Tối hôm đó, khi Lôi Kình Vũ ngồi ở phòng khách xem tin tức thì có khách đến, không ai khác mà là Nhạc Thịnh Vũ.
Anh nhìn thấy anh ta liền cau mày: "Cậu đến làm gì?"
Nhạc Thịnh Vũ đi lướt qua anh: "Dù sao cũng không đến tìm cậu."
Sau đó thì một người làm đã dẫn anh ta đi đến phòng của Nhược Hy. Chợt, anh nhớ ra, Nhạc Thịnh Vũ là bác sĩ, anh ta đến đây là để kiểm tra vếtthương của cô đã thế nào rồi.
Nhưng tại sao đến tối mới có thể khám bệnh được? Lôi Kình Vũ đi theo anh ta lên lầu, sau đó vào phòng của Nhược Hy, anh đứng dựa lưng vào cửa, nhìn chăm chăm hai người như một thứ gì đó rất quáigở.
Nhưng Nhạc Thịnh Vũ lại không bận tâm, anh ta kiểm tra cho côxong thì nói: "Vết thương hồi phục rất tốt, khoảng vài tuần nữa là cóthể cắt chỉ. Tôi thấy cô hơi gầy, tốt nhất nên bồi bổ thêm cho xương mau lành lại. Tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc hỗ trợ thêm."
"Cảm ơn bác sĩ Nhạc, đã muộn như vậy rồi mà phải làm phiền anh đi một chuyến đếnđây." Nhược Hy mỉm cười lịch sử nói chuyện với Nhạc Thịnh Vũ.
Lôi Kình Vũ lại cọc cằn lên tiếng: "Đó là bổn phận của cậu ta, phiền gì chứ?"
Nhạc Thịnh Vũ vốn rất rõ tính của anh nên cũng không muốn so đo, chỉ lườm anh một cái rồi thôi.
"Nhược Hy, thật ra tôi với cô cũng như là một người bạn, nếu sau này có việcgì khó khăn hay cần giúp đỡ cô cũng có thể gọi cho tôi. Nếu cô cần tâmsư tôi sẵn sàng lắng nghe. Sau này... đừng suy nghĩ lung tung nữa, đượckhông?" Nhạc Thịnh Vũ rất quan tâm cô, anh vốn không xem cô là bệnh nhân thông thường mà anh xem cô như một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ vàyêu thương.
"Bác sĩ Nhạc, anh đúng là một bác sĩ tốt." Cô cảm thấy rất ấm lòng, lúc trước khi mẹ bệnh anh ta cũng giúp đỡ cô rất nhiều,bây giờ còn giúp cô cảm thấy an ủi. Nếu nói đến người mà cô có cảm tìnhthì anh ta chính là người đầu tiên. Lúc nào anh ta cũng mang đến cho côsự tích cực và niềm vui, thậm chí cô còn từng xem anh ta chính là mẫubạn trai lí tưởng của mình.
"Không cần cứ gọi tôi là bác sĩ Nhạcđâu, cô có thể gọi tên tôi cũng không vấn đề gì." Nhạc Thịnh Vũ mỉm cười với cô sau đó tiếp tục nói: "Nhược Hy, cô xoè tay ra đi!"
Nhược Hy tròn mắt, cô nghiêng đầu nhìn anh ta.
Đột nhiên, anh ta nắm lấy tay cô và đặt vào tay cô một viên kẹo.
Lôi Kình Vũ nhìn thấy, trong lòng chợt có cảm giác không vui, hai chân mày nhíu chặt lại đến mức có thể giết chết một con muỗi.
"Viên kẹo này?" Nhược Hy không hiểu ý của Nhạc Thịnh Vũ muốn nói gì nên có hơi ngơ ra.
"Không phải người ta nói ăn kẹo sẽ giúp tâm trạng vui hơn sau. Nếu sau này côcó chuyện gì không vui, có thể thử cách này, biết đâu tâm trạng của côsẽ tốt lên."
"Tôi cứ có cảm giác như là anh đang dỗ ngọt một đứatrẻ vậy." Cô nói vậy nhưng miệng lại cười rạng rỡ, nắm chặt viên kẹotrong tay, ánh mắt nhìn Nhạc Thịnh Vũ mang theo một cái gì đó vô cùng tự nhiên, không sợ sệt cũng không né tránh anh ta.
Điều đó khiến Lôi Kình Vũ vô cùng bực mình, anh nghiến răng ken két, hậm hực ra mặt.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy với mình bao giờ, cũng chưa từng được cảm nhận sự thoải mái của cô đối với anh.Lúc nào cô gặp anh cũng sẽ khép nép, cúi đầu, thậm chí là sợ hãi khôngdám đến gần.
Vậy mà với Nhạc Thịnh Vũ lại khác hoàn toàn. Cô cóthể dễ dàng cười nói với anh ta một cách tự nhiên, ánh mắt nhìn anh tacòn lấp lánh như ban ngày. Đúng là khiến cho người ta cảm thấy chướngmắt.
Sau khi Nhạc Thịnh Vũ đã kiểm tra xong, anh nhanh chóng rời đi vì ở bệnh viện còn có viện, nhưng Lôi Kình Vũ thì cứ đi theo sau.
"Không cần tiễn đâu." Nhạc Thịnh Vũ nói.
"Cậu với bệnh nhân nữ nào cũng sẽ đều như vậy à? Liếc mắt đưa tình." LôiKình Vũ hậm hực nói ra câu này, rõ ràng là cố tình kiếm chuyện.
"Này! Ăn nói cho cẩn thận đi!" Anh ta có chút không vui, từ trước đến nayngười khác luôn xem trọng anh ta, vậy mà trong mắt của anh, anh ta đãthành loại người gì rồi?
"Thẹn quá hoá giận à?" Anh nhướng mày, gương mặt rõ gợi đòn.
"Ồ! Còn cậu? Ghen thay ba à?" Anh ta nói xong lại nhếch mép đặt tay lên vai anh: "Chậc! Chậc! Như vậy là không được đâu, cô ấy là mẹ kế của cậumà."
Anh tức giận hất tay của Nhạc Thịnh Vũ ra: "Ý gì đây?"
Nhạc Thịnh Vũ nhún vai: "Ý gì thì trong lòng cậu tự hiểu."
"Nhạc Thịnh Vũ, tôi nói cho cậu biết, Lôi Kình Vũ tôi không thiếu đàn bà, hơn nữa cho dù là một con điếm rẻ tiền còn xinh đẹp cà quyến rũ hơn cô tagấp trăm ngàn lần." Anh bực bội nói, ánh mắt như hét ra lửa.
Nhưng Nhạc Thịnh Vũ thì ngược lại, khoé môi anh ta cong lên mang theo sự chếgiễu và cười nhạo: "Ha! Cậu đừng có so sánh khập khiễng như vậy. Nhữngcô gái đó mà có thể so sánh với Nhược Hy sao? Những cô gái đó có thểkhiến cậu rung động à? Hửm?"
Sau câu nói đó thì Nhạc Thịnh Vũ thật sự lên xe và rời đi, trở về bệnh viện.
Lôi Kình Vũ đứng ở đó mất mười giây vẫn không hiểu tại sao bản thân lại tức giận đến vậy. Máu nóng trong lòng cứ không ngừng sôi lên sùng sục.
Không lẽ là vì Nhược Hy? Không lẽ đúng như lời tên lang băm đó nói là anh đang ghen?
Không đúng, làm sao có thể chứ?
Chắc chắn là anh chỉ cảm thấy bực bội khi cô lúc nào cũng giả vờ đángthương, giả vờ yếu đuối và mỏng manh trước mặt anh để câu dẫn anh. Cònđối với người đàn ông khác thì lại tỏ ra là một cô gái hiểu chuyện vàsạch sẽ.
Nhất định là vậy, anh chỉ đang cảm thấy tức giận trước sự giả tạo của cô mà thôi.
Anh nhìn thấy anh ta liền cau mày: "Cậu đến làm gì?"
Nhạc Thịnh Vũ đi lướt qua anh: "Dù sao cũng không đến tìm cậu."
Sau đó thì một người làm đã dẫn anh ta đi đến phòng của Nhược Hy. Chợt, anh nhớ ra, Nhạc Thịnh Vũ là bác sĩ, anh ta đến đây là để kiểm tra vếtthương của cô đã thế nào rồi.
Nhưng tại sao đến tối mới có thể khám bệnh được? Lôi Kình Vũ đi theo anh ta lên lầu, sau đó vào phòng của Nhược Hy, anh đứng dựa lưng vào cửa, nhìn chăm chăm hai người như một thứ gì đó rất quáigở.
Nhưng Nhạc Thịnh Vũ lại không bận tâm, anh ta kiểm tra cho côxong thì nói: "Vết thương hồi phục rất tốt, khoảng vài tuần nữa là cóthể cắt chỉ. Tôi thấy cô hơi gầy, tốt nhất nên bồi bổ thêm cho xương mau lành lại. Tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc hỗ trợ thêm."
"Cảm ơn bác sĩ Nhạc, đã muộn như vậy rồi mà phải làm phiền anh đi một chuyến đếnđây." Nhược Hy mỉm cười lịch sử nói chuyện với Nhạc Thịnh Vũ.
Lôi Kình Vũ lại cọc cằn lên tiếng: "Đó là bổn phận của cậu ta, phiền gì chứ?"
Nhạc Thịnh Vũ vốn rất rõ tính của anh nên cũng không muốn so đo, chỉ lườm anh một cái rồi thôi.
"Nhược Hy, thật ra tôi với cô cũng như là một người bạn, nếu sau này có việcgì khó khăn hay cần giúp đỡ cô cũng có thể gọi cho tôi. Nếu cô cần tâmsư tôi sẵn sàng lắng nghe. Sau này... đừng suy nghĩ lung tung nữa, đượckhông?" Nhạc Thịnh Vũ rất quan tâm cô, anh vốn không xem cô là bệnh nhân thông thường mà anh xem cô như một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ vàyêu thương.
"Bác sĩ Nhạc, anh đúng là một bác sĩ tốt." Cô cảm thấy rất ấm lòng, lúc trước khi mẹ bệnh anh ta cũng giúp đỡ cô rất nhiều,bây giờ còn giúp cô cảm thấy an ủi. Nếu nói đến người mà cô có cảm tìnhthì anh ta chính là người đầu tiên. Lúc nào anh ta cũng mang đến cho côsự tích cực và niềm vui, thậm chí cô còn từng xem anh ta chính là mẫubạn trai lí tưởng của mình.
"Không cần cứ gọi tôi là bác sĩ Nhạcđâu, cô có thể gọi tên tôi cũng không vấn đề gì." Nhạc Thịnh Vũ mỉm cười với cô sau đó tiếp tục nói: "Nhược Hy, cô xoè tay ra đi!"
Nhược Hy tròn mắt, cô nghiêng đầu nhìn anh ta.
Đột nhiên, anh ta nắm lấy tay cô và đặt vào tay cô một viên kẹo.
Lôi Kình Vũ nhìn thấy, trong lòng chợt có cảm giác không vui, hai chân mày nhíu chặt lại đến mức có thể giết chết một con muỗi.
"Viên kẹo này?" Nhược Hy không hiểu ý của Nhạc Thịnh Vũ muốn nói gì nên có hơi ngơ ra.
"Không phải người ta nói ăn kẹo sẽ giúp tâm trạng vui hơn sau. Nếu sau này côcó chuyện gì không vui, có thể thử cách này, biết đâu tâm trạng của côsẽ tốt lên."
"Tôi cứ có cảm giác như là anh đang dỗ ngọt một đứatrẻ vậy." Cô nói vậy nhưng miệng lại cười rạng rỡ, nắm chặt viên kẹotrong tay, ánh mắt nhìn Nhạc Thịnh Vũ mang theo một cái gì đó vô cùng tự nhiên, không sợ sệt cũng không né tránh anh ta.
Điều đó khiến Lôi Kình Vũ vô cùng bực mình, anh nghiến răng ken két, hậm hực ra mặt.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy với mình bao giờ, cũng chưa từng được cảm nhận sự thoải mái của cô đối với anh.Lúc nào cô gặp anh cũng sẽ khép nép, cúi đầu, thậm chí là sợ hãi khôngdám đến gần.
Vậy mà với Nhạc Thịnh Vũ lại khác hoàn toàn. Cô cóthể dễ dàng cười nói với anh ta một cách tự nhiên, ánh mắt nhìn anh tacòn lấp lánh như ban ngày. Đúng là khiến cho người ta cảm thấy chướngmắt.
Sau khi Nhạc Thịnh Vũ đã kiểm tra xong, anh nhanh chóng rời đi vì ở bệnh viện còn có viện, nhưng Lôi Kình Vũ thì cứ đi theo sau.
"Không cần tiễn đâu." Nhạc Thịnh Vũ nói.
"Cậu với bệnh nhân nữ nào cũng sẽ đều như vậy à? Liếc mắt đưa tình." LôiKình Vũ hậm hực nói ra câu này, rõ ràng là cố tình kiếm chuyện.
"Này! Ăn nói cho cẩn thận đi!" Anh ta có chút không vui, từ trước đến nayngười khác luôn xem trọng anh ta, vậy mà trong mắt của anh, anh ta đãthành loại người gì rồi?
"Thẹn quá hoá giận à?" Anh nhướng mày, gương mặt rõ gợi đòn.
"Ồ! Còn cậu? Ghen thay ba à?" Anh ta nói xong lại nhếch mép đặt tay lên vai anh: "Chậc! Chậc! Như vậy là không được đâu, cô ấy là mẹ kế của cậumà."
Anh tức giận hất tay của Nhạc Thịnh Vũ ra: "Ý gì đây?"
Nhạc Thịnh Vũ nhún vai: "Ý gì thì trong lòng cậu tự hiểu."
"Nhạc Thịnh Vũ, tôi nói cho cậu biết, Lôi Kình Vũ tôi không thiếu đàn bà, hơn nữa cho dù là một con điếm rẻ tiền còn xinh đẹp cà quyến rũ hơn cô tagấp trăm ngàn lần." Anh bực bội nói, ánh mắt như hét ra lửa.
Nhưng Nhạc Thịnh Vũ thì ngược lại, khoé môi anh ta cong lên mang theo sự chếgiễu và cười nhạo: "Ha! Cậu đừng có so sánh khập khiễng như vậy. Nhữngcô gái đó mà có thể so sánh với Nhược Hy sao? Những cô gái đó có thểkhiến cậu rung động à? Hửm?"
Sau câu nói đó thì Nhạc Thịnh Vũ thật sự lên xe và rời đi, trở về bệnh viện.
Lôi Kình Vũ đứng ở đó mất mười giây vẫn không hiểu tại sao bản thân lại tức giận đến vậy. Máu nóng trong lòng cứ không ngừng sôi lên sùng sục.
Không lẽ là vì Nhược Hy? Không lẽ đúng như lời tên lang băm đó nói là anh đang ghen?
Không đúng, làm sao có thể chứ?
Chắc chắn là anh chỉ cảm thấy bực bội khi cô lúc nào cũng giả vờ đángthương, giả vờ yếu đuối và mỏng manh trước mặt anh để câu dẫn anh. Cònđối với người đàn ông khác thì lại tỏ ra là một cô gái hiểu chuyện vàsạch sẽ.
Nhất định là vậy, anh chỉ đang cảm thấy tức giận trước sự giả tạo của cô mà thôi.
Danh sách chương