Sau nhiều ngày tĩnh dưỡng, Liễu Ngâm Nguyệt đã nhanh chóng phục hồi như trước, lau thân thể xong, Tiểu Nhân giúp nàng chải tóc.
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn mình trong gương đồng, nhẹ giọng hỏi Tiểu Nhân “Ta có đẹp không, Tiểu Nhân? “
“Tiểu thư, ngài xinh đẹp tuyệt trần, thiên hạ không ai sánh bằng”
“Thế. . . . . . Vương gia có nghĩ vậy không?”
Tiểu Nhân tạm dừng tay, không ngờ tiểu thư lại hỏi như vậy, nàng cũng hiểu, tiểu thư đã thông suốt rồi .
“Trong cảm nhận của vương gia, tiểu thư đẹp hơn bất cứ ai, cho dù sau này già đi, tin chắc tình yêu của vương gia đối với ngài dù chết vẫn không đổi “
“Ta đâu có hỏi ngươi chuyện này, miệng lưỡi quá đi!” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ nhàng .
“Tiểu Nhân từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, mặc dù có lúc ngu ngốc, nhưng việc tình cảm này lại thấy rõ ràng hơn tiểu thư, ta tin chắc ngài đã không lấy lầm chông .”
Có lẽ Tiểu Nhân nói đúng, là do tầm mắt của nàng hạn hẹp, vương gia vì nàng làm nhiều việc như vậy, nàng dĩ nhiên phải đối xử tốt với hắn .
Từ lúc bị thương tới nay, nàng mới thực sự cảm nhận được sự dịu dàng và săn sóc của Lí Văn Tĩnh, hơn nữa vì muốn nàng dưỡng thương thật tốt, hắn cũng không quấy rầy nhiều, nhưng ngược lại càng làm cho nàng nhớ nhung không nguôi, nàng cảm thấy trước kia mình quá nông nổi. Lần sau gặp hắn, nàng nhất định phải nở một nụ cười đẹp nhất với hắn.
Đêm khuya, Liễu Ngâm Nguyệt đang lúc mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy có người đang khẽ vuốt ve gò má mình, nàng liền mông lung mở mắt ra.
“Vương gia. . . . . .”
“Không có gì, làm nàng thức sao, ta chỉ đến thăm nàng.” Nói xong, Lí Văn Tĩnh xoay người định rời đi.
”Vương gia!” Không chút suy tư, nàng giữ chặt tay hắn .
Lí Văn Tĩnh ngoái đầu lại nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Nếu đã đến đây. . . . . . có thể nói chuyện với thiếp một chút không?” Nàng ngượng ngùng hỏi.
Lí Văn Tĩnh yên lặng ngồi xuống, không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, bàn tay bị nàng bắt lấy lúc này lại ôn nhu nắm tay nàng. “Chỉ cần nàng muốn, tới trời sáng cũng được.”
Hai má Liễu Ngâm Nguyệt đỏ bừng, vì che giấu sự ngượng ngùng của mình nên tìm đại một đề tài để nói.
“Phong Dịch Vân kia, là…kẻ thù của vương gia?”
“Nàng chỉ là quân cờ của kẻ khác, theo lệnh đến đối phó ta.
“Tuy nói vậy, nhưng mà nàng hình như rất hận vương gia, giống như thật vậy, lại còn nói là hướng chàng cầu yêu,..vân vân và vân vân. . . . . .” Chuyện này nàng rất tò mò, không nhịn được hỏi ..
“Đó là bởi vì ta cự tuyệt tình cảm của nàng, vì vậy nàng ấy mới hận ta.”
“Chàng cự tuyệt nàng ấy?” Nàng tò mò hỏi tiếp.
“Tất nhiên rồi? Chứ nàng nghĩ thế nào “
“Chàng không phải là rất phong lưu trăng hoa? Sao lại cự tuyệt một đại mỹ nhân tự động dâng hiến? “
“Nếu ta thật sự là một nam nhân phong lưu đa tình, thì đã sớm thê thiếp thành đàn.”
“Nhưng rõ ràng. . . . . .”
“Tất cả đều là đóng kịch mà thôi! Bởi vì không muốn hai hoàng huynh nghi ngờ ta, nên không thể không làm vậy.”
“Vậy sao chàng lại đến Túy Hoa Lâu, còn…” phiêu kĩ! Hai chữ này nàng thật nói không nên lời .
” Đó là lần duy nhất, bắt đầu từ lúc đó, ta biết, lòng mình đã có một người .”
“Không.” Liễu Ngâm Nguyệt lắc đầu.”Ta không tin.” Nàng né tránh ánh mắt si tình của hắn.
Tay Lí Văn Tĩnh giữ lấy không cho nàng trốn tránh hắn, ôm chặt thân mình giãy dụa trong mâu thuẫn kia.
“Tấm lòng của ta, chỉ có nàng là hiểu rõ nhất.”
Giữ chặt ánh mắt bối rối của nàng, không để nàng có cơ hội né tránh, thâm tình nồng cháy lại dâng trào, khí phác muốn dành lấy tình cảm của nàng.
Liễu Ngâm Nguyệt không còn đủ lý trí để mà bỏ mặc tình cảm mãnh liệt của hắn, nàng hiểu nam nhân này sớm muộn gì nàng cũng yêu, mà tình cảm của nàng, lúc này cũng hòa tan vào tình cảm mãnh liệt như lốc xoáy của hắn.
Sau nụ hôn nồng cháy, Lí Văn Tĩnh si mê nhìn nàng, dung nhan đỏ ửng say lòng người lại kiều mỵ như đêm hôm đó, hắn cuối cùng nhịn không được ôm nàng vào lòng, nhẹ dùng sức, nàng liền ngã vào lòng hắn.
Hắn đưa tay buông màn , đêm nay, nàng không chỉ là phi tử của hắn, thê tử của hắn mà còn toàn tâm toàn ý đón nhận hắn, hồng nhan tri kỷ vì hắn yêu hết mình….
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn mình trong gương đồng, nhẹ giọng hỏi Tiểu Nhân “Ta có đẹp không, Tiểu Nhân? “
“Tiểu thư, ngài xinh đẹp tuyệt trần, thiên hạ không ai sánh bằng”
“Thế. . . . . . Vương gia có nghĩ vậy không?”
Tiểu Nhân tạm dừng tay, không ngờ tiểu thư lại hỏi như vậy, nàng cũng hiểu, tiểu thư đã thông suốt rồi .
“Trong cảm nhận của vương gia, tiểu thư đẹp hơn bất cứ ai, cho dù sau này già đi, tin chắc tình yêu của vương gia đối với ngài dù chết vẫn không đổi “
“Ta đâu có hỏi ngươi chuyện này, miệng lưỡi quá đi!” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ nhàng .
“Tiểu Nhân từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, mặc dù có lúc ngu ngốc, nhưng việc tình cảm này lại thấy rõ ràng hơn tiểu thư, ta tin chắc ngài đã không lấy lầm chông .”
Có lẽ Tiểu Nhân nói đúng, là do tầm mắt của nàng hạn hẹp, vương gia vì nàng làm nhiều việc như vậy, nàng dĩ nhiên phải đối xử tốt với hắn .
Từ lúc bị thương tới nay, nàng mới thực sự cảm nhận được sự dịu dàng và săn sóc của Lí Văn Tĩnh, hơn nữa vì muốn nàng dưỡng thương thật tốt, hắn cũng không quấy rầy nhiều, nhưng ngược lại càng làm cho nàng nhớ nhung không nguôi, nàng cảm thấy trước kia mình quá nông nổi. Lần sau gặp hắn, nàng nhất định phải nở một nụ cười đẹp nhất với hắn.
Đêm khuya, Liễu Ngâm Nguyệt đang lúc mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy có người đang khẽ vuốt ve gò má mình, nàng liền mông lung mở mắt ra.
“Vương gia. . . . . .”
“Không có gì, làm nàng thức sao, ta chỉ đến thăm nàng.” Nói xong, Lí Văn Tĩnh xoay người định rời đi.
”Vương gia!” Không chút suy tư, nàng giữ chặt tay hắn .
Lí Văn Tĩnh ngoái đầu lại nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
“Nếu đã đến đây. . . . . . có thể nói chuyện với thiếp một chút không?” Nàng ngượng ngùng hỏi.
Lí Văn Tĩnh yên lặng ngồi xuống, không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, bàn tay bị nàng bắt lấy lúc này lại ôn nhu nắm tay nàng. “Chỉ cần nàng muốn, tới trời sáng cũng được.”
Hai má Liễu Ngâm Nguyệt đỏ bừng, vì che giấu sự ngượng ngùng của mình nên tìm đại một đề tài để nói.
“Phong Dịch Vân kia, là…kẻ thù của vương gia?”
“Nàng chỉ là quân cờ của kẻ khác, theo lệnh đến đối phó ta.
“Tuy nói vậy, nhưng mà nàng hình như rất hận vương gia, giống như thật vậy, lại còn nói là hướng chàng cầu yêu,..vân vân và vân vân. . . . . .” Chuyện này nàng rất tò mò, không nhịn được hỏi ..
“Đó là bởi vì ta cự tuyệt tình cảm của nàng, vì vậy nàng ấy mới hận ta.”
“Chàng cự tuyệt nàng ấy?” Nàng tò mò hỏi tiếp.
“Tất nhiên rồi? Chứ nàng nghĩ thế nào “
“Chàng không phải là rất phong lưu trăng hoa? Sao lại cự tuyệt một đại mỹ nhân tự động dâng hiến? “
“Nếu ta thật sự là một nam nhân phong lưu đa tình, thì đã sớm thê thiếp thành đàn.”
“Nhưng rõ ràng. . . . . .”
“Tất cả đều là đóng kịch mà thôi! Bởi vì không muốn hai hoàng huynh nghi ngờ ta, nên không thể không làm vậy.”
“Vậy sao chàng lại đến Túy Hoa Lâu, còn…” phiêu kĩ! Hai chữ này nàng thật nói không nên lời .
” Đó là lần duy nhất, bắt đầu từ lúc đó, ta biết, lòng mình đã có một người .”
“Không.” Liễu Ngâm Nguyệt lắc đầu.”Ta không tin.” Nàng né tránh ánh mắt si tình của hắn.
Tay Lí Văn Tĩnh giữ lấy không cho nàng trốn tránh hắn, ôm chặt thân mình giãy dụa trong mâu thuẫn kia.
“Tấm lòng của ta, chỉ có nàng là hiểu rõ nhất.”
Giữ chặt ánh mắt bối rối của nàng, không để nàng có cơ hội né tránh, thâm tình nồng cháy lại dâng trào, khí phác muốn dành lấy tình cảm của nàng.
Liễu Ngâm Nguyệt không còn đủ lý trí để mà bỏ mặc tình cảm mãnh liệt của hắn, nàng hiểu nam nhân này sớm muộn gì nàng cũng yêu, mà tình cảm của nàng, lúc này cũng hòa tan vào tình cảm mãnh liệt như lốc xoáy của hắn.
Sau nụ hôn nồng cháy, Lí Văn Tĩnh si mê nhìn nàng, dung nhan đỏ ửng say lòng người lại kiều mỵ như đêm hôm đó, hắn cuối cùng nhịn không được ôm nàng vào lòng, nhẹ dùng sức, nàng liền ngã vào lòng hắn.
Hắn đưa tay buông màn , đêm nay, nàng không chỉ là phi tử của hắn, thê tử của hắn mà còn toàn tâm toàn ý đón nhận hắn, hồng nhan tri kỷ vì hắn yêu hết mình….
Danh sách chương