Năm Nguyên đế thứ mười hai.
Lục thừa tướng đương triều tham ô nhận hối lộ bị bắt ngục giam, bỏ lại sáu mươi người già trẻ gái trai và căn phủ Thừa tướng bị niêm phong, mọi tài sản phải sung vào quốc khố.
Con gái Lục thừa tướng là Hoàng hậu Thục Ngôn nghe tin vội chạy tới Càn Hòa cung cầu tình cho cha nhưng hoàng đế tránh mặt không gặp, mọi sổ con xin ân xá cho thừa tướng đều bị bác bỏ toàn bộ.
Lục thừa tướng đã ngoài bảy mươi, sao chịu nổi thủ đoạn bức cung chốn lao tù, chỉ gắng gượng được vỏn vẹn năm ngày rồi từ giã cõi đời.

Trước khi chết, ông lấy máu viết huyết thư khiển trách đế quân chí tôn kia.

Sau khi thừa tướng qua đời, hoàng đế hạ chỉ lưu đày già trẻ gái trai nhà họ Lục ra biên ải, vĩnh viễn không thể về kinh.
Thục Ngôn hoàng hậu nghe xong vô cùng tức giận, bất chấp khuyên can mà xung đột gay gắt với hoàng đế, cuối cùng bị hoàng đế ép cấm túc trong cung với lý do bệnh nặng.
Hoàng hậu quá thương tâm và phẫn nộ, đúng ngày sinh thần của hoàng đế, bà treo cổ tự sát.
Hoàng hậu tự sát khiến hoàng đế nổi trận lôi đình, nghĩ ấy là chuyện nhuốc nhơ, lại sợ bà sẽ về nguyền rủa mình nên hạ lệnh gi.ết chết mọi cung nhân hầu hạ bà rồi tuyên bố với thiên hạ rằng bà chết vì bệnh trở nặng.
Năm đó thái tử Tiêu Khải Hành mười sáu tuổi đang luyện quân ngoài biên ải, biết chuyện trong cung đã là bảy ngày sau.

Hắn giục ngựa chạy về, ngờ đâu giữa đường bất ngờ bị quân địch tập kích, cả người lẫn ngựa ngã xuống vách núi, may có thuộc hạ thân tín cứu mới toàn mạng.
Thái tử được cứu về cung, mạng còn nhưng hai chân thương nặng, thậm chí tàn tật không thể đứng lên được nữa, quãng đời còn lại chỉ có thể sống kiếp tàn phế.
Thái tử điện hạ trẻ tuổi nông nổi, biết cái chết của mẫu hậu có ẩn tình, hắn tức giận chất vấn hoàng đế chân tướng ngay trước mặt mọi người khiến hoàng đế sôi máu, hạ chỉ giam cầm hắn trong Thanh Hòa điện, không ai được phép cầu tình
Thừa tướng rớt đài, hoàng hậu tự sát, thế lực trong triều đảo điên nghiêng trời lệch đất.

Mặc dù thái tử không bị phế truất nhưng hai chân tàn tật, đã thế còn bị giam cầm chẳng khác nào kẻ bị vứt bỏ.
Cây đổ bầy khỉ tan, vây cánh thái tử như chim muông tán loạn tìm chủ mới, lần lượt gia nhập phe cánh các hoàng tử khác, để lại thái tử thân cô thế cô.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã sáu năm trôi qua.
Điện Thanh Hòa vắng vẻ không ai lui tới, dường như chính hoàng đế cũng quên mất mình có một đứa con ở đây.

.

.
Thanh Hòa điện.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một người phụ nữ trung niên chạy vào, vẫy tay với người thanh niên đang trông coi tẩm điện: “Hộ vệ Triệu.”
Triệu Thanh đi tới, thấp giọng hỏi: “Nhũ mẫu Chu, có chuyện gì vậy? Sao đi vội thế?”
Nhũ mẫu Chu khe khẽ nói mấy câu, Triệu Thanh lập tức cau mày: “Chuyện từ khi nào?”
“Mới phát hiện, người đã chết lâu rồi.” Nhũ mẫu Chu thì thầm.
Triệu Thanh đang định lên tiếng, chợt tẩm điện có tiếng động vang lên, y xua tay ý bảo nhũ mẫu đứng ngoài chờ, còn mình xoay người vào trong.
Y đi tới giường lớn chạm trổ đang đang rủ kín màn che kia, khom lưng nói: “Khởi bẩm điện hạ, Tiểu Trác Tử hầu cận ngài không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ đã chết đuối.”
“Chết đuối?”
Một giọng nam khàn khàn có chút u ám vang lên: “Đổi người khác”

“Thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay.”
Triệu Thanh bẩm báo xong rồi lui ra ngoài, bảo với nhũ mẫu đang đứng chờ ngoài cửa: “Nhũ mẫu Chu, điện hạ chuẩn bị xong rồi, bà sắp xếp người khác lại đây hầu điện hạ mau.”
“Ầy!” Nhũ mẫu Chu thở dài, không rời đi ngay mà chần chừ như muốn nói gì đó.
“Nhũ mẫu có chuyện gì xin nói thẳng.” Triệu Thanh nói.
“Tiểu Trác Tử đi rồi, trước có Tiểu Lộ Tử từng hầu điện hạ nhưng đang đi lấy than chưa về, giờ còn mỗi Tiểu Ly Tử.

Cơ mà nó nhỏ quá, mới là nô tài quét sân, ta sợ nó tay chân vụng về khiến điện hạ tức giận.” Nhũ mẫu đau đầu: “Còn mỗi ta và Thúy Nha, nhưng thái tử điện hạ không thích phụ nữ lại gần, quay qua quay lại cũng không tiện.”
Tháng trước nhũ mẫu Chu từng xin thái giám chưởng quản Tịnh Tư và nữ quan Lan Phường cho vài cung nữ và thái giám tới đây bởi trong cung mới tuyển đợt tú nữ mới, phân cho các cung xong xuôi, ấy thế mà chờ tới lượt họ thì hết người.
Nhũ mẫu Chu là bậc lão làng trong cung, há chẳng rõ chuyện hết người chỉ là cái cớ, chung quy chỉ vì điện hạ bị ghẻ lạnh nên đám người đó bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Đương nhiên nhũ mẫu Chu rất tức giận nhưng đành lực bất tòng tâm, trong hoàng cung rộng lớn này, chuyện nâng cao dẫm thấp cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Bà cũng chỉ biết oán giận kể với Triệu Thanh một hồi, y gật đầu tỏ ý đã biết: “Vậy Tiểu Ly Tử kia đâu? Cứ kêu cậu ta tới hầu hạ điện hạ dùng bữa và tắm rửa trước đi.”
“Ừ, để ta đi gọi nó.”
Nhũ mẫu Chu rảo bước chạy đi.
Triệu Thanh về cung, báo chuyện nhũ mẫu vừa kể cho thái tử nghe.

Thái tử nghe xong cũng chỉ bình tĩnh: “Chẳng có gì lạ hết, mặc dù cô là thái tử nhưng lại chẳng có thực quyền, có lẽ sẽ tới một ngày danh Thái tử cũng bị tước mất.”
Triệu Thanh kinh hãi: “Điện hạ.

.

.”
“Không cần nói nữa.” Thái tử cắt ngang lời y: “Cho người tới hầu hạ đi.”
“Nhũ mẫu đã gọi người, cơ mà.

.

.” Triệu Thanh lặp lại lời nhũ mẫu Chu: “Thái giám đó tay chân vụng về, chỉ sợ quấy nhiễu tới điện hạ, chi bằng để thuộc hạ.

.

.”
“Không sao, ngươi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chuyện cấp bách nhất là hoàn thành tốt nhiệm vụ của ngươi đi.” Thái tử dặn dò: “Đi đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Triệu Thanh nghe vậy cũng không lắm miệng nữa, hành lễ sau đó lui ra.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
 Thời điểm Khương Ly khôi phục ý thức là lúc đầu óc cậu choáng váng, toàn thân nhớp nháp, cậu vươn tay dụi dụi mắt rồi chậm rãi mở mắt ra.
 Lúc này cậu đang nằm nghiêng về một bên, người đắp một chiếc chăn bông cũ kỹ cứng còng, tầm mắt có chút mờ nhòa, mãi mới dần trở nên rõ ràng hơn.
 Trước mắt Khương Ly là một cửa sổ giấy, tuy đã đóng chặt nhưng vẫn nghe tiếng gió thổi phần phật ngoài kia.
 Cửa sổ giấy?
 Khương Ly sửng sốt, ánh mắt nhìn quanh một vòng.
 Đây là một căn phòng vô cùng đơn giản, ngoài bốn chiếc giường gỗ thì còn một bộ bàn vuông, ghế ngồi và tủ gỗ đơn sơ.
Những thứ đồ này khiến Khương Ly có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nó na ná đồ vật xuất hiện trong phim cổ trang cậu từng đóng, không chỉ cửa sổ, ngay cả nóc nhà trên đầu cậu cũng làm bằng gỗ.
 Chẳng lẽ.

.


.

lần này cậu tới thế giới cổ đại ư?
Khương  Ly đang định xuống giường dạo quanh một vòng, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Một người phụ nữ trung niên ước chừng 50 tuổi bước vào, thấy cậu vẫn ngồi trên giường, lên tiếng: “Tiểu Ly Tử, sao còn nằm ì ra đó thế kia? Thái tử điện hạ gọi con tới hầu hạ đấy, nhanh chân qua đó đi.”
Thái tử điện hạ.
 Vừa nghe cách gọi này, Khương Ly biết ngay mình không lầm, có điều cậu vẫn chưa biết mình tới triều đại nào, sắm vai gì ở đây.
Tuy nhiên với tư cách là người sống trọn ba kiếp, Khương Ly nhanh chóng đáp lời ngay: “Đã biết, tiểu nhân tới ngay đây.”
“Nhanh cái chân lên!” Nhũ mẫu Chu dặn dò, sau đó xoay người rời đi.
“Xin hãy đợi đã.” Khương Ly gọi bà lại: “Thưa, vậy thái tử điện hạ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là trong phòng ngủ rồi, đầu óc sốt cao quá hỏng luôn rồi à?” Nhũ mẫu Chu thấy giờ thái tử ở đâu cậu cũng không biết thì lo lắng chạy tới, duỗi tay sờ trán cậu, phát hiện vẫn còn hơi nóng nhưng đỡ hơn tối qua rất nhiều rồi: “Có vẻ hạ sốt rồi đấy, tốt rồi.

Cứ tới hầu hạ thái tử dùng bữa trước đi, lát nữa rảnh thì xuống bếp nhé, nhũ mẫu có chừa chút canh bổ cho con đó.”
Mặc dù Khương Ly chưa biết người phụ nữ này là ai, nhưng từ giọng nói và hành động, cậu biết bà thực sự quan tâm tới nguyên chủ: “Cảm ơn nhũ mẫu, ngài chờ nô tài chốc nữa, nô tài thay quần áo qua với ngài ngay đây.”
“Nhanh lên nhé.” Nhũ mẫu nói xong liền ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại hộ cậu luôn.
Khương Ly bò dậy khỏi ổ chăn, vì đang sốt nên quần áo trên người cậu vẫn còn dấp dính mồ hôi, cứ thế này thì rất khó chịu, cậu dứt khoát cởi bỏ quần áo trên người ra.

Đang cởi q.uần áo, tay Khương Ly chợt khựng lại, cảm thấy có điều gì đó vô cùng bất thường.
Quần Khương Ly mới tụt tới đầu gối, cậu duỗi tay sờ sờ đũ.ng quần, sờ tới bộ phận nào đó thì mặt tái mét.
Khương Ly thấy điều này không chỉ bất ổn mà phải nói là rất bất ổn.
“Ký chủ đại nhân, cậu ổn chứ?”
Đúng lúc Khương Ly đang sợ hãi không thôi, đột nhiên hệ thống lên tiếng khiến cậu sửng sốt: “Tiểu Khả Ái? Lần này mày không bị nhốt à?’
“Tạm thời thì chưa.” Hệ thống vui mừng đáp: “Cậu không sao chứ?”
“.

.

.

Không ổn rồi.” Khương Ly day trán, cậu nhức hết cả đầu, khó giữ nổi bình tĩnh: “Vì sao lần này tao lại là.

.

.

thái giám?”
Gần như cậu nghiến răng nghiến lợi bật ra hai chữ đó.
Tuy Khương Ly từng đóng vai thái giám nhưng đó cũng chỉ là đóng phim mà thôi, không phải thái giám thực sự.

Giờ thì hay rồi, thành thái giám thật rồi, là một người đàn ông, cậu khó mà tiếp nhận nổi sự thực này.
“À thì.


.

.” Hệ thống áy náy: “Xin lỗi mà, nhân vật của từng thế giới đều sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên.”
Khương Ly cười lạnh: “Nhà sáng lập trò chơi này là thái giám, đúng chứ?”
“Ký chủ à, mong cậu ăn nói cẩn thận.

.

.”
Lúc này nhũ mẫu lại gọi vọng vào, hỏi cậu đã thay quần áo xong chưa.
Khương Ly đáp: “Xong ngay đây ạ.”, không rảnh để ý tới thân phận thái giám này nữa, cậu tới ngăn tủ lấy một bộ quần áo mới: “Quên đi, truyền ký ức của nguyên chủ cho tao đã.”
“Được.”
Chẳng mấy chốc, bối cảnh và ký ức của nguyên chủ truyền tới tâm trí cậu.
Đây là một vương triều không tồn tại trong lịch sử do nhà Tiêu trị vì, hoàng đế đương triều là Tiêu Nguyên Trung đã lên ngôi được tròn 22 năm.
Năm nay nguyên chủ mới 14 tuổi, tên Tiểu Ly Tử, là một thái giám trẻ chưa đầy 7 tuổi đã bị người thân đưa vào cung.
Cha mẹ nguyên chủ mắc bệnh qua đời từ khi nguyên chủ còn rất nhỏ, chú họ nhận nuôi nhưng lén lút bán cậu vào cung làm thái giám.
Tính tình nguyên chủ chất phác, không a dua nịnh hót bao giờ.

Trước nguyên chủ làm việc nặng ở phòng bếp, sau được chuyển tới điện Thanh Hòa làm việc.

Nhũ mẫu Chu thấy nguyên chủ còn nhỏ nên càng chăm sóc nhiều hơn.
Điện Thanh Hòa tổng cộng có ba thái giám, hai người còn lại đều lớn hơn nguyên chủ vài tuổi, ý mình lớn hơn nên ngày ngày quát mắng nguyên chủ xả giận.
Hôm trước nguyên chủ bị Tiểu Trác Tử đẩy xuống hồ, không may cảm lạnh.

Ngay tối về nguyên chủ sốt cao, đành xin phép nhũ mẫu ở lại nghỉ ngơi, chẳng ngờ ngủ mãi không bao giờ thức dậy được nữa.
Tiếp thu ký ức nguyên chủ xong cũng là lúc quần áo Khương Ly đã gọn gàng, cậu bước nhanh ra cửa đi cùng nhũ mẫu tới phòng ngủ của thái tử.
Tới tẩm điện, nhũ mẫu Chu gõ cửa, nói: “Thái tử điện hạ, nô tỳ mang người hầu hạ ngài tới rồi.”
Trong phòng vọng ra tiếng nói: “Vào đi.”
Nhũ mẫu Chu đẩy cửa vào, Khương Ly theo sau, đi ngang qua sảnh rồi tới một chiếc giường phủ kín rèm.

Từ trên giường, một bàn tay vươn ra chậm rãi xốc rèm lên.
Đúng lúc đó, Khương Ly nghe thấy có tiếng hệ thống nhắc nhở: “Xin ký chủ chú ý, nam chính đã xuất hiện, chuẩn bị theo đuổi thôi nào!”
Thường nam chính sẽ là người cậu yêu, theo bản năng, Khương Ly ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thẳng vào đôi mắt của người đó.
Một đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
@Bạn Krys điên vì xưng hô: Lại là một khởi đầu mới, cơ mà tui hơi rén cái khởi đầu mới này nha.

Huhuhuhuhu sợ làm truyện bối cảnh cổ đại lắm lun, chả biết xưng hô thế nào cho đúng.

Có gì lấn cấn thì cạ nhà cứ góp ý rồi kêu tui để tui sửa nhaaaa o(TヘTo)
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện