Ngay từ đầu Khương Ly cũng chẳng để ý mình chọn bài gì, mãi cho tới khi một giai điệu Ý trầm thấp du dương vang lên cậu mới giật mình bừng tỉnh.
Đây là một bản tình ca Ý do một người bạn ca sĩ của cậu viết tặng người tình đồng tính của mình nhân kỷ niệm mười năm ngày cưới.
Bài hát này chưa được công bố nên ít người biết đến, Khương Ly là một trong số người biết và cậu cũng vô cùng yêu thích giai điệu đó.
Vì cảm thấy bài hát này vô cùng dễ nghe nên Khương Ly đã xin đối phương dạy mình hát.
Người bạn kia đồng ý ngay, thậm chí còn thu âm gửi tặng cậu nữa.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
Tiếng ca du dương kết hợp với giọng nam dịu dàng khiến tình yêu càng thêm cháy bỏng.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
.
.
Tiếng ca hóa chú thuật lặp đi lặp lại bên tai Khương Ly, tay cậu siết chặt chuột như thể sắp bóp nát nó ra, dùng lực quá mạnh nên gân xanh cũng nảy lên rần rật.
“A!”
Đầu óc Khương Ly đau điếng, cậu quăng con chuột sang một bên, ngồi cuộn tròn ôm đầu như muốn trốn tránh tất cả.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, Khương Ly hoa mắt choáng váng, từng thước phim cuộc đời chạy ngang qua tâm trí cậu.
Sân trường rộng lớn, bóng rổ cam tròn, bàn ghế gọn gàng, khuôn mặt thiếu niên.
Từng cảnh tượng xẹt qua đầu Khương Ly, cậu thấy mình đang trong phòng karaoke gảy đàn hát ca, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía thiếu niên ngồi đối diện.
Thước phim bị cắt ngang, chuyển sang cảnh thiếu niên anh tuấn kia đè cậu lên tường say sưa hôn môi.
——.
.
.
Em còn chưa nói ý nghĩa bài hát vừa rồi đâu đấy.
—— Chúc anh Trì ghi danh bảng vàng.
.
.
—— Cấm nói lung tung.
Còn nói dối nữa là anh hôn em đấy, nhưng lần này không tha cho em dễ dàng như vậy nữa đâu.
Vẻ mặt thiếu niên đầy bất mãn nhưng ánh mắt rất chờ mong, Khương Ly thấy mình mỉm cười, ghé tai thiếu niên khẽ cất tiếng ca.
——.
.
.
Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.
Khương Ly nhắm chặt mắt, trái tim đau đớn ứa máu hệt như lần đầu cậu gặp Giang Lẫm, chưa hiểu gì cơ thể đã vội phản ứng, chỉ biết chực khóc rưng rưng.
“Trì.
.
.
A.
.
.”
Hầu kết cậu trượt lên trượt xuống, hình như cậu nhớ ra một cái tên nào đó, chỉ tiếc cổ họng nghẹn cứng không cách nào nói hoàn chỉnh nổi.
Những hình ảnh rời rạc vỡ nát đó hành hạ Khương Ly, cả người cậu dần đẫm mồ hôi, ngực thở phập phồng như thể hấp hối.
“.
.
.
Trì.
.
.
Phóng.
.
.”
“.
.
.
Trì Phóng.”
Ngay khi Khương Ly nói ra được, nó như mệnh lệnh đẩy lùi ảo ảnh như sóng triều kia biến mất tăm mất tích.
Nghe thấy cái tên đó, Khương Nhu Mễ ngẩng phắt đầu nhảy lên bàn nhìn cậu, cái móng mềm mềm ịn má Khương Ly như muốn an ủi.
Khương Nhu Mễ kêu “meow meow” liên hồi khiến Khương Ly bừng tỉnh, cậu mở khóe mắt đỏ bừng đứng dậy, lập tức xoay người ra ngoài.
Đi tới cửa, cơn đau vừa rồi lại ập tới khiến Khương Ly không chống chịu nổi, cậu khuỵu xuống dựa tường thở d.ốc.
Khương Nhu Mễ lo lắng theo cậu, nhưng nó chỉ biết ngửa mặt kêu “meow meow” mà thôi.
Thấy Khương Nhu Mễ, Khương Ly chợt nhớ đêm nay cậu vừa bật thốt hai chữ “Ông nội” với Giang Lẫm, và Giang Lẫm cũng từng hỏi —— “Vừa rồi em gọi ai, Giang Trạm? Em có ấn tượng gì với người ấy không?”
Hai manh mối này có liên quan tới nhau không?
Hai người này có quan hệ gì với cậu cơ chứ?
Khương Ly bất giác ngơ ngác nghĩ ngợi, bần thần lẩm bẩm hai cái tên kia.
“Meow?”
Khương Nhu Mễ thấy Khương Ly đứng ngẩn ngơ, nó cuống càng thêm cuống, bắt đầu chạy quanh kêu to nhằm thu hút sự chú ý của cậu.
Khương Ly hoàn hồn, cúi đầu thấy Khương Nhu Mễ đang luống cuống không biết ra sao, biết nó đang quan tâm cậu, lòng Khương Ly chợt ấm áp hẳn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút.
Nói rồi Khương Ly ngồi xuống xoa xoa đầu nhóc mèo thủ thỉ: “Đừng lo lắng, ba ba không sao đâu, mình đi tìm ông nội nhóc nhé.
.
.”
Khương Ly đột nhiên im bặt, tay vuốt ve Khương Nhu Mễ cũng phải dừng lại.
.
.
—— Giang Trạm, sao anh tốt với tôi vậy chứ!?
Khương Ly nhớ khi Giang Trạm tặng cậu Khương Nhu Mễ, cậu đã bổ nhào lên người hắn ôm hôn, hắn sợ cậu ngã nên dịu dàng ôm lấy khẽ mắng “Nghịch ngợm!”
—— Nhu Mễ ngoan, để ba ba nấu cơm nhé, con tìm ông nội con chơi đi.
—— Khương Ly, còn nói hươu nói vượn câu nữa là hai cha con em biết tay tôi!
Cách gọi “ông nội” luôn khiến Giang Trạm tối thui mặt mày, nhưng Khương Ly thích trêu chọc hắn thế lắm, thế rồi hắn cũng chiều theo cậu.
Trong trò chơi tên “Công Lược Toàn Năng” kia, cậu sống trọn một đời bên Giang Trạm và quy tiên tại nhà, sau lại tiến tới thế giới thứ hai gặp Trì Phóng – một thiếu niên Giang Trạm luân hồi tới.
Từng ký ức ở bên hai người dần dần tích thành hình, chậm rãi lấp đầy lỗ hổng trí nhớ của Khương Ly, thậm chí ngày càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng Khương Ly đã biết cậu quên mất điều gì, đánh mất điều gì rồi.
Giang Trạm – Trì Phóng.
Khương Ly vẫn gục đầu bó gối ngồi im, đưa tay che khuôn mặt đã đẫm nước mắt.
“.
.
.
Sao em có thể quên mất anh cơ chứ?”
Khương Nhu Mễ lại rướn măng cụt mềm mại gạt nước mắt cho Khương Ly, nó đứng bằng hai chân sau rồi cố ôm lấy cổ cậu, lo lắng kêu to: “Meow?”
Khương Ly mỉm cười trong hàng lệ, bế nhóc mèo lên dụi dụi nó: “Xin lỗi vì đã lỡ quên mất con, cục cưng của ba ba.”
Khương Nhu Mễ: “Meow!”
Khương Ly bật cười, ôm nó đứng dậy: “Giờ chúng ta ra ngoài tìm ông nội con nhé!”
Nói rồi Khương Ly bước nhanh ra ngoài.
Ngay từ khi trong trò chơi, Khương Ly vẫn luôn phỏng đoán người yêu mình cũng như cậu, đều là người chơi thử nghiệm, cho nên mới có thể tái sinh ở thế giới thứ hai.
Có khi người yêu cậu là người chơi cấp cao, bằng không sẽ chẳng khống chế độ yêu thích thuần thục tới vậy, kiếp nào tới khi chết hắn mới cho đầy 100% để cậu không thoát khỏi thế giới sớm.
Xét theo thái độ của Giang Lẫm, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắc hắn là người yêu cậu!
Ngay cả Thẩm Dự, hoặc Thẩm Ngọc Chi hay Phùng Vũ cũng có thể đoán ra được.
Mọi thắc mắc đã được giải đáp, Khương Ly muốn gặp lại Giang Lẫm lắm rồi, cũng không thèm cân nhắc giờ đã khuya hay chưa nữa.
Cậu xông ra ngoài, ai ngờ mới ra ngoài đã thấy Giang Lẫm đứng ngay ở cửa.
“Em cho tôi mượn máy sấy thêm lần.
.
.”
“Ngài Giang.” Khương Ly cắt ngang lời Giang Lẫm: “Ngoại trừ Giang Trạm, anh có biết người tên Trì Phóng là ai nữa không?”
Khương Ly nói rất chậm, cậu mở to mắt nhìn Giang Lẫm không chớp mắt, chỉ sợ vuột mất cảm xúc gì từ hắn.
Đương nhiên ngay khi Khương Ly dứt câu, khuôn mặt Giang Lẫm lộ rõ vẻ kinh ngạc, và sau đó là vui sướng.
Là anh ấy.
Khương Ly thầm nhủ.
Tiếc rằng niềm vui trong mắt Giang Lẫm rất nhanh đã vụt tắt.
Giang Lẫm nhớ lúc Khương Ly gọi tên “Giang Trạm” đầy ngơ ngác kia, tuy hắn không trả lời nhưng hắn biết Khương Ly chỉ nhớ đúng mỗi cái tên đó thôi chứ không nhớ gì về ký ức giữa hai người hết.
Có lẽ lần này Khương Ly gọi tên “Trì Phóng” cũng là như thế.
Nói Giang Lẫm không thất vọng thì là nói dối, nhưng có qua cũng phải có lại, hắn cũng từng đối xử với cậu như thế, thậm chí còn quá đáng hơn, những sáu thế giới.
Nếu đêm nay Khương Ly nhắc tới Giang Trạm thêm lần nữa, chắc chắn hắn sẽ kể cho cậu nghe, và bây giờ đến cả Trì Phóng cũng nhớ ra rồi, vậy hắn còn do dự chó má gì nữa?
Vì thế Giang Lẫm ôm eo Khương Ly kéo cậu vào nhà, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Khương Ly rũ mi nhìn đôi tay đang ôm mình: “Ngài Giang, anh làm gì đó? Anh vẫn chưa trả lời.
.
.”
Lời còn chưa dứt, Giang Lẫm ôm Khương Ly càng thêm chặt cắt ngang lời cậu nói, không cho cậu cơ hội phản kháng.
Đã lâu không được ôm hắn, Khương Ly nuốt những lời định nói lại, ý định tiếp tục giả vờ không biết gì hết trêu hắn cũng bị cậu vứt qua một bên.
“Xin em cho tôi ôm chút đã.”
Giọng nói trầm khàn quen thuộc lại khiến khóe mắt Khương Ly đỏ bừng.
Tính từ ngày tỉnh lại tới nay đã hơn bốn tháng, suốt bao ngày qua, Khương Ly vẫn luôn sống trong trạng thái hoang mang mơ hồ, nhưng gắng lắm cũng chẳng nhớ nổi điều gì.
Người tỉnh mà như đang mộng, người mộng chẳng khác nào tỉnh.
Cho tới giờ khắc này, được người yêu ôm chặt lấy, Khương Ly mới có cảm giác mình thực sự đã sống lại rồi.
Một cái ôm không thể thỏa mãn lòng tham của Giang Lẫm, hắn buông Khương Ly ra rồi đè người lên tường, lanh lẹ cúi đầu hôn cậu.
Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy khớp hàm Khương Ly, trực tiếp thâm nhập vào trong trêu đùa với đầu lưỡi cậu.
“.
.
.
Giang Lẫm.”
Khương Ly khẽ tránh nụ hôn kia, gọi tên hắn.
“Hửm?” Giang Lẫm thì thầm bên tại cậu: “Đừng trốn, tôi chờ em lâu lắm rồi.
.
.”
Lời Giang Lẫm nói quá thâm tình khiến trái tim Khương Ly lại nhói lên, tuy chẳng đành lòng từ chối hắn, nhưng cậu không nói không được: “.
.
.
Khương Nhu Mễ bị anh đè dẹp lép rồi kìa.”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Hắn cúi đầu, chỉ thấy nhóc Khương Nhu Mễ lại bị hai người kẹp giữa, bày ra vẻ mặt đờ đẫn tuyệt vọng sống không còn gì để luyến tiếc.
Vừa rồi trong mắt Giang Lẫm chỉ có Khương Ly, nào còn nhớ rõ Khương Nhu Mễ cơ chứ.
Thấy nhóc mèo hung tợn nhe răng muốn cắn mình, Giang Lẫm hừ mạnh, túm lấy Khương Nhu Mễ vứt xuống đất: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút ra chỗ khác đi thứ bóng đèn sáng chói!”
Khương Nhu Mễ: “! ! !” Tên này lại lên cơn điên à!?
Giang Lẫm chẳng thèm quan tâm Khương Nhu Mễ nghĩ gì, hắn bế bổng Khương Ly vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: “Em nhớ ra gì rồi phải không? Nói tôi biết đi.”
Với sự thấu hiểu của hắn về Khương Ly, Giang Lẫm biết nếu cậu không nhớ ra, chắc chắn không đời nào cậu sẽ dung túng cho hắn ôm ôm hôn hôn thế đâu.
Khương Ly vốn định giả ngốc trêu hắn, nhưng thấy Giang Lẫm gấp đến điên rồi, nên nay cậu đành làm người tốt vậy.
Khương Ly gạt khóe mắt đang đỏ bừng kia, chỉ vòng tay ôm chặt Giang Lẫm, gần như trốn vào lòng hắn thủ thỉ: “Em nhớ ra rồi.”
Câu nói ấy chẳng khác nào viên thuốc an thần xoa dịu tâm lý căng thẳng của Giang Lẫm suốt bốn tháng nay, hắn ôm chặt Khương Ly đáp lại, nghe cậu tiếp lời: “Những chuyện trong trò chơi em nhớ lại rồi, bất kể là Giang Trạm hay Trì Phóng, em nhớ ra hết rồi.”
“Khoan đã.
.
.” Giang Lẫm chợt phát hiện có gì đó sai sai, hắn vội vàng buông cậu ra: “Em chỉ nhớ mỗi hai thế giới đó thôi hay sao?”
“Ừ?” Khương Ly thắc mắc , “Sao thế anh? ”
Giang Lẫm: “Em không nhớ Lục Hành ư?”
Khương Ly sửng sốt: “.
.
. Ai cơ? Sao em lắm chồng thế?”
Giang Lẫm: “.
.
.
”
Mẹ kiếp chuyện gì nữa đây!?
------oOo------