Sáng sớm, sau khi nhìn thấy cảnh tượng nhức mắt của tôi và Hứa Thời Tư, người làm liền nhanh chóng chạy đi báo cáo với bà chủ.

Vừa nhìn thấy Hứa phu nhân đang ở trong vườn tưới hoa, người làm liền hớt ha hớt hải nói với bà chủ.

“Bà chủ, thiếu gia… đêm qua… thiếu gia…”

“Thiếu gia làm sao? Nó ngủm rồi sao? Ta biết ngay mà, sớm muộn gì ngày này cũng tới.”

Rồi vẫn tiếp tục cắt hoa như không có chuyện gì xảy ra.

Người làm nghe bà nói mà á khẩu.

Không biết thiếu gia liệu có phải là con ruột của bà ấy không nữa?

Có người mẹ nào nói con mình chết lại thản nhiên tiếp tục cắt hoa giống như một nghe câu chuyện thường ngày vậy chứ?

“Không phải… có một cô gái... trong phòng thiếu gia.”

“Ồ, hôm nay là con gái sao?”

Sau đó liền phát hiện có chuyện không đúng, bà liền giật mình quay đầu.

“Trong phòng con trai ta có phụ nữ?”

Người làm gật đầu lia lịa.

“Đúng vậy, đêm qua thiếu gia dẫn một cô gái vào phòng, hai người bọn họ còn tập đánh vần cả đêm nữa.”

Bà mất bình tĩnh, cắt luôn bông hoa yêu thích nhất.

“Hả? Trời ơi là trời, cái thằng nhóc thối này. Nó dẫn gái về nhà tập đánh vần?”

Người làm thành thật tiếp tục gật đầu.

“Vậy bây giờ nó còn sống không?”

“À… vẫn còn… Trông khí sắc cậu chủ còn có vài phần tươi tỉnh ạ.”

“Bình thường nó bệnh lên bệnh xuống, trói gà không chặt. Vậy mà hai người tập thể dục một đêm mà nó vẫn khỏe à? Vậy mà ta còn tưởng đến lúc chết nó còn không biết đến mùi gái.”

Sau đó, bà liền vui vẻ nắm lấy người làm, gương mặt có vẻ như còn hớn hở hơn cả Hứa Thời Tư.

“Mau, mau dẫn ta đi gặp con dâu tương lai của ta.”

“Vậy còn tiểu thư Kiều Nhan thì sao? Cô ấy là vị hôn thê của cậu chủ, còn sắp gả sang đây. Bà không cảm thấy cậu quá đáng à?”

“Với lại loại phụ nữ chưa gì đã ngủ với đàn ông như vậy, lại còn vào tận phòng cậu chủ chẳng phải là hạng phụ nữ tốt đẹp gì đâu ạ. Có thể là cậu chủ nhất thời bị cô ta mê hoặc rồi. Rất có thể cô ta là gái làng chơi.”

Bà Hứa nghe người làm nói, trong lòng liền vô cùng hoài nghi.

“Thời Tư nó làm sao lại nhìn trúng gái làng chơi được?”

Người làm liền miệng nhanh hơn não, cho rằng tôi tiếp cận Hứa Thời Tư là có mưu đồ.

“Thiếu gia nhà chúng ta trước đây băng lãnh, thanh khiết như ngọc, làm sao lại làm loại chuyện đồi bại như thế ngay trong nhà được. Với lại cậu quanh năm bệnh ốm liệt giường, sao có cơ hội dẫn cô ta vào phòng, hôm qua con không thấy cô ta đi vào bằng cửa chính.”

Mẹ Hứa mười phần lo lắng.

Hứa Thời Tư đúng là trước nay không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, càng huống hồ chi bệnh tình không cho phép anh có quan hệ nam nữ.

Có khi nào tất cả những lời người làm nói đều là sự thật hay không?

“Được rồi để ta đi xem thử cô ta như thế nào.”

Trong phòng ngủ của Hứa Thời Tư.

Bị anh ôm trong lòng, giống như sợ tôi chạy mất. Lại không ngừng cọ cọ mặt hôn lên vai tôi, rất bám người.

“Trưa rồi đó.”

“Ừm.”

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Để tôi bế em đi.”

Có dịch vụ phục đặc biệt kiểu này luôn. Được bệnh kiều ôm đi vệ sinh.

“Không cần, đi vệ sinh tự mình tôi đi được.”

“Sợ em chạy mất.”

Quả nhiên tôi đoán không sai mà, hắn là đang sợ tôi bỏ trốn.

Mà đúng là tôi cũng có ý định đó thật. Không trốn để ở đây bị hắn giày vò à?

“Tôi muốn mặc đồ trước.”

“Ừm, em cứ thay ở đây đi, tôi không ngại.”

Người đàn ông nào đó trơ trẽn nằm xuống giường, nghiêng đầu sang một góc chín mươi độ, tay chống trên đầu, dáng vẻ vô cùng chờ đợi.

Sao tôi cứ cảm thấy có chút kỳ kỳ, không giống như lời đồn một chút nào.

Tôi còn cho rằng tên này đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi cơ.

Người ngoài đều nói hắn nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc. Tôi lại thấy hắn chính là kiểu mặt người dạ thú, nhất là thú động d*c.

Tôi thấy ghét thằng cha này quá!

Tôi muốn đánh cho khuôn mặt đẹp trai của hắn một cái quá.

“Anh có thôi ngay đi không? Anh có phải Hứa Thời Tư không vậy?”

“Dù sao đêm qua tôi cũng thấy hết của em rồi. Một cọng lông cũng không sót.”

Tôi liền lấy tay chăn che lại chỗ đó.

“Không sao, thấy thì cũng đã thấy rồi, tôi sẽ không chê em chỗ đó chưa phát triển hết đâu.”

Mé nó, cái tên biến thái này!

Tôi lao đến, bất chấp hình tượng ngồi bụng của hắn, giơ tay muốn đấm hắn nhưng bị hắn né được còn ôm eo tôi đẩy xuống.

“Hứa Thời Tư, ai cho anh né hả?”

Nào ngờ lúc này tay nắm cửa lại chuyển động một vòng. Hai người theo hướng phản xạ mà đưa mắt hướng lên nhìn theo.

Bốn mắt chạm hai mắt. Người bước vào chính là mẹ của Hứa Thời Tư.

Hình ảnh đập vào mắt khiến bà há hốc mồm có phần choáng váng.

Tôi đang khỏa thân không một mảnh vải ngồi trên bụng thái tử gia Hứa Thời Tư… cưỡi ngựa. Hứa Thời Tư cũng đang Trần Như Nhộng ôm eo tôi.

Người làm nói không sai một chút nào. Con trai bà vậy mà lại lếu lều với phụ nữ ngay trong phòng ngủ.

Đã vậy còn nằm dưới nữa chứ?

Đúng là nhục mặt đàn ông mà.

“Ôi trời ơi là trời! Có tin được không? Con trai tôi mất trinh rồi nè. Trời ơi! Cứu tui!”

“Cuối cùng mày cũng chịu ứ ừ với phụ nữ rồi à con?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện