“Cái gì đấy?” Lâm Khải Thụy nói đùa, “Hai người nói chuyện cũng dạn quá nhỉ?”

Từ Yến Thời không phản bác, nhắn tin xong thì đặt điện thoại lên hộp tỳ tay, vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài cửa xe.

Ở bên ngoài, thành phố được pháo hoa thắp sáng.

Từng chùm pháo nở rộ đóa hoa lớn lấp lánh muôn vàn điểm sáng trên không trung, cả thành phố sáng rực như ban ngày, trong chớp mắt bừng lên một màn mưa đủ sắc màu, không ngừng rơi xuống.

Ánh sáng như trong mơ hắt lên mặt anh, lúc nhả khói Từ Yến Thời mới nhìn thấy bản thân trong gương chiếu hậu, hình như cằm lại mọc râu rồi.

Anh dừng lại, tiện tay cầm điện thoại lên gửi tin nhắn đi.

XYS: “Vừa rồi lúc hôn em, có khó chịu không?”

Hướng Viên nhận được tin nhắn này thì mặt thoắt đỏ bừng.

Gia Miện thấy cô đỏ mặt lại còn cười cười, bèn muốn đến gần xem sao: “Mày nói chuyện với ai mà phơi phới xuân tâm vậy.”

Hướng Viên phớt lờ Gia Miện, nhắn tin cho Từ Yến Thời: “Anh đủ rồi.”

Từ Yến Thời nhìn tin nhắn này, kẹp thuốc bật cười: “Em nghĩ gì thế?”

“Anh toàn nói chuyện đâu đâu thôi.” Hướng Viên trả lời.

“Ý anh muốn nói là sáng nay anh chưa cạo râu, sợ chích em. Không phải đang trêu em.”

“…”

Điện thoại im lìm một hồi, Lâm Khải Thụy ở bên cạnh không nén nổi hỏi: “Dỗ được rồi hả? Biết phải giải thích với cô ấy thế nào rồi hả?”

Không biết có phải lão Quỷ chết trong nhà vệ sinh rồi không mà mãi không thấy đi ra, Từ Yến Thời lại châm thuốc, một chân vẫn giẫm bên ngoài cửa xe, ngẩng đầu tựa vào ghế nhả khói liên tục, cuối cùng hít một hơi, nuốt ngụm khói cuối cùng vào phổi rồi thở ra qua đường mũi.

Thật ra vẫn chưa nghĩ được gì, có mấy lời, sợ sẽ giảm bớt ấn tượng trong lòng cô. Dù gì ngày xưa anh và Phong Tuấn cũng là anh em, thế mà mình lại rung động trước cô. Thật đúng là đồ vô liêm sỉ.

Lâm Khải Thụy thấy anh sa sầm bèn lên tiếng, “Chậc chậc, có phải dù yêu cũng không vui vẻ không?”

Từ Yến Thời quay đầu lườm anh ta một phát, dí thuốc vào gạt tàn trong xe, cười khẽ: “Đúng thế, chưa chắc yêu nhau đã vui, nhưng tôi yêu vui thật, anh không tưởng tượng được đâu.”

Lâm Khải Thụy liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Cậu nói cái gì đấy?”

“Cút.” Từ Yến Thời cười mắng.

Hướng Viên vừa về đến nhà đã nhanh chóng tắm rửa, sau đó chui lên giường, khung chat trên điện thoại vẫn dừng lại ở nội dung cạo râu kia, sau đó Từ Yến Thời không nói gì thêm, cô không nhịn được gửi tin: “Anh đã ngủ chưa?”

Bên Từ Yến Thời vô cùng náo nhiệt, xem chừng là muốn thức đêm.

Lão Khánh, lão Quỷ, Trương Nghị, Lâm Khải Thụy vừa vặn bốn người ngồi trong phòng khách chơi bài.

Vì đã lâu không có người ở nhà nên đèn không sáng lắm, ánh đèn mờ mờ rất khó đọc được bài. Không biết Từ Yến Thời tìm đâu ra tờ giấy bạc bọc quanh bóng đèn, hội tụ ánh sáng khúc xạ đến bàn, trong chớp mắt sáng hẳn lên.

Mọi người vỗ tay bắt đầu nịnh nọt: “Đầu thông minh đúng là dễ dùng, tôi còn tưởng sáng mai mắt mình sẽ mù chứ.”

Anh không có tâm trạng đánh bài, sửa bóng đèn xong thì về phòng ngủ bù.

Căn nhà chỉ chừng một trăm mét vuông, là khu nhà cấp bốn của mấy chục năm trước.

Nhưng dù nhà có cao hay không, thì thân hình cao to của Từ Yến Thời khiến nhà thêm chật hẹp. Lão Khánh nhìn anh đi thôi cũng sợ anh đụng ngã, nhưng rõ ràng anh vô cùng quen thuộc, dù nhắm mắt cũng có thể đi đứng vững vàng.



Có lẽ vì hôm nay bôn ba quá nhiều nên Hướng Viên vừa đặt lưng xuống đã thiếp ngủ, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô chỉ hận không thể dùng tăm chống mắt lên, cuối cùng cũng không chống chọi nổi, đương lúc mơ màng thì bỗng điện thoại đổ chuông.

Tiếng chuông réo rắt, lập tức đuổi con sâu ngủ trong đầu cô đi.

Lúc này, đồng hồ trên tường đã chỉ gần một giờ.

Cô đấu tranh với lấy điện thoại.

XYS: Chưa, em mệt à?

Hướng Viên: Tính nghe anh kể hết rồi mới ngủ, nhưng kết quả là mệt thật, suýt nữa ngủ rồi. Mấy người Cẩu Thụy vẫn còn ở đấy hả?

XYS: Ừ, đang chơi bài ngoài phòng khách. Mệt thì ngủ đi, giờ muộn lắm rồi.

Hướng Viên: Vâng, vậy mai nói chuyện nhé.

XYS: Tắt điện thoại đi, phóng xạ mạnh đấy.

Hướng Viên: Vâng. Có điều bây giờ em không quen anh nói chuyện đứng đắn như vậy.

XYS: Như vậy là không đứng đắn sao? Anh đã nói gì?

Hướng Viên: Có cái gì là đứng đắn không?

Từ Yến Thời trêu cô: Cái gì là cái gì?

Hướng Viên: Thì chính anh cái đó đó.

XYS: Chính anh cái đó đó là cái gì?

Hướng Viên: … Không nói nổi anh luôn.

Từ Yến Thời không đùa cô nữa: Ngủ đi, nhớ tắt điện thoại.

***

Ở con ngõ Tam Tỉnh, đồng hồ treo tường chỉ ba giờ, tiếng pháo hoa đã hoàn toàn biến mất, chỉ lâu lâu có vài ba tiếng pháo nổ vang lên, nhà nhà lục tục tắt đèn, để lại mỗi ngọn đèn lồng đo đỏ treo trong đêm tối.

Lão Khánh thua liền mười mấy ván, đứng dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng Từ Yến Thời thì phát hiện anh chưa ngủ, máy vi tính trước mặt để mở, đang chiếu phim nên hắt ra ánh sáng xanh mờ mờ, anh mệt mỏi vùi mình trên ghế, chống tay lên ghế đỡ trán, mắt nhìn thẳng vào màn hình.

Lão Khánh quay lại bàn bài, vừa lau tay vừa thần bí nói: “Lão Từ vẫn chưa ngủ.”

Lão Quỷ cúi đầu nhìn bài, buột miệng hỏi: “Anh ấy đang làm gì vậy?”

“Xem phim.”

“Thà xem phim chứ không chịu ra chơi bài với chúng ta, chê chúng ta chơi dở hả?” Lão Quỷ thở phì phò.

Lâm Khải Thụy chưa đánh bài với anh bao giờ, ở Thượng Hải đánh mạt chược là nhiều, hơn nữa lần nào cũng là đánh với công ty hợp tác, và rõ ràng là anh rất biết nhìn sắc mặt, thắng thua hoàn toàn dựa vào ý anh. Một người thông minh như thế, ắt hẳn đánh bài cũng không tệ.

Trương Nghị: “Cậu nói xem, rốt cuộc đầu óc lão Từ phát triển thế nào vậy?”

Lão Khánh: “Mẹ cậu ấy thông minh mà, tôi nói cho mấy người hay, chuyện này là lúc trước tôi vô tình biết được, nghe nói mẹ cậu ấy là một kiến trúc sư rất nổi tiếng ở nước ngoài, cực cực cực cực kỳ nổi tiếng, còn đạt được giải thưởng Pờ rít cù lờ gì gì đấy.”

Lâm Khải Thụy cắt ngang: “Giải thưởng kiến trúc Pritzker?”

Lão Khánh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chính là nó, giải thưởng kiến trúc tòa án nhân dân tối cao. Tóm lại là não bị úng nước nên mới lên giường với bố cậu ấy. Trước kia bố cậu ấy cũng là con nhà giàu, cảnh nhà sa sút lại gặp phải hai tra nữ nên mới xui xẻo như vậy, nhưng dĩ nhiên bố cậu ấy cũng không tốt đẹp gì.”



Bốn giờ sáng, mấy người lão Khánh nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách ngủ say khò khò.

Lâm Khải Thụy đi vệ sinh, thấy anh vẫn còn ngồi trên ghế cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh ta đi vào: “Cậu đang làm gì thế?”

Từ Yến Thời mặc đồ ở nhà màu xám, phanh chân dựa vào ghế, vừa nhấn gửi một đoạn tin nhắn liền tiện tay ném điện thoại lên bàn.

Mặt anh tuy gầy nhưng không có vẻ mệt mỏi vì thức đêm, so với Lâm Khải Thụy nếu không ngủ sẽ có nếp nhăn trên mặt, thì trông anh rất nhẹ nhàng thoải mái.

Từ Yến Thời khẽ nghiêng đầu, xoay cổ xoay vai nhìn anh ta: “Không chơi nữa à?”

Lâm Khải Thụy phủi tay ngồi xuống: “Lão Khánh thua sạch rồi.”

Ngay sau đó lại đưa đầu đến, muốn nhìn xem rốt cuộc anh đang làm gì, nhưng chỉ thấy được mấy khung đối thoại, mà còn toàn là bong bóng màu xanh do mình tự gửi.

Lâm Khải Thụy hiểu ra: “Tôi còn thấy lạ là đang làm gì, hơn nữa đêm vẫn đang dỗ hả?”

Ngoài khung cửa có một cây già cằn cỗi, cứ hễ hè về mọc lá um tùm rậm rạp, nhưng lúc này lại trống trơn trụi lủi, xuyên qua thân cây chồng chéo có thể nhìn thấy trăng treo nơi chân trời. Đến mùa đông hằng năm, bao giờ mặt trăng cũng sẽ nằm trong góc tam giác kia, trăng tròn vành vạnh tỏa ánh sáng dịu êm.

Từ Yến Thời dựa vào ghế nhìn vầng trăng sáng tỏ, lại tiện tay cầm điện thoại lên, cúi đầu bấm thật nhanh một chuỗi, không ngẩng đầu nói: “Cô ấy ngủ rồi, tôi chỉ đang để cô ấy nhìn thẳng vào mình, xem xem cô ấy yêu tôi sâu đậm đến đâu.”

“Cút!” Lâm Khải Thụy mặt không cảm xúc nằm thẳng xuống.

***

Ngày hôm say Hướng Viên tỉnh dậy, hồn nhiên cầm điện thoại xuống nhà ăn sáng.

Một nhà ba miệng đồng loạt ngồi bên bàn ăn, ông cụ cầm báo đọc, Gia Miện vừa đánh răng xong, vô tri vô giác đi xuống cầu thang, không khí sáng sớm trong lành, một năm mới đến nên tâm trạng của mọi người cũng không tệ.

Hướng Viên tiện tay mở nguồn rồi điện thoại đặt xuống mép bàn, buộc tóc lên chuẩn bị ăn, đúng lúc này *ting ting* một tiếng, Wechat rung đầu tiên.

Hướng Viên đang uống sữa nên không để ý, tưởng chỉ là tin nhắn chúc mừng năm mới bình thường.

Ông cụ đưa mắt nhìn sang bên này, cũng không để tâm.

Nhưng ngay sau đó âm báo tin nhắn vang lên liên tiếp như giẫm mìn.

Hướng Viên trợn mắt cúi đầu nhìn, toàn là tin nhắn của Từ Yến Thời.

Tư Đồ Thiên Minh: “Cháu đốt pháo đấy hả?”

Không kịp đợi Hướng Viên phản ứng, Gia Miện đã tiện tay cầm lấy điện thoại rồi giơ cao, đọc to tin nhắn cuối cùng.

XYS: “Viên Viên, em có biết còn mấy ngày là đến ba mươi tháng năm không?”

Ngay tức khắc mặt Hướng Viên đỏ bừng lên!!!

Cô nhón chân hòng giật lại điện thoại, nhưng Gia Miện không đưa, “Ngày ba mươi tháng năm là ngày gì? Nói anh nghe xem? Đến lúc đó anh sẽ hét to cổ vũ cho mày!”

“Trả điện thoại lại đây cho em!”

Hướng Viên cuống cuồng mặt đỏ như đít khỉ, cô thật sự không dám tin, Từ Yến Thời lại gọi cô là Viên Viên?!

Hướng Viên rất sốt ruột muốn xem rốt cuộc Từ Yến Thời nhắn tin gì cho mình, nhưng Gia Miện không chịu trả.

Cuối cùng vẫn là ông cụ nhìn không đặng, đạp anh ta một phát, lúc này Gia Miện mới nghiêm túc trả lại điện thoại cho cô.

“Cả ngày chỉ biết bắt nạt em gái là giỏi!” Ông cụ gập báo ném xuống bàn, mắng.

Hướng Viên giật điện thoại về rồi vội vã nhét vào trong túi, nắm chặt đi không cho ai đụng vào.

Nhưng một lúc sau, Tư Đồ Thiên Minh đã lặng lẽ lại gần: “Ngày ba mươi tháng năm là ngày gì đấy, nói ông nội nghe, ông nội sẽ cổ vũ nhiệt tình cho cháu, tuyệt đối sẽ không cho anh cháu biết. Hay ông bảo Lại Phi Bạch đặt cho cháu hai bó hoa nhé? Hay cháu thích biểu ngữ hơn?”

Biểu ngữ?!

Viết cái gì cơ, chúc cô tận hưởng đời sống tình dục khoái trá hả? “…”

***

Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy cùng mấy người lão Khánh hẹn ra sân chơi bóng rổ.

Bộ quần áo thể thao màu đen trên người khiến anh trông rất gọn gàng sạch sẽ, mà anh cũng không hề lạnh lùng, chỉ cần có cơ hội thì đều đi chơi bóng với đồng nghiệp, không lơi là tập luyện, có điều gần đây Lâm Khải Thụy thấy anh chăm chỉ quá rồi.

Bốn giờ sáng nay mới ngủ, mà tám giờ sáng đã xuống nhà chơi bóng.

Lâm Khải Thụy mới đánh nửa tiếng đã mệt như chó, người ướt đẫm mồ hôi ngồi dưới trụ bóng rổ, càng nhìn người đàn ông trên sân càng cảm thấy không đúng.

“Gần đây cậu luyện tập chăm chỉ quá rồi đấy, giám đốc Từ.” Lâm Khải Thụy nói.

Từ Yến Thời tiện tay ném bóng đi, trái bóng xoay ba vòng trên vành rổ rồi rơi xuống, Lâm Khải Thụy đi nhặt bóng, “Trước khi nghỉ Tất Vân Đào còn nói với tôi là cậu làm thẻ tập gym ở dưới lầu, tập cơ bụng hả?”

Từ Yến Thời ném bóng qua một bên, cúi người cầm lấy chai nước dưới trụ lên, anh xốc lên rồi chụp lấy, chai nước suối nằm vững trong tay anh.

Từ Yến Thời uống nước xong, khoanh hai tay trước ngực tựa vào trụ bóng rổ, không xoay đầu mà chỉ ném lại một câu “anh đoán xem” rồi phớt lờ anh ta, tập trung nhìn bọn lão Quỷ cùng mấy anh em hàng xóm đang chơi 3:3.

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Từ Yến Thời đổ chuông, anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn.

“Tôi Phong Tuấn đây.”

___

P/S: Tầm này cuối tuần mình với LuChan đều bận nên 1 ngày 1 chương thôi nhé mọi người ơi, hết bận sẽ đăng nhiều bù lại, hy vọng tuần sau có thể hoàn luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện