Hầu Như Hải trừng mắt nhìn tên ngu hầu, dưới sự tháp tùng của Lưu đô đầu đi vào Tiêu gia, không cần nhắc tới cảnh tượng hoang tàn cùng xác chết ngổn ngang ở nơi này nữa, bọn họ đi thẳng tới hoa sảnh, nơi Tiêu chủ bạ ngã xuống, thân thể ông ta bị chém làm mấy đoạn, chỉ có cái đầu lâu còn nguyên vẹn, đó là dùng để báo công.
Nữ quyến Tiêu gia cũng chết hết, đều do bị tên bắn, xem ra Tiêu chủ bạ biết hôm nay không thể thoát được nên hạ sát thủ để thân nhân tránh bị vũ nhục.
- Đại nhân, cả nhà Tiêu tặc tổng cộng 41 người đã chết hết, không sót một ai, 133 tên tay sai cũng bị bách tính phẫn nộ giết chết, chỉ là gia tài cũng bị bách tính cướp đi rất nhiều.
Hầu Như Hải dùng ánh mắt trào phúng nhìn ngu hầu, bách tính lấy đi toàn là những thứ to nặng, chẳng đáng mấy đồng: - Đủ rồi, chuyện rốt cuộc là thế nào bản quan tự biết, không cần lấy bách tính ra làm cớ, có điều tiền phủ tuất binh sĩ chiến tử không được kẻ nào thò tay vào, kẻ nào dám bản quan chặt tay dơ bẩn của kẻ đó, nhớ chưa.
Ngu hầu mừng rỡ quỳ xuống bái tạ, chẳng những hắn mà các binh sĩ khác cũng quỳ bái, đi theo quan tên thế này, dù có chết cũng không sợ lỗ.
Hầu Như Hải sau binh sĩ canh gác hậu hoa viên, còn mình và Lưu đô đầu đi tới trước một hòn giả sơn, lắc đầu: - Không hiểu đám người này nghĩ cái gì, kẻ nào cũng dựng giả sơn ở hậu hoa viên, nhìn xem nó có chút hài hòa nào với cả đại viện không, nếu như có mật thất gì đó, hẳn là phải ở chỗ này.
Lưu đô đầu chẳng thấy không hài hòa ở chỗ nào, đi tới lục lọi một hồi, dù sao cũng là bộ khoái, kiến thức truy tìm cũng có, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ có nghi vấn, dùng hết sức bình sinh đẩy hòn giả sơn nhỏ hơn ra, quả nhiên thấy con đường hầm, mừng rỡ nói: - Đại nhân quả nhiên liệu sự như thần.
Sau đó rất biết điều xuống trước thắp đèn dầu rồi mời Hầu Như Hải xuống.
Bên trong có sáu cái rương lớn, Hầu Như Hải mở một cái ra xem, không kìm được nuốt nước bọt, toàn là đĩnh bạc 10 lượng, quay sang nhìn Lưu đô đầu, thấy hắn xoay người đi nhìn một thanh đoản kiếm treo ở trên tường không nhìn về phía này cái nào, kiểm tra xong toàn bộ chỗ rương, vỗ vai hắn: - Số tiền 600 quan kia lấy về đi, bản quan xưa nay không nhận hối lộ, khi đó tạm thời thu nhận cũng là để cho ngươi yên tâm thôi, ngươi là dũng sĩ của Đậu Sa quan, lòng trung dũng toàn bộ bách tính đều thấy, yên tâm chờ đợi, chức huyện thừa cửu phẩm thế nào cũng không chạy thoát được.
Lưu đô đầu ngây ra như gà gỗ, quả thực không ngờ tới, Vân Tranh nói anh hùng gì đó hắn không quá quan tâm, chỉ mong thoát nạn là tốt rồi, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, mừng tới độ quên cả cảm tạ.
Hầu Như Hải chẳng những không phật ý còn lấy thanh đoản kiếm treo tên tường xuống: - Nếu thích thì bản quan tặng ngươi, thứ này là hung binh, với bản quan mà nói là không lành.
- Ti chức dựa vào đao kiếm ăn, không sợ nó, đa tạ đại nhân ban thưởng. Lưu đô đầu cười toét cả miệng:
Chuyến công cán lần này là lần thuận lợi nhất trong đời Hầu Như Hải, chẳng những được bách tính Đậu Sa huyện tán dương là Hầu thanh thiên, giúp tri phủ đại nhân trừ được đại họa, không nhận lấy một đồng của bách tính, ngược lại còn quyên nửa năm bổng lộc giúp bách tính xây dựng lại gia viên.
Sau khi ở lại Đậu Sa huyện ba ngày, Hầu thanh thiên mang theo sáu rương “đặc sản” do bách tính tặng rời khỏi Đậu Sa huyện, để lại 500 binh sĩ thủ vệ.
Lại thêm vài ngày nữa ở trong căn nhà trúc của Vân Tranh, mùi trà thơm lượn lờ bốc ra từ cái ấm nhỏ để trên bếp, có hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa có thanh đoản kiếm vỏ làm bằng da cá mập, câu chuyện họ nói với nhau lúc này không thể để người ngoài nghe được, chỉ có thể nhờ gió thổi tan.
- Lúc ta nhìn thấy thanh kiếm này chợt có ý nghĩ rất lạ, kiếm này thuộc về ngươi mới xứng.
Vân Tranh đặt chén trà xuống cầm lấy thanh đoản kiếm, ấn lò xo, chỉ nghe xoạt một cái, nửa mũi kiếm nhô ra, thân kiếm toàn hoa văn mờ ảo không đồng nhất, từ từ rút kiếm ra, chuôi kiếm quấn gân da trâu, cầm rất êm, cho dù tay có mồ hôi cũng không sợ trơn trượt, công nghệ luyện sắt của thời Tống rất lạc hậu, không phải vì công nghệ phát triển rực rỡ ở thời Đường đó đã bị thất truyền, mà nắm trong tay một số rất ít để mưu lợi.
- Được, thanh kiếm này ta lấy, Lão Lưu đừng quá lo, bây giờ huynh không có năng lực không có nghĩa là sau này không có, cục diện hiện nay là thế này, bách tính và sơn dân đã hoàn toàn đứng về hai phía đối lập, không có bất kỳ cơ hội hòa giải nào nữa, cho nên huynh phải chọn phe cho mình, đứng về sơn dân hay bách tính. Đứng về phía nào cũng có nguy hiểm và phiền toái riêng, chọn lựa thế nào là ở huynh, ta không thể quyết định giúp huynh được, cũng không ai có thể quyết định thay huynh. Lão Lưu, từ hôm nay trở đi ta quy ẩn Đậu Sa trại không ra ngoài nữa, nếu như huynh thấy còn nợ ta điều gì thì đem hết sách vở của huyện nhà cùng Tiêu phủ tới đây, đó là thứ ta cần nhất.
Lưu huyện thừa vô cùng thất vọng vì Vân Tranh từ chối làm trợ tá cho hắn, đồng thời tuyên bố rõ ràng sẽ không dính líu tới bất kỳ cuộc phân tran nào ở Đậu Sa quan nữa, muốn chuyên tâm đọc sách.
Lần này tới đây Lưu huyện thừa không còn cưỡi cái con ngựa như con lừa kia nữa, mà ngồi xe ngựa, có điều kéo xe vẫn là con lừa thực ra là ngựa đó, hắn cũng không biết hình dung tâm tình của mình ra sao, một nửa là sợ hãi vì tương lai, một nửa là niềm vui vì không còn ràng buộc. Vân Tranh nói đúng, mình giờ là trưởng quan hành chính tối cao của Đậu Sa huyện, không cần nghe theo lời người khác, tất cả sẽ thay đổi theo ý muốn của mình, ngay cả dũng khí tự quyết cũng không có, còn làm quan gì nữa.
Hắn vừa mới đi, căn nhà trúc của Vân gia bị hương thân vây kín, mắt đau đáu mong chờ.
Không bao lâu sau Thương lão từ trong đi ra, mặt mày hồng hào phấn chấn, phất tay tuyên bố: - Vân đại nói, số tiền đó tiêu được rồi.
Hương thân không hoan hô mà truyền cho nhau những ánh mắt vui sướng tản đi.
Tịch Nhục đang đếm tiền, hôm qua tộc trưởng sai Thương Nhĩ mang tới, lần này phân chia tiền tài Vân Tranh không tham gia, nói là mình mệt, tộc trưởng cứ chia là được.
50 quan tiền đồng thực sự quá nhiều, đáng thương cho Tịch Nhục đếm cả đêm cũng không hết, hai mắt thiếu ngủ đã đỏ như mắt thỏ, Đại thiếu gia thời gian qua tâm tình rất kém, hình như vì chết quá nhiều người, nàng không dám tới quấy rầy, đành kéo Vân Nhị từ trong chăn ra giúp mình đếm tiền, Nhị thiếu gia rất thông minh, đếm chút tiền này không là gì.
Vân Nhị ngày nào thức dậy cũng nổi cơn lôi đình, đó là tính xấu của nó, Tịch Nhục quen rồi, kệ cho nó quay đầu vào tường nói một thôi một hồi những lời khó hiểu, một lát sau là vui vẻ ngồi trong lòng nàng đếm tiền. Nhị thiếu gia thích ngồi trong lòng nàng, còn thích sờ ngực nàng nữa, khi ngủ gật càng hư tay cứ luồn vào cổ áo nàng, chắc là vì rời mẹ sớm nên vẫn nhớ sữa, ngực nàng không có sữa, nhưng to hơn trước nhiều rồi, cũng xinh đẹp hơn rồi, vậy mà không được Đại thiếu gia chú ý, nếu Đại thiếu gia mà cũng như Nhị thiếu gia...
- Xong rồi, dư ra 100 đồng. Vân Nhị quay lại nhìn Tịch Nhục, sờ trán nàng: - Sao lại đỏ mặt thế kia, còn nóng nữa, sốt à? - Không phải. Tịch Nhục vội vàng chối ngay, hỏi lảng đi: - Thiếu gia, có tiền rồi làm gì bây giờ?
Có tiền thì làm gì? Mỗi người trong trại đều đang thắc mắc như vậy, mua quần áo mới cho bà nương và bọn nhóc à? Cái này đã có, từ khi trại nhuộm vải, quần áo ở trại đẹp nhất những vùng quanh đây rồi.
Thế là mọi người nghĩ tới ăn, cho nên sáng sớm ra cả Đậu Sa trại đã thơm nức mùi thịt nướng, chỉ Vân gia là khác, buổi sáng vẫn chỉ nấu cháo ăn.
Ăn cháo xong Vân Tranh đuổi Tịch Nhục gật gà gật gù đi ngủ, đôi nón lá vác cuộc lên núi, hôm nay thời tiết tốt, không thể bỏ lỡ mùa vụ, cần trừ cỏ cho ruộng lúa mì.
Thương lão nhìn thấy Vân Tranh lên núi, ném mũ đi hùng hổ về nhà đá Thương Nhĩ đang ngồi xỉa răng ngã lộn xuống ghế, chỉ về phía núi nam rống lên: - Cái đồ vô dụng, mới có 10 quan tiền đã làm mày quên mất phải làm gì rồi phải không? Đúng là bụng lợn không chứa nổi mỡ heo, hôm nay thời tiết tốt để trừ cỏ, mày lại ở lỳ trong nhà. Nhìn Vân Đại đi, tiền người ta gấp mấy lần mày vậy mà sáng sớm đã vác cuốc lên núi rồi, xéo ngay, dẫn bà nương đi trừ cỏ, lúa mới là cái gốc, hiểu chưa?
Sau khi chửi mắng nhi tử một hồi, Thương lão lấy một cành trúc to, đi từng nhà một, ai còn ở trong nhà là đánh túi bụi, đánh không cần giải thích nguyên do, đánh tới khi bò lên núi mới thôi.
- Ngọn núi nam có cái sườn núi nam, ở trên sườn núi hát sơn ca, hát cho từng đóa hoa nở rộ, hát cho hoa màu mọc đầy núi nam...
Thương lão nghe thấy Vân Tranh hát sơn ca trên sườn núi bằng khẩu âm của Đậu Sa trại thì rất hài lòng, nhớ lại năm xưa còn trẻ, mình cũng là chàng trai giỏi sơn ca, thiến không ít đại cô nương tiểu tức phụ say mê, Vân Tranh hát tuy hay, nhưng chưa có được cái thần vận của trại, liền hắng giọng hát làm mẫu: - Vương quả phụ có hai cái bánh bao, bánh báo vừa trắng lại vừa tròn.
Hết Q1!
Nữ quyến Tiêu gia cũng chết hết, đều do bị tên bắn, xem ra Tiêu chủ bạ biết hôm nay không thể thoát được nên hạ sát thủ để thân nhân tránh bị vũ nhục.
- Đại nhân, cả nhà Tiêu tặc tổng cộng 41 người đã chết hết, không sót một ai, 133 tên tay sai cũng bị bách tính phẫn nộ giết chết, chỉ là gia tài cũng bị bách tính cướp đi rất nhiều.
Hầu Như Hải dùng ánh mắt trào phúng nhìn ngu hầu, bách tính lấy đi toàn là những thứ to nặng, chẳng đáng mấy đồng: - Đủ rồi, chuyện rốt cuộc là thế nào bản quan tự biết, không cần lấy bách tính ra làm cớ, có điều tiền phủ tuất binh sĩ chiến tử không được kẻ nào thò tay vào, kẻ nào dám bản quan chặt tay dơ bẩn của kẻ đó, nhớ chưa.
Ngu hầu mừng rỡ quỳ xuống bái tạ, chẳng những hắn mà các binh sĩ khác cũng quỳ bái, đi theo quan tên thế này, dù có chết cũng không sợ lỗ.
Hầu Như Hải sau binh sĩ canh gác hậu hoa viên, còn mình và Lưu đô đầu đi tới trước một hòn giả sơn, lắc đầu: - Không hiểu đám người này nghĩ cái gì, kẻ nào cũng dựng giả sơn ở hậu hoa viên, nhìn xem nó có chút hài hòa nào với cả đại viện không, nếu như có mật thất gì đó, hẳn là phải ở chỗ này.
Lưu đô đầu chẳng thấy không hài hòa ở chỗ nào, đi tới lục lọi một hồi, dù sao cũng là bộ khoái, kiến thức truy tìm cũng có, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ có nghi vấn, dùng hết sức bình sinh đẩy hòn giả sơn nhỏ hơn ra, quả nhiên thấy con đường hầm, mừng rỡ nói: - Đại nhân quả nhiên liệu sự như thần.
Sau đó rất biết điều xuống trước thắp đèn dầu rồi mời Hầu Như Hải xuống.
Bên trong có sáu cái rương lớn, Hầu Như Hải mở một cái ra xem, không kìm được nuốt nước bọt, toàn là đĩnh bạc 10 lượng, quay sang nhìn Lưu đô đầu, thấy hắn xoay người đi nhìn một thanh đoản kiếm treo ở trên tường không nhìn về phía này cái nào, kiểm tra xong toàn bộ chỗ rương, vỗ vai hắn: - Số tiền 600 quan kia lấy về đi, bản quan xưa nay không nhận hối lộ, khi đó tạm thời thu nhận cũng là để cho ngươi yên tâm thôi, ngươi là dũng sĩ của Đậu Sa quan, lòng trung dũng toàn bộ bách tính đều thấy, yên tâm chờ đợi, chức huyện thừa cửu phẩm thế nào cũng không chạy thoát được.
Lưu đô đầu ngây ra như gà gỗ, quả thực không ngờ tới, Vân Tranh nói anh hùng gì đó hắn không quá quan tâm, chỉ mong thoát nạn là tốt rồi, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, mừng tới độ quên cả cảm tạ.
Hầu Như Hải chẳng những không phật ý còn lấy thanh đoản kiếm treo tên tường xuống: - Nếu thích thì bản quan tặng ngươi, thứ này là hung binh, với bản quan mà nói là không lành.
- Ti chức dựa vào đao kiếm ăn, không sợ nó, đa tạ đại nhân ban thưởng. Lưu đô đầu cười toét cả miệng:
Chuyến công cán lần này là lần thuận lợi nhất trong đời Hầu Như Hải, chẳng những được bách tính Đậu Sa huyện tán dương là Hầu thanh thiên, giúp tri phủ đại nhân trừ được đại họa, không nhận lấy một đồng của bách tính, ngược lại còn quyên nửa năm bổng lộc giúp bách tính xây dựng lại gia viên.
Sau khi ở lại Đậu Sa huyện ba ngày, Hầu thanh thiên mang theo sáu rương “đặc sản” do bách tính tặng rời khỏi Đậu Sa huyện, để lại 500 binh sĩ thủ vệ.
Lại thêm vài ngày nữa ở trong căn nhà trúc của Vân Tranh, mùi trà thơm lượn lờ bốc ra từ cái ấm nhỏ để trên bếp, có hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa có thanh đoản kiếm vỏ làm bằng da cá mập, câu chuyện họ nói với nhau lúc này không thể để người ngoài nghe được, chỉ có thể nhờ gió thổi tan.
- Lúc ta nhìn thấy thanh kiếm này chợt có ý nghĩ rất lạ, kiếm này thuộc về ngươi mới xứng.
Vân Tranh đặt chén trà xuống cầm lấy thanh đoản kiếm, ấn lò xo, chỉ nghe xoạt một cái, nửa mũi kiếm nhô ra, thân kiếm toàn hoa văn mờ ảo không đồng nhất, từ từ rút kiếm ra, chuôi kiếm quấn gân da trâu, cầm rất êm, cho dù tay có mồ hôi cũng không sợ trơn trượt, công nghệ luyện sắt của thời Tống rất lạc hậu, không phải vì công nghệ phát triển rực rỡ ở thời Đường đó đã bị thất truyền, mà nắm trong tay một số rất ít để mưu lợi.
- Được, thanh kiếm này ta lấy, Lão Lưu đừng quá lo, bây giờ huynh không có năng lực không có nghĩa là sau này không có, cục diện hiện nay là thế này, bách tính và sơn dân đã hoàn toàn đứng về hai phía đối lập, không có bất kỳ cơ hội hòa giải nào nữa, cho nên huynh phải chọn phe cho mình, đứng về sơn dân hay bách tính. Đứng về phía nào cũng có nguy hiểm và phiền toái riêng, chọn lựa thế nào là ở huynh, ta không thể quyết định giúp huynh được, cũng không ai có thể quyết định thay huynh. Lão Lưu, từ hôm nay trở đi ta quy ẩn Đậu Sa trại không ra ngoài nữa, nếu như huynh thấy còn nợ ta điều gì thì đem hết sách vở của huyện nhà cùng Tiêu phủ tới đây, đó là thứ ta cần nhất.
Lưu huyện thừa vô cùng thất vọng vì Vân Tranh từ chối làm trợ tá cho hắn, đồng thời tuyên bố rõ ràng sẽ không dính líu tới bất kỳ cuộc phân tran nào ở Đậu Sa quan nữa, muốn chuyên tâm đọc sách.
Lần này tới đây Lưu huyện thừa không còn cưỡi cái con ngựa như con lừa kia nữa, mà ngồi xe ngựa, có điều kéo xe vẫn là con lừa thực ra là ngựa đó, hắn cũng không biết hình dung tâm tình của mình ra sao, một nửa là sợ hãi vì tương lai, một nửa là niềm vui vì không còn ràng buộc. Vân Tranh nói đúng, mình giờ là trưởng quan hành chính tối cao của Đậu Sa huyện, không cần nghe theo lời người khác, tất cả sẽ thay đổi theo ý muốn của mình, ngay cả dũng khí tự quyết cũng không có, còn làm quan gì nữa.
Hắn vừa mới đi, căn nhà trúc của Vân gia bị hương thân vây kín, mắt đau đáu mong chờ.
Không bao lâu sau Thương lão từ trong đi ra, mặt mày hồng hào phấn chấn, phất tay tuyên bố: - Vân đại nói, số tiền đó tiêu được rồi.
Hương thân không hoan hô mà truyền cho nhau những ánh mắt vui sướng tản đi.
Tịch Nhục đang đếm tiền, hôm qua tộc trưởng sai Thương Nhĩ mang tới, lần này phân chia tiền tài Vân Tranh không tham gia, nói là mình mệt, tộc trưởng cứ chia là được.
50 quan tiền đồng thực sự quá nhiều, đáng thương cho Tịch Nhục đếm cả đêm cũng không hết, hai mắt thiếu ngủ đã đỏ như mắt thỏ, Đại thiếu gia thời gian qua tâm tình rất kém, hình như vì chết quá nhiều người, nàng không dám tới quấy rầy, đành kéo Vân Nhị từ trong chăn ra giúp mình đếm tiền, Nhị thiếu gia rất thông minh, đếm chút tiền này không là gì.
Vân Nhị ngày nào thức dậy cũng nổi cơn lôi đình, đó là tính xấu của nó, Tịch Nhục quen rồi, kệ cho nó quay đầu vào tường nói một thôi một hồi những lời khó hiểu, một lát sau là vui vẻ ngồi trong lòng nàng đếm tiền. Nhị thiếu gia thích ngồi trong lòng nàng, còn thích sờ ngực nàng nữa, khi ngủ gật càng hư tay cứ luồn vào cổ áo nàng, chắc là vì rời mẹ sớm nên vẫn nhớ sữa, ngực nàng không có sữa, nhưng to hơn trước nhiều rồi, cũng xinh đẹp hơn rồi, vậy mà không được Đại thiếu gia chú ý, nếu Đại thiếu gia mà cũng như Nhị thiếu gia...
- Xong rồi, dư ra 100 đồng. Vân Nhị quay lại nhìn Tịch Nhục, sờ trán nàng: - Sao lại đỏ mặt thế kia, còn nóng nữa, sốt à? - Không phải. Tịch Nhục vội vàng chối ngay, hỏi lảng đi: - Thiếu gia, có tiền rồi làm gì bây giờ?
Có tiền thì làm gì? Mỗi người trong trại đều đang thắc mắc như vậy, mua quần áo mới cho bà nương và bọn nhóc à? Cái này đã có, từ khi trại nhuộm vải, quần áo ở trại đẹp nhất những vùng quanh đây rồi.
Thế là mọi người nghĩ tới ăn, cho nên sáng sớm ra cả Đậu Sa trại đã thơm nức mùi thịt nướng, chỉ Vân gia là khác, buổi sáng vẫn chỉ nấu cháo ăn.
Ăn cháo xong Vân Tranh đuổi Tịch Nhục gật gà gật gù đi ngủ, đôi nón lá vác cuộc lên núi, hôm nay thời tiết tốt, không thể bỏ lỡ mùa vụ, cần trừ cỏ cho ruộng lúa mì.
Thương lão nhìn thấy Vân Tranh lên núi, ném mũ đi hùng hổ về nhà đá Thương Nhĩ đang ngồi xỉa răng ngã lộn xuống ghế, chỉ về phía núi nam rống lên: - Cái đồ vô dụng, mới có 10 quan tiền đã làm mày quên mất phải làm gì rồi phải không? Đúng là bụng lợn không chứa nổi mỡ heo, hôm nay thời tiết tốt để trừ cỏ, mày lại ở lỳ trong nhà. Nhìn Vân Đại đi, tiền người ta gấp mấy lần mày vậy mà sáng sớm đã vác cuốc lên núi rồi, xéo ngay, dẫn bà nương đi trừ cỏ, lúa mới là cái gốc, hiểu chưa?
Sau khi chửi mắng nhi tử một hồi, Thương lão lấy một cành trúc to, đi từng nhà một, ai còn ở trong nhà là đánh túi bụi, đánh không cần giải thích nguyên do, đánh tới khi bò lên núi mới thôi.
- Ngọn núi nam có cái sườn núi nam, ở trên sườn núi hát sơn ca, hát cho từng đóa hoa nở rộ, hát cho hoa màu mọc đầy núi nam...
Thương lão nghe thấy Vân Tranh hát sơn ca trên sườn núi bằng khẩu âm của Đậu Sa trại thì rất hài lòng, nhớ lại năm xưa còn trẻ, mình cũng là chàng trai giỏi sơn ca, thiến không ít đại cô nương tiểu tức phụ say mê, Vân Tranh hát tuy hay, nhưng chưa có được cái thần vận của trại, liền hắng giọng hát làm mẫu: - Vương quả phụ có hai cái bánh bao, bánh báo vừa trắng lại vừa tròn.
Hết Q1!
Danh sách chương