Da Luật Ất Tân cực kỳ hiểu đạo lý còn người mất đất, được đất lẫn người, còn đất mất người, mất người lẫn đất, cho nên thấy nhân mưa lớn gần như triệt tiêu tối đa ưu thế của quân Tống mà vẫn không thể đánh bại được, hắn quyết đoán rút lui về Phụng Thánh Châu bày kế khác.
Người sống trong thành đi hết rồi, còn lại là đám thương binh nằm tuyệt vọng chờ chết lẫn lộn trong đám thi thể có cái đã bốc mùi.
Rất nhiều người Liêu bị trúng đạn lân hỏa, lại bị nước mưa ngâm ướt, chết thảm kinh khủng, doanh thương binh không khác gì đống người chết.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa quân Tống và quân Liêu, hay ít nhất là khác biệt giữa Kinh Tây quân và người Liêu, bọn họ không lo bị thương rồi đồng bào vứt bỏ, dù trọng thương cũng sẽ trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh chứ không phải bị ném trong mưa chờ chết thế này.
Vốn quân Tống định đồ thành thị uy, nhìn cảnh này liền từ bỏ, quân Liêu còn thảm hơn cả đồ thành trăm lần.
Văn Ngạn Bác dùng một cái khăn lông che mặt, nói: - Trong quân ta còn nhiều dược liệu, số người này đừng giết, để lại còn có ích lợi lớn.
Vương An Thạch gật đầu tán đồng, Vương An Thạch nói rất phải, số thương binh này bị Da Luật Ất Tân vứt bỏ, nếu quân Tống cứu sống, sau này sử dụng rất dễ dàng.
Ba người phân chia công việc, Văn Ngạn Bác bắt đầu xử lý thương binh người Liêu đang dở sống dở chết, Vương An Thạch đi tìm kiếm sổ sách dân hộ đương địa. Còn Vân Tranh thì cùng Trần Lâm lên chỗ cao nhất Đồng Đầu quan chỉ huy quân của Triệu Phu và Lý Đông Sở lần lượt vào quan, sau đó bố trí doanh trại.
Hàm Ngưu kéo một đại hán lực lưỡng từ bên kia đường đi tới, đại hán đó toàn thân nát bét, xem ra bị đạn cháy thiêu đốt, cho dù bị Hàm Ngưu nắm một chân kéo lê trên đường, hắn vẫn nỗ lực ngẩng cao đầu.
Trán đại hán có dấu ấn hùng ưng giang cánh, cho thấy đây là xạ điêu thủ của người Liêu.
Xạ điêu thủ này tuyệt đối không phải Da Luật Ất Tân bỏ lại, cho dù hắn bị thương, cho dù hắn bị chết, Da Luật Ất Tân cũng băm xác, trộn với mỡ trâu cho chim ưng ăn.
Đây là truyền thống vô cùng cổ xưa, xạ điêu thủ là thần tượng của người Liêu, trong quân có xạ điêu thủ và không có xạ điêu thủ, sức chiến đấu chênh lệch lớn.
Một khi xạ điêu thủ cầm quân xung phong, vậy thì hoặc là giết sạch quân địch, hoặc là bị giết sạch, không có con đường thứ hai.
Hiển nhiên tên xạ điêu thủ này xuất hiện ở đây là ngoài ý muốn, hắn dẫn đội xung phong gặp phải đạn cháy, đoán chừng là bị ngã xuống trên đường xung phong, kết quả Da Luật Ất Tân rút lun bỏ quên hắn.
Hàm Ngưu cầm mũi tên đen to bằng ngón cái nói với Vân Tranh: - Lão gia, chính tên này làm Lương Tập, Cát Thiên Phương bị thương, tướng lĩnh quân ta bị thương dưới tên của hắn vô số.
Liêu tướng quát: - Lão phu chiến bại không có gì để nói, nếu Đại tướng quân chấp nhận thu nhận quân tốt bị thương, Đạt Lỗ Hãn sẵn sàng ra sức vì ngài.
Vân Tranh vặn vặn cái cổ hơi đau vì đêm qua nằm không đúng tư thế: - Thu nhận thương binh là tất nhiên thôi, bọn họ đã bắt đầu được chữa trị rồi, nếu như lớn mạng thì sẽ sống.
Cái đầu ngẩng cao của Liêu tướng tức thị hạ xuống, nhìn lên trời xanh lẩm bẩm: - Tổ tiên ơi, không phải Đạt Lỗ Hãn tham sống sợ chết..
Vân Tranh cắt ngang lời hắn: - Không cần sám hối với tổ tiên, ngươi sắp được đi gặp bọn họ rồi, ngươi nghĩ rằng sát thương vô số tướng sĩ của ta còn sống được à, đừng nói một xạ điêu thủ, dù là Da Luật Hồng Cơ cũng thế thôi.
Hàm Ngưu ngoạc miệng cười với Vân Tranh một cái, sau đó đạp lên cổ Đạt Lỗ Hãn, giày da đế sắt day day mấy cái, Đạt Lỗ Hán thất khiếu chảy máu, mắt mở trừng trừng như đến chết cũng không tin lại có người đối xử với xạ điêu thủ như thế.
Thấy một cái xe ngựa chở xác quân Liêu đi qua, Hàm Ngưu thuận tay ném Đạt Lỗ Hãn lên, sau đó chùi tay lên người đuổi theo Vân Tranh đã đi xa.
Quân của Ngô Kiệt, Triệu Phu, Lý Đông Sở đã mất đi năng lực tiếp tục truy kích kẻ địch. Lang Thản, Tôn Đại Chí dẫn bộ hạ rời Đồng Đầu quan tiến về Phụng Thánh Châu, mục tiêu là càn quét những huyện nhỏ, ép Da Luật Ất Tân phải xuất quân quyết chiến với mình.
Khương Triết ở lại thủ vệ Đồng Đầu quan, đợi các loại quân nhu bổ xung từ Nhạn Môn quan, còn lương thực thì không thiếu, vùng này vốn là nơi sản xuất lương thực của nước Liêu.
Chiến thuật vườn không nhà trống ở nơi này không thể, khuyết điểm thống trị cơ sở bạc nhược của người Liêu đã thể hiện rõ ràng, Vân Tranh trú binh Đồng Đầu quan, hào tộc địa phương liền áp tải lương thực tới, còn nói rõ, đây là thuế năm nay.
Vương An Thạch tươi tỉnh tiếp đón, còn viết cả hóa đơn thuế cho hào tộc, thậm chí cả tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ, miễn giảm các loại phú thuế đều tính vào, có thể nói là cực kỳ công bằng.
Đợi đám hào tộc rời đi, Vương An Thạch vội vã tới tìm Vân Tranh, vén rèm lên thấy y đang xem tấm hải đồ cực lớn, mấy nơi rõ ràng chỉ có nước biển, nhưng dùng bút đỏ viết ba Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu.
Vân Tranh thấy Vương An Thạch tới kín đáo kéo vải che hải đồ, pha trà mới: - Vương công không phải đang thu thuế sao, tới tìm ta làm gì? Vương An Thạch hãi hùng thu hồi ánh mắt từ hải đồ lại, uống ngụm trà mới nói: - Hào tộc đáng hận.
- Người ta mang thuế tới nộp, sao còn bất mãn?
- Vân gia có dám đem thu thuế toàn bộ khu vực phụ cận đất phong tới nộp quan phủ không?
- Tất nhiên là không rồi, nếu thế sẽ bị bệ hạ hỏi tội.
Vương An Thạch hừ một tiếng: - Nhưng đám hào tộc không có đất phong lại đem toàn bộ thuế má bách tính phải nộp đưa tới chỗ lão phu.
Vương triều Đại Tống coi trọng nhất là huyện trị, điều này biểu thị hoàng quyền cắm sâu tới tận cùng, lý trưởng, tộc trưởng, thôn trưởng chính là nguồn gốc quyền lực cơ sở, nhưng huyện lệnh phải nắm giữ khống chế tuyệt đối ở địa phương, ở điểm này không cần nói lý.
Nước Liêu ở chuyện hào tộc địa phương lại lựa chọn né tránh, bọn họ nắm giữ châu phủ, giữ thái độ bỏ mặc tiểu lại phía dưới, tiểu lại địa phương tất nhiên do con cháu hào tộc nắm giữ, chỉ cần nộp đủ thuế, còn bách tính cơ sở thế nào thì không quan tâm.
Vương An Thạch chính là khởi đầu bằng chức huyện lệnh đi tới ngày hôm nay nên ông ta mới nói những lời vừa rồi, không che dấu phẫn nộ.
Vân Tranh kéo ông ta ra ngoài, chỉ một đám quân tốt đi lại tắm nắng: - Nhìn ai ngứa mắt thì dẫn bọn họ đi giết, nếu cần cho ông mang cả hỏa pháo luôn, chỉ cần không tìm ta gây phiền hà là được, gần đây ta bận lắm.
- Hai quân đang giao chiến quyết liệt, ngài là chủ soái sao lại ham chơi quên chí?
- Ai chơi quên chí? Không thấy ta đang xem bản đồ à, vừa rồi còn bận xử trí mật báo Lý Thường ở huyện Trác Lộc đưa tới, chuyện này rất trọng yếu. Vân Tranh nói xong kệ Vương An Thạch chui vào lều:
Tô Tuân chắp tay đi qua trước mặt Vương An Thạch ba lần, Vương An Thạch thở dài: - Minh Duẫn có lời gì thì nói đi, chẳng lẽ còn muốn lão phu cầu khẩn?
Tô Tuân cười: - Chủ ý không phải của ta, người ta muốn đợi giá cao, ta có cách nào, đành lượt qua lượt lại trước mặt Giới Phủ huynh thôi.
- Chủ ý gì, đối phó với hào tộc sao? Nói mau.
- Nói giá trước đã.
- Ai, muốn giá thế nào?
- Đương Châu tri phủ Lý Thường, ông ta muốn chủ trì chuyện này, Giới Phủ huynh không được xen vào.
Vương An Thạch nghe Tô Tuân kể từ đầu tới cuối, mồm há hốc như cá mắc cạn, mãi mới nói được sáu chữ: - Đánh thổ hào, phân ruộng đất?
Tô Tuân thu quạt gấp lại, gõ lên bàn: - Lý Thường nửa năm qua đi khắp Phụng Thánh châu, tìm hiểu cặn kẽ dân sinh nơi này, ông ấy cho rằng hào tộc Yến Vân đã tự thành hệ thống, có phương thức vận hành riêng, bất kể là ai muốn thay đổi cách cai trị ở nơi này đều là vô ích.
Vương An Thạch gật đầu: - Kiến giải này của Lý Thường đúng là sâu sắc ngọn ngành, không uổng công ông ta. Nhưng lão phu muốn biết ông ta định phân biệt hào tộc tốt hay xấu ra sao, không thể vơ đũa cả nắm được.
Tô Tuân lấy hai tờ giấy trên bàn, một tờ viết đầy chữ, sau đó hỏi: - Giới Phủ huynh thích vẽ lên tờ giấy nào?
- Tất nhiên là giấy trắng! Vương An Thạch nhíu mày bất giác liên hệ với những điều Vân Tranh vừa mới nói, lập tức hiểu ra, nếu như Lý Thường hạ một tòa thành, đem toàn bộ ruộng đất tài phú của cường hào chia cho bách tính, không khó dự đoán bách tính nơi khác lũ lượt học theo, tổ chức tiêu diệt hào tộc, nhưng như thế máu chảy thành sông...
Tô Tuân nhìn sắc mặt Vương An Thạch biết ông ta đã hiểu: - Lý Thường làm xong việc này sẽ mang theo thù hận của bách tính Yến Vân về Đông Kinh thăng tiến, còn Giới Phủ huynh thừa cơ vào an dân, thi hành biến pháp. Chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ như thế, cớ gì không làm?
Người sống trong thành đi hết rồi, còn lại là đám thương binh nằm tuyệt vọng chờ chết lẫn lộn trong đám thi thể có cái đã bốc mùi.
Rất nhiều người Liêu bị trúng đạn lân hỏa, lại bị nước mưa ngâm ướt, chết thảm kinh khủng, doanh thương binh không khác gì đống người chết.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa quân Tống và quân Liêu, hay ít nhất là khác biệt giữa Kinh Tây quân và người Liêu, bọn họ không lo bị thương rồi đồng bào vứt bỏ, dù trọng thương cũng sẽ trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh chứ không phải bị ném trong mưa chờ chết thế này.
Vốn quân Tống định đồ thành thị uy, nhìn cảnh này liền từ bỏ, quân Liêu còn thảm hơn cả đồ thành trăm lần.
Văn Ngạn Bác dùng một cái khăn lông che mặt, nói: - Trong quân ta còn nhiều dược liệu, số người này đừng giết, để lại còn có ích lợi lớn.
Vương An Thạch gật đầu tán đồng, Vương An Thạch nói rất phải, số thương binh này bị Da Luật Ất Tân vứt bỏ, nếu quân Tống cứu sống, sau này sử dụng rất dễ dàng.
Ba người phân chia công việc, Văn Ngạn Bác bắt đầu xử lý thương binh người Liêu đang dở sống dở chết, Vương An Thạch đi tìm kiếm sổ sách dân hộ đương địa. Còn Vân Tranh thì cùng Trần Lâm lên chỗ cao nhất Đồng Đầu quan chỉ huy quân của Triệu Phu và Lý Đông Sở lần lượt vào quan, sau đó bố trí doanh trại.
Hàm Ngưu kéo một đại hán lực lưỡng từ bên kia đường đi tới, đại hán đó toàn thân nát bét, xem ra bị đạn cháy thiêu đốt, cho dù bị Hàm Ngưu nắm một chân kéo lê trên đường, hắn vẫn nỗ lực ngẩng cao đầu.
Trán đại hán có dấu ấn hùng ưng giang cánh, cho thấy đây là xạ điêu thủ của người Liêu.
Xạ điêu thủ này tuyệt đối không phải Da Luật Ất Tân bỏ lại, cho dù hắn bị thương, cho dù hắn bị chết, Da Luật Ất Tân cũng băm xác, trộn với mỡ trâu cho chim ưng ăn.
Đây là truyền thống vô cùng cổ xưa, xạ điêu thủ là thần tượng của người Liêu, trong quân có xạ điêu thủ và không có xạ điêu thủ, sức chiến đấu chênh lệch lớn.
Một khi xạ điêu thủ cầm quân xung phong, vậy thì hoặc là giết sạch quân địch, hoặc là bị giết sạch, không có con đường thứ hai.
Hiển nhiên tên xạ điêu thủ này xuất hiện ở đây là ngoài ý muốn, hắn dẫn đội xung phong gặp phải đạn cháy, đoán chừng là bị ngã xuống trên đường xung phong, kết quả Da Luật Ất Tân rút lun bỏ quên hắn.
Hàm Ngưu cầm mũi tên đen to bằng ngón cái nói với Vân Tranh: - Lão gia, chính tên này làm Lương Tập, Cát Thiên Phương bị thương, tướng lĩnh quân ta bị thương dưới tên của hắn vô số.
Liêu tướng quát: - Lão phu chiến bại không có gì để nói, nếu Đại tướng quân chấp nhận thu nhận quân tốt bị thương, Đạt Lỗ Hãn sẵn sàng ra sức vì ngài.
Vân Tranh vặn vặn cái cổ hơi đau vì đêm qua nằm không đúng tư thế: - Thu nhận thương binh là tất nhiên thôi, bọn họ đã bắt đầu được chữa trị rồi, nếu như lớn mạng thì sẽ sống.
Cái đầu ngẩng cao của Liêu tướng tức thị hạ xuống, nhìn lên trời xanh lẩm bẩm: - Tổ tiên ơi, không phải Đạt Lỗ Hãn tham sống sợ chết..
Vân Tranh cắt ngang lời hắn: - Không cần sám hối với tổ tiên, ngươi sắp được đi gặp bọn họ rồi, ngươi nghĩ rằng sát thương vô số tướng sĩ của ta còn sống được à, đừng nói một xạ điêu thủ, dù là Da Luật Hồng Cơ cũng thế thôi.
Hàm Ngưu ngoạc miệng cười với Vân Tranh một cái, sau đó đạp lên cổ Đạt Lỗ Hãn, giày da đế sắt day day mấy cái, Đạt Lỗ Hán thất khiếu chảy máu, mắt mở trừng trừng như đến chết cũng không tin lại có người đối xử với xạ điêu thủ như thế.
Thấy một cái xe ngựa chở xác quân Liêu đi qua, Hàm Ngưu thuận tay ném Đạt Lỗ Hãn lên, sau đó chùi tay lên người đuổi theo Vân Tranh đã đi xa.
Quân của Ngô Kiệt, Triệu Phu, Lý Đông Sở đã mất đi năng lực tiếp tục truy kích kẻ địch. Lang Thản, Tôn Đại Chí dẫn bộ hạ rời Đồng Đầu quan tiến về Phụng Thánh Châu, mục tiêu là càn quét những huyện nhỏ, ép Da Luật Ất Tân phải xuất quân quyết chiến với mình.
Khương Triết ở lại thủ vệ Đồng Đầu quan, đợi các loại quân nhu bổ xung từ Nhạn Môn quan, còn lương thực thì không thiếu, vùng này vốn là nơi sản xuất lương thực của nước Liêu.
Chiến thuật vườn không nhà trống ở nơi này không thể, khuyết điểm thống trị cơ sở bạc nhược của người Liêu đã thể hiện rõ ràng, Vân Tranh trú binh Đồng Đầu quan, hào tộc địa phương liền áp tải lương thực tới, còn nói rõ, đây là thuế năm nay.
Vương An Thạch tươi tỉnh tiếp đón, còn viết cả hóa đơn thuế cho hào tộc, thậm chí cả tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ, miễn giảm các loại phú thuế đều tính vào, có thể nói là cực kỳ công bằng.
Đợi đám hào tộc rời đi, Vương An Thạch vội vã tới tìm Vân Tranh, vén rèm lên thấy y đang xem tấm hải đồ cực lớn, mấy nơi rõ ràng chỉ có nước biển, nhưng dùng bút đỏ viết ba Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu.
Vân Tranh thấy Vương An Thạch tới kín đáo kéo vải che hải đồ, pha trà mới: - Vương công không phải đang thu thuế sao, tới tìm ta làm gì? Vương An Thạch hãi hùng thu hồi ánh mắt từ hải đồ lại, uống ngụm trà mới nói: - Hào tộc đáng hận.
- Người ta mang thuế tới nộp, sao còn bất mãn?
- Vân gia có dám đem thu thuế toàn bộ khu vực phụ cận đất phong tới nộp quan phủ không?
- Tất nhiên là không rồi, nếu thế sẽ bị bệ hạ hỏi tội.
Vương An Thạch hừ một tiếng: - Nhưng đám hào tộc không có đất phong lại đem toàn bộ thuế má bách tính phải nộp đưa tới chỗ lão phu.
Vương triều Đại Tống coi trọng nhất là huyện trị, điều này biểu thị hoàng quyền cắm sâu tới tận cùng, lý trưởng, tộc trưởng, thôn trưởng chính là nguồn gốc quyền lực cơ sở, nhưng huyện lệnh phải nắm giữ khống chế tuyệt đối ở địa phương, ở điểm này không cần nói lý.
Nước Liêu ở chuyện hào tộc địa phương lại lựa chọn né tránh, bọn họ nắm giữ châu phủ, giữ thái độ bỏ mặc tiểu lại phía dưới, tiểu lại địa phương tất nhiên do con cháu hào tộc nắm giữ, chỉ cần nộp đủ thuế, còn bách tính cơ sở thế nào thì không quan tâm.
Vương An Thạch chính là khởi đầu bằng chức huyện lệnh đi tới ngày hôm nay nên ông ta mới nói những lời vừa rồi, không che dấu phẫn nộ.
Vân Tranh kéo ông ta ra ngoài, chỉ một đám quân tốt đi lại tắm nắng: - Nhìn ai ngứa mắt thì dẫn bọn họ đi giết, nếu cần cho ông mang cả hỏa pháo luôn, chỉ cần không tìm ta gây phiền hà là được, gần đây ta bận lắm.
- Hai quân đang giao chiến quyết liệt, ngài là chủ soái sao lại ham chơi quên chí?
- Ai chơi quên chí? Không thấy ta đang xem bản đồ à, vừa rồi còn bận xử trí mật báo Lý Thường ở huyện Trác Lộc đưa tới, chuyện này rất trọng yếu. Vân Tranh nói xong kệ Vương An Thạch chui vào lều:
Tô Tuân chắp tay đi qua trước mặt Vương An Thạch ba lần, Vương An Thạch thở dài: - Minh Duẫn có lời gì thì nói đi, chẳng lẽ còn muốn lão phu cầu khẩn?
Tô Tuân cười: - Chủ ý không phải của ta, người ta muốn đợi giá cao, ta có cách nào, đành lượt qua lượt lại trước mặt Giới Phủ huynh thôi.
- Chủ ý gì, đối phó với hào tộc sao? Nói mau.
- Nói giá trước đã.
- Ai, muốn giá thế nào?
- Đương Châu tri phủ Lý Thường, ông ta muốn chủ trì chuyện này, Giới Phủ huynh không được xen vào.
Vương An Thạch nghe Tô Tuân kể từ đầu tới cuối, mồm há hốc như cá mắc cạn, mãi mới nói được sáu chữ: - Đánh thổ hào, phân ruộng đất?
Tô Tuân thu quạt gấp lại, gõ lên bàn: - Lý Thường nửa năm qua đi khắp Phụng Thánh châu, tìm hiểu cặn kẽ dân sinh nơi này, ông ấy cho rằng hào tộc Yến Vân đã tự thành hệ thống, có phương thức vận hành riêng, bất kể là ai muốn thay đổi cách cai trị ở nơi này đều là vô ích.
Vương An Thạch gật đầu: - Kiến giải này của Lý Thường đúng là sâu sắc ngọn ngành, không uổng công ông ta. Nhưng lão phu muốn biết ông ta định phân biệt hào tộc tốt hay xấu ra sao, không thể vơ đũa cả nắm được.
Tô Tuân lấy hai tờ giấy trên bàn, một tờ viết đầy chữ, sau đó hỏi: - Giới Phủ huynh thích vẽ lên tờ giấy nào?
- Tất nhiên là giấy trắng! Vương An Thạch nhíu mày bất giác liên hệ với những điều Vân Tranh vừa mới nói, lập tức hiểu ra, nếu như Lý Thường hạ một tòa thành, đem toàn bộ ruộng đất tài phú của cường hào chia cho bách tính, không khó dự đoán bách tính nơi khác lũ lượt học theo, tổ chức tiêu diệt hào tộc, nhưng như thế máu chảy thành sông...
Tô Tuân nhìn sắc mặt Vương An Thạch biết ông ta đã hiểu: - Lý Thường làm xong việc này sẽ mang theo thù hận của bách tính Yến Vân về Đông Kinh thăng tiến, còn Giới Phủ huynh thừa cơ vào an dân, thi hành biến pháp. Chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ như thế, cớ gì không làm?
Danh sách chương