Khương Ly hành hạ Lục Dữ với đám bạn của cậu ta tới bến, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới vứt bóng trả cho Lục Dữ.
Lục Dữ tự thấy trình đánh bóng rổ của mình không tồi lúc này cũng phải cam bái hạ phong, ai mà ngờ anh dâu chơi bóng rổ giỏi thế cơ chứ.
Cậu ta bắt lấy quả bóng Khương Ly ném cho, vừa thở dốc vừa hỏi: “Cái đậu má rốt cuộc có gì anh không biết nữa không?”
“Hả?” Khương Ly bật cười: “Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không biết sinh con.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Lúc đó xem livestream cậu ta chỉ nghĩ Khương Ly đang đùa, chẳng ngờ sự thật lại đơn giản tới mức phải cạn lời như này.
Khương Ly thấy Lục Dữ ấm ức “Con mẹ nó anh lại trêu em” thì buồn cười vô cùng, vươn tay vỗ vai cậu ta: “Tan học rồi, anh trai em đang chờ chúng ta về nhà ăn cơm đấy, nhanh lên nào.”
.
.
.
Hai anh ăn cơm chứ em là đớp cơm chó! ! !
Lục Dữ thầm gào lên kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào tạm biệt bạn học rồi ôm bóng rổ đi với Khương Ly ra ngoài.
Hai người mới ra ngoài đã có hai bạn nữ chạy tới đưa nước.
Khương Ly không quen biết đối phương nên không nhận, cậu tưởng là bạn học của Lục Dữ nên nhìn sang.
Lục Dữ cũng không quen biết nên giống cậu, đều không nhận.
Có cô gái hơi xấu hổ nên kéo kéo áo bạn mình, cô gái còn lại phóng khoáng hơn hẳn: “Hai cậu chơi bóng rất giỏi, thế nên tụi mình muốn tới tặng nước.
Tụi mình vừa mới mua đó, không chê thì hãy nhận lấy nhé.”
Dứt lời, hai cô liền nhìn chằm chằm Khương Ly, trông có vẻ rất chờ mong.
Đối phương có ý gì khỏi nói cũng biết, hiển nhiên là xem Khương Ly chơi bóng xong nên muốn tới kết bạn với cậu.
Lục Dữ đứng cạnh chậc chậc lưỡi, nghĩ thầm: Hóa ra là vậy, có kẻ tới đào góc tường nhà anh rồi kìa Lục Cảnh Hà!
Thân là người hưởng thụ cơm ăn áo mặc từ cái ví tiền của anh trai, Lục Dữ luôn lấy tôn chỉ bảo vệ anh dâu lên đầu, đang định mở miệng uyển chuyển từ chối giúp Khương Ly thì anh dâu cậu ta đã cướp lời trước: “Cảm ơn ý tốt của hai người nhé, nhưng xin lỗi, bạn gái tôi không thích tôi uống nước của cô gái khác tặng đâu.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Anh dâu đột nhiên biến thành anh rể suýt chút nữa làm Lục Dữ thổ huyết ngay tại chỗ.
Cậu ta cạn lời nhìn Khương Ly, bấy giờ mới nhận ra Khương Ly có cười với hai cô gái kia đấy, nhưng nụ cười có vẻ rất khách sáo và xa cách.
Hai cô gái không ngờ Khương Ly sẽ nói như vậy, bàn tay cầm chai nước cứng đơ, cơ mà rất nhanh đã hồi thần: “Vậy được rồi.”
Sự tình giải quyết xong xuôi, Khương Ly lướt qua hai cô, Lục Dữ vội vàng đuổi theo sau, thỉnh thoảng lại có tiếng trò chuyện văng vẳng truyền tới.
“Hóa ra cậu ấy có bạn gái rồi, đáng tiếc quá.”
“Đúng thế đúng thế, chắc hẳn bạn gái cậu ấy hạnh phúc lắm!”
Cách xa thêm một đoạn, Lục Dữ nhịn không nổi nữa tò mò hỏi: “Anh dâu, nếu anh trai em biết anh ấy biến thành bạn gái anh, liệu có tức giận không?”
Khương Ly chẳng thèm quan tâm: “Anh nhận nước mới khiến anh ấy tức giận.”
Lục Dữ chợt nhớ về ngày đầu tiên mình gặp Khương Ly, đến người em trai như cậu ta còn chẳng được Lục Cảnh Hà cho bắt tay anh dâu.
Nếu hôm nay Khương Ly nhận nước thật, phỏng chừng anh trai cậu ta sẽ chìm trong biển dấm mất.
Hai người đi tới cổng trường, liếc mắt đã thấy Tề Thụy đỗ xe ngay gần đó.
Có lẽ Lục Cảnh Hà cũng thấy họ ra, thế nên hạ cửa kính nhìn về phía họ.
Lục Dữ tự giác ngồi ghế phó lái, còn Khương Ly và Lục Cảnh Hà ngồi hàng ghế sau.
Hai người vừa lên xe Lục Cảnh Hà đã hỏi: “Đã quen trường chưa?”
“Chưa quen, không quen tí nào luôn!” Lục Dữ ngoái đầu nói liến thoắng: “Thầy cô ở đây siêu nghiêm khắc, bạn bè cùng lớp ai cũng hằm hằm hết á.
.
.”
Nói đến đây, Lục Dữ thấy Lục Cảnh Hà chỉ nhìn Khương Ly, lúc này cậu ta mới nhận ra anh trai không hề quan tâm tới mình, chỉ biết quan tâm tới anh dâu thôi.
Lục Dữ chỉ đành ngượng ngùng “hahaha” mấy tiếng đầy vô tri rồi xoay người lên ngay tức khắc, lại liếc mắt nhìn Tề Thụy như thể tìm sự cảm thông.
Khương Ly bật cười: “Vẫn ổn, cơ sở vật chất rất tốt, thầy cô và bạn bè cũng siêu thân thiện.”
Lục Cảnh Hà không hề lo lắng về thành tích học tập của Khương Ly, năm này cậu học lại chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi, có không học cũng thừa đỗ Thanh Hoa.
Hắn gật đầu, lại quay sang Lục Dữ: “Thế chú mày thì sao?”
Lục Dữ tức tới mức trợn trắng cả mắt, anh dâu đã nói tốt rồi, cậu dám nói trái ý sao? Thế nên Lục Dữ chỉ đành dối lòng đáp: “Em cũng thấy khá tốt.”
Thấy Lục Dữ lật mặt như lật bánh, Tề Thụy bên cạnh vô thức bật cười, sau lại nghẹn họng không dám lên tiếng nữa.
Biết ngay! Ba người còn lại đều nhìn về phía anh ta, Lục Cảnh Hà lên tiếng hỏi: “Anh có ý kiến gì sao trợ lý Tề?”
“Không có.” Tề Thụy nghiêm túc đáp: “Chỉ là tôi nhớ về thời cấp ba của tôi thôi, hoài niệm quá đi mất!”
Rõ ràng Tề Thụy đang nói hươu nói vượn, nhưng mọi người nhất trí không vạch trần anh ta, bốn người đổi đề tài tiếp tục trò chuyện.
Trường Thành Cao cách nhà chính họ Lục không xa, đi ô tô chỉ mất mười phút.
Ở nhà mẹ Lục đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn thức uống tươm tất, chỉ chờ Lục Cảnh Hà, Lục Dữ với Khương Ly về là ăn cơm ngay.
Lần này tới nhà Lục Cảnh Hà chỉ cách dạo trước có vài ngày, đương nhiên Khương Ly không ngại ngùng như trước nữa.
Cha mẹ Lục rất hiền từ, chính cậu cũng thấy thoải mái khi ở bên họ.
Khương Ly và Lục Dữ đăng kí diện ngoại trú, thế nên mẹ Lục đề nghị Khương Ly về nhà họ Lục ăn cơm luôn, thế cho tiết kiệm thời gian.
Khương Ly không đồng ý ngay, cha mẹ cậu chưa biết quan hệ giữa hai người, nếu cứ ở nhà họ Lục mãi thì khó tránh khỏi hoài nghi mất.
Hơn nữa để tiện cho việc đi học của cậu, thậm chí cha Khương đã tậu nguyên căn nhà gần trường, lúc nào cậu thích ở cũng sẵn chỗ ngay.
Có Khương Ly ở đây, Khương Nhu Mễ vui vẻ hơn hẳn, tuy vẫn không thích để người khác vuốt ve nhưng cũng chịu xuống nhà chạy nhảy một vòng.
Trong nhà chỉ nhiều thêm một người nhưng dường như không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn, khiến con người ta cũng vui lây.
Ăn uống nghỉ ngơi một hồi, Lục Cảnh Hà lại đưa Khương Ly và Lục Dữ về trường.
Buổi tối còn tiết tự học, Khương Ly dặn Lục Cảnh Hà chiều không cần tới đón, cậu sẽ xuống căng tin ăn xong rồi lên lớp luôn.
Lục Cảnh Hà đồng ý: “Vậy tối tôi qua đón em.”
“Vâng.” Khương Ly rướn người qua hôn chóc lên môi hắn, lúc này mới chịu xuống xe.
Lục Dữ họng ngập cơm chó cũng theo Khương Ly xuống xe, hai người đi tới cổng trường, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khương Ly nhận điện thoại: “Mẹ.”
“Tiểu Ly đi học hả con?” Mẹ Khương hỏi: “Hôm nay con có làm phiền nhà bác Lục không đó?”
“Con vừa tới trường đây, mẹ ăn trưa chưa?” Khương Ly vừa đi vừa hỏi, Lục Dữ bên cạnh thức thời không lên tiếng quấy rầy cậu.
“Mẹ ăn rồi, tối nay mẹ kêu chú Trương tới đón con nhé.” Mẹ Khương hỏi.
Khương Ly đáp: “Không cần đâu ạ, ngài Lục tới đón Lục Dữ sẽ tiện đón con về theo luôn.”
Lục Dữ: “.
.
.” Rõ ràng là đón anh rồi mới tiện đón em luôn, đừng có mà đổi trắng thay đen vậy chứ!
Mẹ Khương sợ như vậy sẽ quá phiền tới Lục Cảnh Hà, Khương Ly chỉ đành vội vàng an ủi rằng sắp tới cậu sẽ dọn về căn nhà gần trường sống, đến lúc đó bà mới chịu yên lòng.
Tuy quan hệ giữa Tiểu Ly và Lục Cảnh Hà rất tốt nhưng cứ để Lục Cảnh Hà đưa đón hoài vậy thì cha mẹ Khương cũng rất ngại.
Mẹ Khương và Khương Ly hàn huyên vài câu, mãi sau mới cúp máy.
Khương Ly nhìn sang Lục Dữ đang nhìn mình đầy thán phục, cậu ta lại bắt đầu mở máy nói: “Anh dâu, kỹ thuật diễn của anh đỉnh quá ta ơi, chính em cũng sắp tin anh trai tới là để đón em rồi đấy!”
Hệ thống nghe vậy tự tin đáp lời thay Khương Ly: “Đương nhiên, ảnh đế của tôi đâu phải chuyện đùa!” Tuy biết Lục Dữ không nghe thấy nhưng hệ thống vẫn kiêu ngạo thế đấy.
Khương Ly vui vẻ đáp: “Có vẻ em rất bất mãn nhỉ, bạn học Lục Dữ?”
“Không, em nào dám chứ.” Lục Dữ xua xua tay, hôm nay cậu ta không muốn chen chúc trên xe bus về nhà đâu.
“Vậy nhanh chân lên nào.” Khương Ly nhắc nhở: “Vào học thôi.”
Hai người bước nhanh vào trường, sau đó lại đường ai nấy đi bởi không cùng dãy lớp học.
Tan tiết tự học tối, Khương Ly và Lục Dữ cùng nhau ra cổng trường, phát hiện có mỗi Lục Cảnh Hà tới đón, hôm nay Tề Thụy không lái xe.
Nếu Lục Cảnh Hà lái xe, đương nhiên Khương Ly ngồi ghế phó lái, còn Lục Dữ sẽ ngồi dãy sau.
Lục Cảnh Hà đưa Lục Dữ về trước rồi mới qua nhà Khương Ly.
Khương Ly về nhà, thấy mẹ Khương đã chuẩn bị sẵn chè hạt sen hầm tổ yến cho cậu.
Bà kéo Khương Ly ngồi xuống, hỏi cậu hôm nay đi học có vui không.
“Tốt lắm ạ.” Khương Ly vừa ăn vừa hỏi: “Cha đâu ạ?”
“Còn đang ở công ty dự tiệc xã giao kia kìa, gần đây ông ấy có hạng mục mới nên cha con bận lắm, công trường cũng ngay gần trường con luôn đó.” Mẹ Khương đáp, bà đã quen với tần suất làm việc kín mít của chồng mình rồi.
Ăn khuya xong, Khương Ly thúc giục mẹ Khương về phòng nghỉ ngơi, còn cậu cũng tự về phòng ngủ.
Về phòng, Khương Ly nhắn tin ngay cho Lục Cảnh Hà hỏi han hắn đã về tới nơi chưa, xong xuôi mới chịu đi tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, Khương Ly gọi hệ thống ra hỏi tiến độ theo đuổi đã tới đâu rồi.
Độ yêu thích của Lục Cảnh Hà hiện giờ đã đột phá 90%, gần đây không có tiến triển gì mấy, cơ mà đã trải qua vài thế giới nên Khương Ly cũng quen rồi.
Về phần nhiệm vụ chi nhánh, lúc này mới chỉ chạy tới 58%, chứng tỏ cha mẹ Khương vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu cho chuyện cậu là đồng tính luyến ái.
Với tình hình thế này, cậu nghĩ vẫn nên gác lại chuyện công khai tình cảm sang một bên, miễn cho phản tác dụng thì khổ.
Xong việc, Khương Ly tắt đèn rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tới cuối tuần, Khương Ly quyết định dọn dẹp chút quần áo mang tới nhà mới, trường bắt buộc phải mặc đồng phục nên thế cũng đủ rồi.
Dọn dẹp xong, có tài xế do mẹ Khương kêu tới giúp cậu chuyển đồ luôn.
Nhà mới cha Khương mua cho cậu là một căn chung cư, tổng ba phòng, một phòng ngủ, một phòng khách và một thư phòng khá lớn.
Chung cư được trang hoàng theo phong cách Bắc Âu, dụng cụ bếp núc rất đầy đủ, ngay cả tủ sách trong thư phòng cũng được lấp kín bằng đủ loại sách vở.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Khương Ly về nhà mới ở đêm đầu tiên, Lục Cảnh Hà cũng bị cậu giữ lại luôn.
Việc học tập ở cấp ba vô cùng vô vị, mọi người vì cái đích đại học mà không ngừng phấn đấu, thật sự áp lực tới nghẹt thở.
Lớp lưu ban tuy cũng phải thi đại học nhưng có kinh nghiệm từ trước nên tâm lý vững vàng, bởi thế nên bầu không khí cũng dễ thở hơn lớp 12 chút đỉnh.
Nháy mắt đã qua một tháng kể từ khai giảng, ngay tức khắc đã công bố kết quả kỳ kiểm tra hàng tháng.
Cái tên Khương Ly chói lọi xếp đầu bảng, bên cạnh còn ghi rõ hàng chữ “Lưu ban.”
Mọi người chen chúc dò điểm, thấy người đứng đầu, đám đông vốn ồn ào đột nhiên im bặt, không dám tin mở to mắt nhìn kỹ hơn.
Học sinh lớp lưu ban đứng đầu toàn trường!? Thành tích này lưu ban để trêu tức bọn họ à! ! ?.