Cái gì mà chín chắn, đứng đắn kia chứ?

Toàn là gạt người cả thôi.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ trong đáy mắt sâu thẳm kia của Hứa Thời Tư.

“Em không có. Em đâu có khiêu khích anh đâu, rõ ràng là anh yêu cầu.”

“Muốn em.”

Anh hôn lên mắt tôi, yết hầu trượt dài.

“Muốn em lúc nào cũng nghĩ về anh.”

“Em lúc nào cũng nghĩ về anh mà.” (Nghĩ đến cách giết anh đó)

“Không phải với tư cách đó.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, âm thanh buột miệng: “Hả?”

“Anh muốn em nghĩ về anh với tư cách là người em yêu nhất.”

Người tôi yêu nhất?

Không có, trước giờ tôi không yêu ai nhất cả.

Tôi cũng nhìn thấy qua một số tình cảm nam nữ trong lúc làm nhiệm vụ rồi. Không ai có thể vượt qua được thử thách cám dỗ tôi bày ra. Tình cảm nam nữ đó, tôi nghĩ cũng chẳng được bao lâu đâu.

Tôi chỉ yêu tiền, bởi vì, khi không ai yêu tôi, thì tiền vẫn ở bên cạnh tôi.

Tôi biết tôi và anh thân phận khác biệt.

Nếu như không phải có cái danh tiểu thư nhà họ Kiều, tôi sẽ chẳng bao giờ được đứng bên cạnh anh đâu. Anh cũng sẽ chẳng bao giờ đối xử dịu dàng với tôi như vậy.

Tôi muốn hỏi anh, anh đối tốt với tôi hay là đối tốt với Kiều Nhan?

Nhưng quan trọng sao?

Có một số chuyện biết rõ câu trả lời, vậy thì đừng nên cố chấp muốn vạch trần.

Đột nhiên tiếng bụng tôi đánh trống “ọt ọt” vang lên. Tôi nắm lấy cánh tay Hứa Thời Tư, lắc lắc muốn nhõng nhẽo với anh.

“Em đói bụng rồi.”

“Chưa ăn gì?”

“Bữa trưa đã bị anh chiếm đoạt.”

“Tại sao không nói?”

“Em còn chưa kịp nói anh đã ăn hết rồi.” Tôi nhìn anh đầy ủy khuất.

Hứa Thời Tư bây giờ mới biết phần ăn ban nãy là cô làm cho hai người anh. Hèn gì anh lại thấy có miếng cà chua hình trái tim, nhưng anh lại không nghĩ ra mà lỡ ăn hết rồi.

Đáy mắt Hứa Thời Tư gợn sóng dịu dàng, cuối cùng trực tiếp bế tôi ra khỏi phòng làm việc mặc kệ đống đồ cổ kia.

“Anh làm gì vậy?”

“Đưa em đi ăn trưa.”

“Thả em xuống, em có thể tự đi được.”

Tôi không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi.

“Em nên tiết kiệm chút thể lực đó để dành đến tối làm chuyện chính sự đi.”

Tôi đỏ mặt nhìn anh, hết dám phản kháng.

Ôi xấu hổ chết tôi rồi!

Anh bế tôi rời khỏi phòng triển lãm, mọi người ở chỗ này đều bị hành động của anh dọa cho giật mình.

Tâm tình của vị thái tử gia này mấy năm gần đây đều là kiêu ngạo đến chỉ xem bản thân mình là duy nhất. Chỉ quan tâm là đến đồ cổ, người căn bản không lọt vào mắt anh ta.

Cho nên lúc nhìn thấy bảng thông cáo về hôn lễ của Hứa Thời Tư và Kiều Nhan, bọn họ cũng chỉ cho rằng đó là liên hôn gia tộc, vì lợi ích của hai nhà. Mọi thứ vẫn như trước, cẩn trọng và dè dặt từng chút một.

Sau khi tin tức kết hôn được tung ra, trên mạng liền xuất hiện nhiều bình luận đã lập tức leo lên hot search.

[Lại là liên hôn gia tộc à?]

[Khi nào thì thái tử gia với Kiều Nhan sẽ ly hôn?]

Cho dù lúc đó anh đang ôm Kiều Nhan bảo cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu. Anh cho người dẹp ba cái tin tức đó đi và mua một hot search khác.

[Hứa Thời Tư cầu hôn Kiều Nhan bằng chiếc nhẫn kim cương 18 cara đắt nhất.]

Có không?

Sao tôi không biết?

“Có đó.”

“Ăn xong cùng anh đến một nơi.”

Kiều Nhan đang ăn dở miếng thịt bò Kobe Wagyu trong miệng, cũng vội vàng gật đầu lia lịa.

Không ngờ bản thân chỉ tùy tiện tặng anh hộp cơm, anh lại dẫn tôi đi nhà hàng năm sao ăn món Ý.

Toàn là những món ăn đắt đỏ, anh bảo tôi thích gì cứ gọi, tôi nhìn thực đơn, trố mắt nhìn giá tiền. Sau đó gọi món đắt nhất.

Vì Hứa Thời Tư đã ăn rồi nên tôi chỉ gọi một phần bò Wagyu áp chảo và hai phần nước ép dứa.

Hứa Thời Tư thấy tôi hăng hái như vậy cũng chỉ biết cười trừ.

Nhưng dù có che đậy tốt cỡ nào cũng không sao thay đổi được cốt cách tôi cũng chỉ là một thiên kim dởm.

Tôi nhìn miếng thịt bò, miếng thịt bò nhìn tôi.

Bởi đây là lần đầu tiên tôi ăn trưa tại một nhà hàng cao cấp, ăn một món ăn đắt còn hơn đôi giày tôi đang đi nữa.

Thấy tôi loay hoay như vậy, Hứa Thời Tư liền chủ động giành lấy, cắt nhỏ miếng thịt bò đút cho tôi.

“Em há miệng ra nào.”

Tôi có chút do dự vì lần đầu tiên tôi được người khác đút cho ăn. Người này lại là vị thái tử gia nổi tiếng khó gần của Biện Kinh.

Tôi càng hồi hộp hơn, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng. Miếng bò tan trong miệng, anh mỉm cười, hình như còn ngọt ngào hơn cả lúc tôi nhìn thấy tờ chi phiếu trong tay anh.

“Ngon không?”

“Ngon lắm.”

“Ngon thì ăn nhiều một chút, anh đút cho em.”

Dáng vẻ chiều chuộng bạn gái này của anh thực sự khiến cho những cặp đôi ở đó ghen tị.

Trước đây nói anh lạnh lùng, cứng rắn, chưa từng thấy anh chú ý đến phụ nữ. Ngay cả một minh tinh nổi tiếng chủ động khoác tay anh trong dịp khai trương phòng triển lãm cũng bị anh lạnh lùng hất tay ra.

Người ta nói Hứa Thời Tư không có tim. Người đẹp cũng không lọt vào mắt anh.

Huống hồ là con cá basa như tôi.

Tôi cười khinh bỉ. Có thấy cá ba sa nào biết lăn giường như tôi không?

Nếu không sao tôi lại lọt vào mắt phượng hoàng của anh? Nhất định là anh nhìn thấy tố chất quyến rũ trong con người tôi.

Tôi được anh đút cho ăn liên tục.

“Em no rồi.” Tôi xoa bụng.

Bọn họ hoàn toàn không biết thái tử gia Biện Kinh cũng có thể chiều chuộng phụ nữ đến mức này.

Anh còn nhìn tôi cười ngọt ngào.

“Bé iu của anh thật ngoan.”

Phải nói là dáng vẻ ân cần hiện tại của Hứa Thời Tư khiến cho tất cả mọi người ở đó đều chú ý đến tôi. Tôi còn nghe thấy vài tiếng trách móc của bạn gái bọn họ.

“Anh xem, ba người ta đối với người ta còn tốt như vậy. Anh còn chẳng bằng một góc.”

Phụt!!! Haha....

Hứa Thời Tư đen mặt quay sang nhìn đám người không có mắt kia.

“Cô ấy không phải là con gái tôi. Cô ấy là vợ tôi.”

Bọn họ nín thở.

Tôi cảm thấy mình thật sự rất vinh hạnh.

“Tuổi của anh mà lấy vợ sớm thì chắc cũng có con gái lớn như em.”

Mặt anh còn tối hơn cả đèn đường ngoài kia.

“Anh năm nay mới hai mươi tám, làm sao mà đẻ ra em được. Làm em sinh cho anh một tiểu công chúa thì được.”

Tôi suýt thì sặc nước bọt.

Người đàn ông này không biết liêm sỉ, ở đâu cũng có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

“Ăn không?” Tôi giơ miếng táo về trước miệng anh, cười híp mắt, giống như một chú thỏ đầy mưu mẹo.

Anh há miệng, ngậm lấy miếng cam trong tay tôi, ngọt ngào tận xương, giọng nói khàn khàn mang theo một hơi mờ ám.

“Ngọt thật đấy nhưng anh vẫn thích ăn em hơn.”

Tôi đỏ mặt, thì ra cầm thú vẫn mãi mãi là cầm thú. Cho dù ở đâu anh cũng buông lời trêu ghẹo tôi cho được.

Không biết đám người hóng hớt ngoài kia có biết thái tử gia mà họ tôn sùng lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy không?

“Anh đứng đắn một câu thì chết người à?”

“Sẽ không chết nhưng có vợ phải đem khoe thôi.”

Thì ra là anh cố tình bày ra cho đám người hóng hớt ngoài kia nhìn thấy. Sau đó triệt để xóa tan đi cái tin đồn chúng tôi kết hôn chỉ vì liên hôn gia tộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện