Một câu “Chúc mừng năm mới” khiến Khương Ly khựng bước, cậu bất ngờ bật thốt: “Tiểu Khả Ái!?”
“Tôi đây!”
Tiếng hệ thống vốn tưởng lạnh lùng nhưng lại đan xen sự vui mừng khó giấu, nó ngoan ngoãn chào hỏi: “Ký chủ, cậu ngạc nhiên lắm phải không?”
Khương Ly kinh ngạc vô cùng, trước đây khi nghe Giang Lẫm kể về quy tắc trò chơi, cậu vốn tưởng mình chẳng còn cơ hội gặp lại hệ thống nhỏ kia nữa, không ngờ đầu xuân năm mới đã nhận được món quà lớn tới vậy rồi.

Giang Lẫm nghe Khương Ly thốt lên đầy kinh ngạc: “Sao thế em?”
Khương Ly kêu Giang Lẫm vào nghỉ ngơi trước, cho cậu chút thời gian trò chuyện riêng với hệ thống đã, nó về rồi.

“Đúng thế, tao tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại mày nữa cơ.”
“Ngoại trừ kinh ngạc, theo số liệu khảo sát hiện giờ có vẻ cậu đang rất vui.” Hệ thống nói.

“Đúng vậy, tao vui lắm.” Khương Ly cười nói, khóe môi vẫn luôn nhoẻn cười, chứng tỏ cậu đang vô cùng vui sướng: “Năm mới vui vẻ nhé Tiểu Khả Ái, chào mừng trở về.”
Hệ thống nghe vậy, im lặng hai giây nhưng vẫn tàn nhẫn đáp lời: “Được cậu yêu quý là vinh hạnh của tôi.

Cơ mà rất xin lỗi, hôm nay tôi tới để từ biệt cậu.”
“Tạm biệt?” Khương Ly sửng sốt, nhất thời không hiểu ra ý Tiểu Khả Ái là gì: “Sao lại tạm biệt? Mày.

.

.”
Đang nói Khương Ly chợt ngừng, cậu hiểu ý nó rồi.

“Đúng thế.” Hệ thống nói: “Xin lỗi vì không kịp tạm biệt cậu.

Tôi vẫn luôn đau đáu điều đó suốt bấy lâu qua, cho nên mới mạn phép xin hệ thống chủ qua đây tạm biệt cậu.”
Nó vẫn rất tiếc nuối khi chưa kịp tạm biệt Khương Ly ngày đó, hơn nữa còn dám tới xin hệ thống chủ – tên sếp lớn hung dữ mà nó luôn sợ bấy lâu nay.

Khương Ly biết chuyện thì ấm lòng hỏi han: “Hệ thống mấy đứa có ngày nghỉ luôn hả?”
“Tôi dùng điểm tích lũy đổi đó.” Hệ thống giải thích: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, điểm tích lũy của tôi nhiều lắm, vừa đủ đổi một lần chào tạm biệt cậu.”
Khương Ly chợt im lặng, hệ thống muốn tăng cấp thì cần phải có một số điểm tích lũy vô cùng lớn.

Tức là Tiểu Khả Ái đã từ bỏ cơ hội tăng cấp chỉ để đổi lấy một lần tạm biệt cậu?
Nhận ra điều đó, trong lòng Khương Ly chợt trăm mối ngổn ngang.

Hệ thống có liên kết với cảm xúc của ký chủ, đương nhiên nó cũng hiểu cho cảm giác Khương Ly: “Ký chủ, cậu đừng buồn.

Chuyện tăng cấp rất quan trọng, nhưng chuyện từ biệt cậu cũng quan trọng không kém.

Được gặp lại cậu tôi rất vui đó, nếu cậu là tôi, tôi đoán chắc hẳn cậu cũng sẽ lựa chọn thế thôi.”
Cho dù không ở trong trò chơi, nhưng sự tâm lý của Tiểu Khả Ái vẫn chưa hề thay đổi, chỉ mấy câu đã xoa dịu nỗi áy náy trong lòng Khương Ly rất nhiều.

Khương Ly mỉm cười: “Thực sự không thể ở lại với tao hả? Ở lại mấy ngày nhé? Mười phút thì ít quá đấy.”
“Không được đâu, sếp tôi xấu lắm, tôi sẽ bị sếp mắng mất.


.

.

A.” Hệ thống câm nín ngay tức thì, bé ngoan thì không được nói xấu sau lưng sếp, nó hoảng hốt sửa miệng ngay: “Thật ra mười phút đã nhiều lắm rồi, dù sao đây cũng là một thế giới lạ, tôi sẽ làm ảnh hưởng tới trật tự thế giới này mất.”
Khương Ly biết lúc này Tiểu Khả Ái buồn lắm, cậu chưa từng thấy nó thế này bao giờ, kể cả khi nó bị nhốt trong phòng tối.

Hai người không tốn thời gian cản nhau nữa, dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng để từ biệt nhau.

“Nghe nói trò chơi có tổng cộng sáu thế giới, sao ngày đó mày không nói với tao? Tao còn tưởng tao phải luân hồi mãi mãi trong đó nữa chớ.” Khương Ly hỏi.

Hệ thống nói: “Đúng thật là vậy, nhưng ký chủ không phải người chơi, cậu là một “NPC ngoại lai” của trò chơi.

Nếu đúng theo lý thuyết, cậu sẽ phải luân hồi liên tục trong trò chơi, hết lượt nam chính này sẽ tới lượt nam chính khác.”
Khương Ly bất giác nôn nao, mấy chữ “đúng theo lý thuyết” khiến cậu bồn chồn vô cùng, cảm giác một sự thật nào đó khiến cậu không thể tin nổi sắp được vạch trần.
Khương Ly chần chờ hồi lâu: “Theo lý thuyết ư, ý là sao?”
“Nam chính đã từ bỏ cơ hội chữa chân, dùng hết điểm tích lũy của hắn đưa ký chủ về thế giới hiện thực.”
Một câu khiến Khương Ly điếng người, cậu quay phắt lại nhìn Giang Lẫm đang cho Khương Nhu Mễ ăn đồ hộp.

Giang Lẫm đang đưa lưng về phía cậu, Khương Ly chỉ thấy tấm lưng vững chãi của hắn, không rõ mặt.

Trước Giang Lẫm từng tâm sự với cậu rằng năm hắn lên tám, một vụ bắt cóc đã cướp mất đôi chân của hắn.

Cả thanh xuân hai mươi mấy năm trời Giang Lẫm phải vật lộn với chiếc xe lăn, mãi cho tới khi hệ thống chủ đem lại hy vọng nhỏ nhoi cho hắn.

Vậy mà giờ hệ thống nói Khương Ly mới biết, Giang Lẫm đã đánh đổi hy vọng của hắn để cứu cậu về.

Khương Ly không thốt lên lời, chỉ cảm thấy tức ngực không thở nổi, dường như có thứ gì đó đang đè nghẹn lên trái tim nhỏ bé.

Cậu chợt nhớ tới chuyến du lịch tới thăm chùa Lâm An ngày đó.
Bốn phía phủ tuyết trắng, tuy núi không cao nhưng bậc thang vô cùng trơn trượt, và Thẩm Dự đề nghị cùng nhau ngồi cáp treo lên đỉnh.

Lúc đó Khương Ly không nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại với thấy bất hợp lý.

Với tính cách của Thẩm Dự, sao lại chịu ngồi lì trên cáp treo đầy nhàm chán cơ chứ?
Chung quy là vì Giang Lẫm hết.

Mà cậu, thân là người bên gối Giang Lẫm lại chẳng biết gì hết, thản nhiên vô tư cười nói trước trong khi Giang Lẫm phải đánh đổi một cái giá lớn tới vậy.
Tâm trạng Khương Ly lên xuống quá bất thường khiến hệ thống cũng luống cuống theo, nó ảo não lên tiếng: “Xin lỗi ký chủ, tôi không ngờ cậu chưa biết việc này, do tôi lỡ lời.”
“Không.” Khương Ly khẽ nói: “Cảm ơn mày đã nói cho tao biết.”
“Cậu đừng buồn, tôi tin sau khi cậu xuất hiện, trong lòng nam chính cậu mới là hy vọng lớn nhất của hắn.” Hệ thống an ủi: “Đến giờ tôi phải đi rồi.”
Mười phút trôi qua rất mau, Khương Ly lực bất tòng tâm, dù muốn cũng chẳng thể đòi hỏi thêm nữa: “Hẹn gặp lại nhé Tiểu Khả Ái, cảm ơn mày đã làm bạn với tao suốt bao năm qua.”
“Tôi cũng thế.” Hệ thống gửi một emoji mặt cười tới cho Khương Ly: “Cậu phải sống thật hạnh phúc nhé ký chủ.”
Khương Ly ngồi lặng trên sofa, Tiểu Khả Ái đi thật rồi.

Buồn càng thêm buồn.


Khương Ly hít một hơi thật sâu, chạy tới vùi mặt vào lưng Giang Lẫm rồi ôm chặt lấy hắn lặng im không nói gì.

Từ nãy tới giờ chỉ mỗi cậu và hệ thống nói chuyện với nhau, Giang Lẫm không hề hay biết.

Đột nhiên được Khương Ly ôm lấy, Giang Lẫm tưởng cậu rất vui khi được gặp lại hệ thống, hắn mỉm cười hỏi: “Nói chuyện xong rồi hả em?”
“Vâng.” Khương Ly nghèn nghẹn đáp lại, ôm Giang Lẫm càng thêm chặt.

Giang Lẫm nghe giọng Khương Ly có hơi là lạ, nghiêng đầu muốn xem nhưng cậu ôm quá chặt, hắn chỉ có thể xốc người lên bế cậu vào lòng mình.

Thấy hai mắt Khương Ly đỏ hồng, hắn giật mình: “Sao em lại khóc?”
Vốn Khương Ly chỉ rưng rưng mà thôi, nghe hắn hỏi thì nước mắt chảy thành hàng thật rồi.

Cậu khó chịu che mắt, đau đớn khóc nấc lên: “Sao anh lại dùng điểm tích lũy đổi em về? Sao anh lại không nói cho em biết? Vì sao lại để em thản nhiên vui cười khi anh mất đi hy vọng chữa chân như vậy?”
Khương Ly che mắt, lệ chảy thành dòng ướt đẫm kẽ tay cậu.

Hai người bên nhau suốt sáu kiếp, ngoại trừ trên giường, Giang Lẫm chỉ từng chứng kiến Khương Ly rơi nước mắt dữ dội như thế hai lần.

Một là khi hắn gặp phải tai nạn giao thông trong hình thái Giang Trạm, và hai là lần này.

Sở dĩ Giang Lẫm không muốn nói cho Khương Ly biết chính là vì không muốn cậu tự trách, càng không muốn cậu có gánh nặng tâm lý.

Huống chi giờ hai chân hắn đang dần hồi phục, thậm chí có thể đi lại, vậy việc gì phải nói với cậu cơ chứ?
Không ngờ cuối cùng Khương Ly vẫn biết chuyện.

Nhìn khuôn mặt Khương Ly đẫm nước mắt mặn chát, Giang Lẫm ra sức sỉ vả hệ thống lắm mồm lắm miệng kia.

Hắn kéo tay Khương Ly ra, nhẹ nhàng gạt nước mắt cho cậu: “Đừng khóc đừng khóc bé cưng của tôi ơi, tôi vẫn ổn mà.

Không nói cho em biết là vì không muốn em buồn đấy.”
Khương Ly vẫn khóc, Giang Lẫm luống cuống tay chân chẳng biết làm sao, chỉ biết ôm rịt lấy cậu vuốt vuốt lưng dỗ dành: “Thực sự không sao nữa rồi, không đổi chàng vợ nhỏ của tôi về thì đổi ai đây?”
“Anh đừng có nói cho qua chuyện.” Khương Ly sụt sịt: “Nếu không nhờ Tiểu Khả Ái, chắc em không bao giờ biết được chuyện này.

Sao anh lại gạt em cơ chứ, anh được lắm!”
“Tiểu Khả Ái? Lắm mồm lắm miệng thế đáng yêu nỗi gì!”
Giang Lẫm ghét bỏ hừ lạnh, hắn rất là bất mãn luôn đấy: “Tôi muốn khiếu nại nó.”
“Anh nằm mơ đi, nó về nhà rồi.”
Khương Ly hít một hơi thật sâu cho bản thân bình tĩnh, nghiêm túc hỏi hắn: “Giờ anh nói thật đi, hai chân anh khỏi thế nào?”
Giang Lẫm lúng túng một hồi, nghiêm trang đáp: “Chắc do hy vọng của em chữa trị cho đấy, hy vọng tích suốt mấy kiếp luôn mà, đâu có ít.”
“.

.


.” Khương Ly nghẹn họng, hình như cậu lại tự bóp mình rồi: “Anh nghiêm túc chút coi, đừng có chọc em!”
“Ha, sao lúc trước em nói hươu nói vượn được mà giờ không cho tôi nói? Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn hửm?” Giang Lẫm hôn hôn má cậu.

“.

.

.” Khương Ly tức giận đẩy mặt hắn ra: “Anh trách em!?”
Giang Lẫm bật cười, thuận thế túm lấy tay cậu hôn một cái rồi giải thích: “Cũng không phải chuyện gì to tát đâu, tuy tôi dùng điểm tích lũy đưa em về nhưng thân là người thử nghiệm đầu tiên của trò chơi, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc sáu thế giới, được hệ thống chủ ưu ái thưởng thêm, y chữa lành hệ thống dây thần kinh ở chân tôi rồi, giờ tập phục hồi chức năng thường xuyên thì sẽ hoàn toàn lành lặn.”
Tuy không thể đứng dậy ngay tức thì nhưng trải qua một năm trị liệu và nửa năm tập phục hồi, cuối cùng Giang Lẫm cũng đứng vững được như người bình thường rồi.
“Tôi khỏe thật rồi mà, em đừng khóc nữa nhé.” Giang Lẫm hết lời an ủi, hắn không muốn cậu áy náy vì cái chân của hắn chút nào.
Giang Lẫm nói đơn giản là thế nhưng Khương Ly biết chuyện chữa trị chân nào có dễ dàng như thế, nhất là một đôi chân chịu thương tích hơn hai chục năm.

Cậu nằm giường chỉ vỏn vẹn hai năm, tập phục hồi chức năng sau đó đã mệt đứ đừ, huống chi một người ngồi xe lăn mà lớn như hắn.

Giang Lẫm thấy Khương Ly im lặng không lên tiếng, biết cậu vẫn tự trách thì thở dài bất lực.

Hắn chẳng muốn nhiều lời nữa, trực tiếp bế bổng Khương Ly lên.

Khương Ly đột nhiên được bế, phản xạ ôm lấy cổ hắn: “Làm gì đó?”
“Tìm cách khiến em chú ý tới tôi.” Giang Lẫm bế cậu thẳng vào phòng ngủ: “Năm mới Tết đến, đừng lãng phí đêm xuân của chúng ta nữa.”
“.

.

.”
Cách này là cách gì Khương Ly quá rõ rồi, cậu cạn lời, sau đó nhịn không được cười phá lên, vùi mặt vào cổ hắn cười mắng một câu: “Chỉ thế là nhanh!”
Giang Lẫm nhếch miệng cười, tay ôm Khương Ly vào phòng ngủ, chân thuận thế đá sập cửa phòng lại, nhốt Khương Nhu Mễ không cho nó vào.

Khương Nhu Mễ: “? ? ?”
Có thôi đi không!?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

Cùng lúc đó, trong khoảng thời không rộng lớn, một âm thanh thông báo vang lên: “Thưa hệ thống chủ, hệ thống con 001 đã về rồi ạ.”
Không có tiếng đáp lại.

0011 lại gọi thêm tiếng nữa: “Hệ thống chủ? Sếp ơi sếp, ngài đâu rồi?”
Hồi lâu sau, 0011 bỗng nghe giọng mình truyền tới rõ rành rành: “Không được đâu, sếp tôi xấu lắm, tôi sẽ bị sếp mắng mất.

.

.”
0011: “.

.

.

” Toi rồi!
Nói xấu sếp bị bắt quả tang, 0011 ngượng ngùng không thôi: “Xin lỗi ạ, do tôi không biết lựa lời, tôi xin chịu mọi hình phạt thích đáng.”
Hình phạt của hệ thống chia thành hai loại, hạ cấp và xóa sổ.

Hạ cấp còn có khả năng lên, chứ xóa sổ là chân chính thanh trừng sự tồn tại của một hệ thống.

0011 nghĩ thầm, lần này tội nó nặng quá, chắc bị xóa sổ thật rồi.

Tuy 0011 rất buồn nhưng chí ít nó cũng được từ biệt ký chủ lần cuối, chẳng còn gì để hối tiếc nữa.

Trong lúc chờ ban bố hình phạt, ai ngờ có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tôi xấu? Tôi nghiêm khắc với cậu!? Tôi mắng cậu bao giờ chưa! ! ?”
“Không.” 0011 nhận sai ngay: “Do tôi hết, xin ngài đừng tức giận.”
Dường như giọng nói kia đang cười nhạo nó, cuối cùng chốt lại một câu: “Lăn xuống đi.”
Ý là đến lúc 0011 phải đóng dữ liệu, dừng vận hành chờ nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Có nghĩa là hệ thống chủ tha không phạt nó nữa, 0011 vội vàng nghe lời tắt máy.

Sau khi 0011 đóng dữ liệu, có giọng nói khác vang lên: “Theo giả thuyết game mà nói, sau khi kết thúc nhiệm vụ, làm gì có tiền lệ hệ thống được phép gặp lại ký chủ? Ngài đã chiều chuộng 0011 đến vậy, hà cớ gì bắt bẻ nó thế?”
“Lắm mồm.” Hệ thống chủ lạnh lùng mắng: “Cút mau.”
Khoảng thời không yên tĩnh trở lại, lập lòe ngàn vạn ánh sáng xanh lục giữa màn đêm đen.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện