Khương Ly không ngờ Tiền Thanh Thanh sẽ đuổi theo, cậu và Huyền Thanh rời khỏi phủ nhà họ Tiền không tạm biệt cô, chắc sau đó cô biết nên mới đuổi tới đây tiễn chân.

Tâm trạng Khương Ly vô cùng khó tả, cứ cảm giác cô gái này vì cậu mà tới.

Thực sự không phải Khương Ly tự luyến, nhưng những lời viên ngoại nói hôm nay không khỏi khiến cậu nghĩ nhiều.

Tiền Thanh Thanh rất được cha yêu thương, nếu cô ấy không đồng ý, cha cô cũng sẽ chẳng dồn dập tác hợp cho hai người như hôm nay.

Đương nhiên Huyền Thanh cũng biết điều đó, nếu không hắn đã chẳng gạt cậu rồi kêu phu xe bỏ của chạy lấy người.

Rõ ràng tên Huyền Thanh này chẳng còn chút ký ức nào khi ở bên cậu, thế mà cái bản tính ghen vẫn bất di bất dịch không chút thay đổi.

Khương Ly bất giác bật cười, vốn tâm trạng đang buồn rầu cũng phải tan thành mây khói, thật ra bất kể hắn có nhớ ra hay không, chung quy có một số chuyện vĩnh viễn không thay đổi, giống như chuyện hai người họ chỉ thuộc về nhau.

Huyền Thanh nghe cậu cười, mở to hai mắt nhìn:  “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, thấy Tiền tiểu thư đích thân ra tiễn chân nên ta vui thôi.” Khương Ly mỉm cười, thấy ánh mắt hắn bất giác tối sầm vì câu nói vừa rồi, cậu càng thêm vui: “Ta đi chào tạm biệt Tiền tiểu thư đã.”
Huyền Thanh há miệng thở d.ốc, muốn gọi Khương Ly lại nhưng tự ngẫm thấy hắn chẳng có lý do gì để làm điều đó hết, Tiền Thanh Thanh chỉ muốn tạm biết thôi mà, tại sao hắn phải cản?
Trong lúc hắn đang ngẫm nghĩ, Khương Ly vén mành xuống kiệu, giờ thì hết cản được nữa rồi, chỉ có thể theo cậu xuống.

Trần Thanh Thanh không tới một mình, theo sau cô là một nha hoàn và hai gia đinh cường tráng.

Có lẽ cô vẫn còn rất sợ hãi sau chuyện của Giang Phi Hoa, ra cửa luôn có hộ vệ túc trực.

Thấy Khương Ly xuống xe, đáy mắt Tiền Thanh Thanh lộ rõ vẻ vui mừng, theo bản năng tiến tới một bước.

Ai dè để ý mới thấy theo sau cậu là Huyền Thanh, Tiền Thanh Thanh bất giác khựng bước, bởi rõ ràng vừa rồi Huyền Thanh vén rèm nhìn thấy cô nhưng lại thản nhiên buông rèm xuống, chứng minh rõ ràng hắn chẳng ưa cô chút nào.

Thậm chí có vẻ rất chán ghét.

Tiền Thanh Thanh ngẫm mãi cũng chẳng biết cô chọc giận hắn bao giờ, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ lúc lập kế hoạch đối phó với Giang Phi Hoa thì có bao giờ giao lưu với nhau đâu.

Đối với Huyền Thanh mà nói, ngoại trừ lòng biết ơn, Tiền Thanh Thanh vẫn có chút sợ hãi trước hắn.


Cô cứ có cảm giác Huyền Thanh chẳng giống cao tăng chút nào, có lẽ do hắn quá lạnh lùng bạc bẽo chứ không từ bi như những cao tăng khác chăng? Nhưng trước mắt chỉ còn duy nhất một cơ hội để từ biệt Khương Ly, Tiền Thanh Thanh khẽ cắn môi, quyết định tiến thêm một bước, dũng cảm nói: “Khương công tử, cao tăng Huyền Thanh, Thanh Thanh mạo muội chặn đường hai vị, mong hai vị chớ trách.”
Huyền Thanh chưa kịp nói gì thì Khương Ly đã mỉm cười cướp lời: “Tiền tiểu thư khách khí rồi, chúng ta đi có hơi vội vàng nên sáng nay chưa kịp nói lời từ biệt tiểu thư, chúng ta phải mong tiểu thư đừng giận mới đúng.”
“Đương nhiên là không rồi.” Tiền Thanh Thanh vội vàng đáp, lại chần chờ “Thanh Thanh biết công tử và cao tăng bận bịu, vốn không nên làm phiền.

.

.”
“Vậy mời đi cho.”
Tiền Thanh Thanh chưa kịp nói hết câu đã bị Huyền Thanh chặn họng, nhất thời bầu không khí vô cùng xấu hổ, cô không biết có nên tiếp lời hay không.

Khương Ly thấy Tiền tiểu thư bối rối cắn cắn môi, biết cô đã dốc hết dũng cảm tới đây gặp cậu, tuy cậu không có tình cảm với cô nhưng tấm chân tình nào cũng đáng được trân trọng, thế nên đề nghị: “Không phiền đâu, Tiền tiểu thư nguyện ý tới tiễn chân là vinh hạnh của chúng ta.”
Nghe Khương Ly nói, Tiền Thanh Thanh nhẹ nhàng thở phào: “Công tử không trách là được rồi.”
Khương Ly gật đầu, nói: “Tuy chuyện Giang Phi Hoa đã giải quyết xong nhưng nơi này xa huyện quá, nàng là một cô gái, đừng lang thang ở đây quá lâu, sớm về nhà đi kẻo nguy hiểm.”
Sự quan tâm của Khương Ly khiến trái tim Tiền Thanh Thanh chợt ấm áp vô cùng: “Cảm ơn công tử đã quan tâm.” Nói rồi cô tạm dừng một hồi như để cổ vũ bản thân, sau đánh bạo nói với Khương Ly: “Công tử, tiểu nữ có thể nói riêng vài câu với công tử được không?”
Tiền Thanh Thanh vừa dứt lời đã nhận ngay ánh mắt sắc lẹm như dao của Huyền Thanh phóng tới khiến cô toát hết mồ hôi lạnh.

Cô nén nỗi sợ hãi, lên tiếng thêm lần nữa: “Công tử, cầu xin người.”
Tiền Thanh Thanh muốn nói gì sao Khương Ly không biết cho được, vốn định lịch sự từ chối, nhưng thấy ánh mắt đầy sự khẩn cầu của cô, căng thẳng tới mức tay bấm vào thịt sắp bật máu thì cậu mềm lòng, không nhẫn tâm từ chối thẳng thừng.

“Đương nhiên là được.” Khương Ly gật đầu, quay qua nói với Huyền Thanh: “Chờ ta một lát.”
Huyền Thanh im lặng không lên tiếng, chứng kiến Khương Ly và Tiền Thanh Thanh đi tới gốc cây gần đó, đáy mắt hắn tối đen như trời giông trong cơn bão, chính hắn cũng chẳng phát hiện ra điều đó.

Hắn liếc tới đâu Tiền Thanh Thanh gai người tới đó, sống lưng như bị ong chích, đi một bước là kinh hồn táng đảm thêm một phần.

Nếu Tiền Thanh Thanh đã có dũng khí đuổi tới đây, cô cũng không muốn bối rối lâu nữa.

Tới bóng cây, cô lịch sự hành lễ với Khương Ly, sau đó lên tiếng: “Thông minh như công tử, hẳn cũng đã đoán ra vì sao Thanh Thanh tới đây.

Thứ cho Thanh Thanh ngu muội muốn hỏi một câu, vì sao công tử lại từ chối cha ta, là Thanh Thanh có chỗ nào không tốt khiến công tử không hài lòng?”
Khương Ly đoán trúng chóc, cậu lắc đầu: “Đương nhiên không phải thế, Tiền tiểu thư xinh đẹp tài giỏi, tâm địa thiện lương, là một cô gái vô cùng quý giá.”
“Vậy thì vì sao? Là công tử đã có ý trung nhân rồi ư?” Khương Ly dò hỏi, hôm nay ngay khi biết Khương Ly rời đi, cô biết ngay công tử ấy chẳng có ý gì mới mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô yêu thích một chàng trai tới vậy, để ý tới mấy phép tắc e dè làm gì cơ chứ.

Tiền Thanh Thanh quyết tâm vậy đấy, thế rồi cô dẫn người đuổi theo kiệu của Khương Ly, nhất định phải đuổi kịp cho bằng được.


“Không có.” Khương Ly cười nói: “Tâm ý của Tiền tiểu thư Khương Ly hiểu, Khương Ly cũng rất lấy làm vinh hạnh, nhưng lòng ta đã lỡ tương tư một người, cả cuộc đời này trừ đối phương thì ta không muốn cùng ai nắm tay tới lúc đầu bạc răng long nữa.”
Đáp án của Khương Ly không ngoài dự đoán của Tiền Thanh Thanh, nhưng nghe chính miệng cậu nói ra vẫn không khỏi thấy đau lòng, tâm lý ganh đua khiến cô dũng cảm gượng hỏi thêm lần nữa: “Nàng ấy xinh đẹp lắm phải không? Có đối xử tốt với công tử không?”
Khương Ly nhìn thoáng qua chỗ Huyền Thanh, phát hiện hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, bất giác bật cười nói với Tiền Thanh Thanh: “Không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung được, nhưng thực sự người ấy rất đẹp, trong lòng ta không ai đẹp bằng người ấy.”
“Vậy tiểu nữ.

.

.”
Khương Ly cắt ngang: “Người ấy nguyện vì tính mạng của ta mà hi sinh bản thân, hơn nữa còn hi sinh không chút do dự.”
Nói tới đây, Tiền Thanh Thanh kinh ngạc vô cùng, tuy cô rung động với Khương Ly nhưng nếu hỏi cô có nguyện ý hi sinh chính mình đổi lấy sự sống cho cậu ấy hay không, hiện giờ chắc chắn không thể nào.

Nghĩ tới đây, Tiền Thanh Thanh biết chắc cô thua người trong lòng Khương Ly rồi, cô cũng chẳng phải người thích lì lợm bắt ép người khác, chỉ gật đầu: “Thanh Thanh đã hiểu, cảm ơn công tử.”
Khương Ly an ủi: “Tiền tiểu thư xinh đẹp như hoa, tài trí hơn người, chắc chắn sau này sẽ gặp được người tốt hơn ta thôi.”
Với gia thế của Tiền Thanh Thanh, người muốn cưới cô nhiều vô số kể, năm trước khi cô vừa tròn tuổi cập kê, không biết có bao người vội vàng tới phủ cầu thân, chỉ tiếc cô chẳng ưng ý một ai.

Khương Ly không chỉ đẹp mà còn dũng cảm tài trí, biết rõ Giang Phi Hoa chẳng phải dạng vừa nhưng vẫn mạo hiểm tới cứu cô, người như vậy, sao cô không rung động cho được?
Chỉ tiếc cho dù cô có đẹp và thông thái tới đâu, gia thế có tốt tới cỡ nào, chung quy cô vẫn chẳng phải người Khương Ly thích.
“Cảm ơn lời chúc phúc của công tử, từ đây chỉ còn một đoạn nữa là tới tòa thành tiếp theo, Thanh Thanh không cản đường công tử nữa.” Cô đáp, lại vẫy tay với nha hoàn để cô ấy đưa hộp đồ ăn tới cho Khương Ly.

Hôm nay khi ăn sáng xong Tiền Thanh Thanh xuống bếp làm bánh tặng Khương Ly, thế nên mới lỡ mất lúc cha mẹ tiễn chân cậu.

Đây là tâm ý của cô ấy, Khương Ly cũng không tiện từ chối, cậu nhận lấy rồi lịch sự nói lời cảm ơn.

Tiền Thanh Thanh mỉm cười nhưng lúc này mắt đã đỏ hoe, lại hành lễ với Khương Ly thêm lần nữa, cảm tạ ơn cứu mạng của cậu: “Công tử, mong sau này có duyên gặp lại.”
Khương Ly gật đầu: “Có duyên gặp lại” rồi xoay người đi về phía Huyền Thanh.

Hai người tạm biệt nhau là vậy, nhưng cả hai đều biết lần tạm biệt này có lẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nữa.

Tiền Thanh Thanh nhìn Khương Ly đi về phía Huyền Thanh, hai người lên kiệu, mành cửa ngăn cách tầm mắt cô rồi thong thả rời đi.

Tiền Thanh Thanh vẫn đứng đó hồi lâu, mãi tới khi nha hoàn tới nhắc đã muộn thì cô mới gật đầu nói: “Về thôi.”


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Khương Ly vừa lên xe ngựa là giở hộp đồ ăn Tiền Thanh Thanh tặng ra xem ngay, cậu vừa mở vừa hỏi Huyền Thanh: “Đây là đồ ăn Tiền tiểu thư tự tay làm, chúng ta nếm thử nhé.”
Huyền Thanh lạnh lùng từ chối: “Không ăn.”
Khương Ly biết Huyền Thanh ghen, lòng cậu rất chi là vui sướng, lại đưa tay cầm một cái bánh hoa quế quơ quơ trước mặt hắn: “Thơm lắm phải không? Thực sự người không muốn ăn ư?”
Huyền Thanh không dao động, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn miếng bánh.

Khương Ly “Ồ” một tiếng, cắn một miếng bánh quế rồi nói: “Không ăn thì thôi, ta sẽ giữ lại từ, từ, ăn, một, mình.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Huyền Thanh rũ mắt nhìn hộp đồ ăn, trông ngứa hết cả người, hắn cực kỳ muốn vứt thẳng chúng ra ngoài kiệu, nhưng tiếc rằng làm vậy chắc chắn cậu ấy sẽ giận điên lên cho xem.

Không cách này thì cách kia, Huyền Thanh tranh thủ lúc Khương Ly không để ý, lòng bàn tay áp sát kiệu vận nội lực khiến xe nghiêng hẳn về một phía, phu xe lo lắng lật xe, vội vàng kéo cương ngựa phanh gấp khiến chiếc xe rung lắc điên cuồng!
Đương nhiên hộp đồ ăn cũng theo đó đổ hết, bánh ngọt lăn lông lốc dưới sàn kiệu, chúng đã dính bẩn gần như không thể ăn được nữa.

Ngay khi xe ngựa dừng lại, Khương Ly nhanh chóng vén rèm cửa sổ hỏi phu xe: “Sao thế ạ?”
“Không có gì đâu, chắc do nghiến phải hòn đá to nào đó thôi.” Phu xe trả lời, lại tiếp tục lên đường.

Hành động Huyền Thanh rất lén lút, Khương Ly không nghi ngờ gì hết, kể cả cậu có nghi ngờ thì cũng chẳng có bằng chứng quy chụp hắn làm.


Khương Ly tiếc rẻ nhìn những chiếc bánh dính bẩn, nhặt hết lên rồi xếp về chỗ cũ nhưng không ăn nữa.

Khương Ly không hề biết ngay khi cậu đóng hộp, khóe môi Huyền Thanh khẽ mỉm cười.
Mất sáu ngày hai người mới về tới trấn Thanh Thủy, ngay khi về tới khách đi.ếm, cậu nhảy tót xuống kiệu, kêu Huyền Thanh trả tiền xe ngựa bởi tiền hắn giữ hết, sau đó bước nhanh vào nhà.

Lúc này đã tới giờ Hợi, đại sảnh khách đi.ếm vắng lặng, chỉ có một chưởng quản trung niên khoảng 50 tuổi đang cặm cụi ghi chép sổ sách.

Nghe tiếng bước chân, ông tưởng có khách, dừng bút ngẩng đầu.

Thấy Khương Ly, ông sững sờ không thôi.

Khương Ly bước nhanh về phía ông, mỉm cười: “Cha.”
Một tiếng “Cha” thành công khiến cha Khương hồi thần, nhận ra con trai cưng đã về, ông vui sướng nói: “Ly nhi về rồi đấy à!?”
“Vâng con đây.” Khương Ly nắm lấy tay ông, trong trí nhớ của nguyên chủ, cậu đã biết trước dung mạo ông ấy rất giống cha Khương đời trước khiến cậu thấy thân thiết không thôi.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, cha xuống bếp nấu cho con bát mì nhé.”
Cha Khương sốt sắng định vào bếp nhưng Khương Ly cản kịp: “Hai bát nha cha, còn một người nữa.”
Cha Khương dừng bước hỏi: “Ừ ừ, bạn cùng học của con hả?”
“Không đâu.”
Không phải, thế chẳng lẽ là.

.

.
Cha Khương nhớ bức thư ông gửi cho Khương Ly khoảng hai tháng trước có nhắc tới chuyện chung thân đại sư, đầu chợt lóe ý nghĩ, kích động nói: “Chẳng lẽ là.

.

.”
“A di đà Phật.”
Cha Khương chưa kịp dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang ông.

Ông quay đầu lại nhìn, hóa ra là một cao tăng trẻ tuổi đứng bên đang chắp tay trước ngực, gật đầu nói với ông: “Khương thí chủ, đêm nay xin quấy rầy ngài, mong thứ lỗi cho.”
Cha Khương: “? ? ?”
Rồi con dâu của ông đâu!? Sao lại là một hòa thượng thế này?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện