Khương Ly sáp lại quá gần khiến Huyền Thanh có ảo giác thời gian đang quay ngược về lúc họ núp sau tượng phật ở ngôi miếu hoang kia.
Lồng ngực hắn nơi có tay Khương Ly chạm vào như đang phải bỏng, độ ấm truyền qua lớp quần áo mỏng manh tiếp xúc với da thịt hắn, thậm chí là vào máu thịt, vào trái tim.

Trái tim đập “Thình thịch ——” liên hồi, vì Khương Ly mà nó dao động liên hồi, thực sự điều này rất bất thường.
Trong phòng chưa kịp thắp nến, chỉ có ánh trăng nương theo cửa sổ bao phủ lấy hai người, và nhờ ánh trăng, hai người mới có thể nhìn rõ nhau.

Màn đêm yên tĩnh bao trùm vạn vật, dưới ánh trăng sáng, không khí giữa hai người trông ái muội đến lạ.

Hai người có thể nghe tiếng hít thở của đối phương, nhưng không một ai chịu chớp mắt.

Sâu tận nội tâm, Huyền Thanh thấy mình đang giao động, có điều gì đó đang muốn phá vỡ xiềng xích thoát ra, và lúc này yết hầu hắn khát như thiêu như đốt.

Chẳng phải khát nước, cảm giác này rất lạ, đó là loại khát vọng Huyền Thanh không biết tên, một khát vọng thúc đẩy hắn phải làm điều gì đó.

Cũng may còn sợi dây lý trí còn đây giữ cho hắn không lầm đường lạc lối, nhưng.

.

.
—— Huyền Thanh, người sống ở đời chung quy vẫn phải có một niềm tin.

Ngay từ nhỏ con đã lạnh lùng lãnh tĩnh, tưởng chừng đã thoát xa thế tục nhưng thật ra vẫn hãm lạc hồng trần, chưa thể một lòng quy y cửa Phật.

Con hãy xuống núi đi tìm ý nghĩa vì sao con lại tồn tại trên cõi đời này, chờ con thông suốt rồi mà vẫn một lòng hướng Phật thì hãy về đây, ta sẽ tự tay tấn hương điểm giới cho con.
Một giọng nói dịu dàng bỗng đâu văng vẳng bên tai Huyền Thanh, kèm theo đó là tiếng chuông cổ hồn hậu đánh tan ý niệm bất tuân sắp thành hình trong lòng hắn.
Huyền Thanh nhắm mắt lại không dám nhìn Khương Ly nữa, chỉ sợ hãm sâu vào đó không cách nào thoát ra nổi.

Hắn điều hòa hơi thở, lại chắp tay trước ngực lạy cậu một cái.
Ánh trăng chiếu lên sườn mặt Huyền Thanh, vẽ thành nét nhạt nhẽo không vui không buồn trên đó, dường như phút lay động mê tình chưa từng tồn tại, nó đã hóa làn khói bay đi chẳng chút lưu luyến.
Vẫn như lần đầu gặp mặt, một cao tăng lạnh nhạt không vướng bụi trần.
Khương Ly cảm nhận rõ trái tim Huyền Thanh chợt dao động rồi lại tĩnh lặng như nước, ngắm nhìn hồi lâu, cậu chậm rãi đặt tay lên lồng ngực hắn thêm một lần nữa như muốn nắm lấy thứ gì vô cùng quan trọng.
Nhưng chỉ mình Khương Ly biết cậu không thể chủ động nắm lấy bất cứ điều gì.
Khương Ly rút tay về, lui hai bước nói “Quấy rầy rồi”, sau đó lặng lẽ rời đi.
Khương Ly trấn tĩnh bước đi, cậu siết chặt tay cho tới khi vào phòng, không một lần quay đầu ngoảnh lại.
Sau khi cậu đi, Huyền Thanh vẫn nhắm chặt mắt, trên mặt không biểu cảm gì nhưng đôi tay đã run lên bần bật.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Ngay khi Khương Ly về phòng là có gia đinh tới chuẩn bị nước tắm cho cậu ngay.

Cậu cởi quần áo bước vào bồn, mệt mỏi đắp khăn lông lên đôi mắt nhắm chặt.
“Ký chủ, cậu có ổn không?” Hệ thống lên tiếng hỏi han, nó cảm giác lúc này linh hồn Khương Ly rất buồn tủi, thậm chí vô cùng đau đớn.

Chưa bao giờ nó thấy cậu trong trạng thái này, thế nên cuống quýt hỏi han.
Khương Ly vẫn nằm dựa bồn tắm không nhúc nhích.
Hồi lâu, Khương Ly chậm rãi vứt khăn sang một bên, ánh mắt mông lung đượm nỗi cô đơn chưa kịp tiêu tán.
“Mày nói xem.

.


.” Khương Ly lên tiếng, lúc này giọng cậu đã khàn đặc: “Anh ấy luôn như thế, chẳng bao giờ nhớ nổi tao là ai.

Nếu một ngày nào đó tao chán nản buông xuôi, không muốn theo đuổi anh ấy nữa, anh ấy có chịu chủ động quay lại nhìn tao một lần không?”
Hệ thống chỉ biết im lặng, mãi sau cũng chỉ biết ngập ngừng an ủi: “Cậu đừng đau lòng, hắn sẽ nhớ ra thôi.”
Hệ thống chỉ là một chuỗi số liệu giả định, cho dù nó có là trí tuệ nhân tạo thì cũng không cách nào thấu hiểu những đau đớn mà Khương Ly đang trải qua.

Khương Ly bật cười tự giễu, mỏi mệt đáp: “Đúng thế, chỉ còn duy nhất điều đó là sự an ủi dành cho tao thôi.”
Cơ mà cậu là con người, một con người có máu thịt có cảm xúc, chẳng phải là công cụ chỉ biết điên cuồng theo đuổi người khác.
Thời gian trôi tựa con sóng, nó cuốn trôi hết ký ức của hắn nhưng lại chừa cậu ra.

Chỉ một mình Khương Ly nhớ những hồi ức ấy, thế nên cậu không chấp nhận nổi ánh mắt xa lạ từ người mình yêu.
“Ký chủ.

.

.” Hệ thống muốn tiếp tục an ủi cậu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc, vì lời nói suông thì làm gì được chứ, nó đâu phải cậu ấy.
Có một vài khoảnh khắc lời an ủi là thứ vô dụng nhất.

Tuy hệ thống biết cuối cùng kiểu gì Huyền Thanh cũng rung động thêm lần nữa, nhưng đời đời kiếp kiếp làm bạn với Khương Ly, nó thấy uất ức thay cậu.

Người chủ động mãi cũng sẽ có lúc mệt mỏi vì quá nhiều điều cần thông cảm.

Một con người sẽ thông cảm được bao điều?
Ánh mắt Khương Ly trống rỗng, cậu lặng người hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt dìm mình xuống nước.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.
Hôm sau Khương Ly tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi định nói lời từ biệt với viên ngoại Tiền.

Vốn cậu và Huyền Thanh tới đây là để xử lý chuyện Giang Phi Hoa, nay chuyện đã xong, đương nhiên không cần ở lại nữa.

Viên ngoại Tiền nghe cậu muốn rời đi, ông sốt ruột hỏi: “Nhanh vậy ư? Ta chưa kịp cảm ơn công tử với cao tăng Huyền Thanh mà sao đã đi rồi? Cao tăng Huyền Thanh đâu?”
“Chuyện Giang Phi Hoa đã được xử lý, tới lúc chúng ta phải đi rồi.” Khương Ly đáp, cậu chưa thương lượng nhưng với tính cách của hắn, chắc cũng không muốn làm phiền gia đình viên ngoại quá lâu.

Đúng lúc Tiền phu nhân bước vào, nghe cậu nói mình phải đi, cũng lên tiếng đỡ lời: “Khương công tử, ngài và cao tăng Huyền Thanh là đại ân nhân nhà chúng ta, đừng vội rời đi vậy, hãy để nhà ta báo ơn cho vẹn toàn, nếu không cả nhà sẽ áy náy lắm.”
Khương Ly mỉm cười, bảo họ đừng bận tâm tới điều đó.

Viên ngoại Tiền quyên góp cho chùa Gia Khánh đã là đền ơn rồi, vốn dĩ bọn họ làm chuyện này cũng chẳng phải vì cần ông báo đáp.

Cho dù cậu nói vậy nhưng hai vợ chồng nhà viên ngoại vẫn khăng khăng không đồng ý, với ông mà nói, tiền tài là vật ngoài thân, sao có thể sánh với tính mạng con gái ông cơ chứ.

Cứu được con gái chẳng khác nào cứu đươc vợ chồng ông, vì thế tận tình khuyên bảo Khương Ly ở thêm mấy ngày nữa cho cả nhà báo đáp hết lễ nghĩa người làm chủ nhà.
Tính ra phải đi thêm mấy ngày nữa mới về lại trấn Thanh Thủy, nếu còn ở đây thêm mấy ngày thì cha cậu ở nhà ngóng trông sẽ càng thêm lo lắng.

Cuối cùng viên ngoại nói năng hết lời vẫn không ngăn nổi lời từ chối uyển chuyển của Khương Ly.

“Vậy ý của cao tăng Huyền Thanh thì sao?” Viên ngoại Tiền thấy cậu nhất quyết không suy suyển, định năn nỉ từ phía Huyền Thanh, ai ngờ mới hỏi đã có người đáp: “Nghe cậu ấy hết.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, không biết Huyền Thanh đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Trong mắt viên ngoại Tiền, tuy Huyền Thanh là người tốt nhưng không hề ôn hòa giống Khương Ly, hắn vừa lên tiếng là viên ngoại Tiền không dám năn nỉ ỉ ôi gì nữa.

Nhưng để biểu đạt lòng biết ơn, ông vẫn mời hai người ở lại ăn bữa cơm thân mật.

Giờ thì Khương Ly không từ chối nữa, dù sao muốn lên đường thì vẫn phải ấm bụng cái đã.

Viên ngoại Tiền nghe họ đồng ý, thế nên huy động hết đầu bếp trong nhà chuẩn bị tiệc linh đình.

Cân nhắc tới Huyền Thanh là người xuất gia, ông còn phân phó làm không ít đồ chay, riêng thức ăn chay đã hơn hai chục món trông rất có lòng.

Gia đình họ Tiền làm ăn khấm khá, tay nghề đầu bếp rất giỏi, không thể không công nhận đây là bữa ăn ngon nhất Khương Ly được thưởng thức từ khi bước tới thế giới này.

Ngẫm lại những tháng ngày ngậm ngùi gặm rau dại với Huyền Thanh, quả thực một trên trời một dưới đất.


Một bệnh nhân thương tích đầy mình như cậu mà ngày nào cũng phải gặm mấy thứ rau dại nhạt lách, cứ nghĩ tới là vết thương lại nhói đau, Khương Ly thầm oán trách nhìn về phía Huyền Thanh.

Huyền Thanh đang ăn, thầm nghĩ hương vị rất ngon nhưng thực sự vẫn có chút thua kém hơn so với phần đồ ăn Khương Ly nấu cho hắn ở sơn trại.

Viên ngoại Tiền đích thân rót trà cho Khương Ly và Huyền Thanh, sau đó giơ chén lên nói: “Cao tăng Huyền Thanh, Khương công tử, hôm nay Tiền mỗ lấy trà thay rượu cảm tạ công đức của hai vị.

Nếu về sau cần Tiền mỗ giúp đỡ, hai vị cứ nói, ta tuyệt đối không chối từ!”
“Đa tạ đại ơn đại đức của hai vị.” Tiền phu nhân cũng đứng dậy kính trà.

Đương nhiên cũng có phần của Tiền Thanh Thanh, cô giơ chén trà cảm kích: “Ân tình của cao tăng Huyền Thanh và Khương công tử, Thanh Thanh suốt đời không quên.”
“Mọi người nói quá lời rồi.” Khương Ly bật cười, cậu biết viên ngoại Tiền là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, thế nên cũng nhận lấy chén trà.

Mọi người cùng nhau cụng chén cạn trà.

Viên ngoại Tiền ngồi trở về ghế, cười ha hả mời Khương Ly và Huyền Thanh tiếp tục ăn cơm, đừng khách khí chi hết.

Tiền phu nhân bên cạnh lén đá đá chân chồng mình, dùng ánh mắt ý bảo ông mau trình bày đi.

Viên ngoại Tiền bừng tỉnh, nhìn thoáng qua con gái đang lặng lẽ ăn cơm rồi hỏi Khương Ly: “Khương công tử, hôm qua tình huống khẩn cấp, vẫn chưa kịp hỏi quý danh công tử? Công tử đến từ đâu, sao đột nhiên lại tới nơi đây?”
“Ta là học sĩ trấn Thanh Thủy.” Khương Ly không chút giấu diếm: “Năm nay mới tốt nghiệp Đại học phủ Phổ Châu, trên đường về quê nghe chuyện Giang Phi Hoa nên mới ghé qua đây.”
Đại học phủ Phổ Châu vô cùng nổi tiếng, viện trưởng từng thi đỗ trạng nguyên rồi làm quan cấp cao trong triều, sau này cáo lão về hưu mới về mở học phủ này.

Hơn nữa độ uy tín của Đại học phủ Phổ Châu là khỏi phải bàn, đa số đều là nhân tài công hiến cho xã hội, điển hình là trạng nguyên đứng đầu bảng vàng năm ngoái.

Vừa nghe Khương Ly là học sĩ Đại học phủ Phổ Châu, viên ngoại Trần sáng bừng mắt nhìn vợ mình, hai người đều rất vừa lòng.

“Đại học phủ Phổ Châu là một nơi vô cùng xuất sắc, Khương công tử quả nhiên là nhân kiệt tuổi trẻ tài cao.” Viên ngoại Tiền khen thật lòng, ông không ngờ Khương Ly không chỉ lương thiện mà học thức cũng cao, thực sự quá ưu tú rồi.

“Không có gì đâu, ta chỉ may mắn thi đỗ thôi.” Khương Ly khiêm tốn đáp lời, mà đúng thật nguyên chủ thi những ba lần mới đỗ.

Nhưng đương nhiên viên ngoại Tiền chỉ nhìn thấy ưu điểm của Khương Ly, ông càng thêm vừa lòng: “Không biết Khương công tử năm nay bao tuổi rồi? Trong nhà còn ai không?”
Khương Ly cảm thấy câu hỏi này có hơi là lạ, nhưng vẫn trả lời thật lòng: “Năm nay ta gần hai mươi, trong nhà còn một người cha.”
Vừa dứt lời, viên ngoại Tiền vỗ đùi cái “Đét”, vui mừng nói: “Được lắm!”
Khương Ly thắc mắc: “Được cái gì?”
Viên ngoại Tiền tươi cười nói: “Khương công tử, năm nay Thanh Thanh nhà ta mới mười tám xuân xanh, chưa có ý trung nhân, ta thấy nó khá xứng đôi với công tử, vậy ý công tử thế nào?”
Khương Ly sửng sốt, chưa kịp hiểu vì sao bữa cơm cảm ơn lại thành buổi xem mắt thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng “Răng rắc”!
Mọi người đồng thời quay sang nhìn, chỉ thấy đôi đũa trong tay Huyền Thanh gãy đôi.

Viên ngoại Tiền: “? ? ?”
Sao bỗng dưng thấy lành lạnh cổ nhở!?
@Krystal: Chú thích tới rồi \(@^0^@)/:
Trên đầu của những Tăng, Ni xuất gia theo đạo Phật thường có những vết sẹo tròn điểm giới, đây là vết tích của việc đốt hương cúng dường chư Phật.

Trong Phật giáo, lễ này được gọi là “Tấn hương” (đốt hương), “Nhiệt đảnh” (Đốt đầu) hay còn gọi là “Đốt Liều”.

Ngày nay người ta thường vẽ lên chứ không đốt bằng hương nữa.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện