Vân Tranh đã lâu lắm rồi không nhàn nhã như vậy, đại quân đi càn quét khắp nơi, y thì nhàn rỗi chẳng có việc làm.

Từ khi Trần Lâm giết liền một lèo hơn nghìn vị du hiệp hoặc thích khách, hoặc chẳng tội gì, trật tự trong Đồng Đầu quan liền tốt hơn nhiều, số người Hán còn sót lại trên đường đều run rẩy, không dám nhìn về phía quân Tống, không giống khi bọn họ mới đến, cứ thi thoảng vụng trộm ném về quân doanh những ánh mắt thù hận.

Kẻ có ánh mắt như thế bị Trần Lâm giết sạch rồi, trên chiến trường Vân Tranh không ngại bất kỳ thủ đoạn đẫm máu nào, nhưng thế này y thấy hơi quá, nhưng đám Lý Thường, Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch đều cho là chuyện đương nhiên.

Ba cái lão già này có bản lĩnh bưng tai trộm chuông, chỉ cần không nhìn thấy xác chết là coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mà bọn họ cũng đi theo quân mất rồi, nhất là Lý Thường, không biết từ đâu nghe nói Vân Tranh có nữ quyến, thế là ném Loan Loan cho y, còn mình đi phấn đấu vì gia tộc.

Vân Tranh đành giao Loan Loan cho Lam Lam chiếu cố, những tưởng nàng thấy phiền, ai ngờ nàng cực thích nhà đầu này, suốt ngày bế nó tình cảm thắm thiết, thế là lờ cà Vân Tranh đi, y cũng thầm thở phào, thời gian qua bắt đầu thấy xuống sức rồi.

Thế là đi loanh quanh trong thành quan là thú tiêu khiển ít ỏi của y bây giờ.

Sau đại chiến chẳng có cái gì gọi là dân sinh, thứ duy nhất khôi phục là mua bán củi, còn loại cửa hiệu kiểu bán lương thực tới nay vẫn đóng chặt, bách tính thì sợ y hơn sợ hổ, thành ra cũng chẳng thú vị mấy.

Quanh quẩn một lúc tới ngoài nha môn, đây là nơi tấp nập nhất rồi, vì ngày nào cũng có chính lệnh mới ban bố, trong đó động lòng nhất là chia đều ruộng, bách tính kích động lắm, nhưng không dám lớn tiếng reo hò, nấp vào một chỗ thì thầm với nhau, chính lệnh này thực sự quá chấn động lòng người.

Vân Tranh phe phẩy quạt nhìn cáo thị, thở dài, phe phẩy quạt rời đi.

Lý Thường rốt cuộc cũng ra tay rồi.

Thế nào gọi là chia đều ruộng đất, đây thường là lời kích động do nhân sĩ tạo phản hô ra, giờ quan phủ cũng nắm tay yêu cầu mọi người bình đẳng, như vậy quân phủ nhất định nằm ở phía yếu thế rồi.

Đây là đạo lý nghìn năm không đổi, có áp bức thì có phản kháng, khi quan phủ cảm thụ được áp bức, bọn họ thường càng vô sỉ hơn mà thôi, đợi khi bọn họ lần nữa đứng trên đầu mọi người, ai dám đòi bình đẳng người đó chết.

Vân Tranh chẳng ý kiến với cách làm của quan phủ, chuyện xảy ra ở mảnh đất này sắp không còn liên quan tới mình nữa, dù liên quan y cũng chẳng muốn quản, trước khi bách tính còn chưa có ý đồ tạo phản, quản càng nhiều, kết cục càng thảm.

Mình đã làm rất nhiều chuyện lợi dân lợi nước, nhiều chiến sự cũng do mình dọn dẹp, trên con đường bảo vệ quê hương, chưa ai đi xa bằng mình.

Nhưng chẳng ai nhớ Vân Tranh vào sinh ra tử, người ta chỉ ghi nhớ y giết rất nhiều người, cướp rất nhiều tài phú, thuyết thư ở quán trà cũng chỉ kể chuyện mình có được trái tim mỹ nhân ra sao...

Thế giời này chẳng đáng cho mình hi sinh quá nhiều.

Vân Tranh sở dĩ thích đi dạo phố vì y thích nhìn cuộc sống, thích nhìn mỗi người vật lộn tồn tại trên thế giới này.

Hầu Tử chạy tới thì thầm bên tai Vân Tranh một câu.

- Nhi tử Chủng Ngạc chết rồi? Vân Tranh sửng sốt:

Hầu Tử gật đầu.

Vân Tranh gấp quạt quay về quân doanh, đứa con đẻ duy nhất của Chủng Ngạc chết, cần làm bài văn tế mới được, không dễ viết đâu, không cẩn thận là thành mỉa mai ngay, nên câu từ phải cẩn thận.

Sau khi làm rõ chuyện xảy ra, Vân Tranh không biết an ủi Chủng Ngạc thế nào.

Áp giải một con hổ thật quá nguy hiểm, cho dù muốn áp giải thì cũng phải đánh gãy tứ chi, bẻ hết răng nha của hổ đi chứ, vì giữ bộ lông hổ đẹp mà kết cục là thả hổ về rừng, cực kỳ ngu xuẩn.

Văn Ngạn Bạc vội vàng tới soái trướng, thấy Vân Tranh do dự mãi không hạ bút được, thở dài: - Lão phu vừa nghe tin dữ vội vàng chạy về đây, Vân hầu thấy văn tế khó viết quá à? Ngu xuẩn tới độ này, chúng ta không thể che dấu cho hắn được, tranh công không thành lại thành trò cười cho toàn thiên hạ, Chủng Ngạc đang làm cái gì? Vân Tranh bỏ bút lông xuống, hoạt động cái cổ mỏi nhừ: - Bỏ đi, con người ta vốn không hợp an ủi người khác, viết gì cũng giống chê nhạo người ta, chẳng bằng không viết.

- Đúng thế, chỉ cần ngài viết, ai cũng cho rằng ngài đang hả hê trên đau khổ của người khác, để lão phu viết, ít nhất để hắn không ở lại Dã Hổ Lĩnh nữa.

Vân Tranh lắc đầu: - Không thể nào nếu bắt sống được Lý Thanh thì hắn còn lui binh được, bây giờ chỉ còn cách lấy Một Tàng Ngoa Bàng để rửa sạch sỉ nhục thôi.

- Nhưng không có quân chi viện của hắn, làm sao chúng ta tiến quân Yến Châu, đại quân ở Đồng Đầu quan đã tổn thất không ít, mà ở Yến Châu chúng ta đối diện với kẻ địch bốn phía, vừa đánh trận vừa thủ thành, vừa phải đề phòng tập kích sau lưng thì đánh thế nào?

- Cứ thong thả thôi, Văn công, chiến sự bây giờ rất có lợi cho chúng ta, Da Luật Ất Tân lúc này ở Phụng Thánh châu không đánh không lui đã nói rõ vấn đề, hắn hết kế rồi, hẳn là cho rằng đã làm hết mọi việc nên làm, giờ đợi lệnh hoàng đế hạ lệnh rút lui. Kỳ thực nếu ta đoán không nhầm, thế cục đã rõ ràng, chúng ta sẽ không còn đối mặt với trận chiến lớn nào nữa đâu, lúc này tác dụng của quan văn các ông còn lớn hơn võ tướng bọn ta … Vân Tranh ngồi xuống, đem toàn thân dựa vào lưng ghế:

- Điều này lão phu nhìn ra, Vân hầu sở dĩ trú binh ở đây là chờ đợi thời điểm không đánh mà thắng.

Vân Tranh lắc đầu: - Trên đời này làm gì có thứ gọi là không đánh mà thắng, dù có cũng là bịa ra thôi. Bọn họ không nhìn thấy vũ khí dính máu thì cho rằng không có chiến tranh, không biết sau lưng bao nhiêu oan hồn, giống như cuộc cách mạng mà Lão Lý đang làm ấy.

- Cách mạng là gì?

- Coi như ta nói linh tinh đi. Vân Tranh xua tay: - Đại khái là còn chết nhiều người hơn cả đánh trận.

- Vân hầu, lão phu và Vương công nhất chí cho rằng, đại quân tiêu diệt toàn bộ kẻ địch ngoài Yến Châu, còn bên trong, do bọn lão phu xử lý đi, hi vọng sau đại biến cách này, Yến Vân vĩnh viên là phiên dậu của Đại Tống.

Vân Tranh bây giờ rất dễ nói chuyện, đồng ý ngay. Sau một trận mưa nhỏ, huyện Hoài An cách Đồng Đầu quan không xa, xảy ra một chuyện, hào tộc Trần Đông hạ lệnh phong sơn.

Lệnh này kỳ thực không có gì là thái quá, mỗi năm theo thông lệ mà thôi, tháng bảy chính là mùa hạn, trên núi dễ cháy, không cho ai lên núi chặt củi săn bắn là vì an toàn.

Trần Đông không hề để ý đưa ra một cái lệnh đã thành tục lệ, kết quả có người không tuân thủ, bị bắt được sẽ đánh đòn, hình phạt này nhiều năm không dùng rồi, Trần Đông cho rằng lúc binh hoang mã loạn thế này phải tăng cường trấn áp, thế là mười bốn người lên núi chặt củi, từ ông già sáu mươi cho thiếu niên mười hai đều bị quất roi nát lưng trước mặt mọi người.

Không biết ai hô một tiếng, Trần Đông vô lương tâm, đáng chết!

Thế là gia quyến người bị phạt nổi giận xông tới đánh Trần Đông, chuyện cũng bình thường thôi, bách tính Yến Vân dân phong mạnh mẽ, Trần Đông không coi ra gì, sai tay chân giải tán đám đông, mọi chuyện sẽ quay lại quỹ đạo cũ.

Nhưng trong đám đông bay ra một quả cân, quả cân trúng đầu Trần Bình, hắn ngã xuống trong vũng máu.

Mọi người sững sờ.

Ngay cả tên đồ tể cũng sợ chết điếng, quả cân là của hắn, nhưng hắn không nhớ mình ném ra lúc nào, đang ú a ú ớ thì một người kéo hắn chạy về phía Trần gia, vừa chạy vừa hô: - Trần Đông chết rồi, vàng bạc của chúng là của chúng ta, quan phủ đã nói chia đều ruộng đất, cướp thôi, ai cướp được là của người đó.

Có người đi đầu là có người theo, sau khi dăm ba người lác đác đuổi theo thì cả đám đông không ai bảo ai ùn ùn tràn vào Trần gia.

Hộ viện Trần gia không cản nổi đám đông điên rồ đó, chẳng mấy chốc mặt đất vương vãi toàn tiền đồng, thi thoảng còn nhìn thấy ít bạc vụn.

Rồi có người nhìn thấy nữ nhi đẹp như hoa như ngọc của Trần Bình chạy về hậu hoa viên...

Hỗn loạn từ khi bắt đầu đã định sẵn không có kết quả gì tốt đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện