Vân Tranh thong thả nhặt bàn ủi sắt kia cho vào chậu lửa, đi tới rút mũi tên khỏi đùi tên đại hán, máu phụt ra như suối, tên đại hán vùng vẫy, nhưng không thoát nổi hai cánh tay như thép nguội của huynh đệ Thương Báo, chưa kịp nói gì thì bị một bàn chân đạp lên vết thương: - Vân gia không thiếu tiền, chủ yếu là ngươi biểu diễn không hay, quản gia cho ngươi nắm tiền đó là xứng rồi, ngươi nên xéo mới phải, bây giờ ngươi phải biểu diễn cho tới khi ta hài lòng mới thôi. Nhìn thấy chưa, đây là năm lượng, biểu diễn tốt là của ngươi.

Đại hán vẫn nói cứng: - Ta thấy nhà đại quan nhân có trẻ nhỏ, rất trắng trẻo đẹp đẽ như nữ hài, đừng để người ta bắt mất, bán đi làm luyến đồng.

Vốn định dọa đám lưu manh này một chút thôi, nghe vậy Vân Tranh mặt tối sầm, xoay người cầm lấy bàn ủi sắt, dí vào đủi tên đại hán, hắn rú lên đau đớn, lập tức có một tên vô lại liều lĩnh xông tới quát: - Thả lão đại ra.

Tức thì "phụt" một cái, mũi tên xuyên ngay qua chân ghim xuống đất, đám đông xem náo nhiệt thấy vậy tức thì tản ra sợ, sợ đánh nhau thì đầu chẳng phải phải tai.

Thực ra, nếu không phải nơi này là thành phố mà là rừng núi hoang dã thì mấy mũi tên đã xuyên qua ngực chúng rồi.

- Thiếu gia, để cho Hàm Ngưu. Trong nhà ngoài Vân Tranh và Tịch Nhục thì tính tới Hàm Ngưu cưng Vân Nhị nhất rồi, đi tới cầm lấy bàn ủi sắt ấn sâu xuống:

Tên đại hán vừa há mồm gào lên thì Thương Nhĩ thô bạo ấn một nắm giẻ vào mồm, làm hắn không kêu ra được, người đau tới giật đùng đùng như lên cơn động kinh, hai mắt đã lòng trắng nhiều hơn lòng đen.

Vân Tranh nhìn bàn ủi ăn sâu vào thịt mà Hàm Ngưu vẫn không lấy ra, hai mắt lòng sòng sọc, tên này coi như xong rồi, gân đùi đã bị bỏng làm co lại, sau này muốn bò cũng thành vấn đề.

- Dừng tay ngay. Bỗng đâu có tiếng quát lớn truyền tới:

Thông thường mà nói người lên tiếng thường nhà nhân sĩ đạo đức hoặc là đầu lĩnh tới, dù là loại người nào thì Vân Tranh cũng không định dừng lại, đưa tay rút giẻ ra, thế là tiếng kêu thảm thiết xông thẳng tới tận trời.

Lúc này mới quay đầu nhìn xem ai tới, vừa nhìn một cái, Vân Tranh đã muốn hô to, hảo hán tử! Chỉ thấy kẻ đó mặc áo ngắn lộ tay, chân đi dày đế mỏng, mắt to mày rậm, vai rộng hông gọn, cơ bắp toàn thân như xoa dầu bóng, mặt cực kỳ bi phẫn, mắt gườm gườm như muốn xông tới, chỉ là mấy mũi tên vẫn chĩa vào làm hắn chùn bước.

Đại hán to béo thều thào gọi: - Hạo ca, cứu... cứu...

- Các, các ngươi thật tàn độc.

Vân Tranh lành lạnh nói: - Các ngươi kiếm cơm giang hồ cũng được thôi, không phải chuyện của ta, có điều làm nghề gì cũng cái gì cũng có giới hạn của nó, ta muốn hỏi chuyện đem trẻ nhỏ bán làm ấu đồng là sao? Hôm nay các ngươi không có câu trả lời thì đừng hòng kẻ nào lành lặn trở về.

- Dù huynh đệ ta phạm lỗi cũng do ta quản giáo, không đến lượt ngươi. Chuyện hôm nay ngươi mới là kẻ phải trả lời, nếu không Vân gia từ nay về sau đừng hòng yên ổn. Hạo ca vừa nói, đám vô lại xung quanh tức thì lấy lại sĩ khí nhao nhao trợ uy:

Lão Liêu ngăn cản đám Thương Nhĩ, không cho họ manh động, chạy tới bên Vân Tranh nói nhỏ: - Thiếu gia, hay cho tiền bọn chúng cho yên chuyện, nếu không từ nay về sau nhà ta khó yên.

Vân Tranh trầm ngâm, y không có thói quen làm việc để lại hậu họa, nhưng đây là Thành Đô, không phải là nơi tùy tiện giết người được, đảo mắt nhìn đám bộ khoái đứng ngoài nhìn như người không liên quan, nảy ra một kế: - Nói thế huynh đệ ngươi phạm tội cũng tìm ngươi là được phải không? - Chẳng qua là hảo hán ăn nói tùy tiện quen thôi, chẳng phải tội gì, gia gia đây gánh tội thay huynh đệ có làm sao? Hạo Ca oai phong nói:

- Hay, quả nhiên không hộ danh Hạo ca, bản quan từ Đậu Sa huyện nam hạ, dọc đường uy danh Hạo ca như sấm nổ bên tai, không chỉ cường đạo Nguyên Sơn khâm phục, ngay cả đám đầu trộm đuôi cướp Long Môn trấn cũng sùng bái không thôi. Vân Tranh lùi lại đại môn, vỗ tay bôm bốp nói:

Hạo ca hoang mang, tên tuổi của mình truyền xa thế sao? Nguyên Sơn là ở đâu, còn Long Môn trấn cũng chưa nghe thấy bao giờ. Có điều đám vô lại thì hưng phấn lắm, lăn lộn giang hồ quan trọng nhất danh tiếng, không ngờ lão đại lại tiếng tăm truyền ngàn dặm như thế, lại còn từ mồm quan viên nói ra.

- Giờ nói lời nịnh bợ cũng muộn rồi, ngươi phế Ngưu Nhị, muốn qua được nhẹ nhàng không có cửa đâu. Thanh danh Hạo ca ngươi đã nghe rồi đó, hảo hán ngũ hồ tứ nhạc đều khiếp sợ, không mang vàng bạc ra đây thì đừng mong yên thân.

- Đúng thế, ít nhất phải có vàng.

Đám vô lại thấy Vân Tranh lùi dần, rõ ràng là sợ rồi, lúc này không thừa cơ bóp nặn thì uổng công bao năm hành nghề.

- Lưu Đại Ba trước khi chết cũng gửi lời cảm kích Hạo ca, nói năm xưa qua Thành Đô, không có mọi người trợ giúp đã bị bắt rồi, những hảo hán như vậy, Vân mỗ xưa nay luôn kính phục. Trước mặt Hạo ca, Vân mỗ nhận thua, cần bao nhiêu vàng bạc, xin cho biết.

Hàm Ngưu và Hầu Tử ù ù cạc cạc, mình lớn lên ở Nguyên Sơn đã bao giờ nghe thấy cái tên Hạo Ca đâu, sao Lưu Đại Ba lại liên quan tới hắn?

Đám bộ khoái khốn kiếp nãy giờ khoanh tay xem náo nhiệt vừa nghe thấy cái tên Lưu Đại Ba, bắt đầu nhìn nhau chuẩn bị, nếu là đạo tặc thường, họ cười cho qua, Hạo Ca là tay lưu manh hiểu chuyện, hiếu kính mọi người không ít, nhưng cái tên Lưu Đại Ba làm mắt họ tỏa sáng, thông phán đại nhân bỏ quan chức lớn ở kinh thành, tới thành đô làm quan nhỏ, chẳng qua vì thù giết cả nhà, quan trường Thành Đô đều thuộc lòng tên Lưu Đại Ba.

Thời gian trước đại nhân từ Đậu Sa quan về, mang theo đầu Lưu Đại Ba, nghe nói dùng đầu tế ba ngày, sau đó lấy đốt thành tro, ném vào nhà xí, vì chuyện này bộ khoái Thành Đô bị chửi thành cục phân chó, nói bọn họ lãng phí tiền bạc triều đình, không bằng đám hương nông Đậu Sa huyện.

Bây giờ hay rồi, mọi người không bắt được Lưu Đại Ba, té ra là do tên địa đầu xà Hạo ca này giúp, nhớ lại trước kia hết hạn phá án không bắt được hung thủ bị thông phán đánh trên công đường, thù hận dâng lên.

Hạo Ca ngây một lúc mới sực nhớ Lưu Đại Ba là ai, rống một tiếng định phản bác thì muộn rồi, một cái xích sắt bay tới quấn quanh cổ hắn, kinh hoàng đưa tay gỡ: - Không, không...

- Hạo ca, ngươi thông đồng với cường đạo, hãm hại quan nhân, hôm nay tới số rồi. Đám bộ khoái dùng xích bắt người cực kỳ thuần thục, vừa quấn quanh cổ là kéo mạnh chạy ra sau, một xông tới ôm lấy người nạn nhân, không cho tháo xích.

Hạo Ca không tầm thường, gồng tay vung lên, bộ khoái ôm hắn ngã lộn ra sau, nắm xích kéo ngược bộ khoái kia lại, tung cú đấm làm hắn gãy răng ngất xỉu, gỡ xích xoay vù vù không ai dám lại gần.

Có điều nhìn thấy Hạo ca áp đảo bộ khoái, đám vô lại chẳng những không lên hỗ trợ, mà thoáng cái đã chạy mất tăm tích, ngay cả tên Ngưu Nhị cũng kệ thương tích bò vào rãnh nước bên đường. Hầu Tử phát hiện ra, vốn định bắt hắn lại, nhưng mà rãnh quá thối, đành bịt mũi quay lại xem náo nhiệt.

Hạo Ca vẫn tung hoành trong vòng vây của bảy tám bộ khoái, thình lình có bộ khoái thấy sơ hở chọc một gậy vào mạng sườn, Hạo Ca lảo đảo suýt ngã, chưa kịp lấy thăng bằng thì một cái gậy khác giáng xuống lưng, gầm một tiếng như dã thú ngã xuống đất, tức thì đám bộ khoái xông cả lên, đè lên người hắn, mặc cho Hạo Ca sức khỏe hơn người, không cách nào vùng ra nổi.

Mất một lúc mới dùng xích trói được hắn, ai nấy ngồi dưới đất thở hồng hộc.

Hầu Tử nhanh nhẹn mang rượu gạo tới, mời bộ khoái uống, rỉ tai họ: - Thiếu gia nhà ta và Lỗ thông phán có danh phận sư đồ, hôm nay bắt được đại tặc đều nhờ mọi người vất vả. Nói xong nhét năm lượng bạc dưới đất vào tay hắn.

Tên bộ khoái kia lập tức đường đường đại nghĩa nói: - Lang quân yên tâm, bọn chúng đã thừa nhận trước đường phố, láng giềng nghe thấy cả, muốn cãi không được.

Vân Tranh đi tới trước mặt Hạo Ca ngồi xuống, nói nhỏ: - Ta biết ngươi không quen Lưu Đại Ba, thủ hạ của ngươi cũng chưa chắc đã biết, nhưng ngươi nói mà, huynh đệ ngươi phạm án, tính lên đầu ngươi, bây giờ còn tức giận cái gì? Chẳng lẽ nói lời nuốt lời à? Hảo hán giang hồ vì huynh đệ rơi đầu có sao, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. Huống hồ ngươi cũng chẳng oan uổng gì đâu, một tên lưu manh lại có thể cao lớn lực lưỡng thế này, bình thường cướp đoạt của bách tính chắc không phải ít, thong thả đợi sau mùa thu xử trảm đi, sống thêm nửa năm nữa là lãi rồi.

Hạo Ca gầm gừ nhào tới muốn ăn sống nuốt tới Vân Tranh, nhưng mồm bị buộc gậy gỗ, người bị quấn xích, chỉ có thể cựa quậy như con sâu thảm hại nhất. Đám bộ khoái xông tới đấm đá một chập, xuyên thủy hỏa côn qua tay chân, khiêng đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện