Làm thế nào để đi đúng hướng ở tuổi trăng tròn?
Trong một lần nói chuyện với một chị gái mà mình rất quý, một người cực kì thành đạt và đang xấp xỉ cái ngưỡng 30 - độ tuổi mà phần lớn phụ nữ đều sợ, chị có nói với mình là: "ước gì chị chỉ 16 tuổi! Còn thời gian, còn cơ hội để làm tất cả những cái gì mình thích. Chị ước gì mình đã làm tất cả những dự định bây giờ, sớm hơn!"
Phản ứng đầu tiên của mình là: "thôi chị ạ, em sợ cái tuổi 16 lắm!"
Thật sự là thế, cứ nghĩ đến cái tuổi 16 là cảm thấy hốt hoảng. Bảo nếu bây gìơ cho vàng để sống lại tuổi 16 cũng không dám.
Sợ cái tuổi phải quyết định quá nhiều thứ trong cuộc đời này, mà khi đó chúng ta lại chẳng biết gì nhiều. Nghĩ rằng cuộc đời thật đơn giản, nghĩ rằng mọi vấn đề hôm nay, chỉ ngày mai thôi là giải quyết xong.
Sợ cái tuổi có quá nhiều năng lượng, nhưng lại không có quyền với cuộc đời mình. Cái quyền lớn nhất lúc đó, có lẽ là quyết được xem bữa sáng sẽ ăn gì. Chuyện học hành, dự định, quyền hạn của một con người ở tuổi 16, nói thẳng ra là gần như không có.
Sợ cái tuổi mà mọi chuyện bạn làm khi ấy, khó mà đúng, và đều phải trả giá thật đắt về sau nếu đi sai đường.
Sợ cái tuổi tò mò về tất cả mọi thứ, hứng khởi trước tất cả mọi thứ, và bị rình rập bởi tất cả mọi thứ.
Sợ cái tuổi yêu lần đầu tiên, và bị tổn thương lần đầu tiên.
Nhiều lúc ngồi với người yêu, mình cũng cười cười, thở than: "sao em không thể gặp anh sớm hơn?", câu hỏi muôn thuở. Nhưng anh bảo: "có gặp em sớm hơn, anh cũng không yêu em được."
Hãy nâng niu cái tuổi 16 không-bao-giờ-trở-lại thêm một lần nào nữa ấy, các bạn ạ. Đối xử tử tế với nó, tạo ra những kỷ niệm đẹp với nó, để nó trôi qua mà không phải ăn năn hối tiếc cái gì. Để nó trở thành cột mốc quan trọng trong cuộc đời, chứ không phải là điểm bắt đầu mọi sự bi thương của bạn. Dù cho có khuyên bạn hiền "suy nghĩ thật kỹ" ở cái tuổi 16, cũng là rất khó. Vì lúc ấy, thật sự bạn đã biết gì đâu?
Trong một lần nói chuyện với một chị gái mà mình rất quý, một người cực kì thành đạt và đang xấp xỉ cái ngưỡng 30 - độ tuổi mà phần lớn phụ nữ đều sợ, chị có nói với mình là: "ước gì chị chỉ 16 tuổi! Còn thời gian, còn cơ hội để làm tất cả những cái gì mình thích. Chị ước gì mình đã làm tất cả những dự định bây giờ, sớm hơn!"
Phản ứng đầu tiên của mình là: "thôi chị ạ, em sợ cái tuổi 16 lắm!"
Thật sự là thế, cứ nghĩ đến cái tuổi 16 là cảm thấy hốt hoảng. Bảo nếu bây gìơ cho vàng để sống lại tuổi 16 cũng không dám.
Sợ cái tuổi phải quyết định quá nhiều thứ trong cuộc đời này, mà khi đó chúng ta lại chẳng biết gì nhiều. Nghĩ rằng cuộc đời thật đơn giản, nghĩ rằng mọi vấn đề hôm nay, chỉ ngày mai thôi là giải quyết xong.
Sợ cái tuổi có quá nhiều năng lượng, nhưng lại không có quyền với cuộc đời mình. Cái quyền lớn nhất lúc đó, có lẽ là quyết được xem bữa sáng sẽ ăn gì. Chuyện học hành, dự định, quyền hạn của một con người ở tuổi 16, nói thẳng ra là gần như không có.
Sợ cái tuổi mà mọi chuyện bạn làm khi ấy, khó mà đúng, và đều phải trả giá thật đắt về sau nếu đi sai đường.
Sợ cái tuổi tò mò về tất cả mọi thứ, hứng khởi trước tất cả mọi thứ, và bị rình rập bởi tất cả mọi thứ.
Sợ cái tuổi yêu lần đầu tiên, và bị tổn thương lần đầu tiên.
Nhiều lúc ngồi với người yêu, mình cũng cười cười, thở than: "sao em không thể gặp anh sớm hơn?", câu hỏi muôn thuở. Nhưng anh bảo: "có gặp em sớm hơn, anh cũng không yêu em được."
Hãy nâng niu cái tuổi 16 không-bao-giờ-trở-lại thêm một lần nào nữa ấy, các bạn ạ. Đối xử tử tế với nó, tạo ra những kỷ niệm đẹp với nó, để nó trôi qua mà không phải ăn năn hối tiếc cái gì. Để nó trở thành cột mốc quan trọng trong cuộc đời, chứ không phải là điểm bắt đầu mọi sự bi thương của bạn. Dù cho có khuyên bạn hiền "suy nghĩ thật kỹ" ở cái tuổi 16, cũng là rất khó. Vì lúc ấy, thật sự bạn đã biết gì đâu?
Danh sách chương