Sau đó màn cầu hôn bá đạo của Hứa Thời Tư liền lập tức leo lên từ khóa hot search với tiêu đề: “Thái tử gia Biện Kinh cầu hôn vị hôn thê Kiều Nhan bằng nhẫn kim cương cỡ lớn nhất.”
Trên mạng lập tức bùng nổ.
Có người ngưỡng mộ tôi, có người lại ghen tị với tôi.
Tôi đoán chừng Kiều Nhan mà nhìn thấy tin tức này chắc hẳn sẽ tiếc chết mất.
Người đàn ông bề ngoài ốm yếu trói gà không chặt này lại mua cho tôi nhẫn kim cương đắt nhất, chiều chuộng tôi như vậy.
Người đàn ông cô ta chê bai để hồng hạnh vượt tường lại đang cưng chiều cô gái mang thân phận của cô ta.
Tôi cũng không biết tại sao lại không ai phát hiện ra thân phận tiểu thư giả mạo của tôi.
Hứa Thời Tư chưa từng gặp mặt vị hôn thê thì cũng thôi đi. Chẳng lẽ trong số bọn họ chưa từng có ai gặp qua Kiều Nhan thật sự sao?
“Sao vậy?”
Tôi nhìn anh cười ngọt ngào, đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho trót.
Tình cảm nồng cháy, đôi mắt thâm tình nhìn anh. Sau đó lại nhướng người khẽ hôn lên môi anh, tôi phải cho bọn họ ghen tị chết mới được.
Tôi khẽ nói với anh.
“Anh cao quá...”
Anh nheo mắt nhìn tôi, không quan tâm đám người hóng chuyện xung quanh, cúi người lập tức bế tôi lên.
Tôi mở to mắt nhìn anh hỏi lại, hình như anh đã hiểu sai ý của tôi rồi.
“Anh làm gì vậy?”
“Chẳng phải em muốn anh bế hay sao?”
“Không có, em chỉ là muốn hôn anh. Muốn anh cúi xuống một chút.”
Hình như anh hiểu ra rồi.
Đôi mắt của Hứa Thời Tư lấp lánh, dường như đang mong chờ gì đó.
“Được rồi, em bắt đầu đi.”
“Bắt đầu cái gì?”
“Hôn tôi.”
Tôi quên mất ý định ban đầu là mình muốn hôn anh. Nhưng lúc đó là định tạo một nụ hôn bất ngờ, bây giờ bị anh biết được, tôi lại có chút ngại ngùng.
“Sao thế?”
Thấy tôi chần chừ không hành động, Hứa Thời Tư có chút không thể chờ đợi được nữa, chủ động hôn đến, ngậm lấy cánh môi anh đào của tôi thêm một lần nữa mà chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh.
Chiếc kính của anh chạm vào lông mi tôi, đầu lưỡi đảo qua trên hàm khiến tôi tê dại.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông dịu dàng lọt qua lỗ tai tôi.
“Kiều Nhan, khiêu khích tôi rồi, em đừng hòng chạy thoát được.”
Tôi hơi rùng mình, không chút lưu tình liếc mắt một cái.
“Em sợ mình lùn quá, con sẽ không được cao. Nhưng mà anh vừa đánh mất cơ hội qua lại với mấy cô chân dài rồi.”
Tôi lườm anh, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì.
Anh khẽ cười, cọ cọ nhẹ vào chóp mũi tôi.
“Gen tôi vượt trội như vậy, còn không gánh em được còng lưng sao?”
Anh dùng sức, ôm chặt tôi trên tay, tôi có muốn chui xuống cũng không được.
Tôi quên mất, ngay từ đầu tôi đều đã phô diễn hết nhược điểm của bản thân ra rồi, anh cũng chẳng quan tâm, cứ một hai dùng tiền chọn tôi.
Tôi cũng không biết anh nhìn trúng điểm gì ở tôi.
Biết sao được, anh có tiền, anh muốn chọn ai anh chọn. Xui sao anh chọn phải đối tượng đến ám sát anh. Ám sát xong rồi ngủ, ngủ xong lại tìm cách tiêu tiền của anh.
Nếu như tôi là ảnh hậu thì anh chắc chắn là ảnh đế rồi.
Số anh đúng là thảm mà.
Con ngươi vốn đang chìm xuống, nơi anh chạm qua đột nhiên lại có chút ngứa, cảm giác bàn tay anh hình như lại không đoan chính mà di chuyển lên trên rồi.
Thấy yết hầu của anh cuộn lên một chút, nơi chiếc kính che giấu đôi mắt của một con ác quỷ.
Tôi lại nhớ lại, lúc ở trên giường, Hứa Thời Tư sẽ tháo kính ra để lộ gương mặt kinh diễm biến thành cầm thú ở trên giường.
“Để xem về nhà tôi trừng phạt em thế nào đây?”
Tôi còn đang suy ngẫm về nhà phải chạy trốn tên ác ma này như thế nào đây.
“Anh không thể một ngày thôi nghĩ đến chuyện kia à?”
“Không được, không làm thì biết bao giờ em mới mang thai? Chẳng lẽ đợi đến lúc tôi xuống lỗ à?”
Hắn ta nói cũng đúng.
Nhưng mà nhìn thấy hắn bế một người bốn mươi lăm ký như tôi không đổ chút mồ hôi nào, xem ra hắn cũng không đến nỗi nào giống người sắp chết đâu.
“Nhìn anh không giống.”
Anh cau mày nhìn tôi, “Không giống cái gì?”
“Không giống như người sắp chết.”
Anh giả vờ ho nhẹ hai cái.
“Thực ra, tim tôi không khỏe lắm đâu. Mới nãy bị em đánh bây giờ vẫn còn nhức đây này.”
“Thật à?”
Nhưng sao nhìn cái mặt Hứa Thời Tư, tôi còn cảm thấy hắn ta nhuận sắc hơn cả tôi ấy.
Bên ngoài được thồn một đống cơm chó, anh lại chỉ cười lạnh nhạt.
“Xin lỗi mọi người, vợ tôi hôm nay mệt rồi. Bữa khác lại chiêu đãi mọi người hôn lễ của chúng tôi.”
Anh không nói nữa, chỉ thấy anh bước chân, từng bước dài cả mét, chưa gì đã đi ra khỏi trung tâm thương mại. Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, bộ ngực lớn hơn cả đầu cô ta xông ra, đi đến túm lấy tay áo anh kéo kéo.
“Hứa gia, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ thời gian qua anh ngay cả một chút động lòng cũng không có sao?”
Nhìn thấy bộ dạng sang trọng của cô ta, chắc hẳn cũng là tiểu thư con nhà giàu.
Chẳng có lẽ nào cô ta là nhân tình bé bỏng của Hứa Thần Kinh? Bây giờ nhìn thấy hắn ta cầu hôn tôi, cô ta không chấp nhận được cảnh tượng đau lòng đó cho nên mới tìm tới đây hỏi hắn cho ra lẽ.
Aaa… Đây là màn vạch trần tra nam trong truyền thuyết sao?
Kích thích quá! Tiếp tục đi!
Tôi giả vờ không hiểu gì cả, quay sang muốn nhìn gương mặt chột dạ của anh hiện tại. Nhưng gương mặt anh lại không chút biến sắc, giống như chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Đúng là tra nam mà!
Nhìn cô gái với bộ ngực trắng lóa đang khóc lóc khổ sở trước mặt tôi. Mỗi lần cô ta nấc lên là bộ ngực lại rung lên theo nhịp.
Tôi tò mò không biết bộ ngực đó cô ta làm mất bao nhiêu tiền, trong cũng thật nghẹt thở, lại nhìn hai quả đào nhỏ của mình. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao đàn ông lại thích ăn dưa hấu thay vì đào rồi.
Tôi giả vờ tức giận, nhìn anh chất vấn.
“Hứa Thời Tư, cô ta là ai? Có phải là người anh định tặng nhẫn kim cương hay không?”
Hắn chỉ liếc nhìn cô ta một cái kinh thường, sau đó ném ra bảy chữ rõ ràng:
“Bệnh thần kinh, không cần quan tâm.”
Những lời này không giảm không tránh trực tiếp vả vào mặt cô nàng ngực to. Lòng tự trọng của con gái rất lớn, bị người đàn ông mình thích buông lời khinh bạc như vậy. Ai mà không tổn thương cho được.
Đến tôi còn cảm thấy anh ta quá đáng nữa là.
Tên thần kinh não thẳng này hoàn toàn không hề bận tâm cảm nhận của phụ nữ.
Cô ta run lên vì tức.
“Anh tưởng anh hay lắm sao? Tôi đã không chê một tên bệnh ốm sắp chết như anh thì cũng thôi đi. Thiết nghĩ trên giường “thằng nhỏ” của anh cũng chẳng làm ăn được con mẹ gì đâu. Trưng ra thôi chứ chắc còn chưa được đút khoai vào lò đâu. Tôi đường đường là hotgirl đấy, anh nghĩ tôi cần bám lấy một tên “yếu sinh lý” như anh sao?”
Trời ơi, thâm độc quá nha chị gái.
Nhưng mà tui thích. Chửi hay quá, nhưng mà có gì đó hơi sai sai.
Ai ở trên giường không làm ăn được gì vậy?
Ai khoai để trưng chứ chưa được đút vào lò vậy?
Chắc là cô ta chưa từng thấy cảnh chúng tôi chơi thú nhún cả đêm đâu nhỉ?
“Ai mà lấy anh chính là một bất hạnh.”
Này chị gái, chị mắng Hứa Thời Tư là được rồi. Sao lại còn mắng cả tôi nữa?
Tôi còn đang nhìn vào bộ ngực lớn của cô ta bị o ép, còn đang định chọn ra một lời phản bác cho hợp lý, Hứa Thời Tư đã trực tiếp phun ra một câu.
“Cô ấy đã có thai được hai tháng rồi.”
Hot Search bùng nổ.
Ai? Khi nào? Tôi có thai hai tháng tại sao tôi lại không biết?
Trên mạng lập tức bùng nổ.
Có người ngưỡng mộ tôi, có người lại ghen tị với tôi.
Tôi đoán chừng Kiều Nhan mà nhìn thấy tin tức này chắc hẳn sẽ tiếc chết mất.
Người đàn ông bề ngoài ốm yếu trói gà không chặt này lại mua cho tôi nhẫn kim cương đắt nhất, chiều chuộng tôi như vậy.
Người đàn ông cô ta chê bai để hồng hạnh vượt tường lại đang cưng chiều cô gái mang thân phận của cô ta.
Tôi cũng không biết tại sao lại không ai phát hiện ra thân phận tiểu thư giả mạo của tôi.
Hứa Thời Tư chưa từng gặp mặt vị hôn thê thì cũng thôi đi. Chẳng lẽ trong số bọn họ chưa từng có ai gặp qua Kiều Nhan thật sự sao?
“Sao vậy?”
Tôi nhìn anh cười ngọt ngào, đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho trót.
Tình cảm nồng cháy, đôi mắt thâm tình nhìn anh. Sau đó lại nhướng người khẽ hôn lên môi anh, tôi phải cho bọn họ ghen tị chết mới được.
Tôi khẽ nói với anh.
“Anh cao quá...”
Anh nheo mắt nhìn tôi, không quan tâm đám người hóng chuyện xung quanh, cúi người lập tức bế tôi lên.
Tôi mở to mắt nhìn anh hỏi lại, hình như anh đã hiểu sai ý của tôi rồi.
“Anh làm gì vậy?”
“Chẳng phải em muốn anh bế hay sao?”
“Không có, em chỉ là muốn hôn anh. Muốn anh cúi xuống một chút.”
Hình như anh hiểu ra rồi.
Đôi mắt của Hứa Thời Tư lấp lánh, dường như đang mong chờ gì đó.
“Được rồi, em bắt đầu đi.”
“Bắt đầu cái gì?”
“Hôn tôi.”
Tôi quên mất ý định ban đầu là mình muốn hôn anh. Nhưng lúc đó là định tạo một nụ hôn bất ngờ, bây giờ bị anh biết được, tôi lại có chút ngại ngùng.
“Sao thế?”
Thấy tôi chần chừ không hành động, Hứa Thời Tư có chút không thể chờ đợi được nữa, chủ động hôn đến, ngậm lấy cánh môi anh đào của tôi thêm một lần nữa mà chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh.
Chiếc kính của anh chạm vào lông mi tôi, đầu lưỡi đảo qua trên hàm khiến tôi tê dại.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông dịu dàng lọt qua lỗ tai tôi.
“Kiều Nhan, khiêu khích tôi rồi, em đừng hòng chạy thoát được.”
Tôi hơi rùng mình, không chút lưu tình liếc mắt một cái.
“Em sợ mình lùn quá, con sẽ không được cao. Nhưng mà anh vừa đánh mất cơ hội qua lại với mấy cô chân dài rồi.”
Tôi lườm anh, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì.
Anh khẽ cười, cọ cọ nhẹ vào chóp mũi tôi.
“Gen tôi vượt trội như vậy, còn không gánh em được còng lưng sao?”
Anh dùng sức, ôm chặt tôi trên tay, tôi có muốn chui xuống cũng không được.
Tôi quên mất, ngay từ đầu tôi đều đã phô diễn hết nhược điểm của bản thân ra rồi, anh cũng chẳng quan tâm, cứ một hai dùng tiền chọn tôi.
Tôi cũng không biết anh nhìn trúng điểm gì ở tôi.
Biết sao được, anh có tiền, anh muốn chọn ai anh chọn. Xui sao anh chọn phải đối tượng đến ám sát anh. Ám sát xong rồi ngủ, ngủ xong lại tìm cách tiêu tiền của anh.
Nếu như tôi là ảnh hậu thì anh chắc chắn là ảnh đế rồi.
Số anh đúng là thảm mà.
Con ngươi vốn đang chìm xuống, nơi anh chạm qua đột nhiên lại có chút ngứa, cảm giác bàn tay anh hình như lại không đoan chính mà di chuyển lên trên rồi.
Thấy yết hầu của anh cuộn lên một chút, nơi chiếc kính che giấu đôi mắt của một con ác quỷ.
Tôi lại nhớ lại, lúc ở trên giường, Hứa Thời Tư sẽ tháo kính ra để lộ gương mặt kinh diễm biến thành cầm thú ở trên giường.
“Để xem về nhà tôi trừng phạt em thế nào đây?”
Tôi còn đang suy ngẫm về nhà phải chạy trốn tên ác ma này như thế nào đây.
“Anh không thể một ngày thôi nghĩ đến chuyện kia à?”
“Không được, không làm thì biết bao giờ em mới mang thai? Chẳng lẽ đợi đến lúc tôi xuống lỗ à?”
Hắn ta nói cũng đúng.
Nhưng mà nhìn thấy hắn bế một người bốn mươi lăm ký như tôi không đổ chút mồ hôi nào, xem ra hắn cũng không đến nỗi nào giống người sắp chết đâu.
“Nhìn anh không giống.”
Anh cau mày nhìn tôi, “Không giống cái gì?”
“Không giống như người sắp chết.”
Anh giả vờ ho nhẹ hai cái.
“Thực ra, tim tôi không khỏe lắm đâu. Mới nãy bị em đánh bây giờ vẫn còn nhức đây này.”
“Thật à?”
Nhưng sao nhìn cái mặt Hứa Thời Tư, tôi còn cảm thấy hắn ta nhuận sắc hơn cả tôi ấy.
Bên ngoài được thồn một đống cơm chó, anh lại chỉ cười lạnh nhạt.
“Xin lỗi mọi người, vợ tôi hôm nay mệt rồi. Bữa khác lại chiêu đãi mọi người hôn lễ của chúng tôi.”
Anh không nói nữa, chỉ thấy anh bước chân, từng bước dài cả mét, chưa gì đã đi ra khỏi trung tâm thương mại. Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, bộ ngực lớn hơn cả đầu cô ta xông ra, đi đến túm lấy tay áo anh kéo kéo.
“Hứa gia, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ thời gian qua anh ngay cả một chút động lòng cũng không có sao?”
Nhìn thấy bộ dạng sang trọng của cô ta, chắc hẳn cũng là tiểu thư con nhà giàu.
Chẳng có lẽ nào cô ta là nhân tình bé bỏng của Hứa Thần Kinh? Bây giờ nhìn thấy hắn ta cầu hôn tôi, cô ta không chấp nhận được cảnh tượng đau lòng đó cho nên mới tìm tới đây hỏi hắn cho ra lẽ.
Aaa… Đây là màn vạch trần tra nam trong truyền thuyết sao?
Kích thích quá! Tiếp tục đi!
Tôi giả vờ không hiểu gì cả, quay sang muốn nhìn gương mặt chột dạ của anh hiện tại. Nhưng gương mặt anh lại không chút biến sắc, giống như chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Đúng là tra nam mà!
Nhìn cô gái với bộ ngực trắng lóa đang khóc lóc khổ sở trước mặt tôi. Mỗi lần cô ta nấc lên là bộ ngực lại rung lên theo nhịp.
Tôi tò mò không biết bộ ngực đó cô ta làm mất bao nhiêu tiền, trong cũng thật nghẹt thở, lại nhìn hai quả đào nhỏ của mình. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao đàn ông lại thích ăn dưa hấu thay vì đào rồi.
Tôi giả vờ tức giận, nhìn anh chất vấn.
“Hứa Thời Tư, cô ta là ai? Có phải là người anh định tặng nhẫn kim cương hay không?”
Hắn chỉ liếc nhìn cô ta một cái kinh thường, sau đó ném ra bảy chữ rõ ràng:
“Bệnh thần kinh, không cần quan tâm.”
Những lời này không giảm không tránh trực tiếp vả vào mặt cô nàng ngực to. Lòng tự trọng của con gái rất lớn, bị người đàn ông mình thích buông lời khinh bạc như vậy. Ai mà không tổn thương cho được.
Đến tôi còn cảm thấy anh ta quá đáng nữa là.
Tên thần kinh não thẳng này hoàn toàn không hề bận tâm cảm nhận của phụ nữ.
Cô ta run lên vì tức.
“Anh tưởng anh hay lắm sao? Tôi đã không chê một tên bệnh ốm sắp chết như anh thì cũng thôi đi. Thiết nghĩ trên giường “thằng nhỏ” của anh cũng chẳng làm ăn được con mẹ gì đâu. Trưng ra thôi chứ chắc còn chưa được đút khoai vào lò đâu. Tôi đường đường là hotgirl đấy, anh nghĩ tôi cần bám lấy một tên “yếu sinh lý” như anh sao?”
Trời ơi, thâm độc quá nha chị gái.
Nhưng mà tui thích. Chửi hay quá, nhưng mà có gì đó hơi sai sai.
Ai ở trên giường không làm ăn được gì vậy?
Ai khoai để trưng chứ chưa được đút vào lò vậy?
Chắc là cô ta chưa từng thấy cảnh chúng tôi chơi thú nhún cả đêm đâu nhỉ?
“Ai mà lấy anh chính là một bất hạnh.”
Này chị gái, chị mắng Hứa Thời Tư là được rồi. Sao lại còn mắng cả tôi nữa?
Tôi còn đang nhìn vào bộ ngực lớn của cô ta bị o ép, còn đang định chọn ra một lời phản bác cho hợp lý, Hứa Thời Tư đã trực tiếp phun ra một câu.
“Cô ấy đã có thai được hai tháng rồi.”
Hot Search bùng nổ.
Ai? Khi nào? Tôi có thai hai tháng tại sao tôi lại không biết?
Danh sách chương