Sự thương yêu của Lí Văn Tĩnh dành cho Liễu Ngâm Nguyệt, giống như nước sông lớn cuồn cuộn vây lấy nàng . Che chở, cưng chiều nàng, thề trọn đời trọn kiếp chỉ có mình nàng, tuyệt đối không nạp thêm thiếp, nàng còn gì để nghi ngại ? Những ngày tháng không sầu không lo như vậy chỉ sợ thần tiên trên trời đều phải ghen tị.
“Ngâm Nguyệt.” Lí Văn Tĩnh ôm nàng từ phía sau .
“Hôm nay Vương gia về sớm vậy? “
Từ khi điều tra xong cái chết của thái tử, Lí Văn Tĩnh không còn giả bộ phong lưu không màng chính sự nữa. Bây giờ ngày nào hắn cũng vào triều, hơn nữa còn được hoàng thượng tín nhiệm, bởi vậy mỗi ngày bận rộn chính vụ, có khi đêm mới trở về phủ.
“Hôm nay may mắn được rãnh rỗi, nhìn xem ta dẫn theo ai đến chơi với nàng?”
Liễu Ngâm Nguyệt xoay người thăm dò, kinh ngạc hô to.”Thiến Nhân!” Nàng cao hứng đón tiếp.
“Đại tẩu, Thiến Nhân xin hành lễ .”
“Cái gì? Đại tẩu? Sao muội lại gọi tỷ như vậy?” Nàng nghi hoặc nhìn trượng phu.
Lí Văn Tĩnh cười tươi nói với nàng “Thiến Nhân là nghĩa muội của ta.”
“Nghĩa muội?” Nàng trừng to mắt, ngoài ý muốn vừa mừng vừa sợ “Sao không sớm nói cho ta biết? Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, lại thành tỷ….cái gì? Khoang! Nàng là nghĩa muội của chàng, vậy lúc thi văn yến. . . . . .”
Liễu Ngâm Nguyệt bừng tỉnh hiểu rõ.”Thì ra hai người….Ai ya! Thì ra là vậy, thảo nào chàng biết dung mạo thật sự của ta, thật là, hai người hợp nhau khi dễ ta!” Nàng bĩu môi đánh trượng phu.
“Oan uổng nha! Đại tẩu, là đại ca ra lệnh cho muội làm vậy!” Nàng làm ra vẻ vô tội kháng nghị. Lí Văn Tĩnh thì thương yêu ôm Ngâm Nguyệt.
“Nếu không làm như vậy, ta sao có thể thành công tìm phương hỏi “liễu”*? “
(* Ý ở đây là chơi chữ, có câu tục ngữ “tìm phương hỏi liễu” có ý nói những chàng trai tìm mấy cô gái nhân gian mua vui hoặc tìm ý trung nhân mà chữ liễu đây cũng chỉ Ngâm Nguyệt )
Nàng liếc hắn một cái “Chàng nói có lý!”
“Tốt lắm, tỷ muội hai người lâu rồi chưa gặp, chắc có nhiều chuyện để tâm sự lắm, ta về thư phòng trước, lát nữa dùng bữa cùng mọi người.”
Sau khi hôn vợ yêu một cái, Lí Văn Tĩnh đi về hậu viện. Liễu Ngâm Nguyệt kéo thì Tô Thiến Nhân vào phòng khách ngồi , sai người rót trà mang bánh ra.
Tô Thiến Nhân thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói ra mục đích chủ yếu khi đến thăm Ngâm Nguyệt .
“Đại tẩu, trong lòng Thiến Nhân có một chuyện quan tâm, hôm nay đặc biệt tới tìm tỷ để thương lượng.”
“Vậy sao? Chuyện gì?” Miệng Liễu Ngâm Nguyệt khẽ uống một ngụm trà xanh.
“Có tin tức gì của Lâm công tử chưa?”
“Lâm công tử? Là ai vậy?”
“Chính là vị công tử đã cứu muội khỏi Đỗ Quan Bác, là ý trung nhân của muội đó! “
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong khiến trà sặc lên cổ họng, ho khụ khụ mấy cái, mặt mày đỏ bừng .
“Đại tẩu, tỷ không sao chứ?” Nàng vội vàng vỗ vỗ lưng của Ngâm Nguyệt .
“Không có việc gì, không có việc gì!” Trời ơi! Nàng đã sớm đem chuyện này quên từ thuở nào. Mấy ngày nay nhàn nhã quá, nên trí nhớ cũng giảm sút.
“Đại tẩu, còn việc Lâm công tử.. . . . . .”
“Yên tâm, cứ giao cho ta!” Nàng vỗ ngực, trợn mắt thật to nhìn Tô Thiến Nhân. [Đình Đình: chị là chị mở to mắt nói dối đó =)) ]
Tô Thiến Nhân thẹn thùng cúi đầu, vui sướng chờ mong ngày gặp lại Lâm công tử. Mà Liễu Ngâm Nguyệt cũng rất cao hứng rốt cục bản thân cũng có cơ hội kết hợp cho đôi trai tài gái sắc là đệ đệ cùng Thiến Nhân thành giai ngẫu .
Nàng không hề lo lắng chút nào, cho dù sau này Thiến Nhân phát hiện ý trung nhân mà mình ngày đêm mong nhớ thì ra là nàng cải trang, cũng không có gì, bởi nàng tin tưởng đó là chuyện xảy ra sau khi Thiến Nhân và đệ đệ thành thân.
Huống hồ, Thiến Nhân còn tính kế để nàng trở thành thê tử của Lí Văn Tĩnh, nàng làm vậy chỉ coi như ăn miếng trả miếng, đem nàng ấy làm mai thành “đệ muội” của mình còn chưa đủ đâu!
******
Lúc đi ngủ, Liễu Ngâm Nguyệt nằm trên giường vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào để tạo cơ hội cho Thiến Nhân cùng đệ đệ gặp nhau, nên có chút xuất thần, lúc thì nhíu mày, khi thì cười ngây ngô, làm cho trượng phu si mê nhìn, nàng cũng không thèm chú ý.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì?” Nàng cười rất thần bí.
Lí Văn Tĩnh ép nàng vào- sát thành giường, giọng điệu tràn ngập mùi giấm chua “Đã ở trên giường, thì nàng chỉ có thể nghĩ đến bổn vương!”
“Dạ, Vương gia!” Nàng kiều mỵ nhỏ giọng nói “ Ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao tìm vị hôn phu tốt cho Thiên Nhân, nàng mạo mỹ tài hoa như vậy, nhất định có rất nhiều vương tôn công tử để ý.”
“Nàng có quỷ kế gì?” Hắn thấy mắt nàng lóe lên những tia sáng, đã từng thử qua trí tuệ của ái phi, hắn tin tưởng trong lòng nàng đã có chủ ý.
“Đem Thiến Nhân gả cho đệ đệ của ta thế nào?”
“Nàng ấy không phải đã có ý trung nhân sao? “
“Vị ý trung nhân kia sẽ không bao giờ xuất hiện .”
“Sao nàng khẳng định như thế?”
“Bởi vì ý trung nhân của nàng là ta.” Liễu Ngâm Nguyệt đem ngọn nguồn sự tình hôm đó nói ra hết từ đầu đến cuối .
“Nàng lại cải nam trang?” Hắn nhíu mày, không ngờ thê tử có hành động kinh người như thế.
“Như thế nào? Không được sao? Nếu ta không cải nam trang, thì sẽ không tới kỹ viện, cũng sẽ không bị chàng đoạt tấm thân xử nữ, đương nhiên lại càng không thể ——”
“Làm phi tử của ta.” Hắn tiếp lời, đưa tay để nàng gối đầu, hai người thâm tình nhìn nhau cười.
Giọng điệu của nàng trở nên mềm mại “Làm thê tử của chàng, ta cảm thấy thật may mắn, để ta gặp được một người chồng thương ta như thế .”
“Ta cũng may mắn làm sao, giữa biển người mờ mịt, tìm được một bạc đầu giai lão*.” ( sống với nhau đến già )
“Còn nguyện quân tâm *lòng chàng, lòng vua* giống như lòng ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Nhất định không phụ tình này.” Hắn kiên định hứa hẹn .
Hai người người yêu sâu đậm lòng say thần mê quấn lấy nhau cả đời, hạnh phúc này thật giống như vì sao tỏa sáng giữa màn đêm.
Chính văn kết thúc
“Tỷ tỷ! Việc này ngàn vạn lần không được, muốn đệ đi lừa dối cô nương người ta, còn thể thống gì?” Liễu thiếu gia Liễu Hiền Lễ anh tuấn nhã nhặn, thẳng thừng từ chối tỷ tỷ .
“Sao lại không được? Đâu có kêu ngươi đi giết người phóng hỏa, làm gì phải khẩn trương như vậy?” Tướng mạo đệ đệ tuy khôi ngô bất phàm, nhưng vì quá tuân thủ lễ giáo, nên cho đến bây giờ cũng chưa thấy đệ đệ đi theo đuổi thiên kim nhà người ta, thật sự uổng cho dung mạo anh tuấn kia.
“Muốn đệ đi lừa cô nương người ta, nói quen với ý trung nhân của nàng? Thật hoang đường !”
“Bây giờ tỷ là Tam vương phi, đệ dám cãi lời?”
“Cho dù tỷ là hoàng hậu cũng vậy, việc thiếu đạo đức này, đệ đường đường là Liễu Hiền Lễ làm không được, không cãi với tỷ nữa, đệ còn phải giúp cha viết luận văn.” Hắn xoay người bước nhanh mà đi, muốn tránh tỷ tỷ càng xa càng tốt.
Đến chỗ quẹo của hành lang, vì đi với tốc độ quá nhanh, Liễu Hiền Lễ không cẩn thận đụng trúng một thân hình mềm mại. Thấy người mình đụng phải sắp ngã xuống đất, hắn vội vàng đỡ lấy, đối phương cứ như vậy thuận thế ngã vào lòng hắn.
Bởi vì chờ trong phòng khách lâu quá, thế là Tô Thiến Nhân tự thân vận động ra ngoài tìm đại tẩu, không ngờ đi đến chỗ quẹo ở hành lang lại bị đụng ngã. Nàng có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, thời gian giống như ngừng lại, một loại rung động kỳ diệu không hiểu sao lại dâng lên trong lòng hai người.
Liễu Hiền Lễ lần đầu nhìn thấy Tô Thiên Nhân thanh lệ thoát tục, hắn ngạc nhiên không nói gì một lúc lâu, thậm chí còn quên buông nàng ra. Đột nhiên bị một đôi mắt tuấn tú chính trực nhìn chằm chằm, Tô Thiến Nhân cũng quên mất mình đang bị một nam tử xa lạ ôm lấy, chỉ biết ngây ngốc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nam nhân này sao lại có một ánh mắt khiến nàng có một cảm giác mê người không nói nên lời thế này….
Liễu Ngâm Nguyệt thở hồng hộc đuổi tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười, không ngờ hai người lại gặp mặt như vậy , báo hại nàng thuyết phục gần nửa ngày, thì ra không cần Liễu Ngâm Nguyệt lo lắng giới thiệu, trái tim của đệ đệ đã sớm bị Tô Thiên Nhân lấy mất.
Vì muốn tạo cơ hội gặp mặt với Tố Thiên Nhân, Liễu Hiền Lễ đành thân bất do kỷ* nghe lời Liễu Ngâm Nguyệt phải nói dối, trờ thành bạn bè của tên Lâm công tử nào đấy không tồn tại, lại còn bắt đầu giúp Tô Thiến Nhân truyền thư. (* không thể làm theo ý mình )
“Đệ ngốc sao? Sao lại giúp nàng đưa thư! Tỷ là muốn đệ theo đuổi nàng, chứ không phải thành người đưa tin nha!” Liễu Ngâm Nguyệt trừng mắt mắng hắn.
Liễu Hiền Lễ cười khổ “Đệ không đành lòng làm Tô cô nương thất vọng thôi….Ai ngờ sự tình càng ngày càng gay go, mong tỷ tỷ giúp đệ!”
“Lần này lại có chuyện gì nữa?”
“Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nói muốn đích thân đi gặp Lâm công tử một lần.”
“Đệ đồng ý rồi?” Liễu Ngâm Nguyệt trừng to mắt.
Liễu Hiền Lễ chột dạ gật đầu.
“Đệ!” Nàng thật bị đệ đệ này chọc tức chết mà. “Đệ đừng nói là tỷ phải cải nam trang? “
“Đệ đang có ý này.”
“Ngu ngốc! Đệ là đồ ngốc nhất thế gian! Không thèm để ý tới đệ nữa !”
“Tỷ ——”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~toàn văn hoàn.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ngâm Nguyệt.” Lí Văn Tĩnh ôm nàng từ phía sau .
“Hôm nay Vương gia về sớm vậy? “
Từ khi điều tra xong cái chết của thái tử, Lí Văn Tĩnh không còn giả bộ phong lưu không màng chính sự nữa. Bây giờ ngày nào hắn cũng vào triều, hơn nữa còn được hoàng thượng tín nhiệm, bởi vậy mỗi ngày bận rộn chính vụ, có khi đêm mới trở về phủ.
“Hôm nay may mắn được rãnh rỗi, nhìn xem ta dẫn theo ai đến chơi với nàng?”
Liễu Ngâm Nguyệt xoay người thăm dò, kinh ngạc hô to.”Thiến Nhân!” Nàng cao hứng đón tiếp.
“Đại tẩu, Thiến Nhân xin hành lễ .”
“Cái gì? Đại tẩu? Sao muội lại gọi tỷ như vậy?” Nàng nghi hoặc nhìn trượng phu.
Lí Văn Tĩnh cười tươi nói với nàng “Thiến Nhân là nghĩa muội của ta.”
“Nghĩa muội?” Nàng trừng to mắt, ngoài ý muốn vừa mừng vừa sợ “Sao không sớm nói cho ta biết? Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, lại thành tỷ….cái gì? Khoang! Nàng là nghĩa muội của chàng, vậy lúc thi văn yến. . . . . .”
Liễu Ngâm Nguyệt bừng tỉnh hiểu rõ.”Thì ra hai người….Ai ya! Thì ra là vậy, thảo nào chàng biết dung mạo thật sự của ta, thật là, hai người hợp nhau khi dễ ta!” Nàng bĩu môi đánh trượng phu.
“Oan uổng nha! Đại tẩu, là đại ca ra lệnh cho muội làm vậy!” Nàng làm ra vẻ vô tội kháng nghị. Lí Văn Tĩnh thì thương yêu ôm Ngâm Nguyệt.
“Nếu không làm như vậy, ta sao có thể thành công tìm phương hỏi “liễu”*? “
(* Ý ở đây là chơi chữ, có câu tục ngữ “tìm phương hỏi liễu” có ý nói những chàng trai tìm mấy cô gái nhân gian mua vui hoặc tìm ý trung nhân mà chữ liễu đây cũng chỉ Ngâm Nguyệt )
Nàng liếc hắn một cái “Chàng nói có lý!”
“Tốt lắm, tỷ muội hai người lâu rồi chưa gặp, chắc có nhiều chuyện để tâm sự lắm, ta về thư phòng trước, lát nữa dùng bữa cùng mọi người.”
Sau khi hôn vợ yêu một cái, Lí Văn Tĩnh đi về hậu viện. Liễu Ngâm Nguyệt kéo thì Tô Thiến Nhân vào phòng khách ngồi , sai người rót trà mang bánh ra.
Tô Thiến Nhân thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói ra mục đích chủ yếu khi đến thăm Ngâm Nguyệt .
“Đại tẩu, trong lòng Thiến Nhân có một chuyện quan tâm, hôm nay đặc biệt tới tìm tỷ để thương lượng.”
“Vậy sao? Chuyện gì?” Miệng Liễu Ngâm Nguyệt khẽ uống một ngụm trà xanh.
“Có tin tức gì của Lâm công tử chưa?”
“Lâm công tử? Là ai vậy?”
“Chính là vị công tử đã cứu muội khỏi Đỗ Quan Bác, là ý trung nhân của muội đó! “
Liễu Ngâm Nguyệt nghe xong khiến trà sặc lên cổ họng, ho khụ khụ mấy cái, mặt mày đỏ bừng .
“Đại tẩu, tỷ không sao chứ?” Nàng vội vàng vỗ vỗ lưng của Ngâm Nguyệt .
“Không có việc gì, không có việc gì!” Trời ơi! Nàng đã sớm đem chuyện này quên từ thuở nào. Mấy ngày nay nhàn nhã quá, nên trí nhớ cũng giảm sút.
“Đại tẩu, còn việc Lâm công tử.. . . . . .”
“Yên tâm, cứ giao cho ta!” Nàng vỗ ngực, trợn mắt thật to nhìn Tô Thiến Nhân. [Đình Đình: chị là chị mở to mắt nói dối đó =)) ]
Tô Thiến Nhân thẹn thùng cúi đầu, vui sướng chờ mong ngày gặp lại Lâm công tử. Mà Liễu Ngâm Nguyệt cũng rất cao hứng rốt cục bản thân cũng có cơ hội kết hợp cho đôi trai tài gái sắc là đệ đệ cùng Thiến Nhân thành giai ngẫu .
Nàng không hề lo lắng chút nào, cho dù sau này Thiến Nhân phát hiện ý trung nhân mà mình ngày đêm mong nhớ thì ra là nàng cải trang, cũng không có gì, bởi nàng tin tưởng đó là chuyện xảy ra sau khi Thiến Nhân và đệ đệ thành thân.
Huống hồ, Thiến Nhân còn tính kế để nàng trở thành thê tử của Lí Văn Tĩnh, nàng làm vậy chỉ coi như ăn miếng trả miếng, đem nàng ấy làm mai thành “đệ muội” của mình còn chưa đủ đâu!
******
Lúc đi ngủ, Liễu Ngâm Nguyệt nằm trên giường vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào để tạo cơ hội cho Thiến Nhân cùng đệ đệ gặp nhau, nên có chút xuất thần, lúc thì nhíu mày, khi thì cười ngây ngô, làm cho trượng phu si mê nhìn, nàng cũng không thèm chú ý.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì?” Nàng cười rất thần bí.
Lí Văn Tĩnh ép nàng vào- sát thành giường, giọng điệu tràn ngập mùi giấm chua “Đã ở trên giường, thì nàng chỉ có thể nghĩ đến bổn vương!”
“Dạ, Vương gia!” Nàng kiều mỵ nhỏ giọng nói “ Ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao tìm vị hôn phu tốt cho Thiên Nhân, nàng mạo mỹ tài hoa như vậy, nhất định có rất nhiều vương tôn công tử để ý.”
“Nàng có quỷ kế gì?” Hắn thấy mắt nàng lóe lên những tia sáng, đã từng thử qua trí tuệ của ái phi, hắn tin tưởng trong lòng nàng đã có chủ ý.
“Đem Thiến Nhân gả cho đệ đệ của ta thế nào?”
“Nàng ấy không phải đã có ý trung nhân sao? “
“Vị ý trung nhân kia sẽ không bao giờ xuất hiện .”
“Sao nàng khẳng định như thế?”
“Bởi vì ý trung nhân của nàng là ta.” Liễu Ngâm Nguyệt đem ngọn nguồn sự tình hôm đó nói ra hết từ đầu đến cuối .
“Nàng lại cải nam trang?” Hắn nhíu mày, không ngờ thê tử có hành động kinh người như thế.
“Như thế nào? Không được sao? Nếu ta không cải nam trang, thì sẽ không tới kỹ viện, cũng sẽ không bị chàng đoạt tấm thân xử nữ, đương nhiên lại càng không thể ——”
“Làm phi tử của ta.” Hắn tiếp lời, đưa tay để nàng gối đầu, hai người thâm tình nhìn nhau cười.
Giọng điệu của nàng trở nên mềm mại “Làm thê tử của chàng, ta cảm thấy thật may mắn, để ta gặp được một người chồng thương ta như thế .”
“Ta cũng may mắn làm sao, giữa biển người mờ mịt, tìm được một bạc đầu giai lão*.” ( sống với nhau đến già )
“Còn nguyện quân tâm *lòng chàng, lòng vua* giống như lòng ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Nhất định không phụ tình này.” Hắn kiên định hứa hẹn .
Hai người người yêu sâu đậm lòng say thần mê quấn lấy nhau cả đời, hạnh phúc này thật giống như vì sao tỏa sáng giữa màn đêm.
Chính văn kết thúc
“Tỷ tỷ! Việc này ngàn vạn lần không được, muốn đệ đi lừa dối cô nương người ta, còn thể thống gì?” Liễu thiếu gia Liễu Hiền Lễ anh tuấn nhã nhặn, thẳng thừng từ chối tỷ tỷ .
“Sao lại không được? Đâu có kêu ngươi đi giết người phóng hỏa, làm gì phải khẩn trương như vậy?” Tướng mạo đệ đệ tuy khôi ngô bất phàm, nhưng vì quá tuân thủ lễ giáo, nên cho đến bây giờ cũng chưa thấy đệ đệ đi theo đuổi thiên kim nhà người ta, thật sự uổng cho dung mạo anh tuấn kia.
“Muốn đệ đi lừa cô nương người ta, nói quen với ý trung nhân của nàng? Thật hoang đường !”
“Bây giờ tỷ là Tam vương phi, đệ dám cãi lời?”
“Cho dù tỷ là hoàng hậu cũng vậy, việc thiếu đạo đức này, đệ đường đường là Liễu Hiền Lễ làm không được, không cãi với tỷ nữa, đệ còn phải giúp cha viết luận văn.” Hắn xoay người bước nhanh mà đi, muốn tránh tỷ tỷ càng xa càng tốt.
Đến chỗ quẹo của hành lang, vì đi với tốc độ quá nhanh, Liễu Hiền Lễ không cẩn thận đụng trúng một thân hình mềm mại. Thấy người mình đụng phải sắp ngã xuống đất, hắn vội vàng đỡ lấy, đối phương cứ như vậy thuận thế ngã vào lòng hắn.
Bởi vì chờ trong phòng khách lâu quá, thế là Tô Thiến Nhân tự thân vận động ra ngoài tìm đại tẩu, không ngờ đi đến chỗ quẹo ở hành lang lại bị đụng ngã. Nàng có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, thời gian giống như ngừng lại, một loại rung động kỳ diệu không hiểu sao lại dâng lên trong lòng hai người.
Liễu Hiền Lễ lần đầu nhìn thấy Tô Thiên Nhân thanh lệ thoát tục, hắn ngạc nhiên không nói gì một lúc lâu, thậm chí còn quên buông nàng ra. Đột nhiên bị một đôi mắt tuấn tú chính trực nhìn chằm chằm, Tô Thiến Nhân cũng quên mất mình đang bị một nam tử xa lạ ôm lấy, chỉ biết ngây ngốc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nam nhân này sao lại có một ánh mắt khiến nàng có một cảm giác mê người không nói nên lời thế này….
Liễu Ngâm Nguyệt thở hồng hộc đuổi tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười, không ngờ hai người lại gặp mặt như vậy , báo hại nàng thuyết phục gần nửa ngày, thì ra không cần Liễu Ngâm Nguyệt lo lắng giới thiệu, trái tim của đệ đệ đã sớm bị Tô Thiên Nhân lấy mất.
Vì muốn tạo cơ hội gặp mặt với Tố Thiên Nhân, Liễu Hiền Lễ đành thân bất do kỷ* nghe lời Liễu Ngâm Nguyệt phải nói dối, trờ thành bạn bè của tên Lâm công tử nào đấy không tồn tại, lại còn bắt đầu giúp Tô Thiến Nhân truyền thư. (* không thể làm theo ý mình )
“Đệ ngốc sao? Sao lại giúp nàng đưa thư! Tỷ là muốn đệ theo đuổi nàng, chứ không phải thành người đưa tin nha!” Liễu Ngâm Nguyệt trừng mắt mắng hắn.
Liễu Hiền Lễ cười khổ “Đệ không đành lòng làm Tô cô nương thất vọng thôi….Ai ngờ sự tình càng ngày càng gay go, mong tỷ tỷ giúp đệ!”
“Lần này lại có chuyện gì nữa?”
“Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng nói muốn đích thân đi gặp Lâm công tử một lần.”
“Đệ đồng ý rồi?” Liễu Ngâm Nguyệt trừng to mắt.
Liễu Hiền Lễ chột dạ gật đầu.
“Đệ!” Nàng thật bị đệ đệ này chọc tức chết mà. “Đệ đừng nói là tỷ phải cải nam trang? “
“Đệ đang có ý này.”
“Ngu ngốc! Đệ là đồ ngốc nhất thế gian! Không thèm để ý tới đệ nữa !”
“Tỷ ——”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~toàn văn hoàn.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Danh sách chương