"Năm đó anh thật lòng thích em."
Đây là một câu thoại rất hay dùng trong những bộ phim truyền hình tình cảm rẻ tiền mà mỗi khi nhân vật người yêu cũ xuất hiện đều có. Tầm thường, nhưng rất hay đường sử dụng.
Hôm nay, ở ngoài đời, cũng có một người nói với anh như vậy.
Dùng chất giọng trầm thấp, sám hối mà nói ra.
Nếu như người nói không phải đang nắm chặt lấy cánh tay anh, khiến anh không thể động đấy, thì cũng có chút lãng mạn đấy.
Khách sạn ở rất gần đài truyền hình, Tề Tĩnh đã từng tới chỗ này. Khi đó, anh phụ trách chiêu đãi các đồng nghiệp ở nơi khác tới giao lưu học tập. Lần này chắc hẳn người kia cũng được đơn vị bọn họ sắp xếp cho ở đây.
Chính xác mà nói thì chỗ này chỉ là một khách sạn rẻ tiền, không được đánh giá số sao, giá cả phải chăng. Bởi vậy điều kiện cơ sở vật chất ở đây không thuộc hàng cao cấp, ở tạm thì không sao. Bước vào cửa, vách tường sơn trắng, bên trên dán giấy tường chẳng bao giờ thay đổi, tản ra mùi nước vệ sinh phòng chuyên dụng.
Bấy giờ, Tề Tĩnh đang bị ép dựa vào tường, ép phải ngửi cái mùi ấy.
Ngoại trừ màu trắng và màu đen, anh không nhìn thấy gì hết, nhưng có thể nghe được tiếng cửa ở phía sau lưng tự động khóa "cạch" một tiếng. Khác với loại cửa truyền thống, loại cửa khóa điện tử này không thể dễ dàng mở được từ bên ngoài.
Hơn nữa, nút "Xin đừng quấy rầy" đã được bật sáng, nhân viên vệ sinh sẽ không tới đây.
Thẻ mở cửa phòng duy nhất đã nằm trong tay người khác, chính là người đàn ông đang dán sát sau lưng anh, nói chuyện bên tai anh.
"Tề Tĩnh". Mùi hương trên người hắn đã không còn giống với ngày xưa. Trước đây, hăn không phải có mùi nồng nặc như vậy mà là hương vị tươi mát như ánh mặt trời ngày hè, không giống như bây giờ đầy mùi nước hoa Eau de cologne kiểu nam đậm đặc. Nhưng cách nói chuyện giống trước đây như đúc, tiếp tục lặp lại, "Năm đó... anh đã thật lòng thích em."
Nếu như thời gian đảo ngược trở về mấy năm trước, những lời này có thể sẽ khiến anh mềm lòng.
Nhưng vào lúc này, ở đây, trong hoàn cảnh này, ngoại trừ cười nhạt, Tề Tĩnh không nghĩ ra được mình nên mang vẻ mặt nào khác: "Thật sao, vậy thì cảm ơn anh nhé. Bây giờ anh có thể buông tay ra chưa?"
"Tề Tĩnh, em đừng giả ngu." Kẻ kia hoàn toàn không có ý định buông ra, cầm chặt lấy cổ tay anh, đồng thời còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, "Chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta cần nói chuyện tử tế."
"Nói chuyện tử tế của anh là dùng tư thế như vậy mà nói sao?"
"Em không vui sao?" Lời của hắn vẫn giống như trước đây, tuy rằng nghe vào là câu hỏi, nhưng trên thực tế là một câu khẳng định chắc chắn.
Cả người Tề Tĩnh run lên, không phải bởi vì sợ mà vì giận.
Thích?
Đúng vậy, năm đó, những lúc bạn cùng phòng đi phòng, người kia thừa cơ sẽ tiến tới, khóa trái cửa, sau đó cũng đột ngột ôm lấy anh từ phía sau như vậy, áp lên tường.
Ký túc xá của họ rất cũ, tường mỏng, tiếng cười nói của phòng sát vách truyền tới, hắn còn thấy hưng phấn khi yêu đương vụng trộm, trên cả tâm lí và sinh lí. Khi đó, anh rất ngây ngô, biết rằng đồng tính là trái với luân thường đạo đức, không dám gây ra tiếng động, không dám để người khác phát hiện. Bất kể kẻ kia làm động tác gì, anh chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, đầu gối mềm nhũn.
Bây giờ hắn lại dùng chữ "thích" nhắc lại tâm tình của hắn lúc đó.
Loại "thích" đơn phương như vậy, ôm ấp, động chạm một cách cưỡng ép?
"Đừng tự cho rằng mình đúng, anh không sợ tôi kêu lên sao?" Mặc dù cách làm của đối phương là sai, nhưng Tề Tĩnh nghĩ tới người vợ vô tội không biết gì của hắn, còn có đứa con nhỏ năm tuổi, rốt cuộc vẫn phải chừa cho hắn chút mặt mũi, lạnh lùng nói, "Mau buông tay, muốn nói gì thì nói mau, tôi không có nhiều thời gian."
Dù sao cũng từng là người trong lòng mình, anh không muốn quá tuyệt tình.
Không ngờ hắn hoàn toàn không cần anh nể mặt.
"Ha ha, em muốn kêu cái gì, gọi ai tới? Nhân viên của khách sạn hay là cảnh sát?" Kẻ sau lưng nở nụ cười, từ từ phun hơi thở nóng hổi bên gáy anh khiến anh chán ghét, "Cho dù cảnh sát tới thì sao? Em sẽ nói họ rằng giữa hai chúng ta xảy ra chuyện gì đây? Họ sẽ tin sao? Cho dù tin, cảnh sát chỉ cần kiểm tra cũng biết chúng ta là bạn học, hỏi thăm bạn bè sẽ biết chúng ta còn là "bạn rất thân", thậm chí em còn làm MC trong đám cưới của anh... Vậy em nói được gì với họ đây? Huống hồ anh chẳng làm gì em, chỉ muốn nói chuyện."
Loại chuyện này, trong "xã hội bình thường" mà nói thật rất vô lí, không thể tin được.
Vợ hắn sẽ không tin.
Bố mẹ hắn sẽ không tin.
Bạn bè hắn cũng sẽ không tin.
Điều châm chọc nhất là những người này đều quen biết anh.
Cảnh sát sẽ chỉ cho rằng hai người tranh cãi vì tiền bạc, hoặc là có ân oán cá nhân gì đó... Nhưng cả hai điều trên đều không có bằng chứng, bởi vì đó không phải là sự thật.
Nói ra sự thật, đến lúc đó e rằng người chịu trận chỉ có một mình anh.
Chính anh sẽ bị xã hội này coi như một thằng điên—
"Nếu như anh... đã từng thích tôi dù chỉ một chút... thì lập tức cút ngay cho tôi." Thanh âm của Tề Tĩnh không nhịn được bắt đầu run rẩy, cảm giác phẫn nộ nhưng không thể trút ra, chỉ xông thẳng lên yết hầu, khiến giọng nói khàn khàn.
"Tề Tĩnh, anh biết thật ra em không phải không muốn, đúng không?" Hắn lại tự quyết định.
Trong mắt hắn, Tề Tĩnh là gay, không có gì khác với đàn bà, những lúc như này thường ngại ngùng, không thích thẳng thắn. Hơn nữa do cảm thấy xấu hổ, e thẹn nên anh hơi phản kháng, chỉ cần hắn dịu dàng dỗ dành là được.
"Nếu như tôi nói không muốn, anh sẽ nghe sao?" Nụ cười của Tề Tĩnh hoàn toàn không có độ ấm.
"Vì sao lại không muốn..." Quả nhiên hắn không thèm nghe, thân thể tiến thêm một chút, áp lên anh, quần áo hai người hơi ma sát. Tề Tĩnh cảm giác được tay trái bị bó bột của mình bị áp lên tường, giãy dụa sẽ gây nguy hiểm cho nơi gãy xương. Anh đành cắn răng nhẫn nhịn, nhưng kẻ kia vẫn không cam lòng, hỏi: "Hay là... bây giờ em có bạn trai rồi, đã quen với những chuyện này? Tiến triển của hai người tới đâu rồi, sờ rồi hay ngủ rồi?"
"Anh ấy là bạn trai của tôi, làm gì cũng không kỳ quái."
Những lời này chỉ là nói lẫy.
Thẩm Nhạn quý trọng anh tới mức nào, người này sẽ không hiểu, tất nhiên không cần phải giải thích cho hắn hiểu.
"Hóa ra em là người dễ dãi như vậy, dễ dàng tìm được người mới?" Không ngờ giọng điệu của hắn bỗng nhiên lạnh lẽo hơn, dường như đang căm tức, "Trước đây, anh chấp nhận em rồi, chính em đã nói anh là người đàn ông đầu tiên của em. Thế mà em định thoải mái quên anh như vậy sao?"
Dễ dãi.
Thoải mái.
Bao nhiêu năm cô độc của anh trong mắt người này chỉ là những từ ngữ như vậy thôi.
Lúc này, Tề Tĩnh bật cười nặng nề, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao nào, hóa ra chấp nhận một người thích đàn ông như tôi là sự bố thí của anh sao? Quả thật nên cảm ơn anh đã làm từ thiện."
Có vẻ do thanh âm của anh quá sắc bén, kẻ kia thu lại khí thế của mình, trở nên mềm mỏng hơn: "Tề Tĩnh... Em đừng giận, anh sai rồi. Khi đó, anh thật lòng thích em."
Giằng co lâu như vậy lại quay về điểm khởi đầu.
Tề Tĩnh chẳng còn sức đâu mà dây dưa với hắn, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, mặt không thay đổi nói: "Anh biết không, khi anh kết hôn... Tôi đã thật lòng chúc phúc cho anh."
Hắn ngẩn người, hai tay dường như hơi buông lỏng.
"Tôi biết mình chọn con đường này sẽ rất trắc trở, thậm chí tôi còn thấy vui mừng vì anh không đi cùng tôi, có thể trở về với cuộc sống "bình thường"." Tề Tĩnh tự lẩm bẩm tới đây, ánh mắt trở nên sáng hơn, nhẹ nhàng cười nhạo. "Nhưng mà hôm nay nghe anh nói xong những lời này... Tôi không chỉ cảm thấy xót xa vì mình trước đây, còn cực kì xót xa vì anh bây giờ."
Trong câu nói sau cùng kia, mỗi chữ đều như một con dao vô cùng sắc bén.
Sắc mặt kẻ kia hơi đổi, lông mày nhíu chặt, thanh âm lạnh xuống: "Tề Tĩnh, em..."
Tay hắn mạnh mẽ bẻ hàm dưới của Tề Tĩnh, ép anh nghiêng đầu, thở hổn hển đè tới, một lòng muốn chặn miệng anh lại, để anh không nói nên lời nữa.
Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Tề Tĩnh đột nhiên vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng ngơ ngẩn. Tiếng chuông vang từng hồi xen lẫn tiếng thở hào hển, ngăn trở động tác tiếp theo của hắn. Mà Tề Tĩnh thấy hắn ngẩn người, lập tức giãy dụa khỏi tay hắn, cắn răng gian nan hít thở.
Đây là lần thứ ba điện thoại của Tề Tĩnh kêu.
Lần đầu tiên, trên đường hắn kéo anh tới khách sạn, đương nhiên hắn không cho anh nghe máy.
Lần thứ hai, trước khi vào phòng, tất nhiên cũng không được nghe.
Hiện tại, tiếng chuông vang lên lại cắt đứt đợt giằng co giữa họ.
"Ghê tởm..."
Hắn vốn không định làm như vậy với Tề Tĩnh, nhưng vừa rồi bị anh dùng lời nói kích thích, nhất thời xúc động nảy sinh dục vọng, nhưng chỗ khí thế bừng bừng kia bị tiếng chuông ngăn lại. Tuy rằng hiện tại Tề Tĩnh vẫn đang bị hắn áp chế, nhưng muốn hắn hôn một người cùng giới tính sau nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
Vừa thẹn vừa giận, hắn dùng tay trái kiềm giữ tay phải của Tề Tĩnh, tay phải của hắn vói vào trong túi quần của anh, rút điện thoại ra.
"Nhạn?" Hắn nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, trầm giọng hỏi: "Đây chính là bạn trai của em?"
Nào ngờ Tề Tĩnh một mực phủ nhận, thậm chí lạnh lùng nói: "Bạn trai cái gì, đó là điện thoại công việc, mau để tôi nghe!"
Hắn hơi bối rối, cực kì hoài nghi nhìn anh.
Từ góc độ của hắn không thể quan sát kĩ nét mặt của Tề Tĩnh, nhưng nghe thanh âm của anh dường như rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa. Nhưng hắn vẫn không tin.
"Em nói đây là điện thoại công việc? Liên quan tới công việc sao lại lưu tên mỗi một chữ thế này, em đừng lừa anh."
"Anh làm rối loạn cuộc sống riêng của tôi, bây giờ còn muốn gây khó khăn cho công việc bình thường của tôi ư?" Tề Tĩnh hỏi ngược lại hắn, mỗi câu mỗi chữ đều cẩn thận, "Ngoại trừ làm bên kênh tin tức, đôi khi tôi còn hỗ trợ bên kênh khoa giáo. Hiện tại ở đó đang làm một chuyên đề về chim muông, tôi phụ trách phần "Nhạn". Người phụ trách bên kia không phải người quen thường xuyên liên lạc, chỉ khi có việc mới tiếp xúc, tôi ngại phiền phức nên lấy tên chuyên đề để thay thế. Tôi muốn thăng chức đều phải dựa vào họ giúp đỡ, anh muốn phá hủy sự nghiệp của tôi đúng không?"
Dường như hắn hơi dao động, nhưng vẫn không chịu giao điện thoại ra: "Làm sao anh biết được có phải em đang nói thật không?"
Tề Tĩnh cười lạnh: "Anh không tin? Vậy anh nghe máy đi, bật loa ngoài lên. Nếu như anh nghe thấy tôi nói gì sai, anh có thể tắt máy luôn."
Ngoài miệng nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, trong lòng anh lại run rẩy kịch liệt.
Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc chịu ấn vào nút nghe, làm theo lời Tề Tĩnh, mở loa ngoài ra, đặt gần bên sườn mặt anh. Ngón tay giơ trên màn hình, lúc nào cũng có thể ngắt máy.
Tề Tĩnh ngừng thở, máu xống lên não, cảm giác choáng váng như muốn hôn mê.
Quả nhiên, thanh âm mà anh quen thuộc lo lắng vang lên.
"Tề Tĩnh..."
"Giang Húy! Cấp trên giao cho anh đi cùng Lâm Thủ, sao anh lại quên mất chuyện này?" Anh đột nhiên trầm giọng ngắt lời, trách cứ nói.
Thanh âm trong điện thoại lập tức ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng truyền ra tiếng rè nho nhỏ.
Trừ lời đó, người trong điện thoại không nói được gì.
Đây là tên nhân vật và một câu lời thoại trong kỳ một kịch "Cạm bẫy".
Giang Húy chính là nhân vật cảnh sát, Lâm Thủ là tên của ông chủ hộp đêm kiêm mafia. Người nói ra câu thoại này là vị cảnh sát cấp trên, đoạn đối thoại phát sinh khi Lâm Thủ được đồng bọn mafia ép bỏ đi, biến mất dưới sự giám sát của cảnh sát.
Chỉ có bọn họ mới biết lời thoại.
Chí có bọn họ mới biết nội dung vở kịch.
Lúc này, thanh âm trong điện thoại vang lên lần nữa, bĩnh tĩnh hơn, trầm thấp hơn: "Xin lỗi, là tôi sơ xuất trong công việc... Bây giờ Lâm Thủ đang ở đâu, tôi đi tìm hắn."
Đến giờ, kẻ kia vẫn không có ý muốn ngắt điện thoại, đây là khởi đầu tốt.
Tề Tĩnh chậm rãi tiếp tục: "Hôm nay Lâm Thủ đi cùng với Mạnh Ca, chính là chỗ đó."
Trong kịch, Mạnh Ca là một trùm một nhánh của bang mafia, đối nghịch với Lâm Thủ, viện cớ Lâm Thủ lén lút tiếp xúc với cảnh sát mà dẫn người tới một phòng trong quán rượu xa hoa. Trong lúc đó, Lâm Thủ bị đối phương uy hiếp, kèm hai bên mà đi. "Chỗ đó" là một địa điểm, chỉ người biết nội dung kịch, biết bối cảnh nhân vật mới hiểu.
"Tôi biết rồi..." Thanh âm ở đầu dây bên kia dường như càng trầm hơn, còn hít sâu một hơi, "Vậy chỗ đó là trong hộp đêm sao?"
Hộp đêm chính là địa điểm làm việc của Lâm Thủ.
Tề Tĩnh cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp trong đầu mình, cố gắng ám chỉ cho đối phương.
"Không phải." Anh nói, "Nhưng mà ở xung quanh đó thôi. Anh tới gần hộp đêm hỏi thăm một chút, xem có ai nhìn thấy Xương Cá không?"
Xương Cá là một đàn em của Lâm Thủ, thường bám theo Lâm Thủ như cái đuôi nhỏ.
Khi anh lên lầu, Ngày Về nhỏ bị nhân viên lễ tân khách sạn nhìn thấy, lịch sự bảo anh rằng không được mang mèo vào khách sạn. Kẻ kia ngại con mèo vướng chân vướng tay, vì vậy gửi nó ở tầng một. Chỗ lễ tân cũng vì thế mà ghi lại số phòng người gửi mèo.
"Hiểu rồi." Ý của anh đã nhắn nhủ qua, đối phương cũng cho một câu trả lời thuyết phục.
"Giang Húy." Tề Tĩnh vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh như giải quyết việc chung, cho tới câu này mới bắt đầu sản sinh cảm giác sốt sắng, thanh âm hơi run, "Anh phải nhanh lên... Anh biết Mạnh Ca là hạng người gì mà. Cần phải mau chóng tìm được Lâm Thủ..."
Mạnh Ca là hạng người gì?
Mạnh Ca là một kẻ không từ thủ đoạn, hận Lâm Thủ sâu sắc. Trong kịch, ở nơi đó, lần đầu tiên tính mạng của Lâm Thủ bị uy hiếp, hơn nữa Mạnh Ca còn để đàn em tra tấn Lâm Thủ.
Trong điện thoại, hơi thở của người kia không nén được, dồn dập hơn rõ ràng. Tiếng nói ngừng lại, chỉ có tiếng thở vang lên trong điện thoại.
Tiếng rè và câu trả lời cảu đối phương đều run rẩy.
"Nhất định, hãy chờ tin tốt của tôi."
"Hẹn gặp lại." Tề Tĩnh không biết vì sao đột nhiên cổ họng nghẹn đắng, miễn cưỡng nở nụ cười, nói lời tạm biệt hắn.
"Hẹn gặp lại." Đối phương đáp lại ngắn gọn, cuộc trò chuyện kết thúc.
Nghe Tề Tĩnh trò chuyện xong, kẻ kia như rơi vào sương mù. Cả cuộc đối thoại không hề có ý muốn giúp đỡ, hắn thở phào một hơi.
Tuy rằng không hiểu nội dung, nhưng chắc là chuyện không liên quan tới hắn.
Công việc của Tề Tĩnh, quả thật hắn không nên quấy rầy — cái hắn muốn "nói chuyện tử tế" với anh là việc tư.
Hắn thấy đầu dây bên kia đã cúp máy, vì vậy hắn cũng thu tay, nhẹ nhàng vứt điện thoại xuống giường không quan tâm nữa, chậm rãi ôm lấy người trước mặt. Ngoài dự đoán, Tề Tĩnh nhìn như mệt lả, cả người không còn tý sức lực nào, ngay cả miệng cũng không mở, cũng chẳng phản kháng.
Hắn cho rằng anh đang khen ngợi vì mình không làm phiền công việc của anh, vì vậy nhỏ giọng dụ dỗ: "Em xem đi, em muốn nghe điện thoại, chẳng phải anh cho em nghe rồi sao? Anh không hề quấy rầy kế hoạch thăng chức của em nhé."
Tề Tĩnh yên lặng, chậm rãi chớp mắt, lát sau mới cười nói: "Chẳng phải tôi cũng nghe lời anh rồi sao?"
Hắn phụ họa: "Đúng, đúng, đúng... Lúc nãy nghi ngờ em, là anh sai."
Bây giờ trời đã tối, bên trong phòng chỉ còn chút ánh sáng héo hon từ ngọn đèn hành lang.
Ánh sáng mỏng manh hắt lên nửa bên mặt Tề Tĩnh, từ góc độ của hắn, tóc anh rối loạn, áo quần xộc xệch, cổ gáy ướt đẫm vì mồ hôi, dính dấp, mang cảm giác nhẵn nhụi tinh tế.
Anh một mực nhìn chằm chằm vào tường, bộ dạng phục tùng khiến hắn vô cùng hoài niệm, nhất thời động tình, nhịn không được giơ tay xoa gò má anh.
"Anh muốn làm gì?" Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhíu mày.
"Tề Tĩnh." Chỉ gọi tên anh thôi, hắn đã thấy miệng lưỡi khô khốc, hơi thở nóng rực lên.
Một mình hắn đi công tác, người nhà không biết chuyện bên này, huống hồ Tề Tĩnh là gay. Không có gì an toàn hơn, bí mật hơn.
"Anh biết, những lời em nói trước đó chỉ là nói lẫy mà thôi... Từ giờ trở đi, chúng ta nói chuyện tử tế được không?"
Tề Tĩnh yên lặng.
Hắn thấy anh chẳng quan tâm, coi như anh hiểu ý hắn, mừng rỡ lấy tay xoay người anh lại, hướng về phía mình — Nếu muốn nói chuyện tử tế, ít nhất phải bắt đầu từ đối mặt với nhau, đúng không?
"Tề Tĩnh..." Một tiếng gọi này càng thêm thuần túy, là khao khát, dục vọng.
"Chờ chút." Tề Tĩnh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào một điểm không tồn tại trên mặt đất, đôi mắt như tro tàn, không có chút ánh sáng, môi mấp máy: "Để tôi tắm trước đã."
Đây là một câu thoại rất hay dùng trong những bộ phim truyền hình tình cảm rẻ tiền mà mỗi khi nhân vật người yêu cũ xuất hiện đều có. Tầm thường, nhưng rất hay đường sử dụng.
Hôm nay, ở ngoài đời, cũng có một người nói với anh như vậy.
Dùng chất giọng trầm thấp, sám hối mà nói ra.
Nếu như người nói không phải đang nắm chặt lấy cánh tay anh, khiến anh không thể động đấy, thì cũng có chút lãng mạn đấy.
Khách sạn ở rất gần đài truyền hình, Tề Tĩnh đã từng tới chỗ này. Khi đó, anh phụ trách chiêu đãi các đồng nghiệp ở nơi khác tới giao lưu học tập. Lần này chắc hẳn người kia cũng được đơn vị bọn họ sắp xếp cho ở đây.
Chính xác mà nói thì chỗ này chỉ là một khách sạn rẻ tiền, không được đánh giá số sao, giá cả phải chăng. Bởi vậy điều kiện cơ sở vật chất ở đây không thuộc hàng cao cấp, ở tạm thì không sao. Bước vào cửa, vách tường sơn trắng, bên trên dán giấy tường chẳng bao giờ thay đổi, tản ra mùi nước vệ sinh phòng chuyên dụng.
Bấy giờ, Tề Tĩnh đang bị ép dựa vào tường, ép phải ngửi cái mùi ấy.
Ngoại trừ màu trắng và màu đen, anh không nhìn thấy gì hết, nhưng có thể nghe được tiếng cửa ở phía sau lưng tự động khóa "cạch" một tiếng. Khác với loại cửa truyền thống, loại cửa khóa điện tử này không thể dễ dàng mở được từ bên ngoài.
Hơn nữa, nút "Xin đừng quấy rầy" đã được bật sáng, nhân viên vệ sinh sẽ không tới đây.
Thẻ mở cửa phòng duy nhất đã nằm trong tay người khác, chính là người đàn ông đang dán sát sau lưng anh, nói chuyện bên tai anh.
"Tề Tĩnh". Mùi hương trên người hắn đã không còn giống với ngày xưa. Trước đây, hăn không phải có mùi nồng nặc như vậy mà là hương vị tươi mát như ánh mặt trời ngày hè, không giống như bây giờ đầy mùi nước hoa Eau de cologne kiểu nam đậm đặc. Nhưng cách nói chuyện giống trước đây như đúc, tiếp tục lặp lại, "Năm đó... anh đã thật lòng thích em."
Nếu như thời gian đảo ngược trở về mấy năm trước, những lời này có thể sẽ khiến anh mềm lòng.
Nhưng vào lúc này, ở đây, trong hoàn cảnh này, ngoại trừ cười nhạt, Tề Tĩnh không nghĩ ra được mình nên mang vẻ mặt nào khác: "Thật sao, vậy thì cảm ơn anh nhé. Bây giờ anh có thể buông tay ra chưa?"
"Tề Tĩnh, em đừng giả ngu." Kẻ kia hoàn toàn không có ý định buông ra, cầm chặt lấy cổ tay anh, đồng thời còn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, "Chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta cần nói chuyện tử tế."
"Nói chuyện tử tế của anh là dùng tư thế như vậy mà nói sao?"
"Em không vui sao?" Lời của hắn vẫn giống như trước đây, tuy rằng nghe vào là câu hỏi, nhưng trên thực tế là một câu khẳng định chắc chắn.
Cả người Tề Tĩnh run lên, không phải bởi vì sợ mà vì giận.
Thích?
Đúng vậy, năm đó, những lúc bạn cùng phòng đi phòng, người kia thừa cơ sẽ tiến tới, khóa trái cửa, sau đó cũng đột ngột ôm lấy anh từ phía sau như vậy, áp lên tường.
Ký túc xá của họ rất cũ, tường mỏng, tiếng cười nói của phòng sát vách truyền tới, hắn còn thấy hưng phấn khi yêu đương vụng trộm, trên cả tâm lí và sinh lí. Khi đó, anh rất ngây ngô, biết rằng đồng tính là trái với luân thường đạo đức, không dám gây ra tiếng động, không dám để người khác phát hiện. Bất kể kẻ kia làm động tác gì, anh chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, đầu gối mềm nhũn.
Bây giờ hắn lại dùng chữ "thích" nhắc lại tâm tình của hắn lúc đó.
Loại "thích" đơn phương như vậy, ôm ấp, động chạm một cách cưỡng ép?
"Đừng tự cho rằng mình đúng, anh không sợ tôi kêu lên sao?" Mặc dù cách làm của đối phương là sai, nhưng Tề Tĩnh nghĩ tới người vợ vô tội không biết gì của hắn, còn có đứa con nhỏ năm tuổi, rốt cuộc vẫn phải chừa cho hắn chút mặt mũi, lạnh lùng nói, "Mau buông tay, muốn nói gì thì nói mau, tôi không có nhiều thời gian."
Dù sao cũng từng là người trong lòng mình, anh không muốn quá tuyệt tình.
Không ngờ hắn hoàn toàn không cần anh nể mặt.
"Ha ha, em muốn kêu cái gì, gọi ai tới? Nhân viên của khách sạn hay là cảnh sát?" Kẻ sau lưng nở nụ cười, từ từ phun hơi thở nóng hổi bên gáy anh khiến anh chán ghét, "Cho dù cảnh sát tới thì sao? Em sẽ nói họ rằng giữa hai chúng ta xảy ra chuyện gì đây? Họ sẽ tin sao? Cho dù tin, cảnh sát chỉ cần kiểm tra cũng biết chúng ta là bạn học, hỏi thăm bạn bè sẽ biết chúng ta còn là "bạn rất thân", thậm chí em còn làm MC trong đám cưới của anh... Vậy em nói được gì với họ đây? Huống hồ anh chẳng làm gì em, chỉ muốn nói chuyện."
Loại chuyện này, trong "xã hội bình thường" mà nói thật rất vô lí, không thể tin được.
Vợ hắn sẽ không tin.
Bố mẹ hắn sẽ không tin.
Bạn bè hắn cũng sẽ không tin.
Điều châm chọc nhất là những người này đều quen biết anh.
Cảnh sát sẽ chỉ cho rằng hai người tranh cãi vì tiền bạc, hoặc là có ân oán cá nhân gì đó... Nhưng cả hai điều trên đều không có bằng chứng, bởi vì đó không phải là sự thật.
Nói ra sự thật, đến lúc đó e rằng người chịu trận chỉ có một mình anh.
Chính anh sẽ bị xã hội này coi như một thằng điên—
"Nếu như anh... đã từng thích tôi dù chỉ một chút... thì lập tức cút ngay cho tôi." Thanh âm của Tề Tĩnh không nhịn được bắt đầu run rẩy, cảm giác phẫn nộ nhưng không thể trút ra, chỉ xông thẳng lên yết hầu, khiến giọng nói khàn khàn.
"Tề Tĩnh, anh biết thật ra em không phải không muốn, đúng không?" Hắn lại tự quyết định.
Trong mắt hắn, Tề Tĩnh là gay, không có gì khác với đàn bà, những lúc như này thường ngại ngùng, không thích thẳng thắn. Hơn nữa do cảm thấy xấu hổ, e thẹn nên anh hơi phản kháng, chỉ cần hắn dịu dàng dỗ dành là được.
"Nếu như tôi nói không muốn, anh sẽ nghe sao?" Nụ cười của Tề Tĩnh hoàn toàn không có độ ấm.
"Vì sao lại không muốn..." Quả nhiên hắn không thèm nghe, thân thể tiến thêm một chút, áp lên anh, quần áo hai người hơi ma sát. Tề Tĩnh cảm giác được tay trái bị bó bột của mình bị áp lên tường, giãy dụa sẽ gây nguy hiểm cho nơi gãy xương. Anh đành cắn răng nhẫn nhịn, nhưng kẻ kia vẫn không cam lòng, hỏi: "Hay là... bây giờ em có bạn trai rồi, đã quen với những chuyện này? Tiến triển của hai người tới đâu rồi, sờ rồi hay ngủ rồi?"
"Anh ấy là bạn trai của tôi, làm gì cũng không kỳ quái."
Những lời này chỉ là nói lẫy.
Thẩm Nhạn quý trọng anh tới mức nào, người này sẽ không hiểu, tất nhiên không cần phải giải thích cho hắn hiểu.
"Hóa ra em là người dễ dãi như vậy, dễ dàng tìm được người mới?" Không ngờ giọng điệu của hắn bỗng nhiên lạnh lẽo hơn, dường như đang căm tức, "Trước đây, anh chấp nhận em rồi, chính em đã nói anh là người đàn ông đầu tiên của em. Thế mà em định thoải mái quên anh như vậy sao?"
Dễ dãi.
Thoải mái.
Bao nhiêu năm cô độc của anh trong mắt người này chỉ là những từ ngữ như vậy thôi.
Lúc này, Tề Tĩnh bật cười nặng nề, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao nào, hóa ra chấp nhận một người thích đàn ông như tôi là sự bố thí của anh sao? Quả thật nên cảm ơn anh đã làm từ thiện."
Có vẻ do thanh âm của anh quá sắc bén, kẻ kia thu lại khí thế của mình, trở nên mềm mỏng hơn: "Tề Tĩnh... Em đừng giận, anh sai rồi. Khi đó, anh thật lòng thích em."
Giằng co lâu như vậy lại quay về điểm khởi đầu.
Tề Tĩnh chẳng còn sức đâu mà dây dưa với hắn, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, mặt không thay đổi nói: "Anh biết không, khi anh kết hôn... Tôi đã thật lòng chúc phúc cho anh."
Hắn ngẩn người, hai tay dường như hơi buông lỏng.
"Tôi biết mình chọn con đường này sẽ rất trắc trở, thậm chí tôi còn thấy vui mừng vì anh không đi cùng tôi, có thể trở về với cuộc sống "bình thường"." Tề Tĩnh tự lẩm bẩm tới đây, ánh mắt trở nên sáng hơn, nhẹ nhàng cười nhạo. "Nhưng mà hôm nay nghe anh nói xong những lời này... Tôi không chỉ cảm thấy xót xa vì mình trước đây, còn cực kì xót xa vì anh bây giờ."
Trong câu nói sau cùng kia, mỗi chữ đều như một con dao vô cùng sắc bén.
Sắc mặt kẻ kia hơi đổi, lông mày nhíu chặt, thanh âm lạnh xuống: "Tề Tĩnh, em..."
Tay hắn mạnh mẽ bẻ hàm dưới của Tề Tĩnh, ép anh nghiêng đầu, thở hổn hển đè tới, một lòng muốn chặn miệng anh lại, để anh không nói nên lời nữa.
Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Tề Tĩnh đột nhiên vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng ngơ ngẩn. Tiếng chuông vang từng hồi xen lẫn tiếng thở hào hển, ngăn trở động tác tiếp theo của hắn. Mà Tề Tĩnh thấy hắn ngẩn người, lập tức giãy dụa khỏi tay hắn, cắn răng gian nan hít thở.
Đây là lần thứ ba điện thoại của Tề Tĩnh kêu.
Lần đầu tiên, trên đường hắn kéo anh tới khách sạn, đương nhiên hắn không cho anh nghe máy.
Lần thứ hai, trước khi vào phòng, tất nhiên cũng không được nghe.
Hiện tại, tiếng chuông vang lên lại cắt đứt đợt giằng co giữa họ.
"Ghê tởm..."
Hắn vốn không định làm như vậy với Tề Tĩnh, nhưng vừa rồi bị anh dùng lời nói kích thích, nhất thời xúc động nảy sinh dục vọng, nhưng chỗ khí thế bừng bừng kia bị tiếng chuông ngăn lại. Tuy rằng hiện tại Tề Tĩnh vẫn đang bị hắn áp chế, nhưng muốn hắn hôn một người cùng giới tính sau nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
Vừa thẹn vừa giận, hắn dùng tay trái kiềm giữ tay phải của Tề Tĩnh, tay phải của hắn vói vào trong túi quần của anh, rút điện thoại ra.
"Nhạn?" Hắn nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, trầm giọng hỏi: "Đây chính là bạn trai của em?"
Nào ngờ Tề Tĩnh một mực phủ nhận, thậm chí lạnh lùng nói: "Bạn trai cái gì, đó là điện thoại công việc, mau để tôi nghe!"
Hắn hơi bối rối, cực kì hoài nghi nhìn anh.
Từ góc độ của hắn không thể quan sát kĩ nét mặt của Tề Tĩnh, nhưng nghe thanh âm của anh dường như rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa. Nhưng hắn vẫn không tin.
"Em nói đây là điện thoại công việc? Liên quan tới công việc sao lại lưu tên mỗi một chữ thế này, em đừng lừa anh."
"Anh làm rối loạn cuộc sống riêng của tôi, bây giờ còn muốn gây khó khăn cho công việc bình thường của tôi ư?" Tề Tĩnh hỏi ngược lại hắn, mỗi câu mỗi chữ đều cẩn thận, "Ngoại trừ làm bên kênh tin tức, đôi khi tôi còn hỗ trợ bên kênh khoa giáo. Hiện tại ở đó đang làm một chuyên đề về chim muông, tôi phụ trách phần "Nhạn". Người phụ trách bên kia không phải người quen thường xuyên liên lạc, chỉ khi có việc mới tiếp xúc, tôi ngại phiền phức nên lấy tên chuyên đề để thay thế. Tôi muốn thăng chức đều phải dựa vào họ giúp đỡ, anh muốn phá hủy sự nghiệp của tôi đúng không?"
Dường như hắn hơi dao động, nhưng vẫn không chịu giao điện thoại ra: "Làm sao anh biết được có phải em đang nói thật không?"
Tề Tĩnh cười lạnh: "Anh không tin? Vậy anh nghe máy đi, bật loa ngoài lên. Nếu như anh nghe thấy tôi nói gì sai, anh có thể tắt máy luôn."
Ngoài miệng nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, trong lòng anh lại run rẩy kịch liệt.
Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc chịu ấn vào nút nghe, làm theo lời Tề Tĩnh, mở loa ngoài ra, đặt gần bên sườn mặt anh. Ngón tay giơ trên màn hình, lúc nào cũng có thể ngắt máy.
Tề Tĩnh ngừng thở, máu xống lên não, cảm giác choáng váng như muốn hôn mê.
Quả nhiên, thanh âm mà anh quen thuộc lo lắng vang lên.
"Tề Tĩnh..."
"Giang Húy! Cấp trên giao cho anh đi cùng Lâm Thủ, sao anh lại quên mất chuyện này?" Anh đột nhiên trầm giọng ngắt lời, trách cứ nói.
Thanh âm trong điện thoại lập tức ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng truyền ra tiếng rè nho nhỏ.
Trừ lời đó, người trong điện thoại không nói được gì.
Đây là tên nhân vật và một câu lời thoại trong kỳ một kịch "Cạm bẫy".
Giang Húy chính là nhân vật cảnh sát, Lâm Thủ là tên của ông chủ hộp đêm kiêm mafia. Người nói ra câu thoại này là vị cảnh sát cấp trên, đoạn đối thoại phát sinh khi Lâm Thủ được đồng bọn mafia ép bỏ đi, biến mất dưới sự giám sát của cảnh sát.
Chỉ có bọn họ mới biết lời thoại.
Chí có bọn họ mới biết nội dung vở kịch.
Lúc này, thanh âm trong điện thoại vang lên lần nữa, bĩnh tĩnh hơn, trầm thấp hơn: "Xin lỗi, là tôi sơ xuất trong công việc... Bây giờ Lâm Thủ đang ở đâu, tôi đi tìm hắn."
Đến giờ, kẻ kia vẫn không có ý muốn ngắt điện thoại, đây là khởi đầu tốt.
Tề Tĩnh chậm rãi tiếp tục: "Hôm nay Lâm Thủ đi cùng với Mạnh Ca, chính là chỗ đó."
Trong kịch, Mạnh Ca là một trùm một nhánh của bang mafia, đối nghịch với Lâm Thủ, viện cớ Lâm Thủ lén lút tiếp xúc với cảnh sát mà dẫn người tới một phòng trong quán rượu xa hoa. Trong lúc đó, Lâm Thủ bị đối phương uy hiếp, kèm hai bên mà đi. "Chỗ đó" là một địa điểm, chỉ người biết nội dung kịch, biết bối cảnh nhân vật mới hiểu.
"Tôi biết rồi..." Thanh âm ở đầu dây bên kia dường như càng trầm hơn, còn hít sâu một hơi, "Vậy chỗ đó là trong hộp đêm sao?"
Hộp đêm chính là địa điểm làm việc của Lâm Thủ.
Tề Tĩnh cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp trong đầu mình, cố gắng ám chỉ cho đối phương.
"Không phải." Anh nói, "Nhưng mà ở xung quanh đó thôi. Anh tới gần hộp đêm hỏi thăm một chút, xem có ai nhìn thấy Xương Cá không?"
Xương Cá là một đàn em của Lâm Thủ, thường bám theo Lâm Thủ như cái đuôi nhỏ.
Khi anh lên lầu, Ngày Về nhỏ bị nhân viên lễ tân khách sạn nhìn thấy, lịch sự bảo anh rằng không được mang mèo vào khách sạn. Kẻ kia ngại con mèo vướng chân vướng tay, vì vậy gửi nó ở tầng một. Chỗ lễ tân cũng vì thế mà ghi lại số phòng người gửi mèo.
"Hiểu rồi." Ý của anh đã nhắn nhủ qua, đối phương cũng cho một câu trả lời thuyết phục.
"Giang Húy." Tề Tĩnh vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh như giải quyết việc chung, cho tới câu này mới bắt đầu sản sinh cảm giác sốt sắng, thanh âm hơi run, "Anh phải nhanh lên... Anh biết Mạnh Ca là hạng người gì mà. Cần phải mau chóng tìm được Lâm Thủ..."
Mạnh Ca là hạng người gì?
Mạnh Ca là một kẻ không từ thủ đoạn, hận Lâm Thủ sâu sắc. Trong kịch, ở nơi đó, lần đầu tiên tính mạng của Lâm Thủ bị uy hiếp, hơn nữa Mạnh Ca còn để đàn em tra tấn Lâm Thủ.
Trong điện thoại, hơi thở của người kia không nén được, dồn dập hơn rõ ràng. Tiếng nói ngừng lại, chỉ có tiếng thở vang lên trong điện thoại.
Tiếng rè và câu trả lời cảu đối phương đều run rẩy.
"Nhất định, hãy chờ tin tốt của tôi."
"Hẹn gặp lại." Tề Tĩnh không biết vì sao đột nhiên cổ họng nghẹn đắng, miễn cưỡng nở nụ cười, nói lời tạm biệt hắn.
"Hẹn gặp lại." Đối phương đáp lại ngắn gọn, cuộc trò chuyện kết thúc.
Nghe Tề Tĩnh trò chuyện xong, kẻ kia như rơi vào sương mù. Cả cuộc đối thoại không hề có ý muốn giúp đỡ, hắn thở phào một hơi.
Tuy rằng không hiểu nội dung, nhưng chắc là chuyện không liên quan tới hắn.
Công việc của Tề Tĩnh, quả thật hắn không nên quấy rầy — cái hắn muốn "nói chuyện tử tế" với anh là việc tư.
Hắn thấy đầu dây bên kia đã cúp máy, vì vậy hắn cũng thu tay, nhẹ nhàng vứt điện thoại xuống giường không quan tâm nữa, chậm rãi ôm lấy người trước mặt. Ngoài dự đoán, Tề Tĩnh nhìn như mệt lả, cả người không còn tý sức lực nào, ngay cả miệng cũng không mở, cũng chẳng phản kháng.
Hắn cho rằng anh đang khen ngợi vì mình không làm phiền công việc của anh, vì vậy nhỏ giọng dụ dỗ: "Em xem đi, em muốn nghe điện thoại, chẳng phải anh cho em nghe rồi sao? Anh không hề quấy rầy kế hoạch thăng chức của em nhé."
Tề Tĩnh yên lặng, chậm rãi chớp mắt, lát sau mới cười nói: "Chẳng phải tôi cũng nghe lời anh rồi sao?"
Hắn phụ họa: "Đúng, đúng, đúng... Lúc nãy nghi ngờ em, là anh sai."
Bây giờ trời đã tối, bên trong phòng chỉ còn chút ánh sáng héo hon từ ngọn đèn hành lang.
Ánh sáng mỏng manh hắt lên nửa bên mặt Tề Tĩnh, từ góc độ của hắn, tóc anh rối loạn, áo quần xộc xệch, cổ gáy ướt đẫm vì mồ hôi, dính dấp, mang cảm giác nhẵn nhụi tinh tế.
Anh một mực nhìn chằm chằm vào tường, bộ dạng phục tùng khiến hắn vô cùng hoài niệm, nhất thời động tình, nhịn không được giơ tay xoa gò má anh.
"Anh muốn làm gì?" Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhíu mày.
"Tề Tĩnh." Chỉ gọi tên anh thôi, hắn đã thấy miệng lưỡi khô khốc, hơi thở nóng rực lên.
Một mình hắn đi công tác, người nhà không biết chuyện bên này, huống hồ Tề Tĩnh là gay. Không có gì an toàn hơn, bí mật hơn.
"Anh biết, những lời em nói trước đó chỉ là nói lẫy mà thôi... Từ giờ trở đi, chúng ta nói chuyện tử tế được không?"
Tề Tĩnh yên lặng.
Hắn thấy anh chẳng quan tâm, coi như anh hiểu ý hắn, mừng rỡ lấy tay xoay người anh lại, hướng về phía mình — Nếu muốn nói chuyện tử tế, ít nhất phải bắt đầu từ đối mặt với nhau, đúng không?
"Tề Tĩnh..." Một tiếng gọi này càng thêm thuần túy, là khao khát, dục vọng.
"Chờ chút." Tề Tĩnh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào một điểm không tồn tại trên mặt đất, đôi mắt như tro tàn, không có chút ánh sáng, môi mấp máy: "Để tôi tắm trước đã."
Danh sách chương