Không ở đây và đã lâu không liên lạc.

Gia đình tan vỡ? Phản ứng đầu tiên của Ninh Tiêu Tiêu là điều này.

Nghe nói đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn có thể sẽ chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, sau khi lớn dễ sinh cảm giác không tin tưởng vào bạn đời của mình, tính cách nóng nảy, thậm chí vài người còn có khuynh hướng bạo lực gia đình – Nhìn qua nhìn lại vẫn thấy không phải người tốt lành gì.

Giữa lúc đang lo lắng bồn chồn, bỗng nhiên Thẩm Nhạn đứng phắt dậy khiến cô hoảng sợ. Không ngờ cô đụng phải chiếc đũa, va vào bát phát ra tiếng "coong", làm nó lăn lông lốc tới trước mặt Thẩm Nhạn.

Nhất thời bầu không khí đông cứng lại.

Thẩm Nhạn thấy cô rụt về phía sau, rõ ràng hắn chỉ vươn người tìm chiếc đũa, nhặt lại cho cô, nhưng bộ dạng sợ sệt của cô khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ, có chút lúng túng.

"Đũa rơi này." Một lát sau, hắn cố gắng hết sức bày vẻ tươi cười ôn hòa, dùng động tác rất nhẹ nhàng để nhặt đũa, không trực tiếp đưa tận tay cô mà chậm rãi đặt xuống bên cạnh đĩa. Từ đầu tới cuối, hắn đều duy trì một cự ly thích hợp, sẽ không để cô cảm thấy cứ sự uy hiếp nào.

"À, cảm ơn..." Vẻ nổi giận trong tưởng tượng không xuất hiện, Ninh Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, vội vã cười làm lành nói lời cảm tạ.

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Thẩm Nhạn vẫn cười, thái độ vẫn nhẹ nhàng như trước. Chỉ là nụ cười này nở trên gương mặt tái nhợt, ai nhìn vào cũng thấy rất miễn cưỡng, bao gồm cả Tề Tĩnh.

"Thẩm Nhạn". Tề Tĩnh ngồi gần vị trí ra vào, Thẩm Nhạn muốn đi ra thì anh phải đứng lên nhường đường. Nhưng anh không những không đứng lên, còn cầm lấy cổ tay Thẩm Nhạn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

"Vừa rồi bỏ đũa xuống không cẩn thận bị chạm vào nước canh, anh đi rửa tay." Thẩm Nhạn đưa ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý.

Tề Tĩnh chần chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay ra, im lặng đứng lên để hắn qua.

Thẩm Nhạn mỉm cười với anh, vừa áy náy vừa cảm kích, sau đó lễ phép nói một tiếng với Ninh Tiêu Tiêu rồi rời khỏi chỗ ngồi, biến mất nơi khúc quẹo của hành lang.

"Hình như em đã hỏi điều không nên hỏi rồi." Ninh Tiêu Tiêu đợi hắn đi xa mới chớp chớp mắt với Tề Tĩnh ngồi cách cái bàn.

Vẻ mặt Tề Tĩnh nghiêm túc, nhìn cô không nói một lời.

"Đàn anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy hắn rất kỳ quái sao?" Ninh Tiêu Tiêu hỏi nhỏ.

"Tiêu Tiêu." Tề Tĩnh cắt lời cô, tay phải để lên mặt bàn trong tư thế nắm chặt. Hiếm khi thấy anh sẵng giọng lạnh lùng như vậy. "Em còn nói nữa anh sẽ giận đấy."

Cô căn bản không hề biết. Vốn anh tưởng rằng Thẩm Nhạn tuyệt đối sẽ không chấp nhận lời mời ra ngoài ăn cơm này.

Rõ ràng hắn không quen với việc giao tiếp với người xa lạ, nhưng chỉ vì Ninh Tiêu Tiêu là bạn thân của anh, Thẩm Nhạn do dự một hồi rồi lựa chọn chấp nhận. "Có thể gặp mặt bạn em cũng tốt. Nếu được hòa nhập với bạn bè trong giới của em thì càng tốt hơn." Lúc đó hắn đã nói như vậy, trên mặt nở nụ cười lạc quan.

Ở bệnh viện, bà Bàng, y tá trưởng, đã từng nói, người không biết Thẩm Nhạn thường nghĩ hắn rất lạnh lùng.

Từ đầu Tề Tĩnh đã chẳng hề cảm thấy hắn lạnh lùng, chỉ thấy hắn kiệm lời.

Khi bức ghép hình trong tay ngày càng hoàn thiện, màu sắc bức vẽ cũng ngày càng ấm áp, mùa xuân đến càng ngày càng gần, Tề Tĩnh gấp gáp muốn chứng minh cho người khác thấy, nhưng anh lại đánh giá thấp trở ngại của hiện thực.

"Hắn là bạn trai đang chờ xét duyệt của anh, em hỏi thay anh mấy câu cũng không được sao?" Ninh Tiêu Tiêu ấm ức nói.

Khi Thẩm Nhạn trả lời câu hỏi, tuy rằng Tề Tĩnh không nói gì, nhưng sự kinh ngạc trong mắt anh khiến cô chú ý tới, vừa nhìn cũng biết đây là lần đầu anh nghe mấy chuyện này. Sau khi cân nhắc đắn đo, cô nghi rằng Tề Tĩnh bị lừa.

"Anh ấy—" Vốn đã qua xét duyệt rồi.

Đôi môi Tề Tĩnh mở được phân nửa lại mím lại, quyết định chưa cần thiết phải nói với cô những lời này, tránh chuyện phiền phức.

"Anh hoàn toàn không biết chuyện bằng cấp của hắn sao?" Cô hỏi.

"Anh không biết bởi vì anh không hỏi." Cũng không quan tâm. Tề Tĩnh chau mày, nhẹ nhàng đáp.

"Hẳn là anh cũng không biết chuyện trong nhà hắn?"

"Mấy chuyện này anh không hỏi sâu."

Vẻ mặt Ninh Tiêu Tiêu rầu rĩ, không khỏi thấp giọng khuyên nhủ: "Đàn anh, anh chẳng hỏi gì cả, cái gì cũng không biết, rốt cuộc anh hiểu người này tới đâu? Tuy rằng trước đây anh đã dùng rất nhiều mỹ từ để hình dung về hắn, nhưng tình huống của anh có thể nói là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh bị tình cảm mù quáng mê muội đầu óc rồi à? Em nghĩ... Hắn không đáng tin chút nào."

Ánh mắt Tề Tĩnh lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm: "Vì sao em lại nói anh ấy không đáng tin?"

Ninh Tiêu Tiêu bĩu môi: "Hắn còn chẳng học nổi đại học chính quy, có thể thấy được trình độ giáo dục không cao. Còn đàn anh của em tốt nghiệp đại học danh tiếng, hai người đâu có cùng một đẳng cấp, đúng không?"

Huống chi, ngay cả nói chuyện xã giao, người kia cũng không thèm nói.

Lúc này Tề Tĩnh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Đại học danh tiếng? Đại học danh tiếng có thể nói lên điều gì? Nếu nói tới bằng cấp, chẳng phải kẻ kia còn là bạn học của anh sao? Kết quả thế nào?"

Kết quả? Cũng không có kết quả tốt lành gì, chỉ có trái đắng.

Anh tự cho rằng mình có ý chí kiên cường như thép, vậy mà dưới áp lực to lớn của hiện thực vẫn bị đè bẹp cho biến dạng, gần như bị bẻ gãy, may mà đúng lúc dứt ra trước khi hoàn toàn tan vỡ.

Ấy vậy khi anh chịu đựng không nổi nữa, mới phát hiện đối phương dứt ra còn sớm hơn anh, nhanh hơn anh.

Chỉ với một mình anh, đương nhiên không chịu nổi áp lực nặng nề đến thế.

"Xin lỗi, hóa ra là cậu nghiêm túc."

Một câu cay đắng tổn thương lòng người, chẳng khác nào khi anh đang nghiêm túc cẩn thận bước từng bước, bỗng nhiên đối phương vẽ ra một dấu hiệu dừng giữa đường, bỏ lại một câu như vậy, đẩy anh trở về nơi bắt đầu, chẳng khác chi giữa mùa đông khắc nghiệt lại dội xuống chậu nước lạnh như băng.

Đau đớn tổn thương vì giá rét, lại chỉ có thể cố ra vẻ mạnh mẽ, mang vẻ mặt tươi cười mà bước đi.

Mấy năm nay, anh vẫn không thể thuyết phục chính mình bước tiếp lần nữa, cho tới tận khi Thẩm Nhạn kéo anh bước qua vạch kẻ trắng ở điểm xuất phát kia.

Ninh Tiêu Tiêu nhớ rất rõ.

Vào cái đêm Tề Tĩnh thẳng thắn nói với cô về xu hướng tình dục của mình, thẳng thắn kể lại đoạn tình cảm nghĩ lại mà kinh, hai người đã cùng nhau thức trắng đêm uống rượu giải sầu. Đêm đó, cô khóc ướt hết mười gói giấy, ngày hôm sau còn nôn hết cả mật xanh mật vàng trong phòng ngủ. Chính vì điều này, khi cô biết Tề Tĩnh yêu lần nữa, cô mới cẩn thận hơn, tỉ mỉ kiểm tra kỹ càng thay anh.

Lúc này, giữa hai hàng lông mày Tề Tĩnh toát ra vài phần đau đớn, hiển nhiên là quá khứ đang trỗi dậy.

Ninh Tiêu Tiêu ân hận đã lỡ lời, vội vã mở miệng an ủi anh: "Đàn anh, tên đó là ngoại lệ. Nói thật, anh và tên đó rất xứng đôi trên mọi phương diện, chẳng qua lúc ấy hai người còn quá trẻ, không chịu nổi dư luận xã hội. Hôm nay mọi thứ đã khác xưa, thoái mái cởi mở hơn rất nhiều, hay là bây giờ tên đó..."

"Bây giờ tên đó đã có vợ con rồi." Tề Tĩnh gằn giọng ngắt lời, mỗi câu mỗi chữ đều dứt khoát, "Được rồi, anh không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không muốn tái hợp với tên đó. Đừng nhắc tới hắn lần nữa."

Cuộc đối thoại rơi vào cục diện bế tắc.

Chỉ nghe thấy tiếng nước canh sôi sục rung động trong nồi lẩu, xung quanh tỏa ra hơi nước khuếch tán trong bầu không khí hít thở không thông, khiến người ta khó thở.

Ninh Tiêu Tiêu cúi đầu xoắn gấu váy, đôi môi mím chặt.

Tề Tĩnh tỉnh táo lại, thấy cô mang vẻ mặt ấm ức thì mềm lòng. Anh biết cô chỉ có ý tốt, vì vậy nhẹ nhàng thở dài: "Anh hiểu suy nghĩ của em. Em chỉ muốn tốt cho anh nên mới lo lắng ngược xuôi như vậy. Nhưng bất kể bằng cấp của Thẩm Nhạn thế nào, chí ít anh ấy là người vô cùng tôn trọng công việc của mình. Đây không phải là do anh nhận thấy thế mà là đúc kết từ hiện thực đã cho anh biết."

Bất kể trong quá trình cứu trợ đàn mèo hay chuyện của Ngày Về nhỏ sau này, y đức của Thẩm Nhạn quả thật không thể xoi mói, khiến anh bị thuyết phục.

Anh làm trong ngành truyền thông, đã thấy nhiều mặt trái của xã hội, thấy rất rõ.

Vậy nên anh càng hiểu rõ rằng, một người như Thẩm Nhạn rất khó có được.

"Đồng nghiệp cũng vậy, nhân viên của hội tình nguyện cứu trợ động vật cũng vậy, bọn họ đều có thể làm chứng cho điều này." Có luận điểm thì phải có luận cứ. Luận cứ của Tề Tĩnh không chỉ là cá nhân anh.

"Được rồi, cho dù nghề nghiệp bằng cấp không có vấn đề gì, nhưng bối cảnh gia đình hắn dường như còn chưa rõ ràng lắm." Ninh Tiêu Tiêu sợ anh nổi giận, chần chờ nửa ngày vẫn kiên trì với quan điểm của mình. Dù sao Tề Tĩnh đã từng vấp ngã một lần, cô mong anh có thể cẩn thận hơn một chút. "Đây không phải do em nghĩ lung tung đâu, mà thông qua rất nhiều ví dụ thực tế chứng minh. Khi cha mẹ có vấn đề, đứa trẻ sẽ sinh ra tính cách quái gở như là khuynh hướng ngược đãi,... Những chuyện này ngày nào phỏng vấn ngoài đường anh cũng có thể nghe thấy đúng không? Đàn anh à, em biết anh rất thích hắn, nhưng anh phải tìm hiểu thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ."

Thẩm Nhạn dường như cũng từng nói vậy — "Em hãy nghĩ cho thật kỹ, sau đó trả lời anh."

Hắn nói hắn sẽ kiên trì chờ, mãi chờ.

Chờ tới khi anh nói đồng ý.

"Rốt cuộc tình hình cha mẹ anh ấy ra sao, anh không biết. Bản thân anh ấy bị ảnh hưởng thế nào, anh cũng không biết." Tề Tĩnh buông lỏng nắm tay trên mặt bàn, đặt lên ghế ngồi của Thẩm Nhạn, vuốt ve bên trên như muốn níu giữ chút nhiệt độ còn chưa hoàn toàn tan biến. "Điều duy nhất anh biết là... Cho tới giờ, anh ấy vẫn luôn chăm sóc anh, thay anh sẻ chia những việc vặt trong cuộc sống. Hơn nữa, anh ấy chưa từng ép buộc anh."

Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo chút run rẩy, hết sức kiềm chế tâm trạng xao động của mình.

Mặt mũi Ninh Tiêu Tiêu trắng bệch, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Đàn anh..."

Tề Tĩnh thở dài một hơi, chắc là nhận ra mình hơi thất lễ, lắc đầu. Dù sao đàn em cũng là phụ nữ, cần phải được nhường nhịn, anh nói chuyện quá lạnh lùng cứng rắn sẽ khiến cô khó xử. Vì vậy, anh thả lỏng giọng điệu: "Anh biết em chỉ muốn tốt cho anh, cảm ơn em."

Lúc này Ninh Tiêu Tiêu mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, tuy rằng bàn tay đang xoắn gấu váy của cô vẫn không ngừng lại.

"Yên tâm đi." Tề Tĩnh nhàn nhạt nở nụ cười, "Trước khi anh dám thử bắt đầu một lần nữa, anh từng trải qua quãng thời gian giãy dụa rất dài. Nhưng anh không hối hận với quyết định này, anh tin tưởng vào nhân cách của anh ấy."

Rốt cuộc Ninh Tiêu Tiêu cũng ngừng tay, quệt miệng nói: "Được rồi, chỉ cần anh thích là được."

Cô có chút không muốn thừa nhận rằng Tề Tĩnh của hiện tại đã khá hơn hồi bị tai nạn giao thông rất nhiều. Mặc dù cô tin tưởng Tề Tĩnh có thể sẽ có những lựa chọn tốt hơn trong tương lai, sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng người ngoài không làm nên chuyện gì, tâm trạng của người trong cuộc mới là quan trọng nhất.

"Vậy em ngoan ngoãn ăn lẩu đi, đừng hỏi người ta như tra hộ khẩu nữa." Tề Tĩnh nhướng mày nói, cầm đũa gõ gõ vào bát. Ninh Tiêu Tiêu gật đầu như giã tỏi.

Sau khi thuyết phục đàn em, Tề Tĩnh liếc mắt về phía toilet. Vẫn chưa thấy Thẩm Nhạn quay lại.

Anh tự nhủ trong chốc lát, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, noi theo Thẩm Nhạn trước đây đã từng gửi tin nhắn cho anh, viết một cái tương tự: "Anh nghĩ cho kỹ rồi quay lại đây, em chờ anh."

Thẩm Nhạn không thấy tin nhắn đến, bởi vì hắn không nghe được âm báo.

Vòi nước trước mặt đang mở to nhất, tiếng nước ào ào cọ rửa thính giác của hắn, lỗ tai ù ù, không để lọt thanh âm nào khác.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy lấy tay múc nước tát vào mặt.

Nước lạnh chảy vào mắt tạo nên đau đớn, không mở nổi mắt ra, chỉ cảm nhận được từng giọt nước không cưỡng lại được trọng lực mà rơi xuống, vội vã chảy từ chóp mũi khi hắn cúi đầu. Hắn phải dùng nước để rửa trôi tâm tình tiêu cực trên mặt mình, để chúng theo ống thoát nước mà biến đi, chìm sâu dưới lòng đất.

Chỉ như vậy, hắn mới có thể tạo ấn tượng thật tốt.

Chỉ như vậy, hắn mới có thể trở lại chỗ ngồi, tiếp tục những chủ đề vừa nãy.

Thế nhưng những lời nói trong ký ức không chịu ngưng lại, không chịu buông tha hắn, dù cho hắn mở nước tới lớn nhất, lớn tới mức ngay cả ống nước cũng hơi chấn động, giọng nói kia vẫn đang vang lên, ngoan cố, tàn nhẫn chui vào.

Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng nói của cha mình.

Cách một cánh cửa, người phụ nữ bên ngoài khóc tới đau thấu tim gan, ông ta lại nổi giận đùng đùng: "Trước đây em không nên đẻ ra nó!"

Người phụ nữ dần chuyển khóc thành cười, thê lương vô cùng: "Đúng! Tôi hối hận, tôi thật sự hối hận vì đã sinh ra nó!"

Khi đó, một mình hắn ngồi trong phòng, yên lặng cầm bút làm bài tập.

Bất kể bên ngoài truyền tới thanh âm gì, khóc cũng được mà cười cũng được, tiếng đập phá đồ đạc cũng thế, hắn vẫn chỉ cúi đầu, tập trung hết sức làm bài tập cô giáo giao, sau đó chui vào chăn, bịt kín lỗ tai rồi ngủ. Chỉ cần ngủ tới ngày mai là có thể tới trường, cách mấy thanh âm này thật xa.

Không cần trở thành điều "không nên" của ai, cũng không cần trở thành nỗi "hối hận" của ai.

Nhưng bài tập viết mãi vẫn không xong.

Không phải bởi vì hắn không hiểu, mà bởi vì mỗi lần viết xong đáp án, luôn có cái gì đó làm chữ viết ướt nhòa, một giọt, hai giọt thành một mảng ướt át, không nhìn rõ được. Chỉ có thể làm lại lần nữa.

Sau đó người phụ nữ kia lại mở cửa xông vào, vừa kéo hắn đứng dậy từ ghế vừa cất giọng the thé: "Chúng ta đi! Chúng ta đi!"

Khoảnh khắc đó, hắn thà chết cũng muốn viết tiếp, động tác quá sức tới mức bút máy xuyên thủng giấy, người thì bị kéo về đằng sau, ngòi bít "xoẹt" một tiếng phá hỏng bài tập, kể cả tẩy và thước kẻ cũng rơi lăn lóc xuống đất.

Bài tập lần đó, hắn vĩnh viễn không thể nộp.

Không nộp bài, còn không đi học, hắn theo người phụ nữ đó quay trở lại thị trấn nhỏ trước kia.

Ở đó có người được gọi là ông bà ngoại của hắn, còn có những người hắn chưa từng gặp mặt. Những người đó thường nhìn hắn bằng ánh mắt như người phụ nữ kia thường dùng, mà hắn biết ý tứ trong đó, ngậm miệng lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào, im lặng ngồi một mình trong góc.

Nhà ở trên trấn thường san sát nhau, phía sau mỗi hộ gia đình thường ngăn cách bằng một bức tường thấp, hoặc dùng hàng rào tre.

Khi hắn ở tạm nhà ông bà ngoại, không được đi học, hắn sẽ ngồi đọc sách một mình bên cái bàn kê sát chân tường, đôi khi còn gặp được con mèo nhà hàng xóm.

Đó là một con mèo già, tuổi già sức yếu, cái bụng nặng trịch thũng xuống, long sáng màu nhưng rối bù. Thỉnh thoảng nó sẽ đi tới đi lui trên tường, thậm chí còn nhảy xuống khỏi tường, lười biếng phơi nắng trên sàn nhà. Mỗi lần nữa vậy, hắn sẽ ngồi im không nhúc nhích mà ngắm, chỉ sợ mình động đậy sẽ khiến mèo chạy mất.

Nhưng con mèo kia không những không chạy, lâu dần còn chủ động tới cọ cọ chân hắn.

"Mình là Thẩm Nhạn." Thanh âm của hắn rất nhẹ.

"Meo meo."

"Mẹ mình sắp lập gia đình rồi." Hắn nghe được cuộc đối thoại của ông bà ngoại ở bên kia bức tường, đó là ba tháng sau khi hắn tới nơi này. Người phụ nữ kia mang thân phận đã ly hôn mà đi xem mắt thành công, đối phương không ngại phụ nữ đã có chồng, chỉ là không muốn nuôi con của chồng trước.

"Meo meo." Mèo già không hiểu lời hắn nói, chỉ ngẩng đầu lên, dùng móng gãi ngứa.

"Bọn họ nói sẽ đưa mình tới chỗ cha mình. Về phần ông ấy có muốn nuôi mình hay không là chuyện của ông ấy." Hắn thành thật nhắc lại điều mình nghe được, cuối cùng mới mỉm cười với mèo già, "Có thể sau này mình sẽ không được gặp cậu."

"Meo meo." Mèo già hạ thấp người, dán lên sàn nhà. Còn hắn thuận tay nhẹ nhàng xoa long trên lưng nó.

Ngày người phụ nữ kia đi lấy chồng, gian nhà trống không.

Tất cả mọi người đều đi xem lễ cưới, chỉ có mình hắn ở phía sau nhà cùng với mèo già cả một ngày.

Khi bụng đói, hắn sẽ tự lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra, dùng lò vi sóng để hâm nóng, bưng bát ngồi ăn ở chân tường, còn chia cho mèo một ít.

"Mẹ cháu lập gia đình rồi."

"Ông bà muốn đưa cháu tới chỗ cha cháu."

Khi ông bà ngoại nói với hắn điều này, lúc đó đang diễn ra hôn lễ. Dù hắn đã biết từ lâu rồi.

Bọn họ cho đồ của hắn vào một túi hành lí, đưa hắn lên xe bus, nói với tài xế khi tới trạm sẽ có người đón hắn, rồi xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.

Hắn không nói lời nào ngồi mấy tiếng trên xe bus, trở lại thành phố hắn đã ở mấy tháng qua. Đến trạm cuối, hành khách trên xe đều đã xuống hết, toàn bộ thùng xe trống không, hắn mới chậm rãi bước xuống, cố sức lôi xềnh xệch cái túi từ trong cốp xe, đờ người nhìn kẻ đến người đi trong trạm.

Hắn không biết mình phải đi đâu.

Xung quanh đều là người xa lạ, cảnh vật xa lạ, ngôn ngữ liến thoắng văng vẳng bên tai, khiến hắn thấy xa xẩm mặt mày.

Có lẽ do trên đường không được ăn gì, đầu óc choáng váng.

Nhưng trên người hắn không có nhiều tiền, không biết tiêu rồi sẽ chịu được bao lâu nữa. Quyết tâm tiết kiệm tiền, hắn không dám mua đồ ăn ở nhà ga, chỉ có thể mờ mịt ôm túi hành lý, ngồi ở phòng đợi xe hơn hai tiếng.

Sau đó hắn nhận ra, dù hắn đợi thêm ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng, hay lâu hơn nữa, cũng sẽ không có người tới.

Bởi vì... hắn là Thẩm Nhạn.

"Thẩm Nhạn."

Khi hắn nghĩ như vậy, có một người gọi tên hắn.

Đó không phải người hắn gọi là cha, mà là một ông già.

Ông bước ra từ đám người xa lạ xám xịt, chậm rãi bước tới, dường như tất cả xung quanh đều mất đi màu sắc, nhẹ nhàng tiến vào trong mắt hắn. Hắn run rẩy, không tự chủ được mà ngồi thẳng người. Ông vẫn cười hiền hòa như vậy: "Cháu là Thẩm Nhạn phải không? Trông rất giống cha cháu hồi bé..."

Hắn xiết chặt quai túi hành lý, không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.

Ông thở dài một hơi: "Cha cháu không tới được."

Hắn vẫn gật đầu. Điều này vốn nằm trong dự tính, bởi vì người đàn ông đó nói hắn không nên được sinh ra, tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận hắn.

Ông già trước mặt chậm rĩa cúi người xuống, xoa đầu hắn, nở nụ cười có phần cay đắng: "Nhưng cháu có thể theo ông. Thẩm Nhạn, ông là ông nội của cháu."

Thanh âm trong đầu tới giờ mới đột nhiên bình tĩnh lại, dần dần bị tiếng nước ào ào lấn áp, trở lại hiện thực.

"Ưm..."

Thẩm Nhạn thở dốc, nhíu chặt long mày. Hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt bọt nước trên mặt, rốt cuộc cũng được giải thoát. Hắn khóa vòi nước khiến tiếng nước ngưng bặt, tất cả thanh âm trong phòng rửa tay trở về tĩnh lặng.

"Cảm ơn ông, ông nội." Hắn nghẹn ngào nói.

Cảm ơn ông đã đưa cháu trở về từ quá khứ.

Bởi vì cuộc đời chỉ có thể bước tiếp, không thể đi lùi. Phía trước còn có người hắn nhất định gặp được, cũng nhất định phải lấy được cảm tình.

Thẩm Nhạn ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt của hắn hiện ra trong gương, nhưng ánh mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Hắn lau khô mặt, sửa soạn một chút là có thể ra ngoài. Khi tìm khăn tay để lau nước, hắn lấy điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện có một tin nhắn của Tề Tĩnh. Hắn vội vã mở ra xem.

— "Anh nghĩ cho kỹ rồi quay lại đây, em chờ anh."

Thấy ba chữ cuối cùng, trong lòng hắn ấm áp vô cùng, đôi môi bất giác cong cong.

Không thể để cho người ấy đợi lâu.

Thẩm Nhạn vội vã lau mặt, chỉnh sửa lại ống tay áo một chút rồi rời khỏi toilet. Khi trở lại chỗ ngồi, Ninh Tiêu Tiêu nhìn thấy hắn trước Tề Tĩnh, vẻ mặt sửng sốt. Cô không còn dò xét như trước khi hắn rời đi, có thể chào hỏi bình thường cùng hắn.

Xem ra trong lúc hắn vắng mặt, Tề Tĩnh đã nói gì đó với cô.

"Anh lâu quá, em đã ăn hết phần của anh rồi." Tề Tĩnh hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh, biểu hiện thái độ hiền hòa không có chút khác thường, cằn nhằn vì hắn rời đi giữa chừng.

"Xin lỗi, để em đợi lâu." Tay của Thẩm Nhạn đặt lên bờ vai anh, nhỏ giọng tạ lỗi.

Ánh mắt Tề Tĩnh dừng lại trên mặt hắn thật lâu, dường như đang xác nhận điều gì đó. Thẩm Nhạn im lặng nhìn anh, không trốn tránh bất kỳ cái gì. Tề Tĩnh nhìn xong, bỗng nhiên cười to hai tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên tay hắn, giống như đang an ủi: "Em lừa anh thôi, mau ăn đi."

Thẩm Nhạn rất tự nhiên đáp lại: "Ừ."

Bàn tay đặt trên vai Tề Tĩnh chần chừ mãi không buông, mà Tề Tĩnh lại chụp lấy tay ở sau lưng hắn, vươn tay qua đó, nắm thật chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện