Đứng ở thảo nguyên thứ đầu tiên nhìn thấy là đường chân trời, còn đứng ở trên núi chú ý trước tiên là trời xanh, kẻ mơ mộng là thế, thứ phát hiện đầu tiên đều xa không với tới.
Cho nên trí giả thông đạt đạo lý nên yêu thích cái lưu động không ngừng của nước. Nhân giả an nhiên thi hành đạo lý nên yêu thích cái vững vàng bất dịch của núi. Trí giả nhận thức linh động, nhân giả tâm hồn an tĩnh. Trí giả sống vui vẻ, nhân giả sống thọ. Vân Tranh đứng trong nước nhìn núi thấy cả cái linh động và vững vàng hợp làm một, nhất là ba thiếu niên cùng đái xuống nước càng cảm thấy cái diệu của dải Ngân Hà lạc khỏi chín tầng mây.
Có câu vết thương lành thì quên mất đau, Vân Tranh mũi lành cũng quên chuyện Hầm Ngư đánh mình, Hàm Ngư quên chuyện phơi mông trước thiên hạ, điều duy nhất làm hắn bất mãn là mông thêm một đống lỗ nhỏ, còn về phần Hầu Tử say mê công việc bận rộn của thợ mộc. Hàm Ngưu vốn muốn học nghề thợ rèn, nhưng sau khi hắn thiếu chút nữa đập vỡ đầu thợ rèn thì không hiệu rèn nào muốn nhận hắn làm học đồ nữa, thế là làm nông thu thành lối thoát duy nhất.
Đã hai tháng qua rồi, gạo nhà người ta đã trổ bông, lúa mì của Vân gia vẫn đang lớn, hôm nay là lần cuối cùng nhổ cỏ cho ruộng lúa mì, cho nên ba thiếu niên cùng nhau lên núi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đái một bãi sướng khoái rồi cười lớn về nhà.
Vì sao Vân Tranh thu nhận Hàm Ngư và Hầu Tử, có lẽ chính vì giống Tịch Nhục, y và Vân Nhị, đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ, dễ sinh đồng cảm. Hơn nữa ở thế giới này, Vân Tranh luôn có cảm giác mơ hồ không chân thực, nên y thích trong nhà náo nhiệt một chút để cảm nhận rõ hơn cuộc sống này.
Từ khi Hàm Ngưu và Hầu Tử trở thành người nhà mình, Tịch Nhục phải dùng cái hũ to hơn để nấu cơm, toàn thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nên bất kể nàng nấu bao nhiêu cơm đều bị ăn sạch sẽ.
Cơm nước của Vân Nhị làm riêng, sau khi Vân Đại phát hiện ra nó đem đổ thứ mình không thích ăn vào bát Hàm Ngưu liền có quy củ này.
Ăn cơm xong Vân Tranh tiếp tục hoàn thiện tấm bản đồ của mình, Hầu Tử và Hàm Ngưu ở bên bổ xung.
- Lão Gia Lĩnh là địa bàn của Bành Lão Lục, còn địa bàn của Hoa Mã Phong trên Cẩu Đầu Sơn, hai nơi này rất nguy hiểm, bọn ta chưa bao giờ được vào, có điều cũng không rộng, mỗi nơi chỉ có hơn trăm người thôi. Đó là hai thế lực lớn nhất Nguyên Sơn bây giờ, các thế lực khác đầu bị chúng đánh bại rồi, chúng vốn là thủ hạ của Hắc Hổ, giờ Hắc Hổ chết, chúng nghĩ một cách, lão bà của Hắc Hổ ở với ai, người đó là lão đại, nên chưa chính thức đánh nhau.
Vân Tranh thắc mắc: - Lão bà của Hắc Hổ có thể ảnh hưởng tới quyết định của chúng sao? - Đúng, Hoa Nương xinh đẹp lắm, nghe nói xưa nay đều do cô ta giữ tiền của Hắc Hổ, cho nên ai cưới được cô ta là thủ lĩnh mới của Nguyên Sơn.
Vân Tranh ngẩng đầu nhìn cây sơn chi ngoài cửa sổ, không ngờ người có sức ảnh hưởng nhất Nguyên Sơn lại là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, ở trong ổ cường đạo, dựa vào cái gì có sức ảnh hưởng này?
Xua ý nghĩ này ra khỏi đầu, hôm nay tới đây thôi vậy, trước khi thương đội trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người Thổ Phồn thì không tiện có hành động lớn, một khi cường đạo Nguyên Sơn biết mình mưu đồ với chúng, Đậu Sa trại sẽ gặp họa hủy diệt, đó cũng là nguyên nhân Lương lão gia không muốn có dính dáng gì.
Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng không biết, chúng chỉ cho rằng Vân Tranh tò mò về Nguyên Sơn, chú không nghĩ tới y muốn đối phó với Nguyên Sơn, nếu không chắc cười tới chết mất.
Vân Tranh chẳng ngại, nếu như cường đạo Nguyên Sơn chết sạch mà chẳng ai biết sự tồn tại của y càng tốt, muốn đạt được mục đích này cần có người đại diện, tìm đâu ra một người đại diện lợi hại bây giờ?
Ngưu huyện thừa thời gian qua biết nhà Vân Tranh có thịt trâu khô ngon vô cùng cũng không tới ăn chực, chứng tỏ cái tên này đang trốn tránh mình, Vân Tranh biết nếu như mình bỏ ý định tiêu diệt Nguyên Sơn thì Lưu huyện thừa sẽ thường xuyên thành khách không mời ngay, con mẹ nó chứ mới ngồi cái ghế đó bao lâu đâu mà khôn như vậy rồi.
Đột kích Nguyên Sơn chỉ có thể dùng một lần, không có lần thứ hai, bọn chúng toàn là loại tội phạm hung tàn, nếu để chúng thoát được, dù chỉ vài tên thôi thì hậu họa rất khó lương.
Đậu Sa trại vào mùa hè tiếng ve không ngớt, kêu liên miên suốt ngày, kêu ù cả tai, kêu bực cả mình, trong nhà gạch lại nóng ngột ngạt như cái lồng hấp, mồ hôi rỏ ròng ròng từ mày xuống, Vân Tranh vẫn nằm đó suy nghĩ.
Toàn bộ kế hoạch này nằm trên cơ sở Người Thổ phồn ra tay, nếu không đủ kích thích hay lợi ích đạt được mục đích này, những điều mình làm chỉ là trò cười để kiếm lấy chút tiền với sướng cái miệng.
Lại Bát, Lại Bát... Cái tên đó đầu óc không tốt lắm, hay là mình đi Thổ Phồn một chuyến?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền lớn nhanh như cỏ dại lấp đầy đầu óc Vân Tranh, làm y không nghĩ tới việc gì khác được nữa, Vân Tranh là người dứt khoát ngồi dậy vỗ đùi nói: - Vậy thì thi Thổ Phồn.
Chủ ý đã có khiến toàn thân khoan khoái, lúc này mới phát hiện mình bị nhấn chìm trong mồ hôi rồi, liền cầm một cái chậu gỗ và miếng vải, định ra sông tắm một cái cho sảng khoái.
Nhìn thấy Vân Nhị trần trùng trục leo lên cây tìm con rắn, Vân Tam nằm thè lưỡi dưới gốc cây, Vân Tranh huýt sáo một cái, Vâm Tam lập tức chạy tới cọ đầu vào chân lão đại, sau đó tự giác ngậm cái giỏ trúc chạy ra sông.
Vân Nhị không thích Vân Đại toàn thân mồ hôi hôi nồng nặc cõng mình, nó chạy trước, Vân Tranh không ngừng kêu cẩn thận, thằng nhóc này giờ giống trẻ con trong trại, chỉ thích đi chân đất, chẳng may bị thương thì không phải trò đùa.
Tới bên bờ sông phát hiện ra nơi này rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé đều đang ngâm mình trong nước, Thương lão thì như hổ rình mồi giám sát người trẻ tuổi trong trại, nam nhân tắm ở thượng du, nữ nhân tắm ở hạ du, đó là quy định, cũng là lễ sỗ, không được làm loạn.
- Vân Đại, sao giờ mới tới, hôm nay nóng chết người, lão giống lâu như vậy mà chưa thấy ngày nào nóng như vậy, mùa đông năm nay khó sống rồi. Thương lão thấy Vân Tranh tới vẫy tay gọi, giọng lo sa:
Vân Tranh ném Vân Nhị cho Hàm Ngưu, nói ra thì Hàm Ngưu bị Vân Nhị cho một vố đau, nhưng kỳ cái là Hàm Ngưu càng thích Vân Nhị hơn mình.
- Gia gia, trong trại tiền lương thiếu gì nữa đâu, người tranh thủ trước mùa đông làm cái nhà gạch, chẳng phải không cần lo nữa sao? Chẳng lẽ gia gia định để tiền rỉ trong nhà?
Thương lão cười ha hả cỏ vẻ sướng lắm, đó là tật xấu của ông sau khi giàu lên, thích than thở, sau đó để người khác bóc trần mình giàu có, cho nên Vân Tranh nói chuyện luôn trêu vài câu, người gia mà, đôi khi tâm lý giống trẻ nhỏ.
Nước sông mát lạnh đem đi cái nóng trong thời gian ngắn nhất, phiền não của Vân Tranh cũng tan biến theo, nhận lấy bầu rượu trong tay Thương lão, tu một ngụm, hơi ấm từ rượu làm toàn thân nở ra.
Thật không yên tâm nổi, vừa định nhắm mắt tận hưởng một phen thì thấy Vân Nhị chạy trên bãi cát, biết ý đồ của nó, Vân Tranh chỉ tay quát: - Vân Nhị quay lại đây ngay, chạy đi đâu đấy hả?
Thương lão xua tay ngăn cản: - Nó còn nhỏ không sao hết, ài, trẻ nhỏ không có mẹ, thích tới chỗ nữ nhân cũng là chuyện thường thôi, trẻ con nhà khác cũng ở đó mà. Nào, uống rượu …
Vân Tranh bỏ tay xuống, nhưng y biết rất chắc chắn thằng nhãi này làm thế không phải vì nhớ mẹ gì hết.
Cho nên trí giả thông đạt đạo lý nên yêu thích cái lưu động không ngừng của nước. Nhân giả an nhiên thi hành đạo lý nên yêu thích cái vững vàng bất dịch của núi. Trí giả nhận thức linh động, nhân giả tâm hồn an tĩnh. Trí giả sống vui vẻ, nhân giả sống thọ. Vân Tranh đứng trong nước nhìn núi thấy cả cái linh động và vững vàng hợp làm một, nhất là ba thiếu niên cùng đái xuống nước càng cảm thấy cái diệu của dải Ngân Hà lạc khỏi chín tầng mây.
Có câu vết thương lành thì quên mất đau, Vân Tranh mũi lành cũng quên chuyện Hầm Ngư đánh mình, Hàm Ngư quên chuyện phơi mông trước thiên hạ, điều duy nhất làm hắn bất mãn là mông thêm một đống lỗ nhỏ, còn về phần Hầu Tử say mê công việc bận rộn của thợ mộc. Hàm Ngưu vốn muốn học nghề thợ rèn, nhưng sau khi hắn thiếu chút nữa đập vỡ đầu thợ rèn thì không hiệu rèn nào muốn nhận hắn làm học đồ nữa, thế là làm nông thu thành lối thoát duy nhất.
Đã hai tháng qua rồi, gạo nhà người ta đã trổ bông, lúa mì của Vân gia vẫn đang lớn, hôm nay là lần cuối cùng nhổ cỏ cho ruộng lúa mì, cho nên ba thiếu niên cùng nhau lên núi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đái một bãi sướng khoái rồi cười lớn về nhà.
Vì sao Vân Tranh thu nhận Hàm Ngư và Hầu Tử, có lẽ chính vì giống Tịch Nhục, y và Vân Nhị, đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ, dễ sinh đồng cảm. Hơn nữa ở thế giới này, Vân Tranh luôn có cảm giác mơ hồ không chân thực, nên y thích trong nhà náo nhiệt một chút để cảm nhận rõ hơn cuộc sống này.
Từ khi Hàm Ngưu và Hầu Tử trở thành người nhà mình, Tịch Nhục phải dùng cái hũ to hơn để nấu cơm, toàn thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nên bất kể nàng nấu bao nhiêu cơm đều bị ăn sạch sẽ.
Cơm nước của Vân Nhị làm riêng, sau khi Vân Đại phát hiện ra nó đem đổ thứ mình không thích ăn vào bát Hàm Ngưu liền có quy củ này.
Ăn cơm xong Vân Tranh tiếp tục hoàn thiện tấm bản đồ của mình, Hầu Tử và Hàm Ngưu ở bên bổ xung.
- Lão Gia Lĩnh là địa bàn của Bành Lão Lục, còn địa bàn của Hoa Mã Phong trên Cẩu Đầu Sơn, hai nơi này rất nguy hiểm, bọn ta chưa bao giờ được vào, có điều cũng không rộng, mỗi nơi chỉ có hơn trăm người thôi. Đó là hai thế lực lớn nhất Nguyên Sơn bây giờ, các thế lực khác đầu bị chúng đánh bại rồi, chúng vốn là thủ hạ của Hắc Hổ, giờ Hắc Hổ chết, chúng nghĩ một cách, lão bà của Hắc Hổ ở với ai, người đó là lão đại, nên chưa chính thức đánh nhau.
Vân Tranh thắc mắc: - Lão bà của Hắc Hổ có thể ảnh hưởng tới quyết định của chúng sao? - Đúng, Hoa Nương xinh đẹp lắm, nghe nói xưa nay đều do cô ta giữ tiền của Hắc Hổ, cho nên ai cưới được cô ta là thủ lĩnh mới của Nguyên Sơn.
Vân Tranh ngẩng đầu nhìn cây sơn chi ngoài cửa sổ, không ngờ người có sức ảnh hưởng nhất Nguyên Sơn lại là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, ở trong ổ cường đạo, dựa vào cái gì có sức ảnh hưởng này?
Xua ý nghĩ này ra khỏi đầu, hôm nay tới đây thôi vậy, trước khi thương đội trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người Thổ Phồn thì không tiện có hành động lớn, một khi cường đạo Nguyên Sơn biết mình mưu đồ với chúng, Đậu Sa trại sẽ gặp họa hủy diệt, đó cũng là nguyên nhân Lương lão gia không muốn có dính dáng gì.
Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng không biết, chúng chỉ cho rằng Vân Tranh tò mò về Nguyên Sơn, chú không nghĩ tới y muốn đối phó với Nguyên Sơn, nếu không chắc cười tới chết mất.
Vân Tranh chẳng ngại, nếu như cường đạo Nguyên Sơn chết sạch mà chẳng ai biết sự tồn tại của y càng tốt, muốn đạt được mục đích này cần có người đại diện, tìm đâu ra một người đại diện lợi hại bây giờ?
Ngưu huyện thừa thời gian qua biết nhà Vân Tranh có thịt trâu khô ngon vô cùng cũng không tới ăn chực, chứng tỏ cái tên này đang trốn tránh mình, Vân Tranh biết nếu như mình bỏ ý định tiêu diệt Nguyên Sơn thì Lưu huyện thừa sẽ thường xuyên thành khách không mời ngay, con mẹ nó chứ mới ngồi cái ghế đó bao lâu đâu mà khôn như vậy rồi.
Đột kích Nguyên Sơn chỉ có thể dùng một lần, không có lần thứ hai, bọn chúng toàn là loại tội phạm hung tàn, nếu để chúng thoát được, dù chỉ vài tên thôi thì hậu họa rất khó lương.
Đậu Sa trại vào mùa hè tiếng ve không ngớt, kêu liên miên suốt ngày, kêu ù cả tai, kêu bực cả mình, trong nhà gạch lại nóng ngột ngạt như cái lồng hấp, mồ hôi rỏ ròng ròng từ mày xuống, Vân Tranh vẫn nằm đó suy nghĩ.
Toàn bộ kế hoạch này nằm trên cơ sở Người Thổ phồn ra tay, nếu không đủ kích thích hay lợi ích đạt được mục đích này, những điều mình làm chỉ là trò cười để kiếm lấy chút tiền với sướng cái miệng.
Lại Bát, Lại Bát... Cái tên đó đầu óc không tốt lắm, hay là mình đi Thổ Phồn một chuyến?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền lớn nhanh như cỏ dại lấp đầy đầu óc Vân Tranh, làm y không nghĩ tới việc gì khác được nữa, Vân Tranh là người dứt khoát ngồi dậy vỗ đùi nói: - Vậy thì thi Thổ Phồn.
Chủ ý đã có khiến toàn thân khoan khoái, lúc này mới phát hiện mình bị nhấn chìm trong mồ hôi rồi, liền cầm một cái chậu gỗ và miếng vải, định ra sông tắm một cái cho sảng khoái.
Nhìn thấy Vân Nhị trần trùng trục leo lên cây tìm con rắn, Vân Tam nằm thè lưỡi dưới gốc cây, Vân Tranh huýt sáo một cái, Vâm Tam lập tức chạy tới cọ đầu vào chân lão đại, sau đó tự giác ngậm cái giỏ trúc chạy ra sông.
Vân Nhị không thích Vân Đại toàn thân mồ hôi hôi nồng nặc cõng mình, nó chạy trước, Vân Tranh không ngừng kêu cẩn thận, thằng nhóc này giờ giống trẻ con trong trại, chỉ thích đi chân đất, chẳng may bị thương thì không phải trò đùa.
Tới bên bờ sông phát hiện ra nơi này rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé đều đang ngâm mình trong nước, Thương lão thì như hổ rình mồi giám sát người trẻ tuổi trong trại, nam nhân tắm ở thượng du, nữ nhân tắm ở hạ du, đó là quy định, cũng là lễ sỗ, không được làm loạn.
- Vân Đại, sao giờ mới tới, hôm nay nóng chết người, lão giống lâu như vậy mà chưa thấy ngày nào nóng như vậy, mùa đông năm nay khó sống rồi. Thương lão thấy Vân Tranh tới vẫy tay gọi, giọng lo sa:
Vân Tranh ném Vân Nhị cho Hàm Ngưu, nói ra thì Hàm Ngưu bị Vân Nhị cho một vố đau, nhưng kỳ cái là Hàm Ngưu càng thích Vân Nhị hơn mình.
- Gia gia, trong trại tiền lương thiếu gì nữa đâu, người tranh thủ trước mùa đông làm cái nhà gạch, chẳng phải không cần lo nữa sao? Chẳng lẽ gia gia định để tiền rỉ trong nhà?
Thương lão cười ha hả cỏ vẻ sướng lắm, đó là tật xấu của ông sau khi giàu lên, thích than thở, sau đó để người khác bóc trần mình giàu có, cho nên Vân Tranh nói chuyện luôn trêu vài câu, người gia mà, đôi khi tâm lý giống trẻ nhỏ.
Nước sông mát lạnh đem đi cái nóng trong thời gian ngắn nhất, phiền não của Vân Tranh cũng tan biến theo, nhận lấy bầu rượu trong tay Thương lão, tu một ngụm, hơi ấm từ rượu làm toàn thân nở ra.
Thật không yên tâm nổi, vừa định nhắm mắt tận hưởng một phen thì thấy Vân Nhị chạy trên bãi cát, biết ý đồ của nó, Vân Tranh chỉ tay quát: - Vân Nhị quay lại đây ngay, chạy đi đâu đấy hả?
Thương lão xua tay ngăn cản: - Nó còn nhỏ không sao hết, ài, trẻ nhỏ không có mẹ, thích tới chỗ nữ nhân cũng là chuyện thường thôi, trẻ con nhà khác cũng ở đó mà. Nào, uống rượu …
Vân Tranh bỏ tay xuống, nhưng y biết rất chắc chắn thằng nhãi này làm thế không phải vì nhớ mẹ gì hết.
Danh sách chương