Trì Phóng đang nghịch điện thoại nhưng tâm trí vẫn luôn ngóng sang chỗ Khương Ly với Phùng Vũ, hắn phải trông chừng không nhỡ may tên đồng đội heo đó nói hươu nói vượn trước mặt Khương Ly thì khổ.
Phát hiện Khương Ly đang nhìn về phía này, Trì Phóng muốn giả vờ không biết, làm lơ ánh mắt cậu nhưng mãi cậu cứ nhìn chằm chằm khiến hắn dần mất tự nhiên.
.
.
Nhìn cái rắm, ông đây không hẹn giường đâu nhá!
Trì Phóng thầm chửi một câu trong lòng, hắn bị nhìn đến phát phiền nên dứt khoát trừng mắt lại với Khương Ly luôn.
Hai người nhìn nhau, chợt Khương Ly cười rộ lên với Trì Phóng.
Đó là nụ cười xuất phát từ trái tim, không có bất kỳ sự khách sáo hay giả tạo nào, nó quá chân thực và đẹp đẽ, đẹp tới mức Trì Phóng ngây ngẩn cả người, chỉ yên lặng nhìn cậu mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Bên tai dường như lại văng vẳng khúc ca không lời ding dong ding dong hôm nào, từng khoảnh khắc ở bên Khương Ly lại hiện hữu ngay trong tâm trí.
Lúc này trong tâm trí Trì Phóng, phòng học vốn ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, bạn học đi tới đi lui như thể biến mất, bên tai hắn chỉ còn tiếng trái tim mình đập thình thịch, và trước mắt hắn chỉ còn duy nhất một người đang tươi cười kia.
Mẹ kiếp, chết hắn rồi.
Trì Phóng nghe thấy một giọng nói cứ văng vẳng trong đầu: “Mày không thẳng, mày muốn xin lửa!”
Nhận ra tâm tư xấu xa của mình, Trì Phóng chật vật tránh né ánh mắt Khương Ly, cơ hồ là chạy trối chết mà rời khỏi phòng học.
Hắn lao thẳng một đường vào nhà vệ sinh tầng một, tới bồn rửa vặn vòi hết cỡ rồi cúi xuống tạt vài vốc nước lạnh cho tỉnh táo.
.
.
Bình tĩnh đi Trì Phóng, cậu ấy là con trai.
Trì Phóng chống tay lên bồn rửa, nhìn gương mặt đọng nước trong gương rồi bần thần đứng đó tự tẩy não mình hết lần này tới lần khác.
Song, mặc hắn có cố gắng tới đâu thì nụ cười của Khương Ly vẫn khảm sâu vào tâm hồn, thậm chí hắn còn cảm thấy chưa bao giờ mình bắt gặp một nụ cười trong sáng đến thế.
Cúi đầu rửa mặt thêm hai lần nữa, Trì Phóng hít sâu một hơi, đợi cho phút rung động kia chậm rãi qua đi mới với tay tắt vòi nước.
Lúc này có hai người từ bên trong bước ra, người nọ khoác vai người kia: “Trần Gia Lâm, trưa nay lão Triệu rủ tụi mình ra net chơi game, đi không?”
Ba chữ Trần Gia Lâm thành công thu hút sự chú ý của Trì Phóng, quay đầu nhìn sang thì hai người kia cũng thấy rõ hắn.
“Anh Trì, chào.”
Một trong số hai người từng học cùng lớp với Trì Phóng năm ngoái, cũng từng chơi bóng với hắn nên thấy thì hắn thì chào hỏi một tiếng.
Người còn lại thấy Trì Phóng thì tái mặt, bước chân không tự chủ được mà lui về sau như muốn bỏ chạy.
“Mày tên gì?” Tầm mắt Trì Phóng dừng lại trên một người.
Đối phương không đáp lời, bước hai bước định dồn lực chạy thì Trì Phóng đột nhiên xông tới túm cổ áo trực tiếp quật ngã gã xuống đất.
“Anh Trì! !?” Người kia bị hành động bất thình lình của Trì Phóng dọa sợ: “Có chuyện gì vậy?”
“Nó tên là gì? Lớp nào?” Trì Phóng hất cằm hỏi.
“Trần – Trần Gia Lâm, năm ngoái học 10-5 còn bây giờ học cùng lớp tôi, 11-4.”
“Trần Gia Lâm lớp 10-5, vậy tao không tìm lầm người.” Trì Phóng nhếch môi cười, bẻ tay “rốp rốp” vài cái rồi phất tay với người kia: “Ở đây không có chuyện của cậu, ra ngoài.”
Đối phương chần chờ chốc lát, thoáng liếc qua Trần Gia Lâm ngã sóng soài trên đất rồi cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Trần Gia Lâm thấy Trì Phóng tới gần mình, vội vàng bò dậy níu ống quần đồng phục hắn: “Anh Trì, tôi biết sai rồi, tôi không nên tìm người chặn đường Khương Ly, anh Cường đã dạy cho tôi một bài học rồi, xin hãy tha cho tôi! ! !”
Sau khi đám người Trần Cường bao vây Khương Ly thất bại, gã dưỡng thương xong là nhanh chân tới dạy dỗ cho Trần Gia Lâm một trận ngay, mắng chửi sao không nói rõ quan hệ giữa Trì Phóng và Khương Ly ngay từ đầu, đang yên đang lành tự dưng bọn họ phải chịu đòn oan.
Tuy Trần Cường đánh không lại Trì Phóng nhưng đối với những người khác thì gã chưa bao giờ là một kẻ ăn chay.
Trần Gia Lâm bị Trần Cường đấm thẳng vào viện, mới ra viện được hai ngày đã thấy Trì Phóng vội tới đòi mạng.
Suốt từ lúc nhập viện tới khi xuất viện, Trần Gia Lâm vẫn không tài nào hiểu nổi từ bao giờ mà Trì Phóng lại thân thiết với Khương Ly đến thế.
Hôm nay, thấy Trì Phóng là Trần Gia Lâm muốn bỏ chạy ngay và luôn, có điều chạy sao cho thoát.
“Tha cho mày?”
Trì Phóng cười khẽ một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng không rõ cảm xúc, hắn đột nhiên quơ chân đá Trần Gia Lâm ngã ngửa rồi lại khom lưng túm cổ gã nhấc lên.
“Trước đây Khương Ly cũng cầu xin chúng mày tha cho cậu ấy thế này phải không? Rồi chúng mày làm sao? Mày tha cho cậu ấy à?” Trì Phóng lạnh lùng nhìn gã như thể nhìn một đống rác bẩn thỉu.
“Tao nói cho mày biết, có một số người mày đéo đủ trình để đụng vào đâu, biết chưa?”
.
.
.
.
.
Trong lớp, Khương Ly thẫn thờ nhìn về phía Trì Phóng rời đi như đang suy nghĩ điều gì, cậu chậm rãi đứng dậy.
“Tiểu Khả Ái.”
Cậu gọi hệ thống: “Mày nói đi, ngoại trừ tao còn ai là người chơi trong này nữa không?”
“Xin lỗi.” Hệ thống áy náy: “Ký chủ đại nhân của tôi à, chuyện này cần bảo mật, tôi không thể trả lời.”
“Nói cách khác, quả thực vẫn còn những người chơi khác trong đây phải không?” Khương Ly đổi câu hỏi.
Hệ thống không nói gì, vậy cậu coi như nó đồng ý.
Trò chơi có quy tắc của nó, Khương Ly cũng không ép buộc hệ thống quá đáng.
Cậu tự hỏi, nếu cậu được hệ thống chọn để đi tới các thế giới hoàn thành nhiệm vụ, tại sao Giang Trạm lại không thể? Chẳng qua Khương Ly cậu nhận được kịch bản chủ động theo đuổi, còn Giang Trạm may mắn nhận được kịch bản được theo đuổi mà thôi.
Nghĩ tới đây, trái tim Khương Ly đập thình thịch, khóe môi cũng không kìm được mà chậm rãi nhếch lên.
Mặc kệ cái tên Khương Nhu Mễ hay ngày sinh nhật 21 tháng 5, cậu không tin trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, tất cả những điều này chỉ cần thêm một bước xác nhận chính thức nữa thôi.
Bên kia, Trì Phóng chỉnh trang lại đồng phục, hắn không thèm nhìn tên Trần Gia Lâm đang rúc một góc kia mà đi thẳng ra ngoài, vừa đi hai bước là nhìn thấy bạn học kia vẫn còn đứng ở cửa.
Vừa thấy Trì Phóng, đối phương chào to một tiếng anh Trì.
Trì Phóng nhướn mày: “Cậu đây là thay tôi canh cửa?”
Đối phương gãi đầu cười: “Ngày khai giảng đầu năm mà bị các thầy cô phát hiện là phiền lắm đấy.”
“Cũng đúng.” Trì Phóng gật đầu, vỗ vai đối phương rồi nói: “Cảm ơn.”
“Anh Trì đừng khách khí!”
Dạy dỗ Trần Gia Lâm khiến tinh thần lẫn thể xác Trì Phóng sảng khoái hẳn lên, lúc hắn về đã thấy mọi người đã tổng vệ sinh xong xuôi.
Nhìn mãi không thấy Khương Ly với Phùng Vũ đâu, hắn tùy tiện kéo một nam sinh gần đó hỏi: “Khương Ly đâu?”
Đối phương cũng ngơ ngác: “Tôi cũng đâu có biết, anh Trì, vừa rồi họ vẫn còn ở chỗ này đấy, hay để tôi đi tìm giúp cậu?”
“Để tôi tự đi.”
Trì Phóng buông vai đối phương, xoay người đang định ra khỏi phòng học thì thiếu chút nữa đâm sầm vào người Khương Ly, may mà hắn phanh lại kịp lúc.
“Cậu đi đâu thế?” Trì Phóng hỏi.
“Cậu đi đâu thế?” Khương Ly cũng đồng thanh lên tiếng.
“Xuống lầu rửa mặt.”
“Lên trên rửa tay.”
Lại là trăm miệng một lời, hai người im lặng vài giây, sau đó nhìn nhau cười phá lên.
“Hôm nay ông ngoại kêu cậu tới nhà ăn cơm đấy, tan học đi mua đồ ăn với tôi đi.” Trì Phóng nói.
Lúc này đã đến giờ tan học, học sinh bắt đầu lục tục ra về, ngay cả Phùng Vũ cũng nhanh chân chuồn lẹ rồi.
“Được, để mình về lấy đồ đã.” Khương Ly về chỗ cầm balo lên rồi cùng Trì Phóng ra về.
Hai người tới chợ lựa đồ ăn, Khương Ly vừa đi vừa hỏi Trì Phóng: “Cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, miễn không phải hành tây với mướp đắng.”
Ở chung với Trì Phóng suốt kỳ nghỉ hè, Khương Ly đã sớm biết hắn ghét ăn hành tây và mướp đắng, điểm này rất giống với Giang Trạm.
Có điều Khương Ly lại chưa hề liên tưởng hai chuyện này với nhau, chỉ coi là thế giới bao la luôn có những người trùng khẩu vị mà thôi.
Bây giờ xâu chuỗi những chuyện này lại mới thấy hợp lý, từng chi tiết đều chỉ ra hai người họ rất có khả năng là một.
Đi ngang qua hàng cá, Khương Ly muốn thử hắn một phen, vì thế dừng bước hỏi Trì Phóng: “Ăn cá không?”
“Được.” Trì Phóng không phản đối: “Món gì?”
Khương Ly nhìn hắn, thong thả nói một câu: “Cá chiên xù sốt cà.”
Kiếp trước, sau khi Khương Ly từng tham gia《 Idol vs Idol 》về, Giang Trạm nằng nặc đòi cậu nấu cho ăn món này, hắn ăn liên tiếp ba ngày không chán, Khương Nhu Mễ cũng theo hắn ăn liên tục vậy luôn.
“Cậu nấu?” Trì Phóng hỏi.
Khương Ly gật đầu, Trì Phóng lại nói tiếp: “Được, hay cậu nấu thêm cho Khương Nhu Mễ một con nhé? Tôi một con, nó một con?”
—— Giang Trạm, hôm nay anh vẫn muốn ăn cá chiên xù sốt cà à? Anh chưa ngán hả?
—— Tôi thích, em cứ nấu đi, ngon lắm.
Nhớ nhé, tôi một con, Khương Nhu Mễ một con.
Nghe tới đây, Khương Ly không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười, nỗi trống trải nơi đáy lòng như được thứ gì đó chậm rãi lấp đầy, cười xong mới lên tiếng: “Được thôi.”
Hai người mua đồ ăn về nhà, vừa mở cửa đã thấy Khương Nhu Mễ chạy từ sofa xuống, nhảy lên tủ giày rồi mượn lực rồi đáp thẳng vào lòng Khương Ly.
Khương Ly sợ nó ngã nên vội vàng ôm chặt, thấp giọng trách cứ một câu: “Chân mới lành thôi đó, lại nghịch ngợm nữa rồi.”
“Meow ~” Khương Nhu Mễ đập đập đệm thịt mềm mại lên ngực cậu.
Khương Ly ôm nó vào nhà còn Trì Phóng xách đồ ăn theo sau.
Trì Phóng xếp đồ ăn lên bàn, vừa ra đã thấy Khương Ly chơi đùa với Khương Nhu Mễ: “Ngoan, xíu nữa ba ba nấu cá cho con ăn nhé.”
“Meow ~” Không biết Khương Nhu Mễ có hiểu hay không, cứ nũng nịu kêu to với Khương Ly vài tiếng.
Trì Phóng thấy Khương Nhu Mễ đối với hắn và đối với Khương Ly hoàn toàn là hai thái độ khác hẳn nhau, ghét bỏ nói: “Cái tật xấu nhận loạn quan hệ của cậu ở đâu ra thế, nó kêu cậu là ba ba thì gọi tôi là gì?”
Hắn lớn hơn Khương Ly, chẳng lẽ gọi là chú? Nghe già dã man.
Khương Ly nghe hắn hỏi, nhớ Giang Trạm cũng từng tức chết vì vấn đề này, cậu giật mình, mỉm cười nhìn Trì Phóng: “Cậu là ân nhân của mình, ơn cứu mạng như ơn sinh thành mẹ cha, hay để nó gọi cậu là ông nội?”
Trì Phóng: “.
.
.”
Tôi là ông nội cậu đó!
------oOo------