“Thời Tư, cậu định uống đến bao giờ?”
“Bệnh của cậu không được phép uống rượu đâu.”
Mặc cho Tần Lẫm hết lời khuyên ngăn, Hứa Thời Tư vẫn trút hết hớp rượu này sang hớp rượu khác vào cổ họng.
Thật khó mà hình dung sự chật vật lúc này của anh, sự tĩnh mịch chìm trong đôi mắt anh cùng với vị chát hòa trong miệng khiến cho Hứa Thời Tư càng thêm say.
Một Hứa Thời Tư vẫn luôn ôn hòa, luôn lạnh lùng chẳng để ai vào trong mắt vậy mà lại vì một người phụ nữ biến mình thành loại người bê tha thế này đây.
Thậm chí nỗi cô đơn và ảm đạm dường như bao lấy toàn thân anh.
Lúc Sầm Sơ chưa đến, anh cũng không mất lý trí như này, khi cô rời đi, anh như biến thành một người khác vậy.
“Cậu có uống chết thì cô bé ấy cũng không quay về bên cậu đâu.”
“Phải, cô ấy hận tôi.”
Đáy mắt phủ kín thâm trầm lặng lẽ, môi mỏng Hứa Thời Tư mấp máy, chạy ra những âm thanh chua chát.
“Cậu giận cô ấy lừa gạt cậu sao?”
“Không phải.”
“Hay là cậu giận cô ấy mang thai con của người đàn ông khác?”
Anh lại lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lại tràn đầy bóng nước.
“Không phải, tôi chỉ hận cô ấy không tin tưởng tôi thêm một chút nữa. Rõ ràng là tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng cô ấy lại nhìn tôi như thể sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi vậy.”
Hô hấp Hứa Thời Tư có chút nặng nề, quai hàm cắn chặt.
Tần Lẫm lo lắng nhìn bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của anh. Một người đàn ông thông minh, lịch thiệp như anh sao hôm nay lại biến thành bộ dạng như thế này.
“Nếu như đau khổ như vậy, tại sao không tìm cô ấy nói cho ra lẽ?”
“Cô ấy sẽ nghe tôi nói sao?”
Tần Lẫm thở dài giật lấy ly rượu trong tay Hứa Thời Tư, thay anh nhấp một ngụm.
“Cậu bây giờ như thế nào cô ấy cũng không bận tâm đâu. Đừng vì một người mà hủy hoại bản thân.”
Hứa Thời Tư lại im lặng, mặt không cảm xúc, đem ly rượu đoạt về trên tay.
“Cậu chưa từng yêu, cậu không thể hiểu được đâu.”
Tần Lẫm quả thật không hiểu, Hứa Thời Tư là thái tử Biện Kinh, có người phụ nữ nào lại không thích anh?
Ngay cả Lâm Linh, dù cho cha mẹ phản đối cũng nhất quyết chạy theo anh.
Mà anh lại vì một cô gái tự hành hạ mình hết ngày này sang ngày khác.
“Cậu biết phổi cậu không tốt không? Ốm rất dễ bị nhiễm trùng, cậu cứ phải hành hạ cơ thể mình như thế này mới chịu được sao?”
Anh ném gói thuốc xuống sàn, “Vậy thì cứ để tôi ốm chết đi.”
Tần Lẫm chăm chú nhìn đôi mắt vô hồn của Hứa Thời Tư, không nhẫn tâm nhưng vẫn nắm lấy cổ áo Hứa Thời Tư cảnh cáo.
“Cậu đó, nếu như không phải lúc đầu cậu muốn chơi trò này thì kết quả có như thế này không? Có chơi thì có chịu, đừng có ở trước mặt tôi giả vờ đau khổ nữa. Buồn nôn lắm!”
Anh nhắm mắt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn, gương mặt kia vẫn hiện ra trong đầu anh, không xóa đi được.
Anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của cô.
Không ai bắt máy.
Đã quá quen thuộc.
Hơn một trăm lần anh gọi cho cô nhưng cô đã chặn anh từ lâu.
Có nhiều đêm, anh nhớ cô không chịu được, anh mượn điện thoại của trợ lý gọi cho cô, nghe thấy cô ở đầu dây bên kia liên tục hỏi là ai. Anh không dám trả lời, anh sợ cô cúp máy.
Kết quả vẫn bị cô chặn.
“Sầm Sơ…”
“Đừng bỏ anh…”
“Đừng hận anh…”
Hứa Thời Tư say sỉn nằm gục trên bàn, đột nhiên điện thoại lại reo lên, Tần Lẫm nhìn cái tên trên điện thoại, băn khoăn không biết có nên bắt máy hay không?
“Anh Tần, Thời Tư có ở chỗ anh không?”
“Cậu ấy say rồi.”
“Anh gửi định vị cho em, em tới đón anh ấy.”
Tần Lẫm không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi định vị hiện tại cho Lâm Linh. Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng sắp kết hôn rồi mà.
Lâm Linh nhanh chóng chạy đến đó, nhìn thấy Hứa Thời Tư say mèm giống như ma men, trong miệng còn liên tục gọi tên Sầm Sơ khiến cho gương mặt cô ta đông cứng tại chỗ, nhất là khi Tần Lẫm còn đang ở đây.
Cô ta gượng cười.
“Em đưa anh ấy về.”
Hứa Thời Tư mơ màng nhìn người bên cạnh thành Sầm Sơ. Anh ôm lấy cô ta, nói với giọng say sỉn.
“Vợ đến đón anh rồi đấy à?”
“Bé iu, anh muốn sinh em bé.”
“Được, chúng ta về nhà sinh con.”
Lâm Linh cười mãn nguyện.
“Chúng ta mau nỗ lực sinh em bé đi. Hôm nay đại chiến ba trăm hiệp gì đó không thành vấn đề. Em muốn nằm trên cũng không thành vấn đề.”
Lâm Linh không ngờ khi đàn ông say rượu lại trở nên chủ động như vậy. Đêm nay, cô ta chắc chắn phải có được anh.
(...)
Sau khi khám thai xong, Sầm Sơ được Kiều Chấn Huy sắp xếp ở lại khách sạn của anh. Anh lo lắng cho cô rất chu toàn, sắp xếp cho cô một bảo mẫu riêng để buổi tối cô có cần gì thì gọi.
Mẹ Tịnh Vân nhìn Kiều Chấn Huy, không biết sao lại nói với Sầm Sơ.
“Mẹ biết con không nghĩ đến nhưng đứa bé trong bụng cũng cần một người cha. Sau này lớn lên con bé sẽ đỡ mặc cảm.”
Bà đang khuyên tôi chấp nhận tấm chân tình của Kiều Chấn Huy. Nhưng trong lòng tôi biết rõ, tôi đối với anh chỉ có cảm kích, không có tình cảm nam nữ.
Người khiến trái tim tôi buốt đau mỗi đêm, người vẫn hay ở trong giấc mơ của tôi ôm ấp tôi mỗi đêm, nói sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, tôi biết tôi còn yêu anh nhưng lại hận người ấy.
Tôi biết tôi đã phạm phải điều cấm kị của một sát thủ, đó chính là động lòng với mục tiêu ám sát.
Tôi biết mình đã thực sự yêu anh, nếu không tại sao lại đau lòng khi nhìn thấy anh bên cạnh người phụ nữ khác như vậy?
Nửa đêm, tôi thấy đói bụng, tôi ngồi dậy muốn đi xuống dưới lầu mua một ít đồ ăn. Tôi thấy bảo mẫu đã ngủ, tôi muốn tự một mình đi.
Đột nhiên tôi thấy một nam một nữ dắt díu nhau đi thuê phòng khách sạn. Người đàn ông mặc áo choàng xám, trên cổ có một chiếc khăn màu đỏ, tuy người đàn ông kia dựa vào người phụ nữ không thể thấy mặt nhưng tôi vẫn nhận ra người đàn ông đó chính là Hứa Thời Tư.
Đột nhiên tôi thấy toàn mình không còn chút sức lực. Mặc dù tôi đã biết bọn họ sớm đã ở bên nhau, tôi còn chúc bọn họ con cháu đầy đàn.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai người bọn họ dắt díu nhau đi vào khách sạn thân mật, tim tôi vẫn đau quá.
Miệng anh vẫn luôn làm nũng với Lâm Linh.
“Vợ, chúng ta mau đi sinh em bé.”
Lâm Linh cười bẽn lẽn, “Anh đợi chút đi, lên phòng rồi làm.”
Tôi thấy ghê tởm bọn họ, bịt chặt miệng như sợ chỉ một giây sau tôi liền nôn ra hết mất. Nước mắt tôi trào ra như thể đã kìm nén từ lâu.
Tại sao bọn họ có thể làm chuyện này ngay trước mắt tôi và không phải là một nơi khác mà là ngay trong chính khách sạn tôi đang ở.
Có phải bọn họ cố ý không?
Cố ý để tôi nhìn thấy, cố ý để tôi đau lòng, cố ý để tôi biết thân biết phận mà không quấy rầy cuộc đời của hai người bọn họ nữa.
Hứa Thời Tư, anh độc ác lắm.
Trong những đêm tôi nôn vì thai nghén đứa con của anh, tôi không ngủ được, tôi vẫn nhớ đến anh. Còn anh, trong lúc tôi đau khổ nhất, anh lại cùng người phụ nữ khác đưa nhau lên giường sinh con.
Tôi nắm chặt que thịt trong tay đến gãy làm đôi, dùi cây đâm vào trong da thịt đến chảy máu, tôi vẫn nhìn theo bọn họ cùng nhau vui vẻ bước vào thang máy.
Tôi biết đây là kết cục của tôi, một đứa con gái mồ côi, không thân phận, không địa vị. Người bên cạnh mới thực sự là người xứng với anh.
Trai tài gái sắc, danh gia vọng tộc, xứng lứa vừa đôi. Đó mới là người có thể cùng anh sinh ra những đứa trẻ tốt.
Nhưng…
Tại sao tôi lại bật khóc?
Tôi ngồi đó, khóc như một con ngốc giữa sảnh khách sạn.
“Cô không đi sẽ không kịp đó.”
“Cô định để anh ta lên giường với người phụ nữ khác thật à?”
Tôi ngước đôi mắt đầy nước của mình ngước nhìn lên thì thấy Tần Lẫm đang nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Anh ta ngủ với ai thì liên quan gì đến tôi?”
“Quan trọng là anh ta muốn ngủ với ai.”
“Dù sao cũng không phải là với tôi.”
“Cô Sầm, tôi không biết thai phụ còn bị lãng tai nữa nhưng em không nghe thấy Thời Tư gọi “Vợ ơi, anh muốn sinh em bé” à? Còn cả “bé iu” nữa. Ngoài em ra, anh ấy chẳng gọi ai là sến súa như vậy cả.”
Tôi chợt như bừng tỉnh, lấy tay lau lau nước mắt.
“Nhưng rõ ràng hai người bọn họ sắp kết hôn mà.”
“Là vì em biến mất. Cậu ấy muốn dùng cách này để dụ em ra, không ngờ lại khiến cho em hiểu lầm. Rồi lại tới chỗ tôi khóc bù lu bù loa cả lên rất nhức đầu.”
Tôi mở to đôi mắt lên nhìn Tần Lẫm, nửa tin nửa ngờ.
“Cho nên…”
“Không có chuyện cậu ấy phản bội em. Mau đi dỗ dành cậu ấy trước khi có người lợi dụng làm điều đó.”
Tôi tính sẽ không đi đâu nhưng càng nghĩ càng tức, sao anh có thể ngang nhiên trong lúc tôi mang thai cực khổ mà đi tòm tem với gái chứ?
Lại còn là loại phụ nữ đáng ghét như Lâm Linh. Như thế thì hời cho cô ta quá, tôi phải đi tìm anh hỏi cho ra lẽ.
Tôi liền chạy theo bọn họ lên lầu, nhưng tôi không biết bọn họ đang ở phòng nào. Đột nhiên tôi nhìn thấy chiếc khăn cổ tôi đan cho anh rơi dưới đất, tôi liền chạy đến áp tai vào cửa phòng.
Tôi lầm bầm trong miệng: “Hứa Thời Tư, nếu như anh dám ngủ với người phụ nữ khác, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.”
Trong đầu tôi đang nghĩ đến cảnh tượng đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau trên giường. Lâm Linh xinh ngon ba vòng mơn mởn thế mà. Rượu vào tình dâng biết đâu bọn họ đang đến cái đoạn chơi thú nhún rồi cũng nên.
“Anh Thời Tư, để em cởi áo cho anh nha.”
Mé nó, cái con trà xanh này!
Tôi còn chưa từng chủ động đề nghị cởi áo cho Hứa Thời Tư lần nào. Sao cô ta dám xé áo anh?
Cô ta định hấp diêm Hứa Thời Tư à?
“Vợ ơi, em đừng cởi quần anh.”
“Anh Thời Tư, để em, đêm nay em sẽ khiến cho anh được sung sướng.”
Bà nó, dám nhân lúc anh say rượu mà làm chuyện đồi bại với chồng bà à?
Tôi tức điên lên, định sẽ xông vào xé xác con trà xanh kia ra. Chứ nếu để cho cô ta ngủ với anh, tôi nhất định sẽ hối hận mất.
Nhưng tôi còn chưa kịp đập cửa thì cánh cửa đã bị hất tung ra. Người bị đẩy ra ngoài là Lâm Linh, quần áo cô ta xộc xệch hệt như một kẻ ăn xin bị ném cho vài ba miếng giẻ.
Tôi bị cô ta kéo theo, đụng vào cạnh cửa, dạt sang một bên. Hứa Thời Tư nhìn thấy tôi, vội vàng chạy đến đỡ tôi.
“Vợ ơi, em không làm sao chứ?”
Đột nhiên tôi òa khóc thật to, bám lấy cánh tay anh, nói sao cũng không chịu nín làm cho anh càng hốt hoảng hơn, kiểm tra lung tung xem tôi có bị làm sao không.
“Vợ ơi, em đau ở đâu à?”
“Anh đụng trúng em mạnh quá à?”
“Vợ ơi, ngoan nín khóc, anh thương.”
“Vợ ơi, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm.”
Tôi òa khóc, nhìn quần áo anh xộc xệch, cúc áo đã bị gỡ tung, xác định là người phụ nữ xấu xa kia đã chạm qua anh rồi.
Tôi nắm lấy cổ áo anh.
“Cô ta đã làm gì anh rồi. Có phải anh đã ngủ với cô ta rồi không?”
“Không có, anh làm sao lại để cho cô ta chạm vào anh. Cơ thể này là của một mình em thôi, anh không có người phụ nữ khác, anh chỉ thương em thôi.”
“Thật không?”
“Thật 100%. Nếu nói xạo cho anh ế vợ suốt đời.”
“Bệnh của cậu không được phép uống rượu đâu.”
Mặc cho Tần Lẫm hết lời khuyên ngăn, Hứa Thời Tư vẫn trút hết hớp rượu này sang hớp rượu khác vào cổ họng.
Thật khó mà hình dung sự chật vật lúc này của anh, sự tĩnh mịch chìm trong đôi mắt anh cùng với vị chát hòa trong miệng khiến cho Hứa Thời Tư càng thêm say.
Một Hứa Thời Tư vẫn luôn ôn hòa, luôn lạnh lùng chẳng để ai vào trong mắt vậy mà lại vì một người phụ nữ biến mình thành loại người bê tha thế này đây.
Thậm chí nỗi cô đơn và ảm đạm dường như bao lấy toàn thân anh.
Lúc Sầm Sơ chưa đến, anh cũng không mất lý trí như này, khi cô rời đi, anh như biến thành một người khác vậy.
“Cậu có uống chết thì cô bé ấy cũng không quay về bên cậu đâu.”
“Phải, cô ấy hận tôi.”
Đáy mắt phủ kín thâm trầm lặng lẽ, môi mỏng Hứa Thời Tư mấp máy, chạy ra những âm thanh chua chát.
“Cậu giận cô ấy lừa gạt cậu sao?”
“Không phải.”
“Hay là cậu giận cô ấy mang thai con của người đàn ông khác?”
Anh lại lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm lại tràn đầy bóng nước.
“Không phải, tôi chỉ hận cô ấy không tin tưởng tôi thêm một chút nữa. Rõ ràng là tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng cô ấy lại nhìn tôi như thể sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi vậy.”
Hô hấp Hứa Thời Tư có chút nặng nề, quai hàm cắn chặt.
Tần Lẫm lo lắng nhìn bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của anh. Một người đàn ông thông minh, lịch thiệp như anh sao hôm nay lại biến thành bộ dạng như thế này.
“Nếu như đau khổ như vậy, tại sao không tìm cô ấy nói cho ra lẽ?”
“Cô ấy sẽ nghe tôi nói sao?”
Tần Lẫm thở dài giật lấy ly rượu trong tay Hứa Thời Tư, thay anh nhấp một ngụm.
“Cậu bây giờ như thế nào cô ấy cũng không bận tâm đâu. Đừng vì một người mà hủy hoại bản thân.”
Hứa Thời Tư lại im lặng, mặt không cảm xúc, đem ly rượu đoạt về trên tay.
“Cậu chưa từng yêu, cậu không thể hiểu được đâu.”
Tần Lẫm quả thật không hiểu, Hứa Thời Tư là thái tử Biện Kinh, có người phụ nữ nào lại không thích anh?
Ngay cả Lâm Linh, dù cho cha mẹ phản đối cũng nhất quyết chạy theo anh.
Mà anh lại vì một cô gái tự hành hạ mình hết ngày này sang ngày khác.
“Cậu biết phổi cậu không tốt không? Ốm rất dễ bị nhiễm trùng, cậu cứ phải hành hạ cơ thể mình như thế này mới chịu được sao?”
Anh ném gói thuốc xuống sàn, “Vậy thì cứ để tôi ốm chết đi.”
Tần Lẫm chăm chú nhìn đôi mắt vô hồn của Hứa Thời Tư, không nhẫn tâm nhưng vẫn nắm lấy cổ áo Hứa Thời Tư cảnh cáo.
“Cậu đó, nếu như không phải lúc đầu cậu muốn chơi trò này thì kết quả có như thế này không? Có chơi thì có chịu, đừng có ở trước mặt tôi giả vờ đau khổ nữa. Buồn nôn lắm!”
Anh nhắm mắt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn, gương mặt kia vẫn hiện ra trong đầu anh, không xóa đi được.
Anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của cô.
Không ai bắt máy.
Đã quá quen thuộc.
Hơn một trăm lần anh gọi cho cô nhưng cô đã chặn anh từ lâu.
Có nhiều đêm, anh nhớ cô không chịu được, anh mượn điện thoại của trợ lý gọi cho cô, nghe thấy cô ở đầu dây bên kia liên tục hỏi là ai. Anh không dám trả lời, anh sợ cô cúp máy.
Kết quả vẫn bị cô chặn.
“Sầm Sơ…”
“Đừng bỏ anh…”
“Đừng hận anh…”
Hứa Thời Tư say sỉn nằm gục trên bàn, đột nhiên điện thoại lại reo lên, Tần Lẫm nhìn cái tên trên điện thoại, băn khoăn không biết có nên bắt máy hay không?
“Anh Tần, Thời Tư có ở chỗ anh không?”
“Cậu ấy say rồi.”
“Anh gửi định vị cho em, em tới đón anh ấy.”
Tần Lẫm không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi định vị hiện tại cho Lâm Linh. Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng sắp kết hôn rồi mà.
Lâm Linh nhanh chóng chạy đến đó, nhìn thấy Hứa Thời Tư say mèm giống như ma men, trong miệng còn liên tục gọi tên Sầm Sơ khiến cho gương mặt cô ta đông cứng tại chỗ, nhất là khi Tần Lẫm còn đang ở đây.
Cô ta gượng cười.
“Em đưa anh ấy về.”
Hứa Thời Tư mơ màng nhìn người bên cạnh thành Sầm Sơ. Anh ôm lấy cô ta, nói với giọng say sỉn.
“Vợ đến đón anh rồi đấy à?”
“Bé iu, anh muốn sinh em bé.”
“Được, chúng ta về nhà sinh con.”
Lâm Linh cười mãn nguyện.
“Chúng ta mau nỗ lực sinh em bé đi. Hôm nay đại chiến ba trăm hiệp gì đó không thành vấn đề. Em muốn nằm trên cũng không thành vấn đề.”
Lâm Linh không ngờ khi đàn ông say rượu lại trở nên chủ động như vậy. Đêm nay, cô ta chắc chắn phải có được anh.
(...)
Sau khi khám thai xong, Sầm Sơ được Kiều Chấn Huy sắp xếp ở lại khách sạn của anh. Anh lo lắng cho cô rất chu toàn, sắp xếp cho cô một bảo mẫu riêng để buổi tối cô có cần gì thì gọi.
Mẹ Tịnh Vân nhìn Kiều Chấn Huy, không biết sao lại nói với Sầm Sơ.
“Mẹ biết con không nghĩ đến nhưng đứa bé trong bụng cũng cần một người cha. Sau này lớn lên con bé sẽ đỡ mặc cảm.”
Bà đang khuyên tôi chấp nhận tấm chân tình của Kiều Chấn Huy. Nhưng trong lòng tôi biết rõ, tôi đối với anh chỉ có cảm kích, không có tình cảm nam nữ.
Người khiến trái tim tôi buốt đau mỗi đêm, người vẫn hay ở trong giấc mơ của tôi ôm ấp tôi mỗi đêm, nói sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, tôi biết tôi còn yêu anh nhưng lại hận người ấy.
Tôi biết tôi đã phạm phải điều cấm kị của một sát thủ, đó chính là động lòng với mục tiêu ám sát.
Tôi biết mình đã thực sự yêu anh, nếu không tại sao lại đau lòng khi nhìn thấy anh bên cạnh người phụ nữ khác như vậy?
Nửa đêm, tôi thấy đói bụng, tôi ngồi dậy muốn đi xuống dưới lầu mua một ít đồ ăn. Tôi thấy bảo mẫu đã ngủ, tôi muốn tự một mình đi.
Đột nhiên tôi thấy một nam một nữ dắt díu nhau đi thuê phòng khách sạn. Người đàn ông mặc áo choàng xám, trên cổ có một chiếc khăn màu đỏ, tuy người đàn ông kia dựa vào người phụ nữ không thể thấy mặt nhưng tôi vẫn nhận ra người đàn ông đó chính là Hứa Thời Tư.
Đột nhiên tôi thấy toàn mình không còn chút sức lực. Mặc dù tôi đã biết bọn họ sớm đã ở bên nhau, tôi còn chúc bọn họ con cháu đầy đàn.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai người bọn họ dắt díu nhau đi vào khách sạn thân mật, tim tôi vẫn đau quá.
Miệng anh vẫn luôn làm nũng với Lâm Linh.
“Vợ, chúng ta mau đi sinh em bé.”
Lâm Linh cười bẽn lẽn, “Anh đợi chút đi, lên phòng rồi làm.”
Tôi thấy ghê tởm bọn họ, bịt chặt miệng như sợ chỉ một giây sau tôi liền nôn ra hết mất. Nước mắt tôi trào ra như thể đã kìm nén từ lâu.
Tại sao bọn họ có thể làm chuyện này ngay trước mắt tôi và không phải là một nơi khác mà là ngay trong chính khách sạn tôi đang ở.
Có phải bọn họ cố ý không?
Cố ý để tôi nhìn thấy, cố ý để tôi đau lòng, cố ý để tôi biết thân biết phận mà không quấy rầy cuộc đời của hai người bọn họ nữa.
Hứa Thời Tư, anh độc ác lắm.
Trong những đêm tôi nôn vì thai nghén đứa con của anh, tôi không ngủ được, tôi vẫn nhớ đến anh. Còn anh, trong lúc tôi đau khổ nhất, anh lại cùng người phụ nữ khác đưa nhau lên giường sinh con.
Tôi nắm chặt que thịt trong tay đến gãy làm đôi, dùi cây đâm vào trong da thịt đến chảy máu, tôi vẫn nhìn theo bọn họ cùng nhau vui vẻ bước vào thang máy.
Tôi biết đây là kết cục của tôi, một đứa con gái mồ côi, không thân phận, không địa vị. Người bên cạnh mới thực sự là người xứng với anh.
Trai tài gái sắc, danh gia vọng tộc, xứng lứa vừa đôi. Đó mới là người có thể cùng anh sinh ra những đứa trẻ tốt.
Nhưng…
Tại sao tôi lại bật khóc?
Tôi ngồi đó, khóc như một con ngốc giữa sảnh khách sạn.
“Cô không đi sẽ không kịp đó.”
“Cô định để anh ta lên giường với người phụ nữ khác thật à?”
Tôi ngước đôi mắt đầy nước của mình ngước nhìn lên thì thấy Tần Lẫm đang nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Anh ta ngủ với ai thì liên quan gì đến tôi?”
“Quan trọng là anh ta muốn ngủ với ai.”
“Dù sao cũng không phải là với tôi.”
“Cô Sầm, tôi không biết thai phụ còn bị lãng tai nữa nhưng em không nghe thấy Thời Tư gọi “Vợ ơi, anh muốn sinh em bé” à? Còn cả “bé iu” nữa. Ngoài em ra, anh ấy chẳng gọi ai là sến súa như vậy cả.”
Tôi chợt như bừng tỉnh, lấy tay lau lau nước mắt.
“Nhưng rõ ràng hai người bọn họ sắp kết hôn mà.”
“Là vì em biến mất. Cậu ấy muốn dùng cách này để dụ em ra, không ngờ lại khiến cho em hiểu lầm. Rồi lại tới chỗ tôi khóc bù lu bù loa cả lên rất nhức đầu.”
Tôi mở to đôi mắt lên nhìn Tần Lẫm, nửa tin nửa ngờ.
“Cho nên…”
“Không có chuyện cậu ấy phản bội em. Mau đi dỗ dành cậu ấy trước khi có người lợi dụng làm điều đó.”
Tôi tính sẽ không đi đâu nhưng càng nghĩ càng tức, sao anh có thể ngang nhiên trong lúc tôi mang thai cực khổ mà đi tòm tem với gái chứ?
Lại còn là loại phụ nữ đáng ghét như Lâm Linh. Như thế thì hời cho cô ta quá, tôi phải đi tìm anh hỏi cho ra lẽ.
Tôi liền chạy theo bọn họ lên lầu, nhưng tôi không biết bọn họ đang ở phòng nào. Đột nhiên tôi nhìn thấy chiếc khăn cổ tôi đan cho anh rơi dưới đất, tôi liền chạy đến áp tai vào cửa phòng.
Tôi lầm bầm trong miệng: “Hứa Thời Tư, nếu như anh dám ngủ với người phụ nữ khác, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.”
Trong đầu tôi đang nghĩ đến cảnh tượng đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau trên giường. Lâm Linh xinh ngon ba vòng mơn mởn thế mà. Rượu vào tình dâng biết đâu bọn họ đang đến cái đoạn chơi thú nhún rồi cũng nên.
“Anh Thời Tư, để em cởi áo cho anh nha.”
Mé nó, cái con trà xanh này!
Tôi còn chưa từng chủ động đề nghị cởi áo cho Hứa Thời Tư lần nào. Sao cô ta dám xé áo anh?
Cô ta định hấp diêm Hứa Thời Tư à?
“Vợ ơi, em đừng cởi quần anh.”
“Anh Thời Tư, để em, đêm nay em sẽ khiến cho anh được sung sướng.”
Bà nó, dám nhân lúc anh say rượu mà làm chuyện đồi bại với chồng bà à?
Tôi tức điên lên, định sẽ xông vào xé xác con trà xanh kia ra. Chứ nếu để cho cô ta ngủ với anh, tôi nhất định sẽ hối hận mất.
Nhưng tôi còn chưa kịp đập cửa thì cánh cửa đã bị hất tung ra. Người bị đẩy ra ngoài là Lâm Linh, quần áo cô ta xộc xệch hệt như một kẻ ăn xin bị ném cho vài ba miếng giẻ.
Tôi bị cô ta kéo theo, đụng vào cạnh cửa, dạt sang một bên. Hứa Thời Tư nhìn thấy tôi, vội vàng chạy đến đỡ tôi.
“Vợ ơi, em không làm sao chứ?”
Đột nhiên tôi òa khóc thật to, bám lấy cánh tay anh, nói sao cũng không chịu nín làm cho anh càng hốt hoảng hơn, kiểm tra lung tung xem tôi có bị làm sao không.
“Vợ ơi, em đau ở đâu à?”
“Anh đụng trúng em mạnh quá à?”
“Vợ ơi, ngoan nín khóc, anh thương.”
“Vợ ơi, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm.”
Tôi òa khóc, nhìn quần áo anh xộc xệch, cúc áo đã bị gỡ tung, xác định là người phụ nữ xấu xa kia đã chạm qua anh rồi.
Tôi nắm lấy cổ áo anh.
“Cô ta đã làm gì anh rồi. Có phải anh đã ngủ với cô ta rồi không?”
“Không có, anh làm sao lại để cho cô ta chạm vào anh. Cơ thể này là của một mình em thôi, anh không có người phụ nữ khác, anh chỉ thương em thôi.”
“Thật không?”
“Thật 100%. Nếu nói xạo cho anh ế vợ suốt đời.”
Danh sách chương