻ ngoài như Từ Yến Thời, mời tôi uống trà sữa cả đời tôi cũng đồng ý…”

“Cô!!!!!!” Ứng Nhân Nhân tức giận giậm chân.

Kết quả là xé chiều hôm đó, tất cả đều ngẩn tò te nhìn Từ Yến Thời vốn đang nghỉ phép lại bỗng bước vào công ty.

Ứng Nhân Nhân cũng không ngờ anh về sớm như vậy, đứng đờ ra nhìn anh đi lướt qua mình, bóng dáng cao ráo kia rẽ thẳng vào phòng kỹ thuật.

Chẳng mấy chốc, trong phòng kỹ thuật vang lên tiếng hò reo.

“Lão đại cậu về rồi!!!” Giọng Thi Thiên Hữu.

“Nhớ cậu quá đi!!” Giọng Cao Lãnh.

“Hoan nghênh quay về,” Vưu Trí vuốt tóc, trịnh trọng cầm lấy tay Từ Yến Thời, bắt đầu ảo tưởng sức mạnh, “Nhiệm vụ cứu trái đất cần anh.”

Từ Yến Thời rụt tay về đút lại vào túi, gạt mấy bàn tay kia ra, lạnh lùng hỏi, “Phó tổ trưởng của các cậu đâu rồi?”

Tất cả: “Không biết nữa! Chạy đi đâu rồi ta?”

***

Từ Yến Thời báo cáo với Lý Vĩnh Tiêu xong, vừa lúc gặp Hướng Viên mới ra khỏi văn phòng của Trần Thư ở trong thang máy, ánh mắt hai người chạm nhau, Hướng Viên nhanh chóng dời mắt đi, đứng cách anh một khoảng khá xa, tới khi cửa thang máy chậm rãi khép lại thì bầu không khí vô cùng yên ắng, không ai mở miệng nói gì.

Đến tầng ba thì gặp phải đám Ứng Nhân Nhân bên phòng kinh doanh đang định xuống lầu mua cà phê, vừa nói vừa cười.

“Gần đây mới ra vị trái cây rừng, các cô có muốn thử ——”

Còn chưa dứt lời thì đã trông thấy bọn họ, tuy cả hai đều không đứng sát vào nhau nhưng chẳng hiểu vì sao lại có vẻ hài hòa tới mức mập mờ, Ứng Nhân Nhân lập tức ngậm miệng.

Ba người im lặng đi vào.

Bầu không khí đông cứng.

Bỗng Hướng Viên mở miệng, “Từ Yến Thời, anh có muốn uống trà sữa không?”

Từ Yến Thời nhìn cô, “Cô muốn uống gì?”

“Xuống dưới xem sao đã, tôi vẫn chưa uống bao giờ.”

Sau đó một nhóm năm người cùng đi vào quán trà sữa mới mở.

Hướng Viên lén lút nhắn tin hỏi vào trong nhóm chat của phòng kỹ thuật, “Nhanh lên nhanh lên, có người mời đấy, các anh uống gì?”

Phòng kỹ thuật nhao nhao gọi nước.

Anh trai trong quán trà sữa nhận ra Ứng Nhân Nhân, nhiệt tình chào đón: “Lại mời đồng nghiệp uống trà sữa à?”

Ứng Nhân Nhân còn chưa kịp trả lời thì Hướng Viên đã kéo Từ Yến Thời đi đến, nhiệt tình làm quen với người ta: “Anh đẹp trai biết Nhân Nhân của bọn tôi sao?”

Lúc cười đúng là anh ta đẹp thật, “Đúng thế, các anh chị đều là đồng nghiệp của Ứng Nhân Nhân hả, vậy tôi giảm cho mọi người hai mươi phần trăm nhé.”

Ứng Nhân Nhân cảm giác không ổn, song lại không tiện phát tác trước mặt người ngoài.

Quả nhiên, Hướng Viên dựa vào quầy gọi nước, quay đầu lại cười híp mắt ngoắc tay với cô ta, “Nếu anh đẹp trai đã nói thế thì chúng tôi không cần khách khí rồi, hai ly Latte… Một ly Mocha… Một ly trà xanh…”

Hướng Viên nhanh chóng gọi hết, tất tần tật cả phòng kỹ thuật không thiếu một ly.

“Tầng 16, phòng kỹ thuật, phiền anh quá rồi. Tính cả vào cho Ứng Nhân Nhân nhé.”

Anh đẹp trai vẫn không biết chuyện gì, nhìn Ứng Nhân Nhân như nhìn thấy cha ruột: “Nhân Nhân của các cô đúng là phóng khoáng.”

Hướng Viên gọi xong liền kéo Từ Yến Thời rời đi, vỗ vai Ứng Nhân Nhân: “Cám ơn nha.”

Ứng Nhân Nhân nghiến răng kèn kẹt: “Không cần khách khí.”

***

Hai người bước ra khỏi tiệm trà sữa, Hướng Viên đã nín nhịn cục tức một ngày rồi, cuối cùng cũng được thoải mái.

Có điều cô vẫn hồn nhiên không phát giác mình vẫn đang kéo tay Từ Yến Thời, tay anh vừa khô ráo lại ấm áp.

Hướng Viên cười ngặt nghẽo mà tay thì vẫn nắm chặt, mang theo độ ấm còn vương, thậm chí còn nóng hơn cả máu trong người cô.

Đợi đến khi cô ý thức được, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Từ Yến Thời đang nhìn xuống mình, đôi mắt đong đầy thâm ý như cười như không nhìn cô.

“Vui lắm hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện