Hôm qua uống quá say tới khi mặt trời lên tận ba cây sào Hoa Nương mới tỉnh dậy, thấy Vân Nhị cầm một cuốn sách ngồi ngay ngắn trên bàn tự học, Vân Tranh đang ở ngoài cầm cái que trúc phạt một đứa học sinh vì ham chơi không học thuộc bài, Tịch Nhục thì nấu cơm trưa, Hầu Tử dọn chuồng heo, còn Hàm Ngưu không biết đi làm gì rồi.
Hoa Nương nhìn cuộc sống yên bình diễn ra, bất giác si mê, hai chân tự giác bước ra khỏi nhà trúc lúc nào không hay, đây là lần đầu tiên nàng bước khỏi nhà.
Trong trại tức thì xuất hiện náo loạn nho nhỏ, bất kể nam nữ đều bị vẻ đẹp khuynh đảo của Hoa Nương thu hút.
Vân Tranh đi tới bên cạnh nàng, cất giọng bâng quơ:
- Hôm qua ngủ muộn quá hả?
Hoa Nương làm sao không hiểu y ám chỉ cái gì, gắt giọng:
- Đồ vô sỉ, tối qua ta và Lôi huynh chỉ nói chuyện thôi, sao ngươi nghĩ chuyện hạ lưu vậy?
- Ta và lão đạo đó quen nhau lâu như vậy mà không biết ông ta họ Lôi.
Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi, y cũng biết hôm qua Tiếu Lâm và Hoa Nương không có chuyện gì, vì đêm qua y không ngủ, thấy Tiếu Lâm bỏ đi trong đêm để lại Hoa Nương đứng nhìn theo mãi, lão đạo sĩ đó cũng thật tàn nhẫn:
Hoa Nương trừng mắt lên, nhấc váy bỏ đi.
- Cô định đi đâu thế?
- Đi kiếm đường sống sau này, đừng tưởng Hoa Nương ta thiếu đám nam nhân thối các ngươi thì chết đói.
Vân Tranh vội đi theo:
- Ta biết cô tâm cao khí ngạo, nhưng bằng vào chút tiền mà cô dấu đi được đó thì chỉ buôn bán nhỏ được thôi, hay là chúng ta hợp tác, gần đây túi ta cũng rủng rỉnh.
- Ta muốn mở thanh lâu, ngươi định tham gia không?
Vân Tranh suýt sặc nước bọt, ho một lúc mới nói lên lời:
- Vì sao muốn mở thanh lâu, cô có thể bán thịt trâu khô, ta cung cấp hàng, hay là bán trát nhiễm cũng được, nữ nhân mà mở hiệu thêu là thích hợp nhất, trong trại nhiều cô nương giỏi thêu thùa may vá...
Hoa Nương bất thình lình xoay người sang, cắt ngang lời Vân Tranh:
- Ngươi coi thường thanh lâu?
- Nói thực lòng, ta không có chút thiện cảm nào với cái nghề kinh doanh xác thịt đó.
Hoa Nương nhoẻn miệng cười, làm Vân Tranh nhìn chao đảo, chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người nàng ở rất gần, giọng thẽ thọt cũng vang lên bên tai:
- Thanh lâu mở ra chính là giành cho đám ngụy quân tử đạo mạo, nói một đằng, làm một néo các ngươi đó, Lôi huynh cũng không ý kiến, ngươi lắm lời cái gì? Ta mở thanh lâu không cần tiền.
Vân Tranh khắc chế dục vọng bản thân lùi lại nửa bước, nữ nhân này chỉ nhìn là đủ rồi, nhìn nhiều một chút cũng không sao, nhưng không nên chạm vào:
- Được, cô muốn mở thanh lâu cũng được, ta cho cô vay tiền, cô không cần đi tìm những kẻ không ra gì kiếm tiền nữa, ta còn không biết sao, cô chỉ cần ra đường đi một vòng, thế nào cũng có vài con lợn ngu xuẩn bỏ tiền ra làm cổ đông, chỉ là làm thế cô phải bận rộn ứng phó với đám nam nhân kia rồi.
Hoa Nương cười khúc khích:
- Không ngờ có chút thương hương tiếc ngọc, coi như ta nhìn lầm ngươi, có điều ngươi nói số cổ đông hơi ít, không phải vài, mà là mấy chục mới đúng. Nếu chỉ mấy người thì rất nguy hiểm, bọn họ dễ dàng đạt thành nhất trí, ta là nữ tử thân cô thế cô, sẽ bị người ta ăn sống nuốt tươi, nhưng nếu có mấy chục người nam nhân thì không cần lo lắng nữa, ngược lại còn thành trò chơi trong tay ta.
Vân Tranh lắc đầu:
- Đừng quá tự tin như thế, chỉ sơ xuất một chút thôi chẳng khác gì đem dê vào miệng hổ.
Hoa Nương đưa tay vuốt nhẹ má Vân Tranh:
- Ai là dê, ai là hổ còn chưa biết đâu, mà cũng không sao, tỷ tỷ tới Thành Đô xông pha một phen trước, nếu có thất bại, chẳng phải vẫn còn tiểu hồ ly ngươi ở sau giúp xử lý hậu quả à?
Khi bàn tay non mịn của Hoa Nương rời khỏi má mình, không ngờ Vân Tranh có chút lưu luyến, đồng thời thở dài, mình muốn tới Thành Đô yên tĩnh đọc sách đã thành giấc mộng xa vời rồi.
Hoa Nương không hề đùa, mấy ngày tiếp theo đó nàng rất háo hức, lúc nào có thời gian rảnh rỗi là kéo Vân Tranh đi thảo luận việc mở thanh lâu, mỗi khi như thế, Vân Tranh thấy mắt nàng ánh lên vẻ say mê cuồng nhiệt, đây đúng là nữ nhân cuồng thanh lâu mà. Mặc dù Vân Tranh chẳng biết rốt cuộc mở thanh lâu cần cái gì, nhưng lựa chọn một số kiến nghị từ quán bar vũ trường sau này nói ra đủ cho Hoa Nương suy nghĩ rất lâu.
- Tới bây giờ ta mới tin ngươi chân thành muốn giúp ta, những ý kiến này rất độc đáo, chứng tỏ ngươi đã bỏ công suy nghĩ nhiều rồi.
Hoa Nương một tay chống má đầu nghiêng đi, như tiểu cô nương hiếu kỳ:
- Chỉ là ta rất tò mò về thân phận ngươi, đoán mãi không ra được, hỏi người trong trại rồi, ai cũng một mực quả quyết ngươi là trẻ trong trại, nhưng ta không tin.
Nói tới đó nhích tới gần hơn một chút, đôi mắt lúng liếng:
- Nói nhỏ cho tỷ tỷ nghe xem, liệu huynh đệ ngươi có phải phượng tử long tôn lưu lạc nhân gian không?
Không chịu nổi mấy trò này của nàng, ánh mắt không cưỡng nổi nhìn hướng tới bầu ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng, lắc đầu:
- Đừng ép ta nói dối cô.
Không có câu trả lời, song thái độ của Vân Tranh làm Hoa Nương rất hài lòng:
- Ta đoán đúng mà, lai lịch của ngươi không đơn giản, ngươi nói ra câu đó tức là không định lừa ta, ta hài lòng rồi, có chút bí mật đâu sao, ai cũng có bí mật cả.
Vân Tranh cứ cảm thấy trước mặt nữ nhân này mình dần dần thất thế, thôi, hảo nam không đấu với nữ nhân, thắng cũng chẳng vinh quang gì.
….
Mới đầu Hoa Nương chỉ muốn ngay lập tức tới Thành Đô, nhưng sau khi xác định chi tiết kế hoạch lại không vội nữa, trước tiên nàng muốn ở lại đợi Thương Cửu làm ra toàn bộ đồ gia dụng nàng cần.
Trọng tâm nhất là cái giường, sự phức tạp của nó tới mức làm người ta nghe thôi cũng đủ khiếp hãi, riêng phần trên giường đã chia làm ba bộ phận khác nhau, có hoa văn riêng, ngoài giường có cửa ngăn cách, bên trên dùng hoa văn như ý, làm xong phải mất một tháng.
- Đây gọi là phần giường nhỏ, bố trí màn trong, rút sợi dây một cái là biến thành thế giới khác, dưới ánh đèn một nữ tử mặc áo sa mỏng ngồi đầu giường, mông mông lung lung, dù chỉ có sáu phần nhan sắc, chúng ta cũng có thể nâng nó lên mười phần.
Vân Tranh mặt sa sầm, hít hơi như đau răng:
- Đừng dùng từ chúng ta được không? Cô xưng ta, thậm chí xưng thiếp thân cũng được, nghe thấy từ chúng ta là ta cảm thấy mình có tội rồi, thật hối hận vì giúp cô.
Hoa Nương cười nhẹ:
- Thật hiếm có, ngươi là nam nhân đầu tiên ta gặp không coi nữ nhân như hàng hóa, ngươi biết gì chứ, cho rằng chúng ta làm vậy là thương thiên hạ lý à? Nhầm rồi.
- Ngươi có biết hay không hả, có rất nhiều người chỉ nóng lòng đợi khuê nữ của mình lớn cho nhanh để bán đi lấy tiền, còn nhiều kẻ thấy khuê nữ của mình dung mạo như hoa ngọc, thế là từ nhỏ dạy cầm kỳ thi họa, để làm gì? Để đợi mười ba mười bốn tuổi gả vào đại hộ làm tiểu thiếp đấy, người ta làm cha mẹ còn chẳng thương tiếc, ngươi thương cái gì?
Những lời này của Hoa Nương có chút cực đoan, Vân Tranh không đáp lại nàng, thân thế của Hoa Nương khả năng có một đoạn u ám như thế, cho nên gặp nam nhân thực sự thương xót mình, kính trọng mình như Tiếu Lâm mới dễ xiêu lòng như vậy chăng?
Cái giường đầu tiên đã xong, cái tiếp theo nhanh hơn rất nhiều, Vân Tranh mới phát hiện ra, Hoa Nương chỉ làm ba cái giường xa hoa thôi, còn lại là vài đồ tinh xảo và bàn ghế đặc trưng của Đậu Sa trại.
- Mỗi thanh lâu chỉ cần một danh kỹ, còn lại là làm nền, cần nhiều giường để làm gì, bán thịt à? Thanh lâu càng cao cấp càng không tùy tiện bán rẻ thân xác, phá hỏng thanh danh.
Hoa Nương nhìn cuộc sống yên bình diễn ra, bất giác si mê, hai chân tự giác bước ra khỏi nhà trúc lúc nào không hay, đây là lần đầu tiên nàng bước khỏi nhà.
Trong trại tức thì xuất hiện náo loạn nho nhỏ, bất kể nam nữ đều bị vẻ đẹp khuynh đảo của Hoa Nương thu hút.
Vân Tranh đi tới bên cạnh nàng, cất giọng bâng quơ:
- Hôm qua ngủ muộn quá hả?
Hoa Nương làm sao không hiểu y ám chỉ cái gì, gắt giọng:
- Đồ vô sỉ, tối qua ta và Lôi huynh chỉ nói chuyện thôi, sao ngươi nghĩ chuyện hạ lưu vậy?
- Ta và lão đạo đó quen nhau lâu như vậy mà không biết ông ta họ Lôi.
Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi, y cũng biết hôm qua Tiếu Lâm và Hoa Nương không có chuyện gì, vì đêm qua y không ngủ, thấy Tiếu Lâm bỏ đi trong đêm để lại Hoa Nương đứng nhìn theo mãi, lão đạo sĩ đó cũng thật tàn nhẫn:
Hoa Nương trừng mắt lên, nhấc váy bỏ đi.
- Cô định đi đâu thế?
- Đi kiếm đường sống sau này, đừng tưởng Hoa Nương ta thiếu đám nam nhân thối các ngươi thì chết đói.
Vân Tranh vội đi theo:
- Ta biết cô tâm cao khí ngạo, nhưng bằng vào chút tiền mà cô dấu đi được đó thì chỉ buôn bán nhỏ được thôi, hay là chúng ta hợp tác, gần đây túi ta cũng rủng rỉnh.
- Ta muốn mở thanh lâu, ngươi định tham gia không?
Vân Tranh suýt sặc nước bọt, ho một lúc mới nói lên lời:
- Vì sao muốn mở thanh lâu, cô có thể bán thịt trâu khô, ta cung cấp hàng, hay là bán trát nhiễm cũng được, nữ nhân mà mở hiệu thêu là thích hợp nhất, trong trại nhiều cô nương giỏi thêu thùa may vá...
Hoa Nương bất thình lình xoay người sang, cắt ngang lời Vân Tranh:
- Ngươi coi thường thanh lâu?
- Nói thực lòng, ta không có chút thiện cảm nào với cái nghề kinh doanh xác thịt đó.
Hoa Nương nhoẻn miệng cười, làm Vân Tranh nhìn chao đảo, chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người nàng ở rất gần, giọng thẽ thọt cũng vang lên bên tai:
- Thanh lâu mở ra chính là giành cho đám ngụy quân tử đạo mạo, nói một đằng, làm một néo các ngươi đó, Lôi huynh cũng không ý kiến, ngươi lắm lời cái gì? Ta mở thanh lâu không cần tiền.
Vân Tranh khắc chế dục vọng bản thân lùi lại nửa bước, nữ nhân này chỉ nhìn là đủ rồi, nhìn nhiều một chút cũng không sao, nhưng không nên chạm vào:
- Được, cô muốn mở thanh lâu cũng được, ta cho cô vay tiền, cô không cần đi tìm những kẻ không ra gì kiếm tiền nữa, ta còn không biết sao, cô chỉ cần ra đường đi một vòng, thế nào cũng có vài con lợn ngu xuẩn bỏ tiền ra làm cổ đông, chỉ là làm thế cô phải bận rộn ứng phó với đám nam nhân kia rồi.
Hoa Nương cười khúc khích:
- Không ngờ có chút thương hương tiếc ngọc, coi như ta nhìn lầm ngươi, có điều ngươi nói số cổ đông hơi ít, không phải vài, mà là mấy chục mới đúng. Nếu chỉ mấy người thì rất nguy hiểm, bọn họ dễ dàng đạt thành nhất trí, ta là nữ tử thân cô thế cô, sẽ bị người ta ăn sống nuốt tươi, nhưng nếu có mấy chục người nam nhân thì không cần lo lắng nữa, ngược lại còn thành trò chơi trong tay ta.
Vân Tranh lắc đầu:
- Đừng quá tự tin như thế, chỉ sơ xuất một chút thôi chẳng khác gì đem dê vào miệng hổ.
Hoa Nương đưa tay vuốt nhẹ má Vân Tranh:
- Ai là dê, ai là hổ còn chưa biết đâu, mà cũng không sao, tỷ tỷ tới Thành Đô xông pha một phen trước, nếu có thất bại, chẳng phải vẫn còn tiểu hồ ly ngươi ở sau giúp xử lý hậu quả à?
Khi bàn tay non mịn của Hoa Nương rời khỏi má mình, không ngờ Vân Tranh có chút lưu luyến, đồng thời thở dài, mình muốn tới Thành Đô yên tĩnh đọc sách đã thành giấc mộng xa vời rồi.
Hoa Nương không hề đùa, mấy ngày tiếp theo đó nàng rất háo hức, lúc nào có thời gian rảnh rỗi là kéo Vân Tranh đi thảo luận việc mở thanh lâu, mỗi khi như thế, Vân Tranh thấy mắt nàng ánh lên vẻ say mê cuồng nhiệt, đây đúng là nữ nhân cuồng thanh lâu mà. Mặc dù Vân Tranh chẳng biết rốt cuộc mở thanh lâu cần cái gì, nhưng lựa chọn một số kiến nghị từ quán bar vũ trường sau này nói ra đủ cho Hoa Nương suy nghĩ rất lâu.
- Tới bây giờ ta mới tin ngươi chân thành muốn giúp ta, những ý kiến này rất độc đáo, chứng tỏ ngươi đã bỏ công suy nghĩ nhiều rồi.
Hoa Nương một tay chống má đầu nghiêng đi, như tiểu cô nương hiếu kỳ:
- Chỉ là ta rất tò mò về thân phận ngươi, đoán mãi không ra được, hỏi người trong trại rồi, ai cũng một mực quả quyết ngươi là trẻ trong trại, nhưng ta không tin.
Nói tới đó nhích tới gần hơn một chút, đôi mắt lúng liếng:
- Nói nhỏ cho tỷ tỷ nghe xem, liệu huynh đệ ngươi có phải phượng tử long tôn lưu lạc nhân gian không?
Không chịu nổi mấy trò này của nàng, ánh mắt không cưỡng nổi nhìn hướng tới bầu ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng, lắc đầu:
- Đừng ép ta nói dối cô.
Không có câu trả lời, song thái độ của Vân Tranh làm Hoa Nương rất hài lòng:
- Ta đoán đúng mà, lai lịch của ngươi không đơn giản, ngươi nói ra câu đó tức là không định lừa ta, ta hài lòng rồi, có chút bí mật đâu sao, ai cũng có bí mật cả.
Vân Tranh cứ cảm thấy trước mặt nữ nhân này mình dần dần thất thế, thôi, hảo nam không đấu với nữ nhân, thắng cũng chẳng vinh quang gì.
….
Mới đầu Hoa Nương chỉ muốn ngay lập tức tới Thành Đô, nhưng sau khi xác định chi tiết kế hoạch lại không vội nữa, trước tiên nàng muốn ở lại đợi Thương Cửu làm ra toàn bộ đồ gia dụng nàng cần.
Trọng tâm nhất là cái giường, sự phức tạp của nó tới mức làm người ta nghe thôi cũng đủ khiếp hãi, riêng phần trên giường đã chia làm ba bộ phận khác nhau, có hoa văn riêng, ngoài giường có cửa ngăn cách, bên trên dùng hoa văn như ý, làm xong phải mất một tháng.
- Đây gọi là phần giường nhỏ, bố trí màn trong, rút sợi dây một cái là biến thành thế giới khác, dưới ánh đèn một nữ tử mặc áo sa mỏng ngồi đầu giường, mông mông lung lung, dù chỉ có sáu phần nhan sắc, chúng ta cũng có thể nâng nó lên mười phần.
Vân Tranh mặt sa sầm, hít hơi như đau răng:
- Đừng dùng từ chúng ta được không? Cô xưng ta, thậm chí xưng thiếp thân cũng được, nghe thấy từ chúng ta là ta cảm thấy mình có tội rồi, thật hối hận vì giúp cô.
Hoa Nương cười nhẹ:
- Thật hiếm có, ngươi là nam nhân đầu tiên ta gặp không coi nữ nhân như hàng hóa, ngươi biết gì chứ, cho rằng chúng ta làm vậy là thương thiên hạ lý à? Nhầm rồi.
- Ngươi có biết hay không hả, có rất nhiều người chỉ nóng lòng đợi khuê nữ của mình lớn cho nhanh để bán đi lấy tiền, còn nhiều kẻ thấy khuê nữ của mình dung mạo như hoa ngọc, thế là từ nhỏ dạy cầm kỳ thi họa, để làm gì? Để đợi mười ba mười bốn tuổi gả vào đại hộ làm tiểu thiếp đấy, người ta làm cha mẹ còn chẳng thương tiếc, ngươi thương cái gì?
Những lời này của Hoa Nương có chút cực đoan, Vân Tranh không đáp lại nàng, thân thế của Hoa Nương khả năng có một đoạn u ám như thế, cho nên gặp nam nhân thực sự thương xót mình, kính trọng mình như Tiếu Lâm mới dễ xiêu lòng như vậy chăng?
Cái giường đầu tiên đã xong, cái tiếp theo nhanh hơn rất nhiều, Vân Tranh mới phát hiện ra, Hoa Nương chỉ làm ba cái giường xa hoa thôi, còn lại là vài đồ tinh xảo và bàn ghế đặc trưng của Đậu Sa trại.
- Mỗi thanh lâu chỉ cần một danh kỹ, còn lại là làm nền, cần nhiều giường để làm gì, bán thịt à? Thanh lâu càng cao cấp càng không tùy tiện bán rẻ thân xác, phá hỏng thanh danh.
Danh sách chương