Lệnh toàn quân canh ba nấu cơm, canh năm xuất binh, Vân Tranh được Hầu Tử đứng ngoài lều đánh thức vào canh ba, gian nam rút đầu ra khỏi bầu ngực êm ái của nữ nhân, dùng thảm bọc nàng lại đẩy sang bên, sau đó ra trước lều để Hầu Tử mặc giáp cho, trước khi bước ra cửa còn nghe nữ nhân kia dùng giọng điệu cực kỳ lười nhác quyến rũ bảo mình sớm quay về.

Ra ngoài lều hít một hơi không khí trong mát, đầu óc tức thì tỉnh táo, Vân Tranh còn vùi đầu vào nước lạnh, đến khi sắp ngạt thở mới ngẩng lên, thở lấy thở để, cả người như sống lại.

Thân binh, tham quân, phụ tá, quan thư ký đều đợi ở soái trướng, còn các tướng quân đều đã về doanh chuẩn bị.

Ăn một bữa thật no, Vân Tranh dẫn trung quân tới bên bờ sông, khoanh chân ngồi trên đài cao đợi mặt trời xuất hiện, trường kiếm đặt trên đùi, nhìn đại quân tiên vào vị trí bố trí sẵn.

Hải đông thanh mang tới tin tức mới nhất, cuộc chiến ở hạ du đã bắt đầu.

Tám cái trống cực lớn dàn hàng ngang, mười sáu quân tốt lực lưỡng để mình trần vung dùi trống, tiếng trống chấn động màng nhĩ vang vọng bờ sông.

Tiếng trống vừa ngừng, Tôn Tiết cắm thanh thép nung nóng vào mắt pháo, uỳnh một tiếng, cầu nổi bị lực phản chấn cực mạnh làm kêu kẽo kẹt, mặt đầm bình tĩnh gợn lên muôn tầng sóng, may mà đủ vững chịu được sức giật, thuận lợi đưa đạn pháo tới Đồng Đầu Quan.

Khói bốc lên ở thành quan, cứ như có người khổng lồ vung nắm đấm giáng mạnh xuống, cờ gãy người ngã, mảnh vỡ tứ tung.

Hiệu lệnh mở màn đã phát, nỏ tám trâu liên tiếp bắn ra phi trảo buộc thừng tới mặt đất trống đối diện, quân sĩ lên bè, một nửa xếp thuẫn thành mai rùa, một nửa đồng thanh kéo thừng, nhanh chóng trượt sang bên kia bờ sông.

Hỏa pháo liên tục phát xạ, nhằm áp chế máy ném đá quân Liêu bố trí trên tường thành, vì khói dày đặc không nhìn rõ hiệu quả, chỉ nhìn thấy mưa hỏa tiễn rào rào bắn trả, mức độ dày đặc mà cung tiễn không thể đạt tới.

- Mãnh hổ tề bôn! Khương Triết nhìn cảnh này tức tối quay đầu nhìn quan hậu cần Vương An Thạch: - Sao quân Liêu lại có thứ vũ khí phát xạ hỏa tiễn đồng loạt này? Vương An Thạch mặt lạnh tanh: - Nhiều năm trước Đại Tống ta từng tặng Mãnh hổ tề bôn cho Liêu hoàng làm quà sinh nhật.

Vân Tranh không bình phẩm, tập trung quan sát diễn biến.

Lúc này trong khói đen từng tảng đá lớn bay ra, rơi trúng mai rùa, làm nó vỡ tan tành, binh sĩ còn hốt hoảng né tránh bị hỏa tiễn bắn thành nhím.

Quân Tống đều kinh nghiệm trận mạc rồi, lâm nguy không loạn, Cát Thiên Phương chỉ huy quân sĩ dùng sào trúc chống ván trượt tản ra, không xếp theo hàng thẳng nữa, chỉ cần không trúng đạn đá, mưa tên của quân Liêu hiệu quả rất thấp.

Lang Thản rất kịp thời hạ lệnh bắn đợt phi trảo thứ hai, không đợi đội thứ nhất cập bờ, đội thứ hai đã xuất phát.

Bè của Cát Thiên Phương sắp tới bờ thì một tảng đá ầm ầm từ trên không lao xuống, Cát Thiên Phương ném ngay thuẫn bài xuống bùn, dùng làm bàn đạp phi thân lên bờ, quân tốt còn lại làm theo, chạy tứ tán.

Đá lớn ném chuẩn xác xuống bè, bùn bắn đầy trời biến quân Tống thành người bùn.

Cát Thiên Phương ỷ vào giáp sắt trên người, dùng hộ thuẫn che mắt tiến lên, mưa tên bắn đồm độp lên người hắn, đều bị giáp trụ ngăn cản, chỉ có một mũi tên lớn xuyên qua hai tầng giáp cắm vào tay, không sâu.

Lại thêm một phát đạn pháo trúng tường thành, đó lại là nơi bố trí lỗ tên, tức thì tường thành sập một mảng lớn, tên bắn ra ở khu vực đó mỏng hơn.

Khi Cát Thiên Phương bị nỏ tiễn bắn hai tay tên dại, trên người cũng bị năm bảy mũi tên lớn xuyên giáp bắn vào, sợ không trụ được bao lâu, đột nhiên một chiếc thuẫn bài chắn trước mặt, tiếp đó liên tục có thuẫn bài xuất hiện biến thành mai rùa tới.

Nỏ pháo cỡ nhỏ đã được đưa tới, từ trong những cái mai rùa, từng bọc thuốc nổ tám cân được nỏ pháo ném lên tường thành.

Những tiếng nổ uỳnh uỳnh vang liên hồi kỳ trận, đá trên tường thành bắn ra đập rào rào vào mai rùa, uy lực của những bọc thuốc nổ đó lớn hơn đạn pháo nhiều.

Cát Thiên Phương chảy máu quá nhiều chỉ thấy lỗ tai bùng nhùng, mắt nhìn cái gì cũng bị bóng chồng, tiếng chém giết xung quanh càng lúc càng xa xôi...

Lang Thản được thuẫn bài bảo vệ tiếp cận Cát Thiên Phương, kéo giáp mặt của hắn ra, rút một mũi tên kiểm tra, không ngờ tên có độc, tức giận lệnh quân sĩ dùng lân hỏa đạn đáp trả.

Ván trượt không ngừng cập bờ, quân tốt đến sau thậm chí còn vác luôn cả bè xông lên, dũng cảm áp sát tường thành, tuy mưa tên của quân Liêu vẫn không ngơi nghỉ, vẫn có sĩ tốt thành công áp sát chân thành, số lượng rất ít, không đủ leo lên thành công kích, nhưng chôn thuốc nổ thì dư sức rồi.

Thế Đồng Đầu quan phát từng tiếng nổ khiến mặt đất rung chuyển, tuy bị bụi mù, bùn đất che mất tầm nhìn, nhưng có thể dự đoán đường tường thành nơi đó khó trụ nổi.

Cát Thiên Phương miệng sùi bọt mép được quân sĩ tức tốc đưa về, quân y ngay lập tức tới cởi giáp, khoét thịt ở phụ cận vết thương cho tới khi có máu tươi chảy ra, đây chẳng qua là sơ cứu tạm thời, tiếp theo muốn cứu được mạng còn cần quân y cao minh hơn.

Binh sĩ đã tới chân thành, quân Tống liền dừng pháo kích, cùng với gió thổi tan khói mới phát hiện tường thành bốc cháy, là thứ lửa trắng kỳ quái.

- Lân hỏa. Vương An Thạch giật mình, mặt âm trầm: - Lão phu giết người cũng không dùng tới thứ âm độc này.

Không cần nghĩ cũng biết, Lang Thản thấy Cát Thiên Phương bị trúng tên độc đã dùng lân hỏa đạn báo thù rồi.

Tô Tuân quan sát một lúc nói: - Đại soái, ván trượt đã trải kín bờ sông, đại quân có thể tiến lên rồi.

Vân Tranh lắc đầu: - Khu đó quá hẹp, càng đông càng thiệt, cứ đợi Lang Thản phá cổng thành hẵn cho đại quân tiến lên. Vừa rồi ta nhìn thấy quân y khiêng người về, xem ra lại có tướng lĩnh bị thương, đi xem sao.

Câu đầu là nói với Tô Tuân, câu sau nói với Hàm Ngưu, Hàm Ngưu soay người đi sai gia tướng kiểm tra, còn Tô Tuân đi lên đồi, tiếp tục quan sát quân của Lang Thản chầm chậm, tiếp cận tường thành, rất không hài lòng với tốc độ chậm chạp đó.

Ở tiến tuyền, đợi đất đá rơi trên lớp mai rùa dừng hẳn, Lang Thản tách thuẫn bài quan sát, tường thành mới chỉ vỡ lớp đá bên ngoài, vẫn còn đất bên trong, tuy đã nứt nhưng không đổ.

Đồng Đầu quan vốn chỉ là thành quan làm bằng đất nện, lớp vỏ đá bên ngoài hẳn là do Da Luật Ất Tân gia cố thêm, vừa rồi quân tốt chôn thuốc nổ ít quá.

Mà cũng may là ít, nếu như đủ nhiều, có khi mình bị chôn sống rồi, mặt đất bốn xung quanh là những tảng đá lớn nhỏ, không ít quân sĩ bị loạn thạch đập cho be bét, người bị thương nằm đó kêu gào.

- Thêm lần nữa! Lang Thản phất tay, nhân lúc kẻ địch trên thành bị đánh choàng váng, cần phải phá thành:

Quân Tống phía sau lần nữa tới chân thành, nhanh chóng chôn thuốc nổ, châm dây cháy rồi chạy thục mạng, lần này chạy xa hơn mới được.

Lang Thản cũng đã chạy ra tận mép sông, lại là tiếng nổ kinh thiên động địa, cả người sau thuẫn bài cứ như bị đẩy mạnh, Lang Thản loạng choạng mấy bước mới đứng vững, hoa mắt chóng mặt vẫn cố nhìn, phát hiện đoạn tường thành kia đã biến mất...

Có điều chưa kịp mừng thì phát hiện sau đó chừng năm chục trượng có một tòa úng thành đứng sừng sững, lửa giận bốc cao muôn trượng, Da Luật Ất Tân khốn kiếp đem úng thành đáng lẽ phải xây ở bên ngoài kéo vào bên trong rồi...

Nhìn người Liêu chi chít trên tường thành, nếu như tiếp tục cậy mạnh xông lên sẽ tổn thất nặng nề, dưới điều kiện tất thắng không cần vội vàng hi sinh vô ích, Lang Thản liền hạ lệnh quân sĩ bố trí trận địa trước đạo tường thành đầu tiên của quân Liêu.

Trước khi hỏa pháo vận chuyển tới, cuộc chiến lần nữa tạm dừng, vì e ngại lân hỏa đạn trong tay quân Tống, người Liêu cũng không thừa lúc quân Tống bố trí phòng tuyền mà tấn công.

Sau khi an bài xong toàn bộ sự vụ tấn công, phòng ngự và chi viện, Vân Tranh quay về soái trướng ở trung quân, thấy Trần Lâm vội vàng chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tiếp nhận quân báo từ Trần Lâm, mặt Vân Tranh cũng biến sắc, quân báo nói, Chủng Nhạc đã rời vị trí chi viện cho bọn họ, tiến quân Phong Châu.

HẾT!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện