Xảo Nương có chút hoảng hốt, muốn lấy dây thừng từ tay hắn, lại không giám, nên chỉ biết lấy tay vân vê góc áo. Thấy Lãnh Nghệ không định đem thùng nước trả lại, đành phải ngồi xuống một tảng đá, lấy một ít bột giặt bỏ vào chậu, rồi bắt đầu giặt quần áo trên tấm ván gỗ.

Lãnh Nghệ múc thêm một thùng nước nữa, đổ vào chậu gỗ. Thấy nước đã đầy, Xảo Nương vội nói:

- Phu quân, đầy nước rồi.

Lúc này Lãnh Nghệ mới thả thùng nước xuống, rồi đưa tay vào chậu gỗ giặt đồ:

- Để ta giúp nàng!

- Đừng

Xảo Nương vội cầm tay hắn, rồi quay đầu nhìn về phía cửa viện, thấy hai bà vú đứng đó thì thầm, liền vội giành lấy quần áo trong tay Lãnh Nghệ, mặt đỏ bừng, nói:

- Phu quân, người đi đường cực khổ, nên trở về nghỉ ngơi đi!

- Ta không mệt.

Nói rồi Lãnh Nghệ nhìn về phía hai bà vú đứng ở cửa viện, hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói:

- Muốn nhìn thì lại đây mà nhìn, không cần đứng lén lút ở đó!

Hai bà vú nghe vậy thì nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Vừa rồi Lãnh Nghệ đưa tay vào giặt quần áo, cảm thấy nước rất lạnh, nhìn lại bàn tay sưng đỏ của Xảo Nương, liền hừ lạnh nói:

- Đám nha hoàn bà vú này thật là đáng giận, ngay cả những việc vặt này cũng không làm, vậy thì các nàng làm cái gì? Chẳng lẽ làm Bồ Tát sống để cung phụng sao? Xảo Nương vội nói:

- Phu quân đừng giận. Các nàng không phải là nha hoàn nhà chúng ta, mà chúng ta đã dùng tiền lương của các nàng vào việc khác, nên cũng không trách được các nàng. Mà việc nhà lại không nhiều lắm, một mình thiếp vẫn làm được.

Bây giờ thì Lãnh Nghệ mới hiểu, những nha hoàn bà vú kia đều là những người triều đình trả tiền để hầu hạ quan viên. Chẳng qua vị tri huyện kia đã lấy tiền lương của các nàng dùng vào việc khác. Thật ra những người này cũng không phải là người hầu, mà giống như nhân viên phục vụ ở thời hiện đại, có tiền tự nhiên sẽ làm việc nhiệt tình.

Nghe vậy, Lãnh Nghệ cũng cảm thấy có lý, vị tri huyện kia ngay cả tiền ở nhà trọ cũng thiếu, huống chi là tiền lương của các nàng. Chỉ là không biết là vị tri huyện kia dùng số tiền lương này vào chuyện gì? Phải biết là “Tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân”(ba năm làm tri phủ hưởng mười vạn bạch ngân). Đây chính là đãi ngộ của Tống triều dành cho quan viên có thể nói là cao nhất trong lịch sử. Vậy thì vị tri huyện kia không có khả năng thiếu tiền thành cái dạng này được a!

Sau khi hiểu được những việc này, Lãnh nghệ cũng bớt tức giận, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất mãn với đám nha hoàn bà vú kia, trong lòng hắn thầm nghĩ
“ Mình đã thề trước mặt vị tri huyện kia, sẽ chăm sóc thân nhân của hắn thật tốt, thì nhất định phải làm được. Phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, rồi mua nha hoàn hầu hạ Xảo Nương, không thể để nàng vất vả như vậy được ”

Lãnh Nghệ lại tiếp tục giặt quần áo trong chậu gỗ.

Xảo Nương thấy hắn nghiêm mặt, cũng không dám nói gì, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.

Trước kia lúc Lãnh Nghệ ở nhà thì dùng máy giặt, lúc lên đại học thì mang quần áo đến tiệm giặt ủi. Còn việc ngồi bên cạnh giếng dùng tay giặt quần áo như thế này thì hắn chỉ thấy trong phim ảnh thôi, vì vậy mà hắn hoàn toàn không biết phải làm gì. Đành vừa nhìn động tác giặt quần áo của Xảo Nương vừa học.

Bỗng nhiên, Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng nức nở của Xảo Nương, liền ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy đôi mắt của nàng ngấn nước, thỉnh thoảng có nước mắt rơi vào chậu quần áo.

Lãnh Nghệ lo lắng hỏi:

- Nàng làm sao vậy? Tại sao lại khóc?

Xảo Nương liền quay mặt đi, dụi mặt vào vai áo, lúc quay mặt lại thì không còn thấy nước mắt đâu, nhưng mà lông mi nàng vẫn ướt sủng. Nàng nhìn hắn cười cười, lắc đầu tỏ vẽ mình không có việc gì. Rồi lại cuối đầu giặt quần áo.

Xảo Nương giặt đồ rất nhanh, chỉ có một chút liền làm xong. Trong khi Lãnh Nghệ còn chưa giặt xong một cái áo. Xảo Nương cũng không giành với hắn, ngồi nhìn hắn giặt xong, mới nhận lấy để lại vào chậu gỗ, rồi đứng lên đi múc nước. Lãnh Nghệ vội vàng giành lấy nói:

- Để ta làm đi!

Lãnh Nghệ múc nước cho Xảo Nương tẩy quần áo. Tẩy xong, Lãnh nghệ lại giúp nàng phơi quần áo. Sau khi làm xong, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi bưng chậu gỗ đi trở về.

Có lẽ do lúc nãy Lãnh Nghệ nổi giận, nên khi đám nha hoàn nhìn thấy hắn thì chạy đi rất xa nhìn bọn họ. Lãnh Nghệ cũng không để ý đến các nàng, cùng Xảo Nương vào phòng.

Xảo Nương vào phòng thì đem chậu gỗ cất kỹ, rồi nhìn thoáng qua bao hành lý, lại dùng ánh mắt hỏi nhìn Lãnh Nghệ.

Lãnh Nghệ nói:

- Nàng hãy thu dọn đi!

Xảo Nương nghe vậy, vội vàng lấy quần áo từ trong bao hành lý xếp vào tủ. Khi nàng mở ra bao thứ hai thì dừng lại, nàng nhìn thấy một hộp gấm đặt trong cái bao kia.

Lãnh nghệ đi đến mở hộp gấm ra, cầm lấy cây trâm hình uyên ương nghịch nước, đưa cho Xảo Nương nói:

- Thích không?

Ánh mắt Xảo Nương nhất thời sáng lên, nhẹ nhàng dùng tay cẩn thận nhận lấy cây trâm, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ lên hình chim uyên ương, sau đó nâng mắt nhìn Lãnh Nghệ.

- Tặng cho nàng.

Lãnh Nghệ thay nàng cắm cây trâm vào búi tóc, rồi cầm lấy gương đồng, đưa đến trước mặt nàng.

Xảo Nương nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh của mình trong gương. Rồi đột nhiên, một giọt nước mắt trong suốt từ mắt nàng chảy xuống, đọng ở bên má. Một giọt khác thì đảo quanh ở trong mắt nàng, sáng lấp lánh, có thể phản chiếu hình ảnh của Lãnh Nghệ.

Lãnh Nghệ nở nụ cười nói:

- Sao tự nhiên lại khóc, nữ nhân đúng là được làm từ nước a!

Xảo Nương xì một tiếng nở nụ cười, nâng tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Đây là lần đầu tiên… phu quân…mua đồ tặng thiếp.

Lãnh Nghệ cười cười nói:

- Này có tính gì, đợi sau này chúng ta có tiền, sẽ mua cho nàng nhiều đồ tốt hơn.

- Không Không!

Xảo Nương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chóng tháo cây trâm xuống, đặt lại vào hộp gấm nói:

- Chúng ta còn thiếu nhiều tiền như vậy, hay là đem cây trâm này trả lại đi, cầm tiền trả nợ quan trọng hơn!

“ Thiếu nhiều tiền như vậy? Rốt cuộc thì tên tri huyện này nợ bao nhiêu tiền a? Không phải nói quan trẻ ở Tống triều được đãi ngộ rất cao sao, như thế nào lại thành cái dạng này? Làm hại vợ của chính mình phải cực khổ như vậy ”

Lãnh Nghệ lấy cây trâm trong hộp gấm ra, một lần nữa giúp nàng cài lên đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta có biện pháp đem nợ nần trả hết, sau này sẽ không để nàng chịu khổ nữa.

Thấy Xảo Nương còn định từ chối, Lãnh Nghệ liền nghiêm mặt nói:

- Nghe lời!

Nàng cũng không nói gì nữa.

Dọn dẹp xong đồ đạc này nọ, nhìn mặt trời đã muốn xuống núi, Xảo Nương nói:

- Thiếp đi làm cơm.

“ Ngay cả nấu cơm mà nương tử của chính mình cũng phải tự làm, vị tri huyện kia cũng quá hèn nhát rồi ”. Lãnh Nghệ nghĩ thầm rồi nói:

- Để ta giúp nàng!

- Không cần, thiếp làm rất nhanh thôi.

Nhưng là Lãnh Nghệ vẫn theo chân nàng vào phòng bếp ở phía đối diện.

Xảo Nương ngồi xổm trước bếp lò, cầm dao trẻ củi, nhóm lửa. Từ trước đến giờ Lãnh Nghệ cũng chưa từng nhóm lửa nấu cơm, nhưng hắn nghĩ chỉ cần châm lửa là được, liền cầm lấy cây dao, bắt đầu chẻ củi.

Xảo Nương cười cười, rồi đứng dậy đi ra bên ngoài lấy gạo.

Một lát nữa trở lại phòng bếp, Xảo Nương nhìn thấy trong phòng dày đặc khói mà không thấy thân ảnh của Lãnh Nghệ, liền không khỏi hoảng hốt, không để ý cổ họng đang ho sặc sụa, run giọng kêu:

- Phu quân?!

Chợt nghe thấy thanh âm của Lãnh Nghệ ở trước bếp lò vang lên:

- Khụ Khụ, sao củi này đốt hoài không cháy, chỉ lên khói thôi vậy! khụ khụ…

Xảo Nương liền cảm thấy yên tâm, đem gạo để trên bếp lò, liền ngồi xuống nhìn lỗ bếp được nhét đầy củi. Nhanh chóng rút ra vài cây củi, lại lấy một ống trúc to bắt đầu thổi lửa, vù vù hai cái. Oanh một tiếng, rốt cuộc lửa cũng cháy lên.

Lãnh Nghệ vừa ho khan, vừa cười nói:

- Vẫn là nàng lợi hại! Ta làm sao nó cũng không nghe lời.

Xảo Nương mỉm cười, đứng dậy mở cửa sổ phòng bếp để khói thoát ra ngoài.

Xảo Nương đem gạo đổ vào một nồi đất, rồi thêm nước vào, đậy nắp lại đặt trên bếp lò. Rồi ngồi xổm xuống giữ lửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện