Ninh Tiêu Tiêu ngẩn người.
Một giây tiếp theo, cô phát ra tiếng thét chói tai, bất cẩn run tay một cái, ấn nhầm vào nút ngắt điện thoại trên màn hình.
Tề Tĩnh cười tươi, nằm trên ngực Thẩm Nhạn, gọi điện thoại lại cho cô lần nữa.
Lần này, anh không đợi Ninh Tiêu Tiêu kịp nói gì đã cười híp mắt, mở miệng ra chỉ thị: "Một tiếng nữa, gặp nhau ở nhà hàng đồ chay dưỡng sinh lần trước. Em mời!"
Đương nhiên trọng âm nhấn vào hai từ cuối cùng.
Nói xong, trong tiếng thét chói tai của Ninh Tiêu Tiêu, anh vừa cười vừa dứt khoát cúp máy.
Anh buông lỏng tay, tùy tiện vứt điện thoại di động bên gối đầu, ngay cả nhổm người dậy cất cũng lười.
Bàn tay anh vừa trống trơn đã bị một bàn tay khác vươn từ phía sau tới cầm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Ngón tay cái của người phía sau dịu dàng vuốt ve bàn tay anh, ngón út của anh lại nghịch ngợm cong lên, quấn lấy đối phương chơi đùa một lát, thân mật bám dính vào nhau như trẻ con.
"Nhột quá!"
Tề Tĩnh cười rộ, nghiêng đầu sang, hôn người kia "chụt" một phát.
Hắn không lên tiếng, cúi đầu xuống, chóp mũi có thể chạm vào chỗ lõm bên tai anh, nhắm chặt hai mắt, một lòng một dạ hít lấy mùi vị vương vấn trên người anh. Mái tóc hắn ẩm ướt vì mồ hôi còn chưa kịp lau khô, dính thành từng chùm tóc cứng đơ chọc vào da rất ngứa ngáy. Tề Tĩnh cười, rụt rụt vai. Người đàn ông phía sau đột nhiên xiết chặt hai tay, kéo anh ôm sát vào trong ngực, đầu hắn ở phía sau lưng anh chậm rãi dời xuống.
Một nụ hôn dịu dàng rơi vào cổ anh, sau đó đến cái thứ hai, thứ ba... từng nụ hôn như mưa trải một đường trên lưng anh xuống dưới.
Đây đã không còn là vấn đề nhột hay ngứa nữa rồi.
"Ưm..." Tề Tĩnh cúi đầu thở hổn hển một tiếng, không biết phải làm gì, bất giác úp mặt vào gối, ngón tay quờ quạng một hồi mới sờ được một góc gối, vô thức túm chặt.
Động tác của bọn họ khiến cho tấm chăn lông đang đắp trên người hơi trượt xuống. Hoàng hôn tháng mười hai, không khí lạnh lẽo tràn vào, Tề Tĩnh cuộn tròn người lại, đầu gối giật giật, cẳng chân cong về phía sau, ngón chân rúc trong chân lục lọi mãi mới tìm được chân của Thẩm Nhạn, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái như cầu xin.
"Em vừa lạnh vừa đói."
Tề Tĩnh vừa thở gấp khàn khàn, vừa cười nói, giả vờ làm ăn mày nhỏ đáng thương.
Lạnh là giả, nhưng đói là thật. Thật ra, từ lúc xuống máy bay tới giờ, anh chưa ăn gì cả, hiện tại đã đến giờ nhà nhà ăn cơm, dưới lầu còn có mùi thức ăn nóng hổi tràn lên trên, làm sao có thể không đói chứ?
"Đều tại anh coi em thành bữa trưa nên em mới kịp không ăn trưa." Anh cố ý nói, mặc dù sau khi hai người từ sân bay về nhà, người không chịu cất hành lí mà vứt bừa trên đất là anh, chủ động cởi cà vạt, tháo cúc áo, lăn lên giường cũng là anh. Đương nhiên, nếu đối phương không có ý tưởng giống anh thì cũng không tới mức đến giờ còn chưa rời khỏi giường.
"Xin lỗi." Môi hắn vẫn nhẹ nhàng dán trên lưng Tề Tĩnh nên lời nói ra không quá rõ ràng, từng từ từng chữ cất lên đều thổi một hơi thở ấm áp, nóng hổi lên da anh.
Cho nên mới nói, anh không thấy lạnh.
Tề Tĩnh vùi mặt vào gối, tâm tình sung sướng tột cùng, nhắm lại lại khẽ cười: "Ý em là muốn chúng mình đứng lên chuẩn bị một chút, lát nữa ra ngoài ăn cơm, cho con nhóc Tiêu Tiêu kia mời khách."
Nghĩa bóng là "Hiện tại chưa đến giờ ăn cơm, chẳng thà cứ nằm thêm một lúc".
"Ừ."
Thẩm Nhạn nhỏ giọng đáp. Hắn vươn tay kéo chăn về, quấn hai người vào trong, cũng không định rời giường ngay lập tức.
Ánh sáng buổi chiều tà đã tới ranh giới, lớp nền mờ nhạt phủ trên mặt tường bắt đầu ngả sang màu tối, trong phòng u ám, vài ba ánh đèn đường bên ngoài lấp lánh khiến khung cửa thủy tinh như được dán lên vài ngôi sao nhỏ, tia sáng yếu ớt mà chứa đựng cả một cõi bình yên.
Sàn nhà phòng ngủ còn hơi phiếm hồng, vài món quần áo của họ vương vãi trên sàn, ánh chiều tà chiếu lên vải vóc, cứ như ngâm vào một chậu nước màu pha loãng.
"Trời tối rồi..." Tề Tĩnh gối đầu trên cánh tay Thẩm Nhạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhạt.
"Muốn tắm không?" Thẩm Nhạn cúi đầu hỏi anh.
Nhất định phải tắm chứ. Mấy tiếng trước đổ mồ hôi toàn thân, tuy rằng bây giờ đã khô, nhưng vẫn thấy được vị mặn trên cơ thể. Trước khi ngủ, họ chỉ xử lí qua loa, dùng giấy lau chỗ bị dơ bên dưới, thay quần lót sạch, còn những cái khác thì không kịp làm gì.
Nhưng mà...
"Em muốn tắm lắm mà không dậy nổi." Tề Tĩnh cọ cọ trên tay hắn, lười biếng cười nói, "Eo rất mỏi, anh xoa xoa cho em có được không?"
Lúc Ngày Về nhỏ nhõng nhẹo cầu ôm ấp cũng dùng tiếng kêu "meo meo" nũng nịu như thế này.
Ngày Về lớn học được ngôn ngữ của Ngày Về nhỏ từ khi nào, Thẩm Nhạn không biết, nhưng hắn cũng trở nên hết cách trước cái này.
Thẩm Nhạn cười khẽ, hai tay chậm rãi ôm lấy eo Tề Tĩnh, ngón cái ấn mạnh vào hông anh, ấn từng điểm từng điểm dọc theo đường viền cột sống từng thẳng lưng đi lên. Hắn dùng sức lực vừa vặn, không nhẹ cũng không nặng. Tề Tĩnh sung sướng, không nhịn được tiếng thỏa mãn gợi cảm, bất giác duỗi thẳng người. Tay Thẩm Nhạn đè lên xương bả vai của anh, vòng qua chỗ giao giữa gáy và vai, dịu dàng bóp vai cho anh.
Tề Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thở gấp, hưởng thụ ưu đãi này.
Nếu đám mèo trong bệnh viện ngày nào cũng được mát xa thế này, nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm vật xuống, đuôi vẫy vẫy trên mặt bàn. Đáng tiếc là anh không có đuôi, không thể quấn lấy người kia, cọ tới cọ lui biểu thị sự sung sướng này.
"Thoải mái không?"
"Thoải mái..." Thoải mái tới mức hoàn toàn không muốn nhúc nhích, phải làm sao đây?
Thẩm Nhạn nghe vậy thì mỉm cười, tiến gần tới hôn một cái lên tóc anh, hai tay tiếp tục lưu luyến từ trên lưng trượt dần xuống, chú trọng giúp anh mát xa vùng eo.
Tề Tĩnh bị hắn đè xuống như vậy, da thịt ma sát với chăn đệm ấm áp giữa mùa đông, không khỏi hơi động tình.
Giờ khắc mờ ám này thích hợp làm chuyện mờ ám nhất.
Hai tay anh bỗng nhiên vươn về phía sau, nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Nhạn đang xoa bóp trên eo, dẫn nó chậm rãi dời xuống phía dưới. Qua eo, đầu ngón tay đụng vào quần lót, anh không dừng lại, kéo tay hắn tiếp tục chậm rãi tìm được lớp vải bông ấm áp kia, vén nó lên, để đôi tay hắn âm thầm luôn vào.
"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn thở hổn hển, tay cứng đờ, không tiếp tục xâm nhập vào bên trong.
Tề Tĩnh đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng có thể nghe được tiếng thở một sâu một cạn của hắn, hơi thở rối loạn như đang nhẫn nại điều gì đó.
Đương nhiên là anh biết hắn đang nhịn cái gì. Tề Tĩnh vừa cười vừa lười biếng xoay người lại, ngón tay nhẹ nhàng gảy yết hầu của đối phương, giọng khàn khàn hỏi: "Không muốn sao?"
Không phải là không muốn. Thẩm Nhạn yên lặng rút tay về, ôm lấy người, đồng thời thở dài một hơi: "Chẳng phải em nói một tiếng nữa ra ngoài ăn cơm à?"
"Một giờ còn không đủ?" Thật ra nếu muốn đi gặp Ninh Tiêu Tiêu, trong một tiếng phải trừ thời gian tắm rửa, mặc quần áo, thời gian đi lại... cũng không dư nhiều. Tề Tĩnh hiểu rõ, nhưng chỉ cảm thấy tiếc nuối, với lại anh cũng muốn trêu chọc người đàn ông này mà thôi. Anh híp mắt tựa trên vai Thẩm Nhạn, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh luôn dính trên mặt đối phương từ đầu tới cuối, cố ý hiểu lầm chuyện không đủ thời gian thành cái khác. "Hóa ra anh tham lam tới vậy, một giờ còn thấy thiếu? Hử? Ba ba mèo?"
Thẩm Nhạn lẳng lặng nhìn anh một lúc lây, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng vén tóc bên tai anh, sau đó dán lên tai anh nói một câu.
"Hẳn là em nên gọi... A Nhạn?"
Tề Tĩnh giật mình, mặt lập tức nóng bừng.
A Nhạn.
Sau khi trở về, anh cũng chỉ gọi tên này một lần, còn là lúc ở dưới thân hắn rên rỉ, thở dốc, mơ màng gọi ra.
Kết quả là... đến giờ vẫn mệt không dậy nổi.
Mặt anh nóng rần lên, không nhịn được vùi vào trước ngực hắn, không chịu ngẩng đầu. Hai tay anh vòng dưới nách Thẩm Nhạn, ôm chặt hắn không lên tiếng, lát sau mới buồn bực nói ra một lí do vớ vản: "... Gọi nhiều quá sẽ mất đi ý nghĩa."
Thẩm Nhạn cảm thấy cái tai bên môi mình nóng bừng lên, hiểu ý cười. Chắc chính bản thân anh cũng không biết, khi anh thẹn thừng, tai cũng đỏ theo mặt, đồng thời còn tản ra hương vị vô cùng cuốn hút, tuy rằng không phải đồ ăn nhưng vẫn khiến hắn khao khát được cắn nhẹ một cái.
Mà hắn thật sự làm như vậy.
"Ưm..." Tề Tĩnh bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"A Tĩnh." Hắn cắn, xong, chậm rãi dịu dàng hôn lên dấu răng như bù đắp, thở dài cười cười: "Dậy đi nào."
Một giờ đồng hồ, vĩnh viễn không đủ.
Một giờ chắc chắn thiếu.
Đối với Ninh Tiêu Tiêu đang đau khổ tự hỏi phải dùng gương mặt và tư thế gì để đi gặp đàn anh mà nói, một giờ là cực kỳ thiếu.
Nhưng cái gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, vì vậy cô đành bi tráng đạp gót giày, cồm cộp cồm cộp lao tới pháp trường. Trước pháp trường, cô không dùng tư thế ngồi mà là quỳ xuống, chắp hai tay hành lễ, cúi đầu không dám nhúc nhích, tư thể vươn cổ ra chờ chém... Bộ dạng tiêu chuẩn của con dê núi chờ bị làm thịt.
Tề Tĩnh ngồi đối diện, mỉm cười lịch thiệp: "Nào, chọn một cách chết em thích đi."
Cô lặng lẽ ngẩng đầu, lén lút âm thầm liếc nhìn đàn anh, sau đó mời liếc nhìn bả người mà đàn anh của cô đang dựa vào vai.
Rõ ràng hai người này vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, lại liên tưởng tới những gì cô nghe được trong điện thoại... cô nuốt nước bọt.
"... Bị moe chết được không..."
"Không có lựa chọn như vậy."
Tề Tĩnh nhướng mày, híp mắt nhéo miếng thịt trên má cô, chọc cho cô gào khóc kêu oai oái, đau khổ xin tha mạng. Còn Thẩm Nhạn chỉ im lặng, bình tĩnh gắp thức ăn vào bát anh, gắp rau gắp thịt.
Động tác của Thẩm Nhạn không khác lần trước gặp hắn, vẫn dịu dàng, khiêm tốn, lễ độ, không thay đổi gì dẫu cho thân phận của hắn đã thay đổi. Cách hắn đối xử với Tề Tĩnh cũng vậy, à không, phải nói là hắn đối xử với Tề Tĩnh càng gần gũi hơn, có cảm giác thân mật, gần gũi trong đời sống sinh hoạt hằng ngày, ngay cả lọ gia vị cũng chu đáo đưa cho anh.
Cưng chiều.
Trong lòng Ninh Tiêu Tiêu bỗng nhiên bật ra hai từ này mấy chục lần, cảm xúc dâng trào.
Hóa ra "bạn cùng phòng" của Ba ba mèo chính là đàn anh của mình!
Hóa ra người Ba ba mèo tỏ tình cũng chính là đàn anh của mình!
Hóa ra Ba ba mèo và đàn anh đã trở thành một đôi!
Sau khi học thuộc công thức "Bác sĩ Thẩm = Ba ba mèo", cô có cảm giác xúc động muốn quay về quá khứ tóm cổ mình mấy tháng trước mà lắc lắc. Khi đó, cô vẫn là fan của Đồng Tước Đài đại thần, còn khen bạn trai cũ của Tề Tĩnh, còn cảm thấy vị bạn trai hiện tại này không xứng với anh...
"Đàn anh..." Cô yên lặng nhớ lại toàn bộ lịch sử đen tối trong lòng mình, nhịn không được bật ra tiếng rầu rĩ, chủ động đưa mặt sang cho Tề Tĩnh nhéo. "Đàn anh, anh nhéo đi! Nhéo mạnh vào!"
Tề Tĩnh rất vui vẻ nhéo thêm vài cái.
Ninh Tiêu Tiêu xoa xoa hai má bị nhéo hồng, ngượng ngùng cười với Thẩm Nhạn, đổi trọng tâm câu chuyện: "Hóa ra hai người quen nhau trên mạng qua "Cạm bẫy"..."
Thẩm Nhạn nghe vậy, hơi dừng lại, sau đó rũ mắt nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Người ngoài nhìn vào danh sách CAST chỉ thấy hắn phối một vai quần chúng, không ai biết lúc đó hắn từng thay thế đại thần tới phối kịch cùng Tề Tĩnh... Chuyện này không được công khai, sợ rằng sẽ kéo thêm phiền phức cho Tề Tĩnh và tổ kịch, vì vậy thà không nói ra.
Nhưng Tề Tĩnh nhíu mày: "Hả, sao em biết được? Hình như anh chưa từng nhắc tới "Cạm bẫy" mà?"
Ninh Tiêu Tiêu tỏ vẻ "đàn anh out(1) rồi", quệt miệng nhỏ mắng: "... Hai ngày nay anh không xem tin đồn trên diễn đàn sao? Anh có biết chuyện anh và Ba ba mèo cùng tổ kịch "Cạm bẫy" đã gây huyên náo, khiến diễn đàn sôi sùng sục tới cỡ nào không?"
"Anh không biết." Chẳng có gì đáng để quan tâm, Tề Tĩnh cười nói: "Hai ngày nay bận quá, vừa thi đấu vừa phái đến CCTV, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng đủ... Vậy thì sao, họ nói cái gì?"
"Ở đây nè!"
Ninh Tiêu Tiêu đã chuẩn bị trước, vội vàng giở cái tablet mà mình mang theo, còn tri kỷ giúp Tề Tĩnh mở sẵn bài post cho họ đọc.
Ban đầu, cuộc thảo luận tập trung ở trong topic riêng của "Tru thiên lệnh".
Mọi chuyện dần trở nên sục sôi hơn là lúc Thẩm Nhạn để lộ ID thật.
Lầu 4194:
Nhạn Bắc Hướng!! ID thật sự của Ba ba mèo là Nhạn Bắc Hướng!!
Nhưng mà Nhạn Bắc Hướng là ai... _(:з" ∠)_
Tôi không hề biết người này, chẳng lẽ thật sự không nổi tiếng sao?? Đây quả là cú tát mạnh vào mặt một số người tự xưng là "đại thần" trong giới võng phối... Cả anh bạn "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi" cũng vậy (tên dài quá OTZ)... Tôi chưa từng nghe tên người này, trừ phi anh ta cũng là acc clone.
Lầu 4195:
A a a a a sốc quá!! Vừa lên diễn đàn tìm từ khóa "Nhạn Bắc Hướng", các cô có biết tôi phát hiện ra điều gì không??
Là "Cạm bẫy" đó!! Anh ấy tham gia kỳ một "Cạm bẫy"!! Σ(っ °Д °)っ
Mặc dù chỉ là vai ông nội, nhưng... nhưng... Anh ấy và Chẳng hỏi ngày về cùng có tên trong danh sách CAST của "Cạm bẫy", chẳng lẽ mọi người không nghĩ rằng đây là nguyên liệu đáng được khai quật sao?
Lầu 4196:
Σ(っ °Д °)っ"Cạm bẫy" ư? Là kịch hiện đại xã hội đen mà Đồng Tước Đài và Chẳng hỏi ngày về phối vai chính ấy hả?
Lầu 4197:
Trả lời lầu trên, đúng vậy (nhưng Chẳng hỏi ngày về đã rời khỏi tổ kịch)
Và nắm móng bạn 4195, tôi cũng tìm từ khóa Nhạn Bắc Hướng.
Tôi phát hiện ngoài "Cạm bẫy", ID này thường tham gia mấy kịch ngắn và kịch ít nổi tiếng, đều nhận vai ông nội, chú, bác, vai quần chúng, không khác kiểu vai "Tiêu Sơn lão tẩu" cho lắm... Thật tầm thường OTZ (có những kịch ít người nghe nên xem ra Ba ba mèo không kén staff và cast)
Nhưng kịch xuất hiện cùng Chẳng hỏi ngày về chỉ có duy nhất "Cạm bẫy" mà thôi!! Không biết lần đầu tiên đối kịch của họ có phải ám chỉ kịch này không?
Thật ra tôi rất ghét thái độ phối kịch của Đồng Tước Đài. Tôi thấy anh ta phối vai nào cũng bị OOC, nhưng đám fan cuồng của anh ta luôn kêu anh ta phối rất hay, nên tôi chưa từng nghe "Cạm bẫy"... Các bạn nào nghe rồi có thể review cho tôi biết có cảnh đối kịch của Ba ba mèo và Chẳng hỏi ngày về không?
Lầu 4198:
Trong "Cạm bẫy" không có cảnh đối kịch của ông nội công và thụ đâu...
Ông nội công lên sàn chẳng nói được mấy câu, thời lượng còn chưa tới ba mươi giây... (nhưng mà thật sự diễn rất tốt, nếu mọi người rảnh rỗi có thể nghe thử ^^). Hơn nữa, vai ông nội chỉ xuất hiện trong hồi ức của công, còn trong mạch truyện chính thì ông đã qua đời từ lâu, đương nhiên không có phần đối kịch.
Lẽ nào họ từng hợp tác trước cả "Cạm bẫy"? Không thể nào, tôi đã tìm ID "Nhạn Bắc Hướng" ở rất nhiều nơi, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy kịch này, không có kịch nào có Chẳng hỏi ngày về...
Lầu 4199:
(* 艹 "*) Người đâu, cứu mạng... tôi chỉ muốn nói, nghe xong lời dạo đầu trong trận chung kết của họ, quả thật suýt sâu răng (không hiểu sao lại nhiều đường đến vậy!!)
Lầu 4200:
(* 艹 "*) Giống lầu trên, chúng ta xếp hàng sâu răng đi~
Một tiếng "A Nhạn" của Chẳng hỏi ngày về bắn trúng tim tôi, vốn tôi chỉ thích cách anh ấy thẳng thắn vả mặt đại thần, chất giọng cũng thuộc kiểu tôi thích, nhưng bây giờ tôi càng ngày càng thích bản thân anh ấy rồi, làm sao đây...
Lầu 4201:
(* 艹 "*) Tôi rất thích Ba ba mèo, thực lực quá mạnh!
Hơn nữa, cách sống của anh ấy vừa giản dị vừa khiêm tốn (chí ít là bây giờ có vẻ vậy)!
Hóa ra anh ấy từng góp mặt trong vở kịch nổi tiếng như "Cạm bẫy"... Nhưng vì kịch đó quá nổi, đội hình sao kim lấp lánh trong dàn cast sẽ thu hút hết sự chú ý của mọi người, che lấp vai quần chúng. Cho dù chuẩn bị chú ý tới anh ấy, cũng sẽ tiếp tục mời anh ấy phối vai ông nội, ai mà ngờ được giọng thanh niên của anh ấy còn hay hơn~~
Mặt khác, giờ tôi rất muốn biết người anh ấy tỏ tình có phải người trong giới võng phối hay không?? (Hu hu hu nếu như đó chính là Chẳng hỏi ngày về thì tôi sẽ rú lên!)
Lầu 4202:
...Tôi...
Vừa nghe xong cuộc thi Phương Di Thanh và Bạch Kha... Trái tim thủy tinh trong lòng đã tan nát thành cặn bã... _(:з" ∠)_
Không thể không nói, câu tổng kết của thầy Viên rất sâu sắc... Chất giọng CP của họ thật quá kinh khủng! Vừa phối hợp hoàn hảo vừa có sức bật! Nếu như họ chính thức làm CP một lần... (hu hu hu hu xin hãy để tôi ảo tưởng một chút đi)
...
...
Nội dung thảo luận về "Cạm bẫy" quá nhiều, để phân biệt giữa "Tru thiên lệnh" và "Cạm bẫy", một số người đã đổi trận địa sang post kịch kỳ một "Cạm bẫy", bắt đầu tiếp tục nối đuôi nhau đẩy bài post lên top.
Trong giới võng phối, số người thích nghe cuộc thi casting như "Tru thiên lệnh" thật ra chỉ chiếm ba, bốn phần, bởi vì chỉ có đảng nguyên tác và fan game mới nhiệt tình phấn khởi tới nghe, còn lại đa phần đều tới mua vui, ủng hộ bỏ phiếu cho CV mình yêu thích. Thực chất, rất ít người nghe toàn bộ cuộc thi từ đầu đến cuối, cũng rất ít người biết chuyện xảy ra giữa Đồng Tước Đài, Chẳng hỏi ngày về và Nhạn Bắc Hướng.
Cho nên khi người ngoài dũng mãnh tràn vào post kịch, khiến cách fan kịch chưa từng nghe cuộc thi casting sợ tới ngây người.
Trong post kịch kỳ một "Cạm bẫy".
Lầu 3811:
Ngất... Chuyện gì xảy ra thế này?? Bên trên đang thảo luận cái gì? Sao lại bàn về một vai quần chúng??
Kỳ hai mà Đồng Tước Tước phối vai chính đâu? Chờ lâu lắm rồi... Mau phát hành đi... ┭┮﹏┭┮
Lầu 3812:
Fan Chẳng hỏi ngày về lại muốn bày trò gì đây? Tổ chức thành đoàn thể tới spam post kịch à? Có thấy phiền hay không?
Nhạn Bắc Hướng là ai... À, chẳng phải chỉ là người phối vai ông nội công thôi sao, chỉ là vai quần chúng? Hóa ra mấy người thích Chẳng hỏi ngày về và một vai quần chúng? Ha ha, tiêu chuẩn quá "cao" rồi đấy.
Không sao, anh ta chỉ xứng tìm CP như vậy thôi, đại thần xứng với một tiểu thụ nổi tiếng hơn ~╮(╯▽╰)╭
Lầu 3813:
Rốt cuộc cuộc thi "Tru thiên lệnh" là cái gì? Ngày nào cũng thấy topic đó được dán trên đầu, nhưng tôi không thích nghe. Có ai giải thích một chút được không, liên quan gì tới "Cạm bẫy"?
Lầu 3814:
Lầu trên, "Tru thiên lệnh" là tiểu thuyết cổ trang cung đình, võ hiệp, vừa xuất bản đã nổi tiếng, sau đó được trao quyền chế tác game, cuộc thi này chính là cuộc thi casting lồng tiếng cho nhân vật trong game.
Trong dàn cast của "Cạm bẫy" có mấy người cũng tham gia, nên tới đây thảo luận thôi.
P.S. Hai người phối vai chính chẳng thắng được vai nào, nhưng một CV phối vai quần chúng lại lấy được hai giải quán quân, thật sự là thói đời khó lường ~╮(╯▽╰)╭
Lầu 3815:
Ha ha, lầu trên quái dị muốn khoe khoang trí thông minh của mình sao?
Năng lực của CV với phối vai chính có liên quan gì với nhau?
Ai bảo phối vai quần chúng là không tài giỏi??
Hơn nữa, đứng dùng câu "Hai người phối vai chính chẳng thắng được vai nào" để đánh đồng Đồng Tước Đài và Chẳng hỏi ngày về.
Ngày về thua giải nhưng anh ấy là song á quân đường đường chính chính. Đoạt được hai giải á quân tức là gì, tôi nghĩ tôi không cần nói rõ chứ hả?)Tại sao phải dùng từ "đường đường chính chính", mời xem giải thích bên dưới)
Trong vòng loại, Đồng Tước Đài bắt chước cách biểu diễn của Chẳng hỏi ngày về, các cô quên chuyện này rồi sao? Khả năng mất trí nhớ có chọn lọc đã đạt cấp cao nhất rồi hả?
Trong trận chung kết, Đồng Tước Đài quyết tâm ngậm miệng kéo Ngày Về cùng chết, sau đó lại tùy tiện ném một câu giải thích "Tôi bị hack nick", chưa từng có ai nhắc đến chuyện này hả? Khả năng tự lừa người dối mình cũng đạt cấp cao nhất rồi.
Không nói nữa, tôi mỏi mắt mong chờ.
...
...
"Hack nick?" Tề Tĩnh đọc tới đây, bật ra một tiếng cười lạnh, nhướng mày nói, "Hôm đó anh ta không mở miệng trong trận chung kết, bây giờ lại nói mình bị hack nick? Anh nghĩ cái lí do vớ vẩn này ngay cả học sinh tiểu học cũng không tin."
Tề Tĩnh tiếp tục xem lướt qua. Hóa ra đêm hôm ấy, Đồng Tước Đài đã đăng một weibo rất dài để thanh minh, nói rằng mình không định tham gia trận chung kết, nhưng xui xẻo là tài khoản YY của anh ta bị hack. Vì sao hacker lại xuất hiện trong kênh thi đấu, Đồng Tước Đài giải thích rằng: "Kênh thi đấu là kênh YY được sử dụng nhiều nhất trong mấy ngày nay, xếp hàng đầu tiên, vì vậy hacker đã chọn kênh này vào treo nick để tích điểm, không có gì kỳ quái."
Các fan của Đồng Tước Đài cũng đứng ra làm chứng.
Có hai lí do:
Một là nếu Đồng Tước Đài không bị hack nick, và hắn thật sự muốn tham gia trận chung kết thì hẳn các fan đã được thông báo trước để tới cổ vũ cho hắn mới đúng. Trên thực tế, trong nhóm fan chỉ nhận được thông báo rằng Đồng Tước Đài sẽ không xuất hiện trong trận chung kết, còn khuyên fan hâm mộ "không nên tới nghe".
Hai là nếu Đồng Tước Đài không bị hack nick và quyết định tham gia trận chung kết, hắn cần quái gì phải kéo một kẻ không nổi tiếng như Chẳng hỏi ngày về chết chung mà bỏ qua tất cả các cuộc thi và vai diễn sau đó? Cách tự sát này không hợp lí, Đồng Tước Đài đâu phải kẻ ngu. Chắc chắn là do hacker thấy mình bị kéo lên mic nên chột dạ, không dám lên tiếng.
Hợp lí quá.
Tề Tĩnh cũng thấy Đồng Tước Đài hy sinh quá lớn khiến anh hơi nghi, nhưng cái cơ "hack nick" này còn khiến mọi chuyện trở nên logic một cách kỳ quặc.
Đồng Tước Đài sĩ diện, yêu danh lợi, trước đây hắn đã từng giở mọi thủ đoạn để giành vai, hiện tại làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, chỉ vì muốn cùng chết với anh? Đây là điều duy nhất Tề Tĩnh không hiểu, trừ phi lòng hận thù của hắn đối với anh đã vượt qua cả tiền thưởng và danh dự.
"Tiêu Tiêu, em còn nằm vùng trong nhóm fan Đồng Tước Đài không? Lúc hắn nói không tham gia trận chung kết có giải thích lí do không?"
"Có." Ninh Tiêu Tiêu yên lặng nhìn anh, "Bởi vì hắn không muốn thấy anh và "Bún qua cầu mà hắn đã từng yêu thương sâu sắc" liếc mắt đưa tình với nhau."
Vừa nghe đã biết là lí do giả.
"Tuy rằng lí do không đáng tin, nhưng dám nói vậy đủ chứng tỏ da mặt của đại thần quả thật rất dày." Tề Tĩnh càng ngày càng kính nể diễn xuất giả tạo của Đồng Tước Đài. Nghe tới đây, anh hoàn toàn có thể chắc chắn Đồng Tước Đài có lí do khác khi từ bỏ cuộc thi.
Lúc này, Ninh Tiêu Tiêu thần bí gian manh nhướng mi chớp mắt với anh: "Trên weibo bị chất vấn, anh ta cũng đưa ra lí do này. Vừa đăng lên đã bị Bún qua cầu phát lại."
"Ồ, Bún nói gì?" Tề Tĩnh hết sức tò mò.
CV – Bún qua cầu: Ảo tưởng sức mạnh là bệnh, cần phải trị. // @CV – Đồng Tước Đài: Ban đầu tôi không muốn tham gia trận chung kết, bởi vì tôi không muốn thấy Bún mà mình từng yêu thương sâu sắc liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác trước mặt mình. Em ấy dây dưa với Chẳng hỏi ngày về khiến tôi vô cùng đau đớn, nản lòng thoái chí, làm sao có thể thi đấu được nữa? Vì vậy, tôi bỏ trận chung kết, người xuất hiện ngày đó không phải tôi.
"Phụt..."
Đọc đến đây, Tề Tĩnh đập bàn – Bún chém giỏi lắm!
"Đàn anh, đàn anh." Ninh Tiêu Tiêu xua tay muốn anh bình tĩnh lại: "Chỉ có vậy vẫn chưa tính là chuyện kinh khủng nhất."
"Hả?" Chẳng lẽ vẫn còn có chuyện kinh khủng hơn?
"Quan trọng là sau khi bị Bún qua cầu chém một đao, fan cuồng của Đồng Tước Đài – Đại Kiều đã ra mặt chửi Bún." Ninh Tiêu Tiêu bật mode hóng hớt, hoàn toàn quên mất hôm nay mình tới để tạ tội, kể tới đoạn đặc sắc quả thật hận không thể rút quạt gấp ra phe phẩy.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Ha ha, có bản lĩnh thì tìm một nam thần giỏi hơn Đồng Tước đại nhân mà che chở cho anh nhé? Tìm thử đi, xem tìm được ai. Không tìm được thì hãy xem chị em bọn tôi tới giết chết anh, khiến anh hối hận cũng không kịp! // @CV – Bún qua cầu: Ảo tượng sức mạnh là bệnh, cần phải trị.
Tề Tĩnh nhớ rất rõ cô bạn Đại Kiều này, hội trưởng nhóm fan, tự nhận là chính cung nương nương đứng đầu hậu cung khổng lồ của hoàng đế, trung thành tận tâm với Đồng Tước Đài. Cho dù Bún qua cầu là CP chính thức trước đây của hắn, một khi đã nói ra những lời kéo hận thù, bọn họ sẽ cắn ngược lại không tha.
Nhưng mà hẳn là Bún qua cầu sẽ không quan tâm tới mấy chuyện này.
"Chắc Bún không đáp lại đâu ha?" Tề Tĩnh không dám nhìn bình luận phía dưới, chắc chắn là màn chiến tranh nước bọt kịch liệt giữa Cháo và fan Tước, sau đó đảng Đài Bún sẽ ôm đầu khóc hu hu... Giới võng phối cực kì hỗn loạn.
"Quả thật anh ấy không trả lời." Lúc này Ninh Tiêu Tiêu hưng phấn như uống máu gà, "Nhưng có một người khác trả lời."
CV – Khoái mã khinh cầu: Các cô thấy tôi có được không? //@Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Ha ha, có bản lĩnh thì tìm một nam thần giỏi hơn Đồng Tước đại nhân mà che chở cho anh nhé? Tìm thử đi, xem tìm được ai. Không tìm được thì hãy xem chị em bọn tôi tới giết chết anh, khiến anh hối hận cũng không kịp! // @CV – Bún qua cầu: Ảo tượng sức mạnh là bệnh, cần phải trị.
Tề Tĩnh giật mình, đôi đũa trong tay "lạch cạch" rơi xuống mặt bàn, há hốc miệng, trợn tròn mắt.
"Lão ngũ", anh...
Anh ngại giới võng phối còn chưa đủ loạn đúng không?
Chú thích:
(1) OUT: lạc hậu, lỗi thời
Một giây tiếp theo, cô phát ra tiếng thét chói tai, bất cẩn run tay một cái, ấn nhầm vào nút ngắt điện thoại trên màn hình.
Tề Tĩnh cười tươi, nằm trên ngực Thẩm Nhạn, gọi điện thoại lại cho cô lần nữa.
Lần này, anh không đợi Ninh Tiêu Tiêu kịp nói gì đã cười híp mắt, mở miệng ra chỉ thị: "Một tiếng nữa, gặp nhau ở nhà hàng đồ chay dưỡng sinh lần trước. Em mời!"
Đương nhiên trọng âm nhấn vào hai từ cuối cùng.
Nói xong, trong tiếng thét chói tai của Ninh Tiêu Tiêu, anh vừa cười vừa dứt khoát cúp máy.
Anh buông lỏng tay, tùy tiện vứt điện thoại di động bên gối đầu, ngay cả nhổm người dậy cất cũng lười.
Bàn tay anh vừa trống trơn đã bị một bàn tay khác vươn từ phía sau tới cầm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Ngón tay cái của người phía sau dịu dàng vuốt ve bàn tay anh, ngón út của anh lại nghịch ngợm cong lên, quấn lấy đối phương chơi đùa một lát, thân mật bám dính vào nhau như trẻ con.
"Nhột quá!"
Tề Tĩnh cười rộ, nghiêng đầu sang, hôn người kia "chụt" một phát.
Hắn không lên tiếng, cúi đầu xuống, chóp mũi có thể chạm vào chỗ lõm bên tai anh, nhắm chặt hai mắt, một lòng một dạ hít lấy mùi vị vương vấn trên người anh. Mái tóc hắn ẩm ướt vì mồ hôi còn chưa kịp lau khô, dính thành từng chùm tóc cứng đơ chọc vào da rất ngứa ngáy. Tề Tĩnh cười, rụt rụt vai. Người đàn ông phía sau đột nhiên xiết chặt hai tay, kéo anh ôm sát vào trong ngực, đầu hắn ở phía sau lưng anh chậm rãi dời xuống.
Một nụ hôn dịu dàng rơi vào cổ anh, sau đó đến cái thứ hai, thứ ba... từng nụ hôn như mưa trải một đường trên lưng anh xuống dưới.
Đây đã không còn là vấn đề nhột hay ngứa nữa rồi.
"Ưm..." Tề Tĩnh cúi đầu thở hổn hển một tiếng, không biết phải làm gì, bất giác úp mặt vào gối, ngón tay quờ quạng một hồi mới sờ được một góc gối, vô thức túm chặt.
Động tác của bọn họ khiến cho tấm chăn lông đang đắp trên người hơi trượt xuống. Hoàng hôn tháng mười hai, không khí lạnh lẽo tràn vào, Tề Tĩnh cuộn tròn người lại, đầu gối giật giật, cẳng chân cong về phía sau, ngón chân rúc trong chân lục lọi mãi mới tìm được chân của Thẩm Nhạn, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái như cầu xin.
"Em vừa lạnh vừa đói."
Tề Tĩnh vừa thở gấp khàn khàn, vừa cười nói, giả vờ làm ăn mày nhỏ đáng thương.
Lạnh là giả, nhưng đói là thật. Thật ra, từ lúc xuống máy bay tới giờ, anh chưa ăn gì cả, hiện tại đã đến giờ nhà nhà ăn cơm, dưới lầu còn có mùi thức ăn nóng hổi tràn lên trên, làm sao có thể không đói chứ?
"Đều tại anh coi em thành bữa trưa nên em mới kịp không ăn trưa." Anh cố ý nói, mặc dù sau khi hai người từ sân bay về nhà, người không chịu cất hành lí mà vứt bừa trên đất là anh, chủ động cởi cà vạt, tháo cúc áo, lăn lên giường cũng là anh. Đương nhiên, nếu đối phương không có ý tưởng giống anh thì cũng không tới mức đến giờ còn chưa rời khỏi giường.
"Xin lỗi." Môi hắn vẫn nhẹ nhàng dán trên lưng Tề Tĩnh nên lời nói ra không quá rõ ràng, từng từ từng chữ cất lên đều thổi một hơi thở ấm áp, nóng hổi lên da anh.
Cho nên mới nói, anh không thấy lạnh.
Tề Tĩnh vùi mặt vào gối, tâm tình sung sướng tột cùng, nhắm lại lại khẽ cười: "Ý em là muốn chúng mình đứng lên chuẩn bị một chút, lát nữa ra ngoài ăn cơm, cho con nhóc Tiêu Tiêu kia mời khách."
Nghĩa bóng là "Hiện tại chưa đến giờ ăn cơm, chẳng thà cứ nằm thêm một lúc".
"Ừ."
Thẩm Nhạn nhỏ giọng đáp. Hắn vươn tay kéo chăn về, quấn hai người vào trong, cũng không định rời giường ngay lập tức.
Ánh sáng buổi chiều tà đã tới ranh giới, lớp nền mờ nhạt phủ trên mặt tường bắt đầu ngả sang màu tối, trong phòng u ám, vài ba ánh đèn đường bên ngoài lấp lánh khiến khung cửa thủy tinh như được dán lên vài ngôi sao nhỏ, tia sáng yếu ớt mà chứa đựng cả một cõi bình yên.
Sàn nhà phòng ngủ còn hơi phiếm hồng, vài món quần áo của họ vương vãi trên sàn, ánh chiều tà chiếu lên vải vóc, cứ như ngâm vào một chậu nước màu pha loãng.
"Trời tối rồi..." Tề Tĩnh gối đầu trên cánh tay Thẩm Nhạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhạt.
"Muốn tắm không?" Thẩm Nhạn cúi đầu hỏi anh.
Nhất định phải tắm chứ. Mấy tiếng trước đổ mồ hôi toàn thân, tuy rằng bây giờ đã khô, nhưng vẫn thấy được vị mặn trên cơ thể. Trước khi ngủ, họ chỉ xử lí qua loa, dùng giấy lau chỗ bị dơ bên dưới, thay quần lót sạch, còn những cái khác thì không kịp làm gì.
Nhưng mà...
"Em muốn tắm lắm mà không dậy nổi." Tề Tĩnh cọ cọ trên tay hắn, lười biếng cười nói, "Eo rất mỏi, anh xoa xoa cho em có được không?"
Lúc Ngày Về nhỏ nhõng nhẹo cầu ôm ấp cũng dùng tiếng kêu "meo meo" nũng nịu như thế này.
Ngày Về lớn học được ngôn ngữ của Ngày Về nhỏ từ khi nào, Thẩm Nhạn không biết, nhưng hắn cũng trở nên hết cách trước cái này.
Thẩm Nhạn cười khẽ, hai tay chậm rãi ôm lấy eo Tề Tĩnh, ngón cái ấn mạnh vào hông anh, ấn từng điểm từng điểm dọc theo đường viền cột sống từng thẳng lưng đi lên. Hắn dùng sức lực vừa vặn, không nhẹ cũng không nặng. Tề Tĩnh sung sướng, không nhịn được tiếng thỏa mãn gợi cảm, bất giác duỗi thẳng người. Tay Thẩm Nhạn đè lên xương bả vai của anh, vòng qua chỗ giao giữa gáy và vai, dịu dàng bóp vai cho anh.
Tề Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thở gấp, hưởng thụ ưu đãi này.
Nếu đám mèo trong bệnh viện ngày nào cũng được mát xa thế này, nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm vật xuống, đuôi vẫy vẫy trên mặt bàn. Đáng tiếc là anh không có đuôi, không thể quấn lấy người kia, cọ tới cọ lui biểu thị sự sung sướng này.
"Thoải mái không?"
"Thoải mái..." Thoải mái tới mức hoàn toàn không muốn nhúc nhích, phải làm sao đây?
Thẩm Nhạn nghe vậy thì mỉm cười, tiến gần tới hôn một cái lên tóc anh, hai tay tiếp tục lưu luyến từ trên lưng trượt dần xuống, chú trọng giúp anh mát xa vùng eo.
Tề Tĩnh bị hắn đè xuống như vậy, da thịt ma sát với chăn đệm ấm áp giữa mùa đông, không khỏi hơi động tình.
Giờ khắc mờ ám này thích hợp làm chuyện mờ ám nhất.
Hai tay anh bỗng nhiên vươn về phía sau, nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Nhạn đang xoa bóp trên eo, dẫn nó chậm rãi dời xuống phía dưới. Qua eo, đầu ngón tay đụng vào quần lót, anh không dừng lại, kéo tay hắn tiếp tục chậm rãi tìm được lớp vải bông ấm áp kia, vén nó lên, để đôi tay hắn âm thầm luôn vào.
"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn thở hổn hển, tay cứng đờ, không tiếp tục xâm nhập vào bên trong.
Tề Tĩnh đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng có thể nghe được tiếng thở một sâu một cạn của hắn, hơi thở rối loạn như đang nhẫn nại điều gì đó.
Đương nhiên là anh biết hắn đang nhịn cái gì. Tề Tĩnh vừa cười vừa lười biếng xoay người lại, ngón tay nhẹ nhàng gảy yết hầu của đối phương, giọng khàn khàn hỏi: "Không muốn sao?"
Không phải là không muốn. Thẩm Nhạn yên lặng rút tay về, ôm lấy người, đồng thời thở dài một hơi: "Chẳng phải em nói một tiếng nữa ra ngoài ăn cơm à?"
"Một giờ còn không đủ?" Thật ra nếu muốn đi gặp Ninh Tiêu Tiêu, trong một tiếng phải trừ thời gian tắm rửa, mặc quần áo, thời gian đi lại... cũng không dư nhiều. Tề Tĩnh hiểu rõ, nhưng chỉ cảm thấy tiếc nuối, với lại anh cũng muốn trêu chọc người đàn ông này mà thôi. Anh híp mắt tựa trên vai Thẩm Nhạn, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh luôn dính trên mặt đối phương từ đầu tới cuối, cố ý hiểu lầm chuyện không đủ thời gian thành cái khác. "Hóa ra anh tham lam tới vậy, một giờ còn thấy thiếu? Hử? Ba ba mèo?"
Thẩm Nhạn lẳng lặng nhìn anh một lúc lây, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng vén tóc bên tai anh, sau đó dán lên tai anh nói một câu.
"Hẳn là em nên gọi... A Nhạn?"
Tề Tĩnh giật mình, mặt lập tức nóng bừng.
A Nhạn.
Sau khi trở về, anh cũng chỉ gọi tên này một lần, còn là lúc ở dưới thân hắn rên rỉ, thở dốc, mơ màng gọi ra.
Kết quả là... đến giờ vẫn mệt không dậy nổi.
Mặt anh nóng rần lên, không nhịn được vùi vào trước ngực hắn, không chịu ngẩng đầu. Hai tay anh vòng dưới nách Thẩm Nhạn, ôm chặt hắn không lên tiếng, lát sau mới buồn bực nói ra một lí do vớ vản: "... Gọi nhiều quá sẽ mất đi ý nghĩa."
Thẩm Nhạn cảm thấy cái tai bên môi mình nóng bừng lên, hiểu ý cười. Chắc chính bản thân anh cũng không biết, khi anh thẹn thừng, tai cũng đỏ theo mặt, đồng thời còn tản ra hương vị vô cùng cuốn hút, tuy rằng không phải đồ ăn nhưng vẫn khiến hắn khao khát được cắn nhẹ một cái.
Mà hắn thật sự làm như vậy.
"Ưm..." Tề Tĩnh bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"A Tĩnh." Hắn cắn, xong, chậm rãi dịu dàng hôn lên dấu răng như bù đắp, thở dài cười cười: "Dậy đi nào."
Một giờ đồng hồ, vĩnh viễn không đủ.
Một giờ chắc chắn thiếu.
Đối với Ninh Tiêu Tiêu đang đau khổ tự hỏi phải dùng gương mặt và tư thế gì để đi gặp đàn anh mà nói, một giờ là cực kỳ thiếu.
Nhưng cái gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, vì vậy cô đành bi tráng đạp gót giày, cồm cộp cồm cộp lao tới pháp trường. Trước pháp trường, cô không dùng tư thế ngồi mà là quỳ xuống, chắp hai tay hành lễ, cúi đầu không dám nhúc nhích, tư thể vươn cổ ra chờ chém... Bộ dạng tiêu chuẩn của con dê núi chờ bị làm thịt.
Tề Tĩnh ngồi đối diện, mỉm cười lịch thiệp: "Nào, chọn một cách chết em thích đi."
Cô lặng lẽ ngẩng đầu, lén lút âm thầm liếc nhìn đàn anh, sau đó mời liếc nhìn bả người mà đàn anh của cô đang dựa vào vai.
Rõ ràng hai người này vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, lại liên tưởng tới những gì cô nghe được trong điện thoại... cô nuốt nước bọt.
"... Bị moe chết được không..."
"Không có lựa chọn như vậy."
Tề Tĩnh nhướng mày, híp mắt nhéo miếng thịt trên má cô, chọc cho cô gào khóc kêu oai oái, đau khổ xin tha mạng. Còn Thẩm Nhạn chỉ im lặng, bình tĩnh gắp thức ăn vào bát anh, gắp rau gắp thịt.
Động tác của Thẩm Nhạn không khác lần trước gặp hắn, vẫn dịu dàng, khiêm tốn, lễ độ, không thay đổi gì dẫu cho thân phận của hắn đã thay đổi. Cách hắn đối xử với Tề Tĩnh cũng vậy, à không, phải nói là hắn đối xử với Tề Tĩnh càng gần gũi hơn, có cảm giác thân mật, gần gũi trong đời sống sinh hoạt hằng ngày, ngay cả lọ gia vị cũng chu đáo đưa cho anh.
Cưng chiều.
Trong lòng Ninh Tiêu Tiêu bỗng nhiên bật ra hai từ này mấy chục lần, cảm xúc dâng trào.
Hóa ra "bạn cùng phòng" của Ba ba mèo chính là đàn anh của mình!
Hóa ra người Ba ba mèo tỏ tình cũng chính là đàn anh của mình!
Hóa ra Ba ba mèo và đàn anh đã trở thành một đôi!
Sau khi học thuộc công thức "Bác sĩ Thẩm = Ba ba mèo", cô có cảm giác xúc động muốn quay về quá khứ tóm cổ mình mấy tháng trước mà lắc lắc. Khi đó, cô vẫn là fan của Đồng Tước Đài đại thần, còn khen bạn trai cũ của Tề Tĩnh, còn cảm thấy vị bạn trai hiện tại này không xứng với anh...
"Đàn anh..." Cô yên lặng nhớ lại toàn bộ lịch sử đen tối trong lòng mình, nhịn không được bật ra tiếng rầu rĩ, chủ động đưa mặt sang cho Tề Tĩnh nhéo. "Đàn anh, anh nhéo đi! Nhéo mạnh vào!"
Tề Tĩnh rất vui vẻ nhéo thêm vài cái.
Ninh Tiêu Tiêu xoa xoa hai má bị nhéo hồng, ngượng ngùng cười với Thẩm Nhạn, đổi trọng tâm câu chuyện: "Hóa ra hai người quen nhau trên mạng qua "Cạm bẫy"..."
Thẩm Nhạn nghe vậy, hơi dừng lại, sau đó rũ mắt nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Người ngoài nhìn vào danh sách CAST chỉ thấy hắn phối một vai quần chúng, không ai biết lúc đó hắn từng thay thế đại thần tới phối kịch cùng Tề Tĩnh... Chuyện này không được công khai, sợ rằng sẽ kéo thêm phiền phức cho Tề Tĩnh và tổ kịch, vì vậy thà không nói ra.
Nhưng Tề Tĩnh nhíu mày: "Hả, sao em biết được? Hình như anh chưa từng nhắc tới "Cạm bẫy" mà?"
Ninh Tiêu Tiêu tỏ vẻ "đàn anh out(1) rồi", quệt miệng nhỏ mắng: "... Hai ngày nay anh không xem tin đồn trên diễn đàn sao? Anh có biết chuyện anh và Ba ba mèo cùng tổ kịch "Cạm bẫy" đã gây huyên náo, khiến diễn đàn sôi sùng sục tới cỡ nào không?"
"Anh không biết." Chẳng có gì đáng để quan tâm, Tề Tĩnh cười nói: "Hai ngày nay bận quá, vừa thi đấu vừa phái đến CCTV, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng đủ... Vậy thì sao, họ nói cái gì?"
"Ở đây nè!"
Ninh Tiêu Tiêu đã chuẩn bị trước, vội vàng giở cái tablet mà mình mang theo, còn tri kỷ giúp Tề Tĩnh mở sẵn bài post cho họ đọc.
Ban đầu, cuộc thảo luận tập trung ở trong topic riêng của "Tru thiên lệnh".
Mọi chuyện dần trở nên sục sôi hơn là lúc Thẩm Nhạn để lộ ID thật.
Lầu 4194:
Nhạn Bắc Hướng!! ID thật sự của Ba ba mèo là Nhạn Bắc Hướng!!
Nhưng mà Nhạn Bắc Hướng là ai... _(:з" ∠)_
Tôi không hề biết người này, chẳng lẽ thật sự không nổi tiếng sao?? Đây quả là cú tát mạnh vào mặt một số người tự xưng là "đại thần" trong giới võng phối... Cả anh bạn "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi" cũng vậy (tên dài quá OTZ)... Tôi chưa từng nghe tên người này, trừ phi anh ta cũng là acc clone.
Lầu 4195:
A a a a a sốc quá!! Vừa lên diễn đàn tìm từ khóa "Nhạn Bắc Hướng", các cô có biết tôi phát hiện ra điều gì không??
Là "Cạm bẫy" đó!! Anh ấy tham gia kỳ một "Cạm bẫy"!! Σ(っ °Д °)っ
Mặc dù chỉ là vai ông nội, nhưng... nhưng... Anh ấy và Chẳng hỏi ngày về cùng có tên trong danh sách CAST của "Cạm bẫy", chẳng lẽ mọi người không nghĩ rằng đây là nguyên liệu đáng được khai quật sao?
Lầu 4196:
Σ(っ °Д °)っ"Cạm bẫy" ư? Là kịch hiện đại xã hội đen mà Đồng Tước Đài và Chẳng hỏi ngày về phối vai chính ấy hả?
Lầu 4197:
Trả lời lầu trên, đúng vậy (nhưng Chẳng hỏi ngày về đã rời khỏi tổ kịch)
Và nắm móng bạn 4195, tôi cũng tìm từ khóa Nhạn Bắc Hướng.
Tôi phát hiện ngoài "Cạm bẫy", ID này thường tham gia mấy kịch ngắn và kịch ít nổi tiếng, đều nhận vai ông nội, chú, bác, vai quần chúng, không khác kiểu vai "Tiêu Sơn lão tẩu" cho lắm... Thật tầm thường OTZ (có những kịch ít người nghe nên xem ra Ba ba mèo không kén staff và cast)
Nhưng kịch xuất hiện cùng Chẳng hỏi ngày về chỉ có duy nhất "Cạm bẫy" mà thôi!! Không biết lần đầu tiên đối kịch của họ có phải ám chỉ kịch này không?
Thật ra tôi rất ghét thái độ phối kịch của Đồng Tước Đài. Tôi thấy anh ta phối vai nào cũng bị OOC, nhưng đám fan cuồng của anh ta luôn kêu anh ta phối rất hay, nên tôi chưa từng nghe "Cạm bẫy"... Các bạn nào nghe rồi có thể review cho tôi biết có cảnh đối kịch của Ba ba mèo và Chẳng hỏi ngày về không?
Lầu 4198:
Trong "Cạm bẫy" không có cảnh đối kịch của ông nội công và thụ đâu...
Ông nội công lên sàn chẳng nói được mấy câu, thời lượng còn chưa tới ba mươi giây... (nhưng mà thật sự diễn rất tốt, nếu mọi người rảnh rỗi có thể nghe thử ^^). Hơn nữa, vai ông nội chỉ xuất hiện trong hồi ức của công, còn trong mạch truyện chính thì ông đã qua đời từ lâu, đương nhiên không có phần đối kịch.
Lẽ nào họ từng hợp tác trước cả "Cạm bẫy"? Không thể nào, tôi đã tìm ID "Nhạn Bắc Hướng" ở rất nhiều nơi, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy kịch này, không có kịch nào có Chẳng hỏi ngày về...
Lầu 4199:
(* 艹 "*) Người đâu, cứu mạng... tôi chỉ muốn nói, nghe xong lời dạo đầu trong trận chung kết của họ, quả thật suýt sâu răng (không hiểu sao lại nhiều đường đến vậy!!)
Lầu 4200:
(* 艹 "*) Giống lầu trên, chúng ta xếp hàng sâu răng đi~
Một tiếng "A Nhạn" của Chẳng hỏi ngày về bắn trúng tim tôi, vốn tôi chỉ thích cách anh ấy thẳng thắn vả mặt đại thần, chất giọng cũng thuộc kiểu tôi thích, nhưng bây giờ tôi càng ngày càng thích bản thân anh ấy rồi, làm sao đây...
Lầu 4201:
(* 艹 "*) Tôi rất thích Ba ba mèo, thực lực quá mạnh!
Hơn nữa, cách sống của anh ấy vừa giản dị vừa khiêm tốn (chí ít là bây giờ có vẻ vậy)!
Hóa ra anh ấy từng góp mặt trong vở kịch nổi tiếng như "Cạm bẫy"... Nhưng vì kịch đó quá nổi, đội hình sao kim lấp lánh trong dàn cast sẽ thu hút hết sự chú ý của mọi người, che lấp vai quần chúng. Cho dù chuẩn bị chú ý tới anh ấy, cũng sẽ tiếp tục mời anh ấy phối vai ông nội, ai mà ngờ được giọng thanh niên của anh ấy còn hay hơn~~
Mặt khác, giờ tôi rất muốn biết người anh ấy tỏ tình có phải người trong giới võng phối hay không?? (Hu hu hu nếu như đó chính là Chẳng hỏi ngày về thì tôi sẽ rú lên!)
Lầu 4202:
...Tôi...
Vừa nghe xong cuộc thi Phương Di Thanh và Bạch Kha... Trái tim thủy tinh trong lòng đã tan nát thành cặn bã... _(:з" ∠)_
Không thể không nói, câu tổng kết của thầy Viên rất sâu sắc... Chất giọng CP của họ thật quá kinh khủng! Vừa phối hợp hoàn hảo vừa có sức bật! Nếu như họ chính thức làm CP một lần... (hu hu hu hu xin hãy để tôi ảo tưởng một chút đi)
...
...
Nội dung thảo luận về "Cạm bẫy" quá nhiều, để phân biệt giữa "Tru thiên lệnh" và "Cạm bẫy", một số người đã đổi trận địa sang post kịch kỳ một "Cạm bẫy", bắt đầu tiếp tục nối đuôi nhau đẩy bài post lên top.
Trong giới võng phối, số người thích nghe cuộc thi casting như "Tru thiên lệnh" thật ra chỉ chiếm ba, bốn phần, bởi vì chỉ có đảng nguyên tác và fan game mới nhiệt tình phấn khởi tới nghe, còn lại đa phần đều tới mua vui, ủng hộ bỏ phiếu cho CV mình yêu thích. Thực chất, rất ít người nghe toàn bộ cuộc thi từ đầu đến cuối, cũng rất ít người biết chuyện xảy ra giữa Đồng Tước Đài, Chẳng hỏi ngày về và Nhạn Bắc Hướng.
Cho nên khi người ngoài dũng mãnh tràn vào post kịch, khiến cách fan kịch chưa từng nghe cuộc thi casting sợ tới ngây người.
Trong post kịch kỳ một "Cạm bẫy".
Lầu 3811:
Ngất... Chuyện gì xảy ra thế này?? Bên trên đang thảo luận cái gì? Sao lại bàn về một vai quần chúng??
Kỳ hai mà Đồng Tước Tước phối vai chính đâu? Chờ lâu lắm rồi... Mau phát hành đi... ┭┮﹏┭┮
Lầu 3812:
Fan Chẳng hỏi ngày về lại muốn bày trò gì đây? Tổ chức thành đoàn thể tới spam post kịch à? Có thấy phiền hay không?
Nhạn Bắc Hướng là ai... À, chẳng phải chỉ là người phối vai ông nội công thôi sao, chỉ là vai quần chúng? Hóa ra mấy người thích Chẳng hỏi ngày về và một vai quần chúng? Ha ha, tiêu chuẩn quá "cao" rồi đấy.
Không sao, anh ta chỉ xứng tìm CP như vậy thôi, đại thần xứng với một tiểu thụ nổi tiếng hơn ~╮(╯▽╰)╭
Lầu 3813:
Rốt cuộc cuộc thi "Tru thiên lệnh" là cái gì? Ngày nào cũng thấy topic đó được dán trên đầu, nhưng tôi không thích nghe. Có ai giải thích một chút được không, liên quan gì tới "Cạm bẫy"?
Lầu 3814:
Lầu trên, "Tru thiên lệnh" là tiểu thuyết cổ trang cung đình, võ hiệp, vừa xuất bản đã nổi tiếng, sau đó được trao quyền chế tác game, cuộc thi này chính là cuộc thi casting lồng tiếng cho nhân vật trong game.
Trong dàn cast của "Cạm bẫy" có mấy người cũng tham gia, nên tới đây thảo luận thôi.
P.S. Hai người phối vai chính chẳng thắng được vai nào, nhưng một CV phối vai quần chúng lại lấy được hai giải quán quân, thật sự là thói đời khó lường ~╮(╯▽╰)╭
Lầu 3815:
Ha ha, lầu trên quái dị muốn khoe khoang trí thông minh của mình sao?
Năng lực của CV với phối vai chính có liên quan gì với nhau?
Ai bảo phối vai quần chúng là không tài giỏi??
Hơn nữa, đứng dùng câu "Hai người phối vai chính chẳng thắng được vai nào" để đánh đồng Đồng Tước Đài và Chẳng hỏi ngày về.
Ngày về thua giải nhưng anh ấy là song á quân đường đường chính chính. Đoạt được hai giải á quân tức là gì, tôi nghĩ tôi không cần nói rõ chứ hả?)Tại sao phải dùng từ "đường đường chính chính", mời xem giải thích bên dưới)
Trong vòng loại, Đồng Tước Đài bắt chước cách biểu diễn của Chẳng hỏi ngày về, các cô quên chuyện này rồi sao? Khả năng mất trí nhớ có chọn lọc đã đạt cấp cao nhất rồi hả?
Trong trận chung kết, Đồng Tước Đài quyết tâm ngậm miệng kéo Ngày Về cùng chết, sau đó lại tùy tiện ném một câu giải thích "Tôi bị hack nick", chưa từng có ai nhắc đến chuyện này hả? Khả năng tự lừa người dối mình cũng đạt cấp cao nhất rồi.
Không nói nữa, tôi mỏi mắt mong chờ.
...
...
"Hack nick?" Tề Tĩnh đọc tới đây, bật ra một tiếng cười lạnh, nhướng mày nói, "Hôm đó anh ta không mở miệng trong trận chung kết, bây giờ lại nói mình bị hack nick? Anh nghĩ cái lí do vớ vẩn này ngay cả học sinh tiểu học cũng không tin."
Tề Tĩnh tiếp tục xem lướt qua. Hóa ra đêm hôm ấy, Đồng Tước Đài đã đăng một weibo rất dài để thanh minh, nói rằng mình không định tham gia trận chung kết, nhưng xui xẻo là tài khoản YY của anh ta bị hack. Vì sao hacker lại xuất hiện trong kênh thi đấu, Đồng Tước Đài giải thích rằng: "Kênh thi đấu là kênh YY được sử dụng nhiều nhất trong mấy ngày nay, xếp hàng đầu tiên, vì vậy hacker đã chọn kênh này vào treo nick để tích điểm, không có gì kỳ quái."
Các fan của Đồng Tước Đài cũng đứng ra làm chứng.
Có hai lí do:
Một là nếu Đồng Tước Đài không bị hack nick, và hắn thật sự muốn tham gia trận chung kết thì hẳn các fan đã được thông báo trước để tới cổ vũ cho hắn mới đúng. Trên thực tế, trong nhóm fan chỉ nhận được thông báo rằng Đồng Tước Đài sẽ không xuất hiện trong trận chung kết, còn khuyên fan hâm mộ "không nên tới nghe".
Hai là nếu Đồng Tước Đài không bị hack nick và quyết định tham gia trận chung kết, hắn cần quái gì phải kéo một kẻ không nổi tiếng như Chẳng hỏi ngày về chết chung mà bỏ qua tất cả các cuộc thi và vai diễn sau đó? Cách tự sát này không hợp lí, Đồng Tước Đài đâu phải kẻ ngu. Chắc chắn là do hacker thấy mình bị kéo lên mic nên chột dạ, không dám lên tiếng.
Hợp lí quá.
Tề Tĩnh cũng thấy Đồng Tước Đài hy sinh quá lớn khiến anh hơi nghi, nhưng cái cơ "hack nick" này còn khiến mọi chuyện trở nên logic một cách kỳ quặc.
Đồng Tước Đài sĩ diện, yêu danh lợi, trước đây hắn đã từng giở mọi thủ đoạn để giành vai, hiện tại làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, chỉ vì muốn cùng chết với anh? Đây là điều duy nhất Tề Tĩnh không hiểu, trừ phi lòng hận thù của hắn đối với anh đã vượt qua cả tiền thưởng và danh dự.
"Tiêu Tiêu, em còn nằm vùng trong nhóm fan Đồng Tước Đài không? Lúc hắn nói không tham gia trận chung kết có giải thích lí do không?"
"Có." Ninh Tiêu Tiêu yên lặng nhìn anh, "Bởi vì hắn không muốn thấy anh và "Bún qua cầu mà hắn đã từng yêu thương sâu sắc" liếc mắt đưa tình với nhau."
Vừa nghe đã biết là lí do giả.
"Tuy rằng lí do không đáng tin, nhưng dám nói vậy đủ chứng tỏ da mặt của đại thần quả thật rất dày." Tề Tĩnh càng ngày càng kính nể diễn xuất giả tạo của Đồng Tước Đài. Nghe tới đây, anh hoàn toàn có thể chắc chắn Đồng Tước Đài có lí do khác khi từ bỏ cuộc thi.
Lúc này, Ninh Tiêu Tiêu thần bí gian manh nhướng mi chớp mắt với anh: "Trên weibo bị chất vấn, anh ta cũng đưa ra lí do này. Vừa đăng lên đã bị Bún qua cầu phát lại."
"Ồ, Bún nói gì?" Tề Tĩnh hết sức tò mò.
CV – Bún qua cầu: Ảo tưởng sức mạnh là bệnh, cần phải trị. // @CV – Đồng Tước Đài: Ban đầu tôi không muốn tham gia trận chung kết, bởi vì tôi không muốn thấy Bún mà mình từng yêu thương sâu sắc liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác trước mặt mình. Em ấy dây dưa với Chẳng hỏi ngày về khiến tôi vô cùng đau đớn, nản lòng thoái chí, làm sao có thể thi đấu được nữa? Vì vậy, tôi bỏ trận chung kết, người xuất hiện ngày đó không phải tôi.
"Phụt..."
Đọc đến đây, Tề Tĩnh đập bàn – Bún chém giỏi lắm!
"Đàn anh, đàn anh." Ninh Tiêu Tiêu xua tay muốn anh bình tĩnh lại: "Chỉ có vậy vẫn chưa tính là chuyện kinh khủng nhất."
"Hả?" Chẳng lẽ vẫn còn có chuyện kinh khủng hơn?
"Quan trọng là sau khi bị Bún qua cầu chém một đao, fan cuồng của Đồng Tước Đài – Đại Kiều đã ra mặt chửi Bún." Ninh Tiêu Tiêu bật mode hóng hớt, hoàn toàn quên mất hôm nay mình tới để tạ tội, kể tới đoạn đặc sắc quả thật hận không thể rút quạt gấp ra phe phẩy.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Ha ha, có bản lĩnh thì tìm một nam thần giỏi hơn Đồng Tước đại nhân mà che chở cho anh nhé? Tìm thử đi, xem tìm được ai. Không tìm được thì hãy xem chị em bọn tôi tới giết chết anh, khiến anh hối hận cũng không kịp! // @CV – Bún qua cầu: Ảo tượng sức mạnh là bệnh, cần phải trị.
Tề Tĩnh nhớ rất rõ cô bạn Đại Kiều này, hội trưởng nhóm fan, tự nhận là chính cung nương nương đứng đầu hậu cung khổng lồ của hoàng đế, trung thành tận tâm với Đồng Tước Đài. Cho dù Bún qua cầu là CP chính thức trước đây của hắn, một khi đã nói ra những lời kéo hận thù, bọn họ sẽ cắn ngược lại không tha.
Nhưng mà hẳn là Bún qua cầu sẽ không quan tâm tới mấy chuyện này.
"Chắc Bún không đáp lại đâu ha?" Tề Tĩnh không dám nhìn bình luận phía dưới, chắc chắn là màn chiến tranh nước bọt kịch liệt giữa Cháo và fan Tước, sau đó đảng Đài Bún sẽ ôm đầu khóc hu hu... Giới võng phối cực kì hỗn loạn.
"Quả thật anh ấy không trả lời." Lúc này Ninh Tiêu Tiêu hưng phấn như uống máu gà, "Nhưng có một người khác trả lời."
CV – Khoái mã khinh cầu: Các cô thấy tôi có được không? //@Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Ha ha, có bản lĩnh thì tìm một nam thần giỏi hơn Đồng Tước đại nhân mà che chở cho anh nhé? Tìm thử đi, xem tìm được ai. Không tìm được thì hãy xem chị em bọn tôi tới giết chết anh, khiến anh hối hận cũng không kịp! // @CV – Bún qua cầu: Ảo tượng sức mạnh là bệnh, cần phải trị.
Tề Tĩnh giật mình, đôi đũa trong tay "lạch cạch" rơi xuống mặt bàn, há hốc miệng, trợn tròn mắt.
"Lão ngũ", anh...
Anh ngại giới võng phối còn chưa đủ loạn đúng không?
Chú thích:
(1) OUT: lạc hậu, lỗi thời
Danh sách chương