Vượt qua Nguyên Sơn mà không chạm trán bất kỳ tên cường đạo nào, tiếp tới chỉ còn qua hẻm Lồng Hấp là an toàn, bất ngờ có người, đám Lại Bát cảnh giác đồng loạt rút vũ khí ra.

- Đừng sợ, bần đạo biết các ngươi sẽ đi qua đây, cho nên nhờ đem thứ này cho Vân Đại. Lão đạo lấy một cái túi đưa cho Lại Bát:

Lại Bát sờ sờ cái tùi, nhận ra đó là đầu người được ướp bằng vôi, mùi thối kinh khủng, đang định hỏi thì lão đạo kia chớp mắt đã biến mất rồi, chuyện này tà môn, thôi không nên biết là hơn, phất tay ra hiệu đám huynh đệ mau chóng lên đường, qua được hẻm Lồng Hấp này nữa là xong.

Tiếu Lâm đứng trên ngọn cây nhìn thương đội thu hoạch phong phú, xem ra kế hoạch của Vân Tranh đang tiến triển thuận lợi, nhưng vẫn còn chưa đủ, nhờ ông ta liên tục tiêu diệt những tên cường đạo mon men tới gần con đường dẫn tới hẻm Lồng Hấp này cho nên đám người Lại Bát mới qua lại thuận lợi như thế.

Thời gian qua Tiếu Lâm cũng phát hiện ra một người thú vị, đó là lão bà của Hắc Hổ, nói chính xác là vợ góa của Hắc Hổ, có thể nói nữ nhân này đang quản lý toàn bộ Nguyên Sơn.

Cường đạo Nguyên Sơn không cày cấy không chăn nuôi, chúng sống bằng vào sơn dân xung quanh, quản lý họ như quan phủ, thậm chí có phân công và đẳng cấp đơn giản. Tiền thuế bảo kê thu nạp được giao cho nữ nhân kia quản lý.

Chuyển cái đầu này cho Vân Tranh, ông ta sẽ quay lại Nguyên Sơn giết nữ nhân đó, lần trước Hắc Hổ chết bọn chúng chém giết nhau một chập, nguyên khí tổn thương rất nhiều, lần này nếu lão bà của Hắc Hổ chết, Nguyên Sơn sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

….

Đầu Lưu Đại Ba đặt lên bàn của Vân Tranh, Hầu Tử và Hàm Ngưu xác nhận đây chính là tên cường đạo đã giết cả nhà viên quan hồi hương sau đó trốn tới Nguyên Sơn, người tuy đã chết, nhưng vẻ mặt vẫn dữ tợn làm Hàm Ngư phải rùng mình.

Vân Tranh chẳng ngán, đầu người thôi mà, tiêu bản người thì y thấy nhiều rồi, thời học đại học còn cùng mấy tên đồng bọn đến đại học y trộm tiêu bản xương ngươi về dọa nữ sinh, tuy dạ dày không thoải mái, nhưng không phải là phản ứng tâm lý, mà cái mùi quá quá khó ngửi.

Hầu Tử và Hàm Ngưu nhìn thấy Vân Tranh chuyên tâm cầm cái bàn chải nhỏ chải vôi trên đầu người, không khỏi rùng mình, nếu y chà đạp cái đầu đó, chúng chẳng bận tâm, chuyện tương tự như vậy ở Nguyên Sơn quá nhiều, nhưng động tác tỉ mỉ như vẽ mi cho nữ nhân của y làm chúng muốn mửa.

Cọ sạch vôi dính lên mặt rồi mà vẫn khó coi, cứ như trát phấn lên mặt, Vân Tranh không có ác cảm với người xấu trai hơn mình.

Đầu người được tộc trưởng mang đi, ông cụ có vẻ chẳng lấy làm lạ, nghe Vân Tranh nói cái đầu người này rất đáng tiền, thế là ông liền cho vào chỗ an táng của tộc, vừa an toàn, vừa khô ráo, có thể giữ được lâu.

Lương lão gia tử cuối cùng đã tới Đậu Sa trại, lần này gân trâu, đuôi ngựa, da ngựa quá nhiều. Hàng nhiều phải do đích thân ông tới xem, Luong kỳ còn chưa có đủ kinh nghiệm.

Còn về thịt trâu thì ông không hỏi, không cần hỏi, thứ ăn vào mồm thì tiêu chuẩn của Vân Tranh còn cao hơn ông nhiều, món ăn do một thiếu niên thích sạch kén ăn làm ra, ông cho rằng dùng làm cống phẩm đưa thẳng lên kinh đô cũng được.

Có điều suy nghĩ này chỉ có thể nghĩ mà thôi, quan gia ngay cả một bát thịt dê cũng không nỡ uống nhiều, nhìn thấy thịt dê sẽ nổi cơn lôi đình chứ không phải khen thưởng.

- Hiền điệt thật mạnh tay, ba trăm tấm da trâu cho dù ở Đông kinh Biện Lương cũng là vụ giao dịch cực lớn, không ngờ chỉ trong vòng vài tháng mà hiền điệt thu thập được lượng hàng tới mức này. Hàng rất tốt, đều dùng chùy gỗ nện qua, mềm, dai, hoàn chỉnh, đúng là hàng thượng đẳng, cái này cung không đủ cầu.

Vân Tranh cười: - Vậy thì giao dịch xong, lão gia nên có chuẩn bị một chút, lần này vãn bối cần 15 con ngựa thồ, vì vãn bối sẽ đích thân đi một chuyến.

- Cái gì!? Lương lão gia hơi giật mình, nhưng sau đó lại thở dài, ông biết chí Vân Tranh không đặt ở tiền tài: - Có cần thiết phải như vậy không? Vân Tranh nhìn về hướng Nguyên Sơn: - Vãn bối vì Đậu Sa trại mà ở lại quá lâu rồi, nóng lòng muốn ra ngoài kia xem thiên hạ rộng lớn ra sao, giao dịch trên thảo nguyên có lẽ duy trì được tới khi tuyết rơi thôi, lúc đó là lần giao dịch cuối cùng, bởi thế giao dịch mùa thu là rất quan trọng, đó cũng là lúc vãn bối hành động.

Lương lão gia tử muốn tránh chuyện này cũng không được rồi: - Hiền điệt định dùng khai thông thương đạo gây áp lực với người Thổ Phồn? Không được đâu, bao năm qua không có thương đội của hiền điệt, bọn họ vẫn sống tốt đấy thôi.

- Có câu nói xưa lão gia chắc không lạ gì, đó là từ giản dị tiết kiệm sang giàu sang dễ, từ giàu sang về tiết kiệm khó, đều do thói quen tạo thành. Vãn bối dùng một năm bồi dưỡng thói quen của người Thổ Phồn, vì có muối, cơm của họ ngon hơn, vì có trà, dạ dày họ được cải thiện, có vải vóc, mùa đông họ sống thoải mái hơn... Vì cuộc sống thoải mái đó, vãn bối nghĩ bọn họ không ngại trả một cái giá nho nhỏ, huống hồ có đống vật tư trên Nguyên Sơn làm mồi nhử, không tin bọn họ không động lòng, chúng ta chỉ cần cung cấp cho bọn họ một cơ hội thôi.

Lương tiên sinh đột nhiên mỉm cười, chắp tay nói: - Vậy lão phu chúc hiền điệt kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, để sớm ngày tới Thành Đô họa hại người khác, cái Đậu Sa huyện này là miếu nhỏ, không chứ nổi tượng Phật lớn.

Vân Tranh gãi đầu gãi tai làm bộ thiếu niên thuần tình: - Lương lão gia nói gì thế, vãn bối tới Thành Đô mang theo lòng khiêm tốn đi học tập, không phải định đi hại ai.

Lương lão gia tử ôm ngực ho khù khụ, nhịn lắm mới không nôn ra, vội vàng thanh toán tiền, dẫn đoàn xe rời khỏi Đậu Sa trại, ngay cả thịt trâu khô hứa mang về cho Lương Kỳ cũng quên, tiếp xúc với Vân Đại là việc rất tổn thọ.

Vân Tranh rất cao hứng, hôm nay Lương lão gia đã hỏi tới chuyện thương đội, nói đã tiếp nhận liên minh lợi ích giữa bọn họ, ông ta sẽ không ra mặt, nhưng sẽ âm thầm hỗ trợ, ít nhất mình không đơn độc nữa rồi.

Về lâu dài, chỉ cần diệt được cường đạo Nguyên Sơn, có mình làm cầu nối với sơn dân, Lương lão gia sẽ chiếm lấy con đường buôn bán này, có nó chuyện làm ăn của Lương gia sẽ bước nhảy vọt, từ kinh doanh tơ lụa đơn nhất, chuyển sang đa nguyên hóa. Mình tất nhiên sẽ ăn cổ phần của Lương gia rồi, có con hồ ly già và hồ ly trẻ kiếm tiền hộ, mình khỏi vất vả nữa, ngồi không ăn hoa hồng là được, nghĩ tới đó Vân Tranh hoa chân múa tay, mình sẽ xướng tên ở Đông Hoa môn, Vân Nhị cũng thế, sao có thể gánh cái thanh danh thương nhân thối mùi tiền được, mình là sĩ đại phu, không phải thương nhân ha ha ha..

- Gió nổi lên rồi, mây bay tới rồi, Hàm Ngưu, Hầu Tử mau mau... Tịch Nhục ở ngoài la hét, gọi người đi thu thịt trâu đang phơi:

Vân Nhị nhảy xuống nhà đi tìm Vân Tam, vì Vân Tam sợ sấm sét, còn con rắn trông nhà sớm chui vào nhà gạch, leo lên xà nhà, không ngừng thè lưỡi ra vào.

Đại Tống sĩ đại phu tương lai Vân Tranh cũng vội chạy ra ngoài tham gia đội ngũ thu thịt trâu, lúc này ý tưởng vĩ đại vừa hoàn thành biến thành đống phân chó, nhanh chóng cho thịt trâu vào sọt mới là chuyện cần kíp.

Bên tai nghe thấy tiếng mưa lớn từ núi xa kéo tới, Hàm Ngư ba chân bốn cẳng bê cái sọt lớn vào nhà, Tịch Nhục cuống cả lên, Hầu Tử còn luôn mồm thúc giục... Vân Tranh thì ai nấy ngó lơ rồi, tay chân chậm chạp, chả trông đợi được gì, số thịt trâu y thu lại được, chỉ đủ cho y ăn.

Còn về phần Vân Nhị cuối cùng đã tìm được Vân Tam run lẩy bẩy dưới xe trâu.

Vô vàn hạt mưa dệt thành màn mưa trắng xóa, mang theo uy thế bao chùm trời đất, phủ xuống Đậu Sa trại.

Vân Tranh rất khốn kiếp đã chạy vào nhà trốn từ trước rồi, đừng sau cửa sổ toét miệng nhìn hương dân đang cuồng cuồng chạy trốn, Đại Hổ vừa mò lên mái hiên thì bị cha nó đá lộn cổ xuống, quát nó đi dắt con trâu mới mua về lán tránh mưa, Thương lão đã khoác lên mình cái áo tới, tay cầm gậy trúc ngênh ngang đi tuần tra khắp trại, vì đây là vương quốc của ông.

Cảnh tượng này rất đẹp, Vân Tranh nhìn ngắm mãi không chán, mọi thứ trên đời này không gì đẹp bằng cảnh cuộc sống sinh động diễn ra trước mắt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện