Thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì mà Nhược Hy đã sống ở căn biệt thự này một tháng.

Nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, suốt ngày hưởng thụ cuộc sống sung sướng đến nhàm chán. Nhược Hy có cảm giác như bản thân là một con chim hoàng yếnbị nhốt trong lồng vàng. Tuy cô không bị giam cầm nhưng lại không thể tự thoát thân, mãi mãi cũng không bay đi được, bởi chiếc cánh của cô, từlâu đã bị cắt mất.

Nhược Hy thở dài, lúc này cô đang ngồi trên chiếc xích đu ở ngoài vườn.

Ở trong biệt thự này, thứ làm cô thích thú cũng chỉ có những loài hoaxinh đẹp ở ngoài vườn. Vườn hoa trồng rất nhiều loại hoa hồng và hoa đắt tiền, chúng cùng thi nhau đua sắc, toả hương thơm ngào ngạt khiếnNhược Hy cảm thấy cuộc sống này còn chút ý nghĩa.

Chỉ tiếc hôm nay bầu trời không được đẹp cho lắm, có chút âm u, khiến tâm trạng cô cũng có chút không vui.

Mà thật ra... ngày nào cô cũng thấy tâm trạng không ổn cho lắm, dì đã mộttháng sống ở đây nhưng vẫn không thể thích ứng được. Cảm giác khôngthoải mái, không được tự do, cho dù cô làm gì cũng bị người làm trongnhà nhìn chằm chằm, cô lỡ làm rơi một tách trà bọn họ cũng sẽ xì xào, có cảm giác, cô thở cũng là một điều sai trái.

Cơ mà bù lại, sau ngày hôm đó, Lôi Kình Vũ đã không đến tìm cô nữa, cho dù nhìn thấy cô cũng không mảy may nhìn một cái. Anh đã thật sự phớt lờ cô và xem cô là không khí.

Có lẽ... Lôi Kình Vũ đã tìm được thú vui mới và chán ngấy cô rồi. Điều đó làm cô phải mừng thầm trong lòng.

Chợt, một nữ hầu gái từ trong đi ra, cúi đầu cung kính, trông vô cùng taonhã: "Phu nhân, lúc nãy có Tần phu nhân gọi điện thoại đến, nói muốn mời phu nhân uống trà chiều, cùng nhau tụ tập nói chuyện."

Uống trà chiều là thú vui tao nhã của các quý bà trong giới quý tộc, bọn họthường họp mặt và nói về những chuyện tầm phào. Cô cứ nghĩ là mình sẽkhông được bọn họ để mắt đến, không ngờ hôm nay lại muốn cô cùng gianhập.

Cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

"Được, tôi biết rồi."

...

Nhược Hy được tài xế riêng đưa đến đó.

Trên đường cô cứ nghĩ, bọn họ là người thanh lịch, chắc chắn sẽ không thíchăn mặc quá lố lăng vì vậy cô đã chọn một chiếc váy giản dị, trang điểmnhẹ nhàng và chỉ đeo một ít trang sức.

Không ngờ khi đến nơi, cô mới biết là mình sai rồi.

Bọn họ trang điểm rất đậm và quyến rũ, đầm váy đều là những màu chói mắt,đeo hột xoàn kim cương đầy cả tay. Thật sự quá lố bịch, cứ như bọn họ sợ người khác không biết bọn họ là người giàu có và có tiền vậy.

Nhược Hy hít vào một hơi thật sâu, cô cố nặn ra một nụ cười lịch thiệp rồi bước vào trong.

"Chào mọi người."

Bọn họ vẫn đang nói chuyện vui vẻ, thấy cô bước vào thì liền tỏ ra khinh thường, nụ cười chứa đầy sự chê bai.

"Lôi phu nhân, đến rồi à?" Tần phu nhân đi đến, nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống sofa.

"Đây là Lôi Phu nhân à? Nhìn không ra đấy." Một người lên tiếng giễu cợt.

Những người kia cũng hùa theo: "Phải đấy, bộ váy này là của nhãn hiệu cao cấp nào vậy? Một người sànhvề thời trang như tôi cũng không biết đấy."

"Lôi gia giàu có như vậy mà lại keo kiệt với cô thế à? Ngay cả một bộ trang sức kim cương hẳn hoi cũng tiếc không tặng cho cô?"

"Không phải là Lôi lão gia đó chán cô rồi chứ? Cũng phải, đàn ông ấy mà, chỉlà ham mê cái lạ thôi. Cô còn trẻ như vậy, ông ta sao lại không nhận ra ý đồ của cô chứ. Gia tài, từ lâu đã hoàn toàn thuộc về con trai của ôngta rồi."

Tần phu nhân che miệng cười, giả vờ bảo bọn họ: "Thôi đi, đừng nói lời khó nghe vậy chứ. Lôiphu nhân chắc chắn là vì trúng tiếng sét ái tình mới gả cho Lôi lão gia, chắc chắn không phải vì những thứ như vật chất."

"Đúng, đúng, đúng. Nãy giờ chúng tôi chỉ đùa thôi. Lôi phu nhân đừng bận tâm."

Từ đầu đến cuối Nhược Hy một câu cũng không phản bác lại, chỉ mỉm cười đáp lại bọn họ, khiến bọn họ có chút không vui.

Đáng lẽ bo j họ muốn gọi cô đến đây để chế nhạo, làm trò vui cho bọn họ giải khuây, vậy mà cô lại như một khúc gỗ, một chút tức giận hay phẫn nộcũng không hiện lên gương mặt, đúng là mất hứng.

Thế nên họ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cô nữa, cứ thoả thích tám chuyện,bọn họ nói rất nhiều thứ, dường như nói đến ba ngày ba đêm cũng chưa thể dừng lại.

Nhược Hy ngồi ở mộtbên, im lặng uống hết ly trà này đến ly trà khác, vì cô không hiểu bọnhọ đang nói gì, cũng không thể xen vào nên có chút khó xử và giống mộtngười tàng hình. Nếu không có ly trà trong tay, cô cũng không biết làmình có thể chống cự lâu như vậy không.

Đột nhiên, có một phú bà than thở: "Haizz! Lúc trước tôi được ba mẹ cho đidu học Anh, Pháp này nọ, cuối cùng lại ở nhà chăm chồng, dạy con. Đúnglà, phụ nữ chúng ta số khổ thật."

Phú bà khác lại nói: "Phải đấy, chúng ta đều học cao hiểu rộng, rồi cuốicùng lại ở nhà chờ chồng đem tiền về đếm đến mỏi tay, có muốn ra ngoàilàm chút chuyện chồng cũng không cho vì sợ chúng ta bị lừa. Mấy ôngchồng này tưởng chúng ta là một kẻ ngốc sao?"

Một cô gái tầm tuổi cô cũng hùa theo: "Phải đấy." Rồi đột nhiên cô ta nhìnsang phía cô và nở nụ cười lịch sử, tỏ vẻ tò mò: "Ể? Còn Lôi phu nhânthì sao? Lúc trước cô học trường đại học nào vậy?"

Nhược Hy hơi khựng lại, cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Học đại học? Cô chỉ mới học hết cấp hai thôi, điều này có thể nói ra không? "Tôi... tôi... học ở trong nước."

Nhược Hy nói như vầy cũng không tính là nói dối nhỉ? Dù sao cô cũng đâu nóilà bản thân học đại học, là tự bọn họ nói thôi. Hơn nữa, trường đời cũng được xem là trường, phải không?

Nụ cười của cô ta chợt tắt, bọn họ cũng dần bĩu môi chê bai.

Một người chợt cười ha ha nói: "Đại học trong nước cũng khá tốt mà, bây giờ trong nước cũng phát triển không kém nước ngoài."

Bọn họ cười ha ha cho có lệ rồi dần bỏ qua chuyện này một bên nhưng chắcchắn sau này họ sẽ không bao giờ mời cô uống trà chiều nữa. Như vậy lạicàng đúng ý cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện