Khi quay về ngang qua tảng đá xanh kia, Vân Tranh phát hiện dấu hiệu cũ đã biến mất, thay vào đó là một thanh đao, tức là những người kia đã chết, không cần cứu nữa, bọn họ đang định nợ máu trả bằng máu.
Tâm tư của đám Lại Bát rất đơn giản, vì nộp thuế quá nặng, bọn họ trốn lên núi, vì không có nhu yếu phẩm cho cuộc sống, bọn họ phải chịu đựng giao dịch kiểu bóc lột, giờ ngay cả muốn sống cũng không được nữa thì bọn họ liều mình phản kháng, báo thù, cả cuộc đời bọn họ đầy những lựa chọn do hoàn cành ép buộc, không thể không làm như thế.
Lâm huyện lệnh là thư sinh cổ hủ, ông ta không hiểu khơi lên dân oán sẽ có hậu quả gì, có lẽ xuất phát từ phẩn nộ vì bị chèn ép mà phát động một cuộc cuộc phản kích này với tập đoàn lợi ích Tiêu chủ bạ. Muốn dựa vào nắm đấm sắt cắt đứt nguồn tài nguyên của đám Tiêu chủ bạ, điều ông ta không nghĩ tới là, hành động của mình là tai họa với sơn dân, hoặc trong lòng người đọc sách cao quý như ông ta, sơn dân thì chẳng phải là người nên chẳng cần nghĩ tới.
Là vị khách qua đường, Vân Tranh sẽ chẳng vì Lâm huyện lệnh tặng mình hai rương sách mà nhiệt huyết sôi trào đi giúp ông ta, có giúp thì y sẽ giúp sơn dân, vì họ là người bị hại, hoặc giúp Tiêu chủ bạ, phe có phần thắng cao hơn.
Đứng về phe thắng lợi là pháp bảo sinh tồn, cho dù không đứng về phía bọn họ thì cũng phải học cách ngậm mồm lại.
Lưu đô đầu nói trại cần đóng lại vậy thì đóng, dù sao trong trại là một xã hội nhỏ tự cấp tự túc, mười này nửa tháng không ra ngoài cũng không thành vấn đề.
- Cái gì, sơn dân sẽ tạo phản? Mắt Thương lão mở to như chuông đồng, ông ta sống đủ lâu để thấy bách tính bạo loạn là thế nào, không chậm một giây vừa chạy vừa quát tháo: - Đốt lửa, mau đốt lửa lên, đốt một đống!
Đó là quy ước trong trại, ngọn núi có Tiên Nhân Động luôn chứa sẵn củi khô, đốt một đống lửa là tín hiệu tập hợp, tất cả mọi người dù đang làm việc gì cũng phải về trại ngay, đốt hai đống là tín hiệu bao nguy, là trại nguy cấp cần về cứu viện. Còn đốt ba đống là bỏ chạy, tất cả chạy càng xa càng tốt, chỉ cần giữ lấy mạng là đủ.
Chưa tới nửa canh giờ, một trăm tám mươi chín hán tử lưng đeo cung săn bắn, tay cầm dao chẻ củi tụ tập trước sân phơi, đây là toàn bộ nhân thủ trại có thể huy động, bao gồm cả Vân Tranh.
Tất cả dù sợ hãi hay hoang mang thì đều đứng nghiêm, im lặng đợi tộc trưởng nói, không ai xì xầm bàn tát, cho thấy tố chất rất tốt.
- Những ngày tới mọi người sẽ ăn cơm trong nồi lớn, toàn bộ lương thực sẽ tập trung lại, do Vân Đại chỉnh lý thành sách. Vân Đại, ngươi phải tính toán làm sao cho mọi người đủ ăn uống trong vòng ba tháng, có vấn đề gì, gia gia tìm ngươi hỏi tội. Thưỡng lão gọi Vân Tranh lên, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên:
- Vâng! Vân Tranh đáp to về hàng ngũ:
- Huynh đệ Thương Báo, các ngươi lên núi, xem sơn dân có động tĩnh gì thì báo về. Thương Nhĩ, ngươi dẫn đám Hổ Sơn, Đại Sơn ra cửa núi canh gác, sơn dân đi qua thì mặc kệ, kẻ nào dám bước một ngón chân vào trại, giết không cần hỏi. Thương lão tiếp tục đi đi lại lại, cầm gậy chỉ một vòng, nói to: - Ta sẽ cùng những người già yếu hơn giữ cửa trại, một khi đám Thương Nhĩ không giữ được cửa núi thì chúng ta quay lại giữ cổng trại. Lão Cửu dẫn người lên Tiên Nhân động đằng sau núi dựng lều cỏ, nếu trại thất thủ chúng ta lui về Tiên Nhân động, trại hủy rồi còn dựng lại được, người mà chết hết thì tổ tông không còn hương hỏa nữa, vạn vạn lần không được, đã nghe rõ cả chưa? Mọi người đồng thanh dạ ran, vang vọng khắp trại.
Thường ngày chỉ thấy ông cầm cái gậy không đánh lũ trẻ nghịch ngợm thì đuổi chó đuổi gà, lúc nào cũng hiền từ, không ngờ khi có chuyện tộc trưởng oai phong như đại tướng quân ra hiệu lệnh đâu vào đó, Vân Tranh thầm bội phục, nhất là câu cuối rất hợp với binh pháp, mất người giữ đất, mất cả người lẫn đất, mất đất còn người, còn cả đất lẫn người.
Tộc trưởng không đọc sách, nói gì tới binh thư yếu lược, quả nhiên là già thành tinh, có lẽ khi trí tuệ tới đỉnh cao thì sẽ đều giống nhau.
- Giải tán, ai vào việc nấy.
Cùng với tiếng quát của Thương lão, thôn dân vội vàng tản đi, ai nấy mặt mày lo sợ, nhưng không hề hoảng loạn, chẳng mấy chốc từng bao lương thực lớn được tập trung trước cổng Vân gia, Vân Tranh nhanh chóng lấy ghi chép lại từng món, sau đó cộng lại chia ra theo đầu người, từ hôm nay y sẽ nghiêm ngặt dựa theo tính toán này chia lương thực cho mọi người, tráng đinh được ưu tiên trước nhất, ưu tiên thứ hai là trẻ nhỏ, cuối cùng là người già và phụ nữ, nói cách khác, nếu bị chết đói thì người già và phụ nữ sẽ chết đói trước.
Cách phân phối vô tình này được tộc trưởng khen không ngớt miệng, cả trại từ trên xuống dưới không ai phản đối, ngay cả những người già cũng coi đó là điều thiên kinh địa nghĩa.
Không khí trong trại vô cùng căng thẳng, ngay cả đám trẻ con cũng không đi học nữa, tập trung vót chông cắm quanh trại, chừa mỗi con đường ở cửa núi, thế nhưng mười mấy ngày tiếp theo yên bình vô cùng, bên ngoài chẳng có chuyện gì xảy ra, dần dà thải tang nữ vẫn ra ngoài hái dâu, thiếu niên vấn lên núi đốn củi, nhiều nhà còn đi chăm sóc ruộng bậc thang, khi Vân Tranh nghi ngờ chuyện sơn dân bạo loạn thì sắc mặt của Thương lão ngày càng nghiêm trọng.
- Bạo loạn là không thể tránh khỏi nữa rồi, tường thành toàn là đầu người, đại bộ phận là người Bặc, một phần nhỏ là sơn dân, Lâm huyện lệnh đã nổi điên, lúc này còn ra lệnh lùng sục sơn dân khắp nơi, đúng là đổ dầu vào lửa. Bộ khoái đã có mười mấy người bị sơn dân phục kích giết chết, ngay cả tổng bộ đầu Hàn Đức cũng bị sơn dân bao vây, nhưng kẻ này võ nghệ siêu quần, một mình giết chết hơn hai chục người. trong quan lương thực dù ra giá bao nhiêu cũng không ai bán, dao ở hiệu rèn cũng có giá trên trời. Thương lão từ Đậu Sa quan trở về, mang theo tin tức không lành: - Từ bây giờ trại hoàn toàn đóng cửa, Thương Nhĩ, ngươi trông coi cho ta, không cho ai ra ngoài nữa, đám nữ oa không được phép ra bên sông hái lá dâu, hái tạm trong trại dùng đi.
Vân Tranh đứng ở sân phơi nhà mình nhìn lên con đường nhỏ trên sườn núi xa xa, thường ngày người qua người lại đông vui, giờ không thấy nổi một bóng người, núi hoang tịch mịch, chỉ có bóng chim lác đác.
Lịch sử định nghĩa nông dân tạo phản có một điều kiện quan trọng là giết quan, giết quan là lời tuyên chiến với chế độ, là quyết tâm lật đổ vương triều hiện tại.
Cho nên tạo phản hay bạo loạn thì phải xem Lâm huyện lệnh có bị chặt đầu không, Vân Tranh thấy khả năng ông ta mất đầu rất cao, dưới sự kích động cả đám đông, bằng vào đám lính già yếu của Đậu Sa quan giữ nổi cửa quan mới là lạ, huống hồ binh tướng Đại Tống có truyền thống tốt đẹp ra trận bỏ chạy.
Lâm huyện lệnh chết đã đành, nhưng trong làn sóng phẫn nộ của đám đông, Lam Lam không có kết cục tốt, trong thành còn có Ôn đại phu, Trương đồ tể, Lão Cao, Lương Kỳ, La Lan, rồi cả Hà đại thẩm bán trà … Vân Tranh cứ thấy người nôn nao.
Huynh đệ Thương Báo đã về, mang theo tin còn tệ hơn, sơn dân chưa hành động là vì đợi tụ tập, bọn họ đủ người rồi, sẽ kéo tới quan, yêu cầu Lâm huyện lệnh thả người, không được truy bắt bọn họ nữa, nếu không cá chết lưới rách.
- Tới rồi đấy.
Thương Báo nheo mắt chỉ lên đỉnh núi, vô số chim chóc bay lên trời, lúc này mặt trời đã xế bóng, chim chỉ có về tổ chứ tuyệt đối không bay đi đâu nữa. Trên đường núi tối đen bắt đầu lác đác xuất hiện những đốm lửa rồi cuối cùng biến thành con rồng lửa dài dằng dặc, kéo dài suốt từ xa cho tới chân núi, không biết có bao nhiều người.
- Chắc phải tới một nghìn người. Có thiếu niên run run lẩm bẩm:
- Nhầm rồi, trừ số trẻ con già yếu thì lần này họ đi hết,không phân biệt nam nữ, ít nhất cũng phải một vạn.
Bốn xung quanh im phăng phắc, thủ quân của Đậu Sa quan chưa nổi một nghìn, còn chia ra đóng ở các nơi, dù có tường thành che chắn thì làm sao chống lại được lực lượng đông gấp mười.
Vân Tranh bóp chặt tay, Lâm huyện lệnh, ông mà không tỉnh ngộ thì e trong quan không còn ai sống được.
Tâm tư của đám Lại Bát rất đơn giản, vì nộp thuế quá nặng, bọn họ trốn lên núi, vì không có nhu yếu phẩm cho cuộc sống, bọn họ phải chịu đựng giao dịch kiểu bóc lột, giờ ngay cả muốn sống cũng không được nữa thì bọn họ liều mình phản kháng, báo thù, cả cuộc đời bọn họ đầy những lựa chọn do hoàn cành ép buộc, không thể không làm như thế.
Lâm huyện lệnh là thư sinh cổ hủ, ông ta không hiểu khơi lên dân oán sẽ có hậu quả gì, có lẽ xuất phát từ phẩn nộ vì bị chèn ép mà phát động một cuộc cuộc phản kích này với tập đoàn lợi ích Tiêu chủ bạ. Muốn dựa vào nắm đấm sắt cắt đứt nguồn tài nguyên của đám Tiêu chủ bạ, điều ông ta không nghĩ tới là, hành động của mình là tai họa với sơn dân, hoặc trong lòng người đọc sách cao quý như ông ta, sơn dân thì chẳng phải là người nên chẳng cần nghĩ tới.
Là vị khách qua đường, Vân Tranh sẽ chẳng vì Lâm huyện lệnh tặng mình hai rương sách mà nhiệt huyết sôi trào đi giúp ông ta, có giúp thì y sẽ giúp sơn dân, vì họ là người bị hại, hoặc giúp Tiêu chủ bạ, phe có phần thắng cao hơn.
Đứng về phe thắng lợi là pháp bảo sinh tồn, cho dù không đứng về phía bọn họ thì cũng phải học cách ngậm mồm lại.
Lưu đô đầu nói trại cần đóng lại vậy thì đóng, dù sao trong trại là một xã hội nhỏ tự cấp tự túc, mười này nửa tháng không ra ngoài cũng không thành vấn đề.
- Cái gì, sơn dân sẽ tạo phản? Mắt Thương lão mở to như chuông đồng, ông ta sống đủ lâu để thấy bách tính bạo loạn là thế nào, không chậm một giây vừa chạy vừa quát tháo: - Đốt lửa, mau đốt lửa lên, đốt một đống!
Đó là quy ước trong trại, ngọn núi có Tiên Nhân Động luôn chứa sẵn củi khô, đốt một đống lửa là tín hiệu tập hợp, tất cả mọi người dù đang làm việc gì cũng phải về trại ngay, đốt hai đống là tín hiệu bao nguy, là trại nguy cấp cần về cứu viện. Còn đốt ba đống là bỏ chạy, tất cả chạy càng xa càng tốt, chỉ cần giữ lấy mạng là đủ.
Chưa tới nửa canh giờ, một trăm tám mươi chín hán tử lưng đeo cung săn bắn, tay cầm dao chẻ củi tụ tập trước sân phơi, đây là toàn bộ nhân thủ trại có thể huy động, bao gồm cả Vân Tranh.
Tất cả dù sợ hãi hay hoang mang thì đều đứng nghiêm, im lặng đợi tộc trưởng nói, không ai xì xầm bàn tát, cho thấy tố chất rất tốt.
- Những ngày tới mọi người sẽ ăn cơm trong nồi lớn, toàn bộ lương thực sẽ tập trung lại, do Vân Đại chỉnh lý thành sách. Vân Đại, ngươi phải tính toán làm sao cho mọi người đủ ăn uống trong vòng ba tháng, có vấn đề gì, gia gia tìm ngươi hỏi tội. Thưỡng lão gọi Vân Tranh lên, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên:
- Vâng! Vân Tranh đáp to về hàng ngũ:
- Huynh đệ Thương Báo, các ngươi lên núi, xem sơn dân có động tĩnh gì thì báo về. Thương Nhĩ, ngươi dẫn đám Hổ Sơn, Đại Sơn ra cửa núi canh gác, sơn dân đi qua thì mặc kệ, kẻ nào dám bước một ngón chân vào trại, giết không cần hỏi. Thương lão tiếp tục đi đi lại lại, cầm gậy chỉ một vòng, nói to: - Ta sẽ cùng những người già yếu hơn giữ cửa trại, một khi đám Thương Nhĩ không giữ được cửa núi thì chúng ta quay lại giữ cổng trại. Lão Cửu dẫn người lên Tiên Nhân động đằng sau núi dựng lều cỏ, nếu trại thất thủ chúng ta lui về Tiên Nhân động, trại hủy rồi còn dựng lại được, người mà chết hết thì tổ tông không còn hương hỏa nữa, vạn vạn lần không được, đã nghe rõ cả chưa? Mọi người đồng thanh dạ ran, vang vọng khắp trại.
Thường ngày chỉ thấy ông cầm cái gậy không đánh lũ trẻ nghịch ngợm thì đuổi chó đuổi gà, lúc nào cũng hiền từ, không ngờ khi có chuyện tộc trưởng oai phong như đại tướng quân ra hiệu lệnh đâu vào đó, Vân Tranh thầm bội phục, nhất là câu cuối rất hợp với binh pháp, mất người giữ đất, mất cả người lẫn đất, mất đất còn người, còn cả đất lẫn người.
Tộc trưởng không đọc sách, nói gì tới binh thư yếu lược, quả nhiên là già thành tinh, có lẽ khi trí tuệ tới đỉnh cao thì sẽ đều giống nhau.
- Giải tán, ai vào việc nấy.
Cùng với tiếng quát của Thương lão, thôn dân vội vàng tản đi, ai nấy mặt mày lo sợ, nhưng không hề hoảng loạn, chẳng mấy chốc từng bao lương thực lớn được tập trung trước cổng Vân gia, Vân Tranh nhanh chóng lấy ghi chép lại từng món, sau đó cộng lại chia ra theo đầu người, từ hôm nay y sẽ nghiêm ngặt dựa theo tính toán này chia lương thực cho mọi người, tráng đinh được ưu tiên trước nhất, ưu tiên thứ hai là trẻ nhỏ, cuối cùng là người già và phụ nữ, nói cách khác, nếu bị chết đói thì người già và phụ nữ sẽ chết đói trước.
Cách phân phối vô tình này được tộc trưởng khen không ngớt miệng, cả trại từ trên xuống dưới không ai phản đối, ngay cả những người già cũng coi đó là điều thiên kinh địa nghĩa.
Không khí trong trại vô cùng căng thẳng, ngay cả đám trẻ con cũng không đi học nữa, tập trung vót chông cắm quanh trại, chừa mỗi con đường ở cửa núi, thế nhưng mười mấy ngày tiếp theo yên bình vô cùng, bên ngoài chẳng có chuyện gì xảy ra, dần dà thải tang nữ vẫn ra ngoài hái dâu, thiếu niên vấn lên núi đốn củi, nhiều nhà còn đi chăm sóc ruộng bậc thang, khi Vân Tranh nghi ngờ chuyện sơn dân bạo loạn thì sắc mặt của Thương lão ngày càng nghiêm trọng.
- Bạo loạn là không thể tránh khỏi nữa rồi, tường thành toàn là đầu người, đại bộ phận là người Bặc, một phần nhỏ là sơn dân, Lâm huyện lệnh đã nổi điên, lúc này còn ra lệnh lùng sục sơn dân khắp nơi, đúng là đổ dầu vào lửa. Bộ khoái đã có mười mấy người bị sơn dân phục kích giết chết, ngay cả tổng bộ đầu Hàn Đức cũng bị sơn dân bao vây, nhưng kẻ này võ nghệ siêu quần, một mình giết chết hơn hai chục người. trong quan lương thực dù ra giá bao nhiêu cũng không ai bán, dao ở hiệu rèn cũng có giá trên trời. Thương lão từ Đậu Sa quan trở về, mang theo tin tức không lành: - Từ bây giờ trại hoàn toàn đóng cửa, Thương Nhĩ, ngươi trông coi cho ta, không cho ai ra ngoài nữa, đám nữ oa không được phép ra bên sông hái lá dâu, hái tạm trong trại dùng đi.
Vân Tranh đứng ở sân phơi nhà mình nhìn lên con đường nhỏ trên sườn núi xa xa, thường ngày người qua người lại đông vui, giờ không thấy nổi một bóng người, núi hoang tịch mịch, chỉ có bóng chim lác đác.
Lịch sử định nghĩa nông dân tạo phản có một điều kiện quan trọng là giết quan, giết quan là lời tuyên chiến với chế độ, là quyết tâm lật đổ vương triều hiện tại.
Cho nên tạo phản hay bạo loạn thì phải xem Lâm huyện lệnh có bị chặt đầu không, Vân Tranh thấy khả năng ông ta mất đầu rất cao, dưới sự kích động cả đám đông, bằng vào đám lính già yếu của Đậu Sa quan giữ nổi cửa quan mới là lạ, huống hồ binh tướng Đại Tống có truyền thống tốt đẹp ra trận bỏ chạy.
Lâm huyện lệnh chết đã đành, nhưng trong làn sóng phẫn nộ của đám đông, Lam Lam không có kết cục tốt, trong thành còn có Ôn đại phu, Trương đồ tể, Lão Cao, Lương Kỳ, La Lan, rồi cả Hà đại thẩm bán trà … Vân Tranh cứ thấy người nôn nao.
Huynh đệ Thương Báo đã về, mang theo tin còn tệ hơn, sơn dân chưa hành động là vì đợi tụ tập, bọn họ đủ người rồi, sẽ kéo tới quan, yêu cầu Lâm huyện lệnh thả người, không được truy bắt bọn họ nữa, nếu không cá chết lưới rách.
- Tới rồi đấy.
Thương Báo nheo mắt chỉ lên đỉnh núi, vô số chim chóc bay lên trời, lúc này mặt trời đã xế bóng, chim chỉ có về tổ chứ tuyệt đối không bay đi đâu nữa. Trên đường núi tối đen bắt đầu lác đác xuất hiện những đốm lửa rồi cuối cùng biến thành con rồng lửa dài dằng dặc, kéo dài suốt từ xa cho tới chân núi, không biết có bao nhiều người.
- Chắc phải tới một nghìn người. Có thiếu niên run run lẩm bẩm:
- Nhầm rồi, trừ số trẻ con già yếu thì lần này họ đi hết,không phân biệt nam nữ, ít nhất cũng phải một vạn.
Bốn xung quanh im phăng phắc, thủ quân của Đậu Sa quan chưa nổi một nghìn, còn chia ra đóng ở các nơi, dù có tường thành che chắn thì làm sao chống lại được lực lượng đông gấp mười.
Vân Tranh bóp chặt tay, Lâm huyện lệnh, ông mà không tỉnh ngộ thì e trong quan không còn ai sống được.
Danh sách chương