Phạm phải sai lầm hết sức ngu ngốc, còn trách ai được đây, nhưng tìm ra được tỉ lệ thích hợp rồi, vẫn còn thời gian thong thả cải tiến.
Vân Tranh về tới nhà thì nhận ra có điều khác thường, trong nhà im phăng phắc, nha hoàn phó dịch tụ tập hết ở tiền viện, hỏi Lão Liêu thì ông ta chỉ cười cười sau đó giữ những người khác lại, chỉ để Vân Tranh đi qua, bước quá thùy hoa môn liền thấy một nữ tử ngồi ngay ngắn trong trung đình, khăn sa rủ xuống che đi dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn phong tư tha thướt, cách ăn mặc đơn giản mà cao nhã cũng người ta nhận ra thân phận nàng không tầm thường.
Bên cạnh nàng có tiểu nha hoàn, cũng che mặt.
- Phu quân đã về, hiện ngoài kia rối ren nguy hiểm, phu quân nên ở trong phủ cho yên ổn. Nữ tử đó vén khăn lên, để lộ khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ, uyển chuyển thi lễ:
Nghe thấy câu này, Vân Tranh lập tức muốn hủy hôn ước, còn chưa thành thân, đã tới nhà ra uy rồi.
Chẳng phải Lục Khinh Doanh thì là ai? Vân Tranh phăm phăm đi tới, bỏ cái mũ của nàng ra, người như bị điểm huyệt mất một lúc, sau đó đưa tay tháo mái tóc vấn kiểu phụ nhân của nàng, hai tay linh hoạt vuốt thẳng mái tóc dài của nàng, sau đó cởi dải lụa trên đầu xuống, cái đuôi ngựa dài tài thất lưng của Lục Khinh Doanh xuất hiện.
Lục Khinh Doanh vẫn ngồi im đó không né tránh, mặc Vân Tranh làm gì thì làm, Vân Tranh buộc xong đuôi ngựa lùi lại nói: - Thế này xinh đẹp hơn nhiều, thực ra ta chỉ biết mỗi kiểu tóc đó, nếu không nàng sẽ còn đẹp hơn.
- Phu quân không thích thiếp để tóc phụ nhân sao? Lục Khinh Doanh khẽ hất đầu, đưa tay tết lại thành kiểu tóc thiếu nữ hoạt bát:
- Đương nhiên là thích rồi, nhưng thời gian còn chưa tới, ta muốn đợi ngày thành thân rồi mới nhìn kiểu tóc đó của nàng. Ta biết nàng nghĩ gì, ai bảo nàng ta sẽ chết, dẫn Tiểu Trùng về đi, cứ tin tưởng vào bản lĩnh phu quân nàng, người chết không phải là ta. Vân Tranh cười rất vui vẻ, Lục Khinh Doanh vội vàng đến đây đủ thấy nàng là người có tình có nghĩa: - Vân gia mới đưa sính lễ tới, nàng đã đổi trang phục phụ nhân chạy sang đây, chẳng may bị người ta biết được sẽ nói thế nào, nàng bị người ta nói ra nói vào nhiều rồi, ta không muốn người ta có cớ nói nàng thêm nữa. Về đi, yên tâm.
Hai mắt Lục Khinh Doanh lấp lánh như ánh sao, đó là vì nước mắt chảy ra, chỉ vài câu quan tâm giá rẻ của Vân Tranh khiến nàng cảm động vô cùng, nước mắt trong veo chảy xuống gò má trắng trẻo: - Trương Cát đã đích thân tới Thừa Yên quan, lão tổ tông đã tới lý luận với ông ta, nhưng ông ta nói phu quân làm trái với lẽ trời, chắc chắn bị trời phạt, có đạo sĩ tới nhà, bọn họ không thừa nhận chuyện năm xưa, nhưng đưa ra rất nhiều ưu đãi, có cả người Trịnh gia, Hoàng gia tới, gây sức ép muốn lão tổ tông rút người về, không làm lớn chuyện thêm nữa. Nói tới đó nắm lấy tay Vân Tranh, giọng cấp thiết: - Chúng ta đi thôi, trốn thôi, tới chỗ không có đạo sĩ để sống.
Vân Tranh yếu ớt nói: - Thiên hạ đâu không có đạo sĩ? Nước Liêu có, Tây Hạ cũng có, chỉ đi về vùng man hoang phương nam xa xôi, hay đảo không người mới được, có điều với thân thể nàng thế này, chỉ sợ hai ba năm sẽ ngọc nát hương tan.
- Không sao, chỉ cần hai ba năm sống vui vẻ là đủ.
- Lại nói linh tinh, sống hai ba năm sao đủ, đợi nàng gả qua đây, ta muốn sống trăm năm cùng nàng, hai ba năm chẳng phải lỗ chết à?
Khuyên bảo Vân Tranh không được, Lục Khinh Doanh khôi phục thần thái bình thường, chút lãnh đạm xen với ánh mắt buồn xa vắng, hạ eo thi lễ: - Mong được như lang quân nói, bất kể thế nào, kiếp này thiếp thân không thuộc về ai khác nữa.
Nhìn theo bóng Lục Khinh Doanh rời nhà từ cửa sau, Vân Tranh lòng ngọt ngào, muốn nhảy cẫng lên hét thật lớn, không ngờ có người sẵn lòng cùng mình tư bôn rồi.
Vân Nhị tay cầm một cái bánh rán to tướng, vừa ăn vừa nhìn Vân Đại, Vân Đại hình như hôm nay không bình thường, ăn cơm lúc thì làm miếng rõ to, lúc thì ngồi ngây ra quên nhai, điều này trong đầu đang nung nấu chuyện gì đó.
Những ngày tiếp theo Thương Nhĩ, Tịch Nhục vô cùng bận rộn, suốt ngày làm gì đó trong phòng không ra, Thương Hồ canh phòng ngày đêm không ai tới gần, Vân Tranh thì cười càng dữ tợn, Hoa Nương có ngày ra vào Vân gia tới mấy lần.
Đạo lục viện cái cơ cấu trung ương quản lý mọi sự vụ trong thiên hạ gửi văn thư xuống, Trương Cát chính thức trở thành quan chủ của Thừa Yên quan, xem như đã công khai ra mặt, điều này cũng đồng nghĩa án tử với Vân Tranh càng gần thêm một bước.
Khi còn ba ngày nữa là tới lễ thành thân, Trương Cát gửi tới Vân gia một tấm thiếp, mời Vân Tranh tới Thừa Yên quan một chuyến, nói rõ đã chuyên môn vì y chuẩn bị thủy lục đạo tràng long trọng, đạo sĩ khắp đất Thục đều tới tham giự sự kiện trọng đại chưa từng có này, đây vốn là nghi lễ cầu siêu cho người chết, Vân Tranh có lẽ là người sống đầu tiên được hưởng thụ.
Người dân Thành Đô đều cười nhạo Vân Tranh không biết tự lượng sức, một số thanh lâu còn đem câu truyện tình bi thảm của y biên thanh khúc từ hoặc chuyện để kể.
Bành Lễ tiên sinh thời gian qua già đi rất nhiều, lặng lẽ ngồi ở phòng khách Vân gia, nhìn Vân Nhị đuổi con ngan trắng chạy tán loạn trong sân, không kìm được tiếng thở dài.
- Đều là tại lão phu, không nên đem ngươi khỏi Đậu Sa huyện, nếu không đã gặp tai họa này.
- Tiên sinh đưa học sinh rời Đậu Sa huyện là để học sinh trở nên bác học trí tuệ, học sinh chưa bao giờ oán trách tiên sinh. Vân Tranh chân thành nói: - Trải mưa gió mới biết cỏ khỏe, sau tuyết lớn mới hiểu tùng xanh, hoa mai thơm luôn nhờ cái lạnh, không có gian khổ thì không thành tài, tiên sinh đừng canh cánh trong lòng nữa.
Bành Lễ tiên sinh thở dài: - Ngươi đúng là đứa si tình, chuyến này ba nhà kia làm quá ầm ĩ đâm ra hại ngươi, thực ra ngươi cưới Tam nha đầu về mà vẫn bình an vô sự cũng có nhiều cách giải thích, Trương Cát chỉ cần ra mặt nói ngươi có số mệnh ngàn năm hiếm có, hóa giải được mệnh khắc phu của nó, tổn hại chút danh tiếng vẫn còn hơn. Giờ đây mọi chuyện đã muộn, nhìn phản ứng ba nhà kia, chỉ cần là người có chút kiến thức đều hiểu mệnh của nó không phải là thiên mệnh, mà là nhân họa. Từ góc độ này mà nói thì Trương Cát đã thua rồi, nhưng càng thế thì càng phải giết ngươi để giữ uy nghi cho đạo gia, tiếp tục lừa gạt ngu phu ngu phụ.
Vân Tranh không trách bọn họ, thứ yêu đạo như Trương Cát đáng bị vạch mặt, huống hồ y chỉ là thư sinh tiểu hộ, muốn cưới khuê nữ thế gia, tất nhiên phải có đánh đổi, đó cũng là lẽ thường.
- Ngươi biết Tử Hư đạo trưởng chứ?
Vân Tranh gật đầu: - Học sinh biết.
Ba năm trước một thôn phụ cận Thành Đô xuất hiện bệnh truyền nhiễm, Triệu tri phủ hạ lệnh Vĩnh Hưng quân phong tỏa cả thôn, không có ai ra vào, tránh lây truyền bệnh, ở thời y học kém phát triển thì đó là biện pháp duy nhất. Lúc đó Tử Hư đã một mình mang rương thuốc vào thôn, một năm ở trong vùng dịch cứu người, vô cùng đáng khâm phục.
- Hôm nay ông ta tới nhà ta, nói nếu trong đêm nay ngươi rời Thành Đô, thì đạo gia coi như chưa có chuyện vừa qua, sau ba năm không truy cứu chuyện này nữa, đây là nhượng bộ cuối cùng của họ, không ngờ một vị đạo trưởng đức cao trọng vọng cũng nói ra lời đó, còn hi vọng gì vào kẻ khác, quá vô sỉ, ngang ngược, không còn coi vương pháp, coi lẽ trời ra gì nữa rồi. Đáng buồn chuyện ai cũng hiểu mà cả phủ Thành Đô rộng lớn không ai dám chỉ ra, đều nói đất Thục nhiều cuồng sĩ, xem ra cũng chỉ tới thế mà thôi. Bành Lễ tiên sinh những ngày qua bôn ba tới nhà hảo hữu, muốn tìm viện trợ cho Vân Tranh, không biết bao lần bị người ta đóng cửa không tiếp, cho nên mới nói ra những lời công phẫn đó, nói xong ho khù khụ.
Vân Tranh khẽ đấm lưng cho lão tiên sinh, trước đó y còn do dự không biết kế hoạch của mình có quá đáng không, nhưng nhìn hành vi của đạo gia thời gian qua, thấy lòng bình thản hơn nhiều.
Vân Tranh về tới nhà thì nhận ra có điều khác thường, trong nhà im phăng phắc, nha hoàn phó dịch tụ tập hết ở tiền viện, hỏi Lão Liêu thì ông ta chỉ cười cười sau đó giữ những người khác lại, chỉ để Vân Tranh đi qua, bước quá thùy hoa môn liền thấy một nữ tử ngồi ngay ngắn trong trung đình, khăn sa rủ xuống che đi dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn phong tư tha thướt, cách ăn mặc đơn giản mà cao nhã cũng người ta nhận ra thân phận nàng không tầm thường.
Bên cạnh nàng có tiểu nha hoàn, cũng che mặt.
- Phu quân đã về, hiện ngoài kia rối ren nguy hiểm, phu quân nên ở trong phủ cho yên ổn. Nữ tử đó vén khăn lên, để lộ khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ, uyển chuyển thi lễ:
Nghe thấy câu này, Vân Tranh lập tức muốn hủy hôn ước, còn chưa thành thân, đã tới nhà ra uy rồi.
Chẳng phải Lục Khinh Doanh thì là ai? Vân Tranh phăm phăm đi tới, bỏ cái mũ của nàng ra, người như bị điểm huyệt mất một lúc, sau đó đưa tay tháo mái tóc vấn kiểu phụ nhân của nàng, hai tay linh hoạt vuốt thẳng mái tóc dài của nàng, sau đó cởi dải lụa trên đầu xuống, cái đuôi ngựa dài tài thất lưng của Lục Khinh Doanh xuất hiện.
Lục Khinh Doanh vẫn ngồi im đó không né tránh, mặc Vân Tranh làm gì thì làm, Vân Tranh buộc xong đuôi ngựa lùi lại nói: - Thế này xinh đẹp hơn nhiều, thực ra ta chỉ biết mỗi kiểu tóc đó, nếu không nàng sẽ còn đẹp hơn.
- Phu quân không thích thiếp để tóc phụ nhân sao? Lục Khinh Doanh khẽ hất đầu, đưa tay tết lại thành kiểu tóc thiếu nữ hoạt bát:
- Đương nhiên là thích rồi, nhưng thời gian còn chưa tới, ta muốn đợi ngày thành thân rồi mới nhìn kiểu tóc đó của nàng. Ta biết nàng nghĩ gì, ai bảo nàng ta sẽ chết, dẫn Tiểu Trùng về đi, cứ tin tưởng vào bản lĩnh phu quân nàng, người chết không phải là ta. Vân Tranh cười rất vui vẻ, Lục Khinh Doanh vội vàng đến đây đủ thấy nàng là người có tình có nghĩa: - Vân gia mới đưa sính lễ tới, nàng đã đổi trang phục phụ nhân chạy sang đây, chẳng may bị người ta biết được sẽ nói thế nào, nàng bị người ta nói ra nói vào nhiều rồi, ta không muốn người ta có cớ nói nàng thêm nữa. Về đi, yên tâm.
Hai mắt Lục Khinh Doanh lấp lánh như ánh sao, đó là vì nước mắt chảy ra, chỉ vài câu quan tâm giá rẻ của Vân Tranh khiến nàng cảm động vô cùng, nước mắt trong veo chảy xuống gò má trắng trẻo: - Trương Cát đã đích thân tới Thừa Yên quan, lão tổ tông đã tới lý luận với ông ta, nhưng ông ta nói phu quân làm trái với lẽ trời, chắc chắn bị trời phạt, có đạo sĩ tới nhà, bọn họ không thừa nhận chuyện năm xưa, nhưng đưa ra rất nhiều ưu đãi, có cả người Trịnh gia, Hoàng gia tới, gây sức ép muốn lão tổ tông rút người về, không làm lớn chuyện thêm nữa. Nói tới đó nắm lấy tay Vân Tranh, giọng cấp thiết: - Chúng ta đi thôi, trốn thôi, tới chỗ không có đạo sĩ để sống.
Vân Tranh yếu ớt nói: - Thiên hạ đâu không có đạo sĩ? Nước Liêu có, Tây Hạ cũng có, chỉ đi về vùng man hoang phương nam xa xôi, hay đảo không người mới được, có điều với thân thể nàng thế này, chỉ sợ hai ba năm sẽ ngọc nát hương tan.
- Không sao, chỉ cần hai ba năm sống vui vẻ là đủ.
- Lại nói linh tinh, sống hai ba năm sao đủ, đợi nàng gả qua đây, ta muốn sống trăm năm cùng nàng, hai ba năm chẳng phải lỗ chết à?
Khuyên bảo Vân Tranh không được, Lục Khinh Doanh khôi phục thần thái bình thường, chút lãnh đạm xen với ánh mắt buồn xa vắng, hạ eo thi lễ: - Mong được như lang quân nói, bất kể thế nào, kiếp này thiếp thân không thuộc về ai khác nữa.
Nhìn theo bóng Lục Khinh Doanh rời nhà từ cửa sau, Vân Tranh lòng ngọt ngào, muốn nhảy cẫng lên hét thật lớn, không ngờ có người sẵn lòng cùng mình tư bôn rồi.
Vân Nhị tay cầm một cái bánh rán to tướng, vừa ăn vừa nhìn Vân Đại, Vân Đại hình như hôm nay không bình thường, ăn cơm lúc thì làm miếng rõ to, lúc thì ngồi ngây ra quên nhai, điều này trong đầu đang nung nấu chuyện gì đó.
Những ngày tiếp theo Thương Nhĩ, Tịch Nhục vô cùng bận rộn, suốt ngày làm gì đó trong phòng không ra, Thương Hồ canh phòng ngày đêm không ai tới gần, Vân Tranh thì cười càng dữ tợn, Hoa Nương có ngày ra vào Vân gia tới mấy lần.
Đạo lục viện cái cơ cấu trung ương quản lý mọi sự vụ trong thiên hạ gửi văn thư xuống, Trương Cát chính thức trở thành quan chủ của Thừa Yên quan, xem như đã công khai ra mặt, điều này cũng đồng nghĩa án tử với Vân Tranh càng gần thêm một bước.
Khi còn ba ngày nữa là tới lễ thành thân, Trương Cát gửi tới Vân gia một tấm thiếp, mời Vân Tranh tới Thừa Yên quan một chuyến, nói rõ đã chuyên môn vì y chuẩn bị thủy lục đạo tràng long trọng, đạo sĩ khắp đất Thục đều tới tham giự sự kiện trọng đại chưa từng có này, đây vốn là nghi lễ cầu siêu cho người chết, Vân Tranh có lẽ là người sống đầu tiên được hưởng thụ.
Người dân Thành Đô đều cười nhạo Vân Tranh không biết tự lượng sức, một số thanh lâu còn đem câu truyện tình bi thảm của y biên thanh khúc từ hoặc chuyện để kể.
Bành Lễ tiên sinh thời gian qua già đi rất nhiều, lặng lẽ ngồi ở phòng khách Vân gia, nhìn Vân Nhị đuổi con ngan trắng chạy tán loạn trong sân, không kìm được tiếng thở dài.
- Đều là tại lão phu, không nên đem ngươi khỏi Đậu Sa huyện, nếu không đã gặp tai họa này.
- Tiên sinh đưa học sinh rời Đậu Sa huyện là để học sinh trở nên bác học trí tuệ, học sinh chưa bao giờ oán trách tiên sinh. Vân Tranh chân thành nói: - Trải mưa gió mới biết cỏ khỏe, sau tuyết lớn mới hiểu tùng xanh, hoa mai thơm luôn nhờ cái lạnh, không có gian khổ thì không thành tài, tiên sinh đừng canh cánh trong lòng nữa.
Bành Lễ tiên sinh thở dài: - Ngươi đúng là đứa si tình, chuyến này ba nhà kia làm quá ầm ĩ đâm ra hại ngươi, thực ra ngươi cưới Tam nha đầu về mà vẫn bình an vô sự cũng có nhiều cách giải thích, Trương Cát chỉ cần ra mặt nói ngươi có số mệnh ngàn năm hiếm có, hóa giải được mệnh khắc phu của nó, tổn hại chút danh tiếng vẫn còn hơn. Giờ đây mọi chuyện đã muộn, nhìn phản ứng ba nhà kia, chỉ cần là người có chút kiến thức đều hiểu mệnh của nó không phải là thiên mệnh, mà là nhân họa. Từ góc độ này mà nói thì Trương Cát đã thua rồi, nhưng càng thế thì càng phải giết ngươi để giữ uy nghi cho đạo gia, tiếp tục lừa gạt ngu phu ngu phụ.
Vân Tranh không trách bọn họ, thứ yêu đạo như Trương Cát đáng bị vạch mặt, huống hồ y chỉ là thư sinh tiểu hộ, muốn cưới khuê nữ thế gia, tất nhiên phải có đánh đổi, đó cũng là lẽ thường.
- Ngươi biết Tử Hư đạo trưởng chứ?
Vân Tranh gật đầu: - Học sinh biết.
Ba năm trước một thôn phụ cận Thành Đô xuất hiện bệnh truyền nhiễm, Triệu tri phủ hạ lệnh Vĩnh Hưng quân phong tỏa cả thôn, không có ai ra vào, tránh lây truyền bệnh, ở thời y học kém phát triển thì đó là biện pháp duy nhất. Lúc đó Tử Hư đã một mình mang rương thuốc vào thôn, một năm ở trong vùng dịch cứu người, vô cùng đáng khâm phục.
- Hôm nay ông ta tới nhà ta, nói nếu trong đêm nay ngươi rời Thành Đô, thì đạo gia coi như chưa có chuyện vừa qua, sau ba năm không truy cứu chuyện này nữa, đây là nhượng bộ cuối cùng của họ, không ngờ một vị đạo trưởng đức cao trọng vọng cũng nói ra lời đó, còn hi vọng gì vào kẻ khác, quá vô sỉ, ngang ngược, không còn coi vương pháp, coi lẽ trời ra gì nữa rồi. Đáng buồn chuyện ai cũng hiểu mà cả phủ Thành Đô rộng lớn không ai dám chỉ ra, đều nói đất Thục nhiều cuồng sĩ, xem ra cũng chỉ tới thế mà thôi. Bành Lễ tiên sinh những ngày qua bôn ba tới nhà hảo hữu, muốn tìm viện trợ cho Vân Tranh, không biết bao lần bị người ta đóng cửa không tiếp, cho nên mới nói ra những lời công phẫn đó, nói xong ho khù khụ.
Vân Tranh khẽ đấm lưng cho lão tiên sinh, trước đó y còn do dự không biết kế hoạch của mình có quá đáng không, nhưng nhìn hành vi của đạo gia thời gian qua, thấy lòng bình thản hơn nhiều.
Danh sách chương