"Tinh hạch."

"A?"Không kịp phản ứng.

"Giao tinh hạch trên người ra đây,10 tinh hạch đổi 1 mạng."Nguyệt An Tuyết cười đầy ác thú vị nhìn một đám người còn đang mộng bức bên kia.

"Làm sao cô..."Mục Đông cùng Nguyên Tư tràn đầy kinh ngạc

"Chu Khiết Nghi biết thì làm sao tôi lại không biết,hỏi thừa."Nguyệt An Tuyết hừ lạnh một tiếng.

"Cô đợi một chút."Mục Đông nói xong quay người lại cùng Nguyên Tư lôi từ trong túi ra một cái túi nhỏ,bắt đầu kiểm kê một chút tinh hạch bọn họ có trong tay.

"A la,Tuyết Tuyết thật phúc hắc nha."Ichimaru Gin miệng ngậm bánh quả hồng mà trêu chọc.

"Có thể kiếm tinh hạch thì ngu gì không kiếm,huống chi là đối với một đám có thể đẩy đồng bạn vào chỗ chết chỉ để bản thân được sống đâu,nhân tâm đạm mạc a~.Coi như 10 tinh hạch là giá cái mạng của bọn chúng đi."Nguyệt An Tuyết híp híp mắt cười,hai chân thì đung đưa tự do.

"Là một tiểu thư thì không nên ngồi như thế,đi xuống."Kuchiki Byakuya im lặng nãy giờ rốt cuộc không nhìn được nữa mà lạnh lùng nói.

"Ách,ngồi trên thành lang can thôi mà,không ngã được đâu...a!"Nguyệt An Tuyết giật giật khoé miệng trả lời,bất quá vừa dứt lời thì cảm giác eo mình có một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt,tiếp sau đó.....bản thân cô vậy mà bị người trực tiếp nhẹ nhàng nhấc lên rồi đặt xuống đất...="= này là chuyện gì xảy ra???

"Là một vị tiểu thư thì phải ra dáng tiểu thư."Quý tộc đại nhân lạnh lùng nói.

".. .."Rốt cuộc là bà có còn nhân quyền hông zậy,vì sao cái tên quý sờ tộc này lại quản nhiều tới mức này,hình như cô hôi hối hận khi gọi trúng hắn rồi,đồ quý tộc đáng chết,a a a a!!!!

Ichimaru Gin đứng một bên nhìn vẻ mặt khổ bức của Nguyệt An Tuyết mà cười đến không thấy mặt trời,quả nhiên phúc hắc là phải cho mặt than giải quyết nga~.

Unohana Retsu nhìn cái cảnh tượng vừa rồi mà nụ cười trên mặt lại càng sâu,ngay cả Zaraki Kenpachi ở bên cạnh cũng phải im lặng nhích mông qua một bên.

Bên này,Mục Đông sau khi đếm xong số tinh hạch bọn họ có thì chỉ có 24 viên mà thôi,số còn lại đều là nằm trong tay Chu Khiết Nghi vì lúc đầu chính cô ta là người phát hiện ra tinh hạch trong não tang thi,dù Chu Khiết Nghi không giết tang thi nhưng cô ta lại đi đào tinh hạch,số lượng chắc chắn rất nhiều,lúc này bọn hắn lại hối hận khi không cướp lấy tinh hạch từ trên tay Chu Khiết Nghi trước rồi mới đẩy cô ta xuống.

"Anh Đông,phải làm sao đây,chỉ có 24 viên tinh hạch cho 2 người."Diệp Tư Ngọc lo lắng hỏi rồi nhìn chằm chằm cái túi trong tay Mục Đông.

Hứa Thuỷ Nhi đứng một bên,hai mắt nhìn cái túi sau đó là quan sát sắc mặt của mọi người ở đây,cuối cùng mắt dừng lại ngay trước người Nguyên Tư.

Nguyên Tư cũng đúng lúc này ngẩn mặt nhìn Hứa Thuỷ Nhi,giống như cùng đạt thành ý nghĩ gì đó,trong lúc Mục Đông,Diệp Tư Ngọc cùng Ngọc Oanh đang đau đầu suy nghĩ phải làm sao thì Nguyên Tư đã đi tới phía sau lưng Mục Đông,dồn lực vào cây gậy trong tay đập thẳng vào đầu Mục Đông khiến hắn không kịp phản ứng mà ngã úp trên đất ngất đi,máu từ trên đầu chảy ra ướt cả sàn.

Diệp Tư Ngọc cùng Ngọc Oanh bị tình cảnh bất ngờ diễn ra này làm cho sợ hãi,không kìm nén được phải hét lên một tiếng,sau đó hai người lần lượt bị Hứa Thuỷ Nhi ở phía sau đập cho hôn mê bất tỉnh.

"Anh còn đứng đực ra đó làm gì,mau lấy tinh hạch,chúng ta phải ra khỏi chỗ quái quỷ này,nhanh lên!"Hứa Thuỷ nhi nhìn Nguyên Tư vì đánh choáng Mục Đông còn đang chảy cả mồ hôi đầy đầu mà quát lên.

Hai người trước mạt thế mấy ngày vừa xác lập quan hệ,dĩ nhiên cũng đã lăn giường vài lần rồi.Lúc trước ở trước mặt mọi người vẫn luôn làm bộ như bạn bè bình thường vì Hứa Thuỷ Nhi tránh cho Chu Khiết Nghi ghen,đơn giản là vì Nguyên Tư chính là nam sinh mà Chu Khiết Nghi thầm yêu nhiều năm,việc này Hứa Thuỷ Nhi biết.

Bất quá cả hai lại không biết rằng lúc mạt thế buông xuống cũng là lúc Chu Khiết Nghi thay đổi một linh hồn,mà người đó lại chẳng thèm để mắt tới một nam sinh như Nguyên Tư làm gì,ánh mắt đã phóng tới mấy vị nam chủ tài mạo song toàn từ lâu rồi.

Lúc này hai người liên hợp lại cướp tinh hạch để đổi lấy mạng sống,vì thế không cần phải che giấu nữa,dù sao còn mạng thì vẫn còn tất cả,bạn bè cái gì bất quá chỉ xã giao thôi.

"Nguyệt tiểu thư,ở đây có 24 viên tinh hạch,đổi lấy mạng của hai người bọn tôi,cô mau đem bọn tôi ra khỏi đây."Hứa Thuỷ Nhi cầm túi tinh hạch hướng tới Nguyệt An Tuyết nói.

"Ân,tốt thôi.Kenpachi,làm phiền ông."Nguyệt An Tuyết híp mắt cười cười nhìn cặp nam nữ trước mắt,không hề biểu lộ gì cả,để cho Kenpachi mang theo hai người thuấn bước nhảy tới sân thượng trường tiểu học,bỏ hai tên còn ngu ngơ ở đó rồi trở về đưa túi tinh hạch cho Nguyệt An Tuyết.

Ân,cô chỉ nói là đưa họ ra khỏi đó chứ không có nói là mang đến nơi an toàn nha,một cặp cẩu nam nữ thì vẫn là cùng đi chơi với tang thi tốt lắm.

Toàn bộ tình cảnh vừa rồi,dĩ nhiên là cô đều thu hết vào trong mắt,thật là một điều bất ngờ đâu,cũng vì hành động của hai người càng khiến cô thay đổi chủ ý.

"Ây nha,Tuyết Tuyết lại tiếp tục hố người rồi."Ichimaru Gin cười tủm tỉm,trực tiếp vạch trần.

"Ầy,hố người là một thú vui tao nhã nha,Gin."Nguyệt An Tuyết không biết lấy từ đâu ra một cây quạt xếp che miệng cười đầy vẻ thục nữ,bất quá lại không có một tí"thục nữ" nào mà càng giống một con hồ ly nhỏ đang tính kế người thì đúng hơn.

Kuchiki Byakuya ở ngay sau lưng Nguyệt An Tuyết phải đưa mắt nhìn cô một cái sau đó lập tức dời đi hướng khác,cố gắng khắc chế khoé miệng đang run rẩy của mình,cái tính cách này....

"Ân,tiếp tục cố gắng phát huy."Ichimaru Gin giơ ngón tay cái với Nguyệt An Tuyết mà cười đầy ác thú vị nhìn về phía Kuchiki Byakuya đứng phía sau Nguyệt An Tuyết.

"Hừ."Kuchiki Byakuya nhận thấy ánh mắt của Ichimaru Gin thì hừ một tiếng,không hề nói gì.

"A,tiếp theo phải mang mấy người kia qua đây nha,nếu không sẽ bị thịt mất!"Nguyệt An Tuyết không hề chú ý tới khí lạnh của người ở phía sau mình đang toả ra mà để Kenpachi thuấn bước,đem ba người còn lại dời đến chỗ bọn họ.Ngay khi Kenpachi vừa rời đi thì đống đồ chặn ở cầu thang đúng lúc bị tang thi công phá,ào ào trào lên tầng 2 giống như nước lũ vậy,vì mất đi mục tiêu,mấy con tang thi lại bắt đầu lảng vảng xung quanh tìm kiếm,mà lúc này đám Nguyệt An Tuyết đã thuấn bước rời khỏi chỗ đó.

....

Đợi khi ba người Mục Đông lần lượt tỉnh dậy,phát hiện bản thân đang nằm ở trên sân thượng của một nhà ba tầng,vị trí cách cái cửa hàng 24h lúc trước một khoảng không xa nhưng lại có thể né tránh tang thi để chạy đi được.

"Anh Đông,anh không sao chứ?"Ngọc Oanh rụt rè nhìn đầu Mục Đông còn dính máu khô.

"Không sao,hơi đau và choáng một chút thôi!"

"Đáng chết,không ngờ Hứa Thuỷ Nhi cùng Nguyên Tư lại cấu kết với nhau cướp tinh hạch của chúng ta,đúng là cẩu nam nữ mà!"Diệp Tư Ngọc cắn răng đầy oán giận mắng chửi,Ngọc Oanh cũng đi lên oán hận vài câu.

"Bất quá,hai người nhìn bên kia kìa."Mục Đông trong lòng dù rất tức giận nhưng khi nhìn tới trong góc có hai cái ba lô thì chống đỡ người đi qua,cầm lên rồi mở ra.

Bên trong,có một cái ba lô là chút thức ăn như bánh quy,chocolate,vài gói mỳ ăn liền.Ở ba lô còn lại thì có mấy chai nước suối,một chút thuốc trị thương,bông băng và thuốc hạ sốt cuối cùng là một tờ giấy.

Mục Đông tò mò mở tờ giấy ra nhìn thì chỉ thấy một dòng chữ viết thẳng tắp xinh đẹp ghi là:Giao dịch hoàn thành,24 viên tinh hạch cùng 2 cái mạng kia đổi lấy mạng của ba người cùng hai cái ba lô nhỏ này,bái bai!

"Này,là nữ nhân kia đi."Diệp Tư Ngọc nhìn tờ giấy thì đầy kinh ngạc,thật là trong ấn tượng của cô,cái cô gái kia thật sự chả tốt đẹp gì,lợi dụng bọn họ giết chết Chu Khiết Nghi,sau đó lại còn muốn dùng tinh hạch đổi mạng khiến bọn họ bị hai tên cẩu nam nữ kia làm hại.

Bất quá,có lẽ cô ta cũng không xấu như mình thể hiện,điều cô ta làm có vẻ như là ép ra bản chất thật của mọi người,cũng như cho bọn họ nhìn thấy sự đáng sợ của lòng người ở trong thời kì mạt thế này đi.

"Cô ấy có lẽ không xấu như chúng ta nghĩ,nếu là thật thì có lẽ sẽ cứu hai người kia mà không phải chúng ta."Ngọc Oanh gật gật đầu nói,tay đã nắm lại thật chặt.

"Tốt rồi,chỗ thức ăn này có thể giúp ba chúng ta duy trì được ba ngày nếu tiết kiệm,tạm thời nghỉ ngơi thật tốt rồi đi tìm một chiếc xe,có lẽ bên ngoài thành phố sẽ ít tang thi hơn,chúng ta thu chút đồ ăn rồi rời đi thôi!"Mục Đông nắm chặt tờ giấy trong tay rồi cúi người kiểm tra một chút,lấy ra hộp bánh quy chia cho Diệp Tư Ngọc cùng Ngọc oanh cùng chai nước suối.

Hai cô gái cũng không có phản đối gì,bọn họ biết hiện tại bản thân là phải dựa vào nam nhân duy nhất trong nhóm là Mục Đông,hắn còn là dị năng giả nữa nên chỉ số an toàn cũng cao hơn một chút.

....

"A la,Tuyết Tuyết thật là tâm mềm đâu."Ichimaru Gin híp mắt ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết đang càn quét đồ trong tiệm quần áo.

"Vô phương,ta chính là rất chán ghét bạch nhãn lang nga~."Không thèm để ý tới sự trêu chọc của hắn,sau khi thu xong hết đồ thì lập tức hướng cửa đi ra,Ichimaru Gin cũng nhún nhún vai rồi đi theo.

Mấy tang thi trong cửa hàng quần áo trên con đường này đều lần lượt bị xử lí sạch sẽ,Nguyệt An Tuyết chỉ việc đi vào đem mọi thứ thu vào không gian mà thôi.Hiện tại chính là cửa hàng cuối cùng trong con đường,thời gian lúc này cũng đã tầm 5 giờ chiều,trời đã bắt đầu tối đi.

Nguyệt An Tuyết gọi về các tử thần khác rồi thuấn bước trở về khách sạn,cả ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi.

[Ting,nhiệm vụ chính:Tìm Nguyệt An Thần,lấy lại chiếc nhẫn cổ trong tay hắn,thời gian hạn định:3 ngày.Thưởng:Mở ra hệ thống rút thưởng,1 thẻ triệu hồi,500 điểm tích luỹ.Thất bại:30 ngày hôn mê sâu.]

Đang lúc đang thuấn bước,cô lập tức bị hệ thống thông báo nhiệm vụ làm cho giật cả mình,trượt chân rớt thẳng từ toà nhà cao 20 tầng xuống dưới,may mắn là có Kuchiki Byakuya nhanh chân ôm lấy,né tránh được một lần rớt xuống giữa một đám tang thi hơn chục con bên dưới,quả này đúng là hú hồn hú vía.

"Tuyết Tuyết,em làm sao vậy?"Unohana Retsu đi lên kiểm tra một chút Nguyệt An Tuyết,đảm bảo cô không bị thương gì mới thả lỏng một chút.

"Không có việc gì,về thôi!"Nguyệt An Tuyết kéo kéo khoé miệng,vẫy vẫy tay nói,vừa muốn rời khỏi cái kiểu công chúa ôm của Kuchiki Byakuya thì lại bị hắn giữ chặt,tiếp sau đó là trực tiếp giữ nguyên kiểu công chúa ôm này mà thuấn bước về tới khách sạn.

Nguyệt An Tuyết:="= Vị đại nhân này sẽ không là bị cửa ở chỗ nào kẹp trúng đầu đi,có ai cho cô biết,người đang ôn nhu ôm cô là kẻ giả mạo mà không phải quý tộc đại nhân đúng không,đúng không đúng không đúng không a~~~

Lúc này,tâm trạng của Nguyệt An Tuyết là một đống hỗn độn,thật sự nghĩ mãi không ra vì sao cái vị này lại làm ra cái chuyện này.

Về phần ba vị tử thần ở phía sau,Unohana Retsu vẫn là nụ cười ôn nhu hiền hoà,Ichimaru Gin thì vẫn là cái nụ cười giả tạo hồ ly của hắn bất quá lại có chút gì đó không giống,nhìn qua có vẻ,ừm,càng gian xảo hơn,về phần Zaraki Kenpachi thì chỉ hừ một tiếng rồi thôi,không hề có biểu hiện gì quá chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện