Bữa liên hoan nho nhỏ kết thúc, tám người ai nấy gành củi của mình, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề men theo con đường ngoằn nghèo như ruột dê xuống núi. Càng tới gần Đậu Sa quan thì càng nhiều người qua lại, đa phần đẩy xe gỗ một bánh, có người lùa cả đoàn cừu lớn, tất cả tụ họp một nơi làm Vân Tranh liên tưởng tới câu mọi con đường đều dẫn tới La Mã.
Chẳng ai để ý tới kiểu tóc ngắn ngủn cùng với cách ăn mặc khác thường của Vân Tranh, vì sao, vì người ăn mặc kỳ lạ hơn y còn nhiều lắm, người Hán không phải cư dân chính ở nơi này, Vân Tranh có thể nhận ra người Di, quần áo bọn họ như những miếng vải đủ màu khâu với nhau, họ vào quan bán dê. Người Miêu càng dễ nhận, nhất là những thiếu nữ Bạch Miêu mỹ miều với là da trắng mịn mà các cô gái hiện đại có dùng mỹ phẩm đắt tiền nhất cũng phải ghen tỵ, các cô gái người Di đã trắng rồi, nhưng vẫn không so được bì được, bọn họ chủ yếu bán vải nhuộm, rồi người Hồi với kiểu mũ chùm đầu đặc trưng, người Choang, người Hã Nhĩ, nhiều, Vân Tranh không nhận ra hết được.
Trong hoàn cảnh như thế, Vân Tranh tất nhiên chẳng có gì gây chú ý.
Mấy thiếu niên đi đường cứ nhìn thấy tiểu cô nương xinh xắn mặc váy hoa là lớn tiếng hát mấy câu tình ca, sau đó bị tiểu cô nương đỏ mặt tía tai mắng vài câu, nếu số đen còn bị a mụ của người ta xách chổi truy sát, Vân Tranh cũng bị đánh vài cái, nhưng mà trong lòng cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Đậu Sa quan nằm án ngữ yếu đạo cổ đại Ngũ Xích đạo, bởi vì hai vách đá đối diện nhau bị quan ải chẹt giữa, giống như cổng đá lớn, cho nên thời xưa còn gọi là Thạch Môn quan.
Từ Đậu Sa trại tới Đậu Sa quan chưa tới 20 dặm, đi hơn nửa canh giờ, ở thời đó thì đây là khoảng cách rất ngắn rồi, quan ải quả nhiên hùng vĩ, làm bằng đá kiên cố, chỉ là canh phòng có phần lỏng lẻo, mấy lá cờ lất phất cắm trên, chả thấy lính đứng gác, lính đứng hai bên cổng quanh cũng lười biếng dựa vào cổng nhìn dòng người qua lại.
Vừa bước qua cổng quan là con đường tấp nập phồn hòa, người đi người lại, nhưng đừng liên tưởng tới cảnh tượng chen vai thích cánh sau này, căn bản không cách nào so sánh được. Đang mải nhìn ngó thì chợt bị người ta kéo giật sang bên, tiếp đó có tiếng chửi bới, té ra là hàng xe la dài phải tới hai chục cái, trên xe chở đầy hàng, không rõ chở cái gì, mỗi chiếc xe đều cắm lá cờ nhỏ mang chữ Tiêu, vừa rồi y chắn đường bọn họ.
Cẩu Tử kéo Vân Tranh sang vệ đường, nói: – Của họ Tiêu đấy, đó là nhà lớn nhất ở Đậu Sa huyện, có người làm quan to.
Vân Tranh thầm ghi nhớ thông tin này, chỗ bọn họ đứng tránh là quán trà, bà chủ xinh đẹp cầm ấm thêm nước cho khách còn mỉm cười thân thiện với y, loáng thoáng nghe thấy hai người mặc kiểu sai dịch nha môn nói chuyện với nhau.
– Biết chưa, Điền gia đang muốn kén rể, điều kiện đưa ra rộng rãi lắm.
– Thôi đi, phải đổi họ, lại còn sống nhờ nhà người ta, báu bở gì, Điền tiểu thư cũng chẳng phải giai nhân tuyệt sắc, nếu là Lương gia thì ta còn suy nghĩ.
– Be bé cái mồm, tới tai Lương tiểu thư thì người ta tới đốt nhà ngươi.
Cẩu Tử, dù sao cũng là một trong số bốn tên Cẩu Tử, thấy Vân Tranh cứ ngơ ngơ nhìn khắp nơi thì lấy số củi của y xuống, đặt lên vai thiếu niên cao lớn nhất đám, nói bán củi đơn giản lắm, mấy hiệu thuốc trong Đậu Sa quan ngày nào cũng cần rất nhiều củi để bào chế thuốc, chỉ cần gỗ đủ khô là không lo không bán được, tới giao cho họ rồi nhận tiền là xong, rủ Vân Tranh đi chơi, Đại Ngưu cũng gật đầu bảo bán hộ, Vân Tranh vui vẻ đồng ý theo Cẩu Tử.
Gần như nhà nào ở Đậu Sa huyện cũng buôn bán cái gì đó, tuy có nơi để họp chợ mà vẫn không đủ, nào hiệu buôn, hiệu cầm đồ, quán trà, tửu điếm, có cả hiệu chuyên bán gia vị, Vân Tranh quay đầu hết bên này tới bên kia, mắt nhìn ngang nhìn dọc. Nhiều hiệu bày hàng tràn ra ngoài, người mua sắm mặc cả tấp nập, mải nhìn mà tới chợ lúc nào không biết.
Chợt không thấy Cẩu Tử ở bên cạnh luôn mồm giới thiệu này nọ nữa, tưởng bị lạc rồi, nhìn quanh phát hiện ra hắn đang đứng bên cạnh quầy bán trát nhiễm, trò chuyện với thiếu nữ Bạch Miêu vô cùng xinh đẹp, nói gì đó như “ người Hán đấy, ngốc lắm”, Vân Tranh biết là nói mình rồi, chẳng trách hắn nhiệt tình rủ mình đi chơi, té ra là mục đích là ở đây.
Vân Tranh không để ý tới thiếu nữ mà nhìn trát nhiễm nàng bán hơn, nguyên nhân trước kia y từng làm việc ở xưởng nhuộm, nói thẳng ra là nơi làm hàng giả, chuyên môn giả những thứ vải người dân tộc phương nam, trong đó có trát nhiễm, một kiểu nhuộm vải rất phức tạp, thứ hàng giả bọn họ làm nhìn bề ngoài thì giống, song không bền màu được như người ta.
Một lúc sau Cẩu Tử quay lại mang theo nắm quả dâu được thiếu nữ cho, gãi đầu gãi tai nói: – Năm sau ta sẽ cưới nàng về.
Hai bọn họ đi vòng quanh chợ, chỉ xem thôi, Vân Tranh không có tiền, Cẩu Tử cũng không, sau đó tới điểm hẹn gặp những người còn lại chia tiền bán củi.
Tám người, mỗi bó củi ba đồng, vậy mà chỉ được hai mốt đồng thôi, cả đám không hiểu, đã giao hẹn giá rồi, nhưng chia nhau lúc nào cũng bị thiếu, Vân Tranh mới biết cả đám không ai biết tính toán, biết bị người ta lừa nhưng chẳng làm cách nào được.
Vân Tranh lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc tầm quan trọng của tri thức, thì ra không có tri thức sẽ bị bắt nạt là thật, hứa sau này sẽ dạy mọi người đếm số, cả đám nhất trí đưa y đủ ba đồng, ba đồng chỉ mua được một cân gạo thôi.
Về tới nhà Vân Kiên Cường đã ghé vào cửa sổ nhà trúc chờ đợi, từ xa nhìn thấy y là nhảy ra hò hét, nó thích có người về nhà, sợ ở một mình, từ khi mẹ nó bỗng nhiên không thấy đâu nữa, nó sợ nhất là căn nhà trống.
Vì kiếm một cân gạo này mà tay Vân Tranh phồng rộp, vai bị gánh củi đè chầy da, môi hôi dính vào, đau thấu tim, cuộc sống gian nan, y biết điều đó từ khi còn rất nhỏ, Kiên Cường còn mẹ nuôi tới mười mấy tuổi, Vân Tranh thì bị cha mẹ vứt bỏ khi vừa lọt lòng, thứ duy nhất cha mẹ y để lại cho y chỉ là tờ giấy ghi chữ Vân Tranh thôi. Thế nên dù vất vả thế nào Vân Tranh đều cắn răng chịu, bên ngoài vẫn nói nói cười cười.
Thế là từ đó trở đi mỗi khi trời hửng sáng là Vân Tranh gian nan thức dậy, súc miệng rửa mặt xong làm cháo cho Kiên Cường, vội vàng nắm hai nắm cơm, lấy lá xen bọc lại, cầm dao chẻ củi lên, quyết tâm hôm nay sẽ lấy được nhiều củi hơn nữa, mua thêm gạo, tránh trời mua không thể chặt củi thì hai huynh đệ bị đói.
Lúc rảnh rỗi Vân Tranh dạy đám Cẩu Tử và trẻ trong thôn đũa trúc, trừ nhất định phải biết đếm ra thì không yêu cầu gì nữa, một đám trẻ con bò lê bò xoài trên mặt đất, nhìn chăm chăm vào đống đũa tán loạn, chỉ cần lấy được một cái đũa mà không đụng vào hay làm cái đũa khác di chuyển là được, sau đó đếm đứa nào có nhiều đũa hơn là thắng.
Cuộc sống là người thầy tốt nhất, nhờ nhập tâm vào trò chơi, mọi người nhanh chóng đếm được số đũa trong tay, đống đúa ném ra đất cứ ngày càng nhiều, Vân Tranh tin rằng chơi trò này thêm một thời gian, sau này bọn họ tự đi bán củi, bán thú rừng, đếm tiền không thành vấn đề.
Chẳng ai để ý tới kiểu tóc ngắn ngủn cùng với cách ăn mặc khác thường của Vân Tranh, vì sao, vì người ăn mặc kỳ lạ hơn y còn nhiều lắm, người Hán không phải cư dân chính ở nơi này, Vân Tranh có thể nhận ra người Di, quần áo bọn họ như những miếng vải đủ màu khâu với nhau, họ vào quan bán dê. Người Miêu càng dễ nhận, nhất là những thiếu nữ Bạch Miêu mỹ miều với là da trắng mịn mà các cô gái hiện đại có dùng mỹ phẩm đắt tiền nhất cũng phải ghen tỵ, các cô gái người Di đã trắng rồi, nhưng vẫn không so được bì được, bọn họ chủ yếu bán vải nhuộm, rồi người Hồi với kiểu mũ chùm đầu đặc trưng, người Choang, người Hã Nhĩ, nhiều, Vân Tranh không nhận ra hết được.
Trong hoàn cảnh như thế, Vân Tranh tất nhiên chẳng có gì gây chú ý.
Mấy thiếu niên đi đường cứ nhìn thấy tiểu cô nương xinh xắn mặc váy hoa là lớn tiếng hát mấy câu tình ca, sau đó bị tiểu cô nương đỏ mặt tía tai mắng vài câu, nếu số đen còn bị a mụ của người ta xách chổi truy sát, Vân Tranh cũng bị đánh vài cái, nhưng mà trong lòng cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Đậu Sa quan nằm án ngữ yếu đạo cổ đại Ngũ Xích đạo, bởi vì hai vách đá đối diện nhau bị quan ải chẹt giữa, giống như cổng đá lớn, cho nên thời xưa còn gọi là Thạch Môn quan.
Từ Đậu Sa trại tới Đậu Sa quan chưa tới 20 dặm, đi hơn nửa canh giờ, ở thời đó thì đây là khoảng cách rất ngắn rồi, quan ải quả nhiên hùng vĩ, làm bằng đá kiên cố, chỉ là canh phòng có phần lỏng lẻo, mấy lá cờ lất phất cắm trên, chả thấy lính đứng gác, lính đứng hai bên cổng quanh cũng lười biếng dựa vào cổng nhìn dòng người qua lại.
Vừa bước qua cổng quan là con đường tấp nập phồn hòa, người đi người lại, nhưng đừng liên tưởng tới cảnh tượng chen vai thích cánh sau này, căn bản không cách nào so sánh được. Đang mải nhìn ngó thì chợt bị người ta kéo giật sang bên, tiếp đó có tiếng chửi bới, té ra là hàng xe la dài phải tới hai chục cái, trên xe chở đầy hàng, không rõ chở cái gì, mỗi chiếc xe đều cắm lá cờ nhỏ mang chữ Tiêu, vừa rồi y chắn đường bọn họ.
Cẩu Tử kéo Vân Tranh sang vệ đường, nói: – Của họ Tiêu đấy, đó là nhà lớn nhất ở Đậu Sa huyện, có người làm quan to.
Vân Tranh thầm ghi nhớ thông tin này, chỗ bọn họ đứng tránh là quán trà, bà chủ xinh đẹp cầm ấm thêm nước cho khách còn mỉm cười thân thiện với y, loáng thoáng nghe thấy hai người mặc kiểu sai dịch nha môn nói chuyện với nhau.
– Biết chưa, Điền gia đang muốn kén rể, điều kiện đưa ra rộng rãi lắm.
– Thôi đi, phải đổi họ, lại còn sống nhờ nhà người ta, báu bở gì, Điền tiểu thư cũng chẳng phải giai nhân tuyệt sắc, nếu là Lương gia thì ta còn suy nghĩ.
– Be bé cái mồm, tới tai Lương tiểu thư thì người ta tới đốt nhà ngươi.
Cẩu Tử, dù sao cũng là một trong số bốn tên Cẩu Tử, thấy Vân Tranh cứ ngơ ngơ nhìn khắp nơi thì lấy số củi của y xuống, đặt lên vai thiếu niên cao lớn nhất đám, nói bán củi đơn giản lắm, mấy hiệu thuốc trong Đậu Sa quan ngày nào cũng cần rất nhiều củi để bào chế thuốc, chỉ cần gỗ đủ khô là không lo không bán được, tới giao cho họ rồi nhận tiền là xong, rủ Vân Tranh đi chơi, Đại Ngưu cũng gật đầu bảo bán hộ, Vân Tranh vui vẻ đồng ý theo Cẩu Tử.
Gần như nhà nào ở Đậu Sa huyện cũng buôn bán cái gì đó, tuy có nơi để họp chợ mà vẫn không đủ, nào hiệu buôn, hiệu cầm đồ, quán trà, tửu điếm, có cả hiệu chuyên bán gia vị, Vân Tranh quay đầu hết bên này tới bên kia, mắt nhìn ngang nhìn dọc. Nhiều hiệu bày hàng tràn ra ngoài, người mua sắm mặc cả tấp nập, mải nhìn mà tới chợ lúc nào không biết.
Chợt không thấy Cẩu Tử ở bên cạnh luôn mồm giới thiệu này nọ nữa, tưởng bị lạc rồi, nhìn quanh phát hiện ra hắn đang đứng bên cạnh quầy bán trát nhiễm, trò chuyện với thiếu nữ Bạch Miêu vô cùng xinh đẹp, nói gì đó như “ người Hán đấy, ngốc lắm”, Vân Tranh biết là nói mình rồi, chẳng trách hắn nhiệt tình rủ mình đi chơi, té ra là mục đích là ở đây.
Vân Tranh không để ý tới thiếu nữ mà nhìn trát nhiễm nàng bán hơn, nguyên nhân trước kia y từng làm việc ở xưởng nhuộm, nói thẳng ra là nơi làm hàng giả, chuyên môn giả những thứ vải người dân tộc phương nam, trong đó có trát nhiễm, một kiểu nhuộm vải rất phức tạp, thứ hàng giả bọn họ làm nhìn bề ngoài thì giống, song không bền màu được như người ta.
Một lúc sau Cẩu Tử quay lại mang theo nắm quả dâu được thiếu nữ cho, gãi đầu gãi tai nói: – Năm sau ta sẽ cưới nàng về.
Hai bọn họ đi vòng quanh chợ, chỉ xem thôi, Vân Tranh không có tiền, Cẩu Tử cũng không, sau đó tới điểm hẹn gặp những người còn lại chia tiền bán củi.
Tám người, mỗi bó củi ba đồng, vậy mà chỉ được hai mốt đồng thôi, cả đám không hiểu, đã giao hẹn giá rồi, nhưng chia nhau lúc nào cũng bị thiếu, Vân Tranh mới biết cả đám không ai biết tính toán, biết bị người ta lừa nhưng chẳng làm cách nào được.
Vân Tranh lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc tầm quan trọng của tri thức, thì ra không có tri thức sẽ bị bắt nạt là thật, hứa sau này sẽ dạy mọi người đếm số, cả đám nhất trí đưa y đủ ba đồng, ba đồng chỉ mua được một cân gạo thôi.
Về tới nhà Vân Kiên Cường đã ghé vào cửa sổ nhà trúc chờ đợi, từ xa nhìn thấy y là nhảy ra hò hét, nó thích có người về nhà, sợ ở một mình, từ khi mẹ nó bỗng nhiên không thấy đâu nữa, nó sợ nhất là căn nhà trống.
Vì kiếm một cân gạo này mà tay Vân Tranh phồng rộp, vai bị gánh củi đè chầy da, môi hôi dính vào, đau thấu tim, cuộc sống gian nan, y biết điều đó từ khi còn rất nhỏ, Kiên Cường còn mẹ nuôi tới mười mấy tuổi, Vân Tranh thì bị cha mẹ vứt bỏ khi vừa lọt lòng, thứ duy nhất cha mẹ y để lại cho y chỉ là tờ giấy ghi chữ Vân Tranh thôi. Thế nên dù vất vả thế nào Vân Tranh đều cắn răng chịu, bên ngoài vẫn nói nói cười cười.
Thế là từ đó trở đi mỗi khi trời hửng sáng là Vân Tranh gian nan thức dậy, súc miệng rửa mặt xong làm cháo cho Kiên Cường, vội vàng nắm hai nắm cơm, lấy lá xen bọc lại, cầm dao chẻ củi lên, quyết tâm hôm nay sẽ lấy được nhiều củi hơn nữa, mua thêm gạo, tránh trời mua không thể chặt củi thì hai huynh đệ bị đói.
Lúc rảnh rỗi Vân Tranh dạy đám Cẩu Tử và trẻ trong thôn đũa trúc, trừ nhất định phải biết đếm ra thì không yêu cầu gì nữa, một đám trẻ con bò lê bò xoài trên mặt đất, nhìn chăm chăm vào đống đũa tán loạn, chỉ cần lấy được một cái đũa mà không đụng vào hay làm cái đũa khác di chuyển là được, sau đó đếm đứa nào có nhiều đũa hơn là thắng.
Cuộc sống là người thầy tốt nhất, nhờ nhập tâm vào trò chơi, mọi người nhanh chóng đếm được số đũa trong tay, đống đúa ném ra đất cứ ngày càng nhiều, Vân Tranh tin rằng chơi trò này thêm một thời gian, sau này bọn họ tự đi bán củi, bán thú rừng, đếm tiền không thành vấn đề.
Danh sách chương