Vân Tranh gãi đầu gãi tai nhìn kiệt tác của mình, đẹp thế này cơ mà, đẹp tới mức y cảm giác mình là thiên tài rồi, làm lần đầu mà đã thành công như thế, có lẽ trước kia làm giáo viên là nhầm nghề, vậy mà xung quanh khóc nức nở như đưa tang: - Đẹp mà, khóc cái gì thế? - Thiếu gia, vải hỏng rồi. Tịch Nhục chỉ chỗ vải nhuộm bị rạn, càng khóc to hơn:
Vân Tranh choàng tinh: - Trời ạ, mọi người xem, vậy không đẹp à, cái này người ta gọi là băng rạn đấy.
- Hỏng rồi, chỉ có thể nhuộm lại thành vải đen thôi. Niên bà tử xưa nay luôn nổi tiếng khéo tay nhất trại nói lời quyết định:
Băng rạn trong đồ sứ rất được ưa chuộng, văn nhân mặc khách ca ngợi vết rạn nứt trên đồ sứ nung từ lò ra là đường tơ vàng, chả biết cái khái niệm này có từ khi nào, nhưng chỉ cần có từ xưa là tốt rồi, làm ra vết nứt đó còn là cả một nghệ thuật, đám văn nhân luôn có gu thẩm mỹ biến thái, chắc là muốn tỏ ra khác người.
Thế nên chẳng thể giải thích vẻ đẹp này với hương dân, bọn họ có gu thẩm mỹ đặc thù, đơn giản thực dụng.
- Thành công hay thất bại do thương nhân xác định, bọn họ là người mua mà. Tiểu Ngưu, đi gọi chưởng quầy Hà gia tới đây xem vải, mang một tấm vải mẫu cho ông ta xem.
Vân Tranh gọi một đứa học sinh tới ra lệnh, sau đó ngáp dài, y có thói quen ngủ trưa.
Trời đã dần ấm lên, đắp cái chăn mỏng lên người là đủ rồi, muỗi còn chưa xuất hiện, ruồi thì bay đầy trời, cái tiếng chúng vỗ cánh cực kỳ đáng ghét. Vân Nhị đã ngủ từ lâu, cái thân thể trẻ con không duy trì được lượng hoạt động liên tục của nó.
Mùa xuân trong núi là mùa đẹp nhất, gió nhẹ mơn man, nghe gió nói từ xa thổi tới, mang theo cả hương hoa, hương thơm núi rừng, mùi vị ngàn năm sau không có được, cuộc sống quen thuộc trước kia đang rời xa, dần dần ngủ say... Mình đang mặc trang phục cổ kỳ quái, đứng giữa hè phố người qua lại nườm nượp, chẳng ai để ý, mọi người đều bận rộn, một diên viên hài mặc đồ cổ trang có gì đáng nhìn, ai nấy lạnh nhạt vô tình.
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, linh hồn chạy nghìn năm, tất nhiên là mệt rồi.
Tịch Nhục đang cầm quạt đuổi ruồi cho Vân Đại và Vân Nhị, vừa rồi mình không bị ruồi quấy nhiễu cũng là nhờ nàng... Cũng tốt, không về được thì thôi, ít nhất ở đây mình còn có một tiểu nha đầu giúp mình đuổi ruồi, Vân Tranh nở nụ cười ôn nhu với Tịch Nhục, í, làm sao nha đầu đó lại đỏ mặt...
Hà chưởng quầy đã tới, đang ở dưới nhà vớt vải trong nồi ra, Tịch Nhục cho rằng thiếu gia nhà mình là người có thân phận, đang ngủ không được làm phiền, thực ra nàng không muốn thấy thiếu gia bị người ta chế nhạo, cho nên nàng không thông báo. Tâm tư của tiểu nha đầu làm sao qua mắt Vân Tranh được, xỉa tay lên trán nàng một cái, Vân Tranh đi xuống lầu.
Vẻ mặt Hà chưởng quầy vô cùng nghiêm túc, quan sát cẩn thận tấm vải treo trên thanh trúc, gần như nhìn từng tấc một, hoa văn rất đẹp, không phải là loại đối xứng truyền thống, bên trên có ba đóa hoa trà, hai lớn một nhỏ. Chưa hết, còn cái vết rạn kia, rõ ràng là cố ý làm ra, Hà chưởng quầy nhìn gần, rồi lại đi xa xa nhìn, phát hiện những vết rạn kia không những làm ba đóa hoa trà biến hình, thậm chí tăng thêm một vẻ tự nhiên, khó diễn trả, nhưng đúng là vậy, vết rạn khiến hình in không đơn thuần là hình in nữa, tự nhiên sống động hơn nhiều.
- Hà chưởng quầy cảm thụ được chưa, đó gọi là dương cực sinh âm, âm cực sinh dương đấy, nghệ thuật cũng thế xấu tới cùng cực biến thành đẹp, một tấm vải tưởng chừng hỏng rồi, nếu chỉ là lỗi nhỏ thì vứt đi thật, nhưng khi lỗi đó lan khắp tấm vải, nó thành phong vận khác.
Hà chưởng quầy cũng có cảm giác đó thật, song vẫn dở khóc dở cười: - Nhuộm trát nhiễm đẹp thế này sao không làm đàng hoàng, như thế ta đã trả giá cao rồi, bây giờ phải bán làm sao đây.
Vân Tranh ung dung nói: - Thì bán với giá cao hơn.
Hà chưởng quầy vẻ mặt rối rắm: - Mạo hiểm, thế này mạo hiểm quá.
- Mười một xếp vải hoa văn màu sắc giống nhau, ông đã thấy chưa?
Hà chưởng quầy lắc đầu: - Chưa từng thấy có xếp vải lớn, rộng năm xích đã là cực phẩm rồi.
Vân Tranh đưa hai ngón tay lên: - 20 quan, 11 xếp, một giá thôi, không lấy thì ta đốt ngay tại chỗ.
- 5 quan thôi, coi như bồi thường tiền vật liệu.
Vân Tranh cười không đáp, nhìn thấy hai xếp vải phơi nắng đầu tiên đã khô, đi tới bếp lò lấy ra một thanh củi đang cháy, không cần suy nghĩ đưa tay ra châm luôn, mọi người kinh hãi muốn xông tới dập lửa nhưng bị y ngăn lại.
Thương lão không ngờ Vân Tranh lại làm như thế, đây đúng là hành vi bại gia, cho rằng đây là sĩ diện của người đọc sách phát tác, giọng gần như van nài: - Cháu ngoan à, hỏng rồi thì thôi, ai làm lần đầu mà không phạm sai lầm chứ, đâu cần giận như vậy, kẻ nào dám nói ra nói vào gia gia cắt lưỡi nó. Cho dù không bán đi được thì để cho trẻ trong thôn mặc là được, con nhà nghèo có cái ấm người là tốt rồi, còn dám đòi xấu đẹp sao?
- Gia gia đừng lo, cháu có lý của mình cái này không để được. Vân Tranh cười báo giá với Hà chưởng quầy: - 9 xếp vải, 20 quan.
Hà chưởng quầy không những lắc đầu còn xoay người đi luôn, giờ người trong trại đều cho rằng Vân Tranh đã thẹn quá hóa giận, người lớn tuổi hơn thì chạy theo khẩn cầu ông ta ở lại, tổn thất tới 5 quan tiền, với cả trại mà nói cũng là con số kinh khủng.
Vân Tranh chẳng gọi ông ta lại, cầm thanh củi đốt thêm tấm vải nữa.
Nhưng ngay tích tắc vừa châm lửa thì Hà chưởng quầy xông tới, xách thùng nước hắt vào, quát bảo hỏa kế: - Mau, mau, thu hết vào, chưa khô cũng thu hết vào.
- Ta cần 10 quan tiền mặt, số còn lại đổi hết thành vải mộc, sau này mỗi tháng sẽ cung cấp cho ông một lượng vải tương tự, được không? Vân Tranh huơ qua huơ lại khúc củi, cười gian xảo:
Hà chưởng quầy người run rẩy, thở phì phì nhìn Vân Tranh, do dự một chút thôi đã tổn thất hai xếp vải rồi, cái thứ trời đánh này ở đâu sinh ra vậy, cuối cùng chịu thua ánh mắt tỉnh queo của y, gọi hỏa kế mang tiền với giấy bút tới lập khế ước.
Vân Tranh ngáp dài, y không ký tên mà gọi tộc trưởng tới ấn tay lên đó: - Sau này chuyện vải nhuộm tìm tộc trưởng gia gia là được, 10 quan tiền nhà ta giao cho Tịch Nhục, cô ấy giữ tiền trong nhà. Nói thật chứ trong lòng y đang cười trộm đây, vừa rồi mạo hiểm quá, nếu Hà chưởng quầy mà không quay lại, y đành đốt hết chỗ vải đó thật, sau đó mặt vẫn làm ra vẻ phải thản nhiên mấy ngày, tâm lý căng thẳng nên ngủ trưa mới gặp ác mộng như vừa rồi, vì gặp ác mộng nên ngủ chưa đã, thời tiết tốt, làm giấc nữa,
Hà chưởng quầy mặt mày chua chát trả tiền rồi vội vàng rời đi, cả trại còn chưa hét bàng hoàng nhìn nhau lại nhìn về cái căn nhà trúc sập xệ, Tịch Nhục cằm hếch lên kiêu ngạo, cầm túi tiền to theo thiếu gia vào nhà.
- Ha ha ha. Thương lão cười cực kỳ điên cuồng, nhìn dấu son đỏ trên tay, quát: - Nhìn cái gì mà nhìn, mười quan tiền đó là của Vân Đại, kẻ nào dám nảy tâm tư xấu, lão phu cho vào lồng dìm xuống ao! Vân Đại đã cho các ngươi một nghề kiếm ăn, còn chưa thỏa mãn à? Thương Nhĩ, Lão Thọ, Lão Hổ, Lão Bát các ngươi tới Đậu Sa quan mang vải mộc về đây, Lão Cửu, Lão Tứ, Lão Ngũ các ngươi đi làm thùng gỗ, bọn nhóc, đi chặt trúc làm sân phơi, trại ta sắp phát đạt rồi, ha ha ha..
Mọi người bấy giờ mới sực tỉnh hảo hức tản đi chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình, quả thực là vậy, có cái nghề này, trại không muốn phát đạt cũng khó.
Vân Tranh choàng tinh: - Trời ạ, mọi người xem, vậy không đẹp à, cái này người ta gọi là băng rạn đấy.
- Hỏng rồi, chỉ có thể nhuộm lại thành vải đen thôi. Niên bà tử xưa nay luôn nổi tiếng khéo tay nhất trại nói lời quyết định:
Băng rạn trong đồ sứ rất được ưa chuộng, văn nhân mặc khách ca ngợi vết rạn nứt trên đồ sứ nung từ lò ra là đường tơ vàng, chả biết cái khái niệm này có từ khi nào, nhưng chỉ cần có từ xưa là tốt rồi, làm ra vết nứt đó còn là cả một nghệ thuật, đám văn nhân luôn có gu thẩm mỹ biến thái, chắc là muốn tỏ ra khác người.
Thế nên chẳng thể giải thích vẻ đẹp này với hương dân, bọn họ có gu thẩm mỹ đặc thù, đơn giản thực dụng.
- Thành công hay thất bại do thương nhân xác định, bọn họ là người mua mà. Tiểu Ngưu, đi gọi chưởng quầy Hà gia tới đây xem vải, mang một tấm vải mẫu cho ông ta xem.
Vân Tranh gọi một đứa học sinh tới ra lệnh, sau đó ngáp dài, y có thói quen ngủ trưa.
Trời đã dần ấm lên, đắp cái chăn mỏng lên người là đủ rồi, muỗi còn chưa xuất hiện, ruồi thì bay đầy trời, cái tiếng chúng vỗ cánh cực kỳ đáng ghét. Vân Nhị đã ngủ từ lâu, cái thân thể trẻ con không duy trì được lượng hoạt động liên tục của nó.
Mùa xuân trong núi là mùa đẹp nhất, gió nhẹ mơn man, nghe gió nói từ xa thổi tới, mang theo cả hương hoa, hương thơm núi rừng, mùi vị ngàn năm sau không có được, cuộc sống quen thuộc trước kia đang rời xa, dần dần ngủ say... Mình đang mặc trang phục cổ kỳ quái, đứng giữa hè phố người qua lại nườm nượp, chẳng ai để ý, mọi người đều bận rộn, một diên viên hài mặc đồ cổ trang có gì đáng nhìn, ai nấy lạnh nhạt vô tình.
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, linh hồn chạy nghìn năm, tất nhiên là mệt rồi.
Tịch Nhục đang cầm quạt đuổi ruồi cho Vân Đại và Vân Nhị, vừa rồi mình không bị ruồi quấy nhiễu cũng là nhờ nàng... Cũng tốt, không về được thì thôi, ít nhất ở đây mình còn có một tiểu nha đầu giúp mình đuổi ruồi, Vân Tranh nở nụ cười ôn nhu với Tịch Nhục, í, làm sao nha đầu đó lại đỏ mặt...
Hà chưởng quầy đã tới, đang ở dưới nhà vớt vải trong nồi ra, Tịch Nhục cho rằng thiếu gia nhà mình là người có thân phận, đang ngủ không được làm phiền, thực ra nàng không muốn thấy thiếu gia bị người ta chế nhạo, cho nên nàng không thông báo. Tâm tư của tiểu nha đầu làm sao qua mắt Vân Tranh được, xỉa tay lên trán nàng một cái, Vân Tranh đi xuống lầu.
Vẻ mặt Hà chưởng quầy vô cùng nghiêm túc, quan sát cẩn thận tấm vải treo trên thanh trúc, gần như nhìn từng tấc một, hoa văn rất đẹp, không phải là loại đối xứng truyền thống, bên trên có ba đóa hoa trà, hai lớn một nhỏ. Chưa hết, còn cái vết rạn kia, rõ ràng là cố ý làm ra, Hà chưởng quầy nhìn gần, rồi lại đi xa xa nhìn, phát hiện những vết rạn kia không những làm ba đóa hoa trà biến hình, thậm chí tăng thêm một vẻ tự nhiên, khó diễn trả, nhưng đúng là vậy, vết rạn khiến hình in không đơn thuần là hình in nữa, tự nhiên sống động hơn nhiều.
- Hà chưởng quầy cảm thụ được chưa, đó gọi là dương cực sinh âm, âm cực sinh dương đấy, nghệ thuật cũng thế xấu tới cùng cực biến thành đẹp, một tấm vải tưởng chừng hỏng rồi, nếu chỉ là lỗi nhỏ thì vứt đi thật, nhưng khi lỗi đó lan khắp tấm vải, nó thành phong vận khác.
Hà chưởng quầy cũng có cảm giác đó thật, song vẫn dở khóc dở cười: - Nhuộm trát nhiễm đẹp thế này sao không làm đàng hoàng, như thế ta đã trả giá cao rồi, bây giờ phải bán làm sao đây.
Vân Tranh ung dung nói: - Thì bán với giá cao hơn.
Hà chưởng quầy vẻ mặt rối rắm: - Mạo hiểm, thế này mạo hiểm quá.
- Mười một xếp vải hoa văn màu sắc giống nhau, ông đã thấy chưa?
Hà chưởng quầy lắc đầu: - Chưa từng thấy có xếp vải lớn, rộng năm xích đã là cực phẩm rồi.
Vân Tranh đưa hai ngón tay lên: - 20 quan, 11 xếp, một giá thôi, không lấy thì ta đốt ngay tại chỗ.
- 5 quan thôi, coi như bồi thường tiền vật liệu.
Vân Tranh cười không đáp, nhìn thấy hai xếp vải phơi nắng đầu tiên đã khô, đi tới bếp lò lấy ra một thanh củi đang cháy, không cần suy nghĩ đưa tay ra châm luôn, mọi người kinh hãi muốn xông tới dập lửa nhưng bị y ngăn lại.
Thương lão không ngờ Vân Tranh lại làm như thế, đây đúng là hành vi bại gia, cho rằng đây là sĩ diện của người đọc sách phát tác, giọng gần như van nài: - Cháu ngoan à, hỏng rồi thì thôi, ai làm lần đầu mà không phạm sai lầm chứ, đâu cần giận như vậy, kẻ nào dám nói ra nói vào gia gia cắt lưỡi nó. Cho dù không bán đi được thì để cho trẻ trong thôn mặc là được, con nhà nghèo có cái ấm người là tốt rồi, còn dám đòi xấu đẹp sao?
- Gia gia đừng lo, cháu có lý của mình cái này không để được. Vân Tranh cười báo giá với Hà chưởng quầy: - 9 xếp vải, 20 quan.
Hà chưởng quầy không những lắc đầu còn xoay người đi luôn, giờ người trong trại đều cho rằng Vân Tranh đã thẹn quá hóa giận, người lớn tuổi hơn thì chạy theo khẩn cầu ông ta ở lại, tổn thất tới 5 quan tiền, với cả trại mà nói cũng là con số kinh khủng.
Vân Tranh chẳng gọi ông ta lại, cầm thanh củi đốt thêm tấm vải nữa.
Nhưng ngay tích tắc vừa châm lửa thì Hà chưởng quầy xông tới, xách thùng nước hắt vào, quát bảo hỏa kế: - Mau, mau, thu hết vào, chưa khô cũng thu hết vào.
- Ta cần 10 quan tiền mặt, số còn lại đổi hết thành vải mộc, sau này mỗi tháng sẽ cung cấp cho ông một lượng vải tương tự, được không? Vân Tranh huơ qua huơ lại khúc củi, cười gian xảo:
Hà chưởng quầy người run rẩy, thở phì phì nhìn Vân Tranh, do dự một chút thôi đã tổn thất hai xếp vải rồi, cái thứ trời đánh này ở đâu sinh ra vậy, cuối cùng chịu thua ánh mắt tỉnh queo của y, gọi hỏa kế mang tiền với giấy bút tới lập khế ước.
Vân Tranh ngáp dài, y không ký tên mà gọi tộc trưởng tới ấn tay lên đó: - Sau này chuyện vải nhuộm tìm tộc trưởng gia gia là được, 10 quan tiền nhà ta giao cho Tịch Nhục, cô ấy giữ tiền trong nhà. Nói thật chứ trong lòng y đang cười trộm đây, vừa rồi mạo hiểm quá, nếu Hà chưởng quầy mà không quay lại, y đành đốt hết chỗ vải đó thật, sau đó mặt vẫn làm ra vẻ phải thản nhiên mấy ngày, tâm lý căng thẳng nên ngủ trưa mới gặp ác mộng như vừa rồi, vì gặp ác mộng nên ngủ chưa đã, thời tiết tốt, làm giấc nữa,
Hà chưởng quầy mặt mày chua chát trả tiền rồi vội vàng rời đi, cả trại còn chưa hét bàng hoàng nhìn nhau lại nhìn về cái căn nhà trúc sập xệ, Tịch Nhục cằm hếch lên kiêu ngạo, cầm túi tiền to theo thiếu gia vào nhà.
- Ha ha ha. Thương lão cười cực kỳ điên cuồng, nhìn dấu son đỏ trên tay, quát: - Nhìn cái gì mà nhìn, mười quan tiền đó là của Vân Đại, kẻ nào dám nảy tâm tư xấu, lão phu cho vào lồng dìm xuống ao! Vân Đại đã cho các ngươi một nghề kiếm ăn, còn chưa thỏa mãn à? Thương Nhĩ, Lão Thọ, Lão Hổ, Lão Bát các ngươi tới Đậu Sa quan mang vải mộc về đây, Lão Cửu, Lão Tứ, Lão Ngũ các ngươi đi làm thùng gỗ, bọn nhóc, đi chặt trúc làm sân phơi, trại ta sắp phát đạt rồi, ha ha ha..
Mọi người bấy giờ mới sực tỉnh hảo hức tản đi chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình, quả thực là vậy, có cái nghề này, trại không muốn phát đạt cũng khó.
Danh sách chương