Lam Lam và Lương Kỳ là khuê mật, ở cái huyện nhỏ này đại hộ không nhiều, bọn họ không có nhiều lựa chọn bạn bè, chỉ cần là những cô gái cùng tuổi thì đều là bạn của nhau, thấy Lương Kỳ có chút thất thần nhìn theo hướng Vân Tranh đi mất, cười nhẹ: - Chẳng lẽ đó là phu quân mà cô muốn? Chẳng phải trước kia hay nói lang quân trong mộng phải giống như thơ của La Phu cơ mà.
Lương Kỳ chẳng những không xấu hổ mà còn trừng mắt chỉ đám thiếu niên đang bị Ngũ Câu hòa thượng mắng mỏ: - Trượng phu trong thi ca mãi mãi chỉ có ở thi ca thôi, cô nhìn đám ngu xuẩn trước mắt đi, chẳng lẽ lựa chọn bọn chúng? Cứu người không biết, giờ giết người cũng không xong, nghe xem bọn chúng nói cái gì, khăn đen che mặt, bông vải lót đế dày, chọn một đêm không trăng, tay cầm dao nhọn, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, có phải đọc ( Liệt hiệp truyện) tới ngu rồi không? Lam Lam nhìn đám thiếu niên kia, khẽ thở dài: - Phận nữ nhi chúng ta luôn phải chịu thua thiệt, đây đâu phải chuyện chúng ta có thể tự định đoạt.
- Chuyện cả đời của ta, ta nhất định phải đấu tranh, không để người khác tùy tiện an bài. Lương Kỳ nói nhỏ hơn nữa: - Vân Đại khác biệt với người ta, cô thấy chúng ta có nên ở phía sau giúp huynh ấy một chút không? Ít nhất so với đám người kia, huynh ấy sống giống nam nhân hơn.
Khi hai nữ tử thì thầm với nhau thì Ngũ Câu bực bội phất tay, nói với đám thiếu niên: - Hoặc có mưu mà nhát, hoặc có gan mà vô tri, Ngũ Câu ta tuy là kẻ thô bỉ, nhưng là người đi khắp bắc nam, há bị mấy trò con nít của các ngươi làm hại, sao bây giờ người trẻ tuổi các ngươi kém cỏi như thế, đến chuyện giết người cũng không biết? Rồi chỉ Tiêu Vô Căn: - Chỉ còn ngươi là chưa nói, có cao kế gì? Hay cũng như đám vô dụng này.
Tiêu Vô Căn chắp tay nói hết sức đường hoàng: - Đại sư, vãn bối là người đọc sách thánh hiền, lòng dạ thẳng ngay, chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện giết người. Đại sư thứ lỗi, vãn bối thà nhận thua chứ không suy tính chuyện ác độc như vậy được.
Ngay cả Lương Kỳ nghe câu này cũng sáng mắt lên, lắc vai Lam Lam đầy vẻ hâm mộ, đám thiếu niên như chết đuối vớ được cọc, nhao nhao cả lên.
- Tiêu huynh nói đúng lắm, bọn vãn bối đều là con nhà lương thiện, tất nhiên không biết làm cách giết người.
- Vãn bối tới một con gián còn chẳng dám giết.
- Đại sư xin ra đề khác, câu hỏi này quá bất công.
Ngũ Câu nhìn Tiêu Vô Căn lần nữa, như muốn đánh giá lại hắn, quả thật từ bề ngoài tới cử chỉ lời nói đều không bắt bẻ được, nhưng ông ta là ai chứ, tiếp tục phẩy tay: - Tiểu tử khá đấy, nhưng chiêu lấy lui làm tiến này còn chưa đủ để lấy giản thư đâu, thôi về cả đi, lão nạp cho các ngươi thêm cơ hội đêm nay về suy nghĩ, mai xem các ngươi có tiến bộ không? Lam Lam tiểu nha đầu, bảo cha ngươi lão nạp hỏi, sao lâu rồi không có tác phẩm nào vấn thế, thi đàn thiếu đi cha ngươi thật vô vị.
- Vâng, Lam Lam nhất định sẽ chuyển lời.
Tiêu Vô Căn nhìn nàng, nhưng Lam Lam chỉ lắc đầu, đành thở dài cùng đám thiếu niên kia từ biệt.
Đám thiếu niên nam nữ đi cả rồi, lão đạo sĩ nhai cọng hành, lười nhác nói: - Ông đi hỏi thiếu niên kia, có khi được đấy, những thiếu niên này dù nghĩ kế gì thì chỉ nói suông thôi, còn y thực sự muốn giết ngươi, biết đâu giúp ông kết liễu cái mạng thừa này.
- Lão đạo, ông quá lời rồi, một người đọc sách sao tùy tiện nảy ý giết người như thế? Nghe thấy Tiếu Lâm lần thứ hai nhắc nhở mình, Ngũ Câu không muốn để ý cũng không được, ông biết người bạn già này không bao giờ nói chơi:
- Ta biết ông nhìn trúng đệ đệ thông tuệ của y, muốn nó theo ông, nhưng ta cảnh cáo ông lần nữa, bỏ ý định này đi, nếu không nguy hiểm đấy, thậm chí có lẽ đã muộn rồi, có khi bây giờ y đã chuẩn bị đối phó với ông, loại người này bình thường lành như tượng đất, song chạm vào vảy ngược là chết. Lão đạo lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, nhờ linh cảm nhạy bén này mà không ít lần thoát chết, y thực sự muốn giết ông.
….
Rời Bạch Vân Tự, Vân Tranh chẳng đợi những người kia, đánh xe đi luôn, còn đánh xe đi vào con đường khác lúc tới, tránh chạm mặt nhau, tâm trạng không tốt, chẳng cần nể mặt ai.
Vân Tranh đang bện vòng hoa, nhưng bên trong vòng hoa còn cho rất nhiều trúc đào, Tịch Nhục biết thứ này, nhắc. - Thiếu gia, cái này có độc đấy!
- Ta biết, ta định tặng lão hòa thượng kia mà. Vân Tranh điềm nhiên đáp, Vân Tranh không phải kẻ thích giết người, cũng chưa bao giờ giết người, bất kể trước kia hay bây giờ, với y giết người luôn là tội ác.
Nhưng sự tùy tiện của Ngũ Câu đã làm y muốn giết người, bản thân mơ mơ hồ hồ tới cái chỗ quỷ quái này, người thân thiết nhất chính là Vân Nhị, với y mà nói đó là mạng sống của mình, sao có thể để người khác nói một câu muốn mang đi như thế, với Vân Nhị mà nói là sự xỉ nhục, cũng là xỉ nhục y.
Vân Tranh chưa bao giờ giết người, nhưng cuộc sống dạy y phải sẵn sàng làm mọi điều khi tới lúc cần thiết.
Lý luận nguyên bản của Phật giáo và luân lý truyền thống của Trung Quốc đối lập với nhau, ví như Phật giáo cho rằng, quả của kiếp này là do nhân kiếp trước, còn quan niệm truyền thống, mọi thứ là do cha mẹ ban cho, quan niệm xung đột này gây trở ngại cho việc truyền bá Phật giáo. Tăng nhân vì thế nghĩ biện pháp biến thông, tìm trong kinh phật chỗ dựa để biến đổi sao cho phù hợp với truyền thống, ví như Kinh Vu Lan Bản do Pháp Hộ Tây Tấn dịch, được coi là hiếu kinh của Phật giáo, nói tới câu chuyện Vu Lan báo hiếu cha mẹ.
Vân Nhị vì thân thế, bản tính ngỗ ngược phá phách, nhờ nỗ lực của y mà quay lại tính cách trẻ con, Vân Tranh tin, chỉ cần lần này nó không bệnh không tật sống tới lúc trưởng thành, sẽ là người vô cùng xuất sắc.
Bây giờ lão hòa thượng tùy ý muốn mang nó đi, làm sao Vân Tranh chấp nhận.
Vân Nhị nằm ngã trong gùi trúc ngáy khò khò, đứa nhóc này vừa rồi uống hơi nhiều rượu, đi tới nơi này Vân Tranh mới có chút cảm giác an toàn, lúc ở trên núi nói những lời kia toàn thân trên dưới không hề thoải mái, giống như lần trước bị con báo nhắm vào vậy.
Chắc chắn là tên đạo sĩ rồi, hắn ta ngáy không chuyên nghiệp chút nào, nhưng là kẻ đáng sợ, nhìn thân thủ ông ta thì biết, đời sau võ thuật thành môn thể thao, còn ở nơi này nó là thứ giữ mạng, nhìn đám thợ săn trong trại như Thương Nhĩ, Thương Hổ hay huynh đệ Thương Báo, y biết người xưa lợi hại mức nào, Thương Hổ quả thực đá đấm chết hổ, dù con hổ đã trúng tên bị thương.
Đi một đoạn mới phát hiện ra mình đang đi trên Ngũ Xích đạo, đây là con đường cổ xưa nhất nối Vân Nam với nội địa, từng lưu truyền không biết bao truyền thuyết hào hùng, Gia Cát Lượng từng đi qua đây. Móng trâu vừa vặn dẫm lên những dấu chân nông, bánh xe cũng vừa vặn đi vào rảnh nhỏ, không những người thoải mái mà trâu cũng thư thái, kêu một tiếng kinh động vô số chim chóc bay tán loạn.
Có câu chim kêu núi càng tĩnh, nghe có vẻ trái ngược nhưng lại chẳng sai chút nào, cảm giác cũng không hề tệ.
Nhưng trên thế giới này chuyện luôn không như ý người, một đạo sĩ lôi thôi ở đâu xuất hiện giữa đường, chắn lối đi của người ta: - Tiểu tử ngươi định hạ độc thủ với Ngũ Câu thật sao?
- Tất nhiên là không, tiểu tử sao chỉ vì một chuyện nhỏ lại muốn giết người được. Vân Tranh đâu phải thằng ngốc mà thừa nhận mình muốn giết người:
- Giọng ngươi rất trấn tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ ngươi đã chuẩn bị giết người rồi. Tiểu tử, ta biết ngươi là người vừa đỗ đầu thi huyện, đừng có lạc lối, nếu không lão đạo sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi. Giọng đều đều tới lạnh sống lưng của lão đạo khiến không ai có thể nghi ngờ:
Vân Tranh đột nhiên đổi chủ đề, cố mở thật to mắt hỏi: - Đạo trưởng là kiếm tiên trong Thục Sơn sao?
Lão đạo ngạc nhiên: - Không phải, mà ngươi cũng thấy trong Thục Sơn có Kiếm Tiên à?
- Tất nhiên rồi, ta còn nghe nói có một vị kiếm tiên tên Túy đạo nhân vô cùng lợi hại, từng một hơi hút sạch mười tám vò rượu ngon mà bụng không to ra, kẻ địch tới có thể phun rượu ngự địch.
- Vớ vẩn, bụng người sao chứa được mười tám vò rượu?
- Cho nên người ta mới là Kiếm Tiên còn ông thì không. Vân Tranh khinh bỉ nói, lão già này có đôi tai đón gió, thích nhất nghe lời đồn thổi, đoán chừng thuộc loại có sở thích quái đản:
Lão đạo mới biết mình mắc lỡm, tránh sang nhường đường, Vân Tranh đánh xe trâu tiếp tục lên đường, men theo con đường đá này có thể về Đậu Sa quan.
Lương Kỳ chẳng những không xấu hổ mà còn trừng mắt chỉ đám thiếu niên đang bị Ngũ Câu hòa thượng mắng mỏ: - Trượng phu trong thi ca mãi mãi chỉ có ở thi ca thôi, cô nhìn đám ngu xuẩn trước mắt đi, chẳng lẽ lựa chọn bọn chúng? Cứu người không biết, giờ giết người cũng không xong, nghe xem bọn chúng nói cái gì, khăn đen che mặt, bông vải lót đế dày, chọn một đêm không trăng, tay cầm dao nhọn, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, có phải đọc ( Liệt hiệp truyện) tới ngu rồi không? Lam Lam nhìn đám thiếu niên kia, khẽ thở dài: - Phận nữ nhi chúng ta luôn phải chịu thua thiệt, đây đâu phải chuyện chúng ta có thể tự định đoạt.
- Chuyện cả đời của ta, ta nhất định phải đấu tranh, không để người khác tùy tiện an bài. Lương Kỳ nói nhỏ hơn nữa: - Vân Đại khác biệt với người ta, cô thấy chúng ta có nên ở phía sau giúp huynh ấy một chút không? Ít nhất so với đám người kia, huynh ấy sống giống nam nhân hơn.
Khi hai nữ tử thì thầm với nhau thì Ngũ Câu bực bội phất tay, nói với đám thiếu niên: - Hoặc có mưu mà nhát, hoặc có gan mà vô tri, Ngũ Câu ta tuy là kẻ thô bỉ, nhưng là người đi khắp bắc nam, há bị mấy trò con nít của các ngươi làm hại, sao bây giờ người trẻ tuổi các ngươi kém cỏi như thế, đến chuyện giết người cũng không biết? Rồi chỉ Tiêu Vô Căn: - Chỉ còn ngươi là chưa nói, có cao kế gì? Hay cũng như đám vô dụng này.
Tiêu Vô Căn chắp tay nói hết sức đường hoàng: - Đại sư, vãn bối là người đọc sách thánh hiền, lòng dạ thẳng ngay, chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện giết người. Đại sư thứ lỗi, vãn bối thà nhận thua chứ không suy tính chuyện ác độc như vậy được.
Ngay cả Lương Kỳ nghe câu này cũng sáng mắt lên, lắc vai Lam Lam đầy vẻ hâm mộ, đám thiếu niên như chết đuối vớ được cọc, nhao nhao cả lên.
- Tiêu huynh nói đúng lắm, bọn vãn bối đều là con nhà lương thiện, tất nhiên không biết làm cách giết người.
- Vãn bối tới một con gián còn chẳng dám giết.
- Đại sư xin ra đề khác, câu hỏi này quá bất công.
Ngũ Câu nhìn Tiêu Vô Căn lần nữa, như muốn đánh giá lại hắn, quả thật từ bề ngoài tới cử chỉ lời nói đều không bắt bẻ được, nhưng ông ta là ai chứ, tiếp tục phẩy tay: - Tiểu tử khá đấy, nhưng chiêu lấy lui làm tiến này còn chưa đủ để lấy giản thư đâu, thôi về cả đi, lão nạp cho các ngươi thêm cơ hội đêm nay về suy nghĩ, mai xem các ngươi có tiến bộ không? Lam Lam tiểu nha đầu, bảo cha ngươi lão nạp hỏi, sao lâu rồi không có tác phẩm nào vấn thế, thi đàn thiếu đi cha ngươi thật vô vị.
- Vâng, Lam Lam nhất định sẽ chuyển lời.
Tiêu Vô Căn nhìn nàng, nhưng Lam Lam chỉ lắc đầu, đành thở dài cùng đám thiếu niên kia từ biệt.
Đám thiếu niên nam nữ đi cả rồi, lão đạo sĩ nhai cọng hành, lười nhác nói: - Ông đi hỏi thiếu niên kia, có khi được đấy, những thiếu niên này dù nghĩ kế gì thì chỉ nói suông thôi, còn y thực sự muốn giết ngươi, biết đâu giúp ông kết liễu cái mạng thừa này.
- Lão đạo, ông quá lời rồi, một người đọc sách sao tùy tiện nảy ý giết người như thế? Nghe thấy Tiếu Lâm lần thứ hai nhắc nhở mình, Ngũ Câu không muốn để ý cũng không được, ông biết người bạn già này không bao giờ nói chơi:
- Ta biết ông nhìn trúng đệ đệ thông tuệ của y, muốn nó theo ông, nhưng ta cảnh cáo ông lần nữa, bỏ ý định này đi, nếu không nguy hiểm đấy, thậm chí có lẽ đã muộn rồi, có khi bây giờ y đã chuẩn bị đối phó với ông, loại người này bình thường lành như tượng đất, song chạm vào vảy ngược là chết. Lão đạo lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, nhờ linh cảm nhạy bén này mà không ít lần thoát chết, y thực sự muốn giết ông.
….
Rời Bạch Vân Tự, Vân Tranh chẳng đợi những người kia, đánh xe đi luôn, còn đánh xe đi vào con đường khác lúc tới, tránh chạm mặt nhau, tâm trạng không tốt, chẳng cần nể mặt ai.
Vân Tranh đang bện vòng hoa, nhưng bên trong vòng hoa còn cho rất nhiều trúc đào, Tịch Nhục biết thứ này, nhắc. - Thiếu gia, cái này có độc đấy!
- Ta biết, ta định tặng lão hòa thượng kia mà. Vân Tranh điềm nhiên đáp, Vân Tranh không phải kẻ thích giết người, cũng chưa bao giờ giết người, bất kể trước kia hay bây giờ, với y giết người luôn là tội ác.
Nhưng sự tùy tiện của Ngũ Câu đã làm y muốn giết người, bản thân mơ mơ hồ hồ tới cái chỗ quỷ quái này, người thân thiết nhất chính là Vân Nhị, với y mà nói đó là mạng sống của mình, sao có thể để người khác nói một câu muốn mang đi như thế, với Vân Nhị mà nói là sự xỉ nhục, cũng là xỉ nhục y.
Vân Tranh chưa bao giờ giết người, nhưng cuộc sống dạy y phải sẵn sàng làm mọi điều khi tới lúc cần thiết.
Lý luận nguyên bản của Phật giáo và luân lý truyền thống của Trung Quốc đối lập với nhau, ví như Phật giáo cho rằng, quả của kiếp này là do nhân kiếp trước, còn quan niệm truyền thống, mọi thứ là do cha mẹ ban cho, quan niệm xung đột này gây trở ngại cho việc truyền bá Phật giáo. Tăng nhân vì thế nghĩ biện pháp biến thông, tìm trong kinh phật chỗ dựa để biến đổi sao cho phù hợp với truyền thống, ví như Kinh Vu Lan Bản do Pháp Hộ Tây Tấn dịch, được coi là hiếu kinh của Phật giáo, nói tới câu chuyện Vu Lan báo hiếu cha mẹ.
Vân Nhị vì thân thế, bản tính ngỗ ngược phá phách, nhờ nỗ lực của y mà quay lại tính cách trẻ con, Vân Tranh tin, chỉ cần lần này nó không bệnh không tật sống tới lúc trưởng thành, sẽ là người vô cùng xuất sắc.
Bây giờ lão hòa thượng tùy ý muốn mang nó đi, làm sao Vân Tranh chấp nhận.
Vân Nhị nằm ngã trong gùi trúc ngáy khò khò, đứa nhóc này vừa rồi uống hơi nhiều rượu, đi tới nơi này Vân Tranh mới có chút cảm giác an toàn, lúc ở trên núi nói những lời kia toàn thân trên dưới không hề thoải mái, giống như lần trước bị con báo nhắm vào vậy.
Chắc chắn là tên đạo sĩ rồi, hắn ta ngáy không chuyên nghiệp chút nào, nhưng là kẻ đáng sợ, nhìn thân thủ ông ta thì biết, đời sau võ thuật thành môn thể thao, còn ở nơi này nó là thứ giữ mạng, nhìn đám thợ săn trong trại như Thương Nhĩ, Thương Hổ hay huynh đệ Thương Báo, y biết người xưa lợi hại mức nào, Thương Hổ quả thực đá đấm chết hổ, dù con hổ đã trúng tên bị thương.
Đi một đoạn mới phát hiện ra mình đang đi trên Ngũ Xích đạo, đây là con đường cổ xưa nhất nối Vân Nam với nội địa, từng lưu truyền không biết bao truyền thuyết hào hùng, Gia Cát Lượng từng đi qua đây. Móng trâu vừa vặn dẫm lên những dấu chân nông, bánh xe cũng vừa vặn đi vào rảnh nhỏ, không những người thoải mái mà trâu cũng thư thái, kêu một tiếng kinh động vô số chim chóc bay tán loạn.
Có câu chim kêu núi càng tĩnh, nghe có vẻ trái ngược nhưng lại chẳng sai chút nào, cảm giác cũng không hề tệ.
Nhưng trên thế giới này chuyện luôn không như ý người, một đạo sĩ lôi thôi ở đâu xuất hiện giữa đường, chắn lối đi của người ta: - Tiểu tử ngươi định hạ độc thủ với Ngũ Câu thật sao?
- Tất nhiên là không, tiểu tử sao chỉ vì một chuyện nhỏ lại muốn giết người được. Vân Tranh đâu phải thằng ngốc mà thừa nhận mình muốn giết người:
- Giọng ngươi rất trấn tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ ngươi đã chuẩn bị giết người rồi. Tiểu tử, ta biết ngươi là người vừa đỗ đầu thi huyện, đừng có lạc lối, nếu không lão đạo sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi. Giọng đều đều tới lạnh sống lưng của lão đạo khiến không ai có thể nghi ngờ:
Vân Tranh đột nhiên đổi chủ đề, cố mở thật to mắt hỏi: - Đạo trưởng là kiếm tiên trong Thục Sơn sao?
Lão đạo ngạc nhiên: - Không phải, mà ngươi cũng thấy trong Thục Sơn có Kiếm Tiên à?
- Tất nhiên rồi, ta còn nghe nói có một vị kiếm tiên tên Túy đạo nhân vô cùng lợi hại, từng một hơi hút sạch mười tám vò rượu ngon mà bụng không to ra, kẻ địch tới có thể phun rượu ngự địch.
- Vớ vẩn, bụng người sao chứa được mười tám vò rượu?
- Cho nên người ta mới là Kiếm Tiên còn ông thì không. Vân Tranh khinh bỉ nói, lão già này có đôi tai đón gió, thích nhất nghe lời đồn thổi, đoán chừng thuộc loại có sở thích quái đản:
Lão đạo mới biết mình mắc lỡm, tránh sang nhường đường, Vân Tranh đánh xe trâu tiếp tục lên đường, men theo con đường đá này có thể về Đậu Sa quan.
Danh sách chương