Con số 120 xuất hiện trên bảng đếm giờ, sau đó giảm từng giây.
Tất cả mọi người ở đây đều không nghe thấy thanh âm gì.
Yên lặng như tờ.
Cho tới khi một tiếng thở dài đầy vẻ mệt mỏi rã rời vang lên...
"Hừ..."
Tiếng thở dài sâu kín, yếu ớt tột cùng, vang lên trong microphone cực kì rõ ràng...
Nếu như sử dụng tai nghe chất lượng tốt, thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng thở chậm rãi truyền sâu vào trong tai.
"Trẫm không hiểu..." Câu nói thốt ra như của một người vừa tỉnh ngủ. Tiếng nói khàn khàn, hiện ra trước mắt người nghe hình ảnh một người đàn ông lười tiếng mặc áo rồng, nét mặt suy sụp, tinh thần uể oải.
Một lát sau, người kia dường như bất đắc dĩ phải nhúc nhích.
Người tỉnh táo dần lên, nhưng trong giọng nói lại thêm phần sốt ruột.
"Ngày nay thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, sao vẫn còn bè lũ phản bối làm loạn?" Giọng điệu của anh nhấn từng chữ, cứ như cây trúc cao lớn bị tước từng dao, đâm sâu xuống dưới. Anh hỏi lớn: "Bọn chúng cố ý không muốn trẫm được yên, hay muốn cả thiên hạ và bách tính đều không được yên ổn?"
Hai câu hỏi giận dữ qua đi, dường như sức lực đã cạn kiệt, anh thở hồng hộc, hô hấp rối loạn.
Giọng của Tề Tĩnh khá trẻ trung, cho dù cố tình làm giọng khàn đi, cũng chỉ như người mới ba mươi mà thôi.
Nhưng cách diễn của anh khiến nhân vật thêm phần già nua, giống như một người đàn ông trung niên vất vả lâu ngày, không còn sức sống lạc quan của tuổi trẻ khỏe mạnh.
"Các khanh nhìn xem..." Hoàng đế vừa thở vừa đọc nội dung của tấu chương. ""Nha môn châu phủ Thông châu bị phản loạn đốt cháy, quan binh tử thương hơn trăm người, lui về bảo vệ thành Nghiêu. Quan ngân bị cướp, tổn thất một vạn hai nghìn bảy trăm lượng, kho lương bị phá, trong số hương dân có người xúi giục, công khai lục soát, tranh giành nhau, một hạt thóc cũng không còn"?"
Bởi vì oán hận, thanh âm của anh hơi run rẩy, càng đọc càng nhanh, nhưng vẫn nhớ phải phát âm chính xác từ "Nghiêu" trong thành Nghiêu mà rất nhiều thí sinh đọc sai.
Phóng viên đài truyền hình luôn có ưu thế về mặt phát âm hơn người bình thường, hơn nữa Tề Tĩnh còn từng thi đậu giấy chứng nhận cấp một, ưu thế càng lớn hơn.
Chữ lạ, chữ nhiều âm tiết, chữ cổ, chữ thời xưa, tất cả đều không thể làm khó anh được.
Đọc xong, hắn vội vã thở hắt ra từ tận yết hầu, mắng: "Tạo phản... Đây rõ ràng là muốn tạo phản, tạo phản!"
Khác với cơn phẫn nộ đùng đùng của chú Pháo, sự phẫn nộ của anh tràn đầy tính điên, mang đậm nét điên cuồng mãnh liệt. Chốc lát sau, dường như anh nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hâm hâm dở dở cười hề hề vài tiếng.
"Thuận Dương hầu... Thuận Dương hầu... Thuận Dương hầu..."
Người lẳng lặng đứng trên đại điện hẳn đã đáp lại anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn gọi đi gọi lại, nghe hắn đáp đi đáp lại mua vui.
"Khanh lập tức dẫn hai vạn binh mã tới bình định Thông châu!" Phân phó tới đây, Hoàng đế đột nhiên ngừng lại, thì thào khẩn cầu giống như người này là cái phao cứu sinh cuối cùng mình có, "Khanh... là tướng lĩnh trẫm tán thưởng nhất, hẳn là có thể làm được chứ?"
"Xương đế" trong nguyên tác là một người cực kỳ dễ sinh ra cảm giác bất an, theo thuật ngữ hiện đại tức là chứng "vọng tưởng bị hại".
Căn cứ theo biểu hiện của bệnh, hắn giữ được thần trí tỉnh táo là nhờ vào thuốc, còn phân ra nặng nhẹ.
Cảnh đối thoại trên triều đình diễn ra khi cuộc tạo phản ở khắp nơi vừa mới bắt đầu bước vào cao trào, châu phủ Thông châu bị tập kích chỉ là một trong số đó. Lúc ấy "Xương đế" còn chưa biết "Thuận Dương hầu" là em trai cùng cha khác mẹ của mình, chỉ biết dù hắn nắm binh quyền trong tay, nhưng hắn không viện cớ trốn tránh như những người khác mà phải có lợi ích mới chịu ra tay. Quả thật là một tấm gỗ nổi giữa cơn sóng to gió lớn.
Đối mặt với thần tử, có thể lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nói.
Nhưng đối mặt với cọng rơm cứu mạng "Thuận Dương hầu" thì phải dùng cách khác.
Các thính giả vẫn đang ngừng thở nghe kịch, ngay cả lắc đầu cũng không dám. Trong lúc Tề Tĩnh diễn, trên khung bình luận chỉ có một loại phản ứng.
Phản ứng vô cùng thống nhất, phối hợp rất hoàn hảo.
Người nghe 1: Ồ...
Người nghe 2: Ồ ồ ồ...
Người nghe 3: Ồ ồ ồ ồ ồ...
...
Tất cả đều đăng như vậy.
Cho tới khi màn một kết thúc, rốt cuộc cũng có người đăng cái khác ngoài "ồ", còn dùng các chữ khác để biểu đạt cảm xúc của mình.
Người nghe 1: Không, không biết phải hình dung thế nào? Nhưng vừa rồi tôi nghe kịch mà phải giơ hai tay ôm ngực như chuột giữ của, ngồi co tròn trên ghế mà nghe... (tôi đang nói gì thế này, đỡ trán). Thật ra tôi muốn nói... Tôi nghe rất nhập tâm!!
Người nghe 2: Hóa ra còn có thể phối một Hoàng đế như vậy... Tôi hiểu ra rồi! Σ(⊙▽⊙ Đúng vậy, Xương đế quả thật rất ốm yếu... còn có bệnh về thần kinh!
Người nghe 3:... Trả Ngày về cao quý, phong lưu, hào hoa lại cho tôi!! Trả lại đây!! ┭┮﹏┭┮ (Chủ yếu là anh ấy khác xa với cách phối âm bình thường, nhất thời tôi không chấp nhận được, nhưng phải thừa nhận vừa rồi anh ấy phối quá tốt!!)
Người nghe 4: (╯-_-)╯╧╧ Sau này có ai nói với tôi Chẳng hỏi ngày về là giọng thụ, tôi sẽ giận người đó!
Người nghe 5: (╯-_-)╯╧╧ Hất bàn cùng lầu trên. Tôi nghe được chuyện gì xảy ra giữa Xương đế và Thuận Dương hầu thế này? Đây có phải tác phẩm xu hướng bình thường không thế?? Bỗng nhiên khiến tôi ship CP anh em nhà này, thật quá mất mặt!! Nhưng vừa rồi khi anh ấy liên tục gọi "Thuận Dương hầu", tôi cảm tưởng như mình đột nhiên trúng đạn... Niên hạ(1) là tuyệt nhất!!
Người nghe 6: Vừa nghe vừa kích động... Tôi nhìn thấy mấy lầu trên nói đoạn liên tục gọi "Thuận Dương hầu" là do số 16 tự thêm vào, trong kịch bản chỉ gọi một lần. Ha ha, cách xử lý này rất tốt!! Rất sáng tạo! Anh ấy đã thể hiện được cảm xúc "ngươi là người duy nhất ta tin cậy" của Xương đế rồi... Hu hu, hình như tôi cũng rất thích đôi an hem này... *che mặt*
...
...
Trên khung bình luận vẫn bàn luận ầm ầm, Tề Tĩnh đột nhiên lạnh lùng bật ra tiếng gào: "Làm càn!!"
Vua dù sao cũng là vua, khi rồng nổi giận chắc chắn sẽ gây chấn động bốn phương.
Sức bật của anh tạm ổn, nhưng chất giọng bẩm sinh quá mỏng, trong khi độ dày của giọng nói lại có thể mang tới sức bật lớn hơn.
Vì vậy Tề Tĩnh quyết định công khai bù đắp khuyết điểm.
Anh dùng chất giọng mỏng của mình vẽ nên một "Xương đế" khi phát bệnh cất tiếng nói the thé đặc thù, khiến thính giả di chuyển sự chú ý lên tình trạng thân thể "bệnh tật" của hắn, chứ không phải cố chấp bám vào cách diễn rống lên giận dữ. Ở đoạn cuối, anh còn thuận tiện ho thêm vài cái, nghe càng giống hơn.
"Thiên hạ này là của trẫm... Là của trẫm!!" Anh vừa ho vừa lặp đi lặp lại.
Dựa treo nguyên tác miêu ta, ở đoạn này, hoàng đế lên cơn nghiện do thuốc mất hiệu lực, không giữ được tỉnh táo. Tề Tĩnh thay đổi lời thoại từ sắc bén sang lè nhè không rõ, nói như đang lẩm bẩm: "trẫm thích lập ai làm Thái tử... đều do... trẫm định đoạt!"
Bỗng nhiên vào khoảnh khắc này, Tề Tĩnh thấy mình đang vô thức mô phỏng lại cha khi say khướt.
Cũng mất tỉnh táo như vậy.
Cũng khó chịu như vậy.
Cũng hung dữ như vậy.
Nhìn ai cũng thấy đáng ghét, thấy phiền toái. Cho dù là phi tử bình thường mình sủng ái nhất, cho dù là người đẹp như hoa như ngọc, khi nhắc tới điều mình không muốn nghe, hắn vẫn sinh ra suy nghĩ tàn nhẫn muốn xé nhát đóa hoa này.
Trước đây, khi cha uống say, trong nhà cãi nhau ầm ĩ, ông gần như muốn đánh mẹ anh.
Mỗi lần như vậy, anh và em trai đều phải giữ hai tay ông thật chặt, chị gái anh sẽ che chở cho mẹ trốn ra sau cửa, chờ ông hết sức nhờ rượu... Chuyện này thật ra không xảy ra thường xuyên, cũng đã từ rất lâu rồi... Ít nhất đều là chuyện xảy ra từ trước khi anh lên đại học, vậy mà vẫn hiện sờ sờ ngay trước mắt.
Thật kỳ quái.
Kỳ quái.
Bởi vì vai diễn có nét tương đồng sao? Anh đang thi đấu mà lại nghĩ tới chuyện không đâu, cảm xúc nhân vật suýt nữa bị gián đoạn.
Tề Tĩnh tỉnh lại trong nháy mắt, sau đó yên lặng lắc đầu, tiếp tục đọc lời thoại.
"Không phải... không có Diêm gia thì trẫm không làm được gì." Nhưng thực tế đúng là như vậy. Ý thức được điều này, cho nên hắn mới oán giận, mới bi ai, "Trẫm là thiên tử... Thiên tử!"
Tâm trạng phẫn nộ của chú Pháo thể hiện rất đúng chỗ... Nhưng thiếu đột phá.
Lúc nào cũng phẫn nộ thì chẳng khác gì nhau, rất thô.
Phần diễn trước, Tề Tĩnh đã cho thêm yếu tố về bệnh liên quan tới thần kinh, đoạn này anh lại bỏ thêm cảm giác thê lương, do đó khiến sự "phẫn nộ" của hai màn kịch trở nên khác nhau, lại hỗ trợ nhau.
Sau đoạn này chính là gợi ý trong kịch bản, động tác ngã xuống đất và làm vỡ bình hoa.
Cách hiểu của anh và chú Pháo khác nhau ở chỗ này. Chú Pháo cho ràng nhân vật này nổi giận chủ động đập vỡ bình hoa, sau đó bản thân hắn cũng bất cẩn ngã xuống đất. Tề Tĩnh lại cho rằng bởi vì lên cơn nghiện quá mạnh, hắn không giữ thăng bằng được, khi ngã xuống thì vô ý đụng đổ bình hoa.
Anh nghĩ như vậy bởi vì liên tưởng tới các phóng sự về người nghiện lấy được từ cơ quan.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, anh từng yên lặng nghiên cứu những phóng sự đó, xem đi xem lại rất nhiều lần. Điều làm anh chú ý là khi người nghiện lên cơn bất chợt, tứ chi co quắp, động tác thường không do đại não chi phối. Nếu như lúc đó "Xương đế" vẫn có thể điều khiển tay mình ném vỡ bình hoa, vậy tức là hắn lên cơn không nặng, không tới mức có thể ngã xuống.
Trong nguyên tác, tác giả sử dụng câu "chứng bệnh của Xương đế tái phát đột ngột, tự điên tự cuồng" để miêu tả hắn.
Còn có một điểm mà ai chưa đọc nguyên tác sẽ không biết, đó là người còn lại trong cuộc đối thoại với "Xương đế" ở màn này.
"Thục phi" họ Diêm, chính là con gái cả của "Diêm gia" trong câu thoại trước đó.
Bởi vì trong lòng Xương đế tồn tại cảm giác sợ hãi với cha nàng, nên bình thường luôn khoa trương sủng ái nàng, dung túng nàng, đối đãi với nàng như với Diêm gia. Trong nguyên tác miêu tả, sau khi "Xương đế" ngã, Thục phi vội vàng muốn đỡ hắn dậy, nào ngờ dưới tác dụng của cơn nghiện, hắn coi nàng như ác quỷ, ám chỉ bình thường hắn vừa hận vừa sợ Diêm gia.
"Ưm..."
Tề Tĩnh đột nhiên ngừng lại hít thở, phát ra tiếng nức nở như mê sảng, còn mang theo tiếng khóc, cực kì giống tâm trạng tan vỡ của người lên cơn nghiện.
Nhát gan mà sợ hãi và căm thù.
"Rõ ràng... trẫm là vua một nước, đứng đầu thiên hạ..." Anh dồn dập thở để bật ra được một câu, sau đó lại ngập ngừng, "Vì sao... Vì sao quyết định việc này còn phải nghe lời người khác?"
Tiếp đó, Tề Tĩnh bất thình lình cười rộ lên. Tiếng cười khản đặc, nặng nề như truyền ra từ sâu trong cổ họng, khiến người ta nổi da gà.
"Hi hi hi, hi hi hi..."
Dứt khoát bất chấp, xem ai sợ ai.
"Trẫm mặc kệ! Mặc kệ!" Chỉ khi bị thuốc kích thích, hắn mới dám nói ra những lời này, dám công khai đối mặt với quyền thần, dám chân chính làm Hoàng đế một lần. Cho dù đang tự lừa mình dối người, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn sung sướng không gì sánh được. "Bất kể quốc trượng nói gì, trẫm cũng... không quan tâm..."
Cuối cùng, lời kịch dừng lại trong chốc lát. Tề Tĩnh lại thở dài sâu kín như mở đầu màn một.
Khác với lần trước, lần này là sự giải thoát.
"Mặc kệ..."
Đây cũng là do anh tự thêm thắt vào. Nếu không thể thay đổi lời thoại, anh thường dựa theo cách hiểu của mình mà "lặp lại" lời thoại, tạo nên hiệu quả mình mong muốn.
Nếu bây giờ không phải trong một cuộc thi trên mạng mà là một cuộc thi ngoài đời, hẳn ở hiện trường đang yên tĩnh tới mức một cái kim rơi xuống đất cũng nghe rõ tiếng vang.
Bởi vì khán giả đều đang sững người.
Chỉ có một người duy nhất cử động, đó là người cầm micro, cái chuyển động không chỉ là thanh âm, mà còn cả hình ảnh phía sau thanh âm đó.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, hình ảnh đã chuyển sang cảnh mới.
Bầu không khí xơ xác, tiêu điều kéo tới.
Trong tai nghe vừa rồi còn truyền tới tiếng thở dài sung sướng, bất giác đã chuyển sang tiếng thở dốc hốt hoảng khi bị kẻ thù bao vây. Nhưng tính điên khùng của Xương đế rất rõ ràng, hoàn toàn có thể cảm nhận được thông qua lời thoại. Mặc dù người đứng lại, nhưng tiếng thở dốc thì không ngừng: "Ngươi... Ngươi tới giết trẫm đúng không?"
Trước khi nói ra câu này, hắn còn ôm hy vọng, mong chờ đối phương sẽ đáp "không phải". Tới khi nhìn thấy lệnh bài, hắn lập tức nản lòng thoái chí, cảm giác tuyệt vọng chậm rãi trào dâng, nhưng không còn sợ hãi: "Ha ha, cái ngươi đang cầm trên tay chính là... lệnh bài "Tru thiên lệnh" của đám phản tặc phải không?"
Không chỉ không sợ, thậm chí còn giận dữ bất chấp liều chết.
"Ai ai cũng muốn tạo phản, ai ai cũng muốn ép trẫm!" Anh đột nhiên lớn tiếng hét to. Bởi vì nhân vật đang ở trong trạng thái tỉnh táo, độ gào thét cũng mạnh lên, rất có sức lực. ""Tru thiên"? Ha ha ha ha..."Thiên" há lại để cho các ngươi giết được hay sao? Các ngươi không phải đang "tru thiên", mà là đang "nghịch thiên!"
Một hơi mắng liên tục như vậy, thân thế vốn đã trống rỗng lập tức kiệt sức, hơi thở không theo kịp lời nói, nói xong chỉ toàn tiếng ho.
Nhưng đường đường là dòng máu chính thống nhà Đế vương lại thua trong tay người em trai danh không chính, ngôn không thuận, người mà mình đã ngu xuẩn tin tưởng hết lòng, làm sao hắn có thể cam tâm chết như vậy chứ?
"Ha ha." Anh nở nụ cười kỳ quái, giọng nói lạnh tới tận xương.
"Trẫm biết... Đám phản tặc các ngươi... muốn tôn Thuận Dương hầu làm hoàng đế. Thuận Dương hầu... Ha ha..." Nói tới đây, anh đột nhiên rùng mình, mắng to, "Nó chỉ là thứ nghiệt chung cho Tiên đế sinh ra ở bên ngoài! Trẫm mới là Thái tử danh chính ngôn thuận do Tiên đế sắc phong!"
Bảng đếm giờ lúc này đã nhảy tới số 5. Tề Tĩnh hít sâu, thu lại toàn bộ biểu cảm, thoải mái thản nhiên ngắn gọi nói lời cảm ơn: "Xong rồi. Cảm ơn mọi người!"
Chẳng đợi MC kịp nói gì, anh đã tự giác xuống mic.
Đèn chỉ thị lập tức tắt ngúm.
Người nghe 1:... Hả...
Người nghe 2:... Hả, xong rồi??
Người nghe 3: Cứ vậy là xong sao?? Còn chưa đến đoạn Xương đế và Thuận Dương hầu yêu nhau lắm cắn nhau đau mà!! (nguyên tác cũng không nói) 〒▽〒
Người nghe 4: (╯-_-)╯╧╧ Đáng ghét, đang nghe hay thì đứt dây đàn!! Cái cảm giác quần tụt xong rồi mà không cho chịch này là muốn giết người hả??
Người nghe 5: (╯-_-)╯╧╧ Lầu trên nói đúng tiếng lòng tôi!!
Người nghe 6: (╯-_-)╯╧╧ Chẳng hỏi ngày về, anh phối tiếp cho tôi... Anh mà không phối ngày nào tôi cũng sẽ lên diễn đàn ném đá anh! Anti anh!!
...
...
Khúc nhạc dương xuân vẫn còn đang mất hồn dù đã trở lại mic, bất giác bật ra một từ đơn: "Hả?"
Khi cô nghe thấy trong kênh phát ra thanh âm của chính mình, lúc bấy giờ mới phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng quay lại hình tượng MC chuyên nghiệp của ban tổ chức.
"À... Màn biểu diễn của thí sinh số 16 kết thúc. Số 16 Chẳng hỏi ngày về, vai "Xương đế"!" Cô mỉm cười tuyên bố theo thông lệ, "Tiếp theo đây chúng ta sẽ mở cửa sổ bỏ phiế. Xin mọi người nhiệt tình bỏ phiếu! Đồng thời, các giám khảo của chúng ta cũng sẽ tiến hành chấm điểm."
Chú thích:
(1) Niên hạ: công bé tuổi hơn thụ.
Tất cả mọi người ở đây đều không nghe thấy thanh âm gì.
Yên lặng như tờ.
Cho tới khi một tiếng thở dài đầy vẻ mệt mỏi rã rời vang lên...
"Hừ..."
Tiếng thở dài sâu kín, yếu ớt tột cùng, vang lên trong microphone cực kì rõ ràng...
Nếu như sử dụng tai nghe chất lượng tốt, thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng thở chậm rãi truyền sâu vào trong tai.
"Trẫm không hiểu..." Câu nói thốt ra như của một người vừa tỉnh ngủ. Tiếng nói khàn khàn, hiện ra trước mắt người nghe hình ảnh một người đàn ông lười tiếng mặc áo rồng, nét mặt suy sụp, tinh thần uể oải.
Một lát sau, người kia dường như bất đắc dĩ phải nhúc nhích.
Người tỉnh táo dần lên, nhưng trong giọng nói lại thêm phần sốt ruột.
"Ngày nay thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, sao vẫn còn bè lũ phản bối làm loạn?" Giọng điệu của anh nhấn từng chữ, cứ như cây trúc cao lớn bị tước từng dao, đâm sâu xuống dưới. Anh hỏi lớn: "Bọn chúng cố ý không muốn trẫm được yên, hay muốn cả thiên hạ và bách tính đều không được yên ổn?"
Hai câu hỏi giận dữ qua đi, dường như sức lực đã cạn kiệt, anh thở hồng hộc, hô hấp rối loạn.
Giọng của Tề Tĩnh khá trẻ trung, cho dù cố tình làm giọng khàn đi, cũng chỉ như người mới ba mươi mà thôi.
Nhưng cách diễn của anh khiến nhân vật thêm phần già nua, giống như một người đàn ông trung niên vất vả lâu ngày, không còn sức sống lạc quan của tuổi trẻ khỏe mạnh.
"Các khanh nhìn xem..." Hoàng đế vừa thở vừa đọc nội dung của tấu chương. ""Nha môn châu phủ Thông châu bị phản loạn đốt cháy, quan binh tử thương hơn trăm người, lui về bảo vệ thành Nghiêu. Quan ngân bị cướp, tổn thất một vạn hai nghìn bảy trăm lượng, kho lương bị phá, trong số hương dân có người xúi giục, công khai lục soát, tranh giành nhau, một hạt thóc cũng không còn"?"
Bởi vì oán hận, thanh âm của anh hơi run rẩy, càng đọc càng nhanh, nhưng vẫn nhớ phải phát âm chính xác từ "Nghiêu" trong thành Nghiêu mà rất nhiều thí sinh đọc sai.
Phóng viên đài truyền hình luôn có ưu thế về mặt phát âm hơn người bình thường, hơn nữa Tề Tĩnh còn từng thi đậu giấy chứng nhận cấp một, ưu thế càng lớn hơn.
Chữ lạ, chữ nhiều âm tiết, chữ cổ, chữ thời xưa, tất cả đều không thể làm khó anh được.
Đọc xong, hắn vội vã thở hắt ra từ tận yết hầu, mắng: "Tạo phản... Đây rõ ràng là muốn tạo phản, tạo phản!"
Khác với cơn phẫn nộ đùng đùng của chú Pháo, sự phẫn nộ của anh tràn đầy tính điên, mang đậm nét điên cuồng mãnh liệt. Chốc lát sau, dường như anh nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hâm hâm dở dở cười hề hề vài tiếng.
"Thuận Dương hầu... Thuận Dương hầu... Thuận Dương hầu..."
Người lẳng lặng đứng trên đại điện hẳn đã đáp lại anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn gọi đi gọi lại, nghe hắn đáp đi đáp lại mua vui.
"Khanh lập tức dẫn hai vạn binh mã tới bình định Thông châu!" Phân phó tới đây, Hoàng đế đột nhiên ngừng lại, thì thào khẩn cầu giống như người này là cái phao cứu sinh cuối cùng mình có, "Khanh... là tướng lĩnh trẫm tán thưởng nhất, hẳn là có thể làm được chứ?"
"Xương đế" trong nguyên tác là một người cực kỳ dễ sinh ra cảm giác bất an, theo thuật ngữ hiện đại tức là chứng "vọng tưởng bị hại".
Căn cứ theo biểu hiện của bệnh, hắn giữ được thần trí tỉnh táo là nhờ vào thuốc, còn phân ra nặng nhẹ.
Cảnh đối thoại trên triều đình diễn ra khi cuộc tạo phản ở khắp nơi vừa mới bắt đầu bước vào cao trào, châu phủ Thông châu bị tập kích chỉ là một trong số đó. Lúc ấy "Xương đế" còn chưa biết "Thuận Dương hầu" là em trai cùng cha khác mẹ của mình, chỉ biết dù hắn nắm binh quyền trong tay, nhưng hắn không viện cớ trốn tránh như những người khác mà phải có lợi ích mới chịu ra tay. Quả thật là một tấm gỗ nổi giữa cơn sóng to gió lớn.
Đối mặt với thần tử, có thể lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nói.
Nhưng đối mặt với cọng rơm cứu mạng "Thuận Dương hầu" thì phải dùng cách khác.
Các thính giả vẫn đang ngừng thở nghe kịch, ngay cả lắc đầu cũng không dám. Trong lúc Tề Tĩnh diễn, trên khung bình luận chỉ có một loại phản ứng.
Phản ứng vô cùng thống nhất, phối hợp rất hoàn hảo.
Người nghe 1: Ồ...
Người nghe 2: Ồ ồ ồ...
Người nghe 3: Ồ ồ ồ ồ ồ...
...
Tất cả đều đăng như vậy.
Cho tới khi màn một kết thúc, rốt cuộc cũng có người đăng cái khác ngoài "ồ", còn dùng các chữ khác để biểu đạt cảm xúc của mình.
Người nghe 1: Không, không biết phải hình dung thế nào? Nhưng vừa rồi tôi nghe kịch mà phải giơ hai tay ôm ngực như chuột giữ của, ngồi co tròn trên ghế mà nghe... (tôi đang nói gì thế này, đỡ trán). Thật ra tôi muốn nói... Tôi nghe rất nhập tâm!!
Người nghe 2: Hóa ra còn có thể phối một Hoàng đế như vậy... Tôi hiểu ra rồi! Σ(⊙▽⊙ Đúng vậy, Xương đế quả thật rất ốm yếu... còn có bệnh về thần kinh!
Người nghe 3:... Trả Ngày về cao quý, phong lưu, hào hoa lại cho tôi!! Trả lại đây!! ┭┮﹏┭┮ (Chủ yếu là anh ấy khác xa với cách phối âm bình thường, nhất thời tôi không chấp nhận được, nhưng phải thừa nhận vừa rồi anh ấy phối quá tốt!!)
Người nghe 4: (╯-_-)╯╧╧ Sau này có ai nói với tôi Chẳng hỏi ngày về là giọng thụ, tôi sẽ giận người đó!
Người nghe 5: (╯-_-)╯╧╧ Hất bàn cùng lầu trên. Tôi nghe được chuyện gì xảy ra giữa Xương đế và Thuận Dương hầu thế này? Đây có phải tác phẩm xu hướng bình thường không thế?? Bỗng nhiên khiến tôi ship CP anh em nhà này, thật quá mất mặt!! Nhưng vừa rồi khi anh ấy liên tục gọi "Thuận Dương hầu", tôi cảm tưởng như mình đột nhiên trúng đạn... Niên hạ(1) là tuyệt nhất!!
Người nghe 6: Vừa nghe vừa kích động... Tôi nhìn thấy mấy lầu trên nói đoạn liên tục gọi "Thuận Dương hầu" là do số 16 tự thêm vào, trong kịch bản chỉ gọi một lần. Ha ha, cách xử lý này rất tốt!! Rất sáng tạo! Anh ấy đã thể hiện được cảm xúc "ngươi là người duy nhất ta tin cậy" của Xương đế rồi... Hu hu, hình như tôi cũng rất thích đôi an hem này... *che mặt*
...
...
Trên khung bình luận vẫn bàn luận ầm ầm, Tề Tĩnh đột nhiên lạnh lùng bật ra tiếng gào: "Làm càn!!"
Vua dù sao cũng là vua, khi rồng nổi giận chắc chắn sẽ gây chấn động bốn phương.
Sức bật của anh tạm ổn, nhưng chất giọng bẩm sinh quá mỏng, trong khi độ dày của giọng nói lại có thể mang tới sức bật lớn hơn.
Vì vậy Tề Tĩnh quyết định công khai bù đắp khuyết điểm.
Anh dùng chất giọng mỏng của mình vẽ nên một "Xương đế" khi phát bệnh cất tiếng nói the thé đặc thù, khiến thính giả di chuyển sự chú ý lên tình trạng thân thể "bệnh tật" của hắn, chứ không phải cố chấp bám vào cách diễn rống lên giận dữ. Ở đoạn cuối, anh còn thuận tiện ho thêm vài cái, nghe càng giống hơn.
"Thiên hạ này là của trẫm... Là của trẫm!!" Anh vừa ho vừa lặp đi lặp lại.
Dựa treo nguyên tác miêu ta, ở đoạn này, hoàng đế lên cơn nghiện do thuốc mất hiệu lực, không giữ được tỉnh táo. Tề Tĩnh thay đổi lời thoại từ sắc bén sang lè nhè không rõ, nói như đang lẩm bẩm: "trẫm thích lập ai làm Thái tử... đều do... trẫm định đoạt!"
Bỗng nhiên vào khoảnh khắc này, Tề Tĩnh thấy mình đang vô thức mô phỏng lại cha khi say khướt.
Cũng mất tỉnh táo như vậy.
Cũng khó chịu như vậy.
Cũng hung dữ như vậy.
Nhìn ai cũng thấy đáng ghét, thấy phiền toái. Cho dù là phi tử bình thường mình sủng ái nhất, cho dù là người đẹp như hoa như ngọc, khi nhắc tới điều mình không muốn nghe, hắn vẫn sinh ra suy nghĩ tàn nhẫn muốn xé nhát đóa hoa này.
Trước đây, khi cha uống say, trong nhà cãi nhau ầm ĩ, ông gần như muốn đánh mẹ anh.
Mỗi lần như vậy, anh và em trai đều phải giữ hai tay ông thật chặt, chị gái anh sẽ che chở cho mẹ trốn ra sau cửa, chờ ông hết sức nhờ rượu... Chuyện này thật ra không xảy ra thường xuyên, cũng đã từ rất lâu rồi... Ít nhất đều là chuyện xảy ra từ trước khi anh lên đại học, vậy mà vẫn hiện sờ sờ ngay trước mắt.
Thật kỳ quái.
Kỳ quái.
Bởi vì vai diễn có nét tương đồng sao? Anh đang thi đấu mà lại nghĩ tới chuyện không đâu, cảm xúc nhân vật suýt nữa bị gián đoạn.
Tề Tĩnh tỉnh lại trong nháy mắt, sau đó yên lặng lắc đầu, tiếp tục đọc lời thoại.
"Không phải... không có Diêm gia thì trẫm không làm được gì." Nhưng thực tế đúng là như vậy. Ý thức được điều này, cho nên hắn mới oán giận, mới bi ai, "Trẫm là thiên tử... Thiên tử!"
Tâm trạng phẫn nộ của chú Pháo thể hiện rất đúng chỗ... Nhưng thiếu đột phá.
Lúc nào cũng phẫn nộ thì chẳng khác gì nhau, rất thô.
Phần diễn trước, Tề Tĩnh đã cho thêm yếu tố về bệnh liên quan tới thần kinh, đoạn này anh lại bỏ thêm cảm giác thê lương, do đó khiến sự "phẫn nộ" của hai màn kịch trở nên khác nhau, lại hỗ trợ nhau.
Sau đoạn này chính là gợi ý trong kịch bản, động tác ngã xuống đất và làm vỡ bình hoa.
Cách hiểu của anh và chú Pháo khác nhau ở chỗ này. Chú Pháo cho ràng nhân vật này nổi giận chủ động đập vỡ bình hoa, sau đó bản thân hắn cũng bất cẩn ngã xuống đất. Tề Tĩnh lại cho rằng bởi vì lên cơn nghiện quá mạnh, hắn không giữ thăng bằng được, khi ngã xuống thì vô ý đụng đổ bình hoa.
Anh nghĩ như vậy bởi vì liên tưởng tới các phóng sự về người nghiện lấy được từ cơ quan.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, anh từng yên lặng nghiên cứu những phóng sự đó, xem đi xem lại rất nhiều lần. Điều làm anh chú ý là khi người nghiện lên cơn bất chợt, tứ chi co quắp, động tác thường không do đại não chi phối. Nếu như lúc đó "Xương đế" vẫn có thể điều khiển tay mình ném vỡ bình hoa, vậy tức là hắn lên cơn không nặng, không tới mức có thể ngã xuống.
Trong nguyên tác, tác giả sử dụng câu "chứng bệnh của Xương đế tái phát đột ngột, tự điên tự cuồng" để miêu tả hắn.
Còn có một điểm mà ai chưa đọc nguyên tác sẽ không biết, đó là người còn lại trong cuộc đối thoại với "Xương đế" ở màn này.
"Thục phi" họ Diêm, chính là con gái cả của "Diêm gia" trong câu thoại trước đó.
Bởi vì trong lòng Xương đế tồn tại cảm giác sợ hãi với cha nàng, nên bình thường luôn khoa trương sủng ái nàng, dung túng nàng, đối đãi với nàng như với Diêm gia. Trong nguyên tác miêu tả, sau khi "Xương đế" ngã, Thục phi vội vàng muốn đỡ hắn dậy, nào ngờ dưới tác dụng của cơn nghiện, hắn coi nàng như ác quỷ, ám chỉ bình thường hắn vừa hận vừa sợ Diêm gia.
"Ưm..."
Tề Tĩnh đột nhiên ngừng lại hít thở, phát ra tiếng nức nở như mê sảng, còn mang theo tiếng khóc, cực kì giống tâm trạng tan vỡ của người lên cơn nghiện.
Nhát gan mà sợ hãi và căm thù.
"Rõ ràng... trẫm là vua một nước, đứng đầu thiên hạ..." Anh dồn dập thở để bật ra được một câu, sau đó lại ngập ngừng, "Vì sao... Vì sao quyết định việc này còn phải nghe lời người khác?"
Tiếp đó, Tề Tĩnh bất thình lình cười rộ lên. Tiếng cười khản đặc, nặng nề như truyền ra từ sâu trong cổ họng, khiến người ta nổi da gà.
"Hi hi hi, hi hi hi..."
Dứt khoát bất chấp, xem ai sợ ai.
"Trẫm mặc kệ! Mặc kệ!" Chỉ khi bị thuốc kích thích, hắn mới dám nói ra những lời này, dám công khai đối mặt với quyền thần, dám chân chính làm Hoàng đế một lần. Cho dù đang tự lừa mình dối người, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn sung sướng không gì sánh được. "Bất kể quốc trượng nói gì, trẫm cũng... không quan tâm..."
Cuối cùng, lời kịch dừng lại trong chốc lát. Tề Tĩnh lại thở dài sâu kín như mở đầu màn một.
Khác với lần trước, lần này là sự giải thoát.
"Mặc kệ..."
Đây cũng là do anh tự thêm thắt vào. Nếu không thể thay đổi lời thoại, anh thường dựa theo cách hiểu của mình mà "lặp lại" lời thoại, tạo nên hiệu quả mình mong muốn.
Nếu bây giờ không phải trong một cuộc thi trên mạng mà là một cuộc thi ngoài đời, hẳn ở hiện trường đang yên tĩnh tới mức một cái kim rơi xuống đất cũng nghe rõ tiếng vang.
Bởi vì khán giả đều đang sững người.
Chỉ có một người duy nhất cử động, đó là người cầm micro, cái chuyển động không chỉ là thanh âm, mà còn cả hình ảnh phía sau thanh âm đó.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, hình ảnh đã chuyển sang cảnh mới.
Bầu không khí xơ xác, tiêu điều kéo tới.
Trong tai nghe vừa rồi còn truyền tới tiếng thở dài sung sướng, bất giác đã chuyển sang tiếng thở dốc hốt hoảng khi bị kẻ thù bao vây. Nhưng tính điên khùng của Xương đế rất rõ ràng, hoàn toàn có thể cảm nhận được thông qua lời thoại. Mặc dù người đứng lại, nhưng tiếng thở dốc thì không ngừng: "Ngươi... Ngươi tới giết trẫm đúng không?"
Trước khi nói ra câu này, hắn còn ôm hy vọng, mong chờ đối phương sẽ đáp "không phải". Tới khi nhìn thấy lệnh bài, hắn lập tức nản lòng thoái chí, cảm giác tuyệt vọng chậm rãi trào dâng, nhưng không còn sợ hãi: "Ha ha, cái ngươi đang cầm trên tay chính là... lệnh bài "Tru thiên lệnh" của đám phản tặc phải không?"
Không chỉ không sợ, thậm chí còn giận dữ bất chấp liều chết.
"Ai ai cũng muốn tạo phản, ai ai cũng muốn ép trẫm!" Anh đột nhiên lớn tiếng hét to. Bởi vì nhân vật đang ở trong trạng thái tỉnh táo, độ gào thét cũng mạnh lên, rất có sức lực. ""Tru thiên"? Ha ha ha ha..."Thiên" há lại để cho các ngươi giết được hay sao? Các ngươi không phải đang "tru thiên", mà là đang "nghịch thiên!"
Một hơi mắng liên tục như vậy, thân thế vốn đã trống rỗng lập tức kiệt sức, hơi thở không theo kịp lời nói, nói xong chỉ toàn tiếng ho.
Nhưng đường đường là dòng máu chính thống nhà Đế vương lại thua trong tay người em trai danh không chính, ngôn không thuận, người mà mình đã ngu xuẩn tin tưởng hết lòng, làm sao hắn có thể cam tâm chết như vậy chứ?
"Ha ha." Anh nở nụ cười kỳ quái, giọng nói lạnh tới tận xương.
"Trẫm biết... Đám phản tặc các ngươi... muốn tôn Thuận Dương hầu làm hoàng đế. Thuận Dương hầu... Ha ha..." Nói tới đây, anh đột nhiên rùng mình, mắng to, "Nó chỉ là thứ nghiệt chung cho Tiên đế sinh ra ở bên ngoài! Trẫm mới là Thái tử danh chính ngôn thuận do Tiên đế sắc phong!"
Bảng đếm giờ lúc này đã nhảy tới số 5. Tề Tĩnh hít sâu, thu lại toàn bộ biểu cảm, thoải mái thản nhiên ngắn gọi nói lời cảm ơn: "Xong rồi. Cảm ơn mọi người!"
Chẳng đợi MC kịp nói gì, anh đã tự giác xuống mic.
Đèn chỉ thị lập tức tắt ngúm.
Người nghe 1:... Hả...
Người nghe 2:... Hả, xong rồi??
Người nghe 3: Cứ vậy là xong sao?? Còn chưa đến đoạn Xương đế và Thuận Dương hầu yêu nhau lắm cắn nhau đau mà!! (nguyên tác cũng không nói) 〒▽〒
Người nghe 4: (╯-_-)╯╧╧ Đáng ghét, đang nghe hay thì đứt dây đàn!! Cái cảm giác quần tụt xong rồi mà không cho chịch này là muốn giết người hả??
Người nghe 5: (╯-_-)╯╧╧ Lầu trên nói đúng tiếng lòng tôi!!
Người nghe 6: (╯-_-)╯╧╧ Chẳng hỏi ngày về, anh phối tiếp cho tôi... Anh mà không phối ngày nào tôi cũng sẽ lên diễn đàn ném đá anh! Anti anh!!
...
...
Khúc nhạc dương xuân vẫn còn đang mất hồn dù đã trở lại mic, bất giác bật ra một từ đơn: "Hả?"
Khi cô nghe thấy trong kênh phát ra thanh âm của chính mình, lúc bấy giờ mới phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng quay lại hình tượng MC chuyên nghiệp của ban tổ chức.
"À... Màn biểu diễn của thí sinh số 16 kết thúc. Số 16 Chẳng hỏi ngày về, vai "Xương đế"!" Cô mỉm cười tuyên bố theo thông lệ, "Tiếp theo đây chúng ta sẽ mở cửa sổ bỏ phiế. Xin mọi người nhiệt tình bỏ phiếu! Đồng thời, các giám khảo của chúng ta cũng sẽ tiến hành chấm điểm."
Chú thích:
(1) Niên hạ: công bé tuổi hơn thụ.
Danh sách chương