"Tới nơi rồi, để tôi mở cửa xe cho cô."
Từ góc nhìn của cô, Kiệt Giai có góc nghiêng thật đẹp, khuôn mặt góc cạnh kèm theo đó là đôi mắt ngọc biếc, hai má cô bất chợt ửng đỏ.
"Ối, ngại quá!"
Tây Y Hà vỗ vỗ nhẹ má mình mấy cái, bước xuống xe cùng Kiệt Giai tiến vào trung tâm thương mại, trong lòng cô thầm tự động viên chính mình "Cố lên!".
Trung tâm thương mại sầm uất tại Ichihaga làm cô choáng ngợp, đồng tử của cô mở to hết cỡ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp sang trọng của nó, Kiệt Giai quay sang nhìn Y Hà, biểu cảm của cô lúc này khiến gã cảm thấy vui lây.
Hả? Vui lây sao? Gã trai cao to với đôi mày luôn cau có cũng có cảm xúc với cô?
Tây Y Hà như đứa trẻ lên ba chạy khắp nơi xem những món đồ mà nơi thành phố cô không có, thậm chí cô còn chưa thấy bao giờ.
"Này này, anh nhìn xem, những bé thỏ này dễ thương quá!"
Tây Y Hà kéo tay Kiệt Giai lôi gã đi theo, hừm, tay sao, nắm tay mới phải, cô vẫn vô tư nắm tay gã, nắm rất chặt là đằng khác, như ngầm ý muốn gã phải theo sát cô.

Nhìn kỹ lại, người ngoài còn tưởng em gái được anh trai dẫn đi mua đồ, vui quá nên đi đâu cũng nắm tay anh nó kè kè vậy.
"Hừm!" Kiệt Giai ho trừ vài tiếng, cô quay ra sau nhìn gã, mặt gã ta lúc này đỏ còn hơn cả trái cà chua chín, chắc đây là lần nắm tay đầu tiên của gã với con gái đây mà.

Y Hà vừa trở lại thực tế sau cảm giác thích thú xem những món đồ yêu thích, hình như có gì đó sai sai, tay cô, lòng bàn tay cô có hơi ươn ướt.

Cô nhìn xuống.
"Á, tôi..


tôi quên mất..

tôi xin lỗi.."
Cô bối rối, lấy ngón tay xoắn loạn tóc đến rối cả lên, miệng cô như bị đơ lại, như đứa trẻ đang tập nói.
"Tôi..

thực sự..

không cố ý.."
Gã nhìn biểu cảm của cô bây giờ, dễ thương tới nổi gã chỉ muốn ôm cô vào lòng gã thật chặt.
"Kiệt Giai, anh có sao không?"
Tây Y Hà lo lắng, vì hành động quá vô ý của cô, mà làm cho gã hồn bay phách tán thế này, cô sợ bị bắn bỏ lúc nào không hay.

Phía xa một bóng hình quen thuộc trong dòng người vẫy gọi tên hai người.
"Kiệt Giai, Y Hà!"
"Ơ, anh Khang Manh!"
Kiệt Giai như thoát ra từ trong vọng tưởng, quay lại thực tại gã không thấy cô đâu, gã rối tít rối mù lên đi tìm cô, còn một bên cô đi tới chỗ Khang Manh, ánh mắt cô như cầu cứu nhìn người anh trước mặt.
"Khang Manh..

Kiệt Giai anh ta..

anh ta bị sao mà tôi gọi mãi không thấy anh ta trả lời tôi.."
Bỗng từ đằng sau, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Hóa ra cô ở đây!"
Khang Manh nghiêng đầu cười mỉm nhìn Kiệt Giai.
"Thế hai người đã mua được gì rồi?"
Nhìn đống đồ trên tay Kiệt Giai, Khang Manh cũng đủ hiểu câu hỏi ban nãy của anh chắc dư thừa nhỉ.
"Ừm..

bọn em đi mua mấy món đồ dùng cá nhân cho em và cả đầm cho bữa tiệc tối nay rồi, còn..


còn trang sức thì.."
Cô nói rồi lại ngập ngừng liếc sang gã tóc đỏ hoe đang đứng kế bên cô, Kiệt Giai bắt gặp ánh mắt long lanh đó, quả thực chỉ biết thờ dài.
"Hầy, tôi dẫn cô ấy đi khắp cửa hàng trang sức nhưng không có món nào vừa ý cô ấy cả.

Cô ấy yêu cầu tất cả phải đều gắn đá ruby huyết hồng, màu giống với móc khóa con thỏ cô ấy đang cầm trong tay."
Ánh mắt Kiệt Giai chuyển sang móc khóa con thỏ màu hồng mà Tây Y Hà cầm trên tay, Khang Manh hiểu, anh ta như đã lường trước được việc này, khi thấy cô lúc nào cũng mang theo cái móc khóa đó, có lẽ đó là vật kỉ niệm về một người nào đó mà cô rất thương nhớ chăng, đúng như anh nghĩ rồi đó, Khang Manh!
"Tôi có ghé qua Shina, tình cờ thấy bộ trang sức cùng màu với con thỏ mà em hay mang theo, em xem, có đẹp không?"
Khang Manh đưa cho cô một túi giấy màu hồng phớt, nhìn như màu tóc của Trạch Nhiên vậy, bên trong có ba hộp kích cỡ khác nhau theo thứ tự lớn, vừa và nhỏ.

Cô mở ra xem, quả thực là ruby huyết hồng, cô không nghĩ trên đời này lại có loại màu đẹp như cô muốn.
"Xinh quá! Anh kiếm đâu ra mẫu ruby có cả mặt đá hình con thỏ thế, em rất thích những thứ liên quan đến thỏ."
Cầm bộ trang sức trên tay, cô vui lắm, phải nói, cảm giác được cầm trên tay những món đồ mà mình hằng mơ ước, nó đã quá đã.
"Cảm ơn anh nhiều nhé! Khang Manh!"
Lời cảm ơn cùng đó là nụ cười tươi rói, nụ cười đó đã rất lâu rồi không xuất hiện trên đôi môi căng mọng, chúm chím của cô.

Nó rất đặc biệt, đối với hai người bọn họ! Khoảng khắc này được cho vào những khoảng khắc đáng nhớ nhất của Tây Y Hà, Kiệt Giai và Khang Manh.
Cô vui vẻ cầm túi đồ ra ngoài cửa chính đợi hai người kia, họ còn phải xuống hầm lấy xe, trên đường đi, Kiệt Giai hỏi mỹ nam.
"Sáng nay cậu nói có việc bận, là vì bộ trang sức kia sao?"
Khang Manh chỉ quay sang nhìn gã rồi mỉm cười, nụ cười này từ lúc gặp nhau tới bây giờ, như quen thuộc với gã rồi.
"Cậu thông minh thật đó, cậu không biết nhà tôi kinh doanh khoáng sản sao, đá quý hả, chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi mà thôi!"
Câu nói đầy tự tin mang hàm ý đầy thách thức như trả lời cho tất cả, cũng đúng thôi, gã không việc gì phải khó chịu, việc gã tối nay đi cùng với cô, nghĩ tới thôi gã đã hồi hộp lắm rồi.
"Tối nay hành động cẩn thận đấy, bọn tôi vẫn phải cử người theo hỗ trợ từ xa.


Vì em ấy, tôi cũng muốn đi tiệc cùng hai người."
"Gì vậy ông anh, tôi mới là người được chỉ định, ông anh tính phản ông trùm à! Làm gì cũng phải cẩn trọng, đó là quy tắc tối thiểu, anh cũng biết mà!"
Thấy Kiệt Giai phản ứng dữ dội để bảo vệ anh, Khang Manh có chút thương cậu em, gì chứ, chỉ mới gặp nhau có hai ngày mà lo lắng cho anh vậy rồi sao?
"Cảm ơn cậu nhé, vì đã quan tâm tôi."
Khang Manh vỗ vai Kiệt Giai đi về phía ngược lại "Tôi để xe ở khu H, cậu lấy xe chở em ấy về trước đi."
"Ừm, anh lại nói mấy lời linh tinh rồi."
Kiệt Giai lái xe lên cửa chính, thấy bóng dáng nhỏ bé cùng bộ đồ quen thuộc ngồi ở ghế chờ nằm ngủ, gã chỉnh lại thắng tay, trong đầu định xuống gọi cô dậy rồi đi về, nhưng hành động thì ngược lại hoàn toàn, chỉ thấy gã cởi khoác ngoài che phần chân cô lại, bồng cô về dải ghế phụ sau.

Không một động tác thừa, đầu cô cứ thế tựa vào lồng ngực của gã, cô bây giờ như chú thỏ đang trong vòng tay của một chú cáo già chuẩn bị đem về thịt vậy.
"Mùi thơm quá!"
Gã hít hà mùi hương từ mái tóc của cô, mùi hương này làm gã nhớ tới ký ức lúc nhỏ, tầm bốn năm tuổi gì đó, gã đang chơi ở công viên, cũng bị thu hút bởi mùi hương thơm đến lạ, đi theo mùi hương thì gã phát hiện thấy một bé gái với mái tóc dài màu nắng đang nằm ngủ dưới gốc cây cổ thụ.

Nhìn kỹ lại Tây Y Hà, gã lại thấy cô giống bé gái đó quá!
"Có phải, đó là em không?"
Miệng gã nói vậy, nhưng trong lòng gã đã có người mà gã thầm thương trộm nhớ rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện